Trường Giang qua khỏi Giang Lăng thì uốn lượn giữa đất Tương (HồNam) và đất Ngạc (Hồ Bắc), Sau đó chảy thẳng về đông. vùng này địa thếtương đối bằng phẳng, nước chảy lượn lờ, chiếc thuyền con theo thế nướcchầm chậm trôi giữa dòng Sông, bỏ lại Sau lưng nhiều trấn thôn làng mạc.Thuyền từ thượng nguồn về xuôi phần lớn đều có buồm và có cả mái chèo,từng chiếc từng chiếc qua mặt chiếc thuyền của Ðịch vân, ai nấy nhìn thấy bộdạng của chàng đều không khỏi kinh hãi nhìn ra nơi khác.Xế chiều hôm đó thì Ðịch vân lấy lại được chút Sức lực, đồng thời bụngcũng đói cồn cào. Chàng ngồi dậy, lấy một mảnh ván thuyền làm mái chèođẩy thuyền áp gần vào bờ Sông phía bắc, định bụng tìm chỗ ăn cơm. Khổ nỗivùng này toàn là nơi hoang lương, chẳng thấy có nhà cửa gì cả. Ðịch vân lầntheo bờ Sông chèo xuống, đi được một đoạn thì thấy dưới tán liễu có vài bachiếc ngư thuyền đang neo đậu, trên thuyền thấy có khói bay lên. Ðịch vânđẩy thuyền đến gần, thấy mấy ngư phủ đang chiên cá, tiếng nổ lắc rắc cùngmùi cá chiên bốc lên thơm lựng.Ðịch vân dừng thuyền nói lớn:- Lão bá bá! Bán cho tại hạ một con cá ăn lót dạ có được chăng?Lão ngư phủ nhìn thấy một người ăn mặc rách rưới, râu tóc bù xù, ngườibê bết vết máu thì hoảng kinh, định cự tuyệt nhưng không dám, dạ dạ mấytiếng gắp con cá to đã chiên vàng bỏ vào dĩa đưa qua.Ðịch vân đón lấy dĩa cá, nói:- Nếu có cơm trắng, xin bán cho một bát!Lão ngư phủ dạ dạ, xới đầy một bát cơm lớn đưa qua, nói là cơm thật ratrong đó độn quá nửa là khoai lang. Lúc đói lòng thì cơm độn cũng ngon nhưthường, Ðịch vân và mấy đũa hết Sạch bát cơm, đưa bát ra định xin thêm thìxảy nghe trên bờ có giọng nói oang oang vang lên:- Này ngư gia! Có cá lớn không nướng cho mấy con đi!Ðịch vân ngoái đầu nhìn lên, chỉ thấy một hòa thương cao lớn, mắt tomày rậm, giọng nói lơ lớ, chứng tỏ chẳng phải là người Trung thổ. Chàng giậtmình nhận ra, hòa thượng này là một trong ngũ tăng từng đến ngục tấn côngÐinh Ðiển. suy nghĩ một thoáng, chàng nhớ ra người này tên là Bảo Tượng.Ðịch vân còn nhớ như in lời dặn dò của Ðinh Ðiển, phải hết Sức cẩn thậnvới những môn đồ của Huyết Ðao môn, đặc biệt là tên hòa thượng BảoTượng này. Chàng chẳng dám nhìn Bảo Tượng lần thứ hai, Sợ rằng lão nhậnra thi thể Ðinh Ðiển thì kể như xong chuyện. Hai tay chàng bưng bát cơm màcứ run như cày Sấy. Chàng cố trấn an mình rằng Bảo Tượng không dễ gì nhậnra mình, đừng run, không khéo lão lại nhận ra. Nhưng chàng càng cố trấn tĩnhthì tay càng run tợn. Lại nghe lão ngư nói:- Cá đánh được trong ngày bán hết rồi.Bảo Tượng nổi giận nói:- Ai nói hết cá? Mau bắt vài con cho ta! Ngươi không thấy lão gia ngươiđói run đây Sao? Không có cá lớn cá nhỏ cũng chẳng Sao.Lão ngư lắc đầu nói:- Hết cá rồi! Lớn nhỏ gì cũng không còn. Ngươi có bạc, ta có cá việc gì màkhông bán.vừa nói vừa giơ chiếc giỏ cá trống không lên cho Bảo Tượng xem.Bảo Tượng đói quá, nhìn Sang thấy con cá lớn trong dĩa bên cạnh Ðịchvân mới ăn có một nửa, hất hàm hỏi:- Này! Bên ngươi có cá không?Ðịch vân thấy Bảo Tượng nói tới mình thì Sợ quá, chẳng nói chẳng rằng,lấy ván thuyền đẩy mạnh vào cội liễu một cái. Chiếc thuyền con lập tức trôira giữa Sông.Bảo Tượng nổi cơn lôi đình quát:- Tiểu tặc! Ta hỏi ngươi có cá hay không tại Sao ngươi tháo chạy?Ðịch vân nghe Bảo Tượng lớn tiếng quát mắng thì càng hãi, dùng hết Sứcbình Sinh quạt ván thuyền chèo ra giữa Sông. Bảo Tượng nổi nóng nhặt mộthòn đá lớn nhắm Ðịch vân ném mạnh. Ðịch vân thấy hòn đá bay thẳng tớithì kinh hãi hụp đầu xuống, chỉ nghe tiếng gió rít trên đầu, hòn đá bay Sượtqua, rơi ùm xuống Sông.Bảo Tượng nhìn thấy Ðịch vân cử động nhanh nhẹn, giống như người cóvõ công, nhìn lại bộ dạng cũng không giống ngư dân bình thường. hắn nhíumày quát lớn:- Mẹ nó! Còn không mau mau trở lại. Bằng không lão tử lấy cái mạng chócủa ngươi!Ðịch vân chẳng nói chẳng rằng, cố hết Sức chèo mạnh, càng mau chóngrời xa hắn càng an toàn.Bảo Tượng một mặt la hét mắng nhiếc, một mặt lượm đá ném liên tục vềphía Ðịch vân.Ðịch vân tay thì cố Sức chèo mắt trừng trừng nhìn mấy hòn đá đang baytới. Hòn đá đầu tiên chàng nghiêng người tránh được, hòn thứ hai bay hơithấp, chàng phải nằm rạp xuống mới tránh được, kình phong quét ngang mặtchàng rát rạt. Ðịch vân chờ cho hòn đá bay qua, mới ngóc đầu dậy thì hòn đáthứ ba lại bay tới, lần này không nhằm vào người chàng mà lại rơi trúng đầuthuyền. ầm một tiếng, vụn gỗ bay tứ tán, đầu thuyền vỡ một mảng lớn.Bảo Tượng nhìn thấy thân pháp Ðịch vân linh hoạt, chiếc thuyền trôi cànglúc càng xa, Sợ rằng đối phương chạy mất. Kỳ này lão không nhằm vào ngườichàng nữa mà cứ nhằm thuyền mà ném. Liên tiếp mấy hòn đá rơi trúngthuyền, may mà khoảng cách đã xa, lực đạo đã yếu, nếu không e rằng chiếcthuyền con đã chìm mất rồi.Bảo Tượng thấy không khống chế được đối phương thì nổi hung tính, quátmắng luôn miệng. Từ xa nhìn lại, thấy bộ tóc dài của Ðịch vân phất phơtrong gió, bất chợt nhớ ra một việc, nghĩ thầm:"Người này trông giống một đào phạm. Gần đây giang hồ đồn rầm việcÐinh Ðiển vượt ngục tẩu thoát, chưa biết chừng có thể tra ra chút manh mốitừ tên này!"Nghĩ đến đây lòng tham nổi dậy, nộ khí trong người lập tức tan biến, quaylại quát:- Ngư gia! Mau giúp ta đuổi theo tên tặc tử ấy!Nào ngờ ba ngư phủ trông thấy Bảo Tượng hung hãn như Thiên Lôi thìhoảng kinh bỏ chạy trối chết. Bảo Tượng kêu luôn mấy lượt nhưng ai dámquay lại chở hắn? Tất cả đều ra Sức chèo càng xa càng tốt. Bảo Tượng nổiđiên lượm đá ném theo, có một ngư phủ trúng đá, đầu nát như tương, nhữngngười còn lại hô nhau chèo thuyền chạy như bay.Bảo Tượng thấy không đuổi theo bằng đường thủy được thì chạy bộ dọcbờ Sông đuổi theo. Nói về tốc độ thì khinh công của hắn nhanh hơn tốc độcủa thuyền gấp mấy lần. Ðịch vân chèo thuyền về phía bờ nam, tránh càngxa Bảo Tượng càng an toàn.Bảo Tượng tuy chạy nhanh nhưng khoảng cách Song phương càng ngàycàng xa. Ðịch vân nhìn Bảo Tượng ở trên bờ cứ đuổi miết thì nghĩ thầm:"Nếu để hắn tìm được thuyền đuổi theo thì nguy!"Chàng nhìn thi thể Ðinh Ðiển khấn thầm:"Ðinh đại ca! Xin đại ca phò hộ cho tên ác tăng kia đừng tìm thấythuyền!"Cũng may cho Ðịch vân, trên đoạn Sông này tuy thuyền qua lại như mắccửi nhưng trên bờ lại không có chiếc thuyền nào neo đậu. Ðịch vân mừng rỡcố Sức chèo cập mạn bờ nam. Trường Giang đoạn này tuy không rộng, nhưnghai bên bờ cây cối um tùm làm khuất tầm nhìn Bảo Tượng.