Được khích lệ bởi những lời lẽ nồng nhiệt, người thợ săn vội vã đi tới chuồng ngựa, nơi con ngựa vụng về của ông đang đứng nhai những bắp ngô vàng mà Plutôn mang cho nó không hề hà tiện. Plutôn cũng đang ở đấy, ngay cạnh con ngựa. Thường rất hay chuyện, nhưng lần này người hầu im lặng. Rõ ràng anh ta đang có chuyện gì đó bực mình. Hiểu được trạng thái đó của anh ta không khó. Sự mất mát cậu chủ trẻ, người mà anh ta yêu quý nồng nhiệt, niềm cay đắng của cô chủ, mà anh ta cũng rất trung thành, sự cười nhạo khinh thường của Florinđa trong thời gian gần đây khi đối xử với anh ta và chắc là cái đạp của Kacxi Kolhaun, kẻ mà giờ đây tỏ ra rằng cả dinh cơ này đã thuộc quyền hắn. Tất cả những cái đó có thể giải thích được tâm trạng buồn rầu của Plutôn. Zep cũng bận bịu với những ý nghĩ riêng tư đến nỗi không chú ý tới vẻ chán nản của người nô lệ. Thậm chí ông vội đến nỗi không để cho con ngựa của mình được bồi dưỡng một cách tử tế. Túm lấy mồm ngựa, ông đút chiếc hàm thiếc màu rỉ sắt vào giữa hai hàm răng nó, luồn hai tai dài của nó vào chiếc đai bằng da nứt nẻ, nhanh chóng quay ngựa sẵn sàng dắt ra khỏi chuồng. Con ngựa cái trì lại. Hiếm khi nó được ăn thức ăn ngon lành như vậy. Zep phải dùng hết sức kéo đai cương để đưa con vật ra khỏi đống thức ăn. - ôi, ôi, ngài Xtump – Plutôn can thiệp – Sao ngài vội vậy? Con ngựa tội nghiệp hãy còn đói. Hãy cứ để cho nó ăn no ngô đã. Điều này không có hại gì cho nó đâu. - Ta không có thời gian, ta còn phải đi xa. Cần phải phi tới trăm dặm, mà thời gian còn không đến hai tiếng. - Ngài sao vậy, ngài Xtump! Nó sẽ kiệt sức nếu phi như vậy! Ngài không đùa chứ ạ? - Không, ta nói nghiêm chỉnh. - Lạ lùng, người ta có thể đi nhanh như vậy trên đồng cỏ! Đấy, cả con ngựa này, chắc rằng nó phải phi hai trăm dặm trong một đêm. - Con ngựa nào? - Con ngựa hung này, cái con đứng xa hơn cả ấy. Con ngựa của ông chủ Kolhaun. - Tại sao anh nghĩ rằng nó phi hai trăm dặm? - Bởi vì người nó ướt đẫm. Nó mệt lả, nó lê theo cháu khi cháu đưa nó đi uống nước dưới sông. Nó bước như một con bê mới sinh vậy. Chao ôi, nó kiệt sức ghê gớm. - Đó là lúc nào hở Plutôn? - Khi nào ư? Để cháu nhớ xem… à, đúng, tất nhiên đó là lúc cậu Henri mất tích. Buổi sáng sớm khoảng một giờ sau khi mặt trời mọc. Cháu không nhìn thấy con ngựa hung từ lúc sáng sớm. Cháu đi từ lúc tờ mờ. Khi trở về chuồng ngựa, cháu nhìn thấy con ngựa ướt đầm khắp người, y như nó vừa bơi qua sông vậy. Nó thở hồng hộc, sùi bọt mép, dường như vừa mới qua bốn dặm đua ở oclêăng. - Vậy ai cưỡi con ngựa này vào đêm hôm đó? - Cháu không biết, ngài Xtump à. Chỉ có điều không ai cưỡi nó ngoài ông chủ Kolhaun. Hô, hô! Thậm chí không ai dám ngồi lên nó. - Có