Dịch giả: Liêu Quốc Nhĩ
Chương 7

Thế nhưng, vừa uống xong một hớp trà, tôi chợt phát giác ra có người đang ngồi tại chiếc bàn trước mặt nhìn tôi.
Tôi đưa mắt nhìn về hướng ấy thì thấy người đàn ông nọ đứng dậy đi thẳng lại bàn tôi và thân mật nói:
- Y Sa, cô cũng đến đây uống trà nữa ư?
ánh mắt tôi vụt sáng lên:
- Trương chủ nhiệm thật không ngờ được gặp Trương chủ nhiệm ở nơi này.
Nguyên lại ông ta là Trương Vĩnh Trọng kế toán chủ nhiệm tại công ty của chúng tôi. Ông trạc 40 ngoài tuổi, tại công ty ông thường dùng thái độ của một người lớn đối xử với tôi. Ông cũng giống như những người làm việc với ông tại vẫn phòng kế toán lúc nào cũng nghiêm trang, ăn nói chậm rì, lúc bình thường luôn luôn trầm mặc, ít nói. Nghe đâu ông ta là người từ Thượng Hải sang, gia đình ông ta đều không ở tại Hương Cảng.
Trương Vĩnh Trọng mỉm cười hỏi tôi:
- Cô có ước hẹn với bạn bè đến đây không?
- Dạ, không! Còn ông?
ông ta lắc đầu. rồi kế đó ông ta đề nghị:
- Tôi mời cô sang bàn bên kia ngồi với tôi, có được chăng?
Tôi không phản đối. Thế là Trương Vĩnh Trọng liền ra lịnh cho bồi mang bình trà và chiếc tách của tôi sang bàn ông tạ Khi đã ngồi vào bàn xong, Trương Vĩnh Trọng mới hỏi tôi:
- Y Sa, nghe nói cô có bạn trai, đúng thế chăng?
Tôi buồn bã đáp:
- Vâng nhưng đó là chuyện đã qua rồi.
Trương Vĩnh Trọng an ủi tôi:
- Cô hãy còn trẻ, thì thiếu gì cơ hội để cô tìm bạn trai. Lần thứ nhất bị thất bại về luyến ái, cô chứ đau khổ. Luyến ái giống như họa sĩ vẽ tranh vậy, không phải chỉ vẽ có một bức họa mà thành công. một họa sĩ thành danh đã từng không biết bao nhiêu bức họa rồi, sau đó mới có một bức thành công. Luyến ái cũng giống như thế.
Tôi nhận thấy Trương Vĩnh Trọng nói rất hữu lý, nên tôi mỉm cười nhìn ông tạ Trương Vĩnh Trọng có vẻ ngượng, cố tránh cái nhìn của tôi bằng cách cúi đầu xuống và nói nhỏ:
- Bất quá, các thanh niên hiện đại đều không thể tin cậy được, bọn họ đối với ái tình đều không chuyên nhất. Những người của thời đại này so với thời đại của chúng tôi thật không giống nhau chút nào.
Tôi không có ý kiến để phát biểu, nhưng tôi không thể nào không biểu thị là đã lãnh hội cái ý nghĩa câu nói của ông ta, nên tôi khẽ gật đâu và mỉm cười.
Sau đó, nhãn quang của ông ta dừng lại trên mặt tôi và nói tiếp:
- Y Sa, nhìn vào bề ngoài của cô mà xét thì cô là một cô gái rất nhiệt tình. Thế mà không ngờ cô lại là người có nhiều cảm tình thuộc nội tâm như vậy. Cô rất thanh tịnh, cảm tình của cô có điểm giống với Lâm Đại Ngọc trong "Hồng Lâu Mộng" vậy.
Trương Vĩnh Trọng đã lấy tôi làm trung tâm cho câu chuyện của ông ta, khiến tôi không khỏi cảm thấy lúng túng. Thế nên tôi liền cải biến câu chuyện sang đề tài khác ngay:
- Trương chủ nhiệm, bình thường Trương chủ nhiệm giải trí bằng cách nào?
Trương Vĩnh Trọng nở một nụ cười buồn, rồi nói:
- Thì đi uống trà, xem phim. một ngày qua là một ngày tôi cảm thấy hết sức cô đơn, cô ạ!
Tôi cười nói:
- Nếu như gia đình của ông ở tại Hương Cảng thì chắc là khác hẳn đi?
