Trở về từ cơi sáng

Cho dù đẹp đẽ hay xấu xa, giàu có haynghèo hèn, khôn ngoan hay khờ dại thì chúng ta cũng không sao tránh khỏi xựchết. Thần chết luôn luôn theo đuổi chúng ta như bóng với hình. Nếu khi c̣n sốngchúng ta biết và hiểu về sự chết thì chết không có gì là đáng sợ nữa. Nhữngchuyện có thật trong TRỞ VỀ TỪ CƠI SÁNG do Nguyên Phong dịch, sẽ hé mở cánh cửahuyền bí tiết lộ cho quý vị vài điều bí mật về bên kia cửatử.
Nhiều người khi chết rồi sống lạiđều xác nhận một trạng thái nhẹ nhàng, thanh thản trong một bầu ánh sáng trongsuốt như pha lê. Tuy nhiên thế giới bên kia không phải chỉ là những bầu ánh sángrực rỡ mà c̣n có sự tiếp xúc với những vong linh khác như trường hợp của SteveBuckley sau đây:
 
 BÊN KIA CỬA TỬ (CharlesLeadbearter)
Lời dịch giả: Một trong những bộsách đặc biệt của Tây Tạng là bộ Tử Thư (Tibetian Book of the Death) viết về đờisống sau khi chết. Cuốn sách đã được nhiều người nghiên cứu và phiên dịch nhưngv́ nó quá hàm súc, khó hiểu nên một số học giả đã rút tỉa vài đoạn trong đó,khai triển rộng ra để an ủi những người đang đau khổ v́ cảnh tử biệt. Phần dướiđây trích trong cuốn "To Those Who Mourn" của Giám mục Charles Leadbeater, mộtnhà thần học nổi tiếng của thế kỷ 20.
Bạn thân mến,
Tử thần vừa cướp mất của bạn mộtngười mà bạn yêu quý nhất đời. Đối với bạn, hiện nay đời sống bỗng trở nên trốngrỗng vô vị, và có lẽ không c̣n lư do gì để sống nữa. Cuộc đời từ nay chỉ c̣n lànhững chuỗi ngày dài đăng đẳng, đầy tẻ nhạt chán chường. Hạnh phúc đã mất sẽkhông bao giờ trở lại; những cử chỉ âu yếm, những câu nói yêu thương dường như đã chìm lặn trong màn sương ngăn cách hai thế giới. Có lẽ bạn đang nghĩ về bạn,bạn đang mất mát không thể văn hồi vừa sẩy ra, nhưng có thể bạn c̣n đang nghĩkhông biết người bạn thương yêu nay đang lâm vào t́nh trạng nào ? Tuy bạn biếtngười đó đã đi xa rồi, đi mất rồi nhưng bạn không biết là đi đâu, số phận ngườiđó như thế nào ? Bạn cầu mong người đó sẽ gặp được những sự bình an, tốt đẹpnhưng rồi bạn lại thấy vẫn có một cái gì không ổn v́ không ai có thể giải thíchcho bạn một cách thỏa đáng về ư nghĩa của đời sống cũng như cái chết. Giáp mặttrước sự kiện này bạn đâm ra bàng hoàng hoảng hốt, và đời sống đối với bạn bỗngtrở nên một gánh nặng không thể gánh vác một mình được nữa.
Này bạn, tâm trạng của bạn là mộttâm trạng tự nhiên và thành thật. Tôi ước mong có thể chia sẻ với bạn về sự mấtmát lớn lao này bằng sự giúp đỡ chân thành của tôi. Dĩ nhiên bạn nghĩ rằng: Làmsao tôi có thể an ủi bạn được! Làm sao một người như tôi có thể hiểu được nỗiđau khổ vô vàn của bạn kia chứ! Nhưng bạn hỡi, sự buồn rầu đau khổ của bạn đăxây dựng trên một hiểu lầm. Thưa vâng, một hiểu lầm tai hại và tôi mong khi hiểurơ được điều này thì có lẽ bạn sẽ bớt đau khổ hơn. Tôi muốn tŕnh bày cho bạnmột quan điểm khác với quan niệm thông thường như sau.
Này bạn, sự đau khổ của bạn chỉ làmột ảo giác rất lớn do sự thiếu hiểu biết về những định luật thiên nhiên, haynói một cách khác, là đời sống bên kia cửa tử. Nếu bạn có một sự hiểu biết đúngđắn về sự kiện này thì có lẽ bạn sẽ không c̣n đau khổ nữa. Người Phương Đông,nhất là người Tây Tạng, đã nghiên cứu về nó qua nhiều thế kỷ và ngày nay khoahọc cũng đã bắt đầu chứng minh được rằng "có một đời sống sau khi chết". Cửa tửkhông c̣n là một sự bí mật nữa v́ cái thế giới bên kia, cái thế giới đầy bí mậtđó đã không c̣n bí mật nữa. Cái thế giới đó thực sự hiện hữu, là một thế giớitương tự như thế giới hiện nay của chúng ta và dĩ nhiên cũng chịu sự chi phốicủa những định luật trong vũ trụ, tương tự như những định luật mà chúng ta đăbiết. Tôi sẽ giải thích rơ rệt một vài nguyên tắc căn bản mà dĩ nhiên bạn có thểkhảo sát thêm, nếu bạn muốn. Trước hết, tôi mong bạn hăy ngưng than khóc v́ sựđau thương của bạn chỉ làm thương hại cho người bạn thương mếm chứ không giúpđược gì cho người đó đâu! Một khi bạn hiểu rơ điều mà tôi sắp tŕnh bày thì cólẽ bạn cũng sẽ đồng ư như vậy.
Có thể bạn cho rằng điều tôi sắptŕnh bày chỉ là những lời an ủi hay những dự đoán mơ hồ mà thôi. Nhưng tôi muốnhỏi bạn, sự đau khổ và suy nghĩ của bạn hiện nay đã được xây dựng trên nền tảngnào ? Phải chăng bạn tin tưởng như vậy v́ một vài người trong giáo hội chúng ta đã dạy như thế, hoặc căn cứ trên một vài quyển sách, hoặc là sự tin tưởng của đasố người trong thời đại này rằng chết là hết, là thiên thu cách biệt, là vĩnhviễn chia tay ? Nếu bạn suy nghĩ thật kỹ mà không bị các thành kiến chi phối,thì bạn sẽ thấy rằng quan niệm đó cũng chỉ là một dự đoán mơ hồ mà thôi.
Nếu đọc kỹ Thánh Kinh, bạn sẽ thấymột sự thật rằng, theo thời gian, đã có nhiều cách giải thích Kinh Thánh khácnhau. Cái quan niệm rằng chết là hết, là chấm dứt vĩnh viễn đã căn cứ trên sựhiểu biết nào ? Được xây dựng từ thời đại nào ? Quan niệm Thiên Đàng và Địa Ngụccó từ lúc nào ? Phải chăng đó cũng chỉ là những quan niệm như trăm ngàn quanniệm khác? Phải chăng v́ được nhiều người tin tưởng nên người ta đành chấp nhậnmà không đ̣i hỏi một sự giải thích nào ? Nhưng sống và chết là một vấn đề trọngđại, liên quan mật thiết đến đời sống hiện nay. V́ lẽ đó, chúng ta không thểchấp nhận nó một cách dễ dăi được. Đây là một vấn đề lớn, đời hỏi một sự nhiêncứu hết sức đích đáng và phân tích thật cẩn thận. Tôi không đ̣i hỏi bạn phải tintưởng một cách mù quáng đâu. Tôi chỉ muốn tŕnh bày những gì mà chính tôi biếtlà có thật, dựa theo kinh nghiệm của tôi và của những bậc thầy Phương Đông màtôi đã có cơ hội gặp gỡ và học hỏi. Tôi mời bạn cùng quan sát nó.
XÁCTHÂN CHỈ LÀ BỘ Y PHỤC
Trước hết chúng ta hăy t́m hiểu về sựcấu tạo con người. Khoa học đã cho chúng ta biết khá rơ về thể chất con ngườicũng như các hoạt động sinh lư, tâm lư nhưng vẫn c̣n một yếu tố khác mà khoa họcchưa thể chứng minh, đó là cái mà người ta gọi là linh hồn. Đây là một danh từkhông chính xác lắm nhưng tôi không muốn đi vào những định nghĩa. đã từ lâu, cáctôn giáo lớn đều đã đề cập một cách mơ hồ rằng con người có một cái gì trườngtồn gọi là linh hồn và cái này vẫn hiện hữu sau khi thể xác chết đi . Tôi thấykhông cần thiết phải dẫn chứng bằng kinh sách hay lư thuyết về sự hiện hữu củalinh hồn, cũng như không cần phải dài ḍng về các hiện tượng như đầu thai, thầnđồng, người chết sống lại kể về thế giới bên kia, v́ đã có nhiều sách vở đề cậpđến nó rồi. Tôi chỉ mong bạn vững tin rằng linh hồn vốn có thật và nó là mộtchân lư đứng đắn. Con người là một linh hồn và có thể xác. Thể xác không phải làcon người. Nó chỉ là y phục của con người mà thôi. Điều mà chúng ta gọi là sựchết chỉ là sự cởi đi một cái áo cũ, đó không phải là sự chấm dứt. Khi bạn thayđổi y phục, bạn đâu hề thấy mất mình, bạn chỉ bỏ cái áo mà bạn đang mặc đó thôi.Cái áo có thể được cất vào tủ, mang đi giặc ủi hoặc vứt bỏ, nhưng người mặc nóchắc chắn vẫn c̣n. Do đó phải chăng khi thương yêu ai, bạn thương yêu người ấychứ đâu phải thương yêu chiếc áo của người ấy ?
Trước khi bạn có thể hiểu được t́nhtrạng của người mà bạn thương yêu, bạn cần phải hiểu rơ t́nh trạng của chính bạnđă. Bạn là một linh hồn bất tử; bất tử v́ tinh hoa của bạn vốn có tính chấtthiêng liên, bởi v́ bạn là một phần của một đại thể cao cả hơn nhiều. Bạn đătừng sống trong nhiều thế kỷ. Trước khi mặc bộ quần áo này, bộ quần áo mà hiệnnay bạn gọi là xác thân, thì bạn đã từng mặc những bộ quần áo khác, và bạn c̣nsẽ mặc nhiều bộ quần áo khác nữa trong tương lai, khi bộ quần áo hiện tại đã tanthành tro bụi. Kinh Thánh đã nói: "Thượng Đế sinh ra con người từ hình ảnh bấtdiệt của Ngài". Đây không phải là một giả thiết hay một sự tin tưởng nào mà cóbằng chứng hẳn hoi. Điều bạn cho là một đời thật ra chỉ là một ngày nho nhỏtrong một kiếp sống kéo dài vĩnh viễn thiên thu và điều này cũng xảy ra chongười bạn yêu. Tóm lại, người bạn yêu thương không hề chết, không hề mất đi, màchỉ cởi bỏ bộ áo của họ mà thôi.
Bạnđừng tưởng chết chỉ như một luồn ghơi, không có hình dáng chi cả hoặc thua kémlúc c̣n sô"ng về một điểm nào đó. Cách đây nhiều thế kỷ, Thánh Paul đã nói: "Cómột cái thể vật chất và có một cái thể tinh thần". Nhiều người đã hiểu lầm màcho rằng những thể đó nối tiếp nhau chứ không hiểu rằng chúng ta đều có cả haithể đó trong cùng một lúc. Thưa vâng, cái thể vật chất đó chính là cái xác thânmà bạn đang thấy, và cái thể tinh thần kia chính là cái mà bạn không thấy vàthường gọi bằng danh từ "linh hồn". Khi bạn bỏ thể xác thì bạn giữ lại cái thểtinh thần kia.
Nếubạn đồng ư, hay tạm thời đồng ư về quan niệm này thì chúng ta có thể đi xa hơn.Nếu bạn biết rằng chẳng phải khi chết bạn mới cởi bỏ "bộ áo" đó mà ngây khi ngủbạn cũng tạm thời cởi bỏ nó và đi vẩn vơ trong một cơi giới khác trong cái thểtinh thần của bạn. Dĩ nhiên khi tĩnh dậy thì bạn lại mặc vào bộ áo thể xác đótrong khi người chết thì không c̣n mặc lại bộ áo đó được nữa. V́ sự cấu tạo vàrung động nguyên tử của hai cơi vốn khác nhau nên cơi nào chỉ có thể nhìn đượccơi đó mà thôi. Đôi khi tỉnh dậy, bạn mơ hồ như mình có thấy một cái gì đó, dĩnhiên nó đã bị thay đổi rất nhiều bởi sự sắp xếp lại qua kư ức và bạn gọi điềunày là chiêm bao.
 
