Thiên Phong động tâm tự hỏi:- “Dù thằng lỏi này đã tự biết, nhưng không hiểu gã lấy được thuốc giải ở đâu?”Tàn chi hồng nhân hỏi:- Thiên Phong! Ngươi nghĩ gì vậy?Thiên Phong kinh hãi đáp:- Tiểu nô không nghĩ gì cả.Tàn chi hồng nhân hỏi:- Phải chăng ngươi ca ngợi gã?Thiên Phong nghiêm trang đáp:- Hạ nô không dám.Tàn chi hồng nhân nói:- Nếu ngươi muốn dùng thuốc giải, lão phu sẽ cho ngươi.Thiên Phong cả mừng, nhưng lúc nghĩ lại bất giác tái mặt run lên nói:- Hạ nô không cần thuốc giải.Tàn chi hồng nhân cười lạt hỏi:- Thật thế ư?Thiên Phong đáp:- Không khi nào hạ nô dám nói dối một chữ.Tàn chi hồng nhân quay lại nhìn Triệu Tử Nguyên hỏi:- Tử Nguyên! Kỳ hạn một tháng đã đến chưa?Triệu Tử Nguyên đáp:- Ít ra là còn mười ngày nữa.Tàn chi hồng nhân nở một nụ cười hiền hòa hỏi tiếp:- Khi đến hạn mười ngày ngươi chầu hầu lão phu được chứ?Triệu Tử Nguyên hỏi lại:- Lão là cái thá gì?Giả tỷ trước đây ít ngày mà Triệu Tử Nguyên mắng câu này thì gã Thiên Phong đã lại tát liền, nhưng tình hình hiện giờ không giống thế nữa. Triệu Tử Nguyên võ công đã tiến một bước dài, trở nên cao thủ hạng nhất nhì trên chốn giang hồ, nên gã không dám.Tàn chi hồng nhân vẫn không nổi giận, hỏi:- Bậy đại trượng phu coi trọng lời hứa bằng vàng ngàn lạng, chẳng lẽ ngươi lại hối hận?Triệu Tử Nguyên đáp:- Dùng thuốc kịch độc để bức bách người ta phải chịu phép, hành động đó có gì đáng kể?Tàn chi hồng nhân hỏi:- Nhưng khi đó sinh mạng ngươi ở trong tay Yên Định Viễn, lão phu không nói câu ấy thì liệu ngươi còn có ngày nay nữa chăng?Triệu Tử Nguyên đáp:- Trước khác, bây giờ khác. Lão là cái quái vật tứ chi tàn phế không đáng để Triệu mỗ làm tôi mọi.Chàng nói kịch liệt tựa hồ khiêu khích Tàn chi hồng nhân nổi nóng.Tàn chi hồng nhân quả nhiên biến sắc hai lần, nhưng lão bình tĩnh lại nói:- Triệu Tử Nguyên! Ngươi đừng tưởng võ công ngươi hiện nay đã khét tiếng giang hồ, lão phu chẳng có cách nào thu thập ngươi được. Này này! Lão phu cho ngươi hay là còn nhiều thủ đoạn lắm.Lão đằng hắng một tiếng, Thiên Phong hiểu ý, đẩy xe về phía trước thêm một ít và chỉ còn cách Triệu Tử Nguyên không đầy năm bước.Triệu Tử Nguyên bất giác lùi lại quát:- Dừng lại!Tàn chi hồng nhân cười nói:- Té ra ngươi vẫn còn có chút sợ hãi lão phu.Triệu Tử Nguyên xẵng giọng đáp:- Dù lão chân tay hoàn hảo, tại hạ cũng không sợ.Tàn chi hồng nhân nói:- Giỏi lắm!Đột nhiên lão phun ra một luồng bạch khí.Triệu Tử Nguyên đã phòng bị sẵn, đột nhiên chàng lảng tránh nhưng mũi đã ngửi thấy mùi vị rất khó chịu. Chàng chấn động tâm thần, vội phong toả đường hô hấp.Tàn chi hồng nhân cười khanh khách nói:- Triệu Tử Nguyên! Ngươi đã trúng phải chất độc “Phúc Cổ” của lão phu.Bây giờ tuy chưa việc gì, nhưng sau hai giờ ngươi sẽ cảm giác. Ha ha!Triệu Tử Nguyên không khỏi kinh hãi tự hỏi:- “Lúc hắn nhả luồng bạch khí, ta còn cách ít ra là năm bước mà sao đã cảm nhiễm được mau lẹ thế?”Thiên Phong bật tiếng cười đanh ác hỏi:- Triệu Tử Nguyên! Ngươi chưa ngoan