Ông vác thùng
--------------------------------------------------------------------------------
Ddơn Dương là một quận lỵ thuộc tỉnh Tuyên Ddức . Nó chỉ cách Thành Phố DdàLạt khoảng vài chục cây số về phía Bắc ! Người ta thường chỉ biết đến tên DdàLạt mà quên luôn cái tên của cái tỉnh cưu mang nó, cho nên không lạ gì ít aibiết đến cái tên tỉnh Tuyên Ddức hay tên các quận lỵ chung quanh TP Ddà Lạt!

Ddơn Dương cũng nằm trong trường hợp này! Mặc dù Ddơn Dương cũng có cácđịa danh nổi tiếng như Hồ và Ddập Dda Nhim mà ít người VN nào không biết đến!Thật t́nh mà nói thì Ddơn Dương là một nơi hơi đèo heo, hoang vắng! Người lậpnghiệp ở đây thường là các làng định cư từ Bắc di cư vào năm 54, cũng có nhữngbuôn làng của người dân tộc sống rải rác trong vùng! Dân ở đây sống bằng nghềtrồng cây công nghiệp như trà, cafe, hay trồng rau như các dân vùng khác ở tỉnhlỵ cao nguyên này!



Cuộc sống ở đây rất bình lặng! Mọi người sángsáng ra rẫy tưới rau, làm cỏ ... Một số đàn ông chuyên chở rau lên tỉnh bỏ mốicho bọn con buôn để họ chở đi các tỉnh khác! Ddời sống sung túc và êm đềm này cứthế trôi qua! Cảnh sát ở đây không phải điên đầu v́ các tội phạm như các vùngdân cư đông đúc khác! Sáng nghe tiếng chuông nhà thờ đổ là lúc người người thứcgiấc sửa soạn cho một ngày mới . Chiều về khi tiếng chuông Chùa chậm chậm gỏnhịp là lúc mọi người dọn dẹp để trở về mái ấm gia đ́nh! Ở cái quận bé nhỏ nàyhầu như mọi người đều biết nhau! Chuyện nhỏ chuyện to ai ai cũng biết hết! Cáiphố chính của nó nằm trên con lộ lớn độc nhất của quận . Dẫy phố này là khu buônbán chính, cái chợ nhà lồng nằm chéo trước văn pḥng quận trưởng là nơi gặp gỡhàng ngày của người dân vùng này. Và mọi chuyện xảy ra trong quận đều được thôngtruyền qua miệng của các bà từ các buổi họp chợ hàng ngày tại đây!



Một ngày cuối Thu năm 1968, người trong phố bổng nhôn nhao v́một người đàn ông lạ ! Họ thì thầm to mhỏ, ṭ ṃ theo bước ông ta! Bọn con nitkéo nhau cả bầy cách sau lưng ông chừng vài chục bước mỗi khi thấy dáng ông này!Họ ṭ ṃ cũng đúng thôi! Người đàn ông lạ mặt này có lẽ từ vùng xa đến đây lậpnghiệp, v́ không ai ở đây từng biết ông ta cả ! Ông ấy chừng độ 50, dáng vóc caolớn khỏe mạnh, tóc luôn cắt ngắn gọn gàng và đã điểm màu muối tiêu! Gương mặttrông rất hiền hậu, tuy thế ít ai nghe ông ta nói hay cười . Chỉ khi ông ta muahay bán gì thì mới nghe được tiếng của ông thôi! Giọng ông rất ấm cúng, lễ phép,và từ tốn! Tất cả các đức tính, mà người ta mong có ở một người đàn ông, đều thểhiện ở ông ta!



