CON ĐẦU ĐÀN LÀ CỦA TÔI
Một người nọ có một bà vợ lúc nào cũng chỉ muốn được hơn chồng. Còn người chồng tội nghiệp thì lúc nào cũng phải nhịn nhục. Có một lần, hai vợ chồng ngồi trước nhà, trông thấy trên bầu trời có một đàn Sếu bay qua. Có một con Sếu bay trước những con khác. Mụ vợ nhìn đàn Sếu và nói với chồng:
– Mình có thấy cái con Sếu bay ở đằng trước kia không? Nó là của tôi đấy!
– Không, không phải mình ơi – Chồng trả lời – đó là con đầu đàn, nó là chủ của đàn Sếu đó. Cũng như đối với bà thì tôi là chủ, do vậy nó là của tôi.
– Không, không phải của ông, mà là của tôi.
Mụ vẫn cố giành lấy: “Không phải của ông, mà là của tôi”. Cuối cùng hai vợ chồng đâm ra cãi nhau.
– Nếu ông không chịu con đầu đàn là của tôi thì – Bà vợ nói – Tôi sẽ chết đây!
– Bà cứ việc mà chết. Tôi phải được hơn bà, dù chỉ một lần thôi.
Mụ vợ lăn ra, vờ chết. Mụ nằm như vậy suốt đêm. Đến sáng, ông chồng nói với vợ:
– Dậy đi thôi bà ơi, nếu không thì tôi kêu các bà hàng xóm tới lau rửa và thay quần áo cho bà đấy.
– Ông công nhận con đầu đàn là của tôi rồi chứ?
– Không!
– Nếu vậy thì cứ để người ta lau rửa cho tôi.
Ông chồng đi gọi các bà hàng xóm đến. Họ lau rửa và thay quần áo cho mụ. Bấy giờ ông chồng bước tới gần vờ như khóc vợ, nhưng mồm lại thì thầm:
– Dậy đi bà ơi, không thì tôi đi nói với người ta loan báo tin bà đã chết.
– Thế con đầu đàn là của tôi chứ? – Bà vợ vẫn hỏi.
– Không, không phải của bà.
– Nếu không phải của tôi thì cứ để người ta loan báo là tôi chết.
Một lúc sau, ông chồng lại thì thầm:
– Dậy đi, chốc nữa Đức Cha sẽ đến cùng với các Mục Đồng họ sẽ đem bà đi chôn đấy.
– Thế con đầu đàn có phải của tôi không?
– Không, không phải của bà!
– Nếu không phải của tôi thì cứ để người ta chôn tôi đi.
Đức Cha cùng các Mục Đồng đến, dân chúng tập trung lại, khiêng mụ ra ngoài sân. Đức Cha đọc kinh sám hối. Ông chồng lại cúi xuống làm như đang khóc, nhưng miệng lại thì thầm:
– Dậy đi thôi, bà khốn bà khổ ơi! Chốc nữa là người ta hạ huyệt bà đấy.
– Bây giờ thì con đầu đàn là của tôi rồi chứ?
– Không, không thể là của bà được.
– Nếu không phải là của tôi thì cứ để cho người ta hạ huyệt.
Người ta đưa mụ ra nghĩa trang, đặt mụ xuống mồ, Đức Cha theo phong tục ném xuống mồ một nắm đất rồi bỏ đi. Ông chồng nói với những người đi đưa đám:
– Xin mời quý bà con thân hữu hãy về nhà tôi. Tôi sẽ tự mình lấp đất đắp mộ như đã hứa với bà nhà tôi.
Người thì đi về, người thì ở lại. Ông chồng nhảy xuống dưới mồ, hét qua nắp quan tài:
– Dậy đi, đồ quỷ sứ, người ta lấp đất bây giờ đấy.
– Thế nhưng con đầu đàn có phải của tôi không đã.
– Không, không phải của bà.
– Nếu không phải của tôi, thì ông đi về nhà đi rồi làm giỗ cho tôi. Còn tôi thì cứ để người ta lấp đất cũng được.
Ông chồng hiểu ngay ra rằng không có gì có thể làm bà khiếp sợ, liền bật nắp quan tài lên mà nói:
– Bà dậy đi, con đầu đàn là của bà đấy, quỷ tha ma bắt bà đi!
– Mụ vợ nhảy ngay ra khỏi nấm mồ, người vẫn mặc nguyên đồ tang, chạy đuổi theo mọi người và kêu ầm lên:
– Dừng lại đi, bà con ơi! Con đầu đàn là của tôi, con đầu đàn là của tôi rồi!
Mọi người nhìn thấy mụ, ngỡ là ma quỷ, liền bỏ chạy thục mạng. Đức Cha nghe thấy tiếng kêu: “Đầu đàn là của tôi” thì quả quyết rằng đó là tiếng ma gọi mình, nên Đức Cha cũng vắt chân lên cổ tẩu biến. Người đàn bà cứ đuổi Đức Cha và luôn mồm gào lên:
– Dừng lại Đức Cha ơi, con đầu đàn là của tôi!
Đức Cha sợ mụ đuổi kịp, cố sức chạy. Cuối cùng ông ngã xuống vì quá sợ hãi. Nhưng người đàn bà chỉ lướt ngang qua rồi vừa hét vừa chạy về nhà mình.