LÀMTHẾ NÀO ĐỂ TIẾP XÚC VỚI NGƯỜI CHẾT
 
...Chúng ta đang sống ở thời kỳ khoahọc và không chấp nhận những ư tưởng vu vơ, hoàn toàn trái với lư thuyết khoahọc cũng như trái ngược với những lời dạy bảo đầy bác ái, nhân từ và sáng suốtcủa đấng Cứu Thế. Chúng ta những linh hồn đang sống trong cơi vật chất và chỉbiết đến những sự kiện liên quan đến cơi vật chất này mà thôi. Tất cả mọi sựhiểu biết của chúng ta đều dựa trên những giác quan của thể xác. Nhưng các giácquan này thì bất toàn. Thí dụ như chúng ta có thể thấy được những vật thuộc thểlỏng hay thể rắn nhưng lại không thể thấy được thể hơi mặc dù chúng ta biết rằngthể hơi hiện hữu. Hiển nhiên nếu có những thể khác thanh nhẹ hơn thể hơi thì làmsao chúng ta có thể thấy được. Nói tóm lại, v́ giác quan của chúng ta bất toànmà chúng ta không thấy được một số dữ kiện, tuy nhiên chúng ta không thể kếtluận v́ không thấy được mà chúng không hiện hữu. Người Phương Đông đã ư thứcđược điều này từ lâu qua các công phu luyện tập đặc biệt mà nhiều người cho làphi thường.
Thậtra nguyên lư của nó rất giản dị. Người nào biết rèn luyện tinh thần, phát triểncác "giác quan" của tinh thần thì họ sẽ có các quyền năng về tinh thần. Nếu cácbạn biết rằng thể tinh thần cũng giống như thể vật chất (thể xác), đều có nhữnggiác quan riêng biệt thì bạn sẽ hiểu điều tôi nói. Nếu thể xác có thị giác thìthể tinh thần cũng có một thị giác tương tự, nhưng đây là một thứ thị giác đặcbiệt, có thể nhìn thấy những cái mà nhăn quan của thể xác không nhìn thấy được.Người Tây Tạng gọi quyền năng này là Thần Nhăn hay là con mắt thứ ba (Thirdeyes). Sách vở huyền môn Tây Tạng nói rơ rằng, thể tinh thần có những giác quantương ứng với những giác quan của thể xác nhưng bao trùm một giới hạn bao la,rộng răi hơn nhiều. Các danh sư Tây Tạng gọi đó là các năng khiếu mà con ngườicó thể sử dụng được nếu họ biết cách chủ trị tinh thần, khai triển các giác quannày. Dĩ nhiên những người đã khai mở những quyền năng đó có thể ư thức đượcnhiều điều mà người thường không thể biết được.
Chính nhờ khai mở được các giác quanđặc biệt này mà các danh sư Tây Tạng đã nghiên cứu về đời sô"ng cơi giới bênkia, cơi giới mà chúng ta thường gọi là "cơi chết" hay "bên kia cửa tử". Họ xácđịnh rằng chết không phải là sự chấm dứt của kiếp sống mà chỉ là một bước đi từgiai đoạn sống này qua giai đoạn sống khác. Xác thân phục vụ tinh thần và là mộtphương tiện liên lạc (communicate) với cơi trần. Nếu khôgn có xác thân thì phầntinh thần không thể liên lạc được với cơi trần được và dĩ nhiên không thể ảnhhưởng hoặc thọ lănh ảnh hưởng của nó. Cơi trần là một trường học hết sức quantrọng để linh hồn học hỏi, kinh nghiệm; và những điều học hỏi đều được lưu trữtrong kư ức tâm linh, một thứ kư ức vô cùng giới hạn. Chỉ riêng ở cơi trần ngườita mới có thể thực sự học hỏi và áp dụng hay thực hành những điều đã học. Ởnhững cơi khác, v́ sự cấu tạo của nguyên tử quá thanh, quá nhẹ nên việc học hỏichỉ có tính cách lư thuyết chứ không thể thực hành được.
Điềuchúng ta cần biết là những người mà ta cho rằng đã chết thực ra không hề chết,không hề ĺa xa chúng ta. V́ một lư do mơ hồ mà người ta tin rằng chết là chấmdứt, là chia ly, sau đó linh hồn được lên thiên đàng hoặc xuống địa ngục rồi ởđó vĩnh viễn. Tác động của Thượng Đế chắc chắn vô cùng huyền diệu, nhiều khichúng ta không thể hiểu được nhưng không bao giờ trái ngược với định luật thiênnhiên. Khi một người cởi bỏ bộ áo choàng ra thì họ vẫn đứng ở chỗ củ chứ nào cóthể biến mất được. hình dáng của họ thay đổi phần nào nhưng chắc chắn họ khôngthể phút chốc biến ra người khác được. V́ thể xác đã bỏ lại nên bạn không c̣nthấy người đó nữa mư chỉ thấy cái thể xác bất động nằm ở đó thôi. Nhưng điều nàykhông có nghĩa là người bạn yêu thương đã đi xa rồi.
Khoahọc đã chứng minh mắt của chúng ta chỉ đáp ứng được với một số rung động tốithiểu trong vũ trụ. Nếu sử dụng các dụng cụ tinh vi hơn, người ta có thể nhìnthấy được các sự rung động mà mắt thường không thể nhìn thấy như tia hồng ngoại,tia tử ngoại v.v... Nếu bạn tin rằng các giác quan của thể xác đã giúp bạn cảmnhận được những vật chất cấu tạo bằng nguyên tử của cơi hồng trần thì các giácquan của thể tinh thần cũng sẽ giúp bạn cảm xúc được các nguyên tử cấu tạo bởicơi đó. Nhờ xúc giác, chúng ta có thể sờ mó các vật chất của cơi trần thì mộtthứ xúc giác đặc biệt của thể tinh thần cũng giúp chúng ta sờ mó được các vậtchất cấu tạo bởi nguyên tử cơi này. Bạn đừng nghĩ rằng cơi tinh thần đó nằm đâuxa xôi, thực ra nó và cơi trần này ở cùng một chỗ, chiếm cùng một vị trí trongkhông gian và thời gian, nhưng v́ cấu tạo bởi các nguyên tử khác nhau nên ngườita không cảm thấy nhận được nó đó thôi. Quy tắc của điều mà khoa học gọi là"chiều không gian" (dimension) hiển nhiên đã vén lên một phần của sự bí mật này.Dĩ nhiên ngoài cơi tinh thần c̣n nhiều cơi giới khác nữa nhưng điều đó khôngquan hệ đến chúng ta hiện nay.
Tómlại, người mà bạn tưởng đã đi xa rồi thật ra vẫn ở bên cạnh bạn và có thể đứngsát kề vai với bạn nữa ḱa. Dĩ nhiên bạn c̣n mặc một tấm áo choàng dầy, c̣nngười kia thì đã cởi bỏ chiếc áo đó rồi, do đó bạn không c̣n nhìn thấy người ấynữa nhưng người ấy vẫn c̣n nhìn thấy bạn v́ sự rung động của các nguyên tử củacơi kia thanh nhẹ hơn nên có thể nhìn thấy được nhiều hơn.
Trong khi ngủ, khi bạn tạm thời cởibỏ bộ áo vật chất này ra thì bạn và người đó có thể tiếp xúc với nhau dễ dàng.V́ đa số mọi người thiếu sự chuẩn bị công phu hàm dưỡng tinh thần nên vẫn luônluôn có một khoảng cách giữa tri thức của thể xác và thể tinh thần, do đó họkhông thể nhớ lại được việc làm của thể tinh thần trong giấc ngủ. Hiển nhiên nếuchúng ta có thể nhớ trọn vẹn thì sự chết đâu c̣n nữa. Một số đạo sư phương Đông đã tập luyện được công phu gìn giữ cái trí nhớ liên tục này mà giao tiếp với cơitinh thần trong giấc ngủ hoặc khi hành thiền. Dĩ nhiên đôi lúc ngủ cũng có ngườinhớ lại một vài chi tiết trong lúc ngủ nhưng họ thường kết luận là chuyện chiêmbao vô giá trị. Một người biết đoán điềm giải mộng có thể nói cho họ biết nhiềuđiều lư thú mà họ không ngờ.
Đốivới những người thân quyến vừa ĺa đời, nếu họ ngủ được một giấc thoải mái thìkhi tỉnh dậy họ đều có cảm giác an tĩnh, phúc lạc như vừa được gần người thươngyêu. Điều này không lạ v́ hiển nhiên họ đã tiếp xúc được với người thân tronggiấc ngủ. Nếu bạn biết rằng cơi trần của chúng ta là cơi thấp, và cơi bên kiacửa tử vốn cao hơn thì hiển nhiên cơi cao bao trùm cơi thấp theo định luật thiênnhiên. Ở cơi tinh thần người ta có thể nhớ lại rất rơ ràng các chuyện gì đã xảyra trong cơi trần. Cũng như thế, khi ngủ người ta có thể hồi tưởng được nhiềuchuyện đã quên từ lâu rồi, v́ không c̣n bị cản trở bởi các chướng ngại thuộc thểxác. Khi thức giấc, con người khoác lấy bộ ác vật chất, kư ức bị chi phối bởicác ảnh hưởng của thể xác, nó che khuất các linh năng cao hơn nên ít ai nhớ đượcđiều gì rơ ràng. Các danh sư Tây Tạng chỉ dẫn rằng, nếu muốn chuyển đạt tin tứccho người quá cố, bạn có thể giữ trong tư tưởng điều bạn muốn nói thì chuyện đósẽ xảy ra. Tuy nhiên bạn nên biết rằng ở cơi tinh thần, người ta có thể đọc đượctư tưởng của người sống. Nếu người quá cố vẫn c̣n luẩn quẩn gần đó thì họ có thểđọc được tư tưởng của bạn dễ dàng. Ở cơi tinh thần, người ta không rảnh rỗi ngồikhông mà có những việc khác để thi hành, do đó nếu có thể, bạn không nên làm rộnđến họ....
Chođến nay, tôi chỉ đề cập đến vấn đề tiếp xúc với người chết bằng cách vào thếgiới bên kia trong giấc ngủ v́ đó là đường lối tự nhiên thông thường. Kĩ nhiênvẫn có những đường lối khác thường và không tự nhiên. Có người chết tạm thờimượn lấy một hình thể khác trong chấc lát (trường hợp lên đồng, nhập cốt) hoặcsử dụng một hình nộm, một cái bóng, tạo ra bởi các nguyên tử vật chất, để tiếpxúc với người cơi trần. Đây là những điều không đứng đắn, mơ hồ, khó kiểm chứng,dễ bị lợi dụng, có thể đưa đến sự bịp bợm, phỉnh gạt của một số thầy pháp, thựchành tà thuật. Dó đó, theo sự nghiên cứu và hiểu biết của tôi, đây là điều nênthận trọng v́ việc vong linh cố gắng liên lạc với cơi trần bằng cách này thườngbắt nguồn từ những nguyên nhân đặc biệt. Có thể v́ họ có điều gì oan ức cần biệnbạch, hoặc các đau khổ lo âu cần được giúp đỡ. Trong trường hợp này, tốt nhất làrán t́m hiểu xem họ muốn gì rồi chúng ta giúp họ giải quyết những việc đó sớmchừng nào tốt chừng nấy để tâm hồn họ được an tĩnh...
Tôimong bạn hiểu rằng sự chết không đem lại một thay đổi gì cho con người thật sựcả. Không thể nào một người vừa chết đã trở nên một vị thánh, hay một đấng thiênthần. Người chết không thể trở thành một bậc vĩ nhân hiểu biết tất cả mọi sựđược, mà chỉ là một người giống như trước khi chết một ngày hay một vài giờ màthôi. Hiển nhiên người đó cũng có t́nh cảm, kiến thức, sự hiểu biết; chỉ khác ởchỗ họ đã cở bỏ bộ áo mặc trên người ra, cởi bỏ gánh nặng trên vai (bệnh tật,mệt nhọc của xác thân) và có cảm giác thảnh thơi tự tại. Khi c̣n sống, ai aicũng phải làm việc để giải quyết những nhu cầu vật chất như thực phẩm, nơi chốncư ngụ, quần áo che thân, v.v... Tại cơi tinh thần, những thứ này trở nên vôdụng. Thể tinh thần không cần thực phẩm hay nơi chốn cư ngụ, do đó người tadường như thoát được cái áp lực lớn lao về sự sinh sống. Đây là cả một sự cởi bỏgánh nặng rất lớn nên người ta thường thấy nhẹ nhàng thoải mái.
Theocác danh sư Tây Tạng, trong cơi tinh thần, không gian không c̣n là một trở ngạinữa. Người ta tự do di chuyển đó đây tùy theo ư muốn. Nếu thích phong ca/nh trờibiển, họ tha hồ ngao du những chỗ nào đẹp đẽ nhất. Nếu thích mỹ thuật, họ có thểchiêm ngưỡng những tác phẩm nghệ thuật của các nghệ sẽ tài ba mà không phải chờđợi xếp hàng hay mua vé vào cửa. Nếu thích âm nhạc họ có thể di chuyển từ híviện này đến hí viện khác để thưởng thức các khúc nhạc tuyệt diệu. Bất cứ thíchđiều gì họ có thể thưởng thức điều đó hết sức dễ dàng, miễn là những cái đóthuộc về phạm vi tinh thần hay xuất phát từ các t́nh cảm cao thượng. Tại sao ?V̀ những thứ này không cầ phải sử dụng đến một thể xác vật chất. Dĩ nhiên nếuđiều họ thích là một thú vui dựa trên các cảm xúc của thể xác thì vấn đề hoàntoàn khác hẳn v́ họ sẽ không thoải măn được.
Mộtngười nghiện rượu sẽ không uống được rượu v́ đâu c̣n xác thân nữa để mà uống.Cũng như thế một kẻ thèm ăn sẽ khổ sở, luôn luôn có cảm giác đói khát! Một kẻtham lam, bỏn xẻn tiền bạc sẽ khổ sở v́ không c̣n gì để chất chứa. Kẻ ham nhụcdục sẽ điên cuồng v́ thèm khát mà không được thoải măn. Người ghen tuông sẽ bịt́nh cảm dày ṿ, nhất là khi họ không c̣n xen vào công việc của người mà họ ghentức được nữa.
Tómlại, sự khổ sở chỉ bắt nguồn từ những đam mê xây dựng trên căn bản xác thịt,trên thể vật chất. Nếu biết kiềm chế những cảm giác này thì họ bớt đau khổ hơnv́ nguyên nhân của đau khổ bắt nguồn từ ham muốn. Khi hết ham muốn thì những đaukhổ sẽ chấm dứt ngay.
 
