Dịch giả: Đài Lan
Chương 8
JOE HAVELING BỊ ẢO GIÁC

Ba Thám Tử Trẻ chỉ còn cách quán trọ có mấy bước, thì tiếng động vang lên và một chiếc xe tải xuất hiện và dừng lại trước nhà.
- Chắc xe đến giao xi măng cho hồ bơi - Peter nói.
Như để đồng tình với những gì Peter vừa mới nói, Joe Haveling xuất hiện và ra hiệu cho tài xế chạy vòng ra sau quán trọ. Ba thám tử nhìn theo, rồi thấy tài xế xe tải nhảy xuống khỏi xe và tiến hành dở hàng cùng với Joe. Chẳng bao lâu những bao xi măng và bao cát chất đầy bên bờ hồ bơi. Anh Hans và anh Konrad không có ở đó.
- Xi măng nhiều quá! Bob nhận xét.
- Do hồ bơi lớn và sâu - Peter trả lời. Không hiểu chị Anna có biết là xi măng sẽ giao hôm nay không. Chị sẽ làm sao để thanh toán hóa đơn? Bọn mình vẫn chưa tìm ra chìa khóa két sắt cho chị!
- Nếu mọi người đều biết và tin chị như chị nói, thì chị vẫn có thể ký tên - Hannibal nói. Hoặc chồng chị sẽ thanh toán. Vì chính anh đòi làm hồ bơi mà.
Ba bạn bước vào nhà bếp. Phòng lớn không có ai, nhưng nghe tiếng anh Hans và anh Konrad nói chuyện trên lầu.
- Anna ơi! Joe Haveling đột nhiên gọi từ ngoài sân. Anna! Em ra đây một phút được không?
Tiếng chân của Anna vang lên trong nhà bếp. Có tiếng cửa sau mở, rồi đóng lại. Hannibal, Bob và Peter bước nhanh vào nhà bếp và tò mò nhìn ra cửa sổ. Ba thám tử thấy Anna đến với chồng mình và người giao hàng. Chị Anna mặc tạp dề và đang chùi tay vào khăn.
- Anh đã kiểm hàng chưa? Anna hỏi Joe.
- Rồi. Ổn cả.
- Còn hóa đơn.
- Cũng kiểm rồi.
- Được.
Anna quay sang tài xế xe tải:
- Hôm nay tôi không có tiền - Anna tuyên bố. Tôi nghĩ chủ của anh sẽ đồng ý cho tôi thanh toán tuần sau chứ?
- Tất nhiên, thưa cô Schmid! À xin lỗi... bà Haveling. Chị ký cho tôi biên nhận giao hàng nhé?
- Biên nhận à?
Lần đầu tiên Anna có vẻ bối rối.
- Đó là nguyên tắc - nhân viên giao hàng vẫn nói. Nếu chị không trả tiền ngay được, thì chị phải ký nhận hàng. Để chứng minh với ông chủ là tôi đã giao hàng cho chị rồi. Chị ký ở đây này.
- Ồ! Được rồi! Anna nói. Anh đưa giấy cho tôi. Tôi sẽ về ký...
Chị đang bước về nhà, thì nhân viên giao hàng gọi lại:
- Chị khỏi về nhà. Viết đây!
Anh vừa mới lấy một cây viết ra khỏi túi, đưa cho Anna.
- Chị ký chỗ này.
Anna nhìn chồng, rồi nhìn người giao hàng. Chị đưa cho chồng cầm cái khăn, đặt giấy lên mui xe tải, rồi viết lên đó. Mất một hồi. Khi làm xong, chị trả giấy và viết lại rồi hỏi:
- Được chưa?
Người đàn ông liếc nhìn tờ giấy thật nhanh rồi trả lời:
- Tốt lắm rồi, thưa bà Haveling!
- Thường tôi viết rõ hơn - Anna giải thích. Nhưng hôm nay tôi đang nhồi bột bánh, thì chồng tôi gọi. Tay tôi hơi bị run.
- Không sao! Người giao hàng mỉm cười khẳng định.
Nói xong, anh nhét tờ giấy vào túi, leo lên xe, kêu một tiếng “chào” vui vẻ, nổ máy rồi lên đường về làng. Xe tải vừa biến mất là Joe Haveling tức giận nói với vợ:
- Đồ ngốc!
- Em đã nói là không muốn ký mà! Anna đáp. Đáng lẽ anh phải tự ký tên.
- Người ở làng biết Anna Schmid, chứ không ai biết Joe Haveling! Và đáng lẽ em không nên làm theo lời thằng giao hàng kia. Trông em như một đứa bé học sinh đứng trước thầy giáo....
Joe Haveling im lặng vài giây rồi nói lại:
- Đồ ngốc!
Anna đang bước về nhà quay lại đột ngột:
- Anh mới là đồ ngốc! Anna nói khẽ nhưng rõ. Anh với cái hố ngu ngốc ngoài sân. Em tin chắc là anh bị ảo giác!
