Phùng Uyển Quân nói:
– Chỉ có Hương Vân phủ mới có lý do đánh cắp bảo đao. Cũng chỉ có Hương Vân phủ mới có đủ bản lãnh làm chuyện này. Vì để giữ vững vinh dự “Thiên hạ đệ nhất đao”, nên bọn chúng tìm đủ mọi cách để đoạt lấy thanh Yên Chi bảo đao.
Phùng Viên lắc đầu nói:
– Không! Lãnh Nam Hương Vân tuyệt đối không phải là hạng người như thế. Nếu bọn họ muốn giữ lấy thanh danh “Thiên hạ đệ nhất đao” cũng tuyệt đối không dùng thủ đoạn trộm lấy bảo đao như vậy.
Hà Lăng Phong không khỏi ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao?
Bấy lâu nay chàng cứ cho rằng Hương Vân phủ chính là đối thủ duy nhất của Thiên Ba phủ. Thậm chí chàng còn quả quyết rằng, nữ nhân giả mạo Phùng Uyển Quân kia chính là gian tế do Hương Vân phủ phái đến. Bây giờ nghe Phùng Viên nói như vậy, chàng không khỏi cảm thấy vô cùng sửng sốt.
Nếu như nữ nhân này không phải là người của Hương Vân phủ, vậy thì ai là chủ nhân của ả ta?
Thần sắc Phùng Viên trở nên nghiêm trọng:
– Thái Dương Đao Phí Bách Linh của Hương Vân phủ tuy đối xử với người hơi có tàn khốc, nhưng lại là một người chánh phái. Trong những kỳ La Phù đao hội, danh hiệu đệ nhất đao đều thuộc về Thiên Ba phủ, nhưng Phí Bách Linh chưa hề có ý niệm đoạt lấy bảo đao. Nếu không thì đã chẳng đợi đến bây giờ.
Đồng thời hai ngươi đừng quên rằng, đại hội đao lần trước danh hiệu Thiên hạ đệ nhất đao rơi vào trong tay Hương Vân phủ, lúc ấy trong tay người ta cũng không có bảo đao lợi khí.
Hà Lăng Phong nói:
– Không phải đại ca cũng đã từng nói, chỉ sợ bảo đao rơi vào trong tay họ Phí kia, chúng ta sẽ càng khó thắng dđối phương hơn hay sao?
Phùng Viên nói:
– Ta chỉ nói là sợ bảo đao rơi vào tay hắn, chứ đâu có nói rằng hắn sẽ đến đây trộm lấy bảo đao.
Hà Lăng Phong nói:
– Điều này có gì là khác biệt đâu?
Phùng Viên nói:
– Đương nhiên là khác biệt rồi. Với võ công của Phí Bách Linh, chỉ dựa vào thần đao của Dương gia và Kinh Xà kiếm pháp của Thiên Tuế phủ, đã không phải là đối thủ của hắn ta. Chúng ta chỉ có kỳ vọng, ngoài thế trận kiếm pháp hợp bích ra. Yên Chi bảo đao cũng phải nằm trong tay của chúng ta, như vậy ít nhiều mới có hy vọng. Nếu như bảo đao rơi vào trong tay Phí Bách Linh, chẳng khác gì chúng ta bị chặt mất đi cánh tay. Như vậy vô cùng bất lợi đối với chúng ta.
Hà Lăng Phong nói:
– Ý đại ca muốn nói, Phí Bách Linh không phải là kẻ chủ mưu trong việc đánh cắp bảo đao lần này. Nhưng nếu có ai đem bảo đao đến, lão ta cũng sẽ không từ chối.
Phùng Viên nói:
– Đúng vậy, một người đã từng dùng đao pháp để thành danh, ai chẳng hy vọng có trong tay một thanh bảo đao.
Hà Lăng Phong im lặng không nói gì. Bởi vì đối với tình hình của Hương Vân phủ chàng không mấy hiểu rõ, nên không dám nói bậy.
