-Phải đi à? Nhã Ca biếng nhác xuống giường. Tâm Như cầm săm soi chiếc áo mới mua -Mua tivi về coi mà cũng làm biếng nữa Rồi quay sang Khả Doanh, cô gợi ý -Hôm nay tụi mình mặc ba bộ đồ giống nhau mới mua đi -Ừ - Dễ dãi, Khả Doanh gật đầu ngay. cầm chiếc áo lên, cô lại thấy buồn cười nhớ lại. Hôm đó sau khi nói ra với hai tụi nó mục đích sử dụng số tiền trúng số của mình, cả ba đồng kéo nhau ra chợ mua sắm, nhiều không nhìu, nhưng cũng phải mua hai ba bộ đồ mới cho vui -Mua đồ giống nhau đi - Tâm Như gợi ý Thấy hay hay, cả ba đứa đồng ý. Nhưng mua đồ gì đây? Mỗi đứa một ý thích trái ngược nhau. Giờ mua chung mới đúng là khó xử. Mua theo ý đứa nào hả? Nhã Ca thích hoa văn, cầu kỳ. Tâm Như trang trọng, gọn gàng. Còn cô thì mê đồ bụi, quần jean áo pull thôi. cuối cùng phải thống nhất đồng lòng chọn quần jean, áo sơmi, nhưng phải là áo sơmi kiểu thêu đầy những hoa văn Thì ra sở thích ba đứa khi hợp lại sẽ cho ra những bộ đồ thế này đây. Ngắm nghía trước gương, mỉm cười nhìn mình lạ hoắc, Khả Doanh thầm nhủ: Trong cũng đẹp chứ, quần xanh, áo kem dâu... trông là la. - Được rồi, đi thôi mấy bà điệu xong xuoi quay lại, thấy Nhã Ca, Tâm Như mãi chải chuốt. Khả Doanh gọi lớn -Ừ, được rồi, xong rồi Nhã Ca ráng cài xong chiếc nơ lên mái tóc dài, trong lúc Tâm Như tranh thủ dậm thêm chút phấn. công nhận khi xí xọn con người ta đẹp lên thấy rõ Vậy mà Khả Doanh lại không xí xọn bao giờ. Thậm chí kem dưỡng da cũng không xài nữa Hừ! Nói làm gì, con nhỏ cứng queo ấy. Mỗi lần nghe Tâm Như khuyên nhủ chẳng thành công, Nhã Ca lẩm bẩm -Không phải man cũng chẳng lập dị, Khả Doanh ghét son phấn vì nhiều lý do chính đáng trong đó quan trọng nhất là do cô lười biếng. Đi làm cả ngày, mệt gần chết... leo lên giường hai mắt díu lại ngay, công đâu ngồi chì chì trét trét -Rồi, đi thôi hôm nay đứa nào chở? Dắt chiếc xe đạp sườn ngang cũ rích ra, Nhã Ca cao giọng -Khỏi bàn cũng biết sao rồi - tung chiếc áo mưa cho ba đứa chui vào. Khả Doanh nói tỉnh queo. xưa cũng vậy, nay cũng vậy. Hễ có chuyện khó khăn, nặng nhọc là hai tụi nó đùng đẩy sang cô. Chẳng sao. Khả Doanh không bao giờ từ chối. Vì mình có sức khoẻ hơn chúng nó. Cô vẫn thường lý giải như vậy Như thường lệ. Nhã Ca ngồi trên chiếc đòn ngang, còn Tâm Như ngồi sau ôm eo ếch. Tất cả đã sẵn sàng chỉ chờ xuất phát Mưa lớn quá, dầm dề từ hơn năm giờ sáng đến bây giờ. Lại nhắm ngay chủ nhật nên đường phố vắng tanh. Cả công an cũng không buồn đứng chốt. Ba cô gái tha hồ phóng nhanh, lạng ẩu. Vượt luôn đèn đỏ trong tiếng cười giòn giã Tay lái Khả Doanh cứng lắm, con đường cần đến lại không xa. Chưa đầy mười lăm phút, căn nhà có số cần tìm đã hiện ra trước mắt. Vui vẽ hét to báo tin cho hai nhỏ bạn cô co chân nhau nhảy xuống đất, chả là xe không có thắng -Trời ơi! Giết người hả con quỷ kia Lùm tùm trong chiếc áo mưa không nhìn thấy, bị chiếc xe loáng choáng làm xuýt ngã hai đứa hoảng hồn chới với hết một giây. Tức giận, chúng quay sang vung tay đâm vào người Khả Doanh túi bụi -Im nào, để tao gõ cửa Đứng im cho chúng đấm một hồi, Khả Doanh đưa tay vuốt mặt. Mưa lớn quá, Nhã Ca và Tâm Như không dám chui ra khỏi áo mưa, chỉ khẽ vạch đưa cái đầu và hai con mắt ra nhìn dáo dác -Ái chà! nhận thấy mình đang đứng trước tòa biệt thự đồ sộ cao đến bốn tầng, Nhã Ca giật mình đánh thót - Bự dữ vậy sao? Khả Doanh, coi chừng lầm địa chỉ? -Ừ, Tâm Như gục gặc đầu - Coi kỷ đi. Sai là quê lắm đó - Hỏng dám sai đa&u - Nói cứng, nhưng Khả Doanh vẫn kín đáo giở địa chỉ ra xem lại. Đúng là số nhà này, nhưng sao giàu vậy chứ? Cô ngẩn ngơ thầm hỏi rồi đặt tay lên nút chuông cổng -Xin lỗi, tìm ai vậy? Cái lỗ vuông vuông trên cánh cổng mở ra, một gương mặt đàn ông trong có vẻ dữ dằn hiện lên trong cái lỗ -Ồ! Không nghĩ đến tình huống này. Khả Doanh cùng hai đứa kia giật mình ngẩng lên. Hơn một phút sau, mới cà mà cập mập - Dạ... tụi cháu đến tìm bác Bằng ạ. -Tìm ông Bằng? - con mắt từ trên cao rơi xuống, nhìn lướt tụi nó một vòng - Có hẹn không? - Dĩ nhiên là có rồi, - bị hỏi vặn vẹo, Khả Doanh bực bội - cho vào không hả? Cái đầu suy nghĩ một chút rồi gục gặc -Vào đi Lập tức cánh cửa ráo đục mở ra tự động -Ồ... sao kỳ vậy? - Không nhìn thấy người, Nhã Ca ngơ ngác. Tự nhiên cổng mở ra à -Ngu ngốc! Khả Doanh cốc đầu vào đầu nó - Cổng mở bằng cảm ứng điện con à -Ừ há! - Gật đầu, Nhã Ca ra chiều hiểu biết. cùng nắm tay nhau, lùm tum trong chiếc áo mưa, cả ba đứa tiến vào Bên ngoài nhìn đã lớn, vào trong càng lớn hơn, Khu hoa viên rộng lớn đến bất ngờ. phải đi hơn năm phút, bon ho mới đến được bậc hiên tam cấp -Hoa viên đẹp quá -Toàn là kiểng quý. nghe nói cây thiên tuế già kia, cả trăm triệu đô đó Bước hẳn lên bậc thềm, lột bỏ áo mưa, lại xì xầm thán phục... Tự nhiên không hẹn mà cả ba đứa nghe sợ quá. Tự nhỏ đến giờ, chúng chưa từng đặt chân vào một căn nhà nào lớn và đẹp như vậy cả. -Ồ, đến rồi sao? Cánh cửa kiếng bật mở làm gián đoạn nổi lo của chúng. Ông Bằng hiện ra với bộ pyjama bằng lụa trắng. Hiền hoà như một ông tiên, cười đôn hậu nhìn bọn chúng cố cụm vào nhau vì lạnh và sợ hãi -Vào đi, mưa lớn quá, ta cứ sợ các cháu không đến được - Dạ - Trong ba đứa, chỉ có Khả Doanh từng gặp ông, nên có vẻ tự nhiên trước lời mời của ông. Cô tung tăng bước vào ngay. Trong lúc Tâm Như và Nhã Ca chỉ biết gương tròn đôi mắt ngỡ ngàng -Vào đi! một lần nữa, ông lại mời -Vâng a. Hai đứa riu ríu bước vào rồi bỗng à lên một tiếng sun°~g sờ, cùng Khả Doanh cả bọn chỉ biết ngây người ra bất động -Chuyện gì thế? - ngỡ chúng nó bị trúng mưa, ông hốt hoảng lay tay Khả Doanh rối rít - Dạ không có gì, nhà đẹp quá à - Da đúng, đẹp như cung điện, như thiên đường vậy. Nhã Ca và Tâm Như cùng tranh nhau, tiếp lời ông -Nhà lớn, cháu mới thấy lần đầu đó -Vậy mà... làm ta hết cả hồn - Bật cười sảng khoái, ông thú vị nhìn và cô gái chạy tung tăng khắp phòng khách của mình. Trông chúng hồn nhiên, vô tư như những con sáo nhỏ, đáng yêu một cách lạ lùng -Nào các cô bạn trẻ, tham quan bấy nhiêu đó đủ rồi - Để cho chúng chạy tung tăng một lúc, ông mới gọi - Đến uống miếng nước trà cho ấm bụng nào - Dạ - Trở lại ngay bên ghế salon, vừa ngồi xuống, Khả Doanh bổng đứng bật lên hét lớn - A, tụi bay không được ngồi -Sao thế? Nhã Ca ngạc nhiên -Người tụi mình ướt nhẹp, ngồi xuống sẽ làm hư ghế của bác Bằng -Ừ hén. Bây giờ mới nhận ra nửa thân dưới của mình ướt nhẹp, cả đám hốt hoảng chạy ùa ra ngoài thảm đứng yên. Ông Bằng nhìn theo cười bằng mắt -Không sao, không sao. Đừng ngại gì cả. Hư thì mua cái mới, các cháu là khách quý của bác mà -Khách quý? những cặp mắt mở tròn Ông Bằng gật đầu thật tình -Là khách quý, thật đó. Mau đến đây uống tách trà cho ấm - Dạ - Thấy ông thân mật, cả bọn không khách sáo, ùa ngay lại. Đang còn lạnh nhìn những tách trà vàng óng ánh bốc khói nghi ngút ngon lành, cả bọn không nhịn được,bưng ngay lên uống lấy uống đê? -Khà! Ngon qua! Khà ra một hơi như những ông già sành điệu, Khả Doanh tấm tắc khen -Trà gì mà ngon vậy bác? Uống ực một hơi hết sạch, Nhã Ca thèm thuồng hỏi. Mỉm cười rót cho cô ly nữa, ông nói -Là trà sâm đó -Trà sâm! Những con mắt mở tròn. Tâm Như áy náy -Trời ơi! Trà sâm này mắc lắm, chỉ để cho người già, người bệnh uống thôi, vậy mà... -Không mắc, không mắc đâu - Ông lại cười đôn hậu - Cứ uống cho thoải mái đi - Dạ thôi ạ - Đặt trà tách trà xuống bàn, Khả Doanh đảo mắt nhìn quanh - Bác cho tụi cháu xem tivi đi a. -À, phải rồi. Phải rồi - Nhã Ca vỗ tay hưởng ứng - Bác cho tụi cháu xem đi. Tivi hư ở chỗ nào vậy bác? -Hư à? ông lại bật cười giòn, đứng dậy - Đi theo ta, coi rồi sẽ biết Nói rồi, ông dắt cô bạn lên lầu. Vừa đi vừa thích thú nghe cả bọn trầm trồ khen cầu thang nhà mình đẹp quá - Đến rồi - Dừng chân trước một cánh cửa bọc nhung đen, cho tay vào túi tìm chìa khóa, ông bổng ngập ngừng. Có nên cho bọn chúng vào tận phòng Huy Trần xem tivi không? Huy Trần không thích ai vào phòng của nó đâu. Cả ông cũng vậy, nó không thích chia sẽ thế giới nội tâm riêng tư của mình cho ai. Nhưng bây giờ đây nó chẳng có nhà, cho bọn con gái kia vào một chút chắc không sao. Nhân tiện dịp này, ông cũng muốn tham quan phòng của con một lần cho biết. Xưa nay, ông có lén làm thêm chìa khoá, ông chưa vào lần nào cả. Vì tự trọng và cũng vì sợ xúc phạm vào tự ái của con. E nó sẽ không tôn trọng, yêu thương mình như bao lâu nay -Tivi để trong này hả bác? - Giọng