Ngày xưa có một ngôi nhà. Có thằng đầy tớ tên là thằng Khoai.
Thằng này trông cũng đẹp trai.
Lại thêm sức dẻo, sức dai hơn người.
Lão chủ thì giống đười ươi.
Nhưng mà con gái xinh tươi nhất làng.
Vì lão muốn cảnh giàu sang.
Nên tìm cách dụ Khoai làm không công:
"Mày cứ làm tốt cho ông.
Sau này mày sẽ làm chồng con tao".
Thằng Khoai nghe thế xốn xao.
Cầm ngay cái chổi đi vào đi ra.
Quét bếp rồi tới quét nhà.
Thay trâu cầy ruộng, nề hà việc chi?
Thời gian thấm thoắt trôi đi.
Con gái lão chủ dậy thì đến nơi.
Nhà lão đã có xe hơi.
Cũng nhờ đầy tớ không chơi chăm làm.
Vừa hay lúc đó trong làng.
Có thằng làm ở ngân hàng Gờ ri (Agribank).
Thằng này tuy chẳng đẹp gì.
Nhưng mà được cái bo đì (body) cũng ngon.
Hơn nữa công việc lại ngon.
Đi xe SH tay còn Iphone.
Nghe đâu thằng đấy tên Khôn.
Cũng là con của danh môn trong làng.
Lão chủ hám kẻ giàu sang.
Muốn gả con gái cho chàng Khôn kia.
Còn thằng đầy tớ Khoai kìa!
Mày chỉ có nước ra dìa thôi con.
Bao công trông đợi mỏi mòn.
Giờ cưới người đẹp chỉ còn trong mơ.
Nhưng Khoai chẳng biết chẳng ngờ.
Vẫn bên cửa sổ làm thơ tặng nàng...
Ngày cưới chuẩn bị sẵn sàng.
“Khoai này, mày thật là hên.
Đi làm đầy tớ mà lên tới trời.
Hôm nay nhân lúc thảnh thơi.
Tao đây tính đến những lời năm xưa.
Tính tao không thích dây dưa.
Nên gả con gái cho vừa lòng nhau.
Nhưng tao vẫn có nỗi sầu.
Đây là lần cuối tao cầu mày nghe”
Thằng Khoai nghe thế im re.
“Chắc là lão tính việc đè mình đây”
Nghĩ vậy nên đứng như cây.
Lão chủ trông thế nghĩ ngay ra trò.
“Con gái tao sẽ gả cho.
Nhưng mày lên núi tìm bò về đây!
À nhầm tao muốn cái cây.
Tre thân trăm đốt mang đây làm sào”
Thằng Khoai nghe mới thở phào.
“Tìm tre trăm đốt, ôi dào dễ không!”
Nói rồi thẳng tiến rừng thông.
Đi qua rừng tiếp mới trồng nhiều tre.
Có cây thân lá vàng khè.
Có cây thì lại xanh lè đến kinh.
Tìm mãi từ lúc bình minh.
Tới khi trời tối, thấy mình thật ngu.
Tre thì cả đống lù lù.
Nhưng tìm trăm đốt... “Hu hu, bị lừa!
Lần sau mình sẽ xin chừa.
Thôi đành bỏ việc tà lưa em Đào”(Đào là tên con lão chủ nhà)
Bỗng đâu ở cạnh bờ ao.
Bụt hiện lên hỏi: “Làm sao khóc hoài?”
“Ông đây bị đá ra ngoài.
Buồn nên ngồi khóc, việc mài hỏi sao?”
Bụt nghe tý bị nốc ao.
Nhưng mà bình tĩnh thì thào vào tai.
“Biết một mà không biết hai.
Anh đây là Bụt, phép tài vô biên.
Nếu anh muốn có nhiều tiền.
Phẩy tay một cái là liền có ngay.
Chú gặp được anh hôm nay.
Coi như chú đã gặp may cả đời”.
Nghe vậy Khoai mới mở lời.
Kể cho Bụt hết chuyện đời bất công.
Đợi cho câu chuyện kể xong.
Bụt mới đứng dậy thong dong phán rằng.
“Truyện này đúng thật lằng nhằng.
Như mà anh nghĩ chi bằng thôi đi.
Chú xem chú có tuổi gì.
Mà chú lại muốn so bì người ta?
Chú không có cửa có nhà.
Đã nghèo thì chớ, lại là thằng ngu.
Tuy rằng thịt bắp vai u.
Nhưng mà vừa xíu, hu hu khóc rồi.
Con trai như thế hả trời?
Nghèo, ngu, bi lụy, ai đời gả con?”
Trên cây chim hot véo von..
Nhưng mà ông Bụt chẳng còn ở đây.
Một mình Khoai cứ tây tây.
Như vừa uống rượu ngất ngây cả người.
Nghe xong bài học nhớ đời.
Khoai ta lủi thủi, tìm nơi làm giàu…