Nhưng Phùng Uyển Quân ngược lại lên tiếng hỏi:
– Nhưng nếu trừ Hương Vân phủ ra, vậy còn có ai hứng thú đánh cắp bảo đao chứ? Ai lại dám lớn gan như vậy?
Phùng Viên lắc đầu nói:
– Đây chính là việc mà chúng ta cần phải điều tra. Theo như tình hình hai người vừa kể, thì võ công của tên gian tế kia tương đối cao minh, nhất định hắn ta không phải là hạng tiểu tốt vô danh. Có thể hắn ta đánh cắp bảo đao, mục đích không phải nhằm giúp đỡ trợ sức thêm cho Hương Vân phủ, mà là vì muốn bản thân hắn đoạt được danh hiệu Thiên hạ đệ nhất đao, trong kỳ đại hội La Phù đao sắp tới đây.
Phùng Uyển Quân nói:
– Nếu nói vậy, phàm là những người luyện đao trong thiên hạ đều bị hiềm nghi sao?
Phùng Viên nói:
– Người luyện đao trong thiên hạ tuy nhiều nhưng những người đủ tư cách lộ mặt trong La Phù đao hội, chỉ có mấy người mà thôi. Chúng ta nhất định điều tra ra được hắn ta là ai.
Phùng Uyển Quân nhún vai nói:
– Đại ca cũng đừng quá tin người. Theo như tiểu muội thấy, kẻ đánh cắp bảo đao tuyệt đối không phải là ai cả, mà chính là Hương Vân phủ.
Phùng Viên vẫn cứ lắc đầu không tin, nhưng lão ta không tiếp tục tranh biện với Phùng Uyển Quân.
Hà Lăng Phong không khỏi ngạc nhiên nghĩ thầm:
– “Tại sao ả ta cứ nhất định nói rằng Hương Vân phủ đã đánh cắp bảo đao chứ? Là vì muốn đánh lạc hướng điều tra của Phùng Viên? Hay là còn có mục đích khác?”
Phùng Uyển Quân dường như cũng biết mình đã nói lỡ lời, nên cười nhạt nói:
– Dẫu sao bảo đao cũng đã mất đi. Bất luận là lọt vào tay ai đối với chúng ta đều bất lợi cả. Việc quan trọng bây giờ chính là phải bắt tay vào điều tra ngay. Vậy đại ca đã có kế hoạch gì chưa?
Phùng Viên trầm ngâm hồi lâu, rồi nói:
– Hiện tại bảo đao đã được mang ra khỏi Thiên Ba phủ, nếu muốn điều tra cũng không phải là chuyện dễ. Gian tế bên trong thì đã bị giết diệt khẩu, còn kẻ địch bên ngoài không có chút manh mối nào. Việc này quả thật đã hết cách.
Hà Lăng Phong không nhịn được liền hỏi:
– Lão đại ca đuổi theo tên hung thủ kia, chẳng lẽ một chút manh mối cũng không có hay sao?
Phùng Viên nói:
– Nói ra càng thêm hổ thẹn. Lúc ấy trời tối đen như mực, hắn ta đi vào những con đường tắt trong phủ, còn quen thuộc hơn cả ta. Đuổi theo được một đoạn, ta tung chưởng đánh vào phía sau vai trái hắn ta. Nhưng đáng tiếc hắn ta vẫn thoát thân được.
Hà Lăng Phong đột nhiên sực nhớ lại, khi Phùng Uyển Quân bước vào trong rừng đào lấy đao, phía sau vai ả ta có một vết thương. Nếu vậy hung thủ giết Mai Nhi và Tiểu Lan chính là ả ta.
Bởi vì những con đường tắt ở trong phủ, đương nhiên Phùng Uyển Quân quen thuộc hơn Phùng Viên. Sau khi giết xong Mai Nhi và Tiểu Lan, Phùng Uyển Quân cố ý dẫn Phùng Viên ra phía trước tiền sảnh. Còn mình trở lại phía sau hoa viên, đào lấy thanh Yên Chi bảo đao.
