ẾCH GIẾNG VÀ RÙA BIỂN
Trong chiếc giếng bỏ không có một con ếch Xanh sinh sống. Có lần nó nói khuếch khoác với con Rùa lớn từ ngoài biển Đông đến rằng:
– Tôi sống ở đây mới sung sướng làm sao! Có khi cao hứng tôi liền nhảy lên thành lan can nhảy nhót một hồi, rồi quay vào trong giếng nằm duỗi dài trên vách giếng xây gạch nghỉ ngơi một hồi. Có khi lại nhảy tùm xuống nước, nước ngấm vào hai bên nách, đỡ lấy nửa thân dưới mình. Có khi tôi lại đi bách bộ dạo chơi trong vũng bùn, bùn mềm nhũn in hằn vết chân tôi, thấm cả vào mặt trên chân. Nhìn xem bọn Bọ Gậy, Cua Con, Nòng Nọc có ai bằng tôi đâu! Hơn nữa tôi độc chiếm hồ nước, là chủ nhân duy nhất của chiếc giếng này. Thật là hết sức vừa ý. Ngài sao lại không đến đây mà thưởng thức một chút?
Rùa lớn ở biển Đông nghe thấy ếch Xanh nói, đã định xuống xem thật, thế nhưng chân trái nó còn chưa cho hết xuống giếng, thì chân phải đã bị lan can bờ giếng làm vướng rồi. Thế là nó vội vàng rụt chân lùi lại mấy bước, đứng vững chân rồi kể cho ếch Xanh tình hình ở biển cả:
– Anh đã trông thấy biển bao giờ chưa? Cho dù có tính đến xa xôi ngàn dặm cũng không hình dung hết mức rộng lớn của biển, cho dù có dùng vật cao ngàn trượng, cũng không thể hình dung được độ sâu của biển. Thời vua Đại Vũ, trong vòng mười năm thì đến chín năm lũ lụt, thế mà nước trong biển không lớn hơn bao nhiêu. Thời vua Thành Thang nhà Thương trong vòng tám năm có bảy năm đại hạn thế mà nước trong biển không giảm bớt bao nhiêu. Xem đấy thời gian dài biết nhường nào, lượng mưa nhiều biết bao nhiêu đều không ảnh hưởng gì đến biển cả. Sống ở biển như thế mới thực sung sướng.
Ếch nghe những lời như thế cứ đứng ngây ra, thế mới biết rằng mình còn quá bé nhỏ.