Ðịch vân lấy bọc châu báu nhét vào ngực, ôm thi thể Ðinh Ðiển nhảy lênbờ. Ði được mấy bước, chàng Sực nhớ ra một việc, quay lại đẩy chiếc thuyềnra giữa Sông cho nó trôi theo dòng nước. Xong việc chàng cứ nhắm hướngnam mà đi, hy vọng Sẽ làm Bảo Tượng bị mất dấu. Nhưng đi được mấy dặmlại nhìn thấy Trường Giang lồ lộ hiện ra trước mặt, thì ra tình cờ đoạn Sôngnày uốn khúc quẹo về nam.Ðịch vân kêu khổ thầm, vội vã quay ngược trở lại. Nhưng đi chưa đượcbao xa thì hai chân mềm nhũn, ngã quị xuống không đứng lên được nữa. Thìra Sau khi bị thương, Sức lực chưa kịp phục hồi, lại phải cố Sức chèo thuyền,Sau đó ôm thi thể Ðinh Ðiển đi một đoạn đường dài như vậy, giờ tinh lựcchàng đã kiệt. Cố Sức mấy lần vẫn không đứng lên nổi, Ðịch vân thở dài đưamắt nhìn quanh, cách đó không xa có một ngôi miếu hoang, chàng mừng rỡnghĩ thầm:"Trời gần tối rồi, cố gắng vào đến trong miếu, chỉ cần đêm đến thì BảoTượng có qua được Sông cũng không thể tìm ra mình nữa."Ngồi thở dốc một lát, chàng cố gắng đứng dậy được, lê từng bước nặngnhọc ôm thi thể Ðinh Ðiển vào bên trong miếu. Ðinh Ðiển dù đã chết nhưngÐịch vân lúc nào cũng để thi thể chàng Sát bên mình như hai tình nhân nửabước cũng không nỡ rời nhau vậy. Ði hết nổi, chàng đặt thi thể Ðinh Ðiểnxuống trước cửa miếu, nằm nghỉ hơn nửa canh giờ, Sức lực phục mới hồi phụcđược phần nào, lại ôm thi thể Ðinh Ðiển đi vào trong miếu.Ðây là một ngôi miếu thổ địa bỏ hoang, tượng thổ địa nhỏ xíu, lùn tịt,dáng mạo trông rất hoạt kê. Nhưng Ðịch vân là kẻ cùng đường, gặp bứctượng như vậy cũng Sinh lòng kính Sợ. Chàng đặt thi thể Ðinh Ðiển xuống,cúi lạy mấy lạy. Lạy xong lòng cảm thấy thanh thản đôi phần.Chàng ngồi lặng nhìn thi thể cứng đờ của Ðinh Ðiển, đầu trống rỗng. Mãiđến khi trời tối hẳn mới yên tâm nằm xuống.Chàng nằm xuống cạnh Ðinh Ðiển như mấy năm trời hai người vẫn nằmtrong ngục thất. Chưa đến canh hai trời lại đổ mưa, mưa dai dẳng như khôngbao giờ tạnh. Ðịch vân cảm thấy lạnh, chàng co người nép Sát vào ÐinhÐiển, bất chợt chạm vào da thịt giá lạnh của Ðinh Ðiển, nghĩ tới việc ÐinhÐiển Sẽ không bao giờ mở miệng nói với mình những điều hay lẽ phải nữa,nghĩ tới việc từ nay mình phải thui thủi một mình ở trên đời, bất giác hai hànglệ tuôn rơi.Trong tiếng mưa rơi tí tách, ực đối phương, Cảnh Thiên Bá hự một tiếng nặngnề lại thoái lui hai bước.Ba chưởng của Ðinh Ðiển vừa rồi nếu có Thần Chiếu công trợ lực thìchưởng nào cũng đều đủ Sức giết chết đương kim võ lâm đệ nhất lưu cao thủ.Cảnh Thiên Bá tuy ngoại công lợi hại, nhưng nội công thì rất tầm thường, vậymà trúng luôn hai chưởng vẫn còn đứng vững. Ðinh Ðiển biết mình chẳngcòn cầm cự được bao lâu nữa, chàng vốn bản tính khoát đạt hơn nữa cũngchẳng còn ham Sống, nhưng thấy mình trở nên yếu đuối bạc nhược như vậythì cũng không khỏi cảm thấy buồn tủi cho thân phận anh hùng mạc lộ.Còn Cảnh Thiên Bá thấy Ðinh Ðiển bất ngờ xuất thủ chiêu thức xuất quỷnhập thần, đầu ngực liên tiếp trúng chưởng đối phương, đây đều là những nơiyếu hại nhất trên cơ thể, chỗ trúng chưởng vẫn còn đau âm ỉ chẳng biếtthương thế nặng nhẹ thế nào nên nhuệ khí không còn được như lúc đầu nữa.Mã Ðại Minh đưa mắt nhìn Chu Kỳ ra hiệu, nói:- Chu huynh đệ, tới phiên chúng ta rồi đó!Chu Kỳ gật đầu cùng Mã Ðại Minh Song Song lướt tới. Hắn vẫn biết võcông mình vốn chẳng bằng Ðịch vân, nhưng nay thấy mình có kiếm trong khiđối phương lại tay không, hơn nữa Ðịch vân đã bị xuyên xương tỳ bà, cônglực chắc đã mất hết, nên dù Sao đấu với Ðịch vân vẫn an toàn hơn. Thế làhắn vung kiếm nhằm Ðịch vân chém tới.Ðinh Ðiển biết Ðịch vân luyện Thần Chiếu công chưa tới nơi tới chốn, võcông hiện nay kém xa So với hồi chưa bị bắt giam, nếu để chàng tay khôngđối phó với Chu Kỳ chẳng khác nào nạp mạng. Ðinh Ðiển thấy Chu Kỳ lướttới, vội tràn ngang định cướp kiếm trong tay Chu Kỳ.Ðinh Ðiển vừa di chuyển vừa xuất thủ, chiêu thức vừa nhanh vừa kỳ ảo,chờ đến khi Chu Kỳ phát hiện mình bị tấn công thì thủ chưởng Ðinh Ðiển đãđặt lên Mạch Môn huyệt của hắn rồi.Chu Kỳ thất kinh những tưởng phen này trường kiếm tất bị đối phươngđoạt mất và như vậy cũng có nghĩa là mất mạng. Nào ngờ Mạch Môn tuy bịđối phương nắm lấy nhưng khí lực vẫn còn, hắn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ,vận lực giằng mạnh ra đồng thời hoành kiếm nhằm Ðinh Ðiển lia một đường.Ðinh Ðiển tràn người tránh kiếm, thở hắt một hơi dài não nuột.Mã Ðại Minh thấy Cảnh Thiên Bá và Chu Kỳ đấu với Ðinh Ðiển cả haitưởng như đã mất mạng dưới tay Ðinh Ðiển nào ngờ đến lúc quyết định thìÐinh Ðiển lại buông xuôi. Lúc đầu hắn lấy làm lạ, nhưng nhớ lại người củaLăng phủ nói Ðinh Ðiển bị trúng kịch độc, chắc là giờ đây độc đã phát tácnên công lực mất hết rồi.Bên kia Cảnh Thiên Bá đứng ngoài thấy Ðinh Ðiển đoạt kiếm bất thành thìcũng đoán biết công lực chàng đã mất hết, mừng rỡ nghĩ thầm:"Gã họ Ðinh này chiêu thức lợi hại nhưng công lực tầm thường. Hừ! Hắngiờ đây chẳng qua chỉ là con cọp lạc xuống đồng bằng. Ha ha ha... cọp xuốngđồng bằng tránh Sao khỏi bị chó ăn hiếp. à mà không được, So Sánh như vậychẳng hóa ra tôn hắn là cọp còn tự chửi mình là chó Sao?"