Thích Văn không ngừng chào hỏi quan khách, vừa ngồi được một lúc, anh quay sang hỏi Minh Quân: − Cô có buồn không?− Sao lại buồn? Khung cảnh náo nhiệt này làm cho mình hiểu biết thêm.− Nếu không được cô nhận lời đi với tôi đến đây, cũng khó cho tôi. Tôi có đứa em gái, mỗi lần gặp vũ hội, đưa nó đi theo mình là nó sợ muốn chết! Còn Thích Nguyên lại rất thích tham dự tiệc tùng, đàn ca xướng hát. Tôi thì trung lập.− Đấy gọi là ; cùng ăn một thứ gạo mà trăm người đều khác nhau.− Xem kià, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.Nhìn theo ánh mắt Thích Văn, Minh Quân thấy hai vợ chồng Tư Trình nắm tay đi đến.Cả người Thích Nguyên vàng ngọc sáng rỡ, cô đeo xâu chuổi kim cương, đính thêm một viên ngọc sắc vàng - phải hơn 20 cara. Trên tai, cổ tay, ngón tay đầy ắp vàng ngọc lóng lánh - biểu hiện sự giàu có hơn người.Nhưng thâ.t kỳ lạ, khi cô ta đứng cạnh Minh Quân, Minh Quân lại chẳng chút bị lấn lướt.Không chỉ nhan sắc và tính cách của hai người đàn bà thanh tục khác nhau, mà thần thái của họ cũng khác, Minh Quân thì hiền hoà, từ ái, còn Thích Nguyên thì cao ngạo, hung hăng, người ngoài nhìn vào rất dễ nhận ra điều đó.Minh Quân chợt cảm thấy hơi lo lắng, vì cô nhâ.n thấy cái nhìn của Tư Trình đối với mình rất kỳ lạ, nó lẫn lộn sự bối rối, bất nhẫn, ấm áp, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.Thích Nguyên chào hỏi ông anh:− Em tưởng anh không đến chứ?Thích Văn không giải thích, anh chỉ noí:− Để anh giới thiệu. Đây là cô Tái Minh Quân, đồng nghiệp trong Kiến Hoàng của chúng ta, đây là em tôi, Tạ Thích Nguyên.Minh Quân chià tay ra băt', nói:− Chúng ta đã gặp qua rồi.Thích Nguyên không để ý gì đến câu nói ấy, một cách rất vô lễ, cô quay sang tiếp tục câu chuyện với Thích Văn:Minh Quân đâm ra bối rối, nhất là trước mặt Tư Trình, trong phút chốc cô như muốn bỏ đi cho rồi.Kẻ sống trong cao sang phú quý, khinh người như vậy, liệu có được bao lâu?Thích Nguyên và Thích Văn, cùng một căn cội, nhưng đối với người thì như bùn với nước.Minh Quân nghĩ, chẳng biết có phải đầu óc mình quỷ quái nên nghĩ Thích Nguyên không hay như thế.Nói cho cùng, cô cũng là người đàn bà trong quá khứ cuả Tư Trình.Nếu có một ngày, Tư Trình bỏ Thích Nguyên, trở về bên cô - Kẻ thắng làm vua, liệu cô có thái độ giống như người đàn bà muốn mưa được mưa, muốn gió được gió kia?Cô khẳng định - Không thể nào.Bao nhiêu năm nay, cô đã chịu đựng biết bao điều, nó làm cô quá mệt mỏi.Cô chỉ mong muốn tinh thâ`n được yên ổn, không con` phải bôn ba, lưu lạc, căng thẳng, lo lắng.Đúng vậy, cô muốn tìm nơi nương tựa, và chỉ thế mà thôi.Nơi nương tựa ấy, có thể là Tư Trình?Câu trả lời là hầu như vậy.Thực tế, Minh Quân cũng chưa hề suy nghĩ kỹ về đều đó.Cô chỉ xác định một điều, nếu như cô tìm một người để gửi gấm thân phận, thì người đó phải đứng ra bảo vệ cô, thương yêu cô, như vậy cô sẽ rất cảm ơn, rất vui mừng biết dường nào.Minh Quân là Minh Quân, cô tuyệt không phải là Thích Nguyên hay một ai khác.Anh em Thích Văn ngồi cùng bàn tiệc.Minh Quân bị xếp ngồi giữa Thích Văn và Tư Trình. Khi Thích Văn giới thiệu với các bạn ngồi chung bàn thì một người b ạn - bác sĩ Mã Lực Hành, người cao ráo lớn tiếng, nói:− Thích Văn, lần này cậu về đây trông thật bảnh bao, khoẻ khoắn, lại gặp vậy may, có một bạn vũ thật tuyệt trần.Thích Văn cười, đáp:− Nè ông anh, ăn nói cẩn thận đó, ở đây nhiều người đẹp lắm, họ sẽ trách anh đấy.Xin kể một chuyện vui có thật nhé ; lần đó trong bữa tiệc có 12 bạn, sáu nam sáu nữ, ông bạn tôi uống rượu đến lúc hứng qúa, tuyên bố ; Tiệc đêm nay vui quá, tôi đã cùng bốn giai nhân tuyệt thế ngồi chung bàn, rượu không làm say người, mà người tự say.