LÀMTHẾ NÀO ĐỂ KHI CHẾT KHÔNG ĐAU KHỔ
 
Cơigiới bên kia cửa tử cấu tạo bởi các nuyên tử hết sức thanh nhẹ nên thích hợp vớinhững người sống về tâm linh. Những người này sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi c̣nở cơi trần v́ cơi bên đây có các rung động thanh cao, thuận lợi cho việc traudồi kiến thức, phát triển khả năng tinh thần.. Nếu các nhà trí thức, nghệ sĩ;những người có tâm hồn hướng thượng đều cảm thấy thoải mái, ung dung tự tại; thìngười giàu ḷng bác ái, không mưu cầu hạnh phúc cá nhân mà chú tâm đến hạnh phúccủa người khác; c̣n sung sướng hơn nữa, v́ họ có thể làm việc một cách đắc lực.Tuy cơi này không có ai nghèo khổ, lạnh lẽo nhưng vẫn có những tâm hồn buồn rầu,đầy hoang mang sợ hăi, cần được sự giúp đỡ an ủi. Do đó các danh sư Tây Tạngthường chú tâm nghiên cứu cơi vô hình để hướng dẫn và giúp đỡ cho những kẻ này.
V́đa số mọi người không biết gì về thế giới bên kia cửa tử nên họ đều thiếu chuẩnbị. Chính v́ thiếu chuẩn bị mà nhiều người chịu đau khổ, mê muội; cứ lang thangsợ hăi trong một cảnh giới kỳ lạ, mơ mơ màng màng hư hư thực thực, không siêuthoát được. Thượng Đế thường hành động một cách bí mật, không mấy ai có thểhiểu. Có khi nào bạn tự hỏi tại sao phần lớn con người khi già yếu, các cơ quanthể xác dần dần thoái hóa, các ham muốn như ăn uô"ng, thèm khát cảm xúc xác thịtcũng theo đó mà giảm bớt đi . Khi bệnh tật đau ốm, người ta chỉ mong sao chóngkhoẻ thôi chứ đâu mấy ai c̣n ham muốn gì khác. Phải chăng đó là một cách giántiếp giúp con người kiềm chế các thú vui xác thịt, bớt ham muốn vật chất đểtránh khỏi phải đau khổ khi từ giă cơi đời, khi ham muốn mà không thể thỏa mămđược nữa ? Hiển nhiên nếu biết vậy, người ta cần phải chuẩn bị, phải tập làm chủcác giác quan, kiềm chế các ham muốn vật chất, phát triển đời sống tinh thầnngay từ lúc này, để tránh không bị khổ sở khi bước vào thế giới bên kia.
Thậtđáng tiếc khi đa số người ta cứ mải mê lo lắng cho đời sống phù du, giả tạo,ngắn ngủi ở cơi này mà không biết gì đến những đời sống khác. Học có thể bỏ racả tuần hoạch định chương tŕnh cho một chuyến du lịch trong khi không hề chú ưgì đến một nơi mà trước sau ai cũng phải đến.
Cólẽ bạn tự hỏi những người chết trẻ khi ḷng ham muốn vật chất c̣n mănh liệt thìsẽ ra sao ? Dĩ nhiên họ gặp nhiều khó khăn hơn người chết già hay chết v́ bệnh.Họ dễ bị lôi kéo, thu hút vào những cảnh giới thấp thỏi, ngột ngạt, bị chìm đắmtrong các rung động xấu xa, sống trong t́nh trạng hoang mang đau khổ, đầy thèmkhát cho đến khi biết kiềm chế ḷng ham muốn thì mới siêu thoát được.
V́ đã mấy ai biết được giờ chết, tử thần có bao giờ báo trước nên con người cầnchuẩn bị một đời sống thanh khiết, hướng thượng ngay từ bây giờ. Điều chính yếulà nên giảm bớt các ham muốn vật chất để tránh khỏi lâm vào t́nh trạng như đóimà không được ăn, khát mà không được uống, thèm muốn không được thỏa măn, toànthân nóng rực như than hồng v́ ham muốn hành hạ...
Tiếcthay phần đông nhân loại cứ nhởn nhơ vui chơi, t́m khoái lạc qua các cảm xúc củathể xác mà không ư thức rằng thể xác vốn vô thường, nay c̣n mai mất, trước cósau không; những thú vui ngắn ngủi phù du của một kiếp người trong chốc lát đădọn đường cho sự đau khổ trền miên ở cơi bên kia. Thời gian ở cơi trần bị giớihạn bởi các điều kiện vật chất v́ thể xác được cấu tạo bởi các nguyên tử trọngtrược, không thể kéo dài quá lâu. Trong khi thời gian ở cơi bên kia hoàn toàntùy thuộc vào sự rung động của các nguyên tử cấu tạo nên tinh thần. Nếu ḷng hammuốn c̣n mănh liệt, sự rung động c̣n thô thiển nặng trọc, thì thể tinh thầnkhông thể siêu thoát lên cơi trên mà lưu lại nơi đây rất lâu.
CÁCHHAY NHẤT ĐỂ GIÚP ĐỠ NGƯỜI MỚI QUA ĐỜI
Nàybạn, tôi muốn nhân dịp này đề cập đến tâm trạng của những người vừa cởi bỏ bộ áovật chất v́ đây là một điều hết sức quan trọng. Dĩ nhiên khi vừa qua đời, aicũng hoang mang, hốt hoảng v́ sự thay đổi đột ngột bất ngờ. Tuy nhiên nếu khócthan thảm thiết thì bạn chỉ làm cho người đó thêm bối rối, đau khổ, quyến luyếnmà thôi. Khi từ bỏ bộ áo vật chất, các giác quan thể xác đã hư hoại, người bạnyêu không thể sử dụng ngũ quan như nhì, nghe, ngửi, nói hay sờ mó được nữa vàkhông thể biết được những sự kiện xảy ra trên cơi trần. Tuy nhiên các giác quancủa thể tinh thần từ lâu vẫn bất động (inactive) bỗng được khích động dần dần vàtrở nên linh hoạt. Chỉ một lúc sau họ bắt đầu nhận thức ít nhiều về các sự kiệnxảy ra chung quanh. Tùy tâm trạng lúc chết bình tĩnh hay hoảng hốt, đau khổ haythoải mái mà các giác quan của thể tinh thần sẽ hoạt động nhanh hay chậm. Có khiv́ quá xúc động mà các giác quan này bị tê liệt không hoạt động được nữa, hiểnnhiên người chết sẽ không ư thưc được gì mà cứ mơ mơ màng màng như người sayngủ. Cũng có trường hợp các giác quan này hoạt động ngay khiến người chết có thểđọc được tư tưởng của người thân, biết họ sung sướng hay đau khổ ngay khi vừaĺa bỏ bộ áo vật chất.
Sựkhóc lóc than van có thể làm người chết hoảng hốt, lo lắng, luyến tiếc, đúng vàolúc mà họ cần phải bình tĩnh hơn bao giờ hết để thích hợp với hoàn cảnh mới. Tâmtrạng người chết khi đó ở giữa hai cảm giác kỳ lạ: Cảm giác trước các sự kiệnvật chất đang dần dần tan biến, và cảm giác trước các sự kiện mới lạ đang bắtđầu thành hình v́ các giác quan mới bắt đầu hoạt động. Khi linh hồn trút khỏithể xác, nó tạo ra một thay đổi trong bộ óc, khơi động "cuốn phim kư ức" vẫnchứa đựng trong tiềm thức. Tất cả mọi chuyện buồn hay vui; thành công hay thấtbại; danh vọng, giàu sang hay nghèo đói, khổi sở; các hậu quả mà họ nhận lănh,nguyên nhân mà họ gây ra; nỗi đau khổ, sự đam mê, hành vi tội lỗi cũng như ḷngquả cảm hy sinh... đều lần lượt hiện ra trong tâm thức một cách rơ rệt. Đây làgiai đoạn hết sức quan trọng v́ nó quyết định số phận người chết trên đường tiếnhóa tâm linh.
Nếubình tĩnh, biết chấp nhận mọi sự, không luyến tiếc thì họ dễ dàng thích hợp vớihoàn cảnh mới hơn. Nhờ các giác quan thể tinh thần được khơi động mà họ ư thứcđược thế giới bên kia và có những quyết định sáng suốt. Đa số thường có cảm giácnhư đang trôi nổi, vật vờ trogn một luồng ánh sáng êm dịu và dần dần hiểu biếtmọi sự. Tâm trạng của họ khi đó ảnh hưởng đến sự rung động của các nguyên tử cấutạo của thể tinh thần. Nếu hoảng hốt, sợ hăi hay luyến tiếc hối hận một điều gìthì các rung động của thể tinh thần sẽ bị rối loạn khiến họ bị thu hút vào nhữngrung động tương tự theo định luật "đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu". Họsẽ lôi cuốn ngay vào bầu ánh sáng lờ mờ, nhầy nhụa như bùn cu"a các cảnh giớinặng trọc, xấu xa. Nếu thoải mái, bình tĩnh, thì họ sẽ thấy nhẹ nhơm, an vui tựtại, người họ lơ lửng trong bầu ánh sáng chói lọi, trong suốt như pha lê. Họthấy khỏe khoắn và có thể sử dụng các giác quan mới để theo dơi sự việc xảy raquanh đó. Dĩ nhiên họ có thể hoảng hốt, mất bình tĩnh nếu thấy người thân kêula, khóc lóc. Cái cảm giác ung dung tự tại lúc ban đầu có thể thay đổi ngay, vàhậu quả không thể lường được.
Trong thế giới tinh thần, tư tưởngchiếm vai trò hết sức quan trọng v́ nó chủ động tất cả mọi việc. Thử tưởngtượng, tự nhiên bạn bị bịt mắt dẫn ra khỏi nhà, đến một nơi xa lạ với tiếngngười la hét, than khóc cùng các tiếng động ồn ào phức tạp mà bạn không thể hiểuthì tâm trạng của bạn sẽ ra sao ? Phải chăng bạn không thể bình tĩnh được? Cũngnhư thế, sự bình tĩnh, sáng suốt là điều hết sức quan trọng khi trong nhà cóngười từ trần. Theo các danh sư Tây Tạng, không gì đẹp hơn sự chân thành cầunguyện của những người thân quyến. Các rung động âm thanh của lời kinh có mộtoai lực rất lớn, ảnh hưởng rất mạnh đến cơi bên kia. Một sự tha thiết chí tâmchí thành cầu nguyện, hay việc được một tu sĩ đạo hạnh cao dầy chú tâm hành lễlà một bảo vật không gì có thể sánh bằng.
Mộtlần nữa, v́ sự kiện hết sức quan trọng này mà tôi mong các bạn hăy ngưng việckhóc than vô ích; hăy lắng ḷng, bình tĩnh cầu nguyện cho người ở thế giới bênkia. Họ có thể nhận được ḷng thương yêu chân thành của bạn ngay khi bạn vừaphát tâm v́ ở thế giới bên kia, tư tưởng có sức mạnh rất lớn và mầu nhiệm. Nàybạn, người thân của bạn không hề đi đâu xa mà vẫn ở gần bên bạn. Người đó khôngnhìn được thể xác vật chất của bạn nhưng vẫn thấy được thể tinh thần của bạn. Dĩnhiên họ cũng cố gắng liên lạc với bạn mà nào bạn có biết. V́ bạn không để ư đếnhọ nữa nên họ tưởng như bạn đã quên họ rồi. Nếu thấy một người c̣n sống đang ngủsay, bạn biết người đó đang ngủ nhưng người ngủ say đâu hề biết gì về bạn. Cũngthế, đối với người đã qua đời thì bạn cũng như người đang ngủ say, họ thấy bạnnhưng không thể nói chuyện với bạn được nữa...
Nàybạn, tôi đã tŕnh bày những hiểu biết của tôi về thế giới bên kia. Tôi mong bạnhăy bớt buồn rầu v́ sự chia ly tạm thời này. Có chi phải lo lắng buồn phiền khingười bạn yêu thương đã bước vào một đời sống rộng răi, thoải mái với những ưnghĩa đặc biệt của nó? Nếu buồn rầu về sự chia ly tưởng tượng đó thì trước hếtđiều bạn lo âu chỉ là ảo tưởng, v́ người đó đâu hề xa cách bạn... Bạn nên biếtrằng ḷng yêu thương chân thành của bạn với người đã qua đời vẫn c̣n măi chứkhông thể mất đi được. Tại cơi bên kia, nó c̣n gia tăng thêm mănh lực v́ tại đâynó không c̣n bị trở ngại hay giới hạn bởi thể xác. Ở cơi tư tưởng, người takhông thể dối trá được; cách hình thức bên ngoài như khóc than, bi lụy khôngxuất phát từ bên trong chỉ là những hình thức giả dối và người ở cơi bên kiabiết rơ điều này hơn ai hết, v́ họ đọc rơ tư tưởng của bạn. Dù thành thật, nhưngnếu than khóc, buồn rầu thì bạn đã phóng ra những tư tưởng có ư "kềm chân, níugiữ" người kia lại thì làm sao họ có thể ung dung tự tại mà siêu thoát được?
 
KHIRỜI THỂ XÁC LINH HỒN NHẸ NHÀNG NHƯ BAY
 
Cuốitháng 4 năm 1987, người ta chở bà Mary Houghton, 68 tuổi vào bệnh viện Boston v́chứng đau tim. Bệnh nhân ngưng thở lúc 6 giờ tối, mọi cứu chữa đều vô hiệu vàbác sĩ tuyên bố bệnh nhân đã chết. Xác bà được tạm đặt trong một căn pḥng riêngchờ thân nhân đến làm giấ y tờ tẩm liệm. Khoảng 11 giờ đêm, bà Houghton tỉnh lạibấm chuông gọi y tá. Bác sĩ trực đến khám và xác nhận bà lăo đã hồi sinh. Trườnghợp bệnh nhân tắt thở vài giờ sau lại sống dậy không có gì lạ lùng với y giớinhưng bà Houghton đã nhớ lại những diễn tiến sau khi chết và kể lại như sau:
"Tôiđang ngồi ở nhà đọc báo thì thấy choáng váng, xây xẩm mặt mày và tự nhiên hônmê. Khi tỉnh dậy tôi cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thoát, chung quanh tôi là một lớpsương khói dày đặc khiến tôi bỡ ngỡ không biết mình đang ở đâu. Tôi lên tiếnggọi nhưng vô hiệu. Tôi ṃ mẫm đi trong lớp sương mù đó được một lúc thì nhậnthức rằng có lẽ mình đã chết. Tôi biết mình mắc chứng đau tim đã lâu, bác sĩ nóirằng tôi chẳng c̣n sống được bao lâu nữa nên tôi không lấy thế làm buồn. Điềubất ngờ là khi vừa chấp nhận điều này thì tôi thấy mình đang đứng ngay bên cạnhgiường quan sát thân thể của tôi nằm bất động trên đó. Sau một lúc xúc động tôicố gắng trấn tĩnh và tự chủ rằng mình sống như thế cũng là đủ rồi. Trong khi xúcđộng thì luồng ánh sáng bao quanh tôi trở nên đen tối, khó chịu, tôi có cảm giácnhư bị lôi kéo vào một vũng bùn nhầy nhụa, hôi hám. Tôi bèn lên tiếng cầu nguyệnthì thấy trong mình dễ chịu lạ thường, lớp ánh sáng bao quanh dần dần trở nênquang đăng hơn.
Mộtlúc sau tôi thấy thân thể nhẹ hẫng như có thể bay bỗng lên được. Tôi bèn để chonó tự nhiên và thấy mình lơ lửng trên không nhìn xuống phía dưới. Lúc ở trên caonhìn xuống, tôi thấy có một chùm chìa khoá màu đỏ của ai để trên nóc tủ thuốc.Tôi thầm nghĩ ai lại để chìa khoá ở đó làm chi ? Đang suy nghĩ vẫn vơ thì tôithấy mình đã đi xuyên qua trần nhà để lên lầu trên và thấy hai người y tá đangxem một trận đấu bóng rỗ trên ti-vi, trận đấu vừa kết thúc khi đội Los AngelesLakers thắng Boston Celtics, và một người y tá đánh cuộc thua phải trả cho bạnđồng nghiệp 20 mỹ kim. Tôi thong thả đi dọc theo hành lang bệnh viện và gặp rấtnhiều người như tôi cũng đang lướt đi, không ai nói với ai lời nào. Đa số có vẻvội vă, có người hoảng hốt là đàng khác. Tôi thấy một thanh niên đang đứng cạnhxác mình một cách đau khổ, tôi lên tiếng an ủi nhưng có lẽ anh không nghe đượclời khuyên bảo của tôi. V́ một lư do gì không rơ, tôi hiểu ngay sự bận tâm củaanh ta v́ đã không hoàn tất được một số việc. Anh ta cố sức chui lại vào cái xác đã lạnh cứng nhưng vô hiệu. Anh ta cố sức chui lại vào cái xác đã lạnh cứngnhưng vô hiệu. Anh đâm ra hoảng hốt khiến tôi cũng mất bình tĩnh theo nên tôiđành bỏ anh ta ở đó mà đi chỗ khác. Tôi nghĩ đến các con của tôi và lập tức thấymình đang đứng trước mặt đứa con gái lớn. Con gái tôi đang khóc. Tôi muốn ôm lấynó nhưng tiếng khóc của nó làm tôi thấy khó chịu. Mỗi khi trong người khó chịuthì lớp ánh sáng bao quanh tôi lại chuyển sang một màu đen tối, nhầy nhụa khiếntôi sợ hăi. Tôi cố gắng trấn tĩnh tâm hồn và nghĩ đến hai đứa con trai thì thấymình đang đứng ngay bên cạnh chúng. Hai đứa đang bàn việc chôn cất cho tôi.Thằng Michael phàn này về việc tôi đã không chịu mua bảo hiểm nhân thọ.. Cả haichỉ nghĩ đến số tiền mà chúng sẽ phải chi ra hơn là nhớ thương đến mẹ của chúng.Tôi không hiểu tại sao tôi lại có thể đọc rơ tư tưởng của các con tôi như vậy.Càng đứng đó tôi càng bực bội v́ hai đứa cứ căi nhau măi về việc chôn cất vàviệc phân chia gia tài nên tôi lại bỏ đi. Tôi không biết sẽ đi đâu. Tôi chẳng cóthân nhân hay bạn bè nào cả. Đến lúc đó tôi mới bắt đầu nghĩ lại cuộc đời củamình. hình như tôi đã sống một cách ích kỹ, không giao thiệp với ai và cũngkhông có ai là bạn thân thiết. Cả một quá khứ bỗng hiện ra trước mắt tôi nhưngười đang xem phim chiếu bóng. Tôi thấy rất rơ những quyết định của mình, nhữnglỗi lầm mà tôi đã tạo ra. Những việc mà tôi nghĩ là tầm thường, không đáng kểđều hiện ra rơ rệt và phản ảnh tâm trạng của tôi khi đó; v́ sao tôi đã hành độngnhư vậy; tại sao tôi lại làm việc đó... Hơn bao giờ hết tôi thấy mọi sự việc mộtcách khách quan vô tư chứ không chủ quan như trước. Tôi không hiểu tại sao mìnhlại có thể bình tĩnh nhận xét như thế được. Tôi bắt đầu cầu nguyện và tự nhiênthấy lớp ánh sáng bao quanh bỗng sáng chói một cách lạ lùng. Tôi thầm nghĩ phảichăng tôi có thể hành động khác khi xưa khi biết rơ những nguyên nhân, hậu quảviệc làm của mình. Tất cả có thể quy về một điều duy nhất: Tôi là một người quátự hào về mình, quá hănh diện về những giá trị viển vông, tạm bợ mà không hềbiết rằng những điều đó hoàn toàn vô giá trị khi người ta từ bỏ cơi sống này.Chính v́ tự hào mà tôi đã khoác lên mình những mặc cảm tự tôn, coi thường ngườikhác, bất chấp dư luận và nghĩ rằng tôi luôn luôn có lư trong mọi công việc. Hậuquả là tôi có một đời sống khô khan, không bạn bè thân thiết, ai ai cũng muốn xalánh tôi, ngay cả những đứa con của tôi nữa. Phải chăng tôi có thể chuộc lạinhững điều đã làm? Chưa bao giờ tôi lại có ư nghĩ lạ lùng như vậy. Lần đầu tiêntôi hối hận một cách chân thành và tự nhiên tôi lên tiếng cầu nguyện.
Tựnhiên tai tôi bỗng ù đi, luồng ánh sáng bao quanh tôi trở nên sáng chói một cáchlạ lùng, tôi thấy bình tĩnh như có một sự an ủi lớn lao nào đó vừa đến với tôi,và tôi cương quyết rằng tôi sẽ chuộc lại những lỗi lầm khi xưa. Tôi chắp tay cầunguyện Thượng Đế hăy cho tôi một cơ hội nữa và luồng ánh sáng chung quanh tôi tựnhiên sáng chói một cách mănh liệt khiến tôi phải nhắm mắt lại và bất chợt tôinghe được các âm thanh quen thuộc. Tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnhviện... Tôi đã tỉnh lại".
Lờikhai của bà Houghton đã được bác sĩ Elizabeth Kubler Ross kiểm chứng rất kỹ. Hainhân viên trực trong bệnh viện xác nhận họ có đánh cuộc với nhau về trận bóngrỗ, kết quả trận banh xảy ra đúng như lời bà Houghton đã thuật lại. Hai đứa contrai của bà Houghton cũng xác nhận họ đã căi nhau về việc bảo hiểm và tiền chôncất. Điều bất ngờ là một bác sĩ trực đánh mất chùm chìa khoá xe hơi màu đỏ từmấy tuần trước, nhờ lời khai của bà Houghton mà ông nhớ rằng trong lúc vội vă,ông đã ném đại nó lên nóc tủ thuốc. Chiếc tủ này rất cao, gần chạm đến trần nhà,một người đúng dưới đất không thể nhìn thấy nó được nên mặc dù t́m kiếm măi màvẫn không ai thấy... trừ khi họ đứng trên trần nhà nhìn xuống.
 
