Xác Chết Báo Hận
 
Có lẽ ngay cả những ai ít bị gây ấn tượng nhất đôi khi cũng cảm nhận thấy nhữngđiều, những hiện tượng không nhìn thấy, đặc biệt là tại một điểm xác định và vàothời điểm xác định, khi các thế lực vô hình nào đấy tồn tại quanh ta.
 
Có phải người chết măi măi rời xa chúng ta, hay họ vẫn ám ảnh cuộc sống dươngthế của chúng ta? Lư giải sợi dây liên hệ là không tưởng, nhưng hồn ma người đăchết có đủ sức mạnh lởn vởn quanh ta, và có thể c̣n hiện hình làm cho chúng tacảm thấy như bị bắt quả tang. Họ thường trở về có mục đích rơ ràng, để phù hộ tahoặc đe dọa ta.
 
Vợ của Arthur Noakes có tính ghen ảo giác. Số là chồng cô rất yếu đuối trước phụnữ nên Edith ghen tuông đã phải chịu nhiều cay đắng, nhục nhă và những cơn đautim hồi c̣n sống.
 
Trước lúc qua đời cô thề độc rằng nếu Arthur cứ tiếp tục tán tỉnh phụ nữ và quanhệ chăn gối với họ, cô sẽ trở về ám ảnh để cho ông thậm chí không c̣n dám nhìnmặt bất cứ một người khác giới nào. Những gì chưa làm được trên đời hy vọng sẽlàm được từ cơi âm.
 
Arthur Noakes không thèm quan tâm tới lời đe dọa của người vợ quá cố, ông nhanhchóng lao vào t́m kiếm một người đàn bà hấp dẫn. Từ tâm khảm, Arthur nghĩ giờđây ông đã là người tự do và có thể hưởng thụ cuộc sống tự do đó cho cạn nhiệthuyết trong tim mình. Có lẽ ông sẽ cưới vợ nữa kia. Vợ chắc chắn có ích, nhưngc̣n nhiều thì giờ chán.
 
Là ông chủ cửa hàng vải và đồ tạp phẩm duy nhất ở thị trấn Sussex nhỏ bé, Arthurcó khả năng lựa chọn rộng răi trong số các bà, các cô khách hàng, thế nhưng hầuhết người đẹp đều dửng dưng đối với người đàn ông đã có vợ. Là người góa vợnhưng đẹp mă, ông hy vọng có sự lựa chọn thoải mái hơn.
 
Chẳng bao lâu sau con mắt lang thang của ông chú ư đến một quả phụ trẻ thườngxuyên đến cửa hàng mua đăng ten và dải lụa, dường như cảnh sống góa bụa không hềlàm mất nét đẹp tự nhiên và t́nh yêu cuộc sống của cô. Dẫu sao, khi Arthur t́mcách lại gần thì cô ta có tỏ ra hơi lưỡng lự, tuy đôi mắt xanh đẹp tuyệt thìbiểu lộ lời thúc giục cứ tiếp tục đi.
 
"Ông Noakes, việc ông t́m kiếm người đàn bà khác trong khi người vợ tội nghiệpcủa ông c̣n chưa kịp lạnh dưới mồ có vội vă quá không đấy?"
 
Arthur rùng mình lưỡng lự nhưng sự nóng ḷng sở hữu người đẹp đoan trang giả tạonày nhanh chóng xâm chiếm ḷng ông. Ông cũng nhận ra cô Mabel, vốn sinh ra trongmột gia đ́nh nghèo túng điển hình, đơn giản là đang đắn đo trước danh tiết củamình.
 
"Thưa cô yêu quý, mọi việc diễn ra như thể tôi đã yêu cô từ lâu lắm rồi và tôikhông thể giữ kín t́nh cảm của tôi với cô mà không nói cho cô biết được. Nếu côngại đi ngoài phố bên cạnh tôi và tôi đánh giá cao sự dè dặt đó, sao chúng takhông thể hẹn gặp nhau ở một nơi nào đó ngoài thị trấn để không ai bắt gặp chúngta được?".
 