− Kết quả thế nào? - một người hỏi.− Kết quả ư? -Thích Văn chậm rãi nói - Mọi người hè nhau bức bách gã ngốc kia nên cho rõ bốn giai nhân trong bọn, hại ah ta phải khốn khổ một phen. Cho nên, tôi dặn anh phải cẩn thận đấy.Mọi người đều bật cười vui vẻ.Chỉ có Tư Trình là không phản ứng gì với chuyê.n cười cuả Thích Văn. Minh Quân rất để ý sự lạnh lùng của anh ta.Cuội khiêu vũ bắt đầu, Thích Văn tức thì nắm tay Minh Quân xuống sàn nhảy.Minh Quân khẽ hỏi:− Anh thích khiêu vũ à?− Tôi thích người khiêu vũ hơn.Anh nhẹ nhàng dìu Minh Quân theo từng bước vũ.Mùi hương thoang thoảng và nhạc nhẹ dặt dìu,Thích Văn đắm người trong cảm giác hưởNg thụ.Cả hai yên lặng, cùng di chuyển nhẹ nhàng theo nhịp điệu. Họ không còn biết đến ai khác, thế giới như thuộc về họ.Rất lâu, rất lâu sau, Minh QUân cảm thấy Thích Văn siêt' chặt tay mình, như thể anh muốn dùng sức mạnh truyền đạt ý tưởNg.Minh Quân là người từng trải, cô biết.Hơi hoang mang e dè, đồng thời lại vừa lâng lâng say đắm.Đấy là hiện tượng đáng mừng?− Minh Quân!Khi nhạc vừa đổi khúc, Thích Văn đã goị.Minh Quân ngẩng đầu lên nhìn anh.Thích Văn nói:− Nếu như bắt đầu từ đêm nay, tôi muốn hẹn gặp cô, không phải vì lý do công việc, mà chỉ vì muốn được gặp cô, cô có đồng ý không?Minh Quân không đáp, cô chỉ ghi nhận lấy thái độ rất đỗi đáng qúy của Thích Văn.Nhạc khiêu vũ dừng lại, đến tiết mục bắt thăm trúng thưởNg, Thích Văn nắm tay Minh Quân lui về chỗ ngồi.Nếu để ý một chút, ắt sẽ nhận thấy đôi má Minh Quân ửng hồng lên, trông rất đẹp.Người đẹp dễ làm say lòng người.Chú ý đến Minh Quân không chỉ Thích Văn, mà còn cả Tư Trình.Chú ý đến Minh Quân không chỉ Thích Văn, mà còn cả Tư Trình. Tiết mục rút thăm trúng thưởng chấm dứt, nhạc lại trổi lên. Bỗng nhiên Tư Trình đứng lên nói với Minh Quân:− Đến phiên tôi mời cô, được chứ?Minh Quân không cách nào từ chối.Cô bị Tư Trình nắm tay, tay cô khẽ run lên.Từng có một thời, cô và Tư Trình cũng nắm tay nhau như thế. Khi ấy, âm nhạc và thời gian thuộc về họ, giữa cả hai chẳng còn ai khác.Nhưng, hiện tại đã khác hẳn.Ở đây đang có rất nhiều người, kể cả Thích Nguyên và Thích Văn.Minh Quân không tập trung tinh thần, cô thường bước sai nhịp.Tư Trình hỏi:− Tại sao em run như vậy? Vì anh hay vì anh ta?Minh Quân run lên, cô không ngờ Tư Trình hỏi thẳng thừng như thế.Cô phải nói thế nào đây?− Em không biết ý anh?− Em biết đấy - Tư Trình lại kiên quyết hỏi tiếp - Qua mấy ngày suy nghĩ, em đã quyết định chưa?− Tư Trình, chuyện đó thật không đơn giản.− Rất đơn giản, chỉ cần em bằng lòng là được. Minh Quân, em đưa đơn thôi việc ở Kiến HOàng, anh sẽ bố trí chỗ ở thích hợp cho em, ở Xích Trụ được không? Ở đó, anh có một căn nhà rất yên tĩnh, anh sẽ lo cuộc sống cho em, Thích Nguyên không biết đâu.Quả là rất đơn giản.Minh Quân không nói gì, cô đã mù tịt và cũng đã tỉnh.