BƯỚCQUA CỬA TỬ GẶP NGƯỜI CẬU đã CHẾT
 
Steve Buckley là một tân binh vừanhập ngũ. Anh được huấn luyện tại một căn cứ quân sự tại tiểu bang CarolinạTrong buổi thực tập cách gài mìn, gỡ mìn thì một quả mìn đã nổ ngay gần chỗ anhđứng. Tuy thân thể không bị thương nhưng anh bị sức chấn động làm ngất đi vàtrút hơi thở cuối cùng trên đường đến bệnh viện. Mọi phương pháp làm hồi sinhđều vô hiệu. Khi đến bệnh viện, một y sĩ khám nghiệm xác nhận anh đã chết. Xácanh được quàn tạm trong nhà xác chờ thông báo cho thân nhân. Khoảng vài giờ sauđó, anh tỉnh dậy trước sự ngạc nhiên của mọi người. Sau đó anh đã thuật lại câuchuyện như sau:
"Tôikhông hề ư thức gì về quả mìn nổ, tôi chỉ biết rằng bỗng dưng tất cả đều imlặng, một thứ im lặng tuyệt đối. Tôi lên tiếng gọi lớn nhưng không nghe ai đáplại, cả sân tập bỗng trở nên vắng hoe, bao nhiêu bạn đồng ngũ bỗng biến đâu mấthết. Tôi đang phân vân chưa biết phải làm gì thì thấy có một người mặc đồngphục, tay cầm một cây dù đang đứng giữa băi mìn. Tôi tự hỏi tại sao giữa quântrường lại có một thường dân đứng khơi khơi như vậy? Lúc đó trời quang đăng màtại sao người này cầm dù? Người lạ nhìn tôi mỉm cười và rảo bước đến tôi. Tôibèn la lớn để cảnh cáo rằng ông ta đang đi trên một băi mìn nhưng chưa kịp nóithì ông ta đã đến sát bên cạnh. Ông ta lên tiếng bằng một giọng thân mật:
- Cóphải cháu Steve đó không? Tôi là cậu Jules đây.
Rồiông ta thân mật hỏi thăm về mọi người trong gia đ́nh tôi như một người thânthuộc. Không nhữa ông ta biết rơ gia đ́nh tôi mà c̣n biết đến cả con chóBassette mà mẹ tôi rất cưng nữa. Linh tính báo cho tôi biết một sự chẳng lành.Tôi nhớ mang máng rằng mẹ tôi có một người em ruột đã chết từ lâu rồi kia mà.Ông Julesthong thả nói:
- Này cháu Steve, mẹ cháu nhớ cháulắm đó. Hôm nay bà làm món lassagna, một món mà cháu rất thích ăn.
Tôi đâm ra bối rối:
- Làm sao ông biết được chứ?
Ông Jules mỉm cười một cách bímật.
- Thế cháu có muốn về thăm nhàkhông?
Tôi ấp úng đáp:
- Làm sao có thể về được? Nhà tôiở tận New York kia mà... Hơn nữa tôi đang thực tập quân sự, phải sáu tháng nữamới được về phép.
Ông Jules mỉm cười nắm lấy tay tôixiết chặt:
- Không sao đâu, cháu chỉ cần nghĩđến mẹ cháu là được.
Tôi luống cuống không biết phảilàm gì thì vừa vặn thấy thượng sĩ York đang đi gần đó, tôi bèn lên tiếng gọinhưng ông này không nghe, cứ cắm cúi đi thẳng. Tôi vội chạy đến chặn đầu thượngsĩ York nhưng dường như ông ta không trông thấy tôi mà cứ tiếp tục đi. Đến lúcđó ông Jules bước lại, ôn tồn khuyên:
- Ông ta không nhìn thấy cháu đâu.Cháu có muốn về thăm nhà không?
Sau một hồi thuyết phục, tôi bằngḷng và nghĩ đến mẹ tôi. Tự nhiên cảnh vật chung quanh đều thay đổi, tai tôi vẫnnghe giọng ông Jules ôn tồn:
- Cháu cứ bình tĩnh và tập trungtư tưởng để nghĩ đến mẹ cháu là được rồi.
Tôi thấy mình đang đứng trong nhàtrước mặt mẹ tôi. Bà đang làm món lassagna thơm phức. Các em tôi đang ngồi xemti-vi, chúng nói chuyện ồn ào và không chú ư gì đến sự hiện diện của tôi cả.Trong lúc xúc động tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ tôi nhưng bà vẫn thản nhiên nấunướng, không hề biết gì. Đến lúc đó tự nhiên tôi thấy lạnh mình. Lúc năy thượngsĩ York cũng không hề thấy tôi. Phải chăng tôi đã chết? Tôi vừa hoảng hốt thìchung quanh bỗng như tối sầm lại, dường như có một sức mạnh kỳ lạ nào đó lôi kéotôi vào một lớp sương khói màu xám đục... Tôi chưa biết phải phản ứn như thế nàothì ông Jules đã đến bên cạnh. Khi đó tôi mới thấy hình như đứng cạnh ông, tôithấy mình bình tĩnh hơn.
- Chuyện gì đã xảy ra cho tôi vậy?Tôi đã ra sao?
ÔngJules nắm lấy tay tôi trấn an và ôn tồn:
-Cháu đã về nhà rồi, có đúng không? Phải chăng là điều cháu vẫn ao ước trong suốtthời gian học tập quân sự?
Tôithắc mắc:
-Nhưng tại sao mọi người không ai nhìn thấy tôi hết? Tại sao tôi không thể nóichuyện với ai được?
Ông Jules thong thả giải thích:
- Cháu phải hiểu rằng cháu đã vềnhà nhưng không bằng thể xác mà bằng một thể khác... Chính cái tư tưởng mongmuốn trở về nhà trong suốt thời gian cháu học tập quân sự đã khiến cậu t́m đếngặp cháu để giúp cháu hoàn tất tâm nguyện trên.
Tôi thút thít khóc:
- Như vậy là cháu đã chết rồi phảikhông?
Ông Jules thong thả:
- Rồi cháu sẽ hiểu. Hiện nay cậuchỉ có thể cho cháu biết rằng cháu khôgn c̣n ở cái thế giới quen thuộc của cháunữa... Nhưng cháu không nên phí thì giờ vô ích, cháu chẳng mong trở về thăm nhàhay sao?
Tôi định thần nhìn quanh, cả nhà đã bắt đầu ngồi vào bàn ăn. Cha tôi vừa rót một ly rượu chát lớn, thong thảthưởng thức mùi vị trước khi ăn. Các em tôi đang cười đùa bàn tán về chươngtŕnh ti-vi mà chúng vừa xem. Mẹ tôi vừa cắt đĩa lassagna vừa lẩm bẩm :"Phải chicó thằng Steve ở đây, nó vẫn thích món này lắm!". V́ một lư do thầm kín nào đó,tôi đọc rơ tư tưởng của mẹ tôi và xúc động mạnh. Ông Jules giả thích:
- Ở cơi trần, người ta có thể nhậnthức mọi vật bằng năm giác quan thông thường như nghe, nhìn, ngửi, nếm và sờ mónhưng ở cơi này, các giác quan trên không c̣n sử dụng được nữa mà chỉ có tưtưởng mà thôi. Nếu cháu muốn tiếp xúc với mẹ cháu, cháu hăy tập trung tư tưởnggửi đến mẹ cháu những niềm yêu thương tốt đẹp nhất thì mẹ cháu sẽ nhận được.
 
GẶP NGƯỜI T̀NHCŨ
 
Ông giơ tay chỉ ra phía sau và tôithấy có một bầu ánh sáng chói lọi trong không trung khiến tôi phải nhắm mắt lạicho khỏi loá. Tôi nghe một giọng nói êm dịu:
- Này anh Steve, anh c̣n nhớ emkhông?
Tự nhiên tôi nhận ra ngay giọngnói của Marjorie, một người bạn gái ngày trước nhưng cô ta đã chết v́ một tainạn khi c̣n ở trung học kia mà. Tôi mở mắt ra và thấy Marjorie đang đứng trướcmặt tôi, toàn thân bao phủ trong một lớp ánh sáng chói lọi. Cô bật cười:
- Anh đừng ngạc nhiên, em vẫn nhưxưa chứ đâu có khác gì... Ơ ḱa! Tại sao anh lại nghĩ rằng em là một thiên thần?
Tôi bối rối:
- Nhưng... nhưng tại sao cô lạibiết như vậy?
Marjorie bật cười liếng thoắng:
- Em biết chứ! Em đọc được tư tưởngcủa anh... anh ngạc nhiên v́ màu sắc hào quang ư? Anh cũng có hào quanh đấy chứ,anh không thấy sao?
Chưa lúc nào tôi lại bối rối nhưlúc này. Sự có mặt của ông Jules và bây giờ của Marjorie, một người bạn gái đăqua đời từ nhiều năm, khiến tôi mệt mỏi muốn ngồi xuống đất. Tuy nhiên Marjoriekhông để tôi yên, cô vẫn liếng thoắt như hồi nào:
- Này anh Steve, anh không hề mệtđâu, anh chỉ mệt v́ anh tưởng anh mệt đó thôi. Lúc năy anh đâu có mệt, anh đangvui vẻ khoẻ khoắn kia mà. Anh nghĩ nhiều quá... Chuyện đã qua rồi anh nghĩ làmchi?
Quả thật tôi đã nghĩ đến cái chếtcủa Marjorie năm xưa, chính tôi đã đi đưa đám tang nàng và ngồi bên cạnh mộ nàngrất lâu. Marjorie dường như cảm động, mắt cô chớp chớp một lúc rồi vui vẽ hồnnhiên trở lại:
- Anh Steve thân yêu, em biết điềuđó. Hồi đó em biết hết, thấy hết và nghe hết những điều anh nói bên mộ em. Sauđám tang, em thấy anh đi thơ thẩn ngoài nghĩa địa một mình, em thấy anh khócnhiều. Anh c̣n đi theo con đường dẫn đến trường mà trước kia chúng ta thường dạomát. Lúc đó em vẫn đi bên cạnh anh mà anh đâu có biết.
Tôi kêu lên thất thanh:
- Thật sao, em vẫn ở bên anh haysao?
Marjorie thản nhiên gật đầu:
- Đúng thế. Em thấy anh buồn quánên quàng lấy vai anh để an ủi, nhưng anh nào có hay. Em biết mình đã chết nênkhông thể tiếp xúc với anh được nữa, nhưng thật ra danh từ "chết" không đúngđâu. Sự thật thì chúng ta không bao giờ chết cả. Đúng vậy, em và anh cũng nhưmọi người khác chẳng bao giờ chết. Anh thấy không, hiện nay chúng ta vẫn linhđộng, thoải mái, sống mạnh mẽ hơn bao giờ hết kia mà! Chúng ta đang tiến vềnguồn, nguồn sống thương yêu tràn đầy ân phước của Đấng Tối Cao. Dĩ nhiên lúcnày anh c̣n đang bán tín bán nghi nhưng em mong anh tin em. Nhiều người khôngtin em mặc dù em cố gắng thuyết phục họ, nhưng anh thì phải khác chứ. Anh biếtkhông, em đã gặp rất nhiều người cũng bị tai nạn xe cộ như em vậy. Họ than khócquá chừng, kẻ oán hận người đã gây ra tai nạn, người thì tiếc đã không làm đượcnhững việc khi c̣n sống. Em đã đến bên họ, khuyên can họ, an ủi họ để họ hiểurằng đời sống của họ không hề chấm dứt như họ nghĩ mà là một sự chuyển tiê"p.Trong giai đoạn này họ được sống trong một t́nh thương tuyệt vời nhưng chẳng mấyngười chịu nghe.
Càng nói bầu ánh sáng bao quanhMarjorie càng sáng chói, bao phủ quanh thân nàng khiến nàng trông càng đẹp, mộtvẻ đẹp thanh cao, đáng kính khiến tôi phải lùi lại. Marjorie nheo mắt nhìn tôivà thong thả:
- Đó là công việc của em, một côngviệc quan trọng. Trước khi giao việc này cho em, ngài đã dặn em phải suy nghĩkỹ. Em đã đắn đo rất cẩn thận trước khi nhận lời. Công việc thật nặng nhọc nhưngem rất sung sướng đã an ủi, giúp đỡ cho những người vừa từ trần. Em ở kề cận bênhọ, nhắc nhở cho họ rằng đời sống thật sự chỉ có sự thương yêu chứ không có sựhối tiếc, giận hờn.
Tôi ngạc nhiên:
- Em nói ngài đã giao việc cho em,vậy ngài là ai?
Marjorie chỉ về phía sau tôi:
- Chính cậu Jules đã đưa em đếngặp ngài. Ngài chính là Thượng Đế chứ ai nữa!
Quả thật tôi rất bối rối. Tôi đưamắt nhìn ông Jules và Marjorie không biết phải nói như thế nào nữa. Phải chăngtôi đang mê ngủ? Phải chăng đây chỉ là một giấc chiêm bao? Ông Jules âu yếm:
- Cháu không chiêm bao đâu.Hiệnnay cháu đang ở một cơi giới khác với cơi trần. Ở đây thời gian và không giankhông c̣n chi phối nữa, cũng không có các ràng buộc vật chất. Khi muốn đến đâungười ta có thể đến đó ngay, lúc này cháu chẳng đã trở về nhà hay sao? Bây giờcháu hăy đi theo cậu, chúng ta có việc phải làm sau này cháu sẽ có dịp gặpMarjorie sau.
 
