Cuối năm85 tôi quảy ba lô về thăm bà chị thứ Tư ở Sydney. Cơm nước xong thì có
bà Támhàng xóm sang nhà chơi. Bà Tám người miền nam cở tuổi 70, mập mạp trông
rất phúchậu và cũng như đa số những người đàn bà trọng tuổi miền nam chất phát
bà ăn nóihiền hậu và vui vẽ lắm. Bà hay sang nhà chị tôi chơi v́ bà sống cu ki
với ngườicon trai c̣n độc thân và anh này thì ít khi ở nhà. Tôi chẳng nhớ hôm ấy
đã nóichuyện gì nhưng sau vài tiếng đồng hồ tôi được nghe bà kể lại chuyện sau
đây.Tôi nghĩ đây là chuyện thật v́ cũng đã có tuổi và bà cũng chẳng cần tốn công
sứcngồi nói dóc gạt gẫm tôi làm chi. Sau đây là lời của bà Tám kể :
"Giađ́nh tôi đạo gốc, duy chỉ có bà chị hai lập gia đ́nh với người ngoại đạo.
Anh rểtôi thì theo thương thuyền buôn bán quanh năm. Có năm anh ấy sang tận bên
Miênbuôn bán đến 8 – 9 tháng mới về. Ngay từ lúc mới quen nhau hai anh chị có
giaoước với nhau là hể sanh trai thì cho theo ông c̣n sanh gái thi cho theo bà
rửatội theo đạo Công Giáo. Mà kể ra thì cũng lạ, ăn ở với nhau cả chục năm, bà
chịtôi sanh ra cho ổng 7 – 8 người con mà chỉ toàn là gái. Cho đến năm đó chỉ
sanhđược đứa con trai út là ngưng luôn. Như đã giao ước, tất cả đám con gái của
chỉđều được rửa tội, chỉ c̣n có thằng út thì theo ổng, không rửa tội. Lễ lạc
thìchỉ có mấy mẹ con kéo nhau áo dài đi dự Thánh Lễ kỳ dư thì thằng út ở nhà với
banó. Rồi chuyện cũng chẳng có gì đáng nói cho đến gần hai năm sau ông anh rể
tôibị bịnh gần chết. Bà chị hai tôi thì thật t́nh đến bên giường bàn với ảnh
nhưvầy :” Ông à! vợ chồng mình ăn ở với nhau có được gần một chục đứa con,
khôngnói chắc ông cũng biết là t́nh nghĩa vợ chồng mình đến độ nào. Tôi muốn giữ
t́nhgiữ nghĩa với ông cho đến ngày về với Chúa, tuy nhiên bên đạo của ông tôi
khôngbiết phải cúng kiến lễ lạc như thế nào cho trọn nghĩa. Bên Công Giáo tôi
thì tôic̣n biết đọc kinh, xin lễ cho ông. Thôi thì tùy ở ông nếu ông thích thì
ông theođể tôi giữ được trọn đạo làm vợ với ông!”. Ảnh suy nghĩa vài ngày rồi
mới kêuchỉ vào đồng ư rửa tội theo đạo Công Giáo.
Rửa tội được vài hôm
thì ảnhqua đời. V́ nhà chỉ không xa nhà thờ Ba Chuông nên xác anh ấy được mang
đến đóđể lănh bí tích cuối cùng. Hôm ấy cha xứ không có nhà nên được thầy sáu
(chứcdeacon giúp xứ, sắp làm linh mục) làm phép xác cho. Mọi chuyện xảy ra
bìnhthường trôi chảy như những đám tang khác.