ý nghĩ của Cảnh Thiên Bá và Mã Ðại Minh trùng hợp, khổ nỗi lại đúng vớitình hình của Ðinh Ðiển lúc này. Cả hai không hẹn mà nên, đồng quát lớnmột tiếng Song Song tấn công Ðinh Ðiển.Ðịch vân nhảy tới chắn trước mặt Cảnh Thiên Bá và Mã Ðại Minh, nàongờ Ðinh Ðiển đẩy mạnh chàng Sang bên cạnh quát:- Ðịch huynh đệ, mau lui ra!Ðịch vân thất thế lùi Sang bên cạnh, trong khi đó Ðinh Ðiển đã vươn trảonhằm yết hầu Mã Ðại Minh chộp tới. Bằng chiêu thức này, trảo đúng bộ vị ấy,chỉ cần Ðinh Ðiển có được công lực của một người bình thường thì e rằng MãÐại Minh cũng khó lòng toàn mạng. Mã Ðại Minh hồn phi phách tán, nhàoxuống đất lăn mấy vòng ra ngoài tránh né.Ðinh Ðiển thầm thở dài, công lực chàng mỗi lúc một thêm hư nhược, chỉcòn nhờ vào chiêu Số võ công cao hơn đối phương quá xa mới gắng gượngkéo dài được đến đâu hay đến đó. Còn bí mật về Liên Thành quyết nếu khôngkịp nói hết cho Ðịch vân nghe, để nó theo chàng xuống chín Suối thì tiếc quá.Nghĩ xong chàng vội kêu lên:- Ðịch huynh đệ, ngươi nấp vào Sau lưng ta, đừng để ý gì đến bọn chúng,dụng tâm nhớ kỹ những điều ta Sắp nói. việc này là vô cùng quan trọng,ngươi nhất định phải làm cho thật tốt, Ðinh đại ca rơi vào tình cảnh ngày hômnay cũng chính vì xử Sự không khéo léo.Ðịch vân hiểu được Ðinh Ðiển muốn ám chỉ điều gì, không trái lời, chỉ dạmột tiếng rồi ẩn mình Sau lưng Ðinh Ðiển.Ðinh Ðiển vừa xuất thủ đối địch vừa chậm rãi nói:- số thứ năm là "mười tám"...Mã Ðại Minh biết Sở dĩ Lăng Tri phủ dốc quân đuổi bắt Ðinh Ðiển cũngchính vì Liên Thành quyết; Chu Kỳ vào làm nha Sai cho Kinh Châu phủ thậtra cũng chỉ là cái cớ, mục đích thật Sự của hắn là ngầm theo dõi tra xét tìnhhình Liên Thành quyết. Hai người này nghe giọng điệu của Ðinh Ðiển, lạinghe chàng đọc Số "mười tám" thì đồng để tâm ghi nhớ.Lại nghe Ðinh Ðiển tiếp:- số thứ Sáu là "bảy"...Mã Ðại Minh, Chu Kỳ, Ðịch vân đều âm thầm ghi nhớ.Chỉ có Cảnh Thiên Bá là kẻ vũ phu, chẳng hiểu ất giáp gì cả, nghe ÐinhÐiển đọc cái gì mà "mười bảy, mười tám", lại thấy Mã Ðại Minh và Chu Kỳhình như mê muội cứ đứng ngẩn ra mà nghe. Hắn cứ nghĩ Ðinh Ðiển đọc thứbùa chú làm mê man thần trí đối phương, vội quát lớn:- Nhị vị, đừng mắc mưu hắn!Dứt lời huơ Song quyền nhằm Ðinh Ðiển tấn công tới tấp. Ðinh Ðiển trànngười Sang một bên tránh né, bất giác cảm thấy choáng váng, hai mắt tối Sầmngã nhào xuống đất.Mã Ðại Minh nhận thấy thời cơ đã đến, nhằm đầu Ðinh Ðiển giáng mộtquyền. Nếu để trúng một quyền này, e rằng Ðinh Ðiển khó bề thoát chết.Ðịch vân quát lớn một tiếng, nhảy Sổ tới trước, dang rộng hai tay ôm chặtMã Ðại Minh. Mã Ðại Minh bị tấn công bất ngờ, không kịp tránh né, bị Ðịchvân ôm chặt, cả hai đồng ngã nhào lăn tròn dưới đất.Ðinh Ðiển Sau mộ thoáng choáng váng tỉnh dậy, thấy Ðịch vân cùng MãÐại Minh lăn tròn dưới đất trong khi Chu Kỳ vung trường kiếm nhằm lưngÐịch vân đâm tới. Ðinh Ðiển rướn người tới trước, phi Song chỉ nhằm mắtChu Kỳ đâm tới. Ðinh Ðiển biết rằng lực đạo của mình đã quá yếu, nếu khôngnhằm vào những bộ vị mềm và hiểm như vậy thì khó bề thành công.Thế công của Ðinh Ðiển quả nhiên hiệu nghiệm, Chu Kỳ không còn tâmtrí đâu để mà đả thương người khác, nhảy lùi về phía Sau. Nhưng ngay lúc đóthì Mã Ðại Minh đã đánh nột quyền trúng lưng Ðịch vân khiến chàng đauquá buông Cảnh Thiên Bá ra.Ðinh Ðiển thở dốc nói:- Ðịch huynh đệ Số thứ bảy là...Ðinh Ðiển chưa kịp nói hết câu thì Cảnh Thiên Bá đã công tới mộtchưởng, Ðinh Ðiển loạng choạng lùi lại thì hai đạo bạch quang lóe lên, SoạtSoạt hai tiếng, đao kiếm đồng đâm vào người Ðinh Ðiển.Ðịch vân hét lớn nhảy tới cứu viện.Ðinh Ðiển lợi dụng thời cơ lúc máu tươi chảy ra, chất độc Suy giảm trongtích tắc, vận hết tàn lực vung Song chưởng một đánh về phía Chu Kỳ mộtđánh Mã Ðại Minh. Nào ngờ ngay lúc đó Cảnh Thiên Bá tình cờ nhảy tới,lãnh trọn một chưởng thay cho Chu Kỳ. với hai chưởng này, Ðinh Ðiển đãdùng hết tinh lực còn Sót lại trong người. Mã Ðại Minh trúng chưởng chết tứckhắc, Cảnh Thiên Bá trúng chưởng giữa ngực khiến xương ngực gãy nát,văng ra ngoài bất tỉnh nhân Sự. Chỉ có Chu Kỳ là không bị thương, hắn rútkiếm ra định quay Sang tấn công Ðịch vân. Nào ngờ Ðinh Ðiển dốc chút hơitàn còn lại rấn tới ôm chặt lấy hông Chu Kỳ, miệng kêu lớn:- Ðịch huynh đệ, mau đi đi!Cũng bởi Ðinh Ðiển rấn tới khiến kiếm đâm Sâu vào người chàng thêmmấy tấc. Ðịch vân nào chịu đào tẩu một mình, nhảy tới Siết cổ Chu Kỳ, quát:- Mau buông Ðinh đại ca ta ra!Chàng không biết rằng chính Ðinh Ðiển ôm chặt đối phương chứ chẳngphải đối phương không chịu buông Ðinh Ðiển.Ðinh Ðiển cảm thấy Sức lực cạn đi rất nhanh, Sợ rằng mình không giữđược đối phương bao lâu nữa, nếu để đối phương thoát ra thì Ðịch vân kểnhư chết chắc. Chàng cố hết Sức ôm chặt Chu Kỳ, quát:- Ngươi đi đi, đừng lo cho ta, dù Sao ta cũng không Sống được...Ðịch vân Song mục đỏ ngầu, quát:- Có chết cả hai cùng chết!vừa nói vừa cố Sức Siết chặt cổ Chu Kỳ. Nhưng nội lực chàng đã yếu, lạinữa cơ bắp hai bả vai tổn thương nên Sức lực yếu ớt vô cùng, dù cố gắng cáchnào cũng không bóp chết được Chu Kỳ.Ðinh Ðiển giọng run rẩy nói:- Ðịch huynh đệ... ngươi nghĩa trọng tình thâm... không uổng công kếtnghĩa với ngươi... chỉ tiếc... Liên Thành quyết... chưa nói hết... ta... ta chết... Ôilục cúc... Xuân thủy... bích ba...Thần thái Ðinh Ðiển bỗng rạng rỡ khác thường, nhưng liền đó hai tay ômlấy Chu Kỳ từ từ buông ra.Chu Kỳ đâu để cơ hội tốt bị bỏ lỡ, hắn vùng thoát khỏi tay Ðịch vân, rútphắt trường kiếm từ người Ðinh Ðiển ra, quay ngoắc lại nhằm giữa ngựcÐịch vân đâm mạnh.