Nhã Ca trong như sương sớm Giật mình, ông Bằng gật đầu -Ờ` phải, rồi không do dự nữa, ông cho tay vào túi lấy ra xâu chìa khoá cắm vào ổ khoa? Reng... reng... reng Chưa kịp đẩy cửa bước vào, chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang lên ngoài phòng khách, ông quay lại bảo đám con gái đứng quanh mình -Chờ bác một chút Rồi ông vội vã bước đi nghe điện thoại. còn lại một mình đối diện với cánh cửa mở, chân tay Khả Doanh nghe hiếu động quá chừng. Không nén nổi tò mò, cô khe khẽ mở rộng cánh cửa ra. Và như chỉ chờ có thế, Nhã Ca và Tâm Như xộc vào ngay như cơn gió Sự thân mật của ông Bằng tự nãy giờ đã làm cho cả ba dạn dĩ. Không khép nép, sợ hãi như lúc ban đầu nữa. xộc vào phòng là lập tức phá phách ngay -Trời ơi! Đẹp quá! sang trọng quá! -Y hết phim Hồng Kông vậy Cái giường này, chắc là mắc tiền lắm đây. Không chủ tâm mà bổng nhiên cái giường là vật đầu tiên đập vào mắt ba cô gái, có lẽ vì nó nắm đối diện ngay cửa ra vào. Bên dưới cánh cửa sổ có vòm cong trong thật đẹp, hệt giường của công chúa vậy Để như bị thôi miên, các cô gái quên mất cảnh trí quanh mình. Tiến thẳng đến bên cái giường, rồi treo lên trên nữa -Ui chao! chiếc nệm lo xo nhún sâu dưới sức nặng thân mình làm Nhã Ca giật mình chới với té nằm lên giường cô kêu lớn - Má ơi! Êm quá! Tựa như trên mây vậy, Ê, tụi bây! - Lăn một vòng trên giường, cô đưa tay vẫy - Nằm thử đi tụi bây, êm lắm Khả Doanh nằm xuống ngay. Tâm Như do dự một chút rồi cũng nằm theo. Ôi, sao êm ái, sao thoải mái quá chừng. Bao mệt nhọc như được chiếc giường xua tan cả. Úp mặt vào gối, hít sâu vào ngực mùi nước hoa quyến rủ, Kha Daonh bổng nhớ đến nơi ngủ của mình và các công nhân khác trong phòng trọ. chỉ là mảnh chiếu trải trên nền xi măng lạnh mùi ẩm mốc của mền lâu chưa giặt, cùng cái nóng hâm hấp của những tấm tole vây phu? Rồi bổng cô nghĩ: Giá như một ngày kia,cô trở thành chủ nhân của một cằn nhà lớn thế này, được sống giữa những tiện nghi sang trọng và đầy đủ thế này thì sao nhỉ? Chắc là cô sướng lắm. Mình sẽ làm được, ngữa cổ nhìn chùm đèn pha lê, tuyệt đẹp trên trần, Khả Doanh thầm nhủ: Một ngày không xa nữa, cô sẽ làm được, sẽ biến ước mơ thành hiện thực. Mẹ Ơi! Con nhất định sẽ trở thành người giàu nhất, con sẽ cho mẹ và các em được sống giữa nhưng phương tiện đế vương này -Ôi! Làm nhà giàu sướng thật. Ăn ngon mà ngủ cũng ngon - Ôm chiếc gối vào lòng Nhã Ca thẫn thờ rồi đập mạnh vào vai Khả Doanh một cái - Con khỉ, nghĩ gì mà tủm tỉm cười một mình vậy? Giật mình chớp mắt thoát khỏi cơn mộng tưởng, Khả Doanh quay đầu lại -Tao nghĩ đến một ngày tụi mình được ngủ trên những chiếc giường đẹp thế này, ở trong những căn nhà thế này -Mơ mộng hảo! Nhã Ca cười ngặt nghẽo không tin. Tâm Như lim dim đôi mắt -Nhất định tao phải