Thế thì điều gì đã làm người ta x́ xào bàn tán vềông! Ddó là cái thùng gỗ ông luôn vác theo trên vai trên vai trái! Cái thùng gỗnhư loại thùng đựﮧ rượu thời Pháp (bên Mỹ ta gọi là barrel!) Cái thùng gọn nhỏvà có vẻ tao nhả! Có lẽ nó được làm bằng loại gỗ tốt và nhẹ! Ddi đâu ông cũngvác theo không bao giờ bỏ rời xuống đất cả ! Một tay luôn giữ lấy vành thùng nhưsợ nó vuột rơi xuống ! Người thì cho là ông ta cất giấu tiền, vàng trong đó!Người cho là giấy tờ hồ sơ quan trọng v.v. và v.v. Nhưng không ai biết được làcái gì trong cái thùng đó cả ! Càng không biết thì càng làm cho người ta ṭ ṃt́m ṭi ! Có một điều họ biết được là ông ta mua một căn nhà khá khang trang ởcách thị trấn chừng năm cây số! Chung quanh có chừng một mẫu cafe, và một nửasào đất gần ven suối mà ông ta dùng để trồng trọt hoa màu . Cứ cuối tuần ông chởrau ra chợ bỏ mối, mua các vật dụng và thức ăn rồi về! Thỉnh thoảng người tacũng thấy ông ghé vào quán ngồi nhâm nhi vài ly rượu thuốc trước khi ra về!




Riết rồi người ta cũng bớt để ư tới người đàn ông này! V́không biết cả tên ông ta, nên họ đặt cho ông cái bí danh là "ông vác thùng!" Bọncon nít cũng không kéo đuôi theo ông nhiều như trước nữa ! Cuộc sống lại bìnhthản trôi đi như cũ cho đến một hôm người ta ngạc nhiên khi thấy "ông vác thùng"mặt mày đỏ ké như say rượu, gương mặt hiền hậu biến đâu mất thay vào đó là vẻđanh ác, và cặp mắt đỏ ngầu như muốn nuốt tươi kẻ đối diện ! Ông ta đi khệnhkhạng trên con lộ chính, miệng lẩm bẩm chửi rủa bọn con nít kéo bầy sau lưng!Lâu lâu ông đứng lại quát tháo bọn nhỏ và c̣n quay lại rượt bắt chúng! Bọn connít cuống quít quay ngược lại chạy, miệng la hét bải hoải! Thế mà khi ông taquay lưng tiếp tục đi thì chúng lại ḷ ṃ kéo theo phía sau! Nhưng tuần saungười ta lại thấy ông ta hiền lành như cũ! Thỉnh thoảng lại thấy ông ta lên cơnđổi tánh! Bọn con nít tuy nhỏ nhưng tinh ư lắm! Chúng để ư rồi kháo nhau làchúng biết khi nào ông ta đổi tính! Người lớn hỏi chúng cười láu lỉnh rồi nói"Dễ thôi! Hôm nào ông ta vác cái thùng trên vai phải là hôm đó ông ta lên cơn!"Bọn người lớn không tin lắm nhưng cũng để ư xem chừng coi có đúng như lời bọntrẻ không!



Thứ Bảy tuần đó "ông vác thùng" lại đang la lối rượtđuổi bọn con nít, người ta chạy ra xem và đúng như lời bọn trẻ! Ông ấy đang váccái thùng trên vai phải! Bọn con nít thế mà hay! Nhưng có một điều là tuy ông tacó lên cơn đi nữa nhưng hình như ông vẫn có cái gì kềm chế nên không gây gỗ,hoặc gây thương tích cho ai cả ! Ông có rượt bọn nhỏ đó, nhưng cũng là lỗi ởchúng phần lớn v́ chúng kéo theo sau ông và nhiều đứa buông lời chọc ghẹo ôngmà!



