Tiếng gọi của tử thần
Càng gần hết năm thì trời
càng lạnh, cái lạnh se da khiến mọi người phải suưtxoa mỗi khi ra đường. Ở Mỹ đã
gần 20 năm mà gia đ́nh Lan vẫn than như bọng mỗidịp đông về, thỉnh thoảng ba má
Lan vẫn tự an ủi, may mà ở Cali chứ ở mấy tiểubang khác chắc c̣n rên tới đâu.
Trời lạnh nhưng sinh hoạt của gia đ́nh Lan lạirộn rịp ồn ào hơn, mọi người có cơ
hội sum vầy. Năm nay hơi đặc biệt một tí, sẽcó gia đ́nh chị Mai ở xa đến chơi.
Ba má Lan đã hô hào cả nhà từ mấy tháng trước,lo dọn dẹp và trưng bày để đón
tiếp khách quý. Ba má Lan rất hiếu khách, mà chịMai lại là hàng xóm rất thân của
gia đ́nh Lan hồi c̣n ở bên Việt Nam. Anh củachị Mai, thày Tường, c̣n là thày dạy
kèm cũ của Lan hồi c̣n bé. Ba Lan khi nàocó mặt đầy đủ các con thì thường hay
lôi chuyện cũ ở Việt Nam ra kể, lần này sẽcó dịp cho ông cụ hàn huyên. Ba Lan có
nhắc qua, chị Mai là con gái duy nhấttrong nhà nên cực lắm, chị khéo ăn nói, vui
tính nhưng số chị lại long đong.Nghe ba Lan nhắc đến chị, má Lan lại chép miệng
nói theo:
-Tội nghiệp con bé (chị Mai đã 40 tuổi rồi mà lúc nào má Lan
cũng kêu là bé ),số nó thật là khổ, lấy chồng mà vẫn khổ, hồi xưa hình như có
ông thày bói ở chợTân Định coi cho nó, nói nó sẽ bị chết yểu...
Ba Lan gạt đi:
-Bà cứ hay tin bói toán vớ vẩn, các con chúng nó
cười cho (!) yểu gì mà yểu, Mainó c̣n sống sờ sờ ra đấy thôi!
Lan được phân công không phải làm bếp, chỉ cần ra phi trường tiếp rước gia
đ́nhchị Mai. Chuyện này thì cô nàng chịu lắm, v́ làm bếp là thế nào má Lan cũng
sẽcằn nhằn Lan vụng về, chỉ biết ăn chứ không biết làm. Ddợi ở phi trường dài
cảcần cổ, Lan đói bụng quá mới đi mua bánh ăn tạm. Ddang nhồm nhoàm nhai cái
BigMac bự tổ chảng, Lan nghe loáng thoáng báo có máy bay bị tai nạn, cô buông
rơicái bánh, vừa chạy vừa thở hỏi thăm, thôi chết rồi, đúng là chuyến bay của
anhem chị Maị Lan run run muốn té, cô dựa lưng vô tường hồi lâu mới tỉnh hồn,
látsau cô gọi về nhà:
-Ba ơi, chuyến bay của chị Mai...
-Không sao đâu, ba biết rồi, Mai và anh em của nó sẽ đi xe lửa tới đây, tới
giờchót nó mới hủy chuyến bay, nó mới kêu cho ba, c̣n đang ở phi trường bên
đó,thôi con về nhà đi.
Gia đ́nh của chị Mai đã thoát chết một cách kỳ lạ,
tin tức báo chí loan tin,chuyến bay từ Oklahoma qua Cali, những người trên
chuyến bay đó không c̣n aisống sót, lư do tai nạn vẫn c̣n đang trong ṿng điều
tra của cảnh sát. Bao nhiêulà câu hỏi được đặt ra bàn luận trong khi chờ đợi gặp
mặt chị Mai, dù sao Lanvẫn cho đó là một chuyện may mắn hy hữu cho chị và gia
đ́nh...đến khi Lan gặpchị, Lan mới hiểu tại sao, chị Mai đã tranh đấu thật khổ
sở, chị phải chống cựvới một thế giới vô hình, đó là sức mạnh của thần chết!