Đến cả giờ phút ấy, cô vẫn không sao phân biệt tình cảm của mình đối với Tư Trình. Rốt cục, trải bao năm tháng khốn khổ, nay trong nhất thời không dễ gì xoá bỏ.Nhưng, đối với yêu cầu của Tư Trin`h, có đún g hay không, có công bình hay k hông, cô có bằng lòng châ'p thuận hay không, Minh Quân thật sự bối rối.Cô tuyệt không muốn mình phải sống cuộc sống hàm hồ, không danh không phận.Hẳn nhiên là cô yêu công việc của mình, cô không muốn vất bỏ đi việc làm mà cô thấy rất tự hào và an toàn.Nhất là sau này, trải ba năm lăn lóc phấn đấu, Minh Quân biết người đáng tin cậy, nhờ vả nhất là chính mình.Con người thường vì cơ hội của mình mà định đoạt tín ngưỡng.− Tư Trình, chức nghiệp của em không phải dễ dàng mà có được, đừng yêu câù em nghỉ việc.− Em bỏ người không được hay bỏ việc không được?− Tư Trình, trách người phải có lý, anh không nên chỉ trích hay suy đoán theo ý mình, không đúng đâu.− Minh Quân, anh không xa em được, vả lại còn con anh.Ôi! Minh Quân ngầm thở dài, tại sao trước nay không nhắc đến, đợi tới hoàn cảnh này mới nói, quả là khó nghe.− Chúng ta vẫn còn thời gian, vả lại, cũng đã nhiều năm qua rồi. - Minh Quân nói.Nhạc dừng lại, Minh Quân trở về chỗ ngôì.− Về nhà đi! - Thích Văn đứng lên đón Minh Quân vừa nói.Cô gật đầu.Thích Văn chào mọi người, đoạn dìu Minh Quân ra khỏi nhà hàng.Vê` đến trước cổng, THích Văn hỏi:− Ngày mai chủ nhật, cô và Gia Huy chắc có tiêt' mục?− Cũng chưa định, nhưng chắc đưa nó đi chơi.− Tôi tham gia với, được không?Minh Quân cảm thấy rất an ủị Thích Văn là người hiểu biết tôn trọng cô - đó là điều quan trọng.− Hay lắm, hoan nghênh anh, Gia Huy nhất định sẽ rất vui.Suy đoán của minh Quân hoàn toàn chính xác.Sáng sớm, Thích Văn lái xe đến đón hai mẹ con. Lúc ngồi vào xe, Thích Văn nói:− Tiết mục hôm nay, do tôi sắp đặt. Khi nào đi chơi xong, trở về haỹ phê bình, được chứ?Đương nhiên rồi.Ngả đầu lên ghế dựa, Minh Quân thấy rất thoải mái, dễ chịu.Chỉ vì cô chắc chắn đến một ngày sẽ có người quan tâm đến cô, không để cô phải lao tâm lao lực, giúp cô có đời sống tốt đẹp.Xe chạy nhanh về khu Sài Gòn.Thích Văn đưa Minh Quân và Gia Huy vào khu chợ, đến một tiệm ăn, ăn bánh quẩy, chaó.Minh Quân rất vi, vừa hiếu kỳ, hỏi:− Anh bình dân hoá cả sao?− Trên đầu tôi đâu có sừng? Sao phải khác với mọi người chứ?Sao đó, anh nói thêm:− Cuộc sống cần phải có nhiều phương diện khác nhau mới phong phú. Tôi thích ăn các thức ăn ngon lắm chứ!Gia Huy nghe nói liền phụ hoạ:− Còn con, con thích ăn nhiều kia!− Huy Huy, con phải bớt ăn để giảm cân đấy - Minh Quân bảo.Gia Huy chẫu mồm lên, nói:− Khỏi phải nói, giảm cân là chuyện con gái.Bộ dạng của đứa bé trông thật đáng yêu, Thích Văn nhịn không được, anh hôn lên mặt nó, cười noí:− Có thể ăn cho đã, nhưng nhất định phải vận động. Hôm nay chúng ta sẽ dùng sức thật nhiều, sau đó lại bổ sung.Xe dừng lại. Thích Văn đưa mẹ con Minh Quân vào khu chợ cá. Sáng sớm cá rât' tươi. Thích Văn nói:− Đợi về đến nhà chúng ta thì mất đứt cả ngày, sẵn đây chúng ta mua thực phẩm.Minh Quân hỏi:− Anh biết nấu ăn à?