Chương 2

- Thì ra...
Ông Dũng hỏi:
- Chàng thanh niên ấy nợ cháu bao nhiêu tiền?
- Đáng lý ra là năm trăm ngàn, nhưng ông ta đã đưa trước cho cháu hai trăm ngàn rồi.
Ông Nam không thể yên lặng:
- Chỉ có ba trăm ngàn thôi mà con giữ điện thoại của người ta, có thấy quá đáng không?
- Không quá đáng tí nào. Mọi việc đều do ông ta cả thôi. Lái xe mà bận suy nghĩ
đến người đẹp, cũng may con chỉ bị bông gân, nếu nặng hơn... cái điện thoại của ông ta không đủ đâu.
Ông Nam lắc đầu chào thua:
- Ba không có gì để nói nữa. Thôi, con nghe điện thoại đi.
Sơn Khương mở máy, áp vào tai:
- Alô.
Lập tức cô liền nghe một tràng:
- Cô làm cái quái quỷ gì vậy? Sao không nghe điện thoại?
Sơn Khương giơ điện thoại ra xa:
- Ông vặn nhỏ volum giùm tôi đi. Điếc tai quá.
- Hứ! Điện thoại của tôi còn tiền gọi không?
- Tôi không biết nữa. Tối hôm qua tôi gọi cho bạn tôi, hai đứa nói chuyện với nhau đâu khoảng... hai tiếng đồng hồ.
- Trời ơi!
- Sáng nay, tôi lại gọi cho nhỏ bạn hết một tiếng rưỡi nữa.
Đầu dây bên kia, Trí Nguyên hét lên:
- Đủ rồi, cô đừng phá tôi nữa. Cô có biết đồng tiền tôi làm ra cực khổ lắm không?
- Tôi biết chứ. Đây là cái giá mà ông phải trả cho sự không biết tế nhị của mình. Nhưng nếu ông đống không nổi thì đưa tiền lại đây, tôi sẵn sàng bỏ thí cho ông.
- Cô là một đứa con gái độc ác, chanh chua nhất mà tôi gặp trong đời. Cầu cho cô ế chồng luôn đi.
- Chuyện ấy không như ý muốn ông rồi, vì tôi đã có vị hôn phu.
- Gã nào bất hạnh mới gặp cô.
- Vậy sao? Cô gái nào gặp ông như kiếp trước không có tu. À! Tôi thấy có Thủy Linh gì đó cũng xứng với ông lắm chứ.
Trí Nguyên đổi giọng liền:
- Cô biết Thủy Linh?
- Không hẳn. Vì hôm qua chị ấy có gọi điện.
Trí Nguyên giận dữ:
- Cô là con hồ ly tinh.
Sơn Khương vẫn bình tỉnh:
- Ông nói sao mặc ông. Bây giờ tôi hỏi, ông có tiền chuộc lại điện thoại không?
- Đúng 11 giờ trưa nay, cô mang điện thoại đến quán cà phê Mây Tím chờ tôi.
Sơn Khương ngố nghếch:
- Cà phê Mây Tím nào mới được? Nó nằm ở số mấy? Đường nào?
- Phải cô không đó? Dân thành phố gì...hai lúa quá vậy.
- Bộ dân thành phố là biết hết các đường sao? Mang tiếng người thành phố nhưng chưa chắc góc họ Ở thành phố. Thành phố bây giờ là dân túa xua không hà. Với lại tôi là con gái, đâu thể giống như ông, là cả khắp nơi mà biết quán này, quán nọ.
- Cô lý sự giỏi lắm.
- Không dám, ông quá khen.
- Thế có biết quán cà phê Van Khao đường Đinh Tiến Hoàng chứ?
Sơn Khương lẩm nhẩm:
- Số mấy nhỉ?
- Gần trường học khoa học xã hội và nhân dân đó.
- Ồ! Thế thì tôi biết.
- Mười một giờ, tôi chờ cô ở đấy.
Sơn Khương hấp tấp:
- Ồ! Không được đâu.
Trí Nguyên hậm hực:
Trí Nguyên hậm hực:
- Cô bày trò gì nữa đây? Nói trước, tôi không có kiên nhẫn đâu đấy.