Có một điều lạ là dù đi ra phố hay làm ở rẫy người ta đềuthấy ông ta vác theo cái thùng cây đó! Người ta đoán chắc phải có vật gì quí báulắm đến nỗi ông ta phải vác kè kè bên mình! Có người để ư ḍm ngó vào nhà ông,nhưng chẳng khám phá ra điều gì! V́ nhà lúc nào cũng đóng kín cửa, c̣n cửa sổthì bằng kính có màn che bên trong! Mỗi khi thấy ông ra ngoài cái thùng đã ởtrên vai rồi ! Ông ta sống một mình trong căn nhà đó, nên có muốn t́m hiểu cũngkhông ai biết t́m ra người mà tra! Sự̣ ṃ rồi cũng phôi pha đi! Họ chỉ biết là"ông vác thùng" có một điều gì bí mật mà họ không thể khám phá ra được!


Thấm thoát hai năm đã trôi qua! Cuộc sống vẫn êm đềm trên vùng caonguyên mờ sương này! Cả hai tuần nay không ai thấy "ông vác thùng" ra chợ ,người ta x́ xào hỏi thăm nhau. Nhưng không ai biết gì hơn! Mấy người làm rẫy gầnnhà ông ta cũng lắc đầu nói không thấy ông ra tưới rau, bắt sâu cả tuần rố! Mấyhôm sau họ báo cho ông trưởng cuộc cảnh sát ở quận và yêu cầu ông ta cho nhânviên tới xem coi có việc gì bất trắc đã xẩy cho "ông vác thùng" chăng ! Có ngườibạo miệng nói có lẽ bọn cướp nào đó nghe đồn về ông đã lẻn vào nhà giết ông tađể cướp cái thùng báu vật !


Khi hai nhân viên cảnh sát đến nhà gỏcửa thì chẳng có tiếng trả lời! Họ gọi về văn pḥng quận báo cáo và xin lệnh .Ông cuộc trưởng nghi là có sựố xảy ra bên trong nên ra lệnh cho họ phá cửa vào! Họ tông cửa vào và thấy ông ta nằm mê man trên giường. Cái thùng gỗ vẫn nằmsát bên tai trái! Họ lay ông dậy, nhưng ông ta vẫn như nửa tỉnh nửa mơ, họ lấykhăn ướt lau cho mặt cho ông! Mặt ông nóng hừng hự Ông ta đang lên cơn sốtnặng! Da cổ rướm máu ở mấy lổ chân lông! Ông ta bị sốt xuất huyết rồi! Bệnh nàykhông trị kịp thời thì toi mạng như chơi! Họ gọi về xin xe cứu thương chở bệnhnhân ra bệnh viện tỉnh v́ ở quận không có đủ phương tiện và thuốc chữa bệnh này!


Khi xe đến y tá vào kè ông ta ra, ông ngồi dậy nhưng vẫn vác theocái thùng cây! Họ nói gì đi nữa ông ta vẫn khăng khăng không chịu buông tay rakhỏi cái thùng! Ddành chiều theo ông vậy! Họ chở "ông vác thùng" ra bệnh việntỉnh để điều trị! Mấy ông cảnh sát sau khi nêm phong cái nhà đó quay về quận nóicho mấy người hiếu kỳ biết về t́nh trạng của ông ta và thêm vào "Tôi nghĩ ông takhông qua khỏi con trăng này quá! Cái bệnh này giết chết bao nhiêu người rồi !Ông ta bị nặng quá rồi mà không ai hay để mang đi nhà thương sớm! Bây giờ tôinghĩ là quá trể rồi!" Anh cảnh sát thứ hai chêm thêm "Mà cái người gì kỳ cục ghê! Chết tới nơi rồi mà vẫn nằng nặc khiêng theo cái thùng! Chết rồi biết c̣n mangtheo được của cải xuống dưới đó không mà c̣n tiếc của ! Thiệt là hết nói mà!"




Hôm sau tin từ bệnh viện tỉnh báo về là "ông vác thùng" đăchết v́ bệnh đã phát quá nặng ở thời kỳ cuối cùng rồi! Không thể cứu được! Vàkèm theo đó là một tin khủng khiếp làm bàng hoàng tất cả mọi người trong cáiquận Ddơn Dương nhỏ bé này! "Ông vác thùng" có "HAI CÁI ĐẦU!" Cái bên trái ôngta che đậy nó bằng cái thùng cây! Cái tin này làm mọi người bàng hoàng bàn tánxôn xao! Một việc chưa từng xảy ra tại miền heo hút này! Ông cuộc trưởng cảnhsát cùng vài nhân viên và y tá lên tỉnh nhận xác ông ta về để khâm liệm và chôncất v́ "ông vác thùng" độc thân độc mă ở cái xứ này và không ai biết thân nhâncủa ông ở đâu cả ! Người ta tụ tập lại trước nhà xác của bệnh viện quận để xem!Tin dữ đồn xa! Người từ dưới Ddà Lạt lên, kẻ ở Lâm Ddồng đến, ngay cả một số dânSaigon cũng có mặt để nhìn xem người dị tướng hai đầu, dù bây giờ ông ta chỉ làcái thây ma chết cứng thôi! Người đi nườn nượt hơn cả hội chơ. Tết ! Tuy thếcảnh sát không cho ai vào bên trong cả chỉ có nhừng người có trách nhiệm đượcphép vào làm công việc tẩm liệm mà thôi!


Rồi chuyện cũng được x́ xầmra ngoài! Mấy người liệm xác nói là "ông vác thùng" đúng là có hai đầu thật! Cáibên phải trông hiền lành phúc hậu, c̣n cái bên trái trông có vẻ hơi hung ác! Tuyông có hai đầu nhưng chỉ có một thân mình, với hai chân hai tay chứ không phảinhư các trường hợp hai người sinh dính vào nhau như ta thường thấy! Cảnh sát đếnnhà ông để làm biên bản kiểm kê tài sản và niêm phong nhà của ông! Lỡ có thânnhân ông đến thì sẽ giao cho họ! Trong khi kiểm kê, một cảnh sát viên thấy cuốnnhật kư trong ngăn kéo bàn viết! Anh ta mang về trao cho ông cuộc trưởng, và cómấy đoạn trong cuốn nhật kư nói về thân phận của "ông vác thùng!"




****** Sau đây là mấy đoạn do chính "ông vác thùng" viếttrong nhật kư ******


"Kiếp trước chắc tôi làm nhiều việc ác nên khisinh ra trong kiếp này tôi đã phải gánh chịu lấy tội t́nh! Mà hình phạt PhậtTrời giáng xuống cho tôi là một hình phạt quá nặng nề _ Tôi một quái nhân haiđầu!!_ Bố mẹ tôi xấu hổ v́ tôi nên giấu kín tôi trong nhà suốt thời thơ ấu! Chamẹ tôi là người giàu có và danh giá ở quận Vĩnh Châu, tỉnh Bạc Liêu cho nên việcbảo vệ danh tiếng cho gia đ́nh là trọng! Sựiệc tôi có hai đầu chỉ có ngườitrong đ́nh là rỏ thôi, cũng có một người lạ biết: đó là bà mụ đở đẻ cho mẹ tôitại nhà! Nhưng bố mẹ tôi đã cho bà ta một số tiền rất lớn để bịt miệng bà này!


Mẹ tôi tựạy tôi đọc, viết, và toán pháp ở nhà nên tôi không biếttrường học là gì cả! Tôi cũng không có tuổi thơ như những trẻ bình thường khác!Trong lúc bọn trẻ chạy chơi la hét xôn xao ngoài đường thì tôi thui thủi mộtmình trong nhà kín! Không có bạn bè tôi chỉ c̣n cách là tựói chuyện với tôi chođỡ cô độc! Tôi có hai cái đầu mà! Tôi tuy một mà hai, tuy hai mà một!

.........