ông ta không nói gì, cúi xuống uống một hớp trà, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn chăm chú:
- Y Sa, cô không còn giống như cô gái nhỏ nữa. Cô đã hiểu biết nhiều về nhân tình thế sự lắm rồi.
Tôi cười hỏi lại:
- Thật thế ư?
ông ta nghiêm nghị thốt:
- Được ngồi với cô, tôi đã quên đi rất nhiều sự cô độc của tuổi già.
Tôi tò mò hỏi tiếp:
- Trương chủ nhiệm, gia đình của ông không ở tại Hương Cảng, nếu chẳng may ông sinh bịnh thì chẳng có ai ở bên cạnh để săn sóc cho ông, vậy tại sao ông không cưới vợ Ở đây đi?
- Tôi cũng đã có tính chuyện đó. Nhưng tôi vẫn chưa tìm ra được đối tượng thích hợp. Các cô gái còn trẻ đều chê tôi đã quá già rồi.
- Nhưng ông chẳng có già đâu. Vả lại, người đàn ông đã có tuổi mới là người có trách nhiệm, có lương tâm.
Tôi nói câu ấy hoàn toàn chẳng có suy nghĩ trước, mà chỉ tùy miệng mình nói ra thôi.
Trương Vĩnh Trọng nghe tôi nói như thế thì mở to đôi mắt, ngây người ra suốt năm phút đồng hồ và lặng lẽ nhìn tôi đăm đăm. Sau đó, ông ta đưa tay bưng chiếc ly lên, uống một ngụm cà phệ Tôi thấy tay ông hơi run run, sắc mặt ông hơi biến đổi lạ thường...
Trong cái giây phút đó, Trương Vĩnh Trọng đã không còn là người có thái độ cẩn trọng, nghiêm trang và có đầu óc điềm tĩnh nữa, ông ta đã trở thành một kẻ nhiệt tình, phóng túng và xúc động hẳn hoi.
- Y Sa, chúng ta hãy đi ra ngoài đi! Trương Vĩnh Trọng đề nghị.
- Vâng.
Khi đã ra đến ngoài đường, tôi chợt trông thấy trong một chiếc tủ kính của một tiệm bánh hóa có trưng bày một chiếc áo rất đẹp, nên tôi đến gần chú mục nhìn vào.
Trương Vĩnh Trọng hỏi tôi:
- Cô có thích chiếc áo ấy không?
Tôi mỉm cười và gật đầu.
- Chúng ta hãy vào trong đó xem đi.
Trương Vĩnh Trọng nắm nhẹ lấy tay tôi mà dìu vào trong tiệm.
Tôi nói nhanh:
- Không. Tôi chẳng có mang tiền theo.
- Chẳng có gì quan hệ. Cứ vào xem đi, nếu không mua cũng chẳng sao, vì tiệm bách hóa rất hoan nghênh khách hàng vào xem mà.
Nghe Trương Vĩnh Trọng nói hữu lý, tôi liền đi cùng ông ta vào trong tiệm. Một người Ấn Độ tươi cười bước ra dùng tiếng Anh hỏi:
- Tôi có thể giúp quí khách điều chi?
Trương Vĩnh Trọng nói:
- Tôi muốn xem chiếc áo màu trắng trong tủ kia.
Người bán hàng trở vào trong tủ, lấy ra một chiếc áo choàng bên ngoài đưa cho tôi và nói:
- Tiểu thơ mặc thử và hãy nhìn vào kiếng xem có thích hợp không?
Tôi khoác chiếc áo vào mình, rồi bước lại trước tấm kiếng ngắm trước ngắm sau và nở một nụ cười rất mãn ý.
Người bán hàng tươi cười nói:
- Tiểu thơ mà mặc chiếc áo ấy thế nào cũng hấp dẫn được nhiều cậu trai chạy theo lắm đấy.
Trương Vĩnh Trọng cũng phụ họa theo:
- Y Sa, chiếc áo ấy mà được khoác vào mình cô thì trở nên cao quí vô cùng.
Mà thật vậy, tôi cũng thích chiếc áo ấy lắm, nên hỏi người bán hàng:
- Bao nhiêu tiền vậy ông?
- 89 đồng.
Tôi le lưỡi:
- Ồ đắt quá.
Trương Vĩnh Trọng vụt bảo người bán hàng:
- Ông hãy gói chiếc áo ấy lại đi.