- Nếu ông không có kiên nhẫn thì tôi cũng đành chịu. Thật ra, tôi đến không được đâu.
- Cô giỡn với tôi à?
- Cái chân tôi vẫn còn bị đau, không thể đi được.
- Ai mà tin cô cho nổi.
- Cái đó tùy ông.
- Thế còn cô bạn của cô?
- Nam Như bận đi học.
- Hứ!Bây giờ cô muống gì? Cô không sợ mất ba trăm ngàn sao?
- Tiền ấy chỉ là con số nhỏ, số tiền ông đóng cho điện thoại mới là con số lớn. Tôi còn chưa tính cái điện thoại Nokia của ông, ít nhất cũng được một triệu mấy.
- Cô giỏi lắm!
- Như vấy nhé. Ba ngày nữa, ông gọi lại đi. Biết đâu cái chân hết đau, tôi sẽ mang lại cho ông.
- Cọp!
Tiếng cúp máy khô khốc vang lên làm Sơn Khương tủm tỉm cười.
- "Ông tưởng ông là ai chứ? "
Quay lại, thấy khuôn mặt nghiêm nghị của ông Nam, Sơn Khương tắt ngay nụ cười:
- Con đã làm điều sai ư?
- Không sai nhưng quá đáng. Tại sao con không trả điện thoại cho người ta?
Sơn Khương chỉ vào cái chân mình:
- Ba thừa biết nó vẫn còn bị đau mà.
- Ba sẽ cho con tới điểm hẹn. Con có biết cái điện thoại này là phương tiện làm ăn của người ta, con giữ như vậy phải gây khó dễ cho ngươi ta không?
Sơn Khương bĩu môi:
- Hỏng dám phương tiện làm ăn đâu, dùng nó để hẹn hò thì có.
Cô ấn ấn vào máy:
- Ba xem nè! Toàn số điện thoại của Thủy Linh, Huỳnh Lam, Thái Hoàng, Mộ Nam... Ủa! số này quen quá vậy ta.
Sơn Khương bấm số của nhân vật có tên Mộ Nam.
Ông Nam cau mày:
- Con định làm gì nữa?
- Điều tra. Cái tên Mộ Nam, con cũng thấy quen quen.
Không lâu, đầu dây bên kia có người trả lời:
- Alô.
- Mi hở, Nam Như?
- Ừ, sao tự dưng có hứng thú gọi cho ta vậy?
- À không! Trong máy của gã đàn ông đụng ta, có số máy giống số của mi, nên ta gọi thử.
- Mi nghi ngờ ta quen với gã khó ưa đó à?
- Không phải! Nè Anh hai của mi tên gì vậy?
Nam Như ngạc nhiên:
- Sao tự dưng hỏi tên anh hai ta! Ã..Hay là..
Sơn Khương nạt ngang:
- Mi đừng có lung tung nữa. Trả lời ta đi!
- Mộ Nam.
Sơn Khương lập lại:
- Mộ Nam ư?
- Sao, có gì đáng ngạc nhiên ư?
- Mi còn nhớ gã đàn ông đụng ta không?
- Ừ, rồi sao?
- Thì tên Mộ Nam cũng có trong máy của ông ta.
- Chẳng lẽ ông ấy là bạn của anh Hai ta?
- Ta không dám khẳng định. Có thể anh mi là bạn làm ăn của ông ấy. A! Lúc trước, mi nói anh mi làm ở đâu?
- Giám đốc khách sạn Tây Đô. Thôi, để biết chính xác, ta sẽ hỏi anh ta.
- Ừ.
- Còn chuyện gì nữa không?
- Lúc này ông ta gọi đến ngỏ ý chuộc lại điện thoại, nhưng ta bảo chân ta còn đau, thế là ông ta cúp máy.
- Giận dữ chứ?
- Đương nhiên rồi. Nè! Có hỏi thì hỏi cho chính xác nghe, để chúng ta kịp đối phó.
- Ừm.
- Ta cúp máy à.
- Ừm.
Sơn Khương cúp máy, cