BÁN BÓNG CÂY
Một tên nhà giàu có một ngôi nhà bên cạnh đường, trước nhà có một cây Hồ Đào to, tán lá rất rộng. Mùa hè Ngựa nóng như thiêu, trong nhà oi bức ngột ngạt. Cứ ngày ngày nóng bức, trong nhà không chịu nổi cái nóng, tên nhà giàu lại nằm dưới bóng cây trước nhà phe phẩy chiếc quạt mo.
Một lần, một người nghèo đi ngang qua đường, vì nắng và nóng quá, anh ta ghé ngồi dưới bóng cây Hồ Đào trước nhà tên nhà giàu, bóng mát và gió mát làm anh ta ngủ thiếp đi.
– Này tên kìa! – Gã nhà giàu quát – Ai cho phép mày được nằm ngủ ở đây? Có cút đi không!
Người nghèo nghe tiếng quát, tỉnh dậy, hỏi:
– Vì sao ông quát tôi?
– Còn cãi gì. Cây của tao, bóng cây cũng là của tao.
Người nghèo nói:
– Ra thế cơ đấy, hay thật! Vậy hãy bán bóng này cho tôi. Tôi mua theo thỏa thuận, trả sòng phẳng, không thiệt đâu.
Ngửi thấy hơi tiền, lại nghĩ rằng cái bóng cây chứ không phải cây mà cũng bán được tiền, tên nhà giàu vui vẻ nói:
– Được ngay thôi! Đưa tiền đây và cái bóng cây sẽ thuộc về anh.
Người nghèo thỏa thuận tiền nong xong, mời mấy người khác tới làm nhân chứng rồi mới trao tiền. Từ giờ phút này bóng cây Hồ Đào thuộc về người nghèo. Hằng ngày nóng nực, anh người nghèo mang chiếu trải dưới bóng cây, nghỉ ngơi.
Cây Hồ Đào cao lớn, tán lá rộng vì thế khi nắng chuyển, bóng cây đổ mãi vào tận sân của tên nhà giàu. Người nghèo liền dọn chiếu vào tên nhà giàu nằm khểnh. Tới chiều nắng làm bóng cây Hồ Đào đổ mãi tới bếp và phòng khách của tên nhà giàu, người nghèo lại mang chiếu vào nhà bếp hoặc nhà khách và trải ra nằm khểnh ở đấy. Tên nhà giàu rất tức nhưng không làm gì được.
Vài ngày sau anh nhà nghèo rủ rất đông bạn bè tới cùng hưởng bóng mát.
– Tôi đã mua bóng cây của ông ta, thì cái bóng cây thuộc về tôi. Nào tất cả các bạn hãy nằm nghỉ ngơi trò chuyện dưới bóng. Nếu bóng cây chuyển đến đâu ta chuyển theo đó.
Một lần, tên nhà giàu có việc mời khách tới dự trong phòng khách. Lúc đó chiều, bóng cây đổ vào phòng khách. Anh nhà nghèo cùng rất đông bạn bè của anh ta mang chiếu, ghế kéo đến ngồi dưới bóng cây Hồ Đào trong phòng khách. Khách của tên nhà giàu kinh ngạc và hỏi chủ vì sao lại có cơ sự như vậy. Tên nhà giàu không biết trả lời sao. Nhưng người nghèo đáp:
– Cái bóng cây này là của tôi cơ mà. Ông đây đã bán cho tôi, có giấy tờ và những người làm chứng. Bóng cây thuộc quyền tôi, nên tôi có quyền nghỉ ngơi dưới bóng cây của tôi bất cứ lúc nào.
Khách khứa chế nhạo lão chủ. Họ trở về và nói:
– Đồ tham lam, bán bóng! Thế là mất cả nhà.