STEVE CÙNG VỚI CẬU Đi AN ỦI NHỮNGNGƯỜI LÍNH VỪA TỬ TRẬN
 
Tôi ngạc nhiên:
- Nhưng cậu muốn đưa cháu đi đâu?
Ông Jules từ tốn trả lời:
- Có lẽ cháu đã quen ít nhiều vớiđời sống bên này rồi nên cậu sẽ giải thích cho cháu về những việc đã và sẽ xảyra. Trước hết nhân loại đang trải qua một cuộc chiến tranh lớn. Tại sao lại cócuộc chiến này và trong cuộc chiến cháu sẽ được giao phó nhiệm vụ gì. Cuộc chiếnhiện tại là một điều không thể tránh được mặc dù nó có vẻ phi lư và dă man. Conngười không thể tránh được hiểm họa của chiến tranh v́ đã có nguyên nhân thìphải có hậu quả. Mặc dù những người gây chiến tranh phải chịu trách nhiệm vềviệc họ đã làm nhưng mọi người, v́ những nguyên nhân sâu xa trong quá khứ, cũngđều chia phần trách nhiệm và phải học lại bài học mà họ cần phải học. Đời sốnglà một trường học mà trong đó chiến tranh là một bài học quan trọng. Trong hoàncảnh đau khổ, tang tóc, nhiều người nghĩ rằng thế giới đã đến lúc suy tàn, sứcmạnh của bạo lực sẽ đàn áp tất cả, điều ác sẽ thắng điều thiện, kẻ áp chế sẽ đạtđược điều họ muốn. Điều này hoàn toàn không đúng. Một khi Thượng Đế đã điềukhiển thì trước sau mọi sự sẽ đều tiến đến chỗ tốt đẹp, toàn thiện. Một côntrùng hỏ bé chết ngài cũng biết, và cũng do ư ngài thì cuộc chiến dù tàn khốcđến đâu cũng không thể xảy ra ngoài ư muốn của ngài được. Tuy nhiên dù sao đichăng nữa, những kể góp phần gây ra cuộc chiến vẫn phải chịu trách nhiệm về hànhđộng của họ.
Vẻ mặt của ông Jules bỗng trở nêndịu dàng, đôi mắt ông như đắm chìm trong một cơi giới nào đó, hình như ông đangôn lại dĩ văng xa xưa của những kinh nghiệm tranh đấu, đau khổ mà rồi nhân loạisẽ phải trải qua trước khi nhận thức về hành động của họ và thay đổi để trở nênthánh thiện, hiền lành. Ông mỉm cười bảo tôi:
- Bây giờ chúng ta sẽ ra mặt trậnv́ một người bạn cũ của cháu sắp từ giă cơi trần, cháu hăy t́m cách an ủi vàgiải thích cho anh ta hiểu các sự kiện diễn ra ở cơi giới bên này, như vậy cháusẽ quen với công việc mà cháu sẽ đảm nhiệm từ nay.
Tôi theo ông Jules đến một khurừng rậm, có tiếng súng nơi, tôi biết mình đã ra đến mặt trận. Tôi nhìn thấy cácbinh sĩ ẩn núp dưới giao thông hào, một số đang chuẩn bị cho một cuộc xungphong. Có tiếng đạn rít bên tai khiến tôi hoảng sợ, bảo ông Jules nên t́m chỗtránh đạn thì ông mỉm cười lắc đầu:
- Cháu không phải lo, bom đạnkhông làm gì được cháu đâu. Hiện nay cháu đâu c̣n thể xác nữa mà sợ!
Ông Jules chỉ cho tôi thấy mộtbinh sĩ đang ḅ dưới đất. Anh này định ṿng ra phía sau một mô đất lớn để đánhtập hậu nhóm lính Đức đang trấn giữ ổ súng liên thanh gần đó. Điều anh không ngờlà vị trí của anh đã bị phát giác, một người lính Đức giơ súng lên nhắm anh bópc̣. Tôi chưa kịp la lên thì anh đã bật ngửa ra sau, đầu bị một viên đạn bắntrúng. Ngay lúc đó tôi nhận ra người lính là Andrew, một người bạn láng giềng đănhập ngũ trước tôi ít lâu. Tôi thấy Andrew từ từ thoát ra khỏi thể xác và vẫntiếp tục ḅ mà không hề biết rằng anh t đã trúng đạn, bỏ lại cái xác nằm sóngsượt phía sau. Ông Jules thúc nhẹ vào hông tôi như ra dấu, tôi vội bước về phíaAndrew. Anh này ngạc nhiên la lớn:
- Ủa, Steve đấy ư? Anh làm gì ởđây vậy?
Tôi chưa kịp trả lời thì Andrew đăkéo tôi nằm sát xuống đất:
- Cẩn thận kẻo lính Đức nhìn thấy!
Nhưng không kịp rồi, ba người línhĐức đã ở sau g̣ đất xông ra. Andrew hốt hoảng giơ súng lên nhưng đến lúc đó anhnhận rằng anh không hề cầm súng. Trông điệu bộ luống cuống của anh, tôi bậtcười:
- Này Andrew, anh đã chết rồi c̣nđâu!
Nhưng Andrew không nghe câu tôivừa nói, anh bận nhìn sững ba tên lính Đức đang khám xét cái xác của anh. Mộtngười lục túi áo anh lấy ra bao thuốc lá trong khi hai người kia tháo súng vàbao đạn trên vai anh. Andrew nổi giận xông đến đấm đá túi bụi nhưng ba ngườilính kia vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Andrew giận giữ la om x̣mcho đến lúc ba người lính thu thập xong chiến lợi phẩm, rút vào g̣ đất thì anhmới xúc động ôm lấy xác mình khóc oà. Tôi lúng túng nhìn anh không biết phải anủi như thế nào cho đến khi anh ngửng lên nhìn tôi:
- Này bạn Steve, anh cũng chết rồisao?
Tôi gật đầu. Andrew im lặng suynghĩ, bất chợt anh thốt lên:
- Thôi thế là hết. Bạn chết trướctôi vậy bạn có thấy thiên đàng ở đâu, địa ngục và quỷ sứ ở đâu không?
Từ trước đến nay tôi chưa hề suynghĩ về điều này nên thoạt nghe cũng hốt hoảng, tôi nhìn quanh nhưng không thấycảnh vật có gì khác lạ. Andrew cũng lên tiếng:
- Tôi chẳng thấy có gì khác lạhết, ở đây giống hệt như cơi trần chỉ khác ở chỗ tôi nói mà mấy tên lính kiakhông nghe, tôi đánh chúng cũng không được. Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?Nế lính Đức đến, mình có đánh nữa không?
Tôi lắc đầu:
- Anh quên rằng chúng ta đã chếtrồi sao?
Andrew gật đầu đồng ư, rồi theothói quen anh móc túi lấy thuốc lá ra hút nhưng dĩ nhiên không thể hút được. Anhlẩm bẩm chửi một hồi rồi than:
- Trời ơi, tôi không hút thuốcđược nữa, có gì khổ bằng không được hút thuốc nữa, như vậy là chết tôi rồi...
Tôi đập nhẹ lên vai anh nhắc nhở:
- Nhưng chúng ta đều chết rồi kiamà.
Andrew giật mình sờ tay lên tránva la lớn.
- Trời ơi, làm sao đầu tôi lạilủng một lỗ lớn như thế này! Có ai băng bó giùm cho tôi, làm ơn gọi y tá chotôi... Thôi chết rồi, lủng một lỗ to như vầy thì mất hết máu rồi c̣n gì...
Ngay lúc đó ông Jules bước đến bênAndrew. Ông vừa băng bó vừa thoa thuốc:
- Thuốc này thần diệu lắm, chỉthoa vào là khỏi ngay, bảo đảm không có thẹo... Anh nhìn xem, vết thương lànhrồi đó.
Andrew giơ tay sờ lên trán. Vếtthương đã hoàn toàn biến mất. Anh bật cười sung sướng:
- Hay thật! Hay thật! Làm sao lạicó thứ thuốc kỳ diệu như vậy. Này bác sĩ, thuốc này chế tạo ở đâu vậy?
Ông Jules mỉm cười từ tốn:
- Này anh bạn, không phải thuốcnày công hiệu đâu, tôi chỉ bày trò ra vậy thôi. Chính anh đã chữa lành cho anhđó. Bên này là cơi của tư tưởng và do sức mạnh của tư tưởng mà anh thấy mìnhbình phục. Dù có mất cả tay chân nhưng khi nghĩ rằng mình lành lặn thì tức khắcsẽ lành lặn ngay. Điều đáng tiếc là nhiều người không nghĩ vậy. Họ cứ nghĩ làmình đang đau đớn, khổ sở v́ cụt tay, cụt chân, cụt đầu và sống măi trong t́nhtrạng khủng hoảng như vậy rất lâu. Chính cái tâm trạng đau khổ kéo dài đó sẽ tạora những nổi ám ảnh trong tiềm thức, ảnh hưởng vào những kiếp sống mai sau. Cũngnhư thế, một người chết v́ nước, v́ lửa thường bị ám ảnh bởi những yếu tố này vàsau đó thường sợ lửa hay nước. Điều anh cần biết là chính cái tâm trạng khi chếtsẽ ảnh hưởng rất lớn đến đời sống ở kiếp sau, làm sao có thể chết một cách thoảimái, an lành, chấp nhận sự chết mà không chống lại nó. Nghệ thuật chết là làmsao không mong cầu kéo dài thêm đời sống, không hối tiếc về những điều có thểlàm nhưng đã không làm, không giận hờn oán ghét bất cứ ai mư thanh thản bước quacơi tư tưởng này một cách ung dung tự tại. Bây giờ anh đã biết cách chữa lànhbệnh rồi, tôi nghĩ anh có thể giúp đỡ cho các bạn bè anh cũng vừa từ trần, họrất đông và đang đau đớn, khổ sở cần được giúp đỡ. Các anh cần biết rằng, ở cơinày không có chiến tranh nữa, chúng ta có thể giúp đỡ nhau, d́u dắt nhau màkhông sợ bị ngộ nhận hay hiểu lầm v́ các giá trị ở cơi trần qua đến bên nàykhông c̣n nghĩa lư gì nữa. Tất cả mọi thứ như tiền bạc, địa vị, danh vọng, quyềnlực đều trở nên vô giá trị; chỉ có t́nh thương và sự hiểu biết là c̣n giá trịvĩnh cửu mà thôi.
 
NHỮNG NGƯỜI LÍNH VỪA TỬTRẬN
 
Điều anh cần biết là chính cái tâmtrạng khi chết sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đời sống ở kiếp sau, làm sao có thể chếtmột cách thoải mái, an lành, chấp nhận sự chết mà không chống lại nó. Nghệ thuậtchết là làm sao không mong cầu kéo dài thêm đời sống, không hối tiếc về nhữngđiều có thể làm nhưng đã không làm, không giận hờn oán ghét bất cứ ai mư thanhthản bước qua cơi tư tưởng này một cách ung dung tự tại. Bây giờ anh đã biếtcách chữa lành bệnh rồi, tôi nghĩ anh có thể giúp đỡ cho các bạn bè anh cũng vừatừ trần, họ rất đông và đang đau đớn, khổ sở cần được giúp đỡ. Các anh cần biếtrằng, ở cơi này không có chiến tranh nữa, chúng ta có thể giúp đỡ nhau, d́u dắtnhau mà không sợ bị ngộ nhận hay hiểu lầm v́ các giá trị ở cơi trần qua đến bênnày khôgn c̣n nghĩa lư gì nữa. Tất cả mọi thứ như tiền bạc, địa vị, danh vọng,quyền lực đều trở nên vô giá trị; chỉ có t́nh thương và sự hiểu biết là c̣n giátrị vĩnh cửu mà thôi.
Andrew rụt rè đặt câu hỏi:
- Thưa ông, vậy gặp lính Đức tôiphải làm sao?
Ông Jules mỉm cười:
- Quân Đức cũng là bạn của anh vàanh nên giúp đỡ họ.
Andrew nhăn mặt tỏ vẻ không đồng ưnhưng anh cũng cố gắng:
- Nhưng họ đâu biết tôi là bạn,nếu gặp tôi họ xông lại đánh tôi thì sao? Tôi cần phải tự vệ chứ.
Ông Jules lắc đầu:
- Anh nên tránh đi. Ở cơi trần anhphải tự vệ chứ bên này thì họ không thể làm gì được anh đâu. Dù họ có bao vâybắn anh vẫ vô ích thôi. Anh vừa qua đây chưa hiểu biết mọi việc, anh nên nghetheo lời khuyên của tôi. Hiện nay chúng ta đang ở cơi tư tưởng, tất cả mọi hiệntượng vật chất đều không thể làm hại được chúng ta, v́ chúng ta đâu c̣n xác thânnữa. Này các bạn, những vừa người từ trần chưa biết điều đó. Họ đang đau khổ,cần được an ủi, và anh hăy coi họ như một con người đang cần được trợ giúp...Anh đừng nghĩ họ là thù hay là bạn v́ các danh từ đó hoàn toàn vô giá trị ở cơibên này. Khi anh hành động với cái tâm trong sạch, đầy bác ái, thương yêu thìkhông một mănh lực gì có thể hại anh được. Nếu anh không oán ghét hay giận hờnmà chỉ một ḷng thương xót, giúp đỡ người khác thì luồng ḥa quang bao quanh anhsẽ trở nên sáng chói, kẻ hung ác sẽ không dám nhìn chứ đừng nói ám hại anh. Dùanh ở bất cứ nơi đâu, anh cũng sẽ được Thượng Đế che chở v́ anh đang làm nhữngviệc đúng với thiên ư.
Andrew vội vă đứng thẳng người lêntheo thói quen của một quân nhân và nghiêm giọng:
- Xin tuân lệnh ngài.
Ông Jules mỉm cười quay qua phíatôi:
- C̣n cháu Steve, công việc củacháu khác với Andrew. Thời gian cháu ở cơi này không c̣n lâu nữa, vậy hăy cốgắng quan sát, học hỏi những gì cháu có thể học được. Cháu sẽ trở lại cơi trần.
Tôi ngạc nhiên kêu lớn:
- Cậu nói sao? Cháu sẽ trở lại cơitrần?
Ông Jules gật đầu:
- Đúng thế. Cháu chưa chết. Lúctrái mìn nổi, cháu bị sức ép dồn ngay lên ngực nên tắt thở, cháu đã hôn mê mấygiờ liền nhưng t́nh trạng này sắp chấm dứt. Nhiệm vụ của cháu quan trọng hơn củaAndrew, cháu sẽ tiết lộ cho nhân loạn biết về những điều cháu đã học hỏi ở cơinày.
Tôi bối rối rồi rụt rè:
- Thưa cậu Jules, nếu cháu khôngchết, phải chăng đây chỉ là một giấc mộng? Làm sao cháu có thể giải thích chomọi người biết rằng cháu không chiêm bao? Làm sao cháu không bị người mọi ngườilên án là bịp bợm hay điên loạn?
Ông Jules mỉm cười gật đầu:
- Không đâu! Đây không phải là mộtgiấc mộng. Sự trở về của cháu rất quan trọng và hữu ích cho nhân loại, nhất làtrong giai đoạn này. Cháu cứ làm hết sức mình và nên nhớ c̣n có ơn trên phù hộcháu nữa. Không bao lâu nữa cháu sẽ tỉnh lại và cậu sẽ giúp cháu nhớ lại nhữngđiều mà cháu chứng kiến ở cơi này.
 