kiếm cho mình một người chồng giàu như Huy Trần vậy -Hổng dám đâu - Nhã Ca trề môi - Huy Trần là của Kha Doanh rồi, phần mày là của Thiên Bảo -Nói bậy! Không hẹn mà cả Khả Doanh và Tâm Như đồng nhảy nhổm, Nhã Ca vẫn không tha -Tao nói thật. Huy Trần là của Khả Doanh mà. Đừng quên hai đứa nó từng uống chung cái ống hút, lại còn ói vào người nhau nữa -Trời ơi! Im đi không! Hốt hoảng, Khả Doanh bịt ngay miệng Nhã Ca bằng chiếc gối trong tầm mắt, Tâm Như cũng hùa vào, cơn hỗn chiến lập tức diễn ra không cân sức. Những chiếc gối trên giường bổng chốc biến thành vũ khí cho các cô ném, chọi nhau -Cô chuyện gì vậy hả? Cùng nhau nghiêng ngữa vui cười với trò ném lộn, ba cô gái bổng giật thót người bởi một tiếng gầm to giận dữ. Quay đầu lại, như nhìn thấy hung thần, các cô đồng hét to một tiếng rồi cùng nhau nép sát vào góc giường sợ hãi -Bước xuống khỏi giường tôi lập tức - Cái giọng lại hét lên kèm với ngón tay chỉ thẳng Líu ríu cùng nhau bước xuống giường, các cô nhìn nhau thầm lo sợ. Những câu nói đùa của mình có lọt vào tai người mới đến kia không nhỉ? Nếu có thì... nước sông nào rửa sạch xấu hổ đây? Bởi kẻ đang trừng mắt nhìn bọn họ bừng bừng giận dữ chính là Huy Trần Phải, là Huy Trần. Ông Bằng đã tính sai một nước cờ khi quên mất cơn mưa. Vì... cơn mưa ấy đã khiến Huy Trần bỏ mất thói quen thường nhật của mình. Không đến thị trường chứng khoán, hôm nay Huy Trần cho phép mình nướng trên giường đúng một tiếng đồng hồ. Lúc ba cô gái xọc vào, là lúc anh đang làm vệ sinh cá nhân trong toilette. Những tiếng cười nói của họ lọt vào tai anh không sót một lời Má nóng bừng lời trêu chọc, anh chỉ muốn tông cửa ra quét họ bay đi ngay lập tức, nếu như không phải vì cái bụng oặn đau và nhu cầu thiết yếu của con người chưa được giải quyết níu chân anh lại -Làm sao các cô vào đây được hả? Huy Trần lại hét to. Trong điệu bộ anh hùng hổ như muốn ăn tươi, nuốt sống người đối diện. Nhã Ca và Tâm Như sợ quá, như thường khi, chúng đẩy Khả Doanh ra trước mặt -Không... Phòng nay là của anh à? - Hai bàn tay chấp vào rồi bứt ra, Khả Doanh cười giả lả - Bác Bằng cho tụi tôi vô đó -Ồ phải rồi. Phải rồi. Có chuyện gì? - Nghe xong điện thoại trở lên, vừa đến cửa đã nghe ồn ào. Ông Bằng bước nhanh vào rồi cũng như bọn con gái, đôi mắt ông mở tròn hốt hoảng khi nhìn thấy Huy Trần -Con... con hôm nay... không đến công ty cổ phiếu ư? - Hơn một phút, ông mới lập bập được mấy câu Thả người ngồi xuống ghế, đưa mắt nhìn lên giường còn ngỗn ngang dấu tích của cuộc ẩu đã, Huy Trần gắt gỏng -Những ngày con không cô ở nhà, ba vẫn thương cho bọn con gái lên giường con đùa giỡn thế à? Lên giường đùa giỡn? ông Bằng ngớ người ra rồi chợt hiểu. Đám khỉ nhỏ phá phách này, mồ hôi rịn đầy khắp thái dương, ông cảm nhận được cơn thịnh