Trong chúng ta luôn có hai con người một hiền và mộtdữ luôn đánh vật với nhau! Và đa số chúng ta, con người hiền mà chúng ta gọi làlương tâm thường thắng, c̣n con người ác mà ta gọi là tà tâm hay mặt trái thườngthua! Nên trên đời này ta thấy người lương thiện nhiều hơn kẻ bất nhân! Dù hiềnhay ác đi nữa thì ở người bình thường ta vẫn có thể che dấu đi cái thựchất củamình! Cho nên mới có lắm kẻ bị người khác lừa lọc qua cái bộ dạng bên ngoài củahọ!



C̣n tôi cái thiện cái ác nó thể hiện rỏ ràng ở mỗi cái đầucủa tôi! Cái bên phải thì toàn thiện, cái bên trái thể hiện cái tà tâm của tôi!Có những lúc ta thường tựhủ hay bị lương tâm cắn rứt! Ddó là lúc cái thiện vàcái ác dằn vặt lẫn nhau, thường thì người khác không thấy được điều gì ta nghĩtrong đầu! Tôi cũng vậy, nhưng khác mọi người là thay v́ suy nghĩ việc mình làmtrong một đầu thì hai cái đầu tôi luôn căi vả tranh biện cho sựuy nghĩ củamình! Tôi như một mà hai vậy! Giống như hai anh em song sinh, tuy có nhiều điểmgiống nhau, có nhiều linh cảm cho nhau, và có thể hiểu phần nào sựuy nghĩ củanhau. Nhưng họ vẫn là hai cá nhân riêng biệt! Hai cái đầu tôi cũng giống nhưvậy! Cái thiện không biết hết cái xấu đang nghĩ gì và ngược lại!


Tôibiết bố mẹ tôi rất đau khổ v́ "chúng tôi!" Ddau khổ cho chính họ và cho chínhtôi nữa! Họ cũng biết rỏ là tâm tính tôi thể hiện rỏ rệt qua hai cái đầu củatôi, và mừng v́ cái thiện của tôi thường thắng thế và khuất phục được cái ác! Bốmẹ tôi không giám sinh thêm một đứa con nào nữa! Thế nên tôi là con độc nhấttrong nhà! Gia đ́nh tôi là chủ một vườn nhản cả 20 mẫu tây! Của ăn của để từ đờicha ông để lại làm cho gia đ́nh tôi càng ngày càng giàu có hơn!

..........

Ddến khi tôi được 15 tuổi, tôi chán ngấy cái cảnh tùtúng trong nhà, tôi đ̣i ra ngoài chơi! Bố mẹ tôi nhất định không bằng ḷng! Riếtrồi tôi phải hăm là sẽ trốn ra ngoài nếu có dịp! Bố mẹ tôi chẳng c̣n cách nàohơn phải cho phép tôi ra ngoài chơi nhưng với một điều kiện: Phải đội một cáithùng lên cái đầu thừa và không được gây điều gì khuấy động ở ngoài đường! Tôiđồng ư và hai đầu tôi thảo luận, cuối cùng để khỏi vi phạm điều đã hứa với bố mẹcái đầu ác đồng ư là nó sẽ đội cái thùng đó mỗi khi tôi ra ngoài chơi! Và cáiđầu thiện của tôi sẽ kể những gì nó thấy cho cái đầu ác khi tôi về nhà!



Ngày đầu tiên ra ngoài, tôi chỉ đi loanh quanh gần nhà thôi, taytrái tôi luôn giữ cái vành thùng cứ sợ nó rơi xuống đất để lộ ra cái đầu thừacủa mình! Tuy là con của một chủ đồn điền nổi tiếng trong vùng nhưng mọi ngườitrong vùng này chẳng hề biết tôi! Từ bé đến giờ tôi chỉ trốn rúc trong nhà mà!Người lớn x́ xào chỉ chỏ khi lần đầu thấy tôi! C̣n bọn trẻ không biết từ đâu rakéo cả dọc sau lưng tôi ra điều lạ lùng lắm! Mà cũng chẳng trách họ được, vùngnày ai ai cũng biết mặt nhau, c̣n tôi là kẻ lạ mặt và lại luôn vác theo trên vaicái thùng cây thì hỏi ai mà chẳng ṭ ṃ! Sau lần đi chơi đầu tiên đó tôi xấu hổvà ở trong nhà cả tháng không giám ra nữa!



Nhưng rồi sựuyến rũbên ngoài quá mạnh, tôi lại đi chơi nhiều lần! Riết rồi quen đi, tôi không để ưđến lời chọc ghẹo của bọn trẻ và bỏ qua những ánh mắt cùng lời x́ xào của bọnngười lớn trong vùng! Ddiều này không phải là dễ, v́ tuy không thấy được nhưngcái đầu ác của tôi vẫn nghe được những câu không hay về tôi! Nó giận dữ lắm !Nhưng nhớ lời hứa với bố mẹ mà nó phải lặng câm như hến! Mồi khi đi chơi về nhà,hai cái đầu tôi lại tranh căi nhau kịch liệt! Ddầu thiện rồi cũng khuyên đượccái ác là muốn có được cái mình muốn thì phải hy sinh thôi! Nhưng nhiều luc nóvẫn phản kháng, la toáng lên ở ngoài đường! Tôi phải tḥ tay phải vào thùng màbịt miệng nó lại để khỏi bị lộ ra chân tướng của mình! Người ngoài tưởng tôi tḥtay vào xem của báu của tôi vẫn c̣n bên trong hay không!

.........

Cuộc đời tôi cứ lặng lẽ trôi đi! Tôi không hề quen biết một người phụ nữnào ngoại trừ mẹ tôi! Có ai mà giám làm bạn với một tên quái nhân hai đầu nhưtôi chứ! Tôi đau khổ chấp nhận sự#273;ơn độc của mình! Nhiều lần tôi cầu đượcchết đi, hay có ư định tự ử cho xong cái đời khổ đau của mình! Nhưng tôi khôngthể nào thựhiện được điều mà tôi toan tính! Thôi thì cứ sống cho qua kiếp này!Hy vọng tôi đã chịu phạt đủ cho tôi tôi kiếp trước và mong kiếp sau tôi khôngchịu cảnh này! Nhưng cái Tết Mậu Thân oan nghiệt đã thay đổi cả những dựđịnhcủa tôi! Năm đó tôi vừa tròn 50! Bố mẹ tôi về tỉnh Bạc Liêu ngày 30 Tết,dự#273;ịnh là Mồng Một đi chúc tết các vị quan lại trong Dinh Tỉnh Trưởng ởđường Công Lư, sau sẽ đến nhà bà con, bạn bè vui xuân và sẽ trở về lại nhà ngàyMồng Hai! Ddêm Mồng Một CS pháo kích và tổng tấn công vào tỉnh lỵ! Khói lửa máuxương đổ tràn khắp nơi! Cả hai tuần sau tôi mới biết tin bố mẹ tôi đã chết v́đạn pháo kích của CS! Tôi khóc suốt cả tuần và lo lắng cho cuộc sống trong tươnglai của mình ! Xưa nay tôi chỉ sống dựvào bố mẹ, nay họ không c̣n tôi sẽ ra saođây! Tôi suy đi tính lại trong mấy ngày rồi đi đến một quyết định cho cuộc đờimình!

..........


Sau khi chôn cất bố mẹ xong! Tôi nhờ ngườibán hết nhà cửa, vườn đất, rồi tặng hầu hết số tiền bán được cho các hội từthiện! Tôi giữ lại một số đủ cho tôi lập nghiệp ở một vùng xa lạ nào đó! Tôi đăchọn Ddơn Dương làm chổ trú thân cho quảng đời c̣n lại của mình! Và mùa Thu năm1968 tôi đã tới đây mua một căn nhà có một mẫu cafe và mảnh đất nhỏ để trồng hoamàu! Tôi học cách trồng tiả và tập cuốc xới làm vườn! Tuy tôi vẫn gặp sự̣ ṃcủa người trong quận và sựchọc ghẹo của bọn con nít! Tôi vẫn giữ thái độ từ tốncủa mình và rồi họ để tôi yên!