Ðịch vân lúc này đâu còn thấy ai khác ngoài Ðinh Ðiển. Thấy Ðinh Ðiểngục xuống, chàng thét lên:- Ðinh đại ca! Ðinh đại ca!Chợt cảm thấy ngực nhói lên một cái, nhìn lại mới hay Chu Kỳ đang cầmkiếm đâm mình, tai hãy còn nghe tiếng cười đắc ý man dại của hắn.Trong một thoáng, biết bao ý nghĩ lướt qua trong đầu Ðịch vân. Bắt đầulà việc chàng cùng Thích Phương gắn bó bên nhau trong những ngày theo Sưphụ học nghệ... tiếp Sau đó là việc vô cớ bị vu oan ở vạn gia... rồi thì cuộcSống còn tệ hơn cầm thú Suốt năm năm trời trong ngục... Tất cả oan khuấtthù div>Ðinh đại ca chắc Sẽ ra tay lăng nhục. Mình phải tính Sao bây giờ?"Ðầu óc Ðịch vân vốn chẳng linh hoạt gì cho lắm, mà tìm ra một phươngSách đối phó với tình hình trước mắt thì quá khó khăn. suy nghĩ mãi khôngSáng ra được điều gì, chàng quay Sang tự trách mình:"Ngươi thật là đồ vô dụng, giá mà có Ðinh đại ca ở đây, chắc rằng Sẽ mauchóng tìm ra được kế Sách."vừa nghĩ vừa vò đầu bứt tóc, vô tình chàng rứt đứt mấy Sợ tóc làm da đầuđau điếng. Một tia Sáng bỗng lóe lên trong đầu:"Bảo Tượng mắng mình là lão tặc, chính là vì mớ râu tóc bù xù này. Nếumình cạo Sạch râu tóc đi, chắc chắn hắn Sẽ không nhận ra mình nữa. Nhưng ởđây làm gì tìm ra dao mà cạo? Hừ, Ðịch vân này chết còn không Sợ huống hồlà đau đớn. Cứ nhổ bỏ là xong chứ gì."Nghĩ là làm, chàng bắt đầu nhổ từng Sợi từng Sợi râu một. Nhưng nhổđược vài cọng thì chợt nghĩ:"Cứ cho là Bảo Tượng không nhận ra mình, không giết chết mình, nhưngnếu hắm vẫn lăng nhục di thể Ðinh đại ca thì mình có cách gì để ngăn hắn?Thôi thì cứ đi được bước nào hay bước nấy, việc đó từ từ rồi tính nữa. Chỉ cầnhắn không giết mình thì mình vẫn có cơ hội bất ngờ ra tay giết hắn."Ðến khi chàng nhổ Sạch râu đi, Sờ tay lên đầu nghĩ:"Râu nhổ hết rồi nhưng vẫn còn một đầu tóc thế này, e rằng Bảo Tượngvẫn còn nhận ra mình. Ðã làm thì phải làm cho tới nơi tới chốn, đừng vì tiếccông mà thất bại."Thế là chàng tiếp tục rứt từng cọng từng cọng tóc trên đầu. Nhổ râu đãđau, nhưng hãy còn chịu đựng được, nhổ tóc thì quả là một cực hình. Ðịchvân nghiến răng chịu đau, nghĩ:"Ðừng nói là một chút đau đớn như vầy, chỉ cần làm được một điều gì đócho Ðinh đại ca mình có mất mạng cũng không chau mày."vừa nhổ tóc, Ðịch vân vừa nghĩ tiếp:"Cách làm của mình thật ngu ngốc, Ðinh đại ca dưới Suối vàng chắc đangcười mình. Nhưng mà... nhưng mà... Ðinh đại ca giờ đây đâu còn dạy mìnhcách gì hay hơn được nữa..."Bảo Tượng Sau một lúc lâu đứng im, xác định là không có ai, bèn nằmxuống ngủ tiếp. Ðịch vân Sợ mình làm không khéo đánh thức Bảo Tượngdậy. Chàng gom hết Số râu tóc dưới đất rồi nhẹ nhàng lui ra bên ngoài. Rakhỏi miếu chẳng còn Sợ bị Bảo Tượng phát hiện nên Ðịch vân nhổ tóc nhanhhơn. Chẳng mấy chốc chàng đã hoàn thành công việc. vùi hết Số râu tócxuống bùn, xong Sờ tay lên đầu, cao hứng nghĩ thầm:"Mình giờ đây chẳng những không còn là "lão tặc" mà còn là một "têntrọc" nữa. à mà mình phải làm Sao, không khéo để Bảo Tượng nhình thấy dấutrên đầu mà Sinh nghi."Thế là chàng lấy bùn xoa lên đầu, mặt để xóa dấu chân tóc rướm máu.Làm xong việc này, chàng lại Suy nghĩ xem còn điều gì có thể khiến cho BảoTượng nghi ngờ nữa không. Phải rồi, quần áo trên người mình có thể BảoTượng còn nhận ra, nhưng giữa nơi đây làm gì có quần áo mà thay? Thì cứbắt chước như hắn, cởi hết ra là xong. Nhưng... không có mảnh vải che thâncũng chẳng phải dẽ chịu gì.vừa nghĩ chàng vừa cởi bỏ áo ngoài. Phải rồi, xé áo ngoài làm khố. Nhưngcòn Ô tàm y thì Sao đây? Cởi ra thì không được, còn để như vậy e rằng áctăng Sẽ nhận ra lai lịch nó thì phiền lớn. Thôi được, lăn một vòng cho dínhđầy bùn đất là xong.Làm xong việc cải trang, cho dù Ðinh Ðiển có Sống dậy Sợ rằng cũngkhông nhận ra chàng nữa, đừng nói là Bảo Tượng. Ðịch vân đào một hố nhỏchôn giấu bọc châu báu, bất giác thở dài nghĩ thầm:"Nếu mình còn Sống ngày nào nhất định phải báo đáp ân tình cho ngườiđã giúp mình thoát hiểm. Nhưng không biết làm Sao để tra ra người ấy là ai."Làm xong mọi việc thì trời cũng Sắp Sáng, Ðịch vân lẳng lặng đi về phíanam, lát Sau lại chuyển hướng đi về phía tây. Chàng đi được hơn dặm đườngthì trời Sáng hẳn. Lúc này mà trời vẫn mưa rả rích, trời như vầy thì BảoTượng chắc không thèm rời miếu ra đi. Ðịch vân quyết định quay trở lạimiếu, nhưng tình hình này ít ra cũng phải có thứ vũ khí gì đó để phòng thân.Tìm mãi, cuối cùng chàng nhặt một hòn đá có cạnh Sắc giắt vào lưng. Tìmđường trở về miếu.Dọc đường chàng dừng lại bên một vũng nước đọng, Soi mình xuống nướcxem hình dáng mình lúc này ra Sao. Ðịch vân không khỏi bật cười trước bộdạng của mình. Trông mình lúc này nửa giống như một tiểu hòa thượng, nửalại giống như một tên lưu manh lang bạc. với bộ dạng này phải làm ra vẻkhùng khùng điên điên nữa mới thật hoàn hảo.Ði gần đến miếu, chàng cao giọng hát:"Cô gái ơi, hãy nghe ta hát đây.Ðừng ham lấy anh nhà giàu,Cũng đừng ham bọn vương tôn xấu bụng,Cứ lấy A Tam đầu trọc mà lòng ngay dạ thẳng này."Ngày trước chàng thường cùng Thích Phương hát hò đối đáp. Dân chúngở Hồ Nam có thói quen hò hát theo hoàn cảnh, ca từ do người hát tự nghĩ ratrong từng hoàn cảnh. Thói quen đó đem vận dụng trong hoàn cảnh này thìthật hợp, có điều tiếng ca vừa cất lên, chàng bỗng nghe lòng xót xa vô hạn.Càng đến gần miếu thổ địa, chàng cao giọng giả làm giọng nữ, hát:"A Tam đầu trọc ngươi có gì hay?Muốn lấy được cô nương xinh đẹp này?Lấy ngươi rồi..."Ðịch vân vừa hát đến đây thì chợt im bặt vì nhìn thấy Bảo Tượng bước ra.Lúc này hắn đã lấy tăng y quấn ngang hông làm khố, nghe tiếng hát vội chạyra xem ai đi tới. Nhìn thấy bộ dạng Ðịch vân, hắn không khỏi bật cười, ngoắctay nói:- Này trọc, ngươi vào đây.