Lần đi đón chị Mai ở ga xe lửa, Lan ngại không dám đi một mình, cô rủ thêm
nhỏHương, đứa bạn thân cũng có tính ṭ ṃ đi theo, Hương cùng tuổi Lan, ngoài
tínhháu ăn giống Lan, Hương c̣n hay hóng chuyện. Nghe Lan kể mà nhỏ không nhịn
đượctính hiếu kỳ, nhỏ tán nhảm:
-Ai cũng có số mạng hết hén, coi
chỉ tay tao nè, lằn này nè, nếu dài là sống lâu,c̣n ngắn....tao sợ quá Lan ơi,
chắc tao hỏng có thọ mày ơi...
Lan đập tay vô vai bạn:
-Mày nói cho tao nghe thì không sao, ba tao nghe là bị la đó, nếu mày muốn đicoi
bói, bữa nào hai đứa mình đi, ờ, chị Mai có kinh nghiệm về chuyện này lắm,tin
hay không tin là mày phải hỏi chị ấy mới biết.
Dù tin hay không,
cả Lan và Hương khi gặp chị Mai đều thấy rơ, chị không c̣nsinh khí nữạ Khuôn mặt
chị, toàn thân chị đều toát ra vẻ mệt mỏi, u ám. Ddôi mắtchị ngày xưa chắc đẹp
lắm, dưới hàng mi cong là đôi mắt lớn, to đen và buồn năonùng. Mắt chị trũng sâu
v́ mất ngủ, phía đuôi mắt có vài nếp nhăn lờ mờ, vài tiamáu đỏ kéo dài nơi tròng
mắt làm chị trông già đi nhiềụ Chị mỉm cười nhìn Lan màđôi mắt đen của chị lại
như muốn khóc:
-Chỉ có mình chị thôi, anh Tường và các em không
có đi!
Lan không dám hỏi nhiều, cô phụ chị Mai kéo hành lư ra
xe, chị nói có lẽ chị sẽở Cali hết mùa đông nàỵ V́ ở lâu, chị Mai ngỏ ư muốn
mướn khách sạn, nghỉ ngơixong xuôi mới ghé nhà Lan chơị Lan dẫy nẩy:
-Không được đâu, ba má em mắng em chết, dặn đi dặn lại là phải đón chị về nhà,
ởnhà đã xếp đặt hết rồi, chị sẽ ngủ chung pḥng với em.
Chị Mai
nhíu mày lo lắng, ngoài trời hình như sắp mưa, vài tia chớp thỉnh thoảngloé lên
như báo hiệu một cơn giông lớn:
-Chị không muốn liên lụy làm
phiền hai bác, chuyện dài ḍng lắm, chị sẽ kể chomọi người nghẹ..
Trong thời
gian chị Mai ở Cali, chị đã không đi đâu hết, dù không muốn chị cũngở phải ở nhà
Lan, ba má Lan nói con gái mà một thân một mình ở ngoài ông bàkhông yên tâm. Gia
đ́nh Lan ai cũng quý mến chị, ngày lễ Noel sắp đến, mọi ngườiđón chị như một
người con đi xa mới về. Chị tâm sự rất nhiều với Lan v́ hai chịem ở chung pḥng,
mỗi buổi tối, những lúc trời mưa, nằm trong chăn, nghe chị kểchuyện đời chị mà
Lan có cảm tưởng như nghe chuyện cổ tích, hay là đang đọc mộtcuốn sách đầy sự
huyền bí và bí mật.
.....
