KẼ HỞ

    
“ó không phải là câu chuyện mà tôi đã nghe kể lại,” Philip nói.
Một trong những thành viên câu lạc bộ đang ngồi bên quầy rượu liếc nhìn về phía có những giọng nói đã bắt đầu lớn tiếng. Thế nhưng khi trông thấy những người liên quan thì ông ta chỉ mỉm cười và tiếp tục cuộc trò chuyện của mình.
Câu lạc bộ gôn Haslemere khá đông vào buổi sáng thứ bảy. Và sắp tới giờ ăn trưa thì thường khá khó khăn để kiếm được một chỗ ngồi trong gian nhà rộng rãi này.
Từ khá lâu trước khi căn phòng bắt đầu trở nên đông đúc, hai thành viên câu lạc bộ đã gọi chầu nước thứ hai và thu xếp được chỗ ngồi ở cái góc phòng thụt vào, trông ra lỗ gôn đầu tiên. Philip Masters và Michael Gilmour đã kết thúc ván chơi buổi sáng thứ bảy của họ sớm hơn thường lệ, và giờ thì dường như đang mải mê chuyện trò.“Thế anh đã nghe kể lại thế nào nào?” Michael Gilmour hỏi khẽ, nhưng bằng một giọng nói âm vang.
“Rằng anh không hoàn toàn không có lỗi trong vấn đề này.”
“Tôi dường như chắc chắn đã có lỗi hả,” Michael nói. “Thế anh định có ý gì đây?”
“Tôi chẳng có ý gì hết,” Philip nói. “Nhưng mà đừng quên, anh không bịp được tôi đâu. Chính tôi đã có một thời thuê mướn anh, và tôi đã biết anh quá lâu rồi để mà chấp nhận tất tật mọi điều anh nói ở giá trị bề ngoài.”
“Tôi chẳng cố bịp bất cứ ai cả,” Miahcel nói. “Mọi người ai cũng biết là tôi bị mất việc. Tôi chưa bao giờ nói khác cả.”
“Đồng ý. Nhưng cái điều mà không phải ai ai cũng biết là anh đã bị mất việc như thế nào và tại làm sao mà anh vẫn chưa thể tìm được việc làm mới.”
“Tôi không thể tìm được một việc làm mới vì một lý do đơn giản là công việc không dễ dàng gì tự đến với ta vào thời buổi này. Và nhân tiện, không phải là lỗi của tôi, chính là ở anh – một điển hình thành công và là một tay triệu phú chết tiệt.”
“Không phải lỗi của tôi khiến cho anh không có một xu dính túi và luôn luôn thất nghiệp. Thực tế là công ăn việc làm cũng dễ đến với người có thể đưa ra chwngsn hận tư cách làm việc do ông sếp gần nhất viết.”
“Cứ nói toẹt ra, anh đang định ám chỉ điều gì vậy?” Michael hỏi.
“Tôi chẳng ám chỉ điều gì cả.”
Một vài thành viên câu lạc bộ đã ngừng tham gia vào những cuộc nói chuyện trước mặt, vì họ đang cố lắng nghe cuộc hội thoại sau lưng.
“Điều tôi đang nói,” Philip tiếp tục, “là sẽ không có ai thuê mướn anh, bởi cái lý do đơn giản là anh không thể tìm được bất cứ ai sẽ cung cấp cho anh một bản xác nhận tư cách làm việc – và mọi người, ai cũng biết điều đó.”
Tất cả mọi người đều không biết điều đó, nó giải thích tại sao hầu hết tất cả mọi người trong phòng giờ đây đang cố sức để lắng nghe.
“Tôi bị liệt vào loại dư thừa,” Michael khăng khăng bảo.
“Trong trường hợp của anh, dư thừa chỉ là một mỹ từ của đuổi việc. Chẳng có ai giả bộ khác đi lúc đó cả.”
“Tôi bị liệt vào loại dư thừa,” Michael lặp lại, “vì cái lý do đơn giản là lợi nhuận của công ty sụt giảm xuống mức hơi thất vọng một chút trong năm nay.”
“Hơi thất vọng một chút? Sang thế. Làm gì có lợi nhuận.”
“Đơn giản chỉ vì họ bị mất một hay hai lợi ích chính yếu vào tay các đối thủ cạnh tranh.”
“Những đối thủ cạnh tranh á, tôi được biết là họ rất vui sướng trả tiền cho những thông tin nội bộ nho nhỏ.”