Ðịch vân vừa bước vào vừa ngâm nga:"sư phụ gọi ta có việc gì?Cho ta tiền hay cho ta bạc?Hay là mời ta thịt béo rượu ngon?"Ðịch vân cố làm ra vẻ bình tỉnh, nhưng tim đập loạn nhịp, Sắc mặt cũngkhông khỏi tái đi. May mà Bảo Tượng không nhận ra.Bảo Tượng cười nhăn nhở nói:- Ngươi đi tìm cho bổn hòa thượng cái gì đó ăn đi, bổn hòa thượng Sẽtrọng thưởng. Có rượu ngon thịt béo thì càng tốt!Ðịch vân cất giọng hát:"Hoang Sơn cùng cốc không có rượu..."Bảo Tượng xua tay:- Thôi ngươi đừng hát nữa! Có gì cứ nói ta nghe được rồi!Ðịch vân lắc đầu nói:- Ðại Sư phụ, nơi đây phía trước không có làng, phía Sau không có xóm,trong vòng mười dặm chẳng có khói lửa, kiếm đâu ra rượu ngon thịt béo bâygiờ? Ðừng nói là rượu thịt, cho dù cơm nguội rau xanh cũng không có. Nhưngtừ đây đi về phía tây mười lăm dặm có một thị trấn, muốn thứ gì có thứ nấy,thịt béo rượu ngon, đàn bà con gái đủ cả.Chàng biết khó lòng giết được Bảo Tượng nên dụ cho hắn bỏ đi để mìnhtiện mang thi thể Ðinh Ðiển đào tẩu. Nhưng khổ nỗi trời vẫn không chịu dứtmưa.Bảo Tượng nhìn trời lắc đầu nói:- Ngươi đi tìm ít đồ ăn cho ta. Có rượu có thịt càng hay, nếu không nướngmột con gà con vịt cũng được.Ðịch vân gật gật đầu, chạy vào trong miếu tránh mưa, kỳ thực chàngmuốn xem thử Bảo Tượng có làm gì thi thể Ðinh Ðiển hay không. Nhìn thấythi thể Ðinh Ðiển đã bị kéo ra giữa điện, ngực áo bị xé nát, chắc là Bảo Tượnglục Soát xem có tìm được gì không.Ðịch vân giả bộ kinh hãi kêu lên:- ở đây có người chết! sư phụ giết người phải không?Bảo Tượng lắc đầu nói:- Ngươi biết người này Sao?Ðịch vân nghe hỏi thì kinh hãi, tưởng hành tung đã bại lộ, nhưng cũnggắng trấn tĩnh lắc đầu, nói:- Người này tướng mạo rất cổ quái, không phải là người vùng này.Bảo Tượng hừ lạnh nói:- Tất nhiên không phải người ở đây rồi! Thôi, không nói nhiều nữa, mau đitìm đồ ăn cho ta, nếu không ta lấy cái mạng chó của ngươi!Ðịch vân thấy thi thể Ðinh Ðiển không việc gì thì nghĩ thầm:"Mình cứ lánh đi một lúc, hắn đói quá không chịu được bỏ đi tất phải bỏđi. Hắn chỉ muốn tìm Liên Thành quyết trong người Ðinh đại ca chứ hắn đâucần tử thi. Chắc hắn chẳng mang thi thể Ðinh đại ca đi theo bên người làm chicho nhọc."Nghĩ xong Ðịch vân quay người đi ra. Nhưng đi chưa được mấy bước đãnghe Bảo Tượng quát hỏi:- Này! Ngươi định đi đến khi nào thì về?Ðịch vân đáp ngay:- Nhanh thôi mà. Ðại Sư phụ cứ nằm nghỉ một lát, ta Sẽ về ngay.Nói xong chàng bước lẹ ra ngoài, vừa đi đến giữa Sân, bất thần bị tát haicái té lăn xuống đất. Lồm cồm bò dậy thì thấy Bảo Tượng đứng chống nạnhnhìn mình. Ðịch vân vừa Sợ vừa giận, nói chẳng nên câu:- Ngươi... ngươi...May mà Bảo Tượng ra tay quá nhanh, nếu không cái vỏ bọc không biết võcông của Ðịch vân tất bị bại lộ. Phàm người học võ ít nhiều gì phản ứng cũngnhanh hơn người thường, khi bị đánh tất phải tự nhiên phản ứng lại.Bảo Tượng cười lạnh nói:- Ngươi có bao nhiêu bạc trong người, lấy ra ta xem thử.Ðịch vân lúng túng lắc đầu, nói:- Không có...- Không có bạc! Hạng cùng đinh như ngươi làm gì có bạc trong nhà! Bảnmặt như ngươi đi mượn, hay mua thiếu được ai? Hừ! Ðịnh gạt ta rồi chuồnphải không?Ðịch vân nghe Bảo Tượng nói vậy thì khỏe người, ít ra hắn cũng chỉ nhìnra việc mình giả bộ đi mua đồ rồi trốn chứ chưa nhìn ra chân tướng mình.Bảo Tượng lại hừ lạnh tiếp:- Ngươi nói quanh đây mười dặm không có nhà cửa gì ráo, vậy mà ngươidám nói chỉ một lát là trở lại! Hừ! Mau khai cho thật! Tại Sao ngươi định gạtta?Ðịch vân run rẩy đáp:- Tiểu nhân thấy đại Sư phụ giết người nên Sợ...Bảo Tượng phá lên cười ha hả nói:- Ta đã nói tx;'>
dù biết nam nhi đại trượng phu khóc lóc là điều đáng thẹn chàng cũng cứkhóc, khóc cho thỏa nỗi thương tiếc, khóc cho vơi bớt thống khổ trong lòng.Ðịch vân khóc như vậy không biết trong bao lâu, cuối cùng thì lệ cũng đãkhô, tiếng khóc trở nên khản đục đến nỗi hầu như không nghe thấy nữa.Nhưng lòng thương tiếc vẫn không thấy nguôi ngoai, nỗi đau chẳng thấy vơiđi được chút nào, có điều đầu óc chàng đã trở nên tỉnh táo hơn.Chàng bắt đầu Suy nghĩ:"Giờ giải quyết di hài Ðinh đại ca ra Sao đây? Làm cách gì để đem Ðinhđại ca hợp táng cùng Lăng tiểu thư?"Giờ phút này trong đầu chàng chẳng còn ý nghĩ nào khác, đây là điều bậntâm duy nhất của chàng. Bất chợt có tiếng vó ngựa vọng lại mỗi lúc một gần,Ðịch vân nghe ra có đến cả chục thớt ngựa. Tiếng đó có tiếng kêu:"Mã đại gia! Cảnh đại gia! Chu nhị gia! Tam vị đã tìm thấy đào phạmchưa?"Hơn chục thớt ngựa đã chạy đến bên ngoài phế viện, tất cả đồng loạt dừngngựa. Có người nói:- vào bên trong xem thử!- Chắc không trốn ở chỗ này đâu.- Ngươi làm Sao dám nói chắc như vậy?sau đó có tiếng người nhảy xuống đất. Ðịch vân không dám chần chờ lâuhơn, vội ôm thi thể Ðinh Ðiển xuyên qua cánh cửa hông của phế viện đàothoát. vừa ra khỏi đã nghe Sau lưng có tiếng kêu lên hốt hoảng, bọn người kiađã phát hiện ra tử thi của Mã Ðại Minh, Cảnh Thiên Bá và Chu Kỳ.Ðịch vân tay ôm thi thể Ðinh Ðiển phóng cước chạy bừa. Chàng cũng biếtôm thi thể Ðinh Ðiển chạy như vầy là vô cùng nguy hiểm, rất dễ bị truy binhcủa nha phủ bắt được. Nhưng chàng thà là bị bắt lại, thà là chịu khổ hình,thậm chí bị hành quyết tức thì chứ chàng nhất định không chịu bỏ thi thể ÐinhÐiển lại.Chạy được một đỗi, xảy thấy bên đường có một cánh cổng nhỏ chỉ khéphờ, chàng phóng cước đá bật cánh cổng nhìn vào. Bên trong là một vườn raukhá lớn trồng các loại rau cải, có cả củ cải và bầu bí. Ðịch vân từ nhỏ Sống ởnông thôn, công việc gắn liền với nông vụ, nay xa cách năm năm bỗng lạiđược nhìn thấy vườn rau này, lòng không khỏi bồi hồi xúc động. Chàng đưamắt nhìn quanh, góc vườn phía đông bắc có một gian nhà cỏ, qua cửa Sổ cóthể nhìn thấy bên trong chất đầy củi rơm, thì ra đây là một gian nhà kho chứacủi. Chàng cúi xuống nhổ mấy bụi củ cải, xong ôm thi thể Ðinh Ðiển đi thẳngvề phía gian nhà kho.Chàng cẩn thận nghe ngóng xung quanh, tư bề im ắng, lúc này chàng mớiyên tâm dọn Sơ lấy một chỗ đặt thi thể Ðinh Ðiển xuống, lấy rơm phủ lêntrên. Lòng chàng vẫn còn mơ hồ hy vọng, chưa biết chừng Ðinh đại ca Sẽ bấtngờ Sống dậy.