Lúc ấy nhất định Phùng Uyển Quân đã cải trang thành nam, nên mới có thể gạt được Phùng Viên.
Vậy Phùng Uyển Quân chính là người chỉ huy việc đánh cắp bảo đao. Điều này tuyệt đối không còn sai nữa.
Nghĩ tới đây trong lòng Hà Lăng Phong tự nhiên nóng bừng lên, chàng định vạch mặt Phùng Uyển Quân cho Phùng Viên biết nhưng chàng lại nghĩ tiếp:
– “Nữ nhân này xảo quyệt dị thường. Nếu như không thể điều tra ra chứng cứ trước thì Phùng Viên khó mà tin lời nói của chàng. Giả sử một chiêu mà không hạ được ả ta, thì rất có thể Phùng Viên cũng sẽ bị ả ta hạ độc thủ luôn. Bây giờ tốt nhất là không nên mở lời, đợi xem rõ thương thế trên vai của ả rồi hãy tính”.
Trong lòng nghĩ vậy, Hà Lăng Phong liền giả vờ thở dài một tiếng tiếc rẻ nói:
– Đáng tiếc là để cho hắn ta chạy thoát, nếu có thể bắt sống được thì có thể đã hỏi ra được chân tướng.
Phùng Uyển Quân đột nhiên lên tiếng:
– Tiểu muội có một cách không biết có được hay không?
Phùng Viên nói:
– Tiểu muội nghĩ, tên hung thủ giết Mai Nhi và Tiểu Lan đã quen thuộc các đường đi nước bước trong Thiên Ba phủ như vậy. Như thế có thể hắn ta sẽ là người trong phủ này, và cũng có lẽ là một trong số đám bằng hữu của Thất lang.
Phùng Viên liền nói:
– Không sai!
Phùng Uyển Quân lại nói tiếp:
– Trong bóng tối đại ca không có cách chi nhìn thấy rõ dung mạo của hắn ta. Nhưng hắn đã trúng của đại ca một chưởng, nên trên vai vẫn còn để lại vết thương. Bây giờ chúng ta triệu tập tất cả mọi người trong phủ lại kiểm tra. Nếu phía sau vai trái của ai có vết thương, thì người ấy chính là hung thủ giết Mai Nhi và Tiểu Lan.
Phùng Viên suy nghĩ một hồi rồi nói:
– Đây tuy không phải là một biện pháp tốt, nhưng không thể không thử qua. Chỉ có điều đối với những người trong phủ thì có thể làm như vậy được. Còn đám bằng hữu của Thất lang làm như vậy sẽ không được.
Phùng Uyển Quân cười nói:
– Điều này cũng chẳng có gì là khó cả. Đối với người ở trong phủ, bọn tiểu muội sẽ đích thân tự kiểm tra. Còn đám bằng hữu của Thất lang, chỉ cần đại ca ra mặt, trừng mắt bọn họ và yêu cầu họ tự cởi áo ra để kiểm chứng. Chẳng lẽ bọn họ dám không làm theo hay sao?
Phùng Viên lắc đầu nói:
– Không được. Bọn chúng tuy không phải là chánh ngôn quân tử gì, nhưng ít nhất cũng là bằng hữu của Thất lang. Đồng thời bọn chúng cũng có chút tiếng tăm ở Quan Lạc. Nếu như làm vậy, có phần hơi quá đáng.
Phùng Uyển Quân nói:
– Vậy thì chúng ta lợi dụng đêm khuya, ngầm chia nha ra điều tra. Nếu như ai có bị thương, sẽ bị lộ ra ngay.
Phùng Viên nói:
– Ta vẫn cảm thấy làm như vậy không được quang minh chánh đại lắm. Nhưng chúng ta không thể bỏ qua thanh bảo đao được. Bây giờ ta đi kiểm tra những người ở trong phủ trước, nếu như không có kết quả sẽ tiếp tục làm y theo như vậy.
Nói xong lão ta đứng lên bước ra ngoài.