Đến lúc này thì hầu hết các thành viên câu lạc boojd dã cắt ngắn những câu chuyện của chính họ để tì, vẹo quay và gập người với mọi cố gắng bắt được từng lời nói phát ra từ phía hai người đàn ông ngồi bên khung cửa sổ ở góc phòng thụt vào của gian phòng.
“Những tồn thất đó đã được giải thích đầy đủ trong bản báo cáo  dành cho các cổ đông tại Cuộc họp tổng kết thường niên năm nay,” Michael nói.
“Thế nhưng nó có giải thíc đang diễn ra, tôi vạch ra một con đường ngoằn ngoèo mà chắc chắn sẽ dừng lại tại bàn của cô gái. Tôi có thể thấy tay kế toán đang ép cô và chỉ trong chốc lát từ lúc tôi tới, cô ta đã thua mất cả quân hậu lẫn ván đấu đó.
Tôi tự giới thiệu mình và thấy rằng chỉ bắt tay với cô thôi cũng đã có một cảm giác nhục dục. Len lỏi qua những bàn thờ, chúng tôi cùng dạo bước đến bên quầy rượu. Cô ta nói tên cô là Amanda Curzon. Tôi gọi cho Amanda ly rượu vang đỏ mà cô yêu cầu và một cốc bia cho mình. Tôi mở đầu bằng cách tỏ ra ái ngại cho cô về ván thua.
“Thế trận đấu giữa anh với ông ta thế nào?” cô hỏi.
“Tôi đã thắng anh ta,” tôi bảo. “Nhưng mà cũng rất xít xao. Ván đầu tiên của cô với ông chủ nhiệm cũ của chúng tôi kết thúc thế nào?”
“Chiếu hết,” Amanda nói. “Nhưng mà tôi cho là ông ta chỉ muốn tỏ ra lịch thiệp.”
“Lần trước tôi đấu với ông ấy cũng kết thúc ở nước chiếu hết,” tôi bảo cô.
Cô mỉm cười. “Có lẽ chúng ta phải đấu với nhau một ván lúc nào đó nhỉ?”
“Tôi sẽ mong đợi dịp đó,” tôi bảo, khi cô uống cạn ly rượu.
“Thôi, tôi phải về đây,” cô bỗng nhiên tuyên bố. “Tôi phải bắt chuyến tàu cuối cùng về Hounslow.”
“Cho phép tôi lái xe đưa em về,” tôi nói rất ga-lăng “Đó là điều tối thiểu mà ông chủ nhiệm câu lạc bộ chủ nhà cần phải làm.”
“Nhưng mà chắc là ngược đường của anh hàng cây số mất?”
“Hoàn toàn không,” tôi nói dối, vì Hounslow quá tầm căn hộ của tôi chừng hai mươi phút chạy xe. Tôi nốc cạn những giọt bia cuối cùng và giúp Amanda mặc áo khoác. Trước khi đi khỏi, tôi cảm ơn ông chủ tiệm về sự tổ chức chu đáo buổi tối hôm đó.
Rồi chúng tôi rảo bước vào khu đậu xe. Tôi mở cánh của dành cho khác chiếc xe Scirocco của tôi để Amanda bước lên xe.
“Một sự cải thiện nho nhỏ của giao thông thành Luân Đôn,” cô nói khi tôi trườn người vào phía trước tay lái. Tôi mỉm cười và tiến lên theo con đường về hướng Bắc. Cái bộ váy áo màu đen mà tôi đã miêu tả lúc nãy, thậm chí còn co lên cao hơn nữa trên đôi chân khi một cô gái ngồi thoải mái trong một chiếc xe Scirocco. Việc này có vẻ không làm cô bối rối.
“Vẫn còn sớm lắm,” tôi đánh liều sau một vài lời bình luận bâng quơ về buổi tối ở câu lạc bộ. “Em ghé qua tôi uống chút gì nhé?”
“Nếu một ly nhanh thì được,” cô trả lời, mắt nhìn đồng hồ. “Em còn một ngày đầy bận rộn phía trước.”
“Tất nhiên rồi,” tôi bảo, cứ tán gẫu, hy vọng cô ta không nhận thấy con đường vòng mà khó có thể miêu tả là đường tới Hounslow.
“Em làm việc trong thành phố hả?” Tôi hỏi.
“Vâng. Em làm tiếp tân cho một công ty đại lý bất động sản ở quảng trường Berkeley.”
“Tôi ngạc nhiên thấy em không phải là một người mẫu.”