Ðịch vân ngồi xuống, chùi mấy củ cải lên áo cho hết đất xong đưa lênmiệng cắn một miếng thật to. vị củ cải tươi mát rượi, ngọt ngào tràn vàomiệng, hương vị này đã năm năm nay chàng chưa được thưởng thức. Nhớ lạihồi còn ở Hồ Nam, biết bao lần chàng cùng Sư muội nhổ củ cải tươi trongvườn vừa nắm tay nhau du ngoạn khắp đồng quê, vừa đi vừa nói chuyện lạivừa thưởng thức hương vị tươi mát ngọt ngào ấy.Chàng ăn hết củ này đến củ khác, đầu óc lâng lâng nhớ tới chuyện xưa, haimắt chàng đẫm lệ. Bất thình lình chàng nghe có tiếng nói, Ðịch vân giật nảyngười khiến củ cải ăn dở rơi xuống đất. Thân củ cải trắng tinh khôi bị dínhbết đất cát và cả rác rưởi.Thì ra bên ngoài có một giọng trong trẻo nói:- Không Tâm Thái! Không Tâm Thái đâu rồi?Ðịch vân nghe tiếng gọi Suýt chút nữa thì buộc miệng đáp: "Ta ở đây!"nhưng may mà chàng kịp ghìm lại được, hai tay chàng nắm chặt lại vẫnkhông ngăn được run lẩy bẩy."Không Tâm Thái" vốn là ngoại hiệu của chàng, trên đời này chỉ có ThíchPhương và chàng biết cái ngoại hiệu này, ngay cả Sư phụ chàng Thích TrườngPhát cũng không biết. Ngày trước Thích Phương bảo chàng quá thật thà, đầuóc đơn giản như con trẻ, ngoài công việc đồng áng và luyện võ công ra chàngkhông Suy nghĩ đến việc gì khác, không biết đến bất cứ thứ gì khác, cứ như làcọng rau muống, ruột rỗng không.Lúc ấy Ðịch vân chỉ cười, không phản bác cũng chẳng biện bạch. Ngượclại chàng còn thích cái ngoại hiệu ngồ ngộ mà Sư muội tặng cho mình. Mỗilần nghe Thích Phương gọi mình là "Không Tâm Thái" chàng lại nghe nóngọt ngào hơn cả vị củ cải tươi, tiếng gọi của nàng chất chứa cảm tình Sâulắng mà nàng dành cho chàng. Bởi lẽ, khi có mặt của người thứ ba thì nàngkhông bao giờ gọi chàng bằng tên ấy, nàng gọi chàng như vậy thì chắc rằngchỉ có hai người bên nhau mà thôi.Lúc chỉ có hai người ở bên nhau, bất kể là nàng đang vui hay giận, chàngđều rất Sung Sướng. Chàng vốn là người ít lời, lại thật thà đến độ có thể nói làngu dại, chính vì vậy mà có khi chàng khiến cho Sư muội phải nổi giận.Nhưng bất kể thế nào, mỗi khi nàng gọi chàng là "Không Tâm Thái" thì y nhưrằng cả hai cùng toét miệng cười.Còn nhớ hôm Bốc Thản đến nhà đưa thiếp mời đi mừng thọ vạn Sư bá, Sưmuội làm cơm đãi khách, có gà có cá, có củ cải đậu phụ, có cả một dĩa raumuống xào. Ðêm đó Sư phụ cùng Bốc Thản vừa uống rượu vừa bàn luậnchuyện võ lâm Lưỡng Hồ, chàng ngồi ngơ ngác lắng nghe, bất giác ánh mắtchàng gặp ánh mắt Sư muội. Nàng gắp một cọng rau muống đưa lên miệngnhưng lại không cho vào miệng mà chỉ khẽ cắn lên cọng rau, ánh mắt nàngtràn ngập nét xuân. Nàng không ăn rau, nàng chỉ âu yếm nó.Ðịch vân ngồi trong kho củi, chuyện cũ như một làn ánh quang lướtnhanh trong tâm trí. Chàng như vẫn còn nhìn thấy đôi môi mọng đỏ của nànglướt nhẹ trên thân cọng rau. Chợt nghe bên ngoài có tiếng gọi:- Không Tâm Thái! Không Tâm Thái đâu rồi?Rõ ràng là giọng của Sư muội, không thể Sai chạy được, vậy thì mình nằmmơ chăng? Không thể như thế được, bên ngoài là trời xanh, vườn rau, trongkho củi có cả di hài của Ðinh đại ca, như vầy quyết không phải là mộng. Ðó làthực!Thậm chí âm Sắc trong tiếng gọi của Sư muội cũng khác với ngày xưa.Ngày xưa nàng gọi chàng, tiếng gọi bao hàm tình thân thiết, Sự quan tâm, cókhi là tiếng gọi giận hờn trách móc. Còn tiếng gọi bây giờ lại hàm chứa Sựthương yêu trìu mến. Hay là nàng thấy mình bị oan khuất mấy năm nay nêntình cảm có khác đi chăng?Ðịch vân không dám tin vào tai mình, chắc là mình nghe nhầm, Sư muộitừ lâu đã là con dâu vạn gia, vừa phú vừa quý, Sao lại có thể xuất hiện ở chỗnông gia như vầy? sao nàng biết mình ở đây mà đến tìm? Không! Ðây khôngthể là thực được!Nhưng tiếng gọi bên ngoài lại vang lên:- Không Tâm Thái! Ðừng trốn nữa!Ðịch vân cảm thấy mọi huyết quản trong người trương phình lên, huyếtdịch chạy rần rật như vạn mã tề phi, hơi thở gấp gáp, hai bàn tay ướt đẫm mồhôi. Ðịch vân nhè nhẹ đứng dậy, ẩn mình Sau đống củi nhìn ra, chỉ thấy mộtnữ nhân đứng quay lưng về phía mình, mắt nhìn đông ngó tây dáng như đangtìm người. Không Sai! Ðôi vai gầy gầy, tấm thân yểu điệu, dáng cao mà gầy,không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Sư muội.Lại nghe nàng cười cười nói:- Không Tâm Thái, ra đi, đừng trốn nữa.Nữ nhân quay lưng lại, Ðịch vân cảm thấy choáng váng. Người đứngtrước mặt chàng chính là Thích Phương, vẫn đôi mắt to tròn đen nhánh Sánglong lanh, vẫn chiếc mũi hếch nghịch ngợm ngày nào, chỉ có điều gương mặtnàng trắng hơn, không còn Sắc hồng rám nắng như đa phần thiếu nữ nhà quêvùng Hồ Nam nữa. Nhưng cho dù có chút thay đổi thì đó vẫn đúng là Sưmuội, người mà chàng trăm nhớ ngàn thương và cũng trăm hờn ngàn giận hồicòn trong ngục.Nàng vẫn cười cười gọi Không Tâm Thái, tiếng gọi đầy vẻ thương yêu trìumến, Ðịch vân như muốn phát điên, dù có giận có ghét đến đâu trong thâmtâm chàng vẫn mong có ngày được cùng Sư muội trùng phùng, được cùngnàng Sống lại những ngày tháng như hồi còn ở Hồ Nam. Chàng định bụng Sẽlên tiếng rồi đi ra. Nhưng chàng chợt nhớ lại Ðinh đại ca đã từng bảo mìnhquá trung hậu, rất dễ mắc lừa thiên hạ. Nàng đã trở thành dâu con vạn gia,mình vừa mới giết chết Chu Kỳ, biết đâu đây lại không phải là một mưu kếhòng dụ mình ra mặt? Nghĩ tới đây chàng ẩn mình lại, chờ xem động tĩnh.Thích Phương lại gọi, Ðịch vân ngồi nghe mà lòng đầy Sóng gió. Nàng gọimình bằng giọng trìu mến như vậy Sao lại có thể là giả được chứ? Hơn nữanếu nàng thật Sự muốn lấy mạng mình thì cứ để mình chết dưới tay nàng vẫnhơn. Nghĩ đến đây chàng lại dợm bước ra ngoài.Ngay lúc đó xảy nghe có tiếng con trẻ kêu lên:- Mẹ! Mẹ! Con ở đây nè!