nộ của Huy Trần -Không... không có. Ba không ngờ họ... Nhìn ông lúng túng tìm lời giải thích trước mặt con, tự nhiên Khả Doanh nghe nóng mũi. Gã Huy Trần chết tiệt này... Là con, ai cho gã cái quyền hạnh hoẹ, bắt lỗi cha mẹ chứ -Bác Bằng bảo tụi tôi chờ ngoài cửa, nhưng chúng tôi tự vào - Hất mặt lên, Khả Doanh giải thích giúp ông Bằng, rồi nói thẳng luôn ý nghĩ của mình - tưởng là giường của bác Bằng tụi tôi mới lên nằm thử. Chứ nếu biết là giường của anh thì có lạy, tụi tôi cũng hỏng thèm ngồi đâu. Xì! Tưởng là ngon lắm chắc... Cơn giận như đám lửa như được tạt thêm gáo dầu to. Huy Trần vùng đứng bật lên khỏi ghế, nghe toàn thân khích động. Cô ả này, mồm miệng lanh lợi quá, anh không có lý lẽ nào bắt bẽ, chỉ biết làm càn hét lớn -Tôi không nói với cô, cút ngay Thôi thôi - Biết chuyện đã to vì phút sơ ý của mình, ông Bằng đứng lên nhã nhặn - Huy Trần, đừng trách Khả Doanh, bởi do ba sơ ý, để ba dọn lại giường cho con Nói rồi, ông bước nhanh về phía chiếc giường, Khả Doanh đuổi theo ông -Bác đừng dọn... để con dọn cho -Cô xuống ngay, Huy Trần lại hét lên khi thấy Khả Doanh dọm leo lên giường của mình. Khả Doanh không dừng lại.-Tôi không thể để bác Bằng vì tôi mà dọn giường cho anh --Tôi đã bảo không - Bước đến giật mạnh cái gối khỏi tay Khả Doanh Huy Trần trợn mắt - Đây là ba của tôi, ông có dọn hay không dọn cũng chẳng quan hệ gì đến cô -Sao không quan hệ? - Khả Doanh quắc đôi mắt sáng - Vì... -Thôi, thôi - không ngờ Khả Doanh cũng dữ dằn chẳng kém Huy Trần - Ông Bằng sợ hãi nắm tay cô - Đừng gây nữa. ra xem tivi đi rồi đem về cho sớm -Hừ! - Nè ông, Khả Doanh không gây cãi nữa. nhưng tức Huy Trần quá, cô ném mạnh cái gối xuống giường rồi hất mặt bỏ đi -Lại chuyện gì nào? - Thấy cha và ba cô gái vây quanh chiếc tivi, Huy Trần hằn học. Ông Bằng xuề xoà -Ba muốn đổi dàn khác cho con -Thì cứ việc bảo thẳng chỗ đại lý như thường, ba bày vẽ chi cho rắc rối - Huy Trần bực dọc Ông Bằng gật đầu -Ờ... nhưng ba nghĩ lại, bán cho đại lý không được giá Khả Doanh lại xen vào -Huy Trần! Anh thật là kỳ quặc, bác Bằng là ba của anh mà. Tại sao bác phải giải thích với anh từng chuyê,n mình làm như vậy chứ? Lại một câu làm Huy Trần cứng họng nổi điên lên, như quên mất thói quen vâng lời cha thường nhâ,t của mình anh bước đến rút mạnh phích cắm điện ra khỏi ổ. -Không bán mua gì cả, ra khỏi đây ngay lập tức -Trước mặt bác Bằng, anh không có quyền ra lệnh - Khả Doanh không nao núng. tôi quyết định mua chiếc tivi này - quay sang ông Bằng, cô nhỏ nhẹ móc túi lấy ra một xấp tiền - Đây là hai triệu, con gởi bác -Bao nhiêu? - Huy Trần tiến lên một bước - Chỉ với hai triệu mà cô đòi mua chiếc tivi màn hình phẵng những hai mươi mốt inch của tôi ư? - Đúng vậy - Khả Doanh nhướng mắt - bác Bằng đã ra giá với