− Không, cô là chuyên gia mà?Mọi người cùng cười.Họ mua cá, tôm, cua, rau cải và thịt. Xe chạy đến biệt thự Tạ Gia phiá cuối khu Sài Gòn.Nhà xây dựng theo kiến trúc Tây Ban Nha. Nhà chỉ hai tầng lầu, nhưng rộng có đến năm sáu trăm thước Anh. Cách bài trí trang nhã, và một khu vườn đầy cỏ xanh mướt.Đứa bé trông thấy thảm có xanh, nó ba chân bốn cẳng chạy uà vào vừa reo lên sung sướng.− Gia Huy, xem bác mang đến đồ chơi gì nào?Thích Văn đặt xống 2 chiếc xe tăng nhỏ có bộ điều khiển từ xa.− Nào, chúng ta cùng đấy xe đi.Hai chiếc xe chạy bằng bin tức thì chạy tới, lui, ngang, dọc trên thảm cỏ đầy ánh nắng.Minh Quân đứng bên quan sát, lòng cảm động vô cùng.Ai bảo đồng tiền là tội ác?Môt. đứa bé sinh trong cảnh giàu sang chắc chắn là rât' đáng quý.Cũng như món đồ chơi kia, Minh Quân có thể mua được đấy; nhưng, tìm cho được chỗ đê? chơi đâu phải dễ?Nếu đứa trẻ may mắn, nó sẽ được hưởng dụng nhiều tiện nghi. Làm cha mẹ, không bao giờ cảm thấy đã quan tâm đầy đủ cho con. Đó là tấm lòng của cha mẹ trên đời này.Buổi ăn trưa thật ngon. Chị giúp việc là người Phi, chị có dịp được biết cách nấu nướng thức ăn.Thích Văn và Gia Huy được một bữa ăn thoả thích.Buổi chiều, Minh Quân thay đồ tắm cho Gia Huy, để Thích Văn đưa nó xuống hồ bơi nô đuà; còn cô thì ngồi dưới bóng mát đọc tập truyện của cô mang theo. Buổi chiều trôi qua rất nahnh.− Về khu chợ ăn tối, được không? - Thích Văn hỏi.Đương nhiên là được rồi. Minh Quân có vẻ hơi do dự, Thích Văn liền hỏi.− Cô bận à?− À, không, tôi chỉ nghĩ, mấy hôm rày không gặp người bạn, sợ cô ấy lo nên muốn đến thăm. Cô ấy bán ở cửa hàng y phục tại vịnh Đồng La. Nếu không gặp vào bữa ăn tối thì phải đến hơn 10 giờ, cô ấy mới xong việc.− Vậy thì quá dễ. Chúng ta đến tiệm ăn gần đó, mời cô ấy ăn tối. Cô không muốn tôi biết bạn của cô à?Minh Quân nghĩ ý kiến đó thật hay. Sự thực, cô cũng muốn Ngọc Viên biết rõ sự tình của cô.Khó mà tránh khỏi lượn sóng này chưa yên, lượn sóng khác lại dồn đến. Nhưng, Ngọc Viên có quyền, có tư cách biết rõ mọi chuyện. Bởi vì Ngọc Viên đối với cô rất chân thành.Khi Ngọc Viên và Thic'h Văn gặp nhau, cô nàng khá ngạc nhiên. Thái độ bặt thiệp và dáng vẻ tuấn tủ của chàng thanh niên rât' đô~i hấp dẫn - ngay cả Gia Huy cũng thấy thích.Lúc trở về cửa hàng, Ngọc Viên cố ý đi chậm lại chờ Minh Quân. Cô cao hứng nói:− Trời cao có mắt, cậu đã gặp may rồi, cứ như thê' mà tiến tới, còn nhắc chi gã họ Tả kia?Minh Quân bối rối, khẽ thở dài:− Mình đâu dám trèo cao, nếu tình thế cứ phát triển sẽ rất phức tạp, khó tưởng tượng được.− Suyt.! Tức cuời không chứ. Cậu đã biết không xong nhưng cũng đã đâm đầu vào, tại sao chứ? Bây giờ thì mong chờ chuyện lạ xảy ra, hay cậu không ngăn nổi lòng mình?Câu nói làm minh Quân ửNg hồng cả mặt, chẳng biết nói gì.Gia Huy cố mời mọc Thích Văn ghé vào nhà, vì Thích Văn tặng nó bộ đồ chơi ráp hình, nó không ráp được. − Gia Huy, con thật chẳng chịu khó, từ từ tìm hiểu thì tự nhiên sẽ nghĩ ra. Con cứ nhờ người khác, không chịu động não, vậy mô hình giáo dục ấy đâu có ý nghĩa gì.Gia Huy mở to mắt nhìn mẹ.Thích Văn cười, nói:− Minh Quân, cô giải thích sâu xa quá, trẻ con không hiểu đâu - Anh Quay sang Gia Huy - Chơi cả ngày nay, con nên nghỉ ngơi đi, còn mô hình đó, cuối tuần sau bác sẽ đến cùng con tìm cách tháo ráp nhé?Gia Huy gật đầu. Minh Quân và Thích Văn cùng chào nhau.Đột nhiên, trong tâm khảm của Thích Văn và Minh Quân cùng có ý nghĩ lạ lùng. Nếu Gia Huy là con của cả hai thì tốt biết bao nhiêu!Đương nhiên, ai lại dám nói ra điều ấy, có sỗ sàng và đường đột quá.− Đa tạ anh, hai mẹ con chúng tôi có một ngày nghỉ rất vui vẻ - Minh Quân nói.− Tôi cũng vậy.- Thích Văn đáp - Cái vui nhất của tôi là đã vượt qua được một cửa ải.− Cái gì? -Minh Quân không hiểu.− Nếu như Gia Huy, thậm chí bạn của cô, đối với tôi không thực sự có cảm giác vui vẻ, ưu ái, thì sự qua lại của chúng ta sau này sẽ gặp nhiều khó khăn. Còn nay thì tôi không con` lo nữa.− Thích Văn.- Minh Quân muốn nói lại thôi.− Cô có gì muốn nói à?− Vâng. - Minh Quân hơi gật đầu, nhưng cô cảm thấy như đuối sức.− Xin cứ nói. Minh Quân, nói đi.− Thích Văn, anh đối xửa với tôi rất tốt, nhưng trươc' sau gì tôi cũng sẽ làm anh thât' vọng, làm phụ lòng tốt của anh.− Tại sao chứ?Trong tưc' thời, Minh Quân không biết nói gì. − Vì cô có Gia Huy bên cạnh chứ gì? Điều đó tôi biết lâu rồi.− Nhưng, Thích Văn, còn nhiều chuyện anh chưa biết.− Vậy cô nói đi.Minh Quân lắc đầu, nói:− Không, tôi không biết phải nói gì. Nói tóm lại, tôi biết rõ hoàn cảnh, nỗi khổ và uẩn khúc của mình, tất cả đều trở thành gánh nặng, khiến cho chúng ta không sao chống chọi và ứng phó.− Đương nhiên, đấy chỉ là suy nghĩ không thực tế của cô, trừ phi là cô không cho tôi cơ hội.Trước giờ Minh Quân chưa hề thấy Thic'h Văn có thái độ kiên trì mà quật cường như thế, cô đâm ra kinh hãi.Nếu như đã thế, Minh Quân càng không nên làm liên luỵ tới thích Văn.Hai bên cùng nói rõ ý mình. Trong phút chốc, họ cảm thấy thư thái, an ủi, thậm chí là có cả cảm giác vinh danh giả tạo, cùng tôn trọng tình cảm của cả đôi bên.Nếu tình cảm đến độ chín muồi thân thiện, ắt cô phải nói:− Gia Huy họ Tả, đấy không phải là sự ngẫu nhiên, mà là sự trùng hợp lạ lùng, nó là con của em rể anh.Thích Văn làm sao chịu được sự kỳ quặc đó?Ngàn vạn lần cũng không nên là khó anh ta. Tạ gia là một gia đình thế nào mà chịu chấp nhâ.n mối quan hệ hỗn loạn ấy.Thích Văn đã đối xử rất tốt với mình, vậy phải sớm cắt đứt mối quan hệ riêng tư giữa hai người mới ổn được.Minh Quân đã quyết tâm.Câu nói của Ngọc Viên lúc chia tay như đã đánh thức người đang say ngủ.Hoặc trải qua một ngày cùng vui vẻ bên nhau, lòng Minh Quân đã cơ hồ thay đổi, do đó, cô đâm ra cảnh giác, tự nhắc nhở mình.Không thể làm luỵ mình, làm luỵ cho người.Minh Quân nói nhỏ:− Xin lỗi anh.Thích Văn không hỏi tiếp, anh chỉ nói:− Như từ trên cao rơi xuống đất, cảm giác thật khó chịu. − Thà đau một lần hơn là đau hoài. - Minh Quân bối rối nói.− Ngày mai, sau khi tỉnh lại, những lời nói của cô sẽ như cơn gió thoảng qua, nó bay biến đi mất, và tôi lại thấy mặt trời lên.− Chắc tôi không được như vậy. Thích Văn, tôi mãi mãi cảm tạ anh, chúc anh hạnh phúc.− Chỉ thế thôi ư?− Tâm ý có thừa mà sức không đủ, xin đừng làm khó tôi.− Lời nói của cô khiến tôi rất khó chịu ; nhưng rất hữu hiệu.Thích Văn nhẹ nhàng nắm tay Minh Quân, anh rất trịnh trọng và cẩn thận nhìn vào mắt cô.Sau đó, anh hôn lên mặt cô, nói:− Chúc ngủ ngon. Nhưng làm sao ngủ?Trong ba người đi chơi cả ngày, chỉ có Gia Huy là ngủ ngon.Thích Văn nghĩ về Minh Quân. Minh Quân nhớ đến Thích Văn.Nếu chỉ có thể thì cũng đáng vui, đáng mừng rồi.Nhưng đáng tiếc, trong đầu óc Minh Quân ngoài Thích Văn ra, lại còn có người khác.Cô cảm thấy lành lạnh, không phải cái lạnh của ban đên giá rét, mà nó xuất phát tự đáy lòng cô.Có một thứ trực giác đầy sợ hãi, Tư Trình không buông tha cô, hoạ lớn sắp giáng xuống.Tại sao đột nhiên cô lại sợ Tư Trình? Sợ anh ta quấn quýt, sợ anh ta bức bách, sợ anh ta chẳng chịu bỏ qua, chẳng dung thứ cho người ư? Không phải chính cô đã trong mong tái ngộ đoàn viên đó sao? Hay là giận chẳng được sớm tự do bay nhảy?Con người, nói thay đổi là thay đổi, làm thế nào được bây giờ?Hôm qua, đã trách người vong ân phụ nghĩa.Hôm nay, tâm can mình lại xuất hiện những cảm giác cơ hồ đã chết.Trước kia, kẻ thay đổi là Tư Trình, còn hiện tại là Minh Quân?Đột nhiên, cô lo sợ đến tháo mồ hôi.Tự mình phải trung chính mới đúng nghĩa thủy chung! Nhưng nay trong lòng lại có người đàn ông khác thì thế nào đây?Tại sao như vậy được?Minh Quân không dám nghĩ tiếp, cô vuì đầu vào gối, cố tìm cho được giấc ngủ, và cô lại mơ hồ mộng mị.Cô đi bên Thích Văn, có cả bé Gia Huy.Cả hai cùng nắm tay Gia Huy chạy dài trên thảo nguyên. Bỗng, họ đắm đuối nhìn nhau đến bỏ rơi đứa bé lại phía sau, nó ngồi bệt xuống đất cười lớn lên.Cô vừa định quay lại với đứa bé thì đột nhiên có người xuất hiện, bế Gia Huy chạy đi.Minh Quân nhận ra, người đó là Tư Trình.− Đừng đi, đừng đi, Gia Huy là của tôi! - Minh Quân kêu lên.Cô định chạy nhanh tới, nhưng chân như bị đóng đinh đến không động đậy được.Minh Quân hốt hoảng vẫy tay,gào lên:− Thích Văn, cứu tôi! Cứu tôi với!Thích Văn nhìn cô, mắt như chứa đầy oán hận, hằn học, thất vọng. Anh ta ôm đầu tuyệt vọng và khinh bỉ, nói: - Thì ra Gia Huy là con của Tư Trình! - Sau đó, anh quay bỏ đi, để Minh Quân lại một mình.Chẳng còn ai màng đến. Minh Quân cố sức vùng vẫy, nhưng cả người cô cứng đờ ra.Cô nhìn Thích Văn đi càng lúc càng xa, Tư Trình bế đứa bé đi xa. Tất cả đã rời xa cô.Minh Quân kêu lên:'− Tôi có làm gì sai? Tại sao? Tại sao lại trừng phạt tôi như vậy?Sau đó Minh Quân tỉnh lại.Trời! Ác mộng!Ban ngày nghĩ suy, ban đêm mộng mị.Không còn ngủ được, cô dậy sớm, làm bữa ăn sáng. Cho Gia Huy ăn xong, cô đưa nó đến trường.Còn cô, cô không trở lại nhà dùng cà phê như mọi khi mà đi ngay đến công ty. Minh Quân đến văn phòng rât' sớm.Các văn phòng đều im lìm, không có ai.Còn sớm, chưa đến giờ làm việc.Theo thói quen, cô đến thang máy, lên lầu 40. Đây là tầng dành cho các văn phòng giám đốc.Nơi đây vẫn lặng lẽ, trống vắng, cô đi dài theo hành lang, khi ngang qua phòng Thích Văn, đột nhiên cô dừng lại.Lòng tự hỏi:− Tại sao lại đến chỗ này?Thích Văn không có bên trong, nhất định rồi.Thực ra, Minh Quân biết chắc anh ta chưa đi làm nên cô mới đến đây. Cô đưa tay xoa nhẹ lên cánh cửa văn phòng như vỗ về nỗi đau trong lòng mình.Cô hy vọng hành động mình sẽ làm vơi đi những xúc động trong lòng. Cô mong được gặp Thích Văn, vừa sợ phải gặp anh ta.Những khắc khoải trong lòng rât' cần được an ủi.Minh Quân đang nhẹ nhàng sờ lên cánh cửa phòng Thích Văn thì cưả bật mở, Minh Quân mất hết cả hồn vía.Minh Quân đang nhẹ nhàng sờ lên cánh cửa phòng Thích Văn thì cưả bật mở, Minh Quân mất hết cả hồn vía.Thích Văn xuất hiện, anh