Chị Mai là người con
gái duy nhất trong gia đ́nh, chị có một anh trai là anhTường và ba đứa em kế
cũng toàn là traị Nhà ai cũng cưng chị hết, chị được cưngchìu từ nhỏ, muốn gì
được nấỵ Ba má chị xưa kia ở Lái thiêu, nhà có mấy mẫuruộng trồng trọt, thuở đó
coi như là khá rồi, có của ăn của để. Hồi ông nội chịmất, ba chị đã nghe lời của
một ông thày địa lư người Tàu, chôn cất ông nội tạimột thửa đất hàm rồng, nghe
nói con cháu sau này sẽ được nhờ. Ddến năm 1975 làthời cuộc biến đổi, gia đ́nh
chị bị buộc vào tội tư sản, ruộng vườn cùng mồ mảcủa ông nội cũng bị tịch thu,
bao nhiêu cây ăn trái đều bị chặt hết để trồng lúạTro cốt của ông nội sau này
được chôn lại chỗ khác, nhưng....tai họa chỉ mới bắtđầu cho chị và gia đ́nh thôị
Gia đ́nh chị Mai xuống dốc thê thảm, cái nghèo cùngvới cái tai bao giờ cũng hay
đi đôi, ba chị Mai phải đi tù học tập cải tạo, máchị thì bịnh liên miên. Anh
Tường lúc đó phải đi dạy kèm kiếm tiền, khi đó anhtrở thành ông thày của Lan một
cách bất đắc dĩ. Không biết ma đưa lối, quỷ dẫnđường làm sao, má chị Mai t́nh cờ
gặp lại ông thày địa lư cũ ở chợ Tân Ddịnh.Khi nghe t́nh cảnh của gia đ́nh chị
Mai, ông đã vỗ đùi mà phán rằng:
-Thôi chết rồi, mả táng hàm
rồng không xong, con cháu sẽ khổ thôi.
Má chị Mai hốt hoảng:
-Thế có cách gì chữa không thày?
Ông thày thở dài:
-Chuyện đã lỡ rồi, chỉ khổ cho con gái bà thôi, v́ lúc ông bà bốc mộ tui hỏng
cóở đó, mộ chưa hưởng được đủ dương khí của rồng, âm hàn c̣n nhiều, cho nên
congái trong nhà sẽ bị chết yểu, trừ khi...
-Trừ khi sao? Xin
thày làm ơn làm phước, huhu...
-Nếu rời xa quê hương mà lưu vong
có thể tăng tuổi thọ, ngoài ra, con gái bà chỉcó bị chết bất đắc kỳ tử chứ không
v́ bệnh hoạn đau yếu, chết hung chứ khôngchết lành, nếu biết tránh sẽ thoát!
Ông thày sau này có để lại cho chị Mai mấy miếng cẩm nang, bảo tới năm nào,tháng
nào thì hăy mở ra, theo đó mà làm, hy vọng xua đuổi được thần chết.
Ông thày c̣n dặn kỹ là phải mở cẩm nang theo thứ tự, không được coi trước,
nếukhông sẽ không linh nghiệm, ba gói cẩm nang màu đỏ có cột sợi chỉ đỏ. V́ tiết
lộthiên cơ, ông thày cũng sợ bị trời phạt hay sao nên ông chỉ nhắc nhở, khi
coixong là phải đốt ngay, đừng nhắc gì đến tên ông, khi nói điều này vẻ mặt của
ôngthày địa lư rất là nghiêm trọng.
Năm chị Mai đúng 18 tuổi là
năm con rồng, năm 1976. Theo như lời ông thầy tiênđoán, v́ mộ táng hàm rồng chưa
thành, hình rồng chưa hoàn tất, ví như rồng sa cơ,có đầu mà không có đuôi, những
năm rồng sắp đến sẽ là những năm chị Mai có tainạn dẫn đến chết người, mà thời
gian nguy hiểm nhất là cuối năm, khi khí trờilạnh lẽo, lúc đó là lúc âm binh
thịnh vượng. Tuổi 18 là tuổi đẹp nhất của ngườicon gái, nhưng chị Mai không có
được những vui vẻ hồn nhiên như các bạn đồngtrang lứa, suốt ngày chị ở trong
nhà, chị không dám đi chơi chỗ đông người, hạnchế tối đa việc giao thiệp với bạn
bè. Ddầu năm, khi anh em trong nhà vui vẻ đónxuân thì chị Mai và má chị trốn vô
pḥng riêng khấn vái ông bà tổ tiên rồi trịnhtrọng mở gói cẩm nang thứ nhất.
Trong đó chỉ vỏn vẹn có một câu thơ:
-Mẫu t́nh thâm trọng vô
biên,
Hộ nhi bảo mạng bách niên trường tồn.
