Chương 2
VẾT LẮCXÔ

Không còn nghi ngờ gì nữa, những chiếc xe của Vili Pôinđekter đang đi theo những dấu vết của chính mình.
- Những dấu vết của chính chúng ta! – Kôlhaun lẩm bẩm khi đã hoàn toàn hận ra điều này, hắn giật dây cương và tuôn ra hàng tràng những lời nguyền rủa.
- Những dấu vết của chính chúng ta chăng? Anh muốn nói điều đó phải không, Kacxi? Không lẽ chúng ta đang đi …
- … Theo chính những dấu vết của chúng ta, vâng chính cháu muốn nói thế. Chúng ta đã vẽ ra một vòng tròn trọn vẹn. Chú hãy nhìn đây: đây là vó sau con ngựa của cháu – hình nửa cái móng sắt, còn đây là dấu vết của những ngu da đen. Bây giờ cháu đã nhận ra chỗ này. Đây chính là cái gò mà chúng ta đi xuống sau lần dừng lại cuối cùng. Quỷ tha ma bắt! Thật là rủi ro – đi đến hai dặm một cách vô ích!
Giờ đây trên khuôn mặt Kôlhaun không chỉ là sự bối rối mà còn cả nỗi buồn cay đắng và sự xấu hổ, bởi chính hắn là người có lỗi về việc để cho đoàn không có người dẫn đường chuyên nghiệp.
Người dẫn đường mà họ thuê ở Inđiaanôl đã đi cùng họ tới tận trạm cuối cùng, ở đó, sau khi xích mích với viên đại úy kiêu căng, người dẫn đường đã xin thanh toán tiền và quay trở lại.
Tất cả những điều này, đồng thời với sự quá tự tin mà hắn tỏ ra khi hắn tự dẫn đát đoàn xe giờ đây làm cho người cháu của ngài chủ đồn điền phải chịu một nỗi ngượng ngùng khổ sơ. Tậm trạng của hắn trở nên hoàn toàn u ám khi cỗ xe nhẹ tiến gần lại và đôi mắt tuyệt vời kia nhìn ra sự lúng túng của hắn.
Pôinđekter không hỏi thêm gì nữa. Giờ đây tất cả đã rõ ràng là họ bị lạc đường. Tình thế thật nghiêm trọng chính người chủ đồn điền cũng nghĩ như vậy. Ông mất hy vọng kết thúc cuộc hành trình trước khi trời tối như ông đã dự định trước.
Nhưng đấy chưa phải là tai họa lớn nhất. ai mà biết được những gì chờ họ ở phía trước! Đồng cỏ cháy trụi đầy nguy hiểm. Họ phải qua đêm ở đây và không kiếm ra đây được nước cho những con la. Và có thể không chỉ là một đêm!
Nhưng tìm đường ra thế nào đây? Mặt trời đã bắt đầu nghiêng về phía Tây, cho dù nó còn đứng quá cao để có thể đoán được nó đang di chuyển về hướng nào, mặc dầu qua một thời gian nữa họ có thể xác định được phương hướng, nhưng để làm gì? Thậm chí nếu họ biết đâu là đông tây nam bắc thì cũng chẳng có gì thay đổi - Họ đã lạc mất hướng đi rồi.
Kôlhaun trở nên dè dặt. Hắn không còn cố đóng vai người dẫn đường, sau thất bại nhục nhã đó hắn không còn đủ can đảm làm điều này nữa.
Họ thảo luận đến mười phút, nhưng không ai đề ra được một kế hoạch hành động nào khá hơn. Không ai biết làm thế nào để thoát ra khỏi cánh đồng cỏ đen ngòm này, cái đồng cỏ không những che lấp cả bầu trời bằng bụi tro mà còn bôi đen khuôn mặt của những người rơi vào trong lòng nó.
Cao tít trên bầu trời xuất hiện một đàn kền kền. Một vài con hạ xuống mặt đất, những con khác lượn vòng trên đầuu những người bộ hành đầy hoang mang. Trong hành động của chúng có cái gì đó báo điềm dữ.
Thêm mười phút nặng nề nữa trôi qua. Và đột nhiên một sự việc làm mọi người nhẹ nhõm: họ nhìn thấy một kỵ sĩ đang phi thẳng về phía đoàn xe.
Thật là một niềm vui quá bất ngờ! Ai nghĩ rằng ở một chỗ như thế này lại có thể gặp được con người! Niềm hy vọng sáng lên trong đôi mắt của những người đi đường - Họ nhìn thấy vị cứu tinh ở người kỵ sĩ đang tiến lại gần.