Đợi cho Phùng Viên đi ra khỏi, Phùng Uyển Quân đột nhiên cười nhạt, lẩm bẩm nói:
– Không ngờ Phùng hầu tử xưa nay vẫn thường ngạo mạn, vậy mà lần này cũng hiểu được phép lịch sự.
Hà Lăng Phong nói:
– Ngươi rõ ràng biết rằng sẽ điều tra không ra kết quả, vậy tại sao còn để cho lão ta đi?
Phùng Uyển Quân nhướng mày nói:
– Ai nói điều tra không ra kết quả? Chỉ cần lão ta chịu điều tra, nhất định sẽ có kết quả.
Hà Lăng Phong nói:
– Chẳng lẽ ngươi đã biết ai bị thương rồi sao?
Phùng Uyển Quân cười cười nói:
– Không chỉ một mình ta biết, mà ngay cả chàng cũng có thể đoán ra kẻ đó là ai.
Hà Lăng Phong ngạc nhiên hỏi:
– Là ai?
Phùng Uyển Quân nói:
– Ngoài Điền Bá Đạt ra, thì còn ai chứ?
Hà Lăng Phong sửng sốt, đứng ngẩn người ra.
Không sai, từ sự việc ở Phượng Hoàng viện bắt đầu đến lúc Yên Chi bảo đao bị đánh cắp. Mỗi việc đều có liên quan đến Điền Bá Đạt. Nhưng cho dù Điền Bá Đạt có là gian tế đi nữa, cũng cùng là đồng bọn với Phùng Uyển Quân.
Vậy tại sao Phùng Uyển Quân lại bán rẻ hắn ta.
Chẳng lẽ bọn chúng không phải là đồng đảng? Mà chỉ có cùng mục đích mà thôi.
Không lẽ Phùng Uyển Quân muốn mượn đao giết người, để loại trừ Điền Bá Đạt đi?
Nhưng vì Phùng Uyển Quân cố ý giá họa cho Điền Bá Đạt, nên lại khiến cho Hà Lăng Phong có được một tia hy vọng.
Đó chính là Yên Chi bảo đao có thể vẫn còn ở trong phủ.
*
Phùng Viên kiểm tra hết tất cả mọi người ở trong phủ, kết quả không có một ai bị thương ở sau vai.
Nhưng khi kiểm tra đến những võ sĩ ở trong phủ, lại thu hoạch được kết quả ngoài ý muốn.
Theo như lời bọn võ sĩ canh gác vào đêm đó nói:
– Trong đêm xảy ra chuyện, phía trước và sau phủ đều có người đi tuần tra, và bọn chúng còn dám quả quyết nói rằng không có bất kỳ một ai đi vào trong Thiên Ba phủ.
Hôm đó Hà Lăng Phong đã từng căn dặn bọn võ sĩ, không để cho một ai trong đám người đánh bạc rời khỏi sòng bạc. Vì vậy đặc biệt tăng thêm võ sĩ đi tuần, nếu như có ai rời khỏi sòng bạc nhất định bọn chúng sẽ nhìn thấy ngay.
Sự phát hiện này hoàn toàn phù hợp với những điều suy đoán trong lòng của Hà Lăng Phong. Phùng Uyển Quân tuy đã lấy được thanh Yên Chi bảo đao từ trong khu rừng, nhưng vì thời gian quá cấp bách, lại thêm không có trợ thủ, nên không có cơ hội chuyển bảo đao ra ngoài.
Nếu như Yên Chi bảo đao vẫn còn ở trong phủ, như vậy sự vùng còn có thể cứu vãn được.
Nhưng đáng tiếc Hà Lăng Phong thương thế còn chưa thuyên giảm, vẫn còn phải nằm yên trên giường, nên không có cơ hội nói chuyện riêng với Phùng Viên.
Thêm vào đó ba ngày liên tiếp lúc nào Phùng Uyển Quân cũng ở sát bên cạnh chàng không chịu rơi nửa bước. Bên ngoài thì tưởng rằng Phùng Uyển Quân tận tâm chăm sóc chàng, nhưng thực tế là để giám sát chàng.