Ddọc xong mà má
Mai lờ mờ đoán xa đoán gần, rút cục bà suy rằng Mai có thể quađược năm nay hay
không là nhờ có mẹ bên cạnh! Cả năm đó má chị Mai lúc nào cũngtheo sát chị như
bóng với hình. Chị Mai bình yên vô sự cho đến cuối năm đó, khichị kể đến đây,
giọng chị lại run rẩy như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua:
-Nếu
chị biết trước thì thà chị chết c̣n sướng hơn Lan à, tội cho má chị biếtbao
nhiêu..
Theo như chị kể, vào mùa đông năm 1976, má chị móc nối
được với một đường dây đivượt biên bằng đường biển, trung gian là một người bạn
thân cũng ở Lái thiêu lúctrước. V́ không muốn để chị Mai ở nhà một mình nên má
chị Mai dắt chị đi theọ TừSài g̣n đi Lái thiêu không xa mấy nhưng đường đất vẫn
c̣n xấu, hai mẹ con đichuyển từ xe đ̣ đến xe lam, rồi xe xích lô, măi mới tới
nơị Lúc đi về thì trờiđổ mưa, mưa ở Việt Nam ngộ lắm, nắng đó rồi mưa đó, ào ào
xong lại tạnh ngaỵ ChịMai cùng với má chị chạy xum xúp trên con đường ruộng đón
xe măi mà không thấy,gió thổi rạp cả những ngọn lúa sang một bên, càng lúc càng
mạnh và dữ tợn, chungquanh không một bóng người, cả bầu trời như một cái bát úp
khổng lồ đe dọạ Giữanơi đồng không mông quạnh chỉ có một cái cây đa có hai cành
lớn hai bên, trôngxa như một người đang dang hai cánh tay chào đón. Má chị Mai
nắm lấy tay chị đếngần cái cây để trú mưạ T́nh cờ làm sao, dưới gốc cây có một
cây dù màu trắng aiđể quên ở đó, hai mẹ con chị đứng núp dưới gốc cây măi mà
chẳng thấy mưa tạnh.Từ chỗ núp mưa ra đường cái cũng không xa mấy nhưng rất khó
đón xe, má chị Maibiểu chị cầm dù ra đường cái để chờ xe, ngẫm nghĩ sao bà lại
đổi ư, bà chỉ nói:
-Con c̣n trẻ thì con chạy nhanh hơn, để má ở
đây, cầm dù chỉ tổ bị gió quậtthôi, chạy không được mau, con đi đị..lấy áo khoác
che đầu nha con....
Chị Mai vừa chạy được vài bước thì chị nghe
thấy tiếng la gọi, những tiếng thìthầm lúc to lúc nhỏ càng lúc càng gần, linh
tính báo cho chị biết có chuyệnchẳng lành, chị quay đầu lại thì chỉ vừa kịp thấy
tia chớp loé lên xẹt xuốngngay cây dù trắng, lửa bốc cháy thiêu rụi mau chóng
trong vài giây đồng hồ. Giữađồng không mông quạnh, chị Mai ôm cái xác cháy đen
thui của mẹ mà khóc khôngthành tiếng!
Nghe chị Mai kể đến đây, Lan đã không
ngăn được xúc động, bật kêu lên:
-Sao lại có chuyện trùng hợp
cho bác gái như vậy, chị có tin là có thần chếthông chị Maỉ
Chị
Mai nghiêng người ôm chiếc gối, mái tóc đen của chị phủ xuống che nửa khuônmặt,
chị thở dài như chịu đựng:
-Mới đầu chị cố gắng không muốn nghĩ
đến nó, nhưng càng lớn tuổi, chị càng tinlà có số mệnh, nhưng sống ở trên đời ai
mà không sợ chết hả em?
Trong pḥng ngoài tiếng tích tắc của
chiếc đồng hồ treo tường, chỉ có tiếng thởdài u uất, một luồng khí lạnh từ đâu
len lỏi vô xương sống Lan làm cô rùng mình,tay Lan kéo tấm mền lên kín mít khi
nghĩ đến cái chết rùng rợn của má chị Mai,thôi không dám nghĩ tiếp, sợ quá, hai
hàm răng Lan run lập cập, chị Mai hình nhưkhông để ư, giọng chị vẫn đều đều, đêm
nay chắc hai chị em thức tới sáng....