Tôi ngạc nhiên thốt:
- Ông chủ nhiệm... Ông...
- Tôi biếu cô đó. Trương Vĩnh Trọng thành thật nói.
- Ông biếu tôi?
- Đúng vậy! Trương Vĩnh Trọng nhìn tôi mỉm cười.
Tôi ngạc nhiên hết sức và còn biết nói sao hơn nữa.
Người bán hàng gói chiếc áo xong, tôi cầm lấy chiếc gói và ôm vào lòng. Khi ra đến bên ngoài, tôi cảm kích nói với Trương Vĩnh Trọng:
- Trương chủ nhiệm, tôi xin thành thật cám ơn về món quà tặng của ông, cảm ơn nhiều lắm.
- Có chi đâu cô.
Tôi bỗng hỏi ông ta:
- Trương chủ nhiệm có con gái không?
- Có, con gái tôi cũng trạc tuổi bằng cô, nhưng nó rất ngô nghê, không có cái phong thái như cộ Tuy nhiên nó rất thông minh, nên trông thấy cô tôi không khỏi nhớ đến nó.
- Có lẽ ông ta đã coi mình như con gái của ổng. Tôi thầm nghĩ như thế.
Chẳng bao lâu sau, khi đến trước cửa một cao ốc nọ. Trương Vĩnh Trọng bèn nói với tôi:
- Tôi ngụ tại phòng A trên tầng thứ 11 cao ốc này. Cô có vui lòng lên trên ấy chơi giây lát không?
Tôi do dự một lúc vì không biết phải giải quyết định như thế nào.
- Vào giờ này trên nhà tôi chẳng có ai lạ cả, hai vợ chồng người ở bên cạnh phòng tôi đã đi áo Môn rồi. Cô có lên không?
Tôi nhìn đồng hồ, thấy đã 6 giờ đúng, vào giờ này ở nhà tôi đang dùng cơm chiều. Thế nên tôi nói với Trương Vĩnh Trọng rằng tôi cần phải về nhà dùng com, mặc dù đó không phải là lý do chính yếu để tôi từ chối. Sở dĩ tôi không muốn lên nhà ông ta là vì tôi e ngại có người quen trông thấy thì họ sẽ không khỏi hiểu lầm. hơn nữa, ông ta cho biết trên nhà chẳng có ai khác khiến tôi càng không dám nhận lời mời của ông ta.
- Nếu vậy thì tôi mời cô dùng cơm chiều luôn, cô nghĩ sao? Trương Vĩnh Trọng đang cố nài nỉ.
Tôi buộc lòng phải nói dối:
- Nhưng... hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ tôi.
- à, thì ra thế. Nếu vậy hôm khác mời cô đến chơi.
Tôi cười và nói với ông ta:
- Bái bai!
ông ta thất vọng đưa tay vẫy từ biệt tôi. Tôi thấy rõ ông ta có vẻ như thất hồn lạc phách mà không khỏi buồn cười. Tôi thầm nghĩ có lẽ ông ta đang tưởng nhớ đứa con gái của mình nên mới như thế.
Tôi nhớ lại năm tôi vừa học xong tiểu học thì cha tôi rời Hương Cảng để sang Pháp quốc, vì thế mà tôi rất ít khi được gặp mặt cha tôi. Ông là người rất kỳ lạ, ông rất lãnh đạm đối với tôi và mỗi khi ông cau mặt lại là tôi sợ Ông vô cùng. Có hôm ông về đến nhà, tôi vội chui vào trong phòng trốn, không dám gặp ông. Kỳ thật, cha tôi không phải là một con người hung dữ từ trước đến giờ ông chẳng hề mắng chửi hoặc đánh đập tôi lần nào. Theo lời mẹ tôi nói thì ông là người rất quan tâm đến sự nghiệp của mình, trọn cả linh hồn ông đều đặt hết vào sự nghiệp của ông. Vì vậy mà đối với gia đình, vợ con, ông chẳng có một quan niệm nào, tuy vậy ông vẫn là một người có gương mặt lạnh lùng nhưng rất có nhiêt tâm.
Do đó mà tôi tuy có cha nhưng đã mất tình thương của cha từ lâu rồi. Chính vì thế mà được kết thân với ông Trương Vĩnh Trọng, được ông quan tâm đến mình và đối xử bằng thái độ Ôn hòa, hiền hậu, tôi sẽ tìm lại ở ông chút tình phụ tử, âu đó cũng là một điều rất hay.