Phùng Viên vì muốn tìm cho ra manh mối của bảo đao, nên trong lòng nóng như lửa đốt. Sáng sớm lão ta đã ra đi mãi đến tận khuya mới trở về. Lão ta đích thân chạy đến vùng Quan Lạc, cùng lúc phái một đám võ sĩ đi khắp nơi thám thính tin tức.
Ba ngày đã trôi qua, nhưng vẫn không có một chút tin tức gì về thanh bảo đao.
Sáng sớm hôm sau, Phùng Viên lại mang bộ mặt mệt mỏi từ bên ngoài trở về. Chỉ cần nhìn thấy mặt lão ta cũng đã đủ biết, suốt đêm qua lão đã thức trắng.
Hà Lăng Phong nhìn lão không chịu nổi, liền khuyên nói:
– Lão đại ca không cần phải cực khổ như vậy nữa. Không có thanh Yên Chi bảo đao chúng ta vẫn có cơ hội chiến thắng Hương Vân phủ. Năm đó Phí Bách Linh cũng không phải đã từng như vậy sao?
Phùng Viên lắc đầu nói:
– Tuy ngươi nói không sai, nhưng để bảo đao bị mất đi, ta tự cảm thấy có lỗi với Lãnh huynh. Hơn nữa chính ta cũng không phục.
Phùng Uyển Quân nói:
– Tại sao gọi là không phục chứ?
Phùng Viên nói:
– Mấy ngày qua ta đã đi hết mấy trăm dặm, trong vùng Quan Lạ và ta cũng đã nhờ người của Cái Bang tìm giúp. Nhưng không hề có một chút tin tức về thanh Yên Chi bảo đao cả. Giống như thanh bảo đao có cánh bay đi mấy vậy.
Hà Lăng Phong nói:
– Việc này không có gì phải gấp có lẽ thanh bảo đao căn bản chưa có.
Phùng Uyển Quân dường như đã đoán ra được Hà Lăng Phong muốn nói gì, nên liền cướp lời nói:
– Đúng vậy, có lẽ thanh bảo đao vẫn chưa được vận chuyển đi, mà đã bị giấu lại ở một nơi nào đó. Đại ca càng điều tra gắt gao, thì tên trộm bảo đao kia càng không động đậy. Vậy thì càng khó tìm ra manh mối hơn.
Phùng Viên vẻ mệt mỏi nói:
– Ta cũng đã nghĩ đến khả năng này. Theo như tình hình trước mắt, bảo đao tuyệt đối chưa rời vùng Quan Lạc. Thậm chí còn chưa rời khỏi Thiên Ba phủ.
Phùng Uyển Quân nói:
– Có một người rất am tường về tình hình ở Quan Lạc, đại ca có đi tìm hắn ta hay chưa?
Phùng Viên vội hỏi:
– Là ai?
Điền Bá Đạt.
Phùng Viên à lên một tiếng nói:
– Thì ra là hắn.
Phùng Uyển Quân nói:
– Đại ca đừng có xem thường hắn ta. Ở vùng Quan Lạc, hắn ta giao thiệp rộng rãi nhất. Bất luận là chuyện lớn hay nhỏ hắn ta đều biết cả. Nếu đi hỏi hắn, có lẽ sẽ có chút manh mối.
Phùng Viên nói:
– Ta đã đi qua, nhưng hắn ta không có ở nhà.
– Không có ở nhà? Vậy hắn ta đã đi đâu?
– Nghe nói Điền Bá Đạt sau khi từ Thiên Ba phủ trở về ngay ngày hôm đó có một người bằng hữu mời hắn ta đến Lan Phong, đến nay vẫn chưa thấy trở về.
– Sự việc lại trùng hợp như vậy sao? Coi chừng đại ca đã bị hắn gạt rồi đấy.