NHỮNG NGƯỜI LÍNH VỪA TỬ TRẬN (tiếptheo)
 
Tôi ngạc nhiên:
- Nếu cậu không giúp thì khi tỉnhlại cháu sẽ quên hết sao?
Ông Jules gật đầu:
- Thông thường thì người ta khôngnhớ được nhiều những chuyện xảy ra trong giấc ngủ. Trí óc con người sẽ thu xếpnhững dữ kiện này một cách lộn xộn vô trật tự và đầu óc phán đoán của con ngườisẽ không chấp nhận nó nên đa số đều loại bỏ những kư ức này. Cháu nên biết ngoàithể xác, c̣n có những thể khác nữa, mỗi đều có những giác quan riêng của chúng.Nếu không biết kiểm soát các thể này, các dữ kiện ở cơi tư tưởng sẽ bị ghi nhậnmột cách sai lạc, méo mó và trở nên mơ hồ, lộn xộn, vô lư... Do đó người ta sẽkhông thể nào suy luận được nó một cách hữu hiệu. Một lúc khác, cậu sẽ giảng chocháu nghe sau, bây giờ chúng ta hăy lên đường v́ thời giờ không c̣n nhiều lắmđâu.
Tôi đi theo ông Jules đến một cănnhà nhỏ, trong nhà có một người đàn bà và hai đứa con nhỏ. Hai đứa bé đang đùanghịch một cách vô tư nhưng người đàn bà thì đang đau khổ. Bà đã khóc hết nướcmắt v́ vừa nhận được giấy báo tin chồng bà tử trận. Ngay lúc đó một quân nhânquần áo dính đầy máu ở ngoài bước vào. Ông nói với vợ:
- Này Emma, anh đã về đây.
Dĩ nhiên người đàn bà không nghethấy gì nên vẫn khóc, nhưng hai đứa bé ngừng chơi kêu lên:
- Cha! Cha đã về!
Người đàn bà đưa tay bồng hai đứabé và khóc lớn:
- Cha các con chưa về đâu.
Ông Jules nói với tôi:
- Cháu thấy không, hai đứa bé c̣nnhỏ, đầu óc vô tư và nhạy cảm nên chúng nhận ngay được sự hiện diện của chachúng mặc dù mắt không nhìn thấy.
Ông quay ra nói với người quânnhân:
- Này anh bạn, chị nhà không thấyanh đâu nhưng anh hăy đợi một lúc nữa khi chị ngủ, khi tâm hồn của chị thoảimái, không bận bịu hay bị chi phối bởi các tư tưởng tiêu cực thì chị có thể tiếpxúc được với anh. Dĩ nhiên khi thức dậy, chị sẽ không nhớ gì hết nhưng nếu anhkhéo léo khuyên bảo thì chị sẽ cảm thấy được an ủi rất nhiều. Anh đã hiểu vàbiết chấp nhận số phận nên anh không c̣n đau khổ bao nhiêu nhưng anh có thể giúpcho chị bớt đau khổ...
Người quân nhân cung kính nghiêngmình trước ông Jules:
- Xin cám ơn Ngài. Ngài đã giúp đỡtôi và các anh em trong binh chủng của chúng tôi rất nhiều. Thay mặt các anh em,tôi xin cảm tạ ngài.
Ông Jules chỉ tay về phía tôi:
- Đây là thanh niên mà tôi đã nóivới anh trước đây.
Người quân nhân bắt tay tôi mộtcách nồng nàn:
- Nhờ anh nói giùm với nhà tôirằng "Bông hồng dù ở đâu cũng đều là một bông hồng và lúc nào cũng đẹp hết". Anhcứ nói vậy là nhà tôi hiểu. Sau đây là địa chỉ của nhà tôi...
Cậu Jules chờ tôi nói chuyện vớingười quân nhân kia xong rồi mới ra hiệu cho tôi đi theo. Lần này đã quen nêntôi lướt đi một cách nhẹ nhàng, hai chân không hề đụng đất và chỉ thoáng giâychúng tôi đã đến một căn nhà khác. Trong nhà có hai người già đang ngồi thankhóc dước ngọn đèn leo lét. Họ vừa nhận được điện tín báo tin người con trai củahọ đã tử trận. Tuy nhiên họ không biết rằng anh này cũng đang có mặt trong nhà,dĩ nhiên dưới một thể dạng khác. Anh mặc bộ quân phục dính đầy máu, cố gắng tiếpxúc với cha mẹ nhưng không được nên rất đau khổ. Anh kêu lên:
- Trời ơi, mẹ tôi không nghe thấytôi. Mẹ tôi tưởng tôi đã chết nhưng tôi vẫn c̣n sống kia mà. Làm sao tôi có thểnói cho mẹ tôi hiểu được đây!
Cậu Jules vỗ vai người quân nhân,an ủi:
- Anh hăy bình tĩnh. Tôi sẽ giúpanh nhưng trước hết anh hăy nghe tôi nói đă. Anh hăy nhìn bức hình chụp khi anhvừa tốt nghiệp trường vơ bị treo trên tường kia, khi đó anh mặc bộ quân phục mớivà sạch, người không bị một vết thương nào, anh hoàn toàn khoẻ mạnh, vui vẻ. Bâygiờ anh hăy tưởng tượng rằng hiện nay anh cũng y hệt như thế.
Người quân nhân làm theo lời ôngJules. Lạ thay chỉ cmột thoáng giây sau anh đã mặc bộ quân phục mới tinh. Gươngmặt anh hết đau khổ, nhăn nhó mà trở nên sáng sủa, tươi tắn. Các vết thương trênthân thể anh hoàn toàn biến mất. Chính người quân nhân cũng ngạc nhiên về sựkiện này nên anh sững sờ một lúc rất lâu trước khi quay nhìn về phía cha mẹ. CậuJules nói tiếp:
- Anh hăy nghĩ đến tâm trạng củaanh trong ngày tốt nghiệp đó. Anh đã hănh diện và sung sướng biết bao, phảikhông? Bây giờ anh hăy hồi tưởng hoàn cảnh tốt đẹp lúc đó rồi đến bên cạnh chamẹ anh, chia sẽ sự sung sướng đó với họ. T́nh thương có một sức mạnh an ủi phithường, anh hăy làm như tôi nói đây...
Người quân nhân làm y hệt như lờikhuyên, và tôi thấy rơ một luồng hào quang từ thân thể anh tỏa ra, lan rộng khắppḥng, bao bọc cả hai người già đang ngồi đó. Tự nhiên bà mẹ bớt khóc và trở nênbình tĩnh hơn. Bà nói với chồng:
- Henri, tôi có cảm giác rằng conmình không đến nỗi nào, chắc nó được ơn trên phù hộ... Tôi chắc nó thế nào cũngđược ơn trên phù hộ.
Ông già cũng ngưng khóc. Ông nhìnvợ một lúc rồi nhẹ nhàng:
- Có lẽ bà nói đúng. Chúng ta hăycầu nguyện Thượng Đế.
Cả hai bước đến bên chiếc thánhgiá treo trên tường và quỳ xuống cầu nguyện. Người quân nhân cũng bước đến quỳbên cha mẹ. Tự nhiên căn pḥng bỗng bừng sáng lên một thứ ánh sáng chói lọi,tinh khiết khiến tôi cũng cảm thấy sung sướng, thoải mái lây. Cậu Jules nói vớitôi:
- Cháu thấy không, sự đau khổ củangười chết có thể ảnh hưởng đến người sống và ngược lại, nếu người sống đau khổ,than khóc thì họ cũng ảnh hưởng rất nhiều đến người chết. Điều quan trọng làphải làm sao để giúp cho họ bình tĩnh trở lại, sáng suốt ư thức về sự việc đangxảy ra. Một phương pháp rất hữu hiệu là biết cách gợi lại những kỷ niệm đẹpnhất, những cảm giác sung sướng nhất, để giúp họ thoát khỏi t́nh trạng hoảng hốtkia. Chỉ khi nào họ thoải mái an lạc và sáng suốt thì cháu mới có thể giúp đỡ họđược. Người quân nhân này là sĩ quan trường vơ bị, từ nhỏ đã say mê binh nghiệp,ngày tốt nghiệp là ngày anh sung sướng nhất v́ đã thoải măn được niềm mong ướctừ trước. Biết cách nhắc nhở anh ta hồi tưởng lại kỷ niệm đó để anh bình tĩnhtrở lại, thoát khỏi ảnh hưởng đau khổ của cái chết, giảm bớt sự giằng co quyếnluyến với gia đ́nh thì anh mới có thể siêu thoát được.
- Nhưng siêu thoát là thế nào?
Ông Jules mỉm cười:
- Con người là một thực thể phứctạp gồm có nhiều thể khác nhau chứ không phải chỉ có thể xác mà thôi. Điều nàykhoa học không thể giải thích rơ rệt v́ đối tượng của khoa học chỉ xây dựng trêncăn bản của các giác quan thuộc về thể xác, vốn hết sức giới hạn. Khi xác thânkhông c̣n sử dụng được nữa, các thể khác cần được giải phóng ra khỏi xác thâncàng sớm chừng nào càng hay chừng đó, đó là sự siêu thoát. Cháu nên biết rằngtâm trạng con người khi từ trần hết sức quan trọng v́ nếu có sự quyến luyến thìsự giải phóng này sẽ bị tŕ hoăn lại rất lâu, gieo các ấn tượng đau khổ lên cácthể kia, và ảnh hưởng đến các kiếp sống mai sau. Đó cũng là lư do người ta cầntránh than khóc, kêu gọi kể lễ trong các đám tang mà phải bình tĩnh đặt hết tâmhồn vào sự cầu nguyện cho người quá cố được siêu thoát. Cháu nên biết rằng tâmtrạng con người lúc từ trần hết sức kinh khủng đối với những ai tin rằng chết làmất hết tất cả. Đa số thường cố gắng bám vào sự sống một cách tuyệt vọng. Cóngười cho rằng có một thế giới khác, một cảnh âm ti địa ngục ghê sợ, đang chờđón họ nên họ nhất định không chịu từ bỏ cơi trần. Do đó có một sự phấn đấu mạnhmẽ giữa phần thân xác sắp tan ră và phần tâm linh cố gắng giữ nó lại. Đó cũng làlư do nhiều người cứ hấp hối măi mà cũng không chết (comatose). Sau khi chết,nhiều người cứ quanh quẩn bên cạnh xác thân của mình, dù thấy xác thân đó rữara, bị gịi bọ đục khoét cho đến khi xác thân hoàn toàn tan ră thì mới siêuthoát được. T́nh trạng này có thể kéo dài nhiều năm, gieo vào tâm thức người đónhững ấn tượng hết sức ghê gớm, đau khổ và sự ám ảnh này sẽ ảnh hưởng nhiều đếncá tính của người đó trong kiếp sau.
Sau khi cầu nguyện xong, ngườiquân nhân bước đến cạnh cậu Jules:
- Cám ơn ngài đã giúp cho tôi vàcha mẹ tôi. Bây giờ tôi phải làm gì?
- Anh hăy đợi khi cha mẹ anh ngủsay, khi các giác quan thể xác của cha mẹ anh tạm thời yên nghỉ thì anh có thểtiếp xúc được với hai ông bà ở một bình diện khác. Điều cần nhất là chính anhphải có sự thoải mái, bình an đã rồi anh mới có thể an ủi được cha mẹ anh, giúphọ bớt đau khổ.
Người quân nhân gật đầu như hiểulời khuyên bảo:
- Xin cám ơn ngài. Nếu cha mẹ tôibớt đau khổ thì tôi có thể yên tâm được rồi.
- Anh cứ yên tâm. Tôi biết cha mẹanh sẽ được thoải mái. Ông bà đã biết chấp nhận và đặt tất cả vào bàn tay ThượngĐế. Một khi đã để cho Thượng Đế hành động thì mọi sự sẽ tốt đẹp. C̣n về phầnanh, chút nữa có một thiếu nữ tên là Marjorie sẽ đến gặp anh. Cô ta sẽ giúp đỡvà hướng dẫn anh. Anh nên nghe theo lời khuyên của cô ấy.
 
STEVE GẶP MỘT LINH HỒN KHÔNG TINM̀NH đã CHẾT
 
Cậu Jules giới thiệu tôi với ngườiquân nhân kia và nói rơ về trường hợp đặc biệt của tôi. Người quân nhân mừng rỡxiết chặt tay tôi:
- Nếu anh có thể, phiền anh ghéthăm cha mẹ tôi và nói với ông bà rằng "Robbie vẫn khoẻ mạnh như thường". Têntôi là Robert, bạn bè thường gọi tôi là Bob nhưng cha mẹ tôi lại thích gọi tôilà Robbie, đây là một tên riêng chỉ cha mẹ tôi biết mà thôi. Đây là địa chỉ củacha mẹ tôi....
Sau khi từ giă người quân nhân đó,ông Jules và tôi tiếp tục đi nữa. Vừa ra đến đường chính, tôi giựt mình thấy mộtxe chở lính Đức đi ngang. Tôi giật mình kêu lớn:
- Cậu ơi, lính Đức ḱa!
Cậu Jules mỉm cười:
- Phải rồi, chúng ta đang ở tạinước Đức nhưng cháu đừng lo, họ không trông thấy chúng ta đâu. Cháu quên rằngchúng ta không đâu c̣n thể xác nữa.
Chúng tôi thấy một ông già gầy g̣,quần áo nhàu nát, đầu đội nón nỉ, vẻ mặt đau khổ đang đứng trước cửa một cănnhà. Cậu Jules nói:
- Đó là Lebowitz, một thương giagiàu có đã qua đời từ mấy năm nay nhưng không siêu thoát v́ c̣n quyến luyến tàisản, sự nghiệp.
Ông già ngước cặp mắt lờ đờ nhìncậu Jules rồi nói:
- Thưa ông, căn nhà này do chínhtay tôi xây cất, chính tôi đã lựa từng cục gạch, từng khúc gỗ. Hăy nhìn cái cửabằng gỗ sồi kia, chính tay tôi đã chọn nó từ bên Đan Mạch, c̣n chiếc cửa sổ bằngkính màu nữa, nó đã được hoàn tất bởi những thợ giỏi nhất miền Florence. Căn nhànày của tôi và tôi không thể bỏ nó được.
Cậu Jules nhìn ông già bằng cặpmắt thương hại rồi nói với tôi:
- Năm trước, chính quyền Đức ralệnh cho người Do Thái phải rời bỏ khu này để tập trung vào một khu biệt lập.Ông Lebowitz không chịu nên bị họ đánh trọng thương. Tuy mang thương tích trầmtrọng nhưng ông nhất định không chịu vào bệnh viện điều trị mà cứ bám riết cănnhà nên vài hôm sau bị nhóm SS giết chết. Từ đó ông cứ quanh quẩn bên căn nhànày.
Tôi bèn hỏi:
- Như vậy ông ấy sẽ ở đây đến baogiờ?
- Ông ta sẽ tiếp tục sống ở t́nhtrạng này cho đến khi nào ḷng quyến luyến kia tiêu tan hết. Có thể là một vàinăm, chục năm hay có khi lâu hơn thế nữa.
Cậu Jules nói với ông già:
- Này ông bạn, ông bạn đã chếtrồi, đã rời bỏ thế giới này rồi thì c̣n luyến tiếc căn nhà đó làm chi nữa! Hiệnnay căn nhà đã thuộc về người khác rồi...
Ông lăo khăng khăng lắc đầu:
- Không... không... đây là nhà củatôi, sống tôi ở với nó và chết tôi cũng ở với nó. Không ai có thể buộc tôi rờibỏ nó được.
Ngay lúc đó có một nhóm người từđâu bước tới mở cửa bước vào nhà. Ông Lebowitz xông ra cản lại nhưng không được.Ông vừa xô đẩy họ vừa quát lớn:
- Quân ăn cướp! Đồ sát nhân! Bọnngươi hăy cút khỏi nhà của ta!
Dĩ nhiên những người đó đâu haybiết, họ vẫn thản nhiên bước vào mặc cho ông già la hét om ṣm. Cậu Jules thởdài:
- Một ngày nào đó ông ta sẽ hiểuvà hối tiếc cho sự điên rồ này.
- Phải chăng người chết nào cũngthế?
Cậu Jules lắc đầu:
- Không hẳn như thế. Sau khi chết,người ta bước vào một giai đoạn chuyển tiếp (transition period), khi các điềukiện vật chất mà họ thường bám víu vào đang từ từ tan ră và một thế giới mới lạbắt đầu xuất hiện rơ dần. Cái thế giới này là thế giới của ánh sáng, nhiều ngườigọi đây là "cơi sáng" cũng không sai. Đây không phải là thứ ánh sáng như ánhsáng mặt trời, mà là một thứ ánh sáng rọi khắp cùng một nơi, không một cái gì cóthể che khuất được nó. Một người có tâm trạng xấu xa, hèn kém thì không dám nhìnthứ ánh sáng này và thường t́m cách tránh né nó; nhưng một người hiền lành,thánh thiện thì thoải mái hơn v́ họ biết chấp nhận sự thật. Dù sao chăng nữa khitừ giă xác thân, ai cũng thấy bầu ánh sáng này và nó soi rơ tâm thức họ, cho họthấy rơ các diễn tiến xảy ra trong cuộc đời vừa qua. Họ sẽ thấy mình thành côngchỗ nào, thất bại chỗ nào, đã học hỏi được những gì hay thiếu học hỏi được nhữnggì. Học sẽ thấy lại những cảnh đổ máu do chính họ gây nên hay những đau khổ màhọ đã gây ra cho người khác. Họ cũng ư thức được các hành vi nhân đức, hy sinh,quả cảm của mình và rút tỉa kinh nghiệm học hỏi. Dần dần họ ư thức rằng chínhcác hành động trong quá khứ đã đưa đẩy họ đến hoàn cảnh trong cuộc sống này vàhành động của họ trong kiếp này sẽ quyết định số kiếp tương lai của họ. Sau khi đã duyệt xét lại tất cả mọi hành động của mình, họ sẽ có những quyết định riêng,dù đó là quyết định gì chăng nữa cũng là bước đầu quan trọng của sự tự biếtmình. Chính sự tự biết mình này là khởi điểm cần thiết cho sự tiến hoá của conngười.
 
