CHÓ RỪNG VÀ LẠC ĐÀ
Một hôm Chó Rừng đói meo, nó nhìn sang bên sông và biết phía bờ đó có thể kiếm ăn được, nhưng bơi qua sông thì nó không đủ sức. Phía bên sông dân làng tổ chức săn Chó Rừng rất cẩn thận, vì thế có sang kiếm ăn cũng phải tìm cách bơi trở về ngay. Đối với nó quả là khó.
Chó Rừng lân la làm quen một anh Lạc Đà. Nó bảo:
– Này anh bạn! Ở bên kia có cả một đồng mía ngọt ngào, mà tớ cũng đang đói. Hãy cho tớ ngồi trên lưng cậu bơi qua sông. Sang tới nơi, tớ chỉ cho cậu ruộng mía tha hồ ăn đến no thì thôi.
Lạc Đà đồng ý đưa Chó Rừng qua sông. Theo thỏa thuận Sói dẫn Lạc Đà tới ruộng mía, còn nó chạy vào làng vồ trộm mấy con Gà con Vịt chén một bữa no căng. Bây giờ Sói nghĩ phải lộn trở về ngay, no đủ cho cả hôm sau rồi. Nó biết giống Lạc Đà ăn rất chậm, nhai đủng đỉnh, vì thế, thời gian như vậy không đủ làm cho Lạc Đà ăn no. Giục Lạc Đà về ngay, chắc là khó, Chó Rừng giở ngón xỏ ngầm. Nó chạy tới ruộng mía, hướng mõm về phía và ra sức sủa ầm ĩ, tru lên những hồi dài.
Dân làng nghe tiếng, họ gọi nhau dậy vác dao, gậy kéo nhau ra ruộng mía. Chỉ nghe tiếng động Chó Rừng đã lủi đi rất xa. Còn chú Lạc Đà ngốc nghếch ung dung nhai ngốn mía và đạp gãy tơi tả cả ruộng. Mọi người xúm vào giáng cho Lạc Đà những đòn chí tử. May thay, Lạc Đà chạy được thoát thân, mình đầy thương tích.
Lúc này Chó Rừng rón rén tới gần Lạc Đà và nói:
– Đau đòn lắm hả? Bây giờ phải mau qua sông trở về kẻo họ tìm ra thì bị băm xác chứ chăng chơi?
Lạc Đà buồn rầu đáp:
– Chí phải, lên lưng tớ bơi qua sông mà về.
Chó Rừng cười thầm, nó nghĩ bụng: “Vớ được một thằng ngốc chưa từng có!”. Bơi một đoạn, Chó Rừng lấy lòng Lạc Đà, ra vẻ chia sẻ nỗi đau:
– Cậu có bị đau lắm không?
Lạc Đà đáp:
– Biết làm thế nào? Chỉ có điều cậu là một gã xỏ lá.
Chó Rừng vội thanh minh:
– Chớ trách mình. Mình yếu đành bỏ chạy, vì họ chỉ nện một gậy là ngoẻo thôi. Còn cậu khỏe, đòn đó chẳng thấm tháp gì.
– Không phải thế! Lẽ ra cậu phải đợi tớ ăn cho no xong đã, đằng này cậu không đợi mà sủa nhắng lên để gọi dân làng ra.
Chó Rừng vờ ngớ ngẩn:
– Ôi thôi! Tại cái thói quen của tớ mà ra thôi, cứ ăn no xong là tớ phải hét, phải tru váng lên. Chỉ có làm vậy thức ăn mới tiêu.
Lạc Đà không nói gì. Tới khi ra giữa sông, nước sâu lạnh buốt và chảy xiết, Lạc Đà mới đủng đỉnh nói:
– Tớ có cái thói quen tai hại là sau bữa ăn cứ phải ngụp tắm cho đã mới tiêu được thức ăn.
Nói xong Lạc Đà ngụp sâu xuống nước, mặc cho Chó Rừng hồn vía lên mây xanh. Dòng nước siết cuốn trôi Chó Rừng, nó chỉ kịp quào quào vài nhát chân trong nước rồi chìm nghỉm.