tôi như vậy đó Nói rồi cô quay sang bảo Nhã Ca và Tâm Như°. Hai đứa nãy giờ chỉ biết lặng yên trợn mắt ngó - Đem tivi về thôi -Này - Huy Trần hét lớn - Tôi không bán -Nhưng ba anh đã bán - Gằn từng tiếng vào mặt Huy Trần, Khả Danh gọn lọn bế chiếc tivi vào lòng bước đi Huy Trần giằng lại, Khả Doanh nhướng mắt -Nếu tranh chấp, lỡ vuột bể, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu Giọng nói cô chứa đầy đe doa., như ngầm bảo, nếu Huy Trần còn quyết giằng giữ lại cô sẽ cố tình buông tay cho nó bể. Ăn không được, phá cho hôi, biết chưa chưa ứng xử với cung cách láu cá ấy bao giờ, Huy Trần không dám liều theo. Là một người giỏi kinh doanh, quen tính toán chi ly từng đồng lợi, anh không thể vì chút ngông cuồng đem thiệt hại về mình. Chiếc tivi bể, cô ta chẳng mất gì. Phần anh, mất trắng tay. Nên chẳng cam lòng vẫn xuôi tay, cho Khả Doanh khiêng tivi đi mất Vậy... cũng thắng được sao? Nhìn Khả Doanh te te bưng cái tivi bước thang xuong cau thang, trong kia nhin ve tuyet vong của Huy Trần, ông không khỏi bàng hoàng lạ lẫm. Cứ ngỡ Khả Doanh chẳng thể nào mua được chiếc tivi với Huy Trần. Nào ngờ cục diện đã thay đổi hẳn. Từ kẻ thắng, thằng con ông bị hạ nốc ao một cách ngon lành Đôi mắt chợt sáng lên lấp lánh, ông quyết định chơi tiếp cuộc chơi, mà lúc nãy vì hoảng quá ông toan bỏ. cuộc - Được, được rồi anh Bảo ơi. Nghỉ tay ăn sáng với tụi em đi Đặt cái bịch sóp có bốn ổ bánh mì lên bàn, Khả Doanh vui vẽ gọi -Ờ. Đúng rồi - Cây định cuối cùng treo tấm bảng rôn lên tường, Thiên Bảo co chân nhảy vù xuống đất. thấy Tâm Như° và Nhã Ca còn lo cắt dán anh rủ. -Nghỉ tay ăn sáng nào - Dạ - Như chỉ chờ có thế, hai đứa nhảy xộc lại ngay. Khả Doanh trao cho mỗi đứa một ổ bánh mì. riêng phần Thiên Bảo một ổ to đùng -Thiệt tao không biết mấy bay vẻ bao nhiêu thứ để làm gì - Cắn một miệng bánh mì thâ,t to, Nhã Ca nhướng mắt nhìn lên tấm bảng rôn có dòng chữ "Chúc mừng đại hội cổ đông ", ca thán - Chỉ có ba tụi mình và bác Bằng thôi mà -Tao có biết đâu, nhảy phóc lên bàn Khả Doanh đong đưa hai cẳng - Anh Bảo biểu sao thì tao làm vậy -Anh Bảo biểu mày? Nhã Ca trố mắt Tâm Như lặng yên nhỏ nhẹ nhai ổ bánh mì. Mỗi khi có mặt Thiên Bảo là nhỏ mất hết vẻ kinh ngạc của mình, ít cười, ít nói Còn Thiên Bảo thì ngược lại, sự có mặt của Tâm Như làm anh phấn chấn, tự tin hơn. Để hai con mắt sâu dưới đôi mày rậm sáng ngời, anh gật đầu -Phải anh đã biểu Khả Doanh trang trí cho long trọng. Đã thành lập công ty phải làm cho ra vẻ. mà các em có thấy sau khi chuẩn bị xong, thì tinh thần lên hẳn không? - Đúng vậy, Nhã Ca gật đầu nhanh - Trong đẹp lắm Không trả lời Thiên Bảo, Khả Doanh ngước mắt nhìn lại công trình của mình thêm lần nữa. Thật như mơ, đôi mắt cô nhoà lệ, không ngờ mình có lúc lại trở thành bà