Trái tim thú tội

Đúng! Thần kinh bị kích động đầuóc căng thẳng căng thẳng kinh khủng, nhưng đâu đến nỗi tôi điên! Cơn bệnh chỉgiúp ngũ quan tôi thêm minh mẫn, hoàn toàn không bị hủy hoại, ù ĺ chút nào.Nhất là thính giác thì đặc biệt càng nhạy bén. Tôi nghe thấy mọi thứ tận trờicao lẫn dưới đất sâu. Tôi nghe tất cả những điều ở tận cơi âm ty! Vậy thì làmsao tôi điên được chứ? Hăy lắng nghe nhé! Bạn sẽ thấy tôi có thể kể lại toàn bộcâu chuyện ấy tỉnh táo và thoải mái đến chừng nào.



Khó có thể nói cái ư định ấy banđầu đã nhen nhúm trong tôi như thế nào. Đến khi nhận biết được thì nó cứ đeođuổi tôi suốt ngày đêm. Tôi chẳng có mục đích và cũng chẳng bởi đam mê nào. Tôithích lăo già ấy. Lăo chưa làm phật ḷng tôi, chưa xúc phạm đến tôi lần nào,vàng bạc của lăo thì tôi chẳng thiết. Theo tôi mọi sự chính tại ánh mắt của lăo.Rơ thế rồi! Lăo có ánh mắt của loài kền kền. Thứ ánh mắt màu xanh nhợt nhạt phủmầu trắng đùng đục! Bất cứ lúc nào? cảmthấy ánh mắt ấy xói vào là máu tôi đông cứng lại. Từng chút một, tôi đi đếnquyết định phải giết lăo để vĩnh viễn thoát khỏi ánh mắtấy



Và đây mới là điểm quan trọng.Bạn cho là tôi điên nhưng người điên thì có biết gì đâu? Nếu được chứng kiến lúcđó bạn sẽ thấy tôi khôn ngoan biết bao khi tiến hành công việc-vô cùng thậntrọng, tiên liệu đầy đủ mọi t́nh huống và cẩn mật kín đáo thì khỏi phải nói! Tôicư xử tử tế hết mức suót một tuần lễ trước khi giết lăo. Cứ mỗi tối, vào khoảngnửa đêm, tôi mở chốt pḥng lăo và đẩy tới. ấy! Vô cùng nhẹ nhàng nhé! Khi hé ravừa đủ, tôi đưa chiếc đèn lồng được bọc kỹ vào trước, hoàn toàn bọc kín để ánhsáng ko lọt ra, sau đó tôi chui đầu vào. ồ, có lẽ bạn sẽ phá ra cười nếu thấytôi chui đầu vào khéo léo đến như thế nào! Chui từ từ, thật chậm, rất chậm đểkhỏi kinh động giấc ngủ của lăo. Mất nguyên cả giờ đồng hồ mới đưa được trọn cáiđầu vào trong khe cửa, đủ sâu có thể nhìn thấy lăo nằm trên giường. Ha, ha! Liệumột người điên có thể khôn ngoan như thế ko? Và khi cái đầu đã yên vị, tôi cẩnthận tháo đèn lồng ra. ồ, cẩn thận, rất cẩn thận v́ lề cửa có thể rít lên lắmchứ? Tôi tháo bọc đèn vừa đủ cho một tia sáng thật mỏng rọi vào đúng mắt kền kềnấy! Suốt bảy đêm liền, đêm nào tôi cũng làm như vậy, đúng vào nửa đêm. Nhưng lầnnào đôi mắt lăo cũng nhắm nghiền cả. Thế thì làm sao hạ thủ được? V́ đâu phảilăo mà chính đôi mắt quái gở của lăo đã trêu tôi cơ mà?



Và cứ thế mỗi sáng, khi ngày vừarạng tôi lại phải liều lĩnh bước vào pḥnh lăo, can đảm nói chuyện với lăo, thânái gọi tên cúng cơm của lăo, hỏi đêm qua lăo có được ngon giấc ko... Thế đây,bạn thấy rơ là lăo ko thể nào đủ thông minh để có thể đoán được hằng đêm, đúngmười hai giờ, tôi lại đứng ngắm lăo ngủ!



Vào đêm thứ tám, tôi mở cửa pḥnglăo cẩn thận hơn thường lệ. bàn tay chuyển động c̣n chậm hơn kim phút đồng hồ.Hơn lúc nào hết, tôi nhận rơ sức mạnh và sự minh mẫn của mình. Khó mà ḱm đượcmột cảm giác chiến thắng dâng lên trong ḷng khi nghĩ rằng mình đang đứng đó, mởnhẹ cánh cửa, từng chút, từng chút một, c̣n lăo thì cho dù nằm mơ cũng ko thểbiết được việc làm và ư nghĩ bí mật của tôi. Thú vị với ư nghĩ đó, tôi buộcmiệng cười khẽ một tiếng. hình như lăo có nghe thấy bởi lăo đột ngột cử động nhưthể bị giật mình. Bây giờ bạn nghĩ rằng tôi phải lùi bước? Ko đâu! Căn pḥng tốiđen như mực, các cửa lá sách đều được đóng kín v́ sợ kẻ trộm. Tôi biết rằng lăoko thể thất cánh cửa đang mở nếu cứ đẩy tới-từ từ-từ từ...



Đưa đầu vào xong, tôi định tháođèn lồng ra, thì ngón tay kẽ chạm vào sợi dây thép buộc đèn. Lăo già vùng dậytrên giường, hét lên: - Ai đó?



Tôi đứng bất động. Cả tiếng đồnghồ tôi ko nhúc nhích, cố nghe ngơng động tĩnh. Lăo vẫn ko nằm xuống trở lại,ngồi im trên giường nghe ngóng-như tôi vẫn làm đêm này qua đêm khác. Lăo lắngnghe thần chết ṃ về trên vách!



Lúc đấy tôi nghe có tiếng rên rỉnhè nhẹ. Tôi biết đó là tiếng rên của nỗi kiếp đảm. Đó ko phải tiếng than văncủa đau đớn hay buồn tiếc. ồ, hoàn toàn ko phải thế! Đó là âm trầm run rẩy phátxuất tận đáy ḷng người a bàng hoàng tê dại. Tôi biết rơ cái tiếng ấy. Nhiều đêmđúng nửa khuya, khi cả thế gian đã ngủ kỹ, cái tiếng ấy chợt vọt lên trong lồngngực của tôi. trong tận cùng sâu thẳm, cái tiếng ấy vang vọng khủng khiếp và nỗisợ hăi đày đọa, dày ṿ tôi. Tôi bảo là tôi hiểu rơ lắm mà. tôi hiểu những gì lăođang cảm thấy vf thương hại lăo, mặc dù thực ra tôi cũng thấy buồn cười thực.Tôi biết lăo vẫn c̣n thức từ khi nghe tiếng động nhẹ ấy, từ lúc trở mình trêngiường. Nỗi sợ hăi của lăo cứ tăng dần lên măi. Lăo cố nghĩ mình nghe nhầm nhưngko được. lăo đã tự nhủ rằng: - Đấy chỉ là tiếng gió lùa qua ống khói, tiếngchuột chạy trên sàn nhà hay chỉ là tiếng dế kêu. Lăo tự trấn an bằng đủ mọi giảthuyết, nhưng tất cả đều vô ích. Tất cả đều vô ích v́ bóng đen của thần chếtđang từ từ dịch tới trước mắt lăo, đang chuẩn bị chụp xuống nạn nhân. Chính cáiấn tượng ghê gớm về bóng đen vô hìnhấy đã khiến lăo cảm được - dù chẳng thấychẳng nghe - sự hiện diện của cái đầu tôi bên trong cănpḥng.



Sau khi chờ đã khá lâu một cáchkiên nhẫn nhưng vẫn ko nghe lăo nằm xuống, tôi quyết định hé mở chiếc đèn lồngchút xíu, thật nhỏ, cực nhỏ.



Thế là tôi đã mở ra-bạn ko thểtưởng tượng nổi tôi đã cẩn thận đến nhường nào-một tia sáng mỏng manh như tơnhện chiếu đúng ngay con mắt kền kền ấy! Con mắt mở lớn, căng tròn xoe khiến tôiđiên tiết. Tôi đã thấy rơ nó với đày đủ các dặc điểm-mà xanh chết giả và lớpmàng đục đục gớm guốc. Tất cả cứ khiến tôi lạnh rủn đến tận xương tủy. Tôi kothể thấy bộ mặt và hình dáng của lăo, v́, tựa như bản năng, tôi đã chiếu tiasáng đúng ngay cái chỗ đáng nguyền rủa ấy.



Tôi đã chẳng nói rằng bạn sẽ lầmkhi cho là tôi điên sao? ấy chỉ là sự mẫn cảm! và đây, lúc này, tôi nghe thấymột âm thanh trầm đục, nhanh như tiếng tích tắc của một chiếc đồng hḥ được bọckín trong bông. Đó là tiếng đập của trái tim lăo. Nó càng khiến tôi thêm phẫnnộ, nghe như tiếng trống thúc quân ra trận vậy!



Nhưng dù thế tôi vẫn cứ chần chừbất động và cảm thấy khó thở. Tôi giữ im chiếc đèn, cố gắng giữ tia sáng tiếptục chiếu thẳng vào con mắt lăo. Tiếng trống thúc quân mỗi lúc càng giục giăvang to hơn! Nỗi sợ hăi trong lăo đã lên đến cực độ1 tiếng tim đập càng lúc cànglớn! Bạn có hiểu tôi rơ ko? Tôi đã nói với bạn rằng tôi bị kích động, đúng thếđấy! Và lúc ấy, trong đêm đen, giữa cái giừo chết chóc cùng nỗi im ắng rợn ngườicủa ngôi nhà cổ kính, cái âm thanh quá đỗi kỳ dị ấy đã khích thích trong tôi mộtnỗi sợ hăi ko thể ḱm chế được. Nhưng tôi vẫn chần chừ bất động thêm vài phútnữa. Tiếng đập lại to hơn, to hơn nữa. Tôi nghĩ trái tim ấy có lẽ phải vỡ ramất. Và bây giờ một nỗi lo sợ mới lại đến trong tôi-hàng xóm cũng có thể nghethấy tiếng đập này!

Giờ của lăo đã đến rồi! Vớimọt tiếng hét lớn, tôi ném toạch chiếc đèn lồng, nhảy xổ vào pḥng. Lăo chỉ kịpthét lên một lần, chỉ một lần. Trong chớp mắt, tôi lôi tuột lăo xuống sàn, đè ụpchiếc giường nặng lên người lăo. Tôi cười thỏa măn khi thấy công việc đã đượcthực hiện dễ dàng, suôn sẻ. Tuy nhiên, vài phút sau, trái tim lăo vẫn tiếp tụcấm ức đập. Nhưng việc ấy chẳng đáng để tôi bận tâm v́ nó ko vang nổi ra ngoàipḥng. Cuối cùng nó ngưng bặt. Lăo già đã chết. Tôi nhấc chiếc giường lên xemthi thể. Lăo chết ngoắc rồi. Tôi đặt tay lên ngực lăo một lúc. Chẳng c̣n tiếngđập nào nữa. Lăo đã chết cứng rồi. Con mắt của lăo chắc chắn ko c̣n làm phiềntôi được nữa.

Và bây giờ đây bạn vẫn cho rằngtôi điên thì bạn sẽ ko nghĩ như thế khi tôi thuật lại sự khôn ngoan thận trọngcủa tôi trong việc chôn dấu tử thi. Đêm gần tàn tôi hành động vội vă nhưng hoàntoàn yên lặng. Trước tiên tôi chặt nhỏ tử thi, cắt rời đầu và chân tay. Gỡ bamiếng văn sàn, tôi nhét tử thi vào những khoảng trống rồi gắn lại khéo đến nỗiko có cặp mắt nào - kể cả mắt lăo - có thể khám phá được điều gì. Chẳng có gìphải chùi cả. Ko một vết tích nhỏ, ko một giọt máu nào vương văi. Tôi hết sứccẩn trọng đề pḥng việc đấy. Chiếc ḥm gỗ đã dấu trọn tất cả. Ha, ha,ha...

Khi tôi hoàn tất công việc thì đăbốn giờ sáng, trời vẫn c̣n tối đen. Bỗng có tiếng gơ cửa dưới nhà đúng lúcchuông đồng hồ đổ giờ. Tôi bước xuống mở cửa, ḷng nhẹ nhơm. Bây giờ c̣n việc gìnữa mà phải sợ cơ chứ? Ba người bước vào nhà. Họ tự giới thiệu là nhân viên anninh. Một người hàng xóm nghe thấy tiếng la thất thanh trong đêm, sự việc ấy dẫnđến nghi vẫn, cơ quan an ninh đã được báo tin, cử họ đến kiểm tra sơbộ.

Tôi mỉm cười -? có việc gì phải sợ nhỉ? Tôi mời họ vào nhà vàgiải thích rằng tiếng la ấy chính là của tôi trong cơn mộng mị, mêm sảng. Tôicũng cho họ biết lăo già ấy đã về quê. Tôi đưa những vị khách đi khắp nhà, tôimời họ khám xét thật kỹ lưỡng vào! Cuối cùng tôi đưa họ vào pḥng lăo già. Tôichỉ cho họ thấy của cải của lăo vẫn an toàn, chưa động đậy gì cả. Quá vui vớiḷng tự tin, tôi mang ghế vào căn pḥng ấy, mời họ ngôi ngay tại đó giải lao mộtchút. Và với sự liều lĩnh của một kẻ chiến thắng, tôi đặt ghế của mình ngồi ngaytrên đầu tử thi.

Các nhân viên an ninh tỏ vẻ hàiḷng. Thái độ của tôi đã thuyết phục được họ. Tôi rất thoải mái tự nhiên. Họngồi đó và khi tôi vui vẻ trả lời, họ cũng đáp lại bằng những mẩu chuyện vui vớvẩn. Nhưng dần dà tôi thấy người cứ tái đi và tôi chỉ mong họ ra về. Đầu nhứcbuốt, tôi nghe như có tiếng chuông reo bên tai. Nhưng họ vẫn ngồi, vẫn tròchuyện bâng quơ. Tiếng ù ù trong tai tôi trở nên nghe rơ hơn - lại tiếp tục vàlại to hơn. Tôi cố nói cười tự nhiên để xua đuổi cảm giác ấy. Nhưng nó vẫn tiếptục và lại càng rơ hơn.

Cuối cùng tôi chợt nhận ra âmthanh ấy ko phải ở trong tai tôi.

Ko nghi ngờ gì nữa, tôi tái mặtđi, nhưng vẫn cố nói năng lưu loát hơn, mạnh dạn hơn. Âm thanh kia vẫn gia tăng,tôi biết phải làm gì đây? Đó là âm thânh trầm đục, nhanh gọn, quá dỗi giốngtiếng tíc tắc của chiếc đồng hộ được bọc trông bông! Tôi thở hổn hển nhưng họvẫn chưa nghe thấy những tiéng đập ấy. Tôi nói nhanh hơn, hùng hồn hơn, cố átđi. Nhưng âm thanh ấy vẫn tăng dần. Tôi đứng lên, tiếp tục bàn về vẫn đề cướpbóc với giọng sang sảng, điệu bộ mạnh mẽ. Nhưng tiếp đập vẫn cứ to thêm. Tại saohọ ko đi cho rồi nhỉ? Tôi đi đi lại lại trên sàn nhà, bước chân nặng chịch nhưbị kích động giận dữ trước sự quan sát của họ. Nhưng tiếng đập vẫn cứ tăng đều.Ôi, thượng đế ơi! Tôi có thể làm gì đây? Tôi nói đến sùi bọt mép. Tôi nổi cáu,tôi nguyền rủa! Tôi day lắc chiếc ghế ngồi, tôi trà mạnh chân lên sàn nhà. Nhưngâm thanh ấy vẫn nổi lên trên và tiếo tục tăng đều. Nghe lớn thêm, lớn thêm, lớnthêm! Ba nhân viên an ninh vẫn trò chuyện vui vẻ và cười nói nữa chứ! Có thể nàohọ chẳng nghe thấy? Lạy chúa! Ko, ko thể thế được! Họ nghe cả rồi! Họ nghi ngờ!Họ biết hết rồi! Họ cố t́nh đùa cợt trên nỗi thống khổ của tôi! Tôi đã nghĩ đếnđiều ấy.

Tôi biết rơ điều ấy lắm! Ko c̣ngì tệ hại hơn nỗi đau khổ này! Ko thể khoan dung cho sự nhạo báng này được! Tôiko chịu nổi những nụ cười giả dối ấy nữa. Hoặc tôi phải thét lên hoặc chết đithôi!

Và bây giờ - một lần nữa! Hăynghe đây! Nó vang! Vang! Vang! Vang!

- Đồ đểu! - Tôi hét lên - Đừnggiả vờ nữa! Tôi nhận tội đây! Gỡ văn sàn lên. Đây, đây này! Trái tim tởm lợm củalăo ấy vẫn c̣n đập đấy.