Đôi mắt Mabel lúc này đang ngắm vẻ tao nhă của chính cô, đôi giày bấm khuy, chânphải đung đưa làm đỏm. Hy vọng của Arthur càng tăng khiến ông càng sốt ruột khiông dán mắt vào hai cổ chân mảnh mai, vào sự run rẩy của đôi g̣ má và sự bẽn lẽntrong nụ cười của cô gái.
 
Cô gái ngước mắt nhìn tôi. "Thế chúng ta có thể gặp nhau ở nơi nào mà không bịphát hiện?". Cô giả vờ xấu hổ khi hỏi ông câu ấy.
 
Arthur đã biết chỗ đó. Trước đây ông đã từng đến đấy. Sống giữa một cộng đồngnhỏ bé, sự bí mật đôi khi thật hữu ích để tiến hành công việc riêng tư thànhcông. Ông kể với Mabel về địa điểm ấy bằng giọng nói mơ mộng và cô đồng ư gặpông tối hôm sau.
 
Đây đúng là địa điểm thơ mộng, lư tưởng cho những người yêu nhau, bên cạnh mộtchiếc cầu bắc ngang con suối chảy yên bình. Arthur đến trước và người t́nh mớikhông để ông phải đợi lâu. Niềm vui của ông được trọn vẹn ngay khi ông nhìn thấycô gái qua cầu. Trước nay không mấy ai đi bộ qua đây, ngay cả vào những đêm hèmát mẻ này. Họ gặp nhau nhiều lần, hôn nhau, làm t́nh mà không phải lo lắng bịquấy rầy.
 
Một tối Mabel đến muộn, Arthur mỗi lúc một sốt ruột, liên tục nhìn lên cây cầuchập chờn ánh đèn pha ô tô. Chuyện gì xảy ra nhỉ? Có lẽ cô cố t́nh bắt ông chờđể khiến ông hăng hái hơn. Có lẽ cô không đến được tối nay? Vừa lúc ông định đivề thì thấy bóng cô vội vă băng qua cầu.
 
Chợt nghĩ hay là cho cô một bài học, ông nấp sau một gốc cây chờ đến tận khi côtới chỗ hẹn ḥ quen thuộc, ông mới nhẹ nhàng lại gần và đột ngột ôm gọn eo lưngthon thả của cô gái.
 
Arthur chợt rùng mình. Dường như cô đã tan ra thành hư vô, đúng lúc đó cô quaymặt về phía ông. Kinh khủng quá, kinh khủng không tài nào tả được. Thay v́ gươngmặt vui cười xinh đẹp, đôi mắt nhí nhảnh, đôi má hồng của Mabel, ông nhìn thấygương mặt đã chết của vợ ông trắng bệch như phấn, đôi mắt đờ đẫn đầy tử khí đangđe dọa ông làm ông hoảng hốt sợ hăi. Ông nhảy bật trở lại, thét lên khiếp đảm.
 
Bóng ma chỉ một ngón tay cảnh cáo về phía ông rồi biến mất ngay trước mắt ông.Ông bỗng nhớ lại lời nguyền bên người chết của vợ và bỏ chạy thục mạng khỏi chỗhẹn trên đôi chân run rẩy.
 
 
1 2 3
 
 
Xác Chết Báo Hận
Dịch Giả: Tô Đức Huy
 
 
Lên đến chân cầu, chạy được quăng ngắn, ông thấy Mabel đang đi về phía mình.
 
Nhưng đó có phải cô gái góa trẻ đẹp hay hồn ma kinh khủng nọ mặc quần áo củaMabel? Ông đợi trong nỗi sợ hăi, run lẩy bẩy, thở hổn hển sau cơn vận động quásức không quen vừa qua, ông chưa bao giờ chạy nhanh như thế trong đời mình, vàtrong bóng tối nhập nḥa ông không dám chắc thật giả cho đến khi cô gái đến gần.
 