“Em đã từng là người mẫu,” cô trả lời mà không giải thích gì thêm. Cô nàng dường như hoàn toàn mù tịt về con đường mà tôi đang đi bởi vì nàng đang thao thao về kế aa kỳ nghỉ của nàng ở Ibiza. Khi đến nơi ở của mình, tôi đỗ xe, dẫn Amanda đi qua cổng trước và đi lên căn hộ. Trong tiền sảnh tôi giúp nàng cởi áo choàng rồi dẫn qua tiền sảnh vào phòng khách”
“Em muốn uống gì nhỉ?”.
“Em chỉ uống vang, nếu anh có một chai đã mở sẵn,” nàng trả lời khi chậm rãi bước quanh phòng, ghi nhận sự gọn ghẽ, ngăn nắp một cách bất thường. Chắc mẹ tôi đã ghé qua lúc sáng nay, tôi nghĩ với thái độ biết ơn.
“Chỉ là một căn hộ độc thân thôi mà,” tôi bảo, nhấn mạnh từ “độc thân” trước khi đi vào trong gian bếp. Rõ nhẹ cả người, tôi tìm thấy một chai rượu vang chưa mở trong chạn. Tôi đến chỗ Amanda, cầm theo chai vang và hai chiếc ly, nàng đang nghiên cứu bàn cờ của tôi và đang sờ nắn những quân cờ ngà tinh tế đã được sắp xêp cho một ván đấu mà tôi đang chơi qua đường bưu điện.
“Thật là một bộ cờ đẹp mỹ mãn,” cô nàng thốt lên khi tôi đưa cho một ly rượu vang. “Anh tìm được nó ở đâu vậy?”
“Bên Mexico, tôi bảo, không nói rằng tôi đã đoạt được nó tại một giải đấu trong kỳ nghỉ ở bên đó. “Tôi chỉ thấy tiếc là chúng ta đã không có cơ hội chơi với nhau một ván.”
Nàng kiểm tra đồng hồ. “Giờ ta hãy chơi một ván nhanh nào,” nàng bảo, ngồi xuống phía sau những quân cờ trắng nhỏ xinh.
Tôi nhanh nhẹn ngồi xuống đối diện nàng. Nàng mỉm cười, nhặt lên một quân tượng trắng, một quân tượng đen và giấu chúng đằng sau lưng. Váy áo của nàng thậm chí còn chật căng hơn nữa làm nổi bật lên hình khối của cặp vú. Thế rồi nàng đặt cả hai bàn tay nắm chặt trước mặt tôi. Tôi chạm vào bàn tay phải và nàng lật bàn tay lên, mở ra để lộ một quân tượng trắng.
“Vui chơi có thưởng được không nhỉ?” tôi vui vẻ hỏi. Nàng kiểm tra bên trong xắc tay.
“Em chỉ có trong người vài bảng thôi,” nàng bảo.
“Anh sẽ vui lòng chơi với mức đặt cược thấp hơn.”
“Anh đã nghĩ đến cái gì chưa?” Nàng hỏi.
“Em có gì nào?”
“Thế anh muốn gì?”
“Mười bảng nếu em thắng.”
“Và nếu em thua?”
“Em cởi bỏ một đồ gì đó ra.”
Ngay khi nói ra mấy lời đó là tôi đã thấy hối hận rồi, và chờ đợi nàng tát cho một cái vào mặt rồi bỏ đi, thế nhưng nàng chỉ đơn giản bảo, “Cũng không hại gì lắm nếu chúng ta chỉ chơi có một ván.”
Tôi gật đầu tán đồng và nhìn xuống bàn cờ.
Nàng không phải là một tay chơi tồi mà là loại mà một tay nhà nghề gọi là sạch nước cản, cho dù thế khai cuộc kiểu Roux của nàng có hơi chính thống một chút. Tôi cố tình kéo dài ván cờ thành hai mươi phút, hi sinh đi mấy quân mà không tỏ ra quá lộ liếu. Khi tôi nói “Chiếu hết”, nàng đá văng ra cả hai chiếc giày và cười to.
“Em uống một ly nữa nhá?” Tôi hỏi, không cảm thấy quá hy vọng. “Xét cho cùng, cũng chưa đến mười một giờ cơ mà.”
“Thôi được. Chỉ một ly nhỏ thôi và sau đó em phải về nhà.”
Tôi vào trong bếp, trở lại sau một thoáng với cái chai trong tay, và lại rót đầy ly của nàng.
“Em chỉ muốn nửa ly thôi mà,” nàng bảo, khẽ nhăn mặt.
“Anh nhờ gặp may mới thắng được ván đó,” tôi bảo, phớt lờ lời nhận xét của nàng, “Sau khi để quân tượng của em ăn mất quân mã. Cực kỳ suýt soát.”
“Có lẽ thế,” nàng trả lời.
