… Nghiệt!

Tiếc thay có một đạo bùa linh nghiệm mà tôi không dùng kịp để ra đến nỗi nầy. Nhưng ai có dè? Ai có dè được cái trở mặt hèn hạ tiểu mọn của thằng tư Bồ?
Nếu tôi biết thế, tôi chỉ hoạ bùa sớm một chút, đọc thần chú sớm một chút, nó sẽ biết tay tôi trừng trị nó cách nào kìa!
Nghe bắt được trộm, cả xóm rần rần lại coi. Con tám Én ở đâu ngoài ruộng cũng chống xuồng xồng xộc về.
Dưới ánh đuốc cháy sáng, con tám Én trước nhứt chạy hầm hầm lại coi mặt thằng “ăn trộm” thế nào.
Thấy bóng nó, tôi nóng ran ở màng tang, máu trong mình như sục sục sôi lên:
- À há!…
Giá lúc đó nếu tay tôi không bị thúc ké thì… ấn thiêng kia tôi phẩy một cái, tiếp theo một tràng… Ôm mà xơ rốp… cả một lũ cáo chúng nó sẽ ngã ra như rạ.
Con tám Én đứng khựng trước mặt tôi:
- Trời… anh Sáu!
Nó run lên, nó lảo đảo, nó làm bộ mếu máo:
- Anh Sáu, anh… ăn… trộm sao?
Trong lúc đó, thằng tư Bồ đứng cười khúc khích.
Ðây là lần thứ hai, tôi mang thêm cái nhục tày đình.
Từ lúc để cho thằng tư Bồ trói ké chở về, tôi như điên cuồng, loạn óc, tức tối đã lên tới cực điểm. Khi cái giận dữ nó đã lên cực điểm rồi, thì nó lại trở nên rất nguội lạnh hiền lành! Tôi đã ở trong tình trạng ấy. Cho nên đáng lẽ phải la ó, chử mắng, giãy giụa, đằng nầy tôi lại lạnh lùng, lạnh lùng khinh thường.
Thấy mặt tôi “lì lì”, con tám Én còn xăng văng xéo véo hơn nữa, mếu máo hơn nữa:
- Anh Sáu, anh Sáu!
Bỗng, một tiếng nạt dữ dội, tiếp theo cái chát đánh vã vào mặt, con tám Én ngã ra, té bò càng.
- Ðồ khốn nạn! Con gái hư! Mầy muốn binh nó hả?
Tôi giật mình ngước lên. Thằng cha hai Hoá ở trần trụi trụi, ngoài ruộng vừa về. Hắn vẹt người ta, hầm hầm bước vào điểm mặt tôi!
- Mầy…
Hắn khựng lại khi nhìn ra tôi, nhíu trán hỏi cụt ngủn:
- Mầy… ăn trộm lúa?
Hắn đưa tay lau mồ hôi trên chơn mày rồi lấy khăn tắm bịt trên đầu xuống. Vẻ hung ác trên mặt hắn lần lần giảm đi. Hắn hỏi lại, thong thả hơn:
- À, té ra thằng Sáu mấy ăn trộm lúa của tao?
- Khoan, cậu Hai, cậu hãy hỏi kỹ lại rồi sẽ buộc tội.
Thằng tư Bồ nói hớt:
- Nó chống xuồng vô ruộng đang lom khom vác lúa, bị thằng Năm Ô nện cho một cây!
- Ðồ khốn kiếp, cũng còn vu oan!
- Chớ mầy không ăn trộm, mầy chống xuồng qua ruộng làm gì?
- Ðã nói, tao nghe tụi bây rù rì, tao tưởng ăn trộm, qua hỏi giùm.
- Láo!
Tôi trề mội một cách khinh bỉ, không thèm cãi với nó nữa, day qua nói với hai Hoá:
- Làm ơn mắc oán, thói đời thường gặp! Cậu Hai, tôi lạnh lắm, cậu cho tôi vô nhà. Rồi cậu cho mời ông Chủ lại đây giùm tôi!
Thấy tôi nói cứng, hai Hoá hơi sợ sệt, hỏi gạn lại thằng tư Bồ:
- Mầy nói nó qua ăn trộm lúa thiệt chơi?
- Thiệt chớ cậu! Cậu hỏi thằng năm Ô thì biết!
Tôi “xì” một hơi dài.
Hai Hoá cúi đầu suy nghĩ. Lâu lắm lão mới nói:
- Thôi, vô nhà rồi sẽ hay!
Con tám Én núp sau lưng vòng người quanh tôi lấm lét dòm. Thỉnh thoảng nó rút khăn vằn khịt mũi. Tôi chỉ thản nhiên nhổ một bọt nước miếng trên đất rồi dõng dạc.
- Ê! Khiêng tôi vô nhà với chớ!
Trong lúc ấy, ở ngoài một người vẹt thiên hạ chạy vào ôm chầm lấy tôi, khóc nức nở.
- Con ơi! Sao vậy con?