- Hoàn toàn không! Điều anh thấy là có thật! Joe Haveling phản đối. Anh thấy nó ở thảo nguyên trên kia. Thậm chí nó đã xuống tới dây.
- Em không tin.
- Em chỉ tin những gì em sờ được, chạm được, nắm được và nhốt được trong một két sắt ở ngân hàng - Joe Haveling tuyên bố. Em không bao giờ chịu ra khỏi cái nhịp độ hằng ngày, không bao giờ có sáng kiến lạ nào. Không có anh...
- Em biết! Em biết! Anh đã nói cả trăm lần rồi. Chính anh là người có sáng kiến... và có ảo gíac nữa, đúng không? Không có anh, thì em sẽ là gì?... Em nghĩ là không có anh em sẽ sướng hơn nhiều. Chỉ có một mình em là mạo hiểm trong khi anh thì yên tĩnh tưởng tượng ra những điều vô lý...
- Cứ để anh làm rồi em sẽ thấy.
- Em biết là em đâu có cách lựa chọn nào khác! Anna sẵng giọng đáp.
Rồi Anna bước nhanh về nhà bếp.
- Nhanh lên! Chuồn thôi! Peter kêu khẽ.
Ba Thám Tử Trẻ rút lui và nhanh chóng ra ngồi một góc trong cái gian rộng lớn. Một hồi sau, Anna xuất hiện trong gian phòng. Khi thấy ba thám tử, chị đứng sững lại.
- Các em đang ngồi đây à? Chị không hay là các em đã về.
Hannibal bỏ tờ báo đang giả bộ đọc xuống rồi đứng dậy.
- Tụi em đi dạo về phía khu cắm trại - Hannibal giải thích với Anna. Ở đó tụi em đã gặp ông Smat, ông kể những chuyện rất thú vị.
- Ông ấy lạ lùng lắm - Anna nói. Ông khẳng định ông biết nói chuyện với thú vật và chúng hiểu ông.
Chị nhún vai:
- Ôi đàn ông! Trong đầu đàn ông toàn là những ý nghĩ kỳ quặc. Ai cũng thế!
Chị đi ngang qua trước mặt ba thám tử, leo lên lầu. Chẳng bao lâu có tiếng đóng sập cửa.
- Hừm! Bob kêu. Tuần trăng mật không còn được ngọt ngào lắm!
Peter nhíu mày và gãi đầu.
- Mình khó hiểu quá - Peter nói. Chị Anna không muốn ký giấy nhận xi măng và đã nói láo với người giao hàng. Chị không đang nhồi bột khi được chồng gọi. Còn những mạo hiểm mà chị ấy phải chịu! Chị nói về cái gì vậy?
Hannibal quay lưng lại với lời phát biểu:
- Chị Anna nghĩ rằng chồng mình ảo giác. Chị không tin vào điều mà anh Joe khẳng định mình đã nhìn thấy trên thảo nguyên... về cái thậm chí đã xuống đến tận đây.
Peter rời khỏi ghế để bước dọc bước ngang trong phòng, đầu cúi xuống như chìm đắm trong suy nghĩ.
- Vật đó - Peter nói... Không hiểu... những gì anh Charlie Richardson kể với bọn mình có phần nào thật không?
- Ta hãy cộng một với một - Hannibal nói tiếp. Một cây súng bắn thuốc ngủ, tức là thuốc làm tê liệt... và một điều gì đó mà Joe Haveling đã nhìn thấy trên thảo nguyên. Bây giờ ta đã hiểu tại sao chồng chị Anna lại có một cây súng như thế. Mà ta cũng đã bàn rồi...
Sau một hồi im lặng, Bob nói khẽ:
- Joe Haveling đang săn một con quái vật.
- Nghe... vô lý quá! Peter nói khẽ.
- Đúng! Hannibal thừa nhận. Tuy nhiên mình nghĩ đó là sự thật. Bây giờ, nghe đây... Ta đang nghỉ hè. Sao ta không đi dã ngoại lên trên thảo nguyên ngày mai?
- Đi dã ngoại hay đi săn quái vật? Peter hỏi.
- Hay cứ tạm gọi chuyến đi tiền trạm. Nếu đúng là có quái vật trên đó, thì thế nào ta cũng tìm thấy dấu vết.
- Có thể - Peter nói mặt hơi tái đi - con quái vật bí ẩn đó không thuộc loại để lại dấu vết.
- Đừng nói bậy! Hannibal càu nhàu. Cậu hãy nhớ rằng Joe Haveling đã cẩn thận quét sạch sân sáng nay. Chỉ có thể là để xoá dấu vết. Con quái vật không phải là gấu. Anh Joe sẽ không loay hoay thế chỉ vì một con gấu. Đó là một cái gì khác.
Peter mỉm cười nói:
- Ông Smat biết rõ mọi chuyện, nhưng sẽ không nói. Mình bắt đầu hiểu công dụng của cái hồ bơi rồi. Nhìn nó, mình nhớ đến cái hố nhốt thú to ở sở thú San Diego!