“Chơi ván nữa nhá?” Tôi đánh bạo hỏi.
Nàng do dự.
“Được ăn đôi thua mất trắng?”
“Ý anh là sao?”
“Hai mươi bảng hoặc là cởi bỏ thêm một thứ nữa?”
“Cả hai ta đều sẽ không mất gì nhiều đêm nay, phải không nào?”
Nàng kéo ghế trong khi tôi xoay ngược bàn cờ, và cả hai chúng tôi bắt đầu xếp lại các quân cờ vào đúng vị trí.
Ván đấu thứ hai lâu hơn một chút bởi vì tôi sớm mắc một sai lầm ngớ ngẩn, bị hở sườn phía bên quân hầu, và phải mất mấy nước mới hồi phục lại được. Tuy vây, tôi vẫn xoay xở kết thúc ván đấu trong vòng chưa đến ba mươi phút và thậm chí còn lựa được lúc để lại rót đầy ly rượu của Amanda khi nàng không chú ý nhìn.
Nàng mỉm cười với tôi trong khi đôi tay vén cao chiếc váy lên đủ để cho phép tôi nhìn thấy phần trên cùng của đôi tất. Nàng tháo móc cài dây đeo và chậm rãi tụt đôi tất ra, rồi thả chúng rơi xuống bên phía mặt bàn của tôi.
“Em tí nữa đã thắng anh rồi đấy,” nàng bảo.
“Suýt soát,” tôi trả lời. “Có muốn thêm một cơ hội để gỡ hòa không? Hãy cho là năm mươi bảng lần này đi,” tôi gợi ý, cố gắng làm cho lời đề nghị nghe có vẻ hào hiệp.
“Giá trị đặt cọc đã cao cho cả hai ta rồi đấy,” nàng trả lời khi nàng sắp xếp lại các qân cờ. Tôi bắt đầu tự hỏi khong biết điều gì đang xảy ra trong đầu nàng. Cho dù là điều gì đi chăng nữa, cô nàng sớm hy sinh cả hai cây xe một cách ngu ngốc và cuộc chơi kết thúc chỉ sau vài phút.
Lại một lần nữa nàng vén cao váy lên, nhưng mà lần này thì vượt quá cả cặp eo của nàng. Đôi mắt tôi gắn chặt vào cặp đùi nàng trong khi nàng cởi cái khóa treo màu đen và cầm nó giơ cao trên đầu tôi, rồi thả ra, cho nhập bọn với đám tất da chân của nàng đang nằm bên phía mặt bàn của tôi.
“Khi em đã để mất quân xe thứ hai,” nàng bảo, “thì em không còn cơ hội nào để thắng nữa.”
“Anh đồng ý. Do đó, phải cho em thêm một cơ hội nữa cũng là công bằng thôi,” tôi nói, nhanh tay sắp đặt lại bàn cờ. “Em có thể thắng một trăm bảng lần này.”
Nàng mỉm cười. “Thực sự em phải về nhà mất rồi,&r;ch cho chính những cổ đông đó làm cách nào một nhân viên có thể mua được một chiếc xe hơi chỉ mấy ngày sau khi bị đuổi việc không?” Philip tiếp tục. “Một chiếc xe hơi thứ hai, tôi có thể nói là như thế.” Philip uống một hớp nước cà chua ép.
“Đó không phải là một chiếc xe mới.” Michael nói, giọng thủ thế. “Đó là một chiếc Mini cũ, và tôi mua nó bằng một phần của số tiền trợ cấp dư thừa nhân công họ trả cho tôi, khi tôi phải trả lại chiếc xe hơi của công ty. Và dù sự việc xảy ra như thế nào, anh biết là Carol cần chiếc xe cho công việc tại ngân hàng mà.”
“Nói thẳng thắn nhá, tôi thật kinh ngạc là Carol vẫn còn bấu víu lâu dài đến vậy sau tất cả những gì mà anh đã gây ra cho cô ấy.”
“Tất cả những gì mà tôi đã gây cho cô ấy. Anh đang bóng gió điều gì hả?” Michael hỏi.
“Tôi chẳng bóng gió bất cứ điều gì cả,” Philip trả miếng. “Thế nhưng thực tế là có một cô gái trẻ trung nào đó, mà cô ta ở trong tình trạng vô danh” – mẩu thông tin này có vẻ như làm hầu hết những người nghe lỏm thất vọng – “vào thời điểm đó cũng sẽ trở thành dư thừa, ấy là chưa kể còn có chửa nữa.”