"Anh sốt ruột quá phải không anh yêu?". Cô cười nhẹ nhàng, hai tay ôm choàng lấycổ ông hôn lấy hôn để.
 
Ông thở phào nhẹ cả người bởi cơ thể cô gái có hơi ấm và ngửi thấy mùi nước hoahuệ quen thuộc của Mabel. Arthur run rẩy gỡ tay cô gái ra, ông lại nhớ đến mùimộ người chết và ngón tay cảnh cáo của bóng ma vợ cũ.
 
"Có chuyện gì thế anh Arthur? Người anh run bắn lên kia. Anh giận em đến muộnphải không? Hay cái gì đó nhảy chồm vào anh từ sau bụi rậm?".
 
Arthur cố lùi người ra xa và tránh né câu hỏi bằng cách tỏ vẻ khó chịu v́ sựchậm trễ của cô gái. Ông hỏi việc gì đã khiến cô đến muộn.
 
"Em xin lỗi đã đến muộn, Arthur. Bà mẹ nuôi em tới thăm em nên em không thể bỏbà ở lại được. Nhưng có gì đâu, giờ em ở đây rồi. Đến chỗ chúng ta vẫn ngồi đirồi em sẽ kể cho".
 
Cử chỉ của cô đầy quyến rũ, cô âu yếm ông mà nếu như ngày thường hẳn đã làm máutrong người ông nóng lên rồi. Nhưng tối nay, ông run rẩy sợ hăi với ư nghĩ trởlại nơi đã gặp người vợ quá cố của ông vừa hiện về đe dọa. Ông đề nghị tối nayhọ nên đi nghe ḥa nhạc. Ông thích nơi công cộng vui vẻ, giải trí và nhất là vàigiọt Scotch giúp ông quên đi cơn ác mộng vừa qua.
 
Nhưng Mabel khăng khăng từ chối đến bất cứ nơi công cộng nào với ông và khi ôngnhất định không thay đổi ư kiến thì cô nói rằng ông không c̣n yêu cô nữa. "Nếuanh tới những nơi đó anh sẽ t́m được bọn đàn bà cũng chỉ chăm chăm tới đó để t́mbạn t́nh, Arthur Noakes ạ".
 
Arthur phân bua giải thích rằng ông vẫn yêu cô, nhưng Mabel mặc cảm và cố chấp,cảnh cáo nếu ông bỏ cô đi đến chỗ đó bây giờ cô sẽ không thèm gặp ông nữa, bởinhư thế có nghĩa là t́nh yêu và sự âu yếm của cô không c̣n là nỗi khát khao vàcần thiết đối với ông; thế thì quan hệ của họ nên chấm dứt từ đây.
 
Nhưng Arthur vẫn run lắm. Mabel tỏ ra nhỏ nhen, vụn vặt và ông không tin là côsẽ từ chối gặp nhau lần sau nếu được đề nghị. Có một việc ông chắc chắn nhất,ông sẽ không bao giờ dùng địa chỉ trữ t́nh đó bên bờ sông để làm nơi hẹn ḥ nữa.
 
Arthur đến pḥng ḥa nhạc một mình và sau vài cốc rượu, trong không khí sôi độngcủa âm nhạc, ông chỉ c̣n nghĩ sự việc vừa qua là sự tưởng tượng. Làm sao mộtngười chết có thể hiện về như thế được?
 
Sáng hôm sau Arthur gặp Mabel đến cửa hàng nhưng lần này bên cạnh cô là một bạntrai mới và cô phớt lờ ông. Ô, thưa bà quả phụ trẻ, nếu cô làm như thế thì tôicũng sớm t́m người khác, một người hấp dẫn hơn và không sợ bị nhìn thấy ở nơicông cộng như cô.
 
Sự lựa chọn tiếp theo của ông là một cô chồng c̣n sống nhưng ở trong hải quân,phải xa nhà quanh năm, tên cô ấy là Alice. Cô không đẹp nhưng dễ nhìn, có tráitim nồng nàn và cơ thể khêu gợi. Cô thường mời ông đến nhà chơi.
 