Kể từ hôm ấy trở đi, vào mỗi ngày thứ bảy, tôi đều cùng ông Trương Vĩnh Trọng đi xem phim hoặc đi ăn cơm tối.
Có hôm, đến nhà ông xem vô tuyến truyền hình, chợt phát giác ra trong phòng ông đồ đạc vứt bừa bãi khắp nơi, tôi không sao làm ngơ được, nên đã thay thế ông mà thu dọn lại cho gọn ghẽ, cũng có hôm tôi còn tiếp tay ông để giặt y phục nữa.
Ngoại trừ những lời lẽ biểu lộ sự cảm kích đối với tôi, ông Trương Vĩnh Trọng còn tặng cho tôi rất nhiều món quà.
Một hôm nọ, tôi đang cùng ông Trương Vĩnh Trọng ngồi xuống uống trà tại một quán nọ, bỗng người bồi đến bên cạnh tôi và hỏi:
- Xin lỗi, cô có phải là cô Y Sa không? có người gọi điện thoại đến cho cô.
Tôi ngạc nhiên vô cùng, vì tôi nào có nói cho một ai biết là tôi đến đây uống trà đâu mà có người lại gọi điện thoại đến đây cho tôi. Tuy nhiên, tôi cũng đứng lên, đi theo người bồi đến phòng điện thoại.
Đã xem 58968 lần.


Nguồn: may4phuong.net
Được bạn: Tommyboy đưa lên
vào ngày: 14 tháng 6 năm 2004

Truyện Cùng Tác Giả Ái Quả Tình Hoa BA ĐÓA HOA BẢN TÌNH CA MUÔN THƯỞ BĂNG NHI BẤT CHỢT MỘT CHIỀU MƯA BÊN BỜ QUẠNH HIU Bên Giòng Nước Bích Vân Thiên Biệt Ly Ơi! Chào Mi! Biệt Thự Vân Phi

Xem T tử tế không ai cư xử như vậy hết.
Tôi tức giận đến không sao nói ra lời nữa.
- Y Sa! Vũ Bội chẳng hề yêu Y Sa, cũng chẳng hề yêu bất cứ ai cả, chỉ vì anh ta là một thứ nhân tính. Y Sa là người bạn thân nhất của mình, nên mình không muốn cho Y Sa bị Vũ Bội làm đau khổ. Vì vậy mà mình gọi điện thoại cho Y Sa để mời Y Sa đến đây, hầu nhìn cho tận mắt, xem anh ta đã ăn cơm tối với mình và đưa mình đến Chiêu Đãi Sở như thế nào. Sau đó, Y Sa sẽ liệu cách mà đối xử với anh ta cho đúng... Vậy xin Y Sa chớ có hiểu lầm mình, không phải mình đã ước hẹn với Vũ Bội đi chơi đâu, mà chính anh ta đã gọi điện thoại hẹn hò với mình trước.
- Đã giảng giải xong rồi chứ? Tôi phẫn nộ hét to, tôi gác ống điện thoại xuống ngay.
Chuông điện thoại lại reo lên lần nữa. Nhưng tôi chẳng buồn giở lên nghe, vì tôi tin chắc rằng đó là Tá Ty gọi lại.
Tôi khóc than một lúc thì cảm thấy người mình đã mệt mỏi nên mơ màng nằm ngủ. Nhưng tôi lại không sao ngủ luôn được, vì lòng tôi vẫn không ngớt nghĩ đến những việc làm của Tá Ty và Vũ Bội tại Chiêu Đãi Sở. Và càng nghĩ đến điều ấy, lòng tôi càng ghen tức, phẫn nộ đến cực điểm, và rồi tôi lại khóc nữa.
ái tình khiến cho người ta đau khổ thật! Tôi thầm nghĩ như thế.
Qua ngày hôm sau, khi tôi và Tá Ty gặp mặt nhau tại văn phòng làm việc, Tá Ty nhìn tôi mỉm một nụ cười, nhưng tôi vội vàng tránh ngay nụ cười ác hiểm ấy của cô ta bằng cách xoay mặt sang chỗ khác.
Mặc dù vậy Tá Ty vẫn lên tiếng nói:
- Mình có chuyện muốn nói với Y Sa một chút!