Người chủ quán chưa được gọi rót rượu đã gần bảy phút rồi, và cho tới giờ thì chỉ có rất ít thành viên vẫn giả bộ không lắng nghe cuộc đấu khẩu giữa hai người đàn ông. Một số người thậm chí còn công khai nhìn chòng chọc một cách nghi hoặc.
“Nhưng mà tôi có quen biết cô ta đâu,” Michael phản đối.
“Như tôi đã nói đấy, đó không phải là câu chuyện mà tôi đã được nghe kể lại. Thêm nữa, tôi được biết là đứa trẻ mang những nét giống kinh khủng…”
“Này, anh đi quá xa rồi đấy…”
“Anh việc gì phải giấu diếm,” Philip nói dứt khoát.
“Anh biết là tôi không có gì cần phải giấu giếm mà.”
“Thậm chí với những sợi tóc vàng mà Carol đã tìm thấy ở khắp cả hàng ghế sau của chiếc xe hơi mới cũng không cần hả. Cô gái ở chỗ làm là cô gái có mái tóc vàng, không phải sao?”
“Đúng thế, nhưng mà đó là những cái lông của một con chó săn lông vàng.”
“Anh không có một con chó săn lông vàng.”
“Tôi biết thế, nhưng mà con chó đó thuộc về người chủ cuối cùng của chiếc xe.”
“Con chó cái đó không thuộc về người chủ cuối cùng, và tôi không tin là cái mẹo cũ rích ấy qua mắt được Carol.”
“Cô ấy tin bởi vì đó là sự thật.”
“Tôi e rằng sự thật là thứ mà anh đã xa rời khá lâu rồi. Anh bị đuổi việc; thứ nhất bởi vì anh không thể để yên tay mình đừng rờ rẫm vào cái ở trong một cạp váy dưới bốn mươi, thứ hai bởi vì anh không thể để các ngón tay mình đừng rờ rẫm những ngăn kéo đựng tiền. Tôi phải biết chứ. Đừng quên tôi đã phải cho anh biến đi cũng vì những lý do tương tự.”
Michael nhảy dựng lên, cặp má đỏ gần như cái màu của ly cà chua ép của Philip. Anh ta giơ cao nắm đấm và sắp sửa nện cho Philip một cú, thì đại tá Mather, ông chủ tịch câu lạc bộ, xuất hiện bên cạnh anh ta.
“Xin chúc buổi sáng tốt lành, thưa ngài,” Philip bình tĩnh nói, đứng lên chào ông Đại tá.
“Xin chao, anh Philip,” ông Đại tá hét to. “Các anh thấy cái vụ hiểu lầm nho nhỏ dẫn đến nước này còn chưa đủ hay sao?”
“Hiểu lầm nho nhỏ ư?” Michael phản đối. “Thế ông không nghe anh ta đang nói những gì về tôi à?”
“Tôi nghe không bỏ sót một lời, thật không may, cũng y như mọi thành viên có mặt ở đây,” ông Đại tá nói. Quay lại với Philip, ông ta nói thêm, “Có lẽ hai người các anh nên bắt tay nhau như những chiến hữu thân thiện và nghỉ ngơi thôi.”
“Bắt tay cái gã dối trá, vô lương tâm, tán gái như cuội kia hử?” Không bao giờ,”” Philip nói. “Tôi nói cho ngài biết, ngài Đạ tá, anh ta không xứng là thành viên của câu lạc bộ này đâu, và tôi có thể cam đoan với ngài rằng ngaofi mới chỉ nghe được nửa câu chuyện thôi đó.”
Trước khi ông Đại tá cố gắng thử thêm một vòng đàm phán ngoại giao nữa, Michael đã xông vào Philip, và phải nhờ đến bat rang nam nhi trẻ trung hơn vị chủ tịch câu lạc bộ mới tách rời được họ ra. Ông Đại tá ngay lập tức ra lệnh cho cả hai người phải rời khỏi câu lạc bộ, cảnh cáo họ rằng những hành vi của họ sẽ được báo cáo lên ủy ban câu lạc bộ tại cuộc họp hàng tháng sắp tới. Và từ nay cho đến khi cuộc họp đó diễn ra, cả hai người còn kịp trông thấy nàng đang chạy xuống các bậc thang về phía cánh cửa đang mở của một chiếc xe hơi BMW. Nàng lên xe, cho phép tôi thêm một cái nhìn nữa vào đôi chân thon dài. Nàng mỉm cười khi cánh cửa xe hơi đóng lại sau lưng.
Anh kế toán rảo bước vòng sang bên ghế tài xế, lên xe, rồ chân ga và lái xe đưa nhà vô địch về nhà.

Hết