- Không lẽ chính người đó đang đi lại phía chúng ta? – Người chủ đồn điền hỏi, không còn tin vào mắt mình nữa.
- Vâng, thưa cha, anh ta đang tiến thẳng về phía chúng ta – Henri trả lời và bắt đầu vừa gào lên, vừa hoa chiếc mũ trên đầu để hướng sự chú ý của người kỵ sĩ.
Nhưng làm thế chỉ là thừa – không cần điều này, người kỵ sĩ cũng đã chú ý tới đoàn xe đang dừng lại. Chàng ta phi nước đại và nhanh chóng tiến đến gần chừng nào hai bên có thể đối đáp được.
Khi tới chỗ đoàn xe, chàng ghìm cương, tiến tới gần người chủ đồn điền và những bạn đường của ông.
- Người Mếchxích – Henri nói thầm, sau khi nhìn trang phục của người lạ mặt.
- Thế lại càng hay – Cha chàng cũng rả lời khe khẽ như vậy - Nếu vậy chắc anh ta phải thạo đừơng.
- Chẳng có tí gì Mếchxích trong hắn cả, ngoài bộ quần áo – Kôlhaun lẩm bẩm - Giờ ta sẽ rõ ngay đây … Buenos, cavallorro! Esta vue-stra Mexicano (xin chào, kỵ sĩ! Ngài là người Mếchxích?)
- Ồ, không đâu – người đó mỉm cười nói – Tôi hoàn toàn không phải là người Mếchxích. Tôi có thể giải thích cho các ngài bằng tiếng Tây Ban Nha, nếu các ngài ưng như vậy, nhưng tôi thấy rằng các ngài sẽ hiểu tôi hơn, nếu chúng ta nói bằng tiếng Anh – Chính là tiếng mẹ đẻ của các ngài? Không phải thế ư?
Kôlhaun nghĩ rằng, hắn đã có một lỗi nào đó trong câu hoặc là đã nói không chuẩn nên hắn giữ ý không trả lời.
- Chúng tôi là những người Mỹ, thưa ngày – Pôinđekter trả lời với lòng tự ái dân tộc bị tổn thương. Sau đó dường như ông lại sợ làm phật ý con người mà ông trông mong ở đó sự giúp đỡ, nên ông nói thêm: - Vâng, thưa ngài tất cả chúng tôi đây là người Mỹ ở những bang miền Nam.
- Điều này dễ dàng thấy được nhỡ nhưng người cùng c9i với các ngài – Kỵ sĩ nói với nự cười hiểu biết pha chút khinh thường sau khi đưa mắt nhìn những người nô lệ da đen. – Cũng không khó gì để thấy rằng – Chàng nói thêm – Các ngài lần đầu tiên tới đồng cỏ. Các ngài bị lạc đường chăng?
- Đúng vậy, thưa ngài, chúng tôi chẳng có hy vọng nào tìm thấy đường, nếu như ngày không làm ơn chỉ giúp chúng tôi.
- Nói những điều nhỏ nhặt ấy mà làm gí Hoàn toàn tình cờ tôi để ý đến dấu vết của các ngài, khi tôi đi trên đồng cỏ, tôi hiểu rằng các ngài đã bị lạc, tôi đến đây để giúp đỡ các ngài.
- Ngài tử tế quá. Chúng tôi rất biết ơn. Thưa ngài, tôi là Pôinđekter, Vili Pôinđekter từ ban Luizana. Tôi đã mua được một dinh cơ trên bờ sông Lêông, gần đồn Ind. Chúng tôi hy vọng đi tới đó lúc chập tới. Ngài nghĩ thế nào, liệu chúng tôi có kịp hay không?
- Cũng có thể? Nếu các ngài nghe theo những chỉ dẫn của tôi.
Nói xong điều này, người lạ mặt lùi ra xa một đoạn và phi lên một đ ỉnhgò. Từ đó chàng căng mắt nhìn về phía xa, rõ ràng chàng đang cố xác định xem những người đi đường cần phải đi về hướng nào.
Hình dáng chàng kỵ sĩ được nổi lên thật đẹp đẽ trên nền trời.
Con ngựa tía nòi - Thậm chí một vị quốc vương Ảrập cũng không xấu hổ khi cưỡi lên nó - ngựa rộng, vững vàng trên bốn chân cân đối thon nhỏ, mông lớn với chiếc đuôi dày rậm tuyệt mỹ. Nó mang trên lưng người kỵ sĩ - một chàng trai trạc tuổi hai mươi lăm, thân hình tuyệt đẹp, khuôn mặt thanh tú. Chàng bận bộ đồ mục đồng kiểu Mếchxích trong rất ngoạn mục: chiếc áo khoác ngắn bằng nhung, chiếc quần có tua bó lấy thắt lưng. Trên đầu là chiếc mũ vành đen bóng loáng, được trang trí bằng giải ruy băng vàng. hãy hình dung một chàng kỵ sĩ như vậy đang ngồi trên cái yên sâu kiểu Môrơ, trang trí theo phong cách Mếchxích, chiếc chăn ngựa được trang trí bằng những hình dập nổi, giống như những chiếc chăn ngựa mà những kỵ sĩ diễu hành thường phủ lên những con ngựa của mình. Hãy hình dung một kỵ sĩ như vậy - trước mắt bạn sẽ là người mà ông chủ đồn điền và những người đồng hành với ông đang chiêm ngưỡng.
Và đàng sau tấm màn của cỗ xe nhẹ, một đôi mắt đã để lộ những tình cảm đặc biệt khi ngắm nhìn chàng kỵ sĩ. Lần đầu tiên trong đời Luiza Pôinđekter nhìn thấy con người dường như là hiện thức của hình ảnh người anh hùng từng thấm sâu vào những giấc mở thiếu nữ của nàng.
Người lạ mặt hẳn phải vừa lòng, nếu chàng biết được những xúc động mà chàng gợi lên trong lồng ngực trẻ của nàng kreôl.
Nhưng làm sao mà chàng biết được điều này? Chàng thậm chí chẳng ngờ tới sự tồn tại của nàng. Cái nhìn của chàng chỉ lướt qua cỗ xe nhẹ bám đầy bụi, không hề ngờ rằng trong đó che giấu một viên ngọc quý giá.
- Xin lấy danh dự mà thề! – Kỵ sĩ nói, khi đã quay lại với chủ nhân đàon xe, - Tôi không thể tìm được một dấu hiệu nào có thể giúp các ngài đi được tới đó. Nhưng đường đến đó thì tôi biết. Các ngài phải vượt qua sông Lêông khoảng năm dặm về phía dưới đồn, bởi vì tôi cũng đang đi về hướng đó, nên các ngài có thể đi theo vết con ngựa của tôi. Tạm biệt các ngài.
Chào từ biệt một cách bất ngờ như vậy, người lạ mặt tiếp tục giục ngựa và phi nước đại về phía trước.
Sự ra đi bất ngờ làm ngài chủ đồn điền và những người bạn đường cảm thấy mình thật thiếu lịch thiệp. Nhưng còn chưa kịp nói gì thì họ lại thấy người lạ mặt quay lại. Không đến mười giây, người kỵ sĩ đã tới chỗ họ. Tất cả ngỡ ngàng không biết điều gì đã khiến chàng quay lại.
- Tôi sợ rằng dấu chân con ngựa của tôi sẽ chẳng giúp được các ngài mấy. Sau đám cháy những con muxtang (4: ngựa hoang) đã kịp tới đây. Chủng đê lại ngàn dấu móng. Thật ra ngựa của tôi đã đóng cá sắt, nhưng các ngài còn chưa quen phân biết các dấu vết, các ngài sẽ khókhăn khi tìm đường, hơn nữa, trên tro khô tất cả mọi dấu vết hầu như giống nhau.
- Chúng tôi biết làm thế nào bây giờ? – Ngài chủ đồn điền hỏi giọng thất vọng.
- Tôi rất lấy làm tiếc, ngài Pôinđekter, tôi không thể đi cùng với các ngài được. Tôi cần kah63n cấp mang tới đồn một báo cáo quan trọng. Nếu các ngài bị lạc mất dấu vết của tôi,c ác ngài hãy giữ cho mặt trời luôn bên tay phải các ngài, còn bóng của các ngài phải ngả xuống bên tray trái mộot g1c khoảng năm mươi độ so với đường đi. Các ngài cứ đi thẳng khoảng năm dặm. Sau đó các ngài sẽ nhìn thấy trên mỏm đồi một cây lớn – Cây trắc bá. Các ngài hãy đi thẳng tới cây đó. Nó đứng trên bờ sông, cách không xa một khúc sông cạn.