Alice nấu một bữa ngon, có cả bia và rượu gin. Cô c̣n mời ông hút x́ gà, có lẽcủa chồng cô, Arthur nghĩ thầm, tự tay châm cho ông hút rất ân cần. Ông ngăngười xuống ghế, ḷng tràn ngập cảm giác dễ chịu, khoan khoái. Alice ngồi bênông, họ vuốt ve, âu yếm và hôn nhau. Lát sau cô đứng dậy.
 
"Hút nốt điếu x́ gà của anh đi, c̣n em đi thay quần áo đây, Arthur". Mắt cô nhìnông khêu gợi, mời mọc. "Lúc nào em gọi anh lên nhé".
 
"Em biết là anh nóng ḷng mà", ông đáp lại, "đừng lâu quá nhé em yêu".
 
Dường như khoảng một hay hai phút sau, Alice quay xuống, quần áo vẫn mặc trênngười, nhưng là bộ quần áo khác, xung quanh cô là luồng không khí lành lạnh ghêghê. Ông đứng chồm dậy, điều x́ gà rơi xuống thảm, không c̣n tâm trí đâu để thấynó bắt lửa cháy âm ỉ.
 
Một nỗi sợ hăi ập đến, không phải Alice đang đứng trước mặt ông mà là hồn ma củaEdith, khuôn mặt người chết trắng mốc nhìn ông lừ lừ. Mới vài phút trước đây ôngc̣n đứng chỗ này ḷng tràn ngập hạnh phúc và thèm khát, c̣n giờ đây hai chân ôngchôn chặt xuống sàn, cứng người v́ sợ, hai cánh tay khô khốc, xương xẩu và lạnhlẽo ôm lấy cổ ông, hai con mắt nguyền rủa ông, từ hai vành môi xám xịt phun raluồng hơi thối của cơ thể người chết đang phân hủy.
 
 
1 2 3
 
 
Xác Chết Báo Hận
Dịch Giả: Tô Đức Huy
 
 
Đúng lúc đó giọng nói nhẹ nhàng từ trên gác vọng xuống: "Anh lên được rồi đấy,
 
Arthur yêu dấu". Bóng ma lại biến mất. Nhưng cảm giác hai cánh tay toàn xươngvẫn đè trên cổ ông, mùi x́ gà không át nổi mùi mộ và cơ thể người chết.
 
Ông bị kích động. Ông chạy bổ đi mặc bóng người mời gọi ông đã xuất hiện trêncầu thang. Alice hốt hoảng thấy ông lao vụt ra ngoài không c̣n kịp đóng cửa lại.Arthur chạy nhanh như bị ma đuổi sau lưng.
 
Cuộc t́nh ngắn ngủi với Alice chấm dứt ở đấy. Suốt cả tuần sau đó ông chỉ ở rịttrong nhà tự an ủi bằng rượu Scotch. Cửa hàng gặp khó khăn v́ ông bỏ bê côngviệc. Arthur nhận thấy không thể tiếp tục như thế này được nữa. Ông quyết địnhđóng cửa hàng và chuyển lên London. Ở thành phố lớn đó, bóng ma Edith không c̣nám ảnh được ông nữa và ông có thể bắt đầu cuộc sống mới. Công việc tiến hànhthuận lợi khiến ông cảm thấy hạnh phúc và tinh thần thoải mái hơn.
 
Arthur có hai cô trợ lư và một cô tên là Mary Thompson nhanh chóng hấp dẫn ông.Chẳng bao lâu sau quan hệ của họ đi xa hơn quan hệ bè bạn.
 
Cũng có khi nỗi ám ảnh ngày xưa trở về đe dọa ông. Như cái hôm ông cùng Mary đixem vở Vụ án mạng trong kho thóc màu đỏ. Đến cảnh người đàn ông rủ bạn gái vàokho thóc rồi giết hại cô ông giật nảy người; quyển sách đang cầm trên tay tuộtrơi xuống sàn. Mary đứng cạnh thấy người ông run rẩy. Ông sợ hăi quay sang nhìncô. Có phải Mary bằng xương bằng thịt không? Hay Edith trở về thay chỗ bạn t́nhmới của ông?
 
Ông nắm chặt bàn tay đang chìa ra, nó ấm và mềm mại. Ông cố gắng trấn tĩnh và anủi Mary rằng mọi thứ đã ổn, có lẽ vừa rồi là do nhiễm lạnh và hơi mệt. Thế nhưngtừ lúc đó ông không thể từ bỏ được ư nghĩ rằng hồn ma đáng ghét vợ ông đã theoông lên London.
 
Vở kịch kết thúc, Mary khẩn khoản đ̣i đưa ông về nhà, trên đường cô ghé tiệmrượu mua thêm chai whisky.
 
"Anh cần một cốc rượu nóng và sữa", cô nói. "Anh phải uống hết em mới về".
 
Ngày thường Arthur hẳn đã vui vẻ chấp nhận, nhưng hôm nay ông sợ và t́m mọi cáchxua đuổi cô.
 
   "Anh hứa với em anh sẽ uống sữa nóng và whisky. Em không phải bận tâm quávậy, em rất tốt với anh, Mary thân yêu".
 
Nói thế nhưng ông không từ chối măi được. Arthur mở cửa cho Mary vào, không quênquay lại sau lưng nhìn xem có bóng nào không. Ông bật bếp ga đun sữa. Mary buồncười khi thấy ông hôm nay làm gì cũng nhanh vội, thậm chí ông c̣n không thèm hôncô suốt từ khi họ vào trong nhà; hiếm khi ông bỏ lỡ dịp nào chỉ có hai người vớinhau.
 
Họ đang hôn nhau thì ông giật mìng khi nghe thấy tiếng đập cửa dưới gác. Marycũng nghe thấy và nói có lẽ ông vẫn để mở cửa ngoài lúc vào nhà.
 
"Anh xuống khóa cửa lại đi", cô nói. Ông lưỡng lự.
 
Ông thấy ớn lạnh trong ḷng. Chắc chắn ông đã khóa cửa cẩn thận lúc họ vào nhànhưng làm sao đây khi ông không thể nói với Mary rằng ông sợ bóng tối và sẽ chếtkhiếp nếu ông gặp người đó dưới tầng một.
 
Ông vội vàng chạy xuống, mau mau chóng chóng cho xong việc. Cửa vẫn đóng, ônggạt thêm chiếc then cửa bằng mấy ngón tay run rẩy.
 
Thình ĺnh ông ngửi thấy mùi xác chết, ông hoảng hốt quay lại, khiếp sợ v́ biếttrước sẽ nhìn thấy gì. Cô ấy đứng kia, đứng ngay giữa đường đi, chặn đường lêngác của ông. Mặt cô đã chuyển sang màu lục, hai g̣ má chảy rữa kinh tởm, môi bịgặm gần hết khiến hai hàm răng nhô cả ra ngoài. Lúc hai cánh tay chỉ c̣n xươngđưa lên cổ ông buộc ông phải nhìn thẳng vào hai hốc mắt sâu hoắm không c̣n concon ngươi, sức chịu đựng của ông đã hết.
 
Đúng lúc đó Mary gọi ông trên gác, bóng ma biến mất để lại mình ông ớn lạnh đếntận chân tóc, người run rẩy đến mức làm cho các cơ thịt méo xệch đi, lộn mửa v́mùi người chết rữa vừa hít phải. Khi Mary nhìn ông cô cũng chết khiếp: người ôngtrắng bệch, run lẩy bẩy không ngớt.
 