TRỞ LẠI CƠITRẦN
 
Trong lúc ông nói, vầng hào quangbao phủ quanh ông phát ra những tia sáng chói lọi, lấp loé như kim cương. CậuJules mỉm cười:
- Sắp đến lúc cháu phải trở lạicơi trần và Marjorie cũng muốn nói với cháu vài lời từ biệt nên cậu chỉ vắn tắtthôi. Cháu nên nhớ những điều cháu được chứng kiến và học hỏi nơi đây không phảilà một giấc mộng hăo huyền mà là sự thật. Điều cháu học hỏi không phải là mộtđặc ân nào đâu nhưng chính nhờ đức hạnh của cháu. Cháu và cậu đã làm việc vớinhau từ lâu, từ nhiều kiếp sống trong quá khứ, hiện nay cháu không nhớ được baonhiêu nhưng sẽ có lúc cháu biết được những điều cháu đã làm cũng như hạnh nguyệncủa cháu. Ư thức được điều này, nhiệm vụ của cháu sẽ c̣n quan trọng hơn trướcrất nhiều. Chúng ta tạm thời chia tay ở đây, trong một thời gian không lâu nữachúng ta sẽ gặp lại nhau và sẽ làm việc chung.
Cậu Jules vừs dứt lời thì tôi đăthấy Marjorie từ xa đi đến. Cô lướt đi nhẹ nhàng như một người khiêu vũ. Quanhcô có một bầy ánh sáng chói lọi khiến tôi không khỏi ngây ngất. Marjorie liếngthoắng:
- Này anh Steve, anh hiểu điều cậuJules nói rồi chứ?
- Đại khái anh cũng hiểu được bađôi điều nhưng cậu Jules nói là anh sắp phải trở về... Như vậy làm sao anh cóthể gặp lại cậu Jules hay em đây ?
- Anh đừng lo. Em sẽ đến gặp anhmỗi khi anh ngủ. Nếu cần, anh cứ tập trung tư tưởng trước khi ngủ để nghĩ đến emthì em sẽ đến gặp anh ngay. Thôi, đã đến lúc anh phải trở về rồi...
Tự nhiên tôi thấy mệt mỏi một cáchlạ lùng, ngục tôi đau nhói và hơi thở trở nên khó khăn khiến tôi phải đưa tay ômlấy ngực. Tai tôi c̣n nghe văng vẳng tiếng Marjorie:
- Tạm biệt anh Steve, chúng ta sẽgặp lại nhau...
Khi tỉnh dậy, tôi biết mình đã hônmê gần một ngày. Cô y tá trực kể rằng tưởng tôi đã chết, người ta đem tôi xuốngnhà xác để tẩm liệm nhưng may thay tôi tỉnh dậy kêu la om ṣm. Bác sĩ khámnghiệm, xác nhận tôi c̣n sống và cho chuyển lên pḥng hồi sinh. Cô y tá LouiseClayton kể rằng khi vừa tỉnh lại tôi đã hỏi ngay tại sao cô ta không có hàoquang. Tưởng tôi c̣n mê sảng nên cô nhẹ nhàng hỏi tôi muốn nói hào quang nào.Tôi trả lời rằng tại sao cô không toát ra hào quang giống như Marjorie. Nghirằng tôi muốn t́m một người tên Marjorie nên cô trả lời rằng cô là LouiseClayton, và ở đây không có ai tên Marjorie hết, phải chăng tôi muốn t́m mộtngười tên Marjorie. Tuy nhiên tôi lại nói rằng Marjorie đã chết rồi, chết từ lâurồi nhưng tôi đã gặp lại cô ta, quanh người cô ta toát ra hào quang và lúc nàocũng lướt đi như khiêu vũ vậy. Cô y tá cho rằng tôi đã nói mê nhưng tôi nhấnmạnh rằng tôi không mê sảng chút nào cả. Tôi gặp cậu Jules và Marjorie mặc dù cảhai đã chết từ lâu. Tôi c̣n thấy hạ sĩ Andrew Shaw bị trúng đạn ở trán trênchiến trường Âu Châu, gặp Thượng Sĩ Lawrence Sorgen và Trung Úy RobertStevenson, cả hai đều tử trận hôm đó. Thấy vậy người y sĩ trực ra lệnh cho cô ytá chích cho tôi một liều thuốc ngủ.
Hai hôm sau, khi tôi hoàn toàntỉnh táo thì Louise Clayton bước vào:
- Hôm trước trong lúc mê sảnh ôngnói rằng ông thấy Andrew Shaw, Lawrence Sorgen và Robert Stevenson bị trúng đạntử trận ở Âu Châu...
- Đúng thế.
Louis Clayton im lặng nhìn tôi rồiđưa ra một bản báo cáo mới nhất của bộ quốc pḥng thông báo tên những quân nhântử trận và dĩ nhiên có cả tên ba người này. Việc một người bị hôn mê bất tỉnhtại North Carolina biết được những sự kiện xảy ra bên chiến trường Âu Châu quảlà một việc kỳ lạ.
 
NHIỆM VỤ CỦA STEVE Ở CƠI TRẦN...NHỮNG NGƯỜI UỐNG RƯỢU VÀ SỬ DỤNG MA TÚY V.V... THƯỜNG DỄ BỊ CÁC VONG HỒN BẤT HẢONHẬP VÀO.
 
Ngày hôm sau tôi rủ Louise ra ngồiở chiếc ghế ngoài sân bệnh viện. Tôi nói:
- Này cô Louise, hôm đó khi vừatỉnh dậy tôi có nói với cô về hào quang chi đó. Dĩ nhiên cô nghĩ rằng tôi đã nóimê sảng nhưng khi lên pḥng bà y tá trưởng để phúc tŕnh về bệnh t́nh của tôi,cô lại kể chuyện này cho bà đó nghe. Lúc đó v́ đang xem một hồ sơ bệnh lư nên bày tá trưởng không hề ngước mắt lên nhìn cô mà chỉ nói: "Chắc ông đó c̣n mê sảngchứ làm gì có ai có hào quang". Sau đó cô rời pḥng để trở về, trên hành lang côgặp một quân nhân ngă trẹo chân ở sân tập nên cô bước đến phụ giúp việc băng bócho anh ta. Liệu tôi nói có đúng không?
Louise Clayton hoảng hốt không saotrả lời được:
- Ông Buckley, tại sao ông biếtđược chuyện đó? Khi ấy tôi nhớ là đã chích cho ông một liều thuốc ngủ và ông đăngủ li bì kia mà!
- Đúng thế, tôi không biết gì vềchuyện đó cả, nhưng hôm qua khi chúng ta nói chuyện với nhau thì cô tỏ ra khôngtin. Phần tôi cũng thế, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này và không biếtrằng tôi đã mê hay tỉnh nữa đây. Tôi nhớ lại lời dặn của Marjorie nên đêm quatrước khi đi ngủ tôi đã tập trung nghĩ đến cô này. Tôi nghĩ rằng điều tôi kinhnghiệm thật mơ hồ, không có bằng chứng và nếu nói ra chắc cũng không ai tin,không chừng người ta c̣n cho rằng tôi loạn trí. Tuy nhiên sáng nay thì tôi chắcrằng tôi không mê nữa, tôi đã gặp lại Marjorie trong giấc ngủ và cô ta đã dặntôi kể lại điều này cho cô.
Louise Clayton im lặng một lúc rồinói:
- Marjorie c̣n nói gì nữa ?
- Marjorie nói rằng được cô trôngnom săn sóc là một việc rất quý. Đây không phải một việc ngẫu nhiên đâu mà đã cósự thu xếp để cô săn sóc cho tôi. Cô là một người có ḷng từ ái, làm việc thoảimái, chân thành và có những rung động thanh cao, rất tốt cho việc phục hồi sứckhoẻ của các bệnh nhân. Từ nhỏ cô thích âm nhạc và muốn trở nên một nhạc sĩdương cầm, nhưng lúc chiến tranh xảy ra, cô t́nh nguyện trở nên một y tá để gópphần vào việc săn sóc, an ủi cho các thương bệnh binh...
Louise Clayton giật mình. Cô suynghĩ một lúc rồi hỏi:
- Theo như ông nói thì Marjorie cómột nhiệm vụ ở cơi bên kia ?
- Đúng thế. Marjorie được giao phónhiệm vụ giúp đỡ những người vừa từ trần c̣n đang hoang mang, hốt hoảng. Cô ấygiúp họ bình tĩnh, thoải mái để chấp nhận sự thật là họ đã bước qua thế giớikhác, rồi khuyên họ hăy xă bỏ những ràng buộc với cơi này để siêu thoát.
- Thế c̣n nhiệm vụ của ông?
- Cậu Jules nói rằng nhiệm vụ củatôi là giúp đỡ những người sống v́ người chết không giúp được người sống, chỉnhững người c̣n sống mới có thể khuyên bảo được người sống mà thôi.
- Như vậy ông sẽ làm gì?
- Tôi sẽ giúp những người sốnghiểu biết về thế giới bên kia, biết rằng chết không phải là hết như mọi ngườithường nghĩ. Kiếp sống của chúng ta thật ra chỉ là một giai đoạn ngắn ngủi củamột tiến tŕnh rất dài. Mục đích của cuộc đời không phải là tranh giành, chémgiết để đoạt lấy một địa vị, tài sản nhưng để học hỏi về thương yêu. Chúng tađược tạo ra trong t́nh thương của đấng sáng tạo và bản chất thật sự của chúng talà thương yêu nhưng v́ không ư thức được điều này nên càng ngày chúng ta cànghành động trái với mục đích được tạo ra từ ban đầu.
Cũng v́ thế cuộc đời thường cónhững biến động để nhắc nhở chúng ta rằng cái mà chúng ta tưởng là những giá trịlớn lao thật ra chỉ là những bọt nước hời hợt, chóng thành mà cũng chóng tan. Sựchết là một giai đoạn cần thiết trong tiến tŕnh của sự sống để con người duyệtxét lại những việc làm của mình, rút kinh nghiệm để học hỏi, rồi chuẩn bị cho sựtái sinh...
Từ đó Louise Clayton thường đếngặp tôi để nghe kể về những kinh nghiệm học hỏi của tôi ở cơi giới bên kia. T́nhthân ái giữa chúng tôi bắt đầu nảy nở. Tuy không nói ra chúng tôi đều hiểu đượct́nh cảm của nhau cho đến khi thời gian điều trị chấm dứt, tôi trở lại quântrường và được đưa qua mặt trận Âu Châu. Vào lúc đó trận chiến đã tàn, quân độiđồng minh đã giải phóng được nhiều nước và đang trên đường tiến về Bá Linh. Đơnvị tôi trú đóng tại nước Pháp, giữ nhiệm vụ tiếp tế cho các đơn vị khác. Tuycông việc hàng ngày rất bận rộn nhưng tôi vẫn tiếp tục áp dụng phương pháp màcậu Jules đã chỉ dạy để thanh lọc bản thân, nhờ thế khả năng của tôi càng ngàycàng tiến bộ. Hàng đêm tôi vẫn theo cậu Jules đi an ủi những người vừa từ trần.Hôm đó chúng tôi đi ngang qua một quán rượu, cậu Jules chỉ một đám người đangchen chúc quanh đó.
- Cháu thấy không, đó là vong linhnhững kẻ nghiện rượu. Khi c̣n sống họ nghiện rượu nên khi chết dục vọng đó vẫntiếp tục chi phối khiến họ vô cùng đau khổ. Khi c̣n thể xác, uống rượu nhiều quácơ thể không chịu nổi sẽ lăn ra ngủ, dục vọng tạm thời ngưng hoạt động. Khichết, dục vọng này được tự do biểu lộ; không c̣n thể xác kềm chế nữa, nó nungnấu tâm can kẻ nghiện rượu khiến lúc nào y cũng thèm khát đến phát điên phátcuồng. Do đó những vong linh này thường lân la những quanh các trà đ́nh, tửuquán để thưởng thức mùi rượu, nhưng v́ không c̣n thể xác để thoả măn sự ham muốnđó nên dục vọng càng ngày càng gia tăng dữ dội khiến vong linh hết sức khổ sở.
Tôi thấy một số binh sĩ đang uốngrượu trong quán, có người uống nhiều quá, nôn mửa đầy xuống đất. Các vong linhnghiện rượu xô đẩy nhau chạy đến cúi sát xuống mặt đất để hít những chất thốitha này. Họ say mê hít hơi rượu một cách đắm đuối mà trên thế gian chưa thấy aithưởng thức mùi vị như thế. Thực ra họ không ngửi thấy mùi vị gì, bởi v́ họ đâuc̣n các giác quan thể xác nữa, nhưng cái ư nghĩ được thưởng thức rượu quá mạnh đã xui khiến họ hành động như thế. Chỉ nhìn hành động điên cuồng đó mà tôi thấyrợn người.
Cậu Jules chỉ cho tôi thấy một sốvong linh khác đang cố gắng nhập vào xác những người say rượu để thưởng thức mộtvài dư vị của khoái cảm xác thân. Những người say rượu hay sử dụng ma túy thườngdễ bị các vong linh nhập vào. Sự nhập xác này tuy chỉ có tính cách tạm thờitrogn chốc lát nhưng nó cũng gây nhiều hậu quả tai hại cho người bị nhập. Càngbị nhập xác, họ càng dễ bị xui khiến làm điều xằng bậy. Theo sự hiểu biết củatôi, khi sự sống thình ĺnh bị chấm dứt như trường hợp chết bất đắt kỳ tử thìngười chết khó có thể siêu thoát được v́ dục vọng và sinh lực c̣n quá mạnh mẽ.Một cái chết bất ngờ luôn tạo ra những chấn động, tán loạn tâm thần khiến chongười chết hết sức hoang mang và đau khổ. Đôi khi họ trở nên thù hằn, oán hận vàchính tâm trạng lúc chết này sẽ khiến họ trở nên một động lực hết sức nguy hiểm,có thể xúi giục người sống làm những việc ghê gớm như giết người, hành hạ, hiếpđáp người khác v.v...
Đôi khi các vong linh cũng t́mcách xâm chiếm thể xác của những kẻ yếu bóng vía, những người nhạy cảm, haynhững trẻ em yếu ớt nhuỷng trường hợp này chỉ có tính cách nhất thời v́ bản ngăcon người thường rất mạnh, không dễ gì có thể đuổi nó đi để cướp lấy thể xácđược. Thường thì các vong linh trong lúc quá thèm muốn, bị dục vọng nung nấu,t́m cách chiếm cứ xác thân của một con thú nào đó v́ bản năng con thú thường yếuhơn sự đ̣i hỏi điên cuồng của một vong linh. Các loài thú kém tiến hoá như heo,cừu, dê, trâu, ḅ dễ trở thành nạn nhân hơn là các loài thú khôn ngoan như chó,mèo, khỉ, ngựa vốn có ư chí kháng cự mạnh mẽ. Sự xâm nhập xác thú này có thểtrọn vẹn hoặc có khi chỉ trong giây lát nhưng nhờ cơ thể con thú làm trung gianmà vong linh gần gũi được với cơi trần, cảm nhận được mọi sự qua các giác quancủa con thú và thoả măn được một ít dục vọng như ăn uống, đ̣i hỏi xác thịt. Dĩnhiên khi con thú bị đánh đập hành hạ, vong linh cũng cảm thấy đau đớn khổ sở vàkhi con thú bị mổ thịt thì vong linh sẽ hoảng hốt, đau đớn, tuyệt vọng và trạngthái này sẽ ảnh hưởng rất mạnh đến đời sống sau này của vong linh. Ngoài ra v́nhập xác thú, các nguyên tử vật chất của con thú sẽ tiêm nhiễm vào thể vía củavong linh nên sau này dù có đầu thai lại thành người, nó cũng có khuôn mặt, hìnhdáng của con thú đó, hoặc tính t́nh hung bạo, tàn ác hay ngu si đần độn như conthú kia. Điều này có thể giải thích được trường hợp những kẻ hung dữ, nhiều dụcvọng sẽ đầu thai trở lại thành thú vật.
V́ tâm trạng khi chết có ảnh hưởngrất mạnh đến đời sống về sau nên cậu Jules và Marjorie phải làm việc rất nhiềuđể giúp đỡ, cảnh tỉnh và an ủi các vong linh. Phần tôi được giao tr.ng tráchgiúp đỡ thân nhân người chết hoặc giúp người chết hoàn tất một tâm nguyện nào đómà họ chưa làm xong, nhờ thế họ có thể cởi bỏ các ràng buộc với cơi trần để siêuthoát. Dĩ nhiên sự hoạt động của tôi chỉ giới hạn trong lúc ngủ nên việc làm nàykhông có kết quả nhiều so với công việc của cậu Jules hay Marjorie, nhưng tôirất thích công việc này. Khi muốn đi đâu hay gặp ai, tôi chỉ cần tập trung tưtưởng trước khi đi ngủ thì sẽ đến gặp người đó ngay, nhưng tôi không dám sử dụngnăng khiếu này để gặp Louise Clayton v́ như thế là lạm dụng quyền năng tâm linh.Cậu Jules đã dặn tôi rất kỹ rằng một người hiểu biết các định luật thiên nhiênkhông bao giờ làm một việc gì có tính cách ích kỷ hay riêng cho cá nhân mình. V́biết thế, chúng tôi chỉ tiếp xúc với nhau qua thư từ hoặc thỉnh thoảng bằng điệnthoại.
 