– Không thể nào. Ta đã đích thân đến nhà hắn ta xem thử. Quả thật Điền Bá Đạt không có ở nhà.
– Vậy thì mới thật là kỳ quái. Tại sao hắn ta sớm không đi, trễ không đi mà đúng ngay lúc thanh Yên Chi bảo đao bị đánh cắp lại rời khỏi nhà ra đi?
Hà Lăng Phong liền xen vào:
– Uyển Quân, nàng không thể nói như vậy được, có lẽ sự việc trùng hợp.
Sắc mặt Phùng Uyển Quân trầm xuống nói:
– Chàng không cần phải che giấu cho đám bằng hữu của mình. Đến bây giờ mà còn chưa biết cảnh giác hay sao?
Nói đoạn, Phùng Uyển Quân quay sang nói với Phùng Viên:
– Đại ca, thanh Yên Chi bảo đao rất có khả năng đã bị tên họ Điền kia đánh cắp mất.
Phùng Viên ngạc nhiên rồi lập tức cười nói:
– Việc đó không thể nào. Chính mặt ta nhìn thấy bọn họ rời khỏi Thiên Ba phủ. Trên mình bọn họ ngay cả một cây trủy thủ cũng không có.
Phùng Uyển Quân nói:
– Chẳng lẽ hắn không thể đợi sau khi ra khỏi phủ, đón lấy bảo đao chạy về Quan Lạc hay sao?
Phùng Viên nói:
– Bảo đao không có trong tay hắn ta, trong phủ lại không có người của hắn. Vậy hắn làm sao vào trong phủ lấy bảo đao?
Phùng Uyển Quân nói:
– Ví dụ như hắn ta lợi dụng ban đêm đem bảo đao ra chôn ở gần bờ tường Thiên Ba phủ. Qua hôm sau đi tay không ra khỏi phủ. Sau đó hắn lại lợi dụng sự canh gác lơ lỏng của bọn võ sĩ, quay trở lại lấy bảo đao. Như thể có ai ngờ hắn ta đã đánh cắp mất bảo đao chứ?
Phùng Viên liền biến sắc, nói:
– Trộm ngày đổi đêm, việc này rất có thể.
Hà Lăng Phong liền nói:
– Không thể nào!
Phùng Viên liền quay mặt lại, ngạc nhiên nhìn chàng.
Còn trên mặt Phùng Uyển Quân thì âm u, ánh mắt lạnh lùng chứa đầy sự thống hận.
Hà Lăng Phong dường như không nhìn thấy gì, từ từ nói:
– Chúng ta đừng quên rằng tên hung thủ giết người diệt khẩu ở gần Cúc Hương thủy tạ trong đêm hôm đó và tên đào lấy bảo đao ở trong rừng kia, vốn là hai người khác nhau. Sau khi sự việc xảy ra, hai người họ một người chạy về hướng tiền sảnh, còn một người chạy ra phía sau hậu viện. Hơn nữa, tên bịt mặt đào bảo đao ở trong rừng, dáng người cao lớn. Nhưng Điền Bá Đạt thì lại không cao.
Thật ra Hà Lăng Phong biết rõ cả hai việc đó đều do một mình Phùng Uyển Quân làm. Tuy nhiên không hề có cảm tình với Điền Bá Đạt, nhưng không biết tại sao chàng lại biện minh cho Điền Bá Đạt.
Có lẽ bây giờ chàng cảm thấy Phùng Uyển Quân...
(thiếu một đoạn, 171,172 cuốn 2)
Phùng Viên đột nhiên xua tay nói:
– Thôi được rồi, mọi người cùng nhau thương lượng không cần phải gây gắt đến vậy. Bất luận sự việc như thế nào, thì sự mất tích của Điền Bá Đạt cũng đáng khả nghi, và đáng kể kiểm chứng. Việc này hãy để cho ta tự điều tra.
Phùng Uyển Quân nói:
– Nếu làm thì phải cho thật mau, nếu để qua một thời gian thương thế của hắn bình phục lại, lúc đó khó mà tìm ra chứng cứ.