Tôi quắc mắt nhìn cô ta và gằn giọng hỏi:
- Chuyện gì vậy? Nếu đó là chuyện có liên quan đến Vũ Bội, tôi không thèm nghe đâu.
Tá Ty ngạc nhiên nói:
- Ồ, Y Sa... hận tôi ư?
- Tá Ty chắc đã tự biết rồi!
- Nhưng tôi có thể nói cho Y Sa biết là tôi sẽ tuyệt đối không bao giờ kết hôn với Vũ Bội cả!
- Chắc là tại vì cô chưa đùa giỡn đủ với các đàn ông con trai chớ gì!
Tá Ty chẳng nói gì nữa. Tôi ném một cái nhìn về phía cô ta, thấy rõ các thớ thịt trên mặt cô đang chuyển động rất mãnh liệt. rồi sau đó, cô ta quay lưng bỏ đi nơi khác mà vẫn không nói thêm một lời nào cả.
Tâm lý tôi lúc bấy giờ vẫn không có chút hối tiếc nào. Tôi nhếch nở một nụ cười rất đắc thắng.
Kể từ hôm ấy trở đi, tôi không hề nói chuyện với Tá Ty nữa. Qua mấy tuần lễ sau, Tá Ty viết một bức thư và gởi tới tận nhà tôi. Bức thư dài đến sáu trang giấy, trong đó Tá Ty kể ra rất nhiều tội của Vũ Bội, nhưng tôi chỉ nở một nụ cười nhạt, rồi đem đốt bức thư ấy đi.
Mặc dù Tá Ty đã cho rằng Vũ Bội là kẻ sở khanh không tốt, nhưng những lời tố khổ của Tá Ty vẫn không làm cho tôi thay đổi quan niệm đối với chàng, trái lại càng làm cho tôi thêm yêu chàng tha thiết hơn nữa.
Tôi tự nhủ với lòng mình: "Ta cần phải kiên cường đứng lên để làm người. Ta không thể yếu đuối không thể để yên cho Tá Ty cướp đoạt Vũ Bội, mà chàng phải thuộc về ta".
Những ngày hè đã chấm dứt. Những ngọn thu phong đã thổi tới từng cơn giúp cho người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Vũ Bội đã ước hẹn với tôi đi ra vùng ngoại ô chụp ảnh, tôi nhận lời chàng ngay.
Hôm ấy, Vũ Bội đem xe hơi đến đưa tôi đi ngoạn cảnh một vòng. Đến tối, khi trở về thị khu, tôi đề nghị với chàng nên vào một tiệm ăn dùng cơm tối.
Nhưng Vũ Bội lắc đầu:
- Không, hãy về nhà anh mà dùng cơm đi!
- Về nhà anh? Tôi nhìn chàng hỏi.
- Phải em có thích về đó không?
Tôi gật đầu. Từ ngày quen biết Vũ Bội đến nay, tôi chưa hề đến nhà chàng lần nào, nên tôi hiếu kỳ, muốn theo chàng về đó xem sao.
Chiếc xe hơi chạy đến một con đường thanh tịnh ở Cửu Long thì dừng lại. Chúng tôi cùng xuống xe và đi đến trước một tòa nhà lầu cao rất sang trọng. Vũ Bội nghiêng đầu nói với tôi:
- Anh ở tại từng lầu thứ 8 của cao ốc này.
- Anh mua căn phòng đó ư?
Chàng cười đáp:
- Không, anh chỉ thuê mà thôi. Mỗi tháng anh phải chi tiền nhà và các tạp phí khác nữa độ chừng ngàn đồng.
- Tại sao anh không mua một nơi để ở cho rồi?
- Mua nhà trên lầu anh không thích. Anh chỉ thích thuê nhà của người khác mà ở, nếu ngày nào nhận thấy nơi đó không thích hợp nữa thì anh sẽ tùy thời mà dọn đi nơi khác. Nếu mua nhà thì đâu có dễ gì dọn đi được.
Phòng riêng của Vũ Bội trần thiết khá xinh đẹp, trên tường có treo một số họa phẩm thuộc tân phái, tại phòng khách có đàn dương cầm, máy thu băng, máy vô tuyến truyền hình, quày rượu và còn có một bàn ăn rất dài nữa.
