Khi vừa tròn mười một tuổi, tôinghĩ tất cả mọi thứ lúc nào cũng tươi đẹp cho đến khi ba tôi bị bắn chết v́ mộtbóp tiền chỉ có vài đồng để mua thuốc lá mà thôi. Sau khi ba mất, đời sống củachúng tôi trở nên khó khăn. Má của tôi ngủ hầu như cả ngày, v́ bà ta phải đi làmca đêm. Những đồ đạc mà ba tôi đã mua và thường dùng thì má của tôi đem đi bỏthùng rác hoặc đem đi bán gần hết. Má tôi nói rằng bà không muốn nhìn thấy nhữnggì làm bà ta nhớ lại ba tôi. Tôi nói với má tôi rằng:
- Má muốn làm gì cũng được, nhưngcon xin má hăy giữ lại chiếc đàn dương cầm nhỏ
mà ông ngoại đã làm tặng sinhnhật thứ bảy cho ba.
- Được rồi, nhưng phải để nó ởdưới hầm nhà (basement). Má tôi nói với một giọng
không vui gì mấy. Khi biết máchịu giữ lại chiếc đàn dương cầm thì tôi vui lắm,
bởi v́ lúc c̣n sống, trước khiđi ngủ lúc nào ba tôi cũng để tôi trên đùi vừa
đánh đàn vừa hát cho tôi nghe.
Và vào một đêm thứ Sáu, sau khi mátôi đi làm, lúc đó khoảng 10 giờ đêm, tôi ở
nhà một mình xem truyền hình đến nửakhuya mới đi ngủ. Khi vừa chợp mắt, bỗng
dưng tôi nghe tiếng nhạc êm đềm văngvẳng; nghĩ rằng chắc là sự tưởng tượng của
mình nên cố gắng nhắm mắt lại ngủ,nhưng tiếng nhạc cứ trầm bỗng réo rắt trong
không gian. Tôi bắt đầu thy dợn dagà ôm mền gối qua pḥng của má tôi ngủ. Sáng
hôm sau, khi gặp má tôi vào buổi ănsáng, tôi lấy làm lạ rằng sao bà ấy không hỏi
lư do gì tôi lại ngủ ở pḥng bà tađêm hôm qua, nhưng rồi tôi cũng không để ư đến
chuyện đó nhiều.
Rồi cứ mỗi đêm thứ Sáu, khi má tôivừa đi làm là tôi nghe tiếng nhạc khi tôi qua
pḥng má tôi thì tiếng nhạc chấmdứt. Sau nhiều đêm như vậy, tôi quyết định đi
t́m xem tiếng nhạc đã phát ra từđâu.
Đêm hôm đó cũng là Thứ Sáu, saukhi má tôi đi làm rồi, tôi ngồi trên giường đợi
đến 12:30 khuya mới nghe tiếngnhạc trỗi lên, tôi nhảy ra khỏi giường và t́m kiếm
khắp mọi nơi nhưng không thấygì hết. Cuối cùng, tôi nhớ đến chiếc đàn của ba
tôi. Rồi từng bước hồi hộp, tôilần ṃ đi xuống những bậc thang dẫn xuống hầm nhà
(basement), đến bậc thang cuốicùng tôi đứng khựng lại khi thy một ṿng ánh sáng
lờ mờ bên cạnh chiếc đàn dươngcầm. Sợ quá nhấc chân không muốn lên nên tôi chỉ
biết đứng đó nhìn chầm chầm vàoṿng ánh sáng kỳ lạ cho đến khi tôi nhận ra bản
nhạc quen thuộc mà ba của tôithường đàn cho tôi nghe. Lúc đó, những cảm giác sợ
hăi đều biến mất và trong tâmtôi chỉ c̣n lại sự bình an. Tôi c̣n nhớ mình đã
nói:
- Ba ơi! Có phải là ba không?
Khi tôi hỏi thì có cảm giác rấtmạnh mẽ như là tất cả mọi chuyện đều sẽ được tốt đẹp. Và chỉ trong vài giây,tiếng nhạc từ từ nhỏ dần và ngưng hẳn, sau đó cái ánh sáng lờ mờ cũng từ từ biếnmất vào màn đêm tĩnh mịch. Tất cả mọi sự diễn ra chỉ trong chốc lát, sau đó tôitrở về pḥng của mình và ngủ một giấc ngon lành... Tôi không kể chuyện này chomá tôi nghe bởi v́ tôi biết chắc chắn là bà ta sẽ không tin. Các bạn có biết gìkhông? Đời sống của chúng tôi thật sự bắt đầu tốt đẹp hơn. Má tôi t́m được việclàm mới, và sau đó đám cưới với một người đàn ông rất là tốt. Tôi sẽ nhớ măinhững gì tôi đã thấy. Tôi luôn luôn nhớ đến ba của tôi và những gì ông đã làmcho tôi được sung sướng. Cám ơn các bạn đã đọc câu chuyện này. Và con thương barất nhiều.