TỘI LẮC MÌNH

 

Năm nọ, Báo dự định gieo lạc. Nó chọn thời tiết tốt nhất của vụ mùa tức là chờ đón sau khi cơn mưa đầu tiên đổ xuống thì mới trồng. Nó nói điều đó với Sóc, tất nhiên được Sóc coi là ý kiến rất hay. Loài Báo đâu có biết rằng, loài Sóc vốn thích ăn lạc hơn tất cả mọi thứ.

Nếu như Báo thông minh một chút thôi, chắc hẳn nó chẳng bảo Sóc trông coi hộ đám ruộng của mình làm gì. Bởi vì con vật có đuôi dài và tai nhọn, thay vì trông coi ruộng đã moi các hạt lạc từ đất ra và ngồi xổm trên hai chân sau của mình mà nhai và gặm. Giấu mình dưới các cành cây thấp, Sóc không để ai nhìn thấy mình cũng như nghe tiếng gặm hạt của nó vang lên đều đều.

Báo không nhìn thấy, cũng như không nghe thấy tiếng nấp. Chợt thấy Báo xuất hiện ở góc rừng, Sóc liền chùi sạch râu mép, từ chỗ ẩn nấp chui ra và làm điệu bộ như mình đang lao động rất chăm chỉ.

Vài tuần lễ trôi qua. Báo ngạc nhiên nhận xét là các hạt lạc được gieo xuống đất sau cơn mưa đầu mùa, đúng vào thời tiết tốt đẹp nhất, đã không nhú mầm lên. Báo quan sát kỹ lưỡng đám ruộng của mình; Không có lấy một chiếc lá nhỏ nào nhô lên khỏi mặt đất.

– Có thể Chó đã ăn hết hạt lạc – Sóc nói – Tôi thiết nghĩ chỉ có nó mới bới được chúng ra khỏi mặt đất bằng các chân sau mập mạp của mình, vào cái hôm tôi bị ốm và nhờ nó trông coi ruộng, Tôi không đám chắc nhưng tôi tin là như vậy.

– Chó ư? Nhưng tại sao nó lại hành động như vậy?

Sóc vốn biết Chó không ưa bị ướt. Ngay chỉ có cái cổ bị ẩm thổi mà nó cũng tự làm khô bằng cách rung lắc cả thân mình.

– Tôi không thể ép buộc bạn tin lời tôi – Sóc nói – Bạn có thể cho rằng tôi nói dối và cho là tôi ăn lạc của bạn. Tôi sẽ kêu gọi công bằng của Thủy Thần để tự bảo vệ mình. Bạn hãy mời hai chúng tôi tới vào một ngày nào đó lúc sáng sớm. Chúng tôi sẽ lao xuống sông. Kẻ nào lên khỏi mặt nước mà lắc mình, đúng là tên trộm.

Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa nhô lên, Báo mời Chó và sóc đến. Nó giận điên người không cần giải thích lý do vì sao gọi hai bạn đến sớm như vậy. Nó cũng chẳng cần đặt ra các câu hỏi và chẳng nói chẳng rằng, đẩy ngay hai đứa xuống nước lạnh giá. Sóc không ngạc nhiên lắm. Song Chó thì chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra đối với mình. Chó nhô lên khỏi mặt nước và để hong khô nó lắc lắc mình rung mạnh mớ lông. Báo liền nói:

– Giờ đây tao đã biết rõ đứa ăn trộm lạc là ai rồi – Và bằng một cú tát như trời giáng, nó đã giết chết tươi con Chó tội nghiệp.