cũng hốt hoảng.Cả hai cùng bất ngờ nhìn nhau.Sau tiếng kêu kinh ngạc, Minh Quân vội vã quay đi.Cô đi nhanh theo hành lang, bước đến chỗ thang máy.Minh Quân nghĩ, đây không phải mộng, đây là hiện thực, bởi vì mình đang vội vã bỏ chạy.Cửa thang máy mở ra, Minh Quân bươc' ngay vào - thế là thoát nạn.Nhưng, Thích Văn đã đuổi theo cô bén gót. Anh đưa tay đẩy lại cửa đang khép vào nhoài hẳn người vào bên trong.Thích Văn như ôm trọn cả người Minh Quân. − Đừng! - Nhưng cô không còn cơ hội để kêu lên chống chọi.Mắt nhắm lại, cô cảm thấy như đất trời chao đảo.Và thưc. vậy, sau khi Thích Văn ôm chặt cô hôn nồng nàn, thắm thiết thì đất trời, mây gió đã bắt đầu đổi sắc.Cả hai không biết đã ở trong buồng thang máy bao lâu.− Em có biết chúng ta ở trong thanh máy vẫn đứng yên một chỗ không?Sau một hồi trầm mặc, mê say, Thích Văn mới lên tiếng.Minh Quân lắc đầu, nói nhỏ:− Em không biết.− Bởi vì chúng ta không ấn công tắc.− Hãy để em đi!− Đi đâu?− Đi xa kia!− Anh sẽ đuổi đến, anh không thể buông em được.Minh Quân ngẩng lên nhìn đôi mắt nồng nàn hưng phấn của Thích Văn. Anh vừa dùng bạo lực như biểu hiện một sức mạnh khí khái trấn áp mọi ý tưởng vu vơ trong cô.− Đến giờ làm việc rồi.- Thích Va9n nói.− Ồ! Vậy em phải về văn phòng chứ.− Không! -Thái độc Thích Văn như một đứa bé ương bướng, có một chút gì đó giống Gia Huy khi nó chẫu mồm lên, nhất định đòi ăn cho được món nó thích - Minh Quân rât' xúc động.− Anh muốn làm gì?− Đi theo anh!Thích Văn ấn nút điện. Thang đưa họ xuống tầng cuối. Thích Văn nắm tay cô đến bãi đỗ xe, đoạn mở cửa xe, keó Minh Quân cùng ngồi vào.− Thích Văn - Minh Quân kêu lên.Thích Văn không đáp.Anh lái xe ra khỏi Kiến Hoàng, chạy về phía Vịnh Đồng La, đoạn đưa xe vào bãi.Thích Văn nói:− Nào, xuống xe!Như bị thôi miên, Minh Quân đi theo anh ta xuống cảng và bươc' lên chiếc du thuyền dài hơn 20 thước anh.Minh Quân nhìn đồng hồ, nói:− Đã 9 giờ rồi, chúng ta phải mau quay về làm việc chứ.− Vắng một ngày cũng không đến đỗi. Có nhiều việc phải gác lại. - Chỉ trừ ái tình. Thích Văn nhìn Minh Quân, và không ngăn được lòng, anh lại hôn Minh Quân.Minh Quân lại cảm thấy tay chân mình rã rời, cả thân người như đang bồng bềnh trên sóng biển.Cảm giác ấy rất thích thú, rất dễ chịu, khó bề dứt bỏ.Bất cứ người nào làm chuyện không nên làm đều là vì đắm mê sự an nhàn sung sướng.Đến khi tội nghiệt chất chồng thì không sao dứt bỏ đi được, hối cũng đã muộn.Minh Quân sực tỉnh. Cô nhè nhẹ thoát khỏi vòng tay Thích Văn.− Sao thế?− Không sao.− Sáng nay...− Đừng nói.Thích Văn cứ tiếp tục nói:− Đêm qua anh không ngủ, sáng dậy sớm mới đi đến Kiến Hoàng. Chỉ có đến phòng làm việc thì min`h mới thấy yên tâm, bởi vì anh biết, ở đấy anh mới gặp em.− Thích Văn, anh sẽ hối tiếc.− Hối tiếc cũng tốt.− Hà tất phải như thế?− Anh nói là em chẳng hề gì cả, em còn được lên thiên đàng nữa kia, em tin không?− Thích Văn, anh luận bừa ra đấy.− Không đâu, anh chỉ vì hạnh phúc sau này thôi.− Sau này em chỉ đem lại phiền phức cho anh.− Cần chi sau này, ngay từ lúc gặp em đến nay, em đã làm anh buồn phiền rồi.− Anh thấy em nhũn nhặn, anh lại nói chuyện đuà sao?− Không phải, anh biết là em biết rõ đấy, chúng ta cùng hiểu mà.