Ba ngày sau khi thiêu xác
ảnhthì khoảng 3 – 4 giờ sáng hôm đó trời c̣n tối u, chỉ héo hắt ánh sáng lờ mờ
củabóng đèn đường gần đó soi vào pḥng thầy. Gió hiu hiu thổi làm đám lá của
tàngcây trứng cá khua xào xạc những lúc gió chợt thổi mạnh. Đang giấc ngủ say
thầysáu bổng giật mình thức giấc v́ nghe có tiếng động ngoài cửa. Nằm im nghe
ngónghồi lâu xem sao thầy nghĩ :”Nhà thờ nhà thánh thì có gì quý giá để trộm đạo
tớithăm !”. Nằm im nghe tiếp, thầy nghe loảng xoảng như có ai làm gì xột xoạt
vớiđống dây xích sắt nặng ở ngay trước cửa pḥng ngủ của thầy. Như có linh tính
báotrước, thầy ngồi dậy, bình tỉnh hỏi to :” Ai ?! ai ở ngoài đó ?. Có chuyện
gìcần thì cứ vào để tôi coi có giúp gì được không ?”. Tiếng rổn rảng của đống
dâyxích bổng im bặc. Thầy lại lên tiếng hỏi to :”Ai đó ? Có chuyện gì thì vào
đây!”........ 2 - 3 giây sau thì từ từ cửa pḥng thầy được đẩy vào. Tiếng cửa
thiếudầu keng két rít lên "kẹẹẹẹẹẹet.....kẹẹẹẹẹet........két..... cửa mở toang
ra.... có bóng người đứng ngay thềm cửa .... tay chân bị cùm xích sắt. Tuy
vàoḍng từ nhỏ và đã ít nhiều gì tiếp xúc với những xác chết, thầy sáu vẫn toát
mồhôi lạnh khi bắt gặp cái bóng ấy. Hít một hơi dài thầy lấy bình tỉnh thầy
hỏicái bóng ấy :”Sao?! linh hồn này có chuyện gì đến t́m tôi ? Nếu có thì cứ
nóichứ đừng uổng công nhác tôi, tôi không có sợ đâu !”. Ngập ngừng giây lát
linhhồn ấy bắt đầu lên tiếng :”Tôi đây thầy sáu ...... ba hôm trước thầy làm
phépxác cho tôi chắc thầy c̣n nhớ chứ !”. Thầy sáu à một tiếng to rồi nói
:”Cóchuyện gì vậy bác ?..... bác đến gần đây tí nói cho tôi nghe xem coi tôi có
giúpđược gì cho bác”. Linh hồn ấy nặng nhọc kéo sợi xích sắt nặng tiến gần
bêngiường thầy sáu. Giờ này thì thầy đã bớt sợ, lấy bình tỉnh thầy nhìn linh
hồnấy. Dầu chỉ mờ mờ qua ánh đèn đường nhưng thầy vẫn nhận được nét đau khổ
trêngiương mặt của linh hồn. Theo lời thầy kể thì linh hồn ấy mặc bộ đồ nâu,
chungquanh chỉ tiết ra những màu xam xám, trông rất u buồn. Sau khi linh hồn ấy
tiếngần bên thầy, sau vài giây im lặng linh hồn ấy nói :”Hôm thầy đưa xác tôi vô
ḷđể thiêu thầy quên cởi sợi dây buộc hai ngón chân cái của tôi ra ....
nhưngkhông sao .... hôm nay tôi nài nỉ xin Chúa và Mẹ cho tôi cơ hội t́m về gặp
thầyxin thầy giúp đở ....... Tôi c̣n thằng con trai út chưa rửa tội ..... xin
thầyđến nhà tôi nói với vợ tôi là cho thằng con trai út tôi theo đạo và đưa nó
đirửa tội ...... luôn tiện xin thầy nói với vợ tôi là năng xin lễ và đọc kinh
chotôi ...... v́ từ khi rửa tội cho đến lúc chết tôi không có đủ thời gian ăn
nănvà làm việc đền những tội tôi vấp phạm ... hiện thời tôi phải ở ḷ luyện ngục
đểđền tội ..... đau buồn lắm thầy à !”. Nghe xong thầy sáu cũng bùi ngùi theo
lờikể của ĺnh hồn ấy. Như chợt nhớ ra điều gì thầy sáu vội hỏi :”Nhưng mà tôi
cóbiết nhà bác ở đâu đâu mà đến !”. Linh hồn ấy thong thả trả lời :”Thầy cứ
đitheo đường xxxx đến quận xxxx, đối diện với chợ Tân bình thầy thấy có con
hẻm,ngay góc con hẻm là tiệm chụp hình .... thầy vào đó hỏi người ta sẽ chỉ cho
thầy!”. Nói xong linh hồn ấy nặng nhọc kéo sợi xích sắt lùi dần ra cửa và
đikhuất.
Tờ mờ sáng hôm ấy, sau khi lần xong một chuổi Mân Côi thầy
sáuthay vội bồ đồ t́m đến nhà chị hai tôi báo tin và kể lại những chuyện vừa xảy
racách đó vài tiếng đồng hồ ".