Việc duy nhất ông ước ao bây giờ là phải rời xa cô gái này. Nhưng Mary quá sốtsắng, bắt ông phải đến ngồi bên ḷ sưởi và đưa cho ông sữa nóng cùng rượuwhisky. "Chắc anh vừa trải qua một nỗi sợ hăi kinh khủng, Arthur yêu dấu, v́ thếem nghĩ anh nên nằm nghỉ cả ngày mai cho khỏe. Bọn em có thể quản lư cửa hàngđược, lúc nào rỗi em sẽ lên thăm anh ngay".
 
Lời đề nghị chân t́nh của Mary lại khiến Arthur cảnh giác. Edith đời nào chấpnhận chuyện đó! Bóng ma đó trở về dọa ông lần nữa thì ông chết mất. Thế thìchẳng c̣n cách ṇa khác là Mary phải ra đi, nhưng nhất thời ông chưa biết nóivới cô thế nào.
 
Cuối cùng Mary cũng ra về, ông lên giường nhưng giấc ngủ mệt mỏi thỉnh thoảng bịngắt quăng bởi những cơn ác mộng hăi hùng. Người vợ quá cố cùng ngủ trên giườngvới ông, mùi xác chết không tan khỏi hệ khứu giác của ông. Hai cánh tay xươngxẩu nặng nề vắt ngang ngực ông khiến ông thở nặng nhọc. Ông không tài nào thứcdậy được dù cố bao nhiêu đi nữa. Một sức mạnh vô hình đè chặt lên ông không choông thoát. Ông vật lộn măi với nó, cuối cùng thức dậy lúc nào không biết.
 
Sáng hôm sau Mary khóc sướt mướt khi ông viện đủ lư do để chấm dứt mối quan hệnửa chừng của họ. Ông thấy thương cô gái nhưng có thể làm gì bây giờ. Edith làngười thắng cuộc. Lời nguyền của cô ấy trước lúc chết đã trở thành sự thật. Ôngkhông thoát đi đâu được.
 
Dạo này ông hay bỏ bê công việc ở cửa hàng, đến quán rược thường xuyên, về muộn,say mèm. Mary cảm thấy ái ngại. Cô gái tốt bụng thuê về một tay nhân viên trẻ,nhưng hắn tỏ ra không thích hợp. Arthur cũng không quan tâm. Hồn ma Edith khôngc̣n về dọa ông nữa nhưng sức khỏe Arthur yếu đi trông thấy. Ông ăn ít, uốngnhiều.
 
Một buổi sáng Chủ nhật, ông đi lang thang rồi thế nào lại bước chân tới nhà thờ.Bóng người chẳng thấy đâu chỉ thấy bóng Edith. Một Edith trẻ tuổi như hồi họ mớicưới. Cô đề nghị ông đi theo ra nghĩa địa. Ông sốt sắng đi theo, bước chân xiêuxiêu vẹo vẹo đến bên mộ Edith.
 
Đứng bên cạnh ngôi mộ đá ẩm ướt. Edith dang rộng hai tay chờ đón ông và ông laovào ṿng tay ấy như đứa trẻ sà vào ḷng mẹ. Hai cánh tay chết vừa khép lại thìbộ mặt Edith ông nhìn thấy lần cuối cùng hiện về vẫn hai g̣ má chảy rữa, hốc mắtrỗng sâu hoắm. Tim ông đập dữ dội, cổ họng tắc ngẽn không thở được. Giống nhưcơn ác mộng ông phải chịu đựng bao lâu nay, nhưng không phải giấc mơ, bởi ôngcảm thấy rơ ràng những giọt nước mưa hay nước mắt ướt nḥa mặt ông.
 
Sáng hôm sau, người ta t́m thấy xác Arthur nằm ngang mộ vợ. Họ không nhận ra ôngnếu không t́m thấy chiếc ví ở trong túi. Ông được chôn cất cẩn thận ngay cùngngôi mộ của vợ. Bạn bè đều nghĩ ông muốn được bên vợ ở thế giới bên kia.
 
Măi sau này nhiều người đồn ông hiện về tổ chức cuộc họp mặt nói rơ nguyên nhâncái chết năm xưa. Không ai dám chắc thực hư thế nào.