chủ. không bà giám đốc một công ty lớn. Bây giờ nhỏ, mai một sẽ lớn hơn Tất cả cũng nhờ Thiên Bảo, cô đưa mắt nhìn anh với vẻ biết ơn. Thường ngày trong anh hiền từ, chỉ cười cười ít nói bên cái ống bơm, không ngờ xốc vác ra trò. Nghe cô có ý định lập công ty là giúp đỡ hết mình. Thiệt không có anh, cô chẳng biết bắt đầu ra sao nữa Đầu tiên là xây nhà xuồng. Chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ, Thiên Bảo đã tề tựu về đủ mười tay thợ lanh nghề. Người nào cũng nhiệt tình năng nổ làm hết sức mình, nên chưa đầy nửa tháng, căn nho xuong đã hoàn thành tươm tất Anh cũng giúp cho cô nhiều ý hay ho lắm. Đầu tiên là việc cô ít vốn nên nhà xuồng không cần phải xây dựng công phu, chỉ cần cao ráo, thoáng mát, đạt nhiều năng suất Kể cả việc thủ tục đăng ký lập công ty, anh cũng là người hướng dẫn cô một cách tận tường, tỉ mỉ. Chà... Rành rẽ quá! Nghe Thiên Bảo mà cô quên mất anh chỉ là một người thợ sửa xe, cứ như một luật sư chính hiệu Công ty đã chính thức được công nhận. bảng tên cũng có kia rồi. Lòng Khả Doanh rộn ràng bao mơ ước "Thiên thần nhỏ" Tên công ty nghe hay thật. Tên này cũng là do Thiên Bảo đặt -Ê, ăn lẹ lên. Bác Bằng sắp đến rồi đó Thấy Khả Doanh nhai mãi khúc bánh, không hết, Nhã Ca đập khẽ vào vai nhắc nhỏ. -Ừ, giật mình thoát khỏi cơn hồi tưởng, ngốn nhanh khúc bánh mì, Khả Doanh rối rít - Đứa nào gom mớ lá dẹp đi, trải lại cái bàn cho ngay ngắn. Mà này! Những lời tao dặn, tụi bây còn nhớ không? Một chút nhớ bảo bác Bằng làm giám đốc. Dù sao bác cũng lớn tuổi, từng làm giám đốc, nên kinh nghiệm hơn bọn mình -Nhớ rồi - Đứng lên dọn dẹp, Nhã Ca dài giọng ra, rôi tươi tỉnh - Mà cũng may thiệt hen - Tự nhiên quen được bác Bằng. Cái tivi bác bán cho mình đó, ai cũng khen rẻ hết -Ừ, Khả Doanh gật đầu, rồi thở dài ra - Chỉ tội bác có thằng con kỳ khôi quá -Mày nói Huy Trần hả? Nhã Ca sáp lại gần Tâm Như dùng tay quẹt nhà không hiểu sao cô muốn biết hai đầu bạn của mình nghĩ gì về Huy Trần quá -Ừ, Nhã Ca cao giọng - Gã kỳ khôi thiệt. nhưng đẹp trai quá, chắc là nhiều bồ lắm -Xì! Khả Doanh trề dài môi - Đẹp trai mà bất hiếu cùng cha mẹ, thứ đó cho tao cũng không thèm -Có thèm cũng không được - Nhã Ca chơm chớp mắt mơ màng - Người ta giàu có, đẹp trai lại là tổng giám đốc, đời nào ngó đến tụi mình -Nhã Ca nói đúng, Tâm Như nhẹ đưa cây chổi. Tự nhiên lòng cảm thấy buồn. Hình ảnh Huy Trần thoáng qua trong ánh mắt -Tổng giám đốc thì sao? có gì ghê gớm. Từ trong một góc, quan sát thái độ của ba cô gái, Thiên Bảo bây giờ mới lên tiếng - Đẹp trai bằng anh Bảo của các em không? -Thôi đi anh ơi, có anh ăn thua gì, cómột con Tâm Như theo mãi không xong, sao bằng người ta được Câu nói vô tình làm Thiên Bảo nghe lòng mình đau nhói. Càng xót xa hơn khi nghe Tâm Như giãy nãy lên.