Tôi bỗng thấy ruột gan tôi thắt lại, nhưng gượng làm tĩnh:
- Má đừng lo, người ta vu oan cho con. Ðể ông Chủ lại con sẽ nói rõ. Ðâu cũng có luật vua phép nước, ngay gian rồi sẽ tỏ như ban ngày mà yên lòng đi mà…
Tôi càng nói ngang tàng bình tĩnh bao nhiêu, hai Hoá càng bối rối thêm bấy nhiêu. Hắn dòm mẹ tôi như muốn giải hoà:
- Thím coi, tôi không biết gì hết. Việc đâu ngoài ruộng, thằng tư Bồ bắt được thằng Sáu chở về, nói nó ăn trộm lúa của tôi. Thiệt bậy bạ quá chừng!
Nói xong, hắn lại gần tôi, toan mở trói, nhưng tôi hầm hừ:
- Không, không, cứ để vậy cho tôi mà!
°
°
Ông chủ tay xách cây ba ton gù, tay cầm đèn ló bước vào.
- Bẩm Chủ… bẩm Chủ… bẩm Chủ…
Thiên hạ rền lên rồi nín thở để chờ một trừng trị gớm ghiếc. Vì theo mọi lần, hể bắt được ăn trộm, không cần hỏi đầu đuôi, ông Chủ thấy mặt là giơ ba-ton lên “khệng” lấy “khệng” để. Ðó là chưa kể ổng “sửa lưng” theo lối “điểm huyệt” hay sửa “giò gà”!
Thằng bợm nào gặp ổng thì chỉ còn có nước tu bỉ xách rổ quảu ra ngồi ở ngã ba đường!…
Ông chủ đang hầm hầm, bỗng đứng dừng lại, trợn mắt:
- Ủa thằng Sáu mà!
Hai Hoá chấp tay:
- Bẩm Chủ, thằng Sáu đờn kìm!
Tôi chưa kịp lên tiếng, mẹ tôi đã đứng dậy:
- Bẩm Chủ, người ta phao gian cho con tôi.
Ông Chủ day lại:
- Ủa, có thím ba đây nữa sao? Kỳ chớ, thằng Sáu mà đi ăn trộm nổi gì!
Tất cả vòng vây đều thở dài, không biết thất vọng hay mừng giùm cho tôi.
Tôi vẫn ngồi yên, gục đầu cho ông thấy rõ hai tay tôi bị trói ké.
Mẹ tôi kể lể:
- Chủ nghĩ, tôi sai nó đi canh ruộng, chớ thuở giờ nó có làm điều gì xấu xa đâu! Vậy mà người ta đánh đập nó, trói ké nó, bâu xấu nó…
Ông chủ nói một cây đáng ngàn vàng:
- Thím yên lòng, để tôi xét lại. Nếu quả thằng Sáu bị oan, lũ nầy nó sẽ biết tay tôi.
Thằng tư Bồ nãy giờ còn hí hởm, nghe tới câu đó nó cũng điếng hồn. Hai Hoá ngồi xuôi xị coi bộ đã sợ hãi chẳng cùng.
- Ðem cho tao cái ghế! Mở trói cho thằng Sáu ra, bây sợ nó độn thổ, tàng hình hay sao mà trói riết nó dữ vậy?
Mặt ông Chủ bây giờ nghiêm nghị lạ thường, không hầm hầm như khi mới lại, mà cũng không hiền từ như lúc nói với mẹ tôi. Ông ngồi phịch xuống ghế trong lúc thằng tư Bồ ké né lại mở trói cho tôi. Thấy tay nó run run, tôi thương hại quá, gần như trở lại tội nghiệp giùm cho nó.
- Ðứa nào bắt thằng Sáu đờn kìm? Ra đây! À, mầy, thằng tư Bồ há! Ðầu đuôi làm sao, nói đúng lại cho tao nghe. Gian dối tao tra được, tao đập nát đầu!
Thằng tư Bồ cóm róm, kể lấp vấp lưởng vưởng. Tôi không thèm đối nại, cứ lâm râm đọc thần chú và vẽ bùa.
Khi nó chấm dứt, tôi mới đem đầu đuôi thuật lại và kết thúc bằng một câu:
- Nếu tôi là một kẻ khốn nạn có lòng gian tham của kẻ cùng điền, tôi bằng lòng chịu hết tội vạ dưới đât và tội vạ của trời.
Lòng tin tưởng ở đạo bùa kiến tôi nói mạnh mẽ quá, hùng hồn quá, chắc chắn quá!
Cả thảy đều lặng thinh nghe, ông Chủ lắng tai nghe.
Thằng tư Bồ không một lời chống chế. Hai Hoá đứng trân trân, im lìm như ngậm thẻ.
Cả thảy đều chờ sự quyết định của ông Chủ. Ông nầy lấy tay xe xe mấy cộng râu trên, gặc đầu, rồi mỉm môi, nhăn mày…
Bỗng, trong cái im lặng, ngột thở ấy, ông vùng xô ghế đứng dậy, nạt một tiếng vang nhà cửa:
- Rồi bây giờ, bây không chịu cúi xuống lạy nó đặng xin lỗi hả?…