ngoãn vâng mệnh còn đợi đến bao giờ?Tàn chi hồng nhân nói theo:- Dù ngươi có quật cường cũng chỉ được trong vòng hai giờ. Lão phu chờ ngươi ở phủ Cửu Thiên Tuế. Ngươi lại đó mà lấy thuốc giải.Triệu Tử Nguyên uất hận hỏi:- Vậy ra ngươi cũng chịu theo lịnh của Ngụy Trung Hiền ư?Tàn chi hồng nhân đáp:- Cửu Thiên Tuế đã đặt giá cao để bắt ngươi cho bằng được. Ngoài lão phu, trên chốn giang hồ ít ai kềm chế nổi ngươi.Lão nổi tràng cười hô hố ra chiều đắc ý.Triệu Tử Nguyên hằn học hỏi:- Lão quái vật kia! Ngươi làm gì mà cao hứng thế?Tàn chi hồng nhân đáp:- Ta đã thành nhiệm vụ, sao lại không cao hứng?Triệu Tử Nguyên cười lạt hỏi:- Nếu sau hai giờ Triệu mỗ không đến thì sao?Tàn chi hồng nhân đáp:- Ngươi nguyện ý hay không cũng vậy, chỉ khác một chút là lão phu được báo đền nhiều hay ít mà thôi.Triệu Tử Nguyên la lên:- Người còn mong được đền đáp ư? Hừ hừ! Dù ngươi muốn một đồng cũng không được đâu.Tàn chi hồng nhân nói:- Lão phu tính toán không sơ sót mảy may bao giờ. Bất luận ngươi sống hay ngươi chết lão phu cũng được thù lao.Triệu Tử Nguyên trợn mắt lên hỏi:- Giả tỷ hiện giờ Triệu mổ ra tay giết ngươi đi, ngươi còn được báo đền nữa chăng?Tàn chi hồng nhân thản nhiên đáp:- Ngươi không giết nổi lão phu.Mạch Cấn cũng xen vào:- Đúng thế! Ở trong nhà lão phu, ngươi ngang tàng thế nào được?Hắn khẽ vỗ tay ba cái, chung quanh bóng người cử động. Một đội võ sĩ thiết giáp từ bốn mặt vây lại. Bọn võ sĩ này mình mặc áo thiết giáp vừa dầy vừa cứng, tay không cầm đại đao thì cầm trường thương, lưng đeo cung nỏ, tên nào cũng uy võ phi thường, từ từ tiến gần vào.Triệu Tử Nguyên cười lạt hỏi:- Mạch Cấn! Bọn này ngăn cản được Triệu mỗ chăng?Mạch Cấn đáp:- Được hay không ngươi cứ thử coi sẽ rõ.Triệu Tử Nguyên trỏ vào Mạch Anh hỏi:- Ngươi không cần mạng sống của con gái bảo bối nữa ư?Mạch Cấn cười ha hả đáp:- Lão phu là mệnh quan của triều đình, chỉ biết vì công vụ không nghĩ chuyện tư tình. Ngươi có hạ sát tiểu nữ, lão phu cũng không oán hận.Sự thật Mạch Cấn trong lòng rất xót con gái, nhưng lão nghĩ rằng nếu tỏ ra quan tâm, tất Triệu Tử Nguyên dùng Mạch Anh để uy hiếp nên lão giả vờ chẳng để ý đến nàng hòng đánh tan quyết định của Triệu Tử Nguyên.Triệu Tử Nguyên làm gì chẳng hiểu ý lão, chàng tủm tỉm cười nói:- Hay lắm! Hay lắm! Vậy lão hạ lệnh cho bọn chúng tấn công đi.Bọn võ sĩ thiết giáp lúc này cách Triệu Tử Nguyên rất gần, chỉ còn chờ Mạch Cấn hạ lệnh là lập tức động thủ.Tàn chi hồng nhân đưa mắt ra hiệu. Thiên Phong xoay chiếc ghế có bánh xe lùi lại phía sau.Triệu Tử Nguyên lớn tiếng quát:- Dừng lại!Thiên Phong không lý gì đến, tiếp tục cho xe đi. Triệu Tử Nguyên cả giận vung chưởng đánh tới.Tàn chi hồng nhân vội nói:- Tả tam hữu nhị cứ thẳng mà đi.Thiên Phong đẩy đẩy xe về phía tả ba bước rồi lại đẩy qua mé hữu hai bước.Luồng chưởng phong của Triệu Tử Nguyên quét tới, Thiên Phong bất đắc dĩ phải động thủ.