++++++
Mất
mẹ, đối với chị Mai không những là một cái tang lớn mà c̣n là một ác mộng,cả năm
sau đó, chị không đêm nào yên giấc, bên tai chị lúc nào cũng nghe hàngtrăm, hàng
vạn tiếng thì thào quái dị như mời gọi, giận dữ. Chị đã ra chợ TânDdịnh kiếm ông
thày địa lư người Tàu, nhưng ông không c̣n ở đó nữa, không aibiết ông thày đi
đâu, có người nói ông ta về quê, có người lại mạnh miệng cảquyết là ông ấy bị
công an bắt đi học tập cải tạo rồị Năm sau thì có tin ba chịmất, trong hai năm
chị Mai như người chết dở, chị quên cả lời tiên đoán, khôngnghĩ đến chuyện sống
chết nữa, mặc cho số phận. Trong lúc này, chị gặp anhLượng, bạn học của anh
Tường, anh ngỏ ư muốn cưới chị và sau đó đi vượt biênchung. Anh Lượng mồ côi cha
mẹ từ nhỏ, có tướng vạm vỡ, to con, phải nói là đẹptrai, nhưng tính nết thì y
như con gái, nói năng nhỏ nhẹ và nhát như thỏ đế.Nghe nói anh cũng lụy v́ t́nh
nhiều v́ mấy cô ai cũng chê anh yếu đuốị Lần nàykhông hiểu sức mạnh t́nh yêu lớn
tới đâu, anh Lượng lại có can đảm đ̣i lấy vợChị Mai nghĩ tới số phận mình mà
ngán ngẩm, chị sợ đủ thứ, sợ lời tiên đoán nămxưa nhưng anh Tường và mấy em lúc
nào cũng khen anh Lượng là người tốt, vả lại,nếu có cơ hội rời xa chỗ này, thực
hiện ước nguyện của ba má chị, biết đâu sẽ cóthay đổi tốt hơn, làm người phải
nên hy vọng, anh Tường vẫn khuyên chị như thế.
Ddám cưới của chị
Mai rất sơ sài, vội vă. Chỉ có hai người làm chứng, gia đ́nhvà vài người thân.
Như người ta, sau đám cưới là tuần trăng mật hạnh phúc, c̣nchị Mai và anh Lượng
lại lén lút chuẩn bị hành trang cho một chuyến đi xa, rủinhiều, may ít. Anh em
chị Mai v́ không đủ tiền, bàn nhau ở lại, nếu chị Mai đithoát với chồng, sẽ bảo
lănh gia đ́nh saụ Anh Lượng cũng nghèo, số tiền anh dànhdụm được chỉ đủ trả tiền
cước phí cho hai người, anh chị sẽ đi đường bộ qua TháịHai người đút lót cho
công an, giả làm con buôn, đi xe đ̣ qua Phnom Penh (Cambốt), sau đó sẽ đi đường
rừng, lội bộ tới Thái Lan xin tỵ nạn. Năm đó là năm1982, chính quyền cộng sản VN
đã có mặt trên đất Miên rồị Người Miên bản xứkhông ưa gì dân VN, hay có nạn "cáp
duồn", đi vượt biên bằng đường bộ khôngnhững nguy hiểm mà c̣n cực khổ không thua
gì đi đường biển. Ddường đi tới PhnomPenh bình an, không có chuyện gì xảy ra,
chị Mai bôi mặt cho đen và xấu xí đểkhông bị chú ư, chị cũng quấn xà rông, ít
nói chuyện và tập nói vài thứ tiếngMiên.
Ddời sống dân Miên c̣n nghèo và khổ
hơn Việt Nam nữa, vào thời bình, họ sốngbằng nghề nông nhiều, sau này xuất nhập
khẩu hạn chế, dân đi buôn mới có cơ hộiđể làm giàụ Họ mang hàng hoá lậu đi bằng
đường rừng, phần đông là để đổi chác thuốc men, vải vóc và vật dụng thường
dùng.Chị Mai và anh Lượng len lỏi vào đám con buôn đã được móc nối trước, phần
đônglà Việt lai Miên. Tới Phnom Penh thì đám người tách ra, chỉ c̣n ba gia đ́nh
vàmột người Miên bản xứ đã được trả tiền trước để làm hướng đạo, trong đó có
vợchồng chị Mai.