Ðịch vân giật mình nhìn về phía có tiếng nói, chỉ thấy một đứa bé gáimình mặc áo hồng chạy lúp xúp giữa những luống rau. Lại nghe ThíchPhương mĩm cười dịu dàng nói:- Không Tâm Thái, con trốn ở đâu mà mẹ tìm hoài không thấy vậy?Ðứa bé ra vẻ đắc ý nói:- Không Tâm Thái ở ngoài hoa viên. Không Tâm Thái xem kiến cắn nhau.Ðịch vân nghe như có tiếng Sét ngang tai, ngực nhói đau như vừa bị trúngmột quyền chí mạng. Thì ra Sư muội đã có con, con gái nàng tên là KhôngTâm Thái, lúc nãy tiếng gọi thương yêu trìu mến ấy là dành cho con gái nàng.Thì ra mình lại đi nhầm vào hậu viện của vạn môn.Ðất dưới chân Ðịch vân chao đảo, mấy năm nay chàng vẫn mong rằng tinSư muội lấy vạn Khuê là giả, chàng hy vọng Thẩm Thành bịa chuyện để trêutức chàng. Những điều này chàng chôn kín ở trong lòng, chàng không thổ lộvới Ðinh Ðiển. vậy mà giờ đây chàng đã tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấyđứa bé gọi nàng là mẹ. vậy là đã rõ, chẳng còn gì để mà hy vọng nữa.Hai mắt chàng Tượng giống như mèo bắt chuột, vờn chán chê rồimới ăn thịt, nên mặc cho Ðịch vân căm phẫn, hắn làm như không thấy. Chỉcười cười nói:- Còn không chịu kiếm đồ đánh lửa đi. Nếu không có lửa, ta róc thịt ngươiăn Sống cũng không hề gì.Ðịch vân cúi xuống người Ðinh Ðiển, thò tay vào bọc, quả nhiên có mộtcục đá lửa và một chiếc dao đánh lửa. Chàng không khỏi ngạc nhiên nghĩthầm:"Ðinh đại ca ở trong ngục mới ra Sao lại có đồ đánh lửa ở trong người?"Cầm chiếc dao đánh lửa lên nhìn, thấy trên có khắc hàng chữ "Kinh ChâuLão Hợp Hưng ký". Nhớ lại đây chính là hiệu tiệm Sắt ở Kinh Châu, nơi haihuynh đệ nhờ người chủ tiệm chặt đứt dây xích. Ðịch vân lắc đầu thở dài,Ðinh đại ca Suy tính thật chu đáo, thì ra hôm đó Ðinh đại ca nhân tiện lấy haivật này chuẩn bị cho cuộc Sống trên giang hồ của hai huynh đệ. Không ngờchưa dùng đến lần nào thì đã có người đi kẻ ở. Càng nghĩ chàng càng đaulòng, lệ lại tuôn rơi.Bảo Tượng tưởng Ðịch vân tìm thấy đồ đánh lửa thì nghĩ giờ chết Sắp tớinên Sợ mà khóc, liền cười lớn nói:- Bổn hòa thượng tu hành đắc đạo, Sắp được thành Phật, nhà ngươi đã tunhiều kiếp, kiếp này mới được an táng trong bụng ta. Mai này ta thành Phật,ngươi cũng được hưởng phúc lây. Ðừng buồn nữa, thiên hạ biết bao ngườimuốn được như ngươi mà có được đâu.Ðịch vân chẳng còn lòng dạ nào để ý tới những lời nói trăng nói cuội củaBảo Tượng, vơ vội mớ quẻ Sâm rơi vãi dưới bệ thờ làm mồi lửa, chẳng mấychốc bếp lửa đã cháy ngùn ngụt. Nghĩ cũng nực cười, thế gian mấy người lâmvào cảnh của Ðịch vân ngày hôm nay, tự mình nấu nước để lát nữa đâyngười ta Sẽ làm thịt mình!Nước trong chảo bắt đầu nổi bọt, chẳng bao lâu nữa Sẽ Sôi. Nước cànggần Sôi, Ðịch vân càng căng thẳng, hết nhìn chảo nước lại nhìn Sang thânhình trần trùng trục của Bảo Tượng, nghĩ đến việc Sinh tử tồn vong của mìnhhoàn toàn phụ thuộc vào canh bạc này, hai tay Ðịch vân không khỏi run bắn.Cuối cùng thì chảo nước cũng Sôi, làn hơi nước nóng bỏng bốc lên ngùn ngụt.Ðịch vân đứng phắt dậy, hai tay bưng lấy chảo nước Sôi, định bụng hắt lênngười Bảo Tượng. Nào ngờ chàng vừa đứng dậy thì Bảo Tượng đã nhanh nhưcắt lướt tới, bàn tay hắn như hai gọng kềm Siết chặt hai tay Ðịch vân, khiếnchàng vô phương động đậy.Bảo Tượng cười lạnh hỏi:- Ngươi làm gì vậy?Ðịch vân không biết nói dối, chỉ vận hết Sức lực hất chảo nước lên ngườiBảo Tượng. Nhưng dù cố gắng đến mấy cũng vô ích, công lực Song phươngcách biệt quá xa. Lúc này nếu Bảo Tượng muốn hất ngược chảo nước lênngười Ðịch vân thì dễ như trở bàn tay, nhưng nghĩ nếu làm vậy thì lại phải tựmình đi nấu nước Sôi. Hắn đè tay Ðịch vân, đặt chảo nước Sôi xuống chỗ cũ,quát:- Buông tay ra!Ðịch vân nào chịu ngoan ngoãn như vậy, cố hết Sức vùng mạnh. BảoTượng nổi dóa, phóng cước đá lên ngực Ðịch vân một cái, Ðịch vân gượngkhông được, buông hai tay, thân hình văng tuốt xuống gầm bệ thờ.Bảo Tượng nhíu mày nghĩ thầm:"Tên trọc này coi vậy mà cũng mạnh dữ!"Nhưng hắn cũng chẳng thèm Suy nghĩ thêm nhiều, hừ lạnh quát:- Cởi quần ra đi! Ðừng để lão gia ngươi phải mất công.Ðịch vân nghiến răng, đưa tay lên thắt lưng Sờ hòn đá nhọn, bất giácchàng nhìn thấy hai con chuột lớn nằm ngữa bụng lên trời, tứ chi khôngngừng co giật. Nhìn thấy hai con chuột, trong đầu Ðịch vân bỗng lóe lên mộttia Sáng, vội kêu lên:- Ðại Sư phụ, ta bắt được hai con chuột lớn, đại Sư phụ ăn tạm thịt chuộtđỡ đói, nếu ăn thịt ta lại phải động thủ làm thịt, bất tiện lắm.Bảo Tượng ngạc nhiên hỏi:- Cái gì? Chuột hả? Còn Sống hay chết?Ðịch vân Sợ Bảo Tượng không ăn chuột chết, vội nói:- Ðương nhiên là còn Sống, có điều bị ta bóp gần chết rồi!vừa nói vừa chui ra khỏi bệ thờ, đưa con chuột còn giãy giãy cho BảoTượng xem.Bảo Tượng nhìn thấy hai con chuột tuy lớn mà không được mập lắm, chắctại nơi đây không có thức ăn, tỏ vẻ hơi do dự.Ðịch vân nói:- Xin đại Sư phụ cho đệ tử chút thời gian, đệ tử lột da chuột nấu cho Sưphụ một chén canh, bảo đảm vừa nhanh vừa ngon.Bảo Tượng là người lười nhác, hơn nữa nói gì thì nói, cùng cực lắm mớiphải ăn thịt người, nay lại có người làm Sân thịt chuột, ăn tạm cho đỡ đóicũng chẳng hề gì.Bảo Tượng gật đầu nói:- Hai con thì ít quá, ngươi tìm bắt thêm vài con nữa đi.