Nhưng cái đầu ác của tôi nổi dậy!Nó nói là bị đàn áp quá lâu rồi! Tôi không công bình với nó! Nó không hề hưởngthụ những điều mắt thấy tai nghe như cái đầu kia! Có lẽ tôi cũng bắt đầu giàrồi, không c̣n mạnh mẽ như xưa nên cái đầu thiện của tôi không đủ sức thuyếtphục cái ác của mình! Nên nhiều hôm nó phải nhượng bộ để đội cái thùng thay chođầu ác khi ra phố ! Và hậu quả là nó đi uống rượu, say sưa, la hét chửi bới bọntrẻ kéo theo sau lưng! Cái thiện của tôi phải thì thầm bên tai nó để nó kềm chếcái tính hung hăng của mình! Và cũng may, nó vẫn c̣n biết nghe lời và kềm chếđược việc làm của nó!

............



Tôi cứ tưởng là cứthế đời tôi sẽ kéo tới tuổi già! Sau khi tôi chết mọi người có biết thì tôikhông cần phải sợ nữa! Người đã chết rồi thì c̣n biết gì nữa đâu mà sợ chứ!Nhưng ở đời mọi sự#273;âu luôn diễn ra như ư mình muốn! Tuần rồi tôi bị sốtnặng! Ddầu tôi buốt nhức và cơn sốt có lẽ lên hơn 40 đô. C ! Tôi t́m trong tủthuốc mấy viên thuốc cảm uống với hy vọng là cơn sốt sẽ qua đi và một hai bữatôi sẽ khoẻ lại! Rồi sựiệc sẽ lại êm đềm như những ngày qua! Nhưng tôi lầm, cơnsốt kéo dài cả tuần rồi mà không thấy thuyên giảm gì cả! Tôi không giám đi khámbác sĩ v́ sợ bị khám phá sựí mật của mình! Tôi chống chọi với cơn sốt bằngnhững viên thuốc cảm mà tôi mua ở tiệp tạp hóa ngoài phố! Bệnh càng ngày càngnặng thêm! Tôi nằm liệt giường không màng đến ăn uống nữa! Trên da tôi nổi lêncác hột máu đỏ bầm! Những đốm đỏ lấm tấm trên cổ trên mình tôi như những đốm sởimà hồi c̣n bé tôi đã từng trải qua! Nhưng đây là những dấu hiệu chết người chứkhông như cái bệnh sởi loàng xoàng khi xưa! Tôi bị bệnh sốt xuất huyết thật rồi!Cái bệnh này hiện nay vẫn chưa có thuốc chữa mà! Tôi vẫn cố ghi lại những gì xảyđến cho tôi dù rằng sức tôi mỗi ngày mỗi kiệt! Thôi thì trước sau gì cũng phảichết ! Chết đối với tôi là một sựiải thoát nên tôi không hề sợ nó! Trước khivào cơn hôn mê, tôi cố lấy cái thùng gỗ trùm lên đầu ác của mình! tôi không biếttại sao tôi lại làm vậy! Có lẽ do thói quen mỗi khi tôi sửa soạn ra đi mà rachăng! Mà đây cũng là lúc tôi sửa soạn cho cuộc ra đi vĩnh viễn và sau cùng củamình mà! Tôi thiếp đi trong cơn sốt mơ màng........"

.........





Tam Tang








PS: Truyệnnày tôi viết theo ư của một câu chuyện tôi nghe kể đã lâu ! hình tượng tôi lấyra là người có hai đầu, c̣n các chi tiết, như địa điểm, các nhân vật và t́nhtiết trong câu chuyện là do tôi thêm thắt cho có đầu có đuôi!