Kỵ sĩ trẻ đã ra cương và chuẩn bị phi đi, nhưng có một cái gì đó buộc chàng ghìm ngựa lại. Chàng đã nhì nthấyđôi mắt sẫm màu long lanh đang nhìn ra từ sau tấm màn của cỗ xe nhẹ - lần đầu tiên chàng nhìn thấy đôi mắt đó.
Chủ nhân của cặp mắt được che trong bóng tối, nhưng cũng đủ sáng để có thể nhận ra khuôn mặt xinh đẹp khác thường. Ngoài ra chàng còn để ý thấy đôi mắt tuyệt diệu kia đang hướng về phía chàng và nhìn chàng xúc động, rất đỗi dịu dàng.
Bất giác chàng trả lời bằng một cái nhìn thán phục nhưng chàng lại ngại rằng làm như thế sẽ giống như là vô lễ, chàng bèn quay gấp ngựa lại và hướng về phía chủ nhân đồn điền, người vừa cảm tạ chàng vì sự chu đáo.
- Tôi thật không xứng với lời cảm tạ - Người lạ mặt đáp - Bởi vì tôi đã để các ngài lại mặc cho số phận, nhưng không may là do tôi không có thời gian.
Chàng nhìn đồng hồ, dường như rất tiếc phải ra đi một mình.
- Ngài thật là nhân hậu – Pôinđekter nói – Tôi hy vọng rằng nếun theo những lời khuyên của ngài chúng tôi sẽ không lạc đường. Mặt trời sẽ giúp chúng tôi.
- Tôi sợ rằng thời tiết rồi sẽ thay đổi. Ở hướng Bắc những đám mây đang tụ lại. Qua một giờ nữa chúng có thể che khuất mặt trời … Trong mọi trường hợp điều này có thể xảy ra sớm hơn cả khi các ngài tới được nơi mà từ đó có thể trông thấy cây trắc bá… Tôi không thể để các ngài như vậy được … Thêm nữa – Chàng nói sau một phút suy nghĩ – Tôi đã nghĩ ra: hãy theo vết lắcxô (5: Dây thòng lọng mà người dân Châu Mỹ dùng để săn ngựa) của tôi!
người lạ mặt rút từ yên ngựa ra một cuộn dây dài. Sau khi buộc chặt một đầu dây vào yên ngựa, chàng ném đầu dây kia xuống đất. Sau đó bằng một động tác duyên dáng chàng nhấc mũ lên, lịch thiệp nghiêng người - hầu như hướng về phía cỗ xe nhẹ, rồi chàng iực ngựa và phi thẳng vào đồng cỏ.
Chiếc lắcxô kéo lê sau con ngựa khoảng mười hai acđơ, để lại trên mặt đất phủ đầy tro của đồng cỏ một vệt dài, giống như vệt trườn của một con rắn.
- Một chàng trẻ tuổi kỳ lạ! – Người chủ đồn điền vừa nói vừa nhìn theo bóng chàng đang khuất dần sau đám mây bụi đen – Ta đã định hỏi tên chàng.
- Một gã trẻ tuổi đầy tự mãn – Kôlhaun càu nhàu, hắn không để lọt cái nhìn của người lạ mặt về phía cỗ xe nhẹ và cả cái nhìn xúc động của cô em họ. Chắc chắn hắn sẽ bịa ra một cái tên giả. Tếchdát đầy những tay công tử như vậy, chúng kiếm những cái tên hoa mỹ hơn khi lọt được tới đây, hoặc chúng thay đổi họ tên vì một nguyên nhân nào đó.
- Nghe đây, anh Kacxi – Chàng Pôinđekter trẻ tuổi phản đối – Anh thật chẳng công bằng với chàng ta chút nào. Theo em chàng ta là con người có giáo dục, một người đàng hoàng hoàn toàn xứng đáng mang một tên tuổi nổi tiếng nhất.
- “Người đàng hoàng”! Quỷ tha ma bắt, chắc gì! Tôi chưa bao giờ gặp người đàng hoàng sinh ra từ cái miếng giẻ rách Mếchxích. Có khi, đây đơn giản chỉ là một kẻ qua đường nào đó.
Trong khi cuộc nói chuyện đang tiếp diễn, nàng kreôl từ trong xe dõi nhìn theo người kỵ sĩ đang xa dần với một mối quan tâm không giấu giếm.
Hẳn chính điều này đã giải thích cái giọng đầy vẻ độc địa của Kôlhaun!
- Thế nào, Lu? - Hắn hỏi gần như thầm thì, khi tiến tới sát cỗ xe nhẹ - Cô chắc là đang vội phải không? Có lẽ cô muốn đuổi theo cái thằng láo xược kia chăng? Chưa muộn đâu cô bé – Tôi sẽ đưa cô con ngựa của tôi.
