Chương 8

    
ối với Mẫn, môn hình học là một môn hoàn toàn mới mẻ và khó hiểu. Từ khi Mẫn được anh Tuấn, người thanh niên hôm nọ, dạy cho học tối, Mẫn thấy chú tâm nhất môn này. Thế mà vẫn chưa quen với lối chứng minh đòi hỏi nhiều óc phân tích và tổng hợp. Tuy nhiên đêm nay Mẫn cũng giải được bài toán mà cả ngày làm việc ở chợ Cầu Muối, trong đầu nó cứ nghĩ mãi về những đường tiếp tuyến, những hình tam giác, những góc, những chữ số.
Tuấn ngồi nhìn Mẫn giải bài toán, anh rất vừa lòng trước sự tiến bộ của cậu bé. Hai anh em dẫn ra ngoài ngoài sân sau. Trăng đã lên khỏi đỉnh đầu và gió hây mát. Giàn đậu bắp thấp in bóng xuống con đường mòn nhỏ dẫn vô nhà. Nước triều bắt đầu lên lặng lẽ ở hai bờ hàng rào phản chiếu ánh trăng lấp lánh qua những bụi gai, những cột gỗ của khu nhà sàn. Tuấn nói:
-Mình ở xóm lao động nghèo này nhưng được gần thiên nhiên hơn ngoài phố. Ngoài ấy đâu có ai chú ý đến ánh trăng.
Mẫn im lặng nhìn lên trời rất lâu. Trời trong lắm. Cơn gió hây hây từ mặt kinh mang lại mùi bùn non và cả những tiếng lách tách dưới mặt nước.
Mẫn nói:
-Tự nhiên sao em nhớ quê quá. Những đêm trăng ở quê em rất vui. Người ta đi tát nước, đi hái dưa gang chín. Tụi em mải chơi ngoài bãi sông rồi có khi ngủ quên luôn ở đó.
-Sao em không về thăm nhà?
-Em chẳng còn người thân nào ở đó cả. Về đó nghĩ lại cảnh nhà chắc là buồn lắm.
-Vậy thì khi nào anh dẫn em về quê anh chơi. Quê anh không có những bãi sông cát vàng như quê em, nhưng đêm xuôi thuyền trên dòng sông cũng thích lắm.
Mẫn quay lại, hỏi:
-Sao anh nói quê anh ở Sài Gòn này?
Tuấn cười, do dự giây lát rồi nói:
-Ừ, quê anh ở đây nhưng lại có quê ở đồng bằng sông Cửu Long. À, mà quê em có vùng giải phóng không?
-Vùng giải phóng à? Đó là vùng gì thế?
-Đó là vùng cách mạng.
-Chớ không phải cách mạng ở trên rừng à? Ở ngoài em cách mạng ở trên rừng.
Tuấn cười. Phía đường lộ có chiếc xe vừa đi ngang qua rọi đèn sáng lấp lánh trên mặt kinh. Hai người đứng nhìn những đám lục bình trôi lênh đênh trên mặt nước đen nhánh. Tuấn ôm lấy vai Mẫn, anh nói rất chậm, giảng giải:
-Không phải cách mạng chỉ ở trong rừng đâu em ạ. Cách mạng ở khắp nơi. Từ đồng bằng đến vùng núi và ngay cả ở thành phố này nữa.
-Cả Sài Gòn nữa à?
-Ừ, cả Sài Gòn.
-Rồi có ngày em sẽ gặp.
-Anh đã gặp cách mạng rồi à?
-Chưa, nhưng anh có nhiều bạn đi làm cách mạng.
Mẫn không chú ý đến gió trăng và dòng kênh phía trước nữa. Mắt nó mở lớn, mặt nó ngước lên và tràn ngập ánh trăng. Nó hỏi:
-Nhưng làm cách mạng để làm gì?
-Làm cách mạng để lật đổ chế độ này. Chế độ này làm tay sai Mỹ. Rất xấu. Em có thấy Mỹ nó đi nghinh ngang đầy đường không? Em có thấy bọn cảnh sát đứng đầy đường đàn áp đồng bào, và học sinh, sinh viên không, có thấy nó đánh tụi anh phụt máu như hôm trước đó không?
Mẫn gật đầu lia lịa:
-Em thấy. Bọn cảnh sát nó còn đánh em nữa. Hôm nọ em chỉ sơ ý vượt đèn đỏ, thằng cảnh sát gọi em vô bót rồi đánh em nhừ tử và lấy mất cái xe đạp. Em đã biết chúng nó là tụi khốn nạn lắm. Anh Tuấn ơi, đêm nay anh cho em biết chuyện này hay quá, vậy mà lâu nay em chẳng hiểu gì cả. Bữa nào anh cho em đi biểu tình với nhé?
Tuấn ôm ngang lưng Mẫn, anh mỉm cười hỏi:
-Em đi biểu tình để làm gì?
-Để đánh tụi cảnh sát. Em bắn ná thun. Ừ, em có thằng bạn, thằng Quý Dơi, nó bắn ná thun rất giỏi.
-Hôm nào em dẫn Quý Dơi đến anh chơi. Anh sẽ dạy nó học luôn. Các em phải cố học giỏi mới khỏi bị bọn chúng đè đầu cưỡi cổ.