Tôi nhìn trên bàn ăn, thấy cò nhiều thức ăn cùng hai chai rượu, nên ngạc nhiên hỏi:
- Bộ tối nay anh có mời khách đến đây à?
Vũ Bội cởi áo ngoài ra và quơ tay nói:
- Phải, tối nay anh có mời khách. Em cứ tự tiện ngồi đi.
Tôi kéo một chiếc ghế và ngồi xuống.
Bỗng, tôi nghe có tiếng âm nhạc phát ra. Tôi nhận rõ đó là vũ khúc "Thời chúng ta còn trẻ tuổi". Tôi quay đầu lại nhìn, thấy Vũ Bội đang quì gối dưới gạch và cho chiếc máy hát chạy. Tôi mỉm cười và toan đứng lên đi lại với chàng, nhưng Vũ Bội nhìn tôi lắc đầu, nên tôi đành ngồi yên trên ghế.
Lát sau, Vũ Bội đi lại trước mặt tôi, đưa hai bàn tay lên che lấy đôi mắt của chàng và lắc lắc cái đầu, đắc ý nói:
- Nhạc hay biết chừng nào!
Tôi cúi đầu và mỉm cười.
Sau đó, Vũ Bội đi vào phòng phía trong, bưng ra một chiếc bánh sinh nhật thật là tọ Tôi ngầm đếm và thấy trên chiếc bánh ấy có đến 28 cây nến tất cả.
Tôi liền đứng lên, thay chàng mà đốt các cây nến ấy, rồi dùng Anh ngữ mà nói với chàng:
- Ngày sinh nhật đầy khoái lạc!
Vũ Bội nghiêng mình chào tôi rất sâu và cũng dùng Anh ngữ nói với tôi:
- Cám ơn em.
Kế đó, Vũ Bội thổi tắt cả 28 cây nến rồi chúng tôi mới bắt đầu ăn cơm.
Tôi tỏ vẻ lấy làm tiếc nói:
- Em không biết hôm nay là sinh nhật của anh nếu biết thì em đã mua quà đến tặng anh rồi.
- Em chớ khách sáo làm gì. Anh đã cố ý không cho em biết hôm nay là sinh nhật của anh chính là vì anh sợ em mang quà đến tặng anh đấy chứ.
Sau khi dùng cơm xong, Vũ Bội rót ra một ly "kê vĩ tửu", còn chàng thì uống "chiên tửu". Từ hồi nào đến giờ tôi chưa từng uống rượu, song vì không muốn làm cho chàng mất vui đi nên tôi sẵn sàng cầm ly kê vĩ tửu do chàng trao cho.
Tôi bưng ly rượu ngồi tại ghế sa lông, vừa uống từng hớp nhỏ vừa xem vô tuyến truyền hình và nói với chàng:
- Món rau bữa nay nấu ngon quá, có phải tự anh nấu lấy không?
- Không, đó là thức ăn mà anh đã gọi nhà hàng mang tới đấy. Anh thì làm gì biết nấu nướng chứ? Chỉ có thứ rượu mà em đang cầm trên tay là do anh chế lấy. Anh đã điều chế được nhiều thứ kê vĩ tửu ngon lắm.
Nói xong, Vũ Bội đứng dậy, đặt vào dĩa hát thuộc loại "AGoGo", tiếng nhạc giật gân bắt đầu phát ra. Vũ Bội búng tay một tiếng "tróc" và cười nói với tôi:
- Hãy lại đây, chúng ta cùng khiêu vũ đi!
Tôi lắc đầu, đáp:
- Em không biết nhảy AGoGo đâu.
- Thì anh dạy em chọ Bộ pháp của nó rất là đơn giản, anh chỉ dạy sơ qua là em biết ngay mà.
Tôi đặt ly rượu xuống bàn, rồi tiến đến trước mặt chàng. Sau khi được Vũ Bội dạy cho mấy bộ pháp là tôi đã học được ngaỵ Thế là sau đó, Vũ Bội lắc lắc thân mình, chuyển động hai chân và hai tay, tức thì tôi cũng theo điệu nhạc mà nhảy với chàng...
Khi bản nhạc đã chấm dứt, Vũ Bội liền tiến tới, đưa hai tay ra ôm chầm lấy tôi vào lòng. Sự vui vẻ quá độ khiến tôi quên mất đi việc giữ gìn tư cách của người con gái. Tôi bị chàng ôm hết lần này lại đến lần khác.