Cô gái lùi về phía sau, rõ ràng là nàng phật ý không chỉ vì lời lẽ, mà còn vì giọng nóii của người anh họ, nhưng nàng không để lộ ra rằng nàng đang giận dữ, nàng không tranh cãi – Nàng biểu thị sự bất bình của mình một cách thách thức hơn nhiều. Một tràng cười khanh khách của nàng là câu trả lời duy nhất mà nàng dành cho người anh họ.
- À, thế đấy … Nhìn vào cô, tôi đã nghĩ rằng có một cái gì đó không minh bạch. Bộ dạng cô như đang mê mẩn vì cái thằng chạy giấy bảnh bao này. Hắn đã mê hoặc cô bằng bộ cánh sặc sỡ phải không? Nhưng cô nên biết rằng đây chỉ là quạ đội lông công thôi, và tôi chắc rằng nếu phải đấu nhau với hắn thì có lẽ tôi sẽ xé xác hắn thành từng mảnh.
- Anh không biết xấu hổ à, anh Kacxi! Anh hãy thử nghĩ xem, anh nói gì vậy!
- Chính cô phải nghĩ xem cô phải cư xử như thế nào, Lu ạ. Để ý tới một thằng lang thang nào đó, một thằng hề! Tôi cho rằng hắn ta là một nhân viên bưu điện quèn, mà các sĩ quan ở đồn biên đã thuê.
- Nhân viên bưu điện, anh nghĩ thế ư? Ô sao mà tôi muốn nhận được những bức thư tình từ tay những người đưa thư như vậy!
- Thế thì cô hãy phi tới mà nói với hắn điều đó. Con ngựa của tôi sẵn sàng phục vụ cô.
- ha – ha – ha! anh thật chẳng sáng ý tí nào! Nói đùa chứ thậm chí như tôi có muốn đuổi theo chàng nhân viên bưu điện này đi chăng nữa trên đồng cỏ, thì trên cái con nghẽo lười biếng của anh liệu tôi có đuổi kịp hay không đã chứ. Chàng thì lao nhanh như vậy trên con ngựa tía của mình và sẽ biến mất trước khi anh kịp thay yên cương cho tôi. Ô không đâu! Tôi đuổi theo chàng làm gì, tôi chẳng cần làm điều đó.
- Này coi chừng, đừng để cha cô nghe thấy!
- Anh cũng coi chừng, đừng để cha nghe thấy những lời của anh – Cô gái trả lời, giờ đây nàng bắt đầu nói bằng một giọng nghiêm trang – Dù anh là anh họ của tôi và cha cho rằng anh là người cực lỳ hoàn hảo nhưng tôi thì tôi không cho là như thế. ồ, không đây! Tôi không bao giờ giấu anh điều này – Không phải thế ư?
Kôlhaun chỉ còn cách nhăn nhó để trả lời cho câu phán xét cay đắng này.
- Anh là anh họ tôi, và chỉ vậy thôi – Cô gái tiếp tục bằng một giọng nghiêm khắc, rất khác với giọng đùa cợt mà nàng dùng để mở đầu câu chuyện - Đối với tôi anh chẳng là gì cả, đại uý Kacxi Kôlhaun ạ! Và anh hãy làm ơn đừng kiếm cách trở thành người khuyên bảo tôi. Chỉ có một người tôi cho là mình có nghĩa vụ chịu nghe lời khuyên bảo, và chỉ có người đó được phép quở trách tôi. Cho nên tôi xin anh, anh Kacxi ạ, đừng dạy đạo đức cho tôi như vậy. Tôi sẽ không để cho ai được xét đoán những ý nghĩ và cả những hành động của mình cho đến chùng nào tôi gặp được con người xứng đáng. Nhưng nhất định không phải anh sẽ là người quở trách tôi!
Trả miếng xong, cô gái ngả người xuống gối. Sau khi lướt qua viên đại úy bằng cái nhìn đầy phẫn nộ và khinh bỉ, nàng kéo màn xe lại, để hắn hiểu rằng nàng chẳng muốn nói chuyện với hắn nữa.
Tiếng quát tháo của những người đánh xe đưa viên đại úy ra khỏi trạng thái đờ đẫn. Những chiếc xe lại tiếp tục chuyện động trên đồng cỏ u ám, cái đồng cỏ chắc gì đã u ám hơn những ý nghĩ của Kacxi Kôlhaun.