Ðịch vân thấy đã có đường Sống, vội nói:- Bây giờ chờ tìm bắt thêm vài con nữa thì lâu quá, chi bằng có hai conlàm thịt hai con, trong khi đại Sư phụ ăn thì tiểu nhân Sẽ bắt thêm.Bảo Tượng thấy cũng có lý, gật đầu ưng thuận, nói:- vậy cũng được, nếu ngươi biết phục vụ lão gia ăn no thì lão gia niệmtình tha mạng cho.Ðịch vân biết mình không có cách nào bắt được chuột, may mà trời xuiđất khiến cho hai con chuột tự động giãy chết ở đây, cứ lần lữa kéo dài đượcđến đâu hay đến nấy.Chàng chỉ thanh đao bên người Bảo Tượng nói:- Ðại Sư phụ cho tiểu nhân mượn đao cắt đầu chuột để lột da.Bảo Tượng chẳng chút nghi ngờ, đưa đao cho Ðịch vân nói:- Cứ cầm mà dùng.Ðến khi Ðịch vân cầm lấy đao hắn mới hơi chột dạ, nói thêm:- Ngươi có gan thì cứ nhằm vào người lão gia chém thử mấy đao.Ðịch vân thấy đối phương đã để tâm phòng bị thì biết cơ mưu này khôngthể dùng được, liền mĩm cười nói:- Tiểu nhân nào dám!Xong cầm hai con chuột ra trước mái hiên, chặt đầu lột da, mổ bụng, xonglại lấy nước mưa rửa Sạch cho vào chảo nấu lên.Bảo Tượng nhìn thấy Ðịch vân làm lanh lẹ, lại rất Sạch Sẽ thì đẹp ý, khen:- Ngươi coi bộ dạng dơ dáy nhưng làm cũng Sạch Sẽ. Ðược lắm, mau đibắt thêm mấy con nữa đem về.Ðịch vân gật đầu nói:- Ðược, tiểu nhân đi bắt thêm đây.Nói xong đi ra phía Sau miếu. Ðịch vân đi được mấy bước thì Bảo Tượngnói với theo:- Ðừng dại dột bỏ trốn, ta mà thấy ngươi bỏ trốn thì lập tức giết ngươi ănthịt đó.Ðịch vân tươi cười nói:- Không có chuột thì ngoài đồng có cá có ếch. Phàm thứ gì ăn được tiểunhân nhất định bắt về nấu cho đại Sư phụ ăn đến no mới thôi. Tiểu nhân biếtmình không thể trốn được, trốn làm gì để bị ăn thịt oan uổng.Bảo Tượng gật đầu nói:- Biết như vậy thì tốt. Thôi đi đi.Ðịch vân bò dài dưới đất, nhìn khắp các xó xỉnh ra vẻ như đang tìm chuột.Len lén bò ra khỏi hậu điện mới dám đứng thẳng dậy. Chàng nhìn đông ngótây, cố tìm một nơi an toàn để ẩn thân. Cách miếu không xa có một chiếc aonhỏ, thế là chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, chạy ngay xuống ao hụp đầu xuốngchỉ ló hai lổ mũi lên để thở mà thôi, lại còn cẩn thận kéo rong bèo che trênđầu.Ðịch vân từ nhỏ Sống gần Sông nước, rất thạo thủy tính, đáng tiếc là ởđây cách Sông quá xa, bằng không chỉ cần nhảy xuống Sông là có thể dễ dàngthoát thân.Lát Sau nghe Bảo Tượng kêu lên:- Ha ha! Canh thịt chuột ngon lắm! Tiểu tử trọc, đã bắt thêm được connào chưa?Kêu luôn mấy lượt chẳng thấy ai thưa, hắn nổi nóng quát mắng om Sòm,đồng thời đứng dậy đi ra ngoài tìm Ðịch vân.Ðịch vân nghe tiếng bước chân Bảo Tượng đi về phía ao thì thất kinh hụpđầu xuống nước. May mà mặt ao đầy bèo nên đứng bên trên không thể nhìnthấy người ở dưới nước được. Ðịch vân lặn một lúc lâu thì ngộp thở, nhè nhẹló mũi lên khỏi mặt nước để thở. Nào ngờ, chưa kịp hít đầy hơi thì cổ đã bịnắm cứng, giọng Bảo Tượng lạnh toát:- Ngươi cả gan dám trốn! Lão tử không xẻ thịt ngươi ra thì chẳng phải làBảo Tượng nữa!Ðến nước này thì Ðịch vân không thể không liều, chàng bất thần nắm lấyhai tay Bảo Tượng kéo mạnh xuống ao. Bảo Tượng có nằm mơ cũng khôngtưởng tượng nổi tên trọc này dám phản kháng. Bị bất ngờ, hắn trượt chân ngãnhào xuống ao.Ðịch vân mừng rỡ, cố hết Sức trèo lên đầu Bảo Tượng, nhận hắn xuốngnước. Ðáng tiếc là nước ao quá cạn, thân hình Bảo Tượng lại cao lớn, nướckhông ngập quá đỉnh đầu hắn. Bảo Tượng Sinh trưởng ở vùng núi, khôngthông thạo thủy tính, lúc vừa rơi xuống nước cũng hết hồn uống mấy ngụmnước, nhưng khi chân vừa chạm đáy ao thì hắn đạp mạnh, ngoi đầu lên khỏimặt nước, nắm lấy tay Ðịch vân, dìm ngược chàng xuống đáy ao.Ðịch vân đã quyết liều chết, thân hình dưới ao nhưng vẫn ôm cứng BảoTượng không chịu buông. Bảo Tượng hụt chân, lại uống mấy ngụm nước nữa.Bảo Tượng nổi điên, đạp đáy ao ngoi lên, cung tay đánh lên người Ðịch vânmấy quyền.Tuy ở dưới nước lực đánh bị giảm đi rất nhiều, nhưng công lực của tên áctăng này quả nhiên lợi hại. Ðịch vân biết nếu để trúng thêm mấy quyền nữathì tất phải mất mạng, Song quyền chàng chẳng còn chút Sức lực, chỉ còn cáchdùng đầu húc vào ngực đối phương.Ðang lúc hai người quần nhau dưới nước, xảy thấy Bảo Tượng, giãy lênmấy cái, tay nắm cổ Ðịch vân cũng buông ra, thân hình mềm nhũn chìmxuống nước.Ðịch vân ngạc nhiên cực độ, ngoi lên khỏi mặt nước, nhìn xuống thấy BảoTượng chìm hẳn xuống đáy ao, toàn thân bất động, rõ ràng là đã chết. Ðịchvân Sợ Bảo Tượng giở trò, chỉ dám bơi ra xa xa mà nhìn, thật lâu Sau thấyhắn vẫn không động đậy. Ðể cho chắc, chàng lấy một cành cây thúc vàongười Bảo Tượng mấy cái, vẫn không có động tĩnh. Hắn đã chết thật rồi.Ðịch vân trèo lên bờ, lòng mừng vì đối thủ đã chết nhưng cũng đầy nghihoặc, tại Sao Bảo Tượng lại chết dễ dàng như vậy? Hay là Thần Chiếu côngcủa mình đã luyện thành mà mình không hay?Nghĩ tới đây chàng thử vận khí hành công. Nội tức từ "Túc Thiếu dươngÐảm kinh" chu chuyển đến "Ngũ lý huyệt" nơi bắp đùi, Sau đó ngưng trệ, cốcông cách mấy cũng không làm cho nó di chuyển tiếp lên được. Còn nội tứctừ "Thủ Thiếu dương Tam tiêu kinh" di chuyển đến "Thanh lãnh uyên" nơibắp tay thì ngưng trệ, không chịu vận hành tiếp. Nếu So với hồi còn ở trongngục thì chẳng những không tiến mà còn lùi, mấy ngày nay tâm thần bất định,bỏ bê việc luyện công nên công lực giảm đi cũng đúng. Như vậy cũng cónghĩa là Thần Chiếu công của chàng luyện chưa đến đâu, xem ra không thểgiết chết Bảo Tượng được.Ðịch vân đứng lặng bên ao một lúc lâu, nghĩ mãi chẳng hiểu tại Sao BảoTượng bị chết. Không lẽ đây lại là mộng? Không phải, mưa rơi lên mặt aolàm gợn Sóng lăn tăn, thi thể Bảo Tượng nằm im lìm dưới đáy ao rõ mồn mộtnhư vậy thì mộng Sao được?