“Sầm” một tiếng. Người gã bị hất lui hai bước, không sao nắm vững được cái ghế có bánh xe.Tàn chi hồng nhân tức giận quát:- Đồ ngu! Ai mượn ngươi động thủ?Thiên Phong đã chịu một phát chưởng lại chẳng được câu tử tế, trong lòng phẫn nộ đến cực điểm.Tàn chi hồng nhân hai mắt đỏ như lửa, lớn tiếng hỏi:- Thiên Phong! Sao không đẩy lẹ đi?Thiên Phong không nhịn được la lên:- Nô tài không đẩy nữa.Tàn chi hồng nhân tựa hồ không ngờ gã dám buông lời chống đối, ngẩn người ra nói:- Lão phu đã nhận ra ngươi nảy lòng phản bạn từ trước rồi. Hừ hừ!Thiên Phong tức giận hỏi:- Hừ hừ thì làm gì? Triệu Tử Nguyên đã uống chất độc Mã Lan của lão rồi, y có sao đâu? Viên Thiên Phong này vì sợ chết mà phải nhịn nhục làm cái việc người ta không thèm làm. Nào bón cơm, nào bưng phẩn, nào lau mặt. Cái gì cũng làm để rồi chẳng được gì? Mười ngày một lần thuốc giải bất quá chỉ để kéo dài chút hơi tàn. Sống như vậy chẳng thà chết còn hơn. Bắt đầu từ giờ này Viên Thiên Phong và lão không còn dính líu gì nữa.Triệu Tử Nguyên khen ngợi:- Viên huynh đã nhìn rõ mối sinh tử huyền quan. Tại hạ rất khâm phục.Viên Thiên Phong đáp:- Đây cũng là nhờ các hạ giải tỏa chỗ ngu tối. Tại hạ xin đa tạ.Đột nhiên gã rút trường kiếm ở sau lưng nhắm Tàn chi hồng nhân đâm tới.Gã ra đòn lúc phẫn nộ, thế kiếm cực kỳ uy mãnh.Tàn chi hồng nhân tứ chi không còn, lâm vào tình trạng rất nguy hiểm.Theo thường tình thì Viên Thiên Phong phóng phát kiếm này chẳng có lý nào không trúng. Ai ngờ Tàn chi lão nhân thấy Viên Thiên Phong nảy lòng tạo phản lã đã chuẩn bị. Lão nghiêng đầu day mặt rồi há miệng cắn lấy lưỡi kiếm của Viên Thiên Phong.Viên Thiên Phong còn đang ngơ ngác đã nghe đánh “rắc” một tiếng. Thân kiếm bị gẫy khúc giữa. Gã kinh hãi rút mạnh nửa thanh kiếm về.Tàn chi lão nhân lên tiếng:- Thằng ngu xuẩn kia! Đừng để người ngoài ly gián nữa. Lão phu miễn trách cho ngươi.Viên Thiên Phong cơ hồ không tin ở tai mình vì từ trước đến nay gã biết tính lão rất thâm độc. Kẻ thuộc hạ mà phạm lầm lỗi chẳng bao giờ được lão khoan dung. Viên Thiên Phong cặp mắt láo liên bất định. Sau khi đã phát tiết mối oán khí trong lòng, gã khôi phục lại thần trí lại tham sống sợ chết. Tín tâm của gã lúc trước bây giờ bị giao động.Tàn chi lão nhân cất tiếng trầm trầm hỏi:- Ngươi ngần ngừ gì nữa? Nên biết thiện tâm của lão phu chỉ có một lần.Nếu ngươi còn ngần ngại là lão phu thu hồi lời hứa đó.Bỗng nghe Triệu Tử Nguyên thở dài hỏi:- Có thể như vậy được chăng?Viên Thiên Phong giật mình lẩm bẩm:- Phải rồi! Không thể thế được. Bây giờ hắn cần người đẩy xe mới lợi dụng ta mà thôi. Hắn mà tìm được kẻ khác, nhất định sẽ hạ sát mình.Gã nghĩ tới đây lại nổi lên lòng phản bạn.Triệu Tử Nguyên nói tiếp:- Tại hạ chẳng muốn chõ miệng vào việc của huynh đài, nhưng bậc đại trượng phu coi chết như về, lòng đã quyết định là không thay đổi. Huống chi đối phương ác độc thành tính thì trong lúc nhất thời khi nào lại hoán cải?Viên Thiên Phong nghe lời chàng khác nào mõ sớm chuông chiều. Đột nhiên!!!4785_92.htm!!!
Đã xem 1214684 lần.
http://eTruyen.com