Triệu Tử Nguyên gật đầu đáp:- Tiểu đệ có cơ duyên gặp hắn mấy lần.Thẩm Trị Chương thúc giục:- Trác nhị hiệp hãy mai táng lệnh huynh đi rồi sẽ nói chuyện.Chúng ta không có nhiều thì giờ.Trác Côn gạt lệ đi mai táng đại ca. Giữa lúc ấy bỗng nghe tiếng bước chân rất cấp bách và tiếng người huyên náo. Ánh lửa sáng rực, mấy chục tên binh đinh cầm đuốc chạy tới. Người đi đầu lớn tiếng quát:- Bắt lấy tên khâm phạm!Triệu Tử Nguyên đằng hắng hỏi:- Ai là khâm phạm?Người kia có vẻ là một tên Thiên tổng. Hắn cười khành khạch nói:- Ban đêm các ngươi sấn vào phủ Thiên tuế, mưu đồ hành thích Cửu Thiên Tuế. Cửu Thiên Tuế hạ lệnh bắt các ngươi phân thây làm muôn đoạn.Triệu Tử Nguyên đằng hắng đáp:- Ngụy Yêm cấu kết với bọn Thát Đát âm mưu hành động bất pháp. Chúng ta có phanh thây hắn cũng không phải là quá đáng.Tên Thiên tổng lớn tiếng quát:- Câm miệng ngay. Ngươi lớn mật dám ngỗ ngược với Cửu Thiên Tuế, tội đáng chém đầu.Hắn thét mấy chục tên binh đinh vây lại cùng nhau vung kiếm tới tấp đâm Triệu Tử Nguyên.Đồ Thủ Ngư Phu vung thiết chưởng đánh mấy tên và lớn tiếng hỏi:- Chúng ta nên xử trí bằng cách nào?Thẩm Trị Chương vừa vung chưởng nghinh địch vừa đáp:- Nơi đây không thể ở lâu được, chờ Trác nhị hiệp mai táng xong là chúng ta đi ngay.Tên Thiên tổng lớn tiếng hỏi:- Phản tặc! Bọn ngươi còn muốn bỏ đi ư?Hắn liên tiếp thúc giục mấy chục tên binh đinh tấn công. Hắn có biết đâu bọn Triệu Tử Nguyên không muốn giết người. Nếu quần hùng thực tình động thủ thì lúc này bọn chúng ít ra cũng đến mười mấy tên mất mạng rồi.Đồ Thủ Ngư Phu lạnh lùng nói:- Các ngươi làm nanh vuốt cho cọp để tiếng xấu muôn đời. Một ngày kia hành động của Ngụy Tôn Hiền phát lộ sẽ biết ai là phản tặc!Thiên tổng la lên:- Giỏi lắm! Đến bây giờ mà ngươi còn dám vũ nhục Cửu Thiên Tuế. Bản quan đã nhận ra nửa bộ mặt xấu xa của ngươi. Đêm nay dù ngươi có trốn thoát thì chúng ta cũng họa hình để tróc nã.Hắn lại thôi thúc nhân mã tấn công, nhưng bọn Triệu Tử Nguyên bản lãnh cao cường, bọn quan nhân hơn hai chục người chẳng bị gẫy thương hoặc bị đoạt đao, không vào gần được.Thiên tổng nổi giận phóng hỏa tiễn. Chuôi hỏa tiễn đeo một xâu nhạc bật lên những tiếng leng keng trên không. Đó là tín hiệu để cảnh báo cho nhân mã đến tiếp viện.Triệu Tử Nguyên trong lòng nóng nảy nghĩ thầm:- “Tại sao Trác Côn chưa mai táng xong bào huynh? Nếu bọn chúng kéo đến đông thì thật là phiền!”Quả nhiên chẳng mấy chốc đã nghe bên ngoài có tiếng người ngựa rất huyên náo. Đèn lửa sáng rực trời. Hiển nhiên căn phòng đã bị quan binh bao vây.Đồ Thủ Ngư Phu vội hỏi:- Trác nhị hiệp! Nhị hiệp mai táng xong chưa?Trác Côn thương xót thân huynh, tâm thần hoảng hốt, uể oải đào huyệt. Bây giờ nghe Đồ Thủ Ngư Phu thúc giục mới biết tình trạng nguy cấp, gã dùng kiếm khoét huyệt thật lẹ, mai táng bào huynh, miệng lâm râm khấn khứa:- Đại ca hãy yên nghỉ! Chẳng sớm thì muộn tiểu đệ sẽ kiếm thằng cha họ Địch để báo thù rửa hận cho huynh trưởng.Gã mai táng xong nhìn phần mộ lạy hai lạy rồi chống kiếm sấn lại giết bọn binh đinh, chém ngã năm, sáu tên.Thiên tổng ngó thấy hô lớn:- Hỏng rồi! hỏng rồi! Anh em chớ nên tha bọn chúng.Trác Côn chạy gần tới nơi, Thẩm Trị Chương hô:- Chúng ta đi thôi!Đồ Thủ Ngư Phu hỏi:- Chạy ra mặt sau hay sao?Thẩm Trị Chương đáp:- Phải rồi!Vèo một tiếng, người lão đã nhảy lên đầu tường.Thiên tổng hét lớn:- Phóng tiễn cho mau!Lúc này Triệu Tử Nguyên, Đồ Thủ Ngư Phu và Trác Côn đã chạy đi. Tên bắn vèo vèo trên không, mấy người vung chưởng quạt tên rớt xuống cùng nhảy lên đầu tường.Bên ngoài đèn đuốc sáng rực, gần trăm quan binh chạy ra cản đường, tên bắn như mưa.Bốn người vừa vung tay quạt tên vừa tìm đường ra.Thẩm Trị Chương đi trước dẫn đường, chạy thành nửa vòng tròn mà dưới tường vẫn đầy quan binh kéo đến. Chúng thấy bốn người xuất hiện cứ giương cung bắn loạn xạ.Đồ Thủ Ngư Phu hỏi:- Làm thế nào bây giờ?Thẩm Trị Chương thở dài đáp:- Xem chừng chúng ta không hạ độc thủ không xong.Trác Côn trong lòng căm hận, không nói gì với bọn Triệu Tử Nguyên nữa, vung kiếm lên cho kiếm hoa vọt ra chém tới tấp, chớp mắt đã trúng bốn, năm người.Bọn quan binh la hét om sòm, trận thế rối loạn. Trác Côn mở đường phá thành chỗ hở rảo bước chạy đi.Bọn Triệu Tử Nguyên cũng ra tay xung kích khiến cho mặt trận quan binh lập tức rối loạn.Bốn người sắp phá được vòng vây thì đột nhiên một tên võ tướng cưỡi con ngựa hồng, tay cầm ngân thương đi đầu lớn tiếng quát:
Đã xem 1214675 lần.
http://eTruyen.com