Theo như lộ tŕnh, họ phải vừa đi vừa trốn trong rừng để
tránh tai mắt Khờ međỏ, thời gian được dự tính nếu không có gì trở ngại là hai
tháng.
Tháng đầu tiên đã có hai người trong nhóm bị sốt rét, v́ đi rừng
không tránhkhỏi muỗi độc, yếu sức chịu không nổi, họ phải vô thành phố kiếm bệnh
viện, mộngvượt biên cũng tan theo mây khói, không biết số phận hai người đó ra
saọ Sốngười c̣n lại nản ḷng mệt mỏi đi nhiều, ai cũng muốn quay trở về. Cho tới
mộtđêm kia xảy ra chuyện bị rượt bắt, tính mạng bị đe doạ, lúc đó ư nghĩ quay
vềlại VN lại càng thôi thúc... Lan thắc mắc:
-Vượt biên là t́m đường sống
trong cái chết, đã phóng lao phải theo lao mà, vềc̣n khổ hơn...
Chị Mai lắc đầu:
-Không phải đâu em, mười phần thì cầm chắc chết
đến chín rồi, ban ngày thì ngủ,ban đêm thì lội bộ băng rừng. Xui là ban ngày
cũng phải từ rừng vô buôn làng đểkiếm thức ăn. Lính Miên cũng biết tẩy của dân
vượt biên, hay đi tuần tra lảngvảng tại bìa rừng. Lần đó, nhóm tụi chị bị Khờ me
đỏ bắt gặp khi vừa vô làngMiên lúc sáng sớm. Mạnh ai nấy chạy, bất kể tụi Khờ me
đỏ la hét doạ nạt, súngbắn loạn không ngừng, người hướng đạo viên chỉ la mấy câu
ám hiệu rồi biến dạng.Anh Lượng nắm tay chị chạy trốn tới mấy căn nhà trong buôn
của người Miên, trờithương gặp một bà Miên chịu chứa chấp, bà này ở có một mình.
Chị phải lạy van bàmăi, cũng may là anh chị vẫn c̣n mấy chỉ vàng, chị mang ra
dùng mấy câu tiếngMiên vừa nói vừa ra dấu xin "Bong" thương t́nh (bong: tiếng
Miên xưng hô kêu làchị).
Trốn tới ngày thứ ba thì anh Lượng chịu
hết nổi, anh đ̣i dẫn chị đi về, trốnkhông biết đến lúc nào và đi đâu, về VN lại
thì cũng không có ai dẫn đường, lúcđó chị lại nhớ tới số phận của mình, phải
chăng thần chết vẫn theo đuổi chị tớixứ Miên nàỷ Chuyện mộ táng hàm rồng chị
chưa bao giờ kể cho anh Lượng nghe, chịsợ em à, chị sợ mất anh ấy cũng như mất
mẹ chị hồi xưa, cơn ác mộng vẫn chưachấm dứt, chị lại sợ đủ thứ. Thời gian đó
c̣n vài năm nữa mới tới năm Thìn, tứclà chưa tới hạn mở chiếc cẩm nang thứ hai,
chị đã có ư nghĩ sẽ không bao giờ mởra coi, nhưng chuyến đi đó nguy hiểm gian
nan c̣n nhiều, tương lai mịt mù khôngbiết ra sao, chị không dằn được tính ṭ ṃ
nên lén mở ra coi. Chị đọc rồi thìcàng lo thêm, trong đó chỉ có miếng giấy màu
vàng ghi bốn câu thơ mực đỏ:
Phu t́nh thâm như hải
Thê nghĩa cao tựa
sơn
Âm dương sinh tử biệt
Tào khang bất khả ly
Kể đến đây
giọng chị Mai nghẹn lại, chị ngừng lại im lặng hồi lâu như sống lạicảm giác lúc
đó:
-Chị không giữ được sự lo sợ nên đã kể cho anh Lượng nghe, chị vô
t́nh khôngbiết là chị đã đẩy anh đến gần tử thần, sớm hơn vài năm!