− Thích VĂn, anh sẽ gặp nhiều rắc rối, những người quanh anh sẽ làm khó cho anh.− Anh đâu có để họ gây khó khăn cho anh, sợ họ còn tránh xa anh nữa kià!Minh Quân không nhịn được cười.Tính cố chấp, kiên trì, ngoan cường, khẳng định của Thích Văn khiến Minh Quân thấy rất an ủi, chẳng biết nên buồn hay vuịCũng chả trách, đấy là một người từ bé đến lớn luôn được cưng chiều, muốn gì được nấy.Không muốn chịu thua!− Em chịu phục chưa? - Thích Văn hỏi.− Chưa đâu. - Minh Quân nói.− Phải làm thế nào mới chinh phục được em? Nói anh nghe xem.− Thời gian.− Bao lâu?− Chưa biê't. Em phải suy nghĩ, em cần phải có thời gian để thích ứng, dẹp bỏ mọi sợ hãi.− Được, anh bỏ ngay ý nghĩ hôm nay cầu hôn với em, chúng ta sẽ chầm chậm lại vậy!Đến đây thì Minh Quân không thể không bật cười.Cô nhìn Thích Văn - ánh mắt thật hiền hậu, trìu mến. Cả hai đều thôi tranh luận, đều buông xui vũ khí.Gió biển từng chập từng chập thổi đến. Hai người ngồi trên ghế dựa cạnh man thuyền. Họ đều mệt mỏi và buồn ngủ.Lúc sau, cả hai đều ngủ thiếp đi.Khi thức giấc, mặt trời đã đứng bóng.Tay Minh Quân vẫn còn trong tay Thích Văn, cô nhẹ nhàng rút tay lại.Minh Quân khẽ thở dài. Thích Văn hỏi:− Sao lại thở dài thế?− Vì khi tỉnh lại, con người và hoàn cảnh đều không thay đổi, nỗi lo buồn vẫn còn đó. Thích Văn, chuyện đã đến nước này, em đành phải nói thật với anh, em là người đàn bà có quá khứ.Thích Văn cười lớn lên, nói:− Bộ dạng em trông rất đáng yêu, ngây thơ như Huy Huy vậy.− Anh thật sự không muốn nghe em nói sao?− Không cần, nhưng này, Minh Quân, em lo lắng quá đấy, ai lại không có quá khứ chứ? Anh cũng có quá khứ, giả như tính tình anh phong lưu, phóng đãng đến năm thê bảy thiếp thì thế nào đây? Từ nay và sau sau này, anh chỉ yêu một mình em, chỉ một người thôi - và đó mới là điều quan trọng, vậy là được chứ gì?− Nhưng, quá khứ của em lại khác! -Minh Quân khẽ cuối đầu.Thích Văn nhìn Minh Quân, nói:− Nhắc đến quá khứ làm em thở dài, nó làm em đau thương lắm à?− Em muốn quên hết đi; nhưng, em thấy nên nói cho anh biết.− Không cần. Minh Quân, anh không muốn em chịu thêm nhiều khổ sở. Anh tin, trước kia em đã chịu nhiều đau khổ, mệt mỏi, có phải vậy? Từ nay, hãy buôn bỏ tất cả đi, có gì cứ giao cho anh gánh lấn.Minh Quân không ngăn được lòng, cô ôm chặt lấy Thích Văn.Bao nhiêu năm nay, cô chưa nghe được lời nào cảm động đến thế, chưa thấy có hành động quang minh đại lượng như thế.− Lại đây, anh sẽ biến phép cho em.- Thích Văn đặt hai tay lên vai Minh Quân.− Làm gì?− Em nhắm mắt lại.Minh Quân nhắm mắt.Thích Văn nhè nhẹ hôn lên trán cô, kế đến hôn lên môi, sau đó nói:− Từ giờ phút này, em sẽ quên tất cả, trong lòng chỉ còn một mình Tạ Thích Văn này thôi. Lễ đã xong! Minh Quân mở mắt ra nhìn bộ dạng của Thích Văn, cô lại bật cười.Một ngày vui thích như thế keó dài đến khi chiều xuống, họ mới quay thuyền vào bờ.Thích Văn đưa Minh Quân ăn tối xong mới về nhà.Minh Quân ấn chuông cửa nhà Má HOàng. Bà vừa mở cửa, Gia Huy đã chạy ào đến ôm mẹ, kêu lê: Mẹ mẹ!− Có ông Tả, nói là cha của Gia Huy, là cấp trên của cô, đến nhấn chuông nhà cô. Tôi nói cô sắp về tới, ông ấy muốn đợi. Tôi thấy ông ta lịch sự, coi danh thiếp thì đúng là làm chung công ty với cô, cho nên tôi mời ông ấy vaò phòng khách ngồi đợi.