nghĩa là ông ta đã cưỡi con ngựa này? - Cháu không biết, ngài Xtump, cháu không biết gì hết. Cháu không nhìn thấy ngài đại úy dắt ngựa ra, không nhìn thấy con ngựa quay trở lại như thế nào. - Nếu anh nói rằng nó đẫm mồ hôi, có nghĩa là phải có ai đó cưỡi nó. - Vâng, vâng! Ai đó đã đi. - Nghe đây, Plutôn. Ta nghĩ rằng anh nói thực và thật sự anh không biết ai đi con ngựa hung vào đêm hôm ấy. Nhưng anh thấy thế nào, liệu có thể là ai? Bởi anh biết rằng ngài Pôinđekter là bạn của ta và ta không muốn rằng có ai đó trong số những người da đen đã lén đem con vật đáng thương này ra khỏi đồn điền và cưỡi lên nó phi dọc ngang trên đồng cỏ. Có phải như thế không? - Không, ngài Xtump, người da đen không nghĩ như vậy. Những người da đen bị cấm đi khỏi đồn điền. Họ cũng không dám đi vào chuồng ngựa. Không người da đen nào dám đưa con ngựa hung ra khỏi đồn điền. - Quỉ quái, thế thì ai cưỡi nó cơ chứ? Có thể ông quản lý chăng? Anh nói gì về điều này? - Không, không phải ông ấy đâu. - Thế có nghĩa là chính chủ nhân của con ngựa chứ không ai. Nếu vậy thì ta không lo lắng gì cả. Ông ta có quyền phi con ngựa của mình đi đâu tùy thích, cho dù xuống tận địa ngục. Đấy chẳng phải là việc của ta. - Và không phải việc của cháu, ngài Xtump ạ. ồ tức quá, tại sao cháu lại không nghĩ ra điều này sáng hôm nay! - Tại sao anh lại phải than phiền về điều này! Có việc gì xảy ra vào sáng hôm nay vậy? - ồ, những gì xảy ra sáng hôm nay! bất hạnh làm sao cho người da đen này! Xui xẻo làm sao! - Nhưng việc gì chứ? - Ôi ngài Xtump, cháu bị đá. Hôm nay đúng một giờ sau buổi trưa. - Anh bị đá ư? - Vâng, thế là cháu bay lộn khắp trong chuồng ngựa. - À, ta hiểu rồi. - Hoàn toàn không phải là ngựa, mà là chủ của nó, ông chủ của tất cả ngựa trong chuồng này, trừ có con đốm sao thôi. Ông chủ Kolhaun dùng chân đạp cháu. - Vì sao vậy, quỉ quái? Anh, có lẽ, lại làm gì bậy bạ phải không anh bạn? - Người da đen không làm điều gì xấu. Lúc bấy giờ cháu chỉ hỏi ngài đại úy việc gì đã xảy ra với con ngựa của ngài trong đêm, cháu hỏi tại sao nó lại trở về mệt nhọc như vậy. Ông chủ nói rằng không phải việc của cháu và cho cháu một cái đạp, sau đó ông còn đánh cháu bằng roi. Ông ấy nói rằng nếu cháu còn nhắc tới điều này thì ông ta sẽ đánh cháu một trăm roi da. Ông ấy chửi rủa. Ô, ông ấy chửi mới khiếp chứ! Plutôn chưa bao giờ thấy ông chủ Koôi không hay đi săn về mạn đó. Chỉ thỉnh thoảng tôi mới ghé qua đó tìm gà tây hoặc nai cho đỡ nhàm, chúng tới kiếm ăn trên con sông này khá nhiều. Nếu tiểu thư hỏi ý kiến tôi thì tôi cho rằng cô gái ấy trước đó chưa bao giờ đến. Ít nhất là tôi chưa nghe nói gì. Nếu có thì Felim đã ba hoa rồi. Tôi chỉ nghe nói về một nhân vật nữ, đã