- Hãy cạn ly đi! Vũ Bội bưng ly lên đưa về phía tôi mời uống.
Tôi cũng đưa ly lên và nói:
- Cạn ly!
Vũ Bội khen:
- Tửu lượng của em khá lắm. Hãy uống thêm một ly nữa đi em!
Tôi không chút chối từ.
Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi cảm thấy khắp người mình đều nóng ran và choáng váng cả đầu óc. Tôi liền ngả lưng vào ghế sa lông mà lim dim đôi mắt.
Vũ Bội đến bên tôi và cười nói:
- Em say rượu rồi!
Tôi cãi lại:
- Không, em chẳng hề say đâu!
Vũ Bội chẳng nói gì. Chàng bưng ly rượu đặt trên bàn và quỳ gối dưới gạch, đưa tay vuốt mái tóc rối loạn đang phủ lòa xòa trên má tôi. Bàn tay chàng lau nhè nhẹ những giọt mồ hôi đọng trên mặt tôi, thái độ của chàng lúc ấy thật là ôn hòa, trìu mến. Trong cái giây phút đó, tôi có cảm giác như có một luồng hơi nóng đang chạy rần rật khắp trong cơ thể mình.
Chàng dùng Anh ngữ nói với tôi:
- Em yêu quí, em có thể cho anh hôn một cái không?
- Đương nhiên là được!
Tôi trả lời chàng và cúi đầu xuống một chút. Tôi thấy mắt đen lay láy của chàng với hai hàng mi dài và cong vút từ từ áp vào sát mặt tôi. Tôi nhắm mắt lại và chờ đợi cái hôn của chàng.
- Anh có bao nhiêu cô gái tất cả. Tôi đưa hai tay ra ôm lấy ngang hông chàng và hỏi câu ấy.
- Nhiều lắm!
Vũ Bội nói bên tai tôi.
- Nhưng anh chỉ yêu có một mình em thôi!
- Anh không yêu Tá Ty ư?
Chàng khe khẽ cúi đầu xuống, nhìn tôi một lúc lâu mà chẳng nói gì trong khi tôi cũng đăm đăm nhìn chàng.
- Chớ nên nhắc đến người con gái không biết nhục đó, em ạ!
Nói xong câu ấy Vũ Bội lại tiếp tục hôn tôi.
Bỗng chàng buông tôi ra, đứng dậy và buột miệng nói với tôi:
- Y Sa hãy mau rời khỏi chốn này đi.
- Anh... anh làm sao thế? Tôi ngạc nhiên nhìn chàng lom lom.
Vũ Bội đưa hai tay lên ôm lấy đầu và tỏ vẻ đau khổ nói:
- Hãy xa anh đi. Hãy mau rời xa anh đi. Chớ nên đến gần anh nữa, bởi anh là một con quỷ...
Tôi buông ra một tiếng cười, rồi đưa tay ôm lấy chàng kéo xuống. Chàng vẫn cố chấp nói:
- Anh không thể nào tiếp tục hôn em được nữa, vì nếu tiếp tục thì anh có thể làm chuyện bậy lắm!
Tôi cảm thấy khắp người mình đều nóng ran lên. Men rượu khiến nhiệt tình của tôi càng lúc càng bừng dậy rất mãnh liệt. Tôi ngồi trên ghế sa lông và đưa hai tay ra ôm cứng ngang hông Vũ Bội, khiến chàng ngã nhoài lên người tôi...
Thân mình chàng đè lên mình tôi và chàng vừa thở vừa nói:
- Y Sa, anh yêu em lắm!
Tôi nhắm nghiền đôi mắt lại trong khi hai tay tôi vẫn ôm lấy hông chàng càng lúc càng chặt hơn...
Sau đó, tôi cảm thấy như trời xoay, đất chuyển...
Rồi thì mọi thứ đều im lặng...
.........
Chợt tôi cảm thấy có phần lạnh, nên Vũ Bội đi vào trong phòng lấy ra một chiến khăn tắm ném cho tôi. Tôi tiếp lấy chiếc khăn và đắp người mình lại.
 

--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: may4phuong.net
Được bạn: Tommyboy đưa lên
vào ngày: 14 tháng 6 năm 2004

--!!tach_noi_dung!!--
--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- ---~~~mucluc~~~---

© 2006 - 2024 eTruyen.com