Phùng Viên nói:
– Việc này ta biết. Nhưng hoàng đế không thể làm lính đói. Tiểu muội, làm phiền muội đi chuẩn bị cho một chút thức ăn. Phải để cho đại ca ăn no rồi mới có thể đi hành sự được.
Phùng Uyển Quân nói:
– Được, tiểu muội sẽ sai Bình Nhi đi.
Phùng Viên cười nói:
– Tiểu muội, hay là muội đích thân chịu khó một chuyến đi. Rất lâu rồi đại ca chưa được ăn lại món gà hong khói do muội làm. Vậy muội làm cho đại ca một đĩa được không?
Phùng Uyển Quân còn đang do dự, Hà Lăng Phong đã vội tiếp lời:
– Đúng vậy, món gà hong khói do chính tay Uyển Quân làm vô cùng tuyệt. Mà bọn đầu bếp không sao làm ngon được như vậy.
Phùng Uyển Quân biết chàng có dụng tâm, nhưng vẫn không từ chối, mỉm cười đứng dậy nói:
– Đã từ lâu tiểu muội không xuống nhà bếp. Nếu như không ngon, hai người đừng trách nhé.
Phùng Uyển Quân đưa mắt quét về phía Hà Lăng Phong nói:
– Thất lang, thương thế của chàng chưa hoàn toàn bình phục. Tốt nhất là chàng nên tịnh dưỡng, bớt nói lại một chút.
Hà Lăng Phong cười nói:
– Nàng cứ yên tâm, ta biết tự chăm sóc mình mà.
Phùng Viên không nói gì chỉ nhìn Phùng Uyển Quân đi ra khỏi gian thủy tạ.
Đột nhiên lão ta nhíu mày lại, thần sắc có vẻ hơi khác thường.
Hà Lăng Phong cũng thôi cười, thấp giọng hỏi:
– Đại ca, có gì không phải sao?
Phùng Viên lắc đầu nói:
– Không có gì. Ta chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, mấy năm không gặp các ngươi đã thay đổi rất nhiều.
Trong lòng Hà Lăng Phong bỗng nhiên giật mình, chàng liền nói:
– Lão đại ca muốn chỉ tiểu đệ hay là Uyển Quân.
– Cả hai!
Phùng Viên nhìn chằm chằm vào mặt Hà Lăng Phong rồi từ từ nói:
– Ngươi trở nên cơ trí và cang cường hơn trước đây rất nhiều, đồng thời cũng giống như là một trang nam tử hán. Còn tiểu muội cũng tài giỏi hơn trước đây nhiều.
Hà Lăng Phong nói:
– Ý của lão đại ca là...
Phùng Viên nói:
– Trước đây tiểu muội không hề bước chân xuống nhà bếp, cũng chưa từng biết làm qua món gà hong khói bao giờ.
Hà Lăng Phong vô cùng sửng sốt đến há hốc miệng ra. Chàng không nói ra được là mình đang ngạc nhiên? Vui mừng? Hay là buồn bã?
Phùng hầu tử không hổ danh là một kẻ tinh minh. Lão ta đã nhìn ra được, Phùng Uyển Quân là kẻ giả mạo. Cho nên mới dùng món “gà hong khói” ra thử.
Nhưng lão ta có nhìn ra được Dương Tử Úy cũng là giả mạo hay không?
Nếu như nhìn, tại sao lão còn chưa chịu ra tay?
Nếu như mình nói ra toàn bộ sự việc, lão ta có tin tưởng hay không? Hay là lão vẫn hoài nghi mình cùng đồng bọn với ả nữ nhân giả mạo Phùng Uyển Quân.
Hiện giờ trong lòng Hà Lăng Phong rối bời, chàng đưa mắt nhìn Phùng Viên mà không biết phải nói gì.
Phùng Viên cũng đang chăm chú nhìn chàng, dường như lão ta muốn nhìn thấu tim gan của chàng.
Trải qua một hồi lâu, Phùng Viên mới thở dài một tiếng, thấp giọng nói:
– Thất lang, ngươi và Uyển Quân là phu tử, chẳng lẽ ngươi không có một chút phát hiện gì hay sao?
Hà Lăng Phong làm bộ hỏi:
– Phát hiện gì?
Phùng Viên gằn từng chữ:
– Ả ta chính là kẻ giả mạo?
Hà Lăng Phong “ồ” lên một tiếng.
Phùng Viên lại nói tiếp:
– Ngày đầu tiên đặt chân đến đây ta đã cảm thấy giọng nói của ả ta có gì đó không giống, nhưng lúc ấy ta không hề để ý đến. Nhưng cử chỉ và lời nói của ả ta mấy ngày qua, càng làm cho ta hoài nghi thêm, hơn nữa vừa rồi...
Hà Lăng Phong vội nói:
– Đại ca, hãy cẩn thận.
Cùng lúc chàng đưa mắt ra dấu phía bên ngoài cửa.
A hoàn Bình Nhi đang đứng phía bên ngoài, nhìn vào bên trong.
Hai mắt Phùng Viên sáng lên, lão trầm giọng nói:
– Chẳng lẽ ngươi đã bị sự giám sát của bọn chúng?
Hà Lăng Phong xua tay nói:
– Nội tình sự việc này rất là phức tạp, một hai câu không thể nào nói hết được. Đại ca đã có cảnh giác vậy đừng nên lớn tiếng để tránh “đả thảo kinh xà”. Canh ba đêm nay, tiểu đệ sẽ đợi đại ca ở phòng khách, lúc ấy chúng ta sẽ nói tường tận hơn.
Đang nói chuyện a đầu Bình Nhi liền đẩy cửa vào. Tiếp theo là Phùng Uyển Quân dẫn hai a hoàn khác bước vào.
Trong hai a hoàn này, một tên bưng thức ăn, còn một tên bưng hủ rươợ cùng bát đũa.
Phùng Uyển Quân cười nói:
– Đại ca, quả thật xin lỗi nha. Hôm nay trong nhà bếp vừa hết gà, nên tiểu muội sai bọn chúng làm lạp xưởng thay thế, để cho đại ca uống rượu.
Phùng Viên gật đầu nói:
– Đây là do ta không có lộc ăn. Nhưng đây đã có rượu, có lạp xưởng. Vậy để ta ăn trước rồi hãy nói.
Phùng Viên cố gắng thật tự nhiên, nhưng thật ra trong bụng lão ta đói muốn phát điên lên.
Phùng Uyển Quân đứng bên cạnh rót rượu và gắp thức ăn cho Phùng Viên, giống như tiểu muội khoản đãi huynh trưởng vậy.
Phùng Viên uống hết hai chung, mỉm cười nói:
– Tiểu muội, tại sao muội không uống một chút?
Phùng Uyển Quân nói:
– Muội không có thói quen sáng sớm uống rượu, hay là đại ca cứ uống một mình vậy.
Phùng Viên lại nói:
– Một mình uống rượu chẳng có hứng thú gì cả. Thất lang, hãy cùng uống với đại ca vài chung đi.
Hà Lăng Phong từ trên giường ngồi dậy nói:
– Tiểu đệ tuân mệnh!
Phùng Uyển Quân không ngăn cản chàng, mà chỉ nói rằng:
– Chàng nên uống ít một chút, vì thương thế của chàng vẫn còn chưa khỏi.
Hà Lăng Phong cầm chung rượu lên nói:
– Đại ca, tiểu đệ kính mời một chung.
Phùng Viên xua tay nói:
– Đừng quên là thương thế của đệ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nên không thể uống một hơi được, mà phải uống từ từ.
Hà Lăng Phong cười cười nhắp môi một cái.
Đột nhiên Phùng Viên hỏi:
– Mùi vị rượu này như thế nào?
Hà Lăng Phong nói:
– Rất ngon!
Phùng Viên nói:
– Có phải trong rượu có chút vị chua hay không?