tới làm khách ở túp lều này. - Ai vậy? – Nàng krêôl hỏi nhanh và ngay lập tức nàng tiếc vì điều đó. Một màu đỏ ửng bừng trên má nàng khi nàng để ý thấy cái nhìn đầy ý nghĩa của Zep – Nhưng điều này không quan trọng – Nàng nói tiếp, không đợi lời đáp – Bác nghĩ sao, hở bác Zep, bọn người Mếchxich này tham gia vào vụ giết em cháu phải không ạ? - Nói thật, tiểu thư ạ, tôi cũng chẳng biết nghĩ thế nào… Trong đồng cỏ chưa bao giờ xảy ra sự việc bí hiểm như vậy. Đôi khi tôi nghĩ rằng đây là việc làm của bọn người Mếchxich, nhưng thỉnh thoảng những ý nghĩ khác lại len vào đầu tôi và bấy giờ tôi có cảm tưởng rằng có một bàn tay của ai đó khác nhúng vào sự việc đen tối này. Giờ thì tôi chưa nói là ai. - Chỉ có điều không phải là chàng, bác Zep ạ, không phải là chàng! - Không, không phải là chàng Muxtanger, ở đây chàng ta không là gì cả. Mặc dầu họ nói rất nhiều điều chống lại chàng, tôi không một phút nào không tin rằng chàng vô tội. - Vâng, nhưng làm sao chàng có thể chứng minh được điều này? Tất cả các chứng cớ đều chống lại chàng. Và không ai muốn nói một lời nào để bênh vực chàng. - Không, không hoàn toàn như vậy. Tôi còn chưa giải thích được điều này một cách rõ ràng. Lúc nào cũng không đủ thời gian. Tôi không rời mắt khỏi nhà tù và tất cả những cái khác. Nhưng giờ đây tôi đã có khả năng đó và tôi sẽ không bỏ qua. Đồng cỏ - đấy là một quyển sách lớn, tiểu thư Pôinđekter ạ, quyển sách lớn rất hay, chỉ cần biết cách đọc nó. Mặc dầu Zep Xtump không phải là người học hành nhiều, nhưng hắn đã có được sự thông thái đó, hắn có thể sẽ tìm được những bằng chứng rải rác trên đồng cỏ. Có thể sẽ tìm được cái gì đó trên bờ sông Alamô… - Bác nghĩ rằng bác có thể tìm thấy được những dấu vết nào đó ư? - Cần phải ra đi và xem xét kỹ mọi chỗ, đặc biệt là chỗ tôi tìm ra chàng Muxtanger trong móng vuốt của con báo. Có nghĩa là phải đến đó sớm hơn, nhưng tôi đã nói với tiểu thư tại sao tôi chưa thể làm được điều này. Ơn trời, trong thời gian này không có một giọt mưa và dấu vết, thậm chị được làm ra một tuần trước, có thể đọc được dễ dàng như vừa mới hôm qua. Tất nhiên, không thể trông cậy hết vào chúng được. Nhưng bây giờ tôi phải lên đường, tiểu thư Luiza ạ! Tôi ghé vào tiểu thư một phút để kể những gì đã làm được ở đồn biên. Không nên để mất thời gian. Sáng hôm nay người ta đã cho tôi vào thăm ngài Moric. Đầu óc anh ta đã bắt đầu tỉnh táo lại. Có thể phiên tòa sẽ được lập sau hai ba ngày gì đó. Tôi cần phải trở về trước khi phiên tòa bắt đầu. - Hãy đi đi, Zep ơi, chúa sẽ phù hộ cho bác mọi điều tốt lành! Bác hãy trở về với những bằng chứng là chàng vô tội. Cháu sẽ mãi mãi mang ơn bác như… Không! Còn hơn là bác đã cứu sống cháu.