T̀NH YÊU CHÂN THẬT BẮT NGUỒN TỪTHƯỢNG ĐẾ
 
Sau mấy tháng liên lạc, cảm t́nhcủa tôi dành cho Louise mỗi lúc một sâu đậm hơn nên một hôm tôi đã ngỏ lời cầuhôn và cô nhận lời. Chúng tôi dự định khi giải ngủ sẽ làm đám cưới.
Thời gian tuần tự trôi, cuộc chiếnchấm dứt, quân đội Đồng Minh giải phóng được toàn cơi Âu Châu nhưng chúng tôivẫn chưa được giải ngủ v́ c̣n những khó khăn, rất cần sự hiện diện của một lựclượng quân đội tại đây. Tuy công việc bận rộn nhưng tôi vẫn liên lạc với cậuJules để học hỏi thêm. Tôi thấy mình thật may mắn v́ đã được giao phó một nhiệmvụ cao đẹp và được d́u dắt để học hỏi thêm những kiến thức mới mẻ. Chính nhờkiến thức này mà đời sống của tôi được nâng lên một bình diện rộng lớn hơn, caocả hơn, tốt đẹp hơn, và từ đó tôi thấy rơ sự tiến hoá trong chương tŕnh vĩ đạimà Thượng Đế đã sắp đặt.
Nếu quan sát một cách kỹ lưỡng vàcó ư thức người ta sẽ thấy tất cả mọi sinh vật đều có một mối tương quan đặcbiệt, điều này có thể coi như một thứ t́nh huynh đệ đại đồng v́ vạn vật đều cùngmột nguồn gốc mà ra . Đây không phải là một lư thuyết suông mà là một nguyên lưhiện diện khắp nơi trong vũ trụ. Nên hiểu rằng vũ trụ là một toàn thể mà trongđó tất cả mọi thành phần đều liên quan mật thiết đến nỗi khi một phần tử trongđó biến đổi thì toàn thể vũ trụ cũng biến đỗi theo...
Khắp vũ trụ, mọi thành phần đều cókhuynh hướng kết hơ/o để tạo thành vác phần tử tốt đẹp quân bình và yếu tố chínhđể bảo tồn sự quân bình này là t́nh thương. Luật vũ trụ không chấp nhận sự chốngđối hay đi ngược lại các mănh lực kết hợp v́ nó làm mất đi sự quân bình, gây racác xáo trộn. Để tạo lập lại sự quân bình đó, một phản lực phải được tạo ra đểtái lận, đó là căn bản của luật nhân quả. Sự chống đối giữa người và người haygiữa người và các sinh vật khác đều là đi ngược luật vũ trụ và dĩ nhiên phảichịu hậu quả tùy theo nguyên nhân đã gây ra nó...
Một hôm tôi có việc phải đi côngtác xa hơn một tuần lễ, khi trở về căn cứ tôi nhận được một bức thư ngắn củaLouise Clayton nội dung như sau: "Anh Steve, em đã t́m được việc làm tại một nơixa, xin anh đừng viết thư cho em về North Carolina nữa. Em đã suy nghĩ nhiều vềcuộc hôn nhân của chúng ta và thấy rằng chúng ta đã quyết định một cách quá hấptấp. Chúng ta chưa có thì giờ t́m hiểu nhau nhiều, vậy em nghĩ chúng ta nên dừngtại đây thì hơn. Kính chúc anh mọi sự may mắn."
Đọc xong bức thư ngắn này tôi thấythế giới dường như sụp đổ, mộng đẹp đang xây dựng bấy lâu bỗng phút chốc tiêutan. Tại sao Louise lại thay đổi ư kiến đột ngột như vậy ? Phải chăng cô đã gặpmột người nào khác học thức hơn hay có tương lai hơn? Louise không thể như vậyđược, cô là người mẫu mực, dịu dàng và có lư tưởng nên đâu thể quên lời hứa mộtcách dễ dàng như vậy. Phải chăng có một chuyện gì bất thường sẩy ra ? Phong thưkhông đề địa chỉ hồi âm nên tôi không biết phải liên lạc với Louise bằng cáchnào. Suốt ngày hôm đó tôi như người mất trí. Tôi đã điện thoại về bệnh viện ởNorth Carolina nhưng người ta cho biết Louise đã dọn đi không để lại địa chỉ.Đêm hôm đó tôi phải cố gắng lắm mới không nghĩ đến Louise. Tôi biết mình có thểtiếp xúc với cô nếu muốn nhưng tôi cũng biết làm như thế là lạm dụng quyền năngtâm linh. Một người phụng sự không được phép dùng quyền năng của mình vào nhữngcông việc riêng nghĩa là vào những mục đích ích kỷ. Sau cùng tôi nghĩ đếnMarjorie và quyết định t́m gặp cô này. Chúng tôi vẫn thường gặp nhau nên chỉ tậptrung tư tưởng một lúc là tôi thấy Marjorie xuất hiện trong một vùng ánh sángchói lọi. Cô vui vẽ nói:
- Này anh Steve, thật là sungsướng biết bao v́ em có nhiều chuyện kể cho anh nghe. Anh phải mừng cho em v́ emvừa được giao phó một công việc mới, việc này khó khăn hơn nhưng cũng thích thúhơn. Từ nay em nhận lănh trách nhiệm an ủi những trẻ em vừa từ trần. Ôi chúng dễthương làm sao! Lúc đầu chúng bơ vơ lạc lơng và rất sợ hăi, nhưng được em hếtsức dỗ dành, chúng hết sợ mà c̣n gọi em bằng mẹ nữa...
Marjorie liến thoắng nói như khôngthèm chú ư đến tâm trạng ngổn ngang lo âu, thất vọng của tôi. Cô tiếp tục:
- Anh phải đến gặp mấy đứa trẻnày, chúng dễ thương lắm. Nhìn chúng cứ như nhìn mấy bông hoa hé nở dưới nắngmai vậy... Ô hay! Anh lo lắgn gì mà có vẻ khó chịu vậy ?
Tôi đau khổ hỏi:
- Dạo này em có gặp Louise Claytonkhông?
- Không. Em chỉ gặp cô ấy khi sănsóc anh ở bệnh viện thôi. Công việc của em bên này rất bận rộn nên em không trởlại cơi trần làm gì. Anh và Louise cùng ở cơi trần, gặp nhau dễ dàng, sao anhkhông đến thăm cô ấy ?
Marjorie lặng nhìn tôi một lúc vàchợt hiểu. Cô quàng tay vào vai tôi:
- Anh Steve, em hiểu sự đau khổcủa anh nhưng đáng lẽ anh không nên hỏi em như vậy. Chúng ta gặp nhau để làmviệc chung chứ không phải để nói những chuyện có tính cách cá nhân. Nếu anh hỏicậu Jules như vậy thì cậu ấy sẽ nghĩ sao về anh?
Marjorie nói bằng một giọng nghiêmtrang khiến tôi giựt mình như tỉnh mộng. Phải, tôi đã nghĩ về mình nhiều quá.Các nỗi lo lắng nhỏ nhặt, ích kỷ đã làm tôi suưt quên đi trách nhiệm được giaophó. Thật là xấu hổ khi Marjorie hoàn toàn quên mình để giúp đỡ những đứa bé vừtừ trần trong khi tôi chỉ bận tâm đến việc mất người yêu. Tôi lập tức tập trungtư tưởng để tự trấn tĩnh rồi nói:
- Này Marjorie, anh sẽ đến thămmấy đứa bé mà em săn sóc. Anh cũng thích chơi với trẻ con và nếu em cho phép anhcũng sẽ hướng dẫn cho chúng...
Khi tỉnh dậy, tôi ư thức rơ khảnăng tự chủ của tôi chưa được vững cho lắm. Một việc bất ngờ đã làm tôi bối rốinhư vậy thì làm sao tôi có thể kham được những việc lớn lao hơn. May thayMarjorie đã nhắc nhở cho tôi biết, từ đó tôi chuyên tâm vào việc phụng sự nhữngngười vừa từ trần, giúp họ hoàn tất các việc chưa xong hoặc an ủi thân nhân họ.
Ba tháng sau tôi được giải ngũ trởvề Hoa Kỳ. Tôi có đến North Carolina t́m Louise nhưng không gặp, những ngườitrong bệnh viện cũng không biết cô dọn đi đâu. Vào lúc chiến tranh vừa chấm dứt,số người giải ngũ di chuyển khắp nơi rất nhiều, việc t́m kiếm một người nhưLouise thì rất khó nếu không nói là gần như không có hy vọng. Tôi trở về NewYork sống với gia đ́nh và t́m được việc làm trong một hăng buôn. Ngoài công việcsinh kế hàng ngày, tôi để hết tâm trí vào việc phụng sự những người vừa từ trầntrong lúc ngủ. Hôm đó tôi gặp một vong linh tên là Buster, ông này nói:
- Nhờ ông giúp cho tôi. Cách đâymấy năm tôi đã ngoại t́nh và có một đứa con rơi. Chúng tôi quyết định giấu nhẹmchuyện này nên gửi nó vào một viện mồ côi ở Montana. Đó là viện mồ côi dành chonhững trẻ em khiếm thị v́ đứa bé bị mù bẩm sinh. Mẹ đứa bé đã dọn đi xa và đălập gia đ́nh nên cũng không muốn nhìn nhận nó nữa. Phần tôi sống trong ăn năn vàhối hận măi cho đến lúc chết. Trước khi từ trần tôi có viết một bức thư kể lạichuyện này để xin lỗi nhà tôi v́ khi c̣n sống tôi không có can đảm thú nhận.Điều bất ngờ là không những nhà tôi đã tha thứ cho tôi mà c̣n muốn mang đứa bévề nuôi nữa. Tiếc thay v́ tôi không để lại chi tiết nên nhà tôi không biết đâumà t́m. Phiền ông liên lạc với nhà tôi để mang cháu về giùm, hồ sơ tại cô nhiviện có ghi rơ chi tiết và có lưu lại một bức thư riêng của tôi tại đó.
Bà Buster là một quả phụ khôngnhững giàu sang mà c̣n giàu ḷng trắc ẩn. Sau khi nghe tôi tŕnh bày, bà yêu cầutôi cùng đi với bà và vị luật sư riêng đến Montana t́m đứa nhỏ. Tất cả mọi chitiết đều xảy ra đúng như lời ông Buster kể. Chúng tôi t́m được cháu Cheryl dễdàng. Vị luật sư xem xét giấy tờ và xác nhận Cheryl chính là con của ông Buster.Thật ra điều này cũng bằng thừa v́ cháu trông giống ông Buster như đúc. Vừa nhìnthấy Cheryl, bà Buster đã cảm động ôm chầm lấy nó, và có lẽ v́ linh tính sao đó,nó cũng quyến luyến bà Buster không rời. Thủ tục nhận lănh đứa nhỏ tại cô nhiviện diễn ra một cách tốt đẹp và nhanh chóng. Trong khi chờ đợi toà án tiểu bangchấp thuận, đứa nhỏ được phép về sống với bà Buster. Cô bé Cheryl thu tập quầnáo theo mẹ nuôi nhưng cô chợt kêu lên:
- Trước khi đi con phải vào giă từcô giáo dạy nhạc của con đă.
Chúng tôi theo cô bé bước vào lớphọc. Một nhóm trẻ em đang quây quần chung quanh cây dương cầm để tập hát. Tựnhiên mắt tôi hoa lên. Cô giáo dạy âm nhạc kia đâu phải ai xa lạ mà chính làClayton, người mà tôi vẫn có ư định t́m kiếm bao lâu nay.
Tại sao Louise Clayton lại làmviệc tại đây ? Thì ra trong thời gian phục vụ tại bệnh viện, cô mắc bệnh ở mắt,thị giác dần dần suy kém và theo thời gian sẽ bị mù. Biết thế và không muốn chotôi phải có một gánh nặng là cưới một cô gái mù, Louise đã viết thư từ hôn rô
ưi dọn đến tận tiểu bang Montana,nơi mà Louise tin rằng không bao giờ tôi có thể t́m đến được. Cô xin được việctạn viện mồ côi dành cho các trẻ em khiến thị. Biết được lư do này, tôi càngthấy yêu Louise hơn, mọi sự phiền muộn tan như mây khói. Tôi lặp lại lời cầu hônmột lần nữa và lần này Louise chấp nhận một cách hoan hỉ.
Câu chuyện chấm dứt khi Steve vàLouise kết hôn. Tác giả, ông Tucker đã kết luận: "Câu chuyện của Steve là mộtcâu chuyện t́nh hay là một câu chuyện về thế giới bên kia cửa tử? Có lẽ cả hiav́ người ta không thể phân chia nó được bởi t́nh thương bắt nguồn từ Thượng Đếvà Thượng Đế chính là t́nh thương. Đối với những ai sống thuận theo thiên ư thìvũ trụ nà chỉ có một điều quan trọng mà thôi: đó là t́nh thương. Phụng sự ngườikhác là gì nếu không phải là ḷng thương yêu, một thứ t́nh cảm êm dịu, vị tha,cao cả và mầu nhiệm. Tất cả những ai đã bước qua cơi sáng ắt phải nhận biết rằngđó là một cơi của t́nh thương rực rỡ, huy hoàng. Điều đáng tiếc là tâm trạng conngười khi chết thường quá sợ hăi, đầy quyến luyến và chỉ muốn bám víu vào quanniệm sai lầm chứ không biết xả đi mọi ham muốn, dục lạc để thực sự kinh nghiệmnhững ân phước tràn đầy nơi cơi đó. Chính nơi cơi trần đầy xáo trộn, bất an củachúng ta hiện nay cũng tràn đầy những tia sáng của t́nh thương nhưng tiếc thaychúng ta quá bận rộn với những ích kỷ nhỏ nhặt của cuộc sống hàng ngày mà quênđi sự mầu nhiệm tuyệt vời của sự sống. Phải chăng những sự đau khổ của chúng tachẳng qua là sự nhớ nhung t́nh thương đó và có lẽ chính v́ sự đau khổ mà ngườita mới phát triển t́nh thương hay học yêu thương?"
Trong trang cuối, tác giả đã kểlại cuộc gặp gỡ giữa ông và vợ chồng Steve Buckley, v́ lư do gì mà ông xin phépđược phép viết lại những điều ông nghe kể. Ông kết luận: "Rồi một ngày kia, t́nhthương yêu sẽ tràn ngập vũ trụ khi nhân loại ư thức được t́nh thương của đấngSáng Tạo và biết rằng t́nh thương đó không phải là một điều xa xôi diệu vợi,phải nhọc công tốn sức mới có. Thực ra nó vẫn có trong mọi chúng ta, v́ chúng tađược tạo ra trong t́nh thương và bản chất của chúng ta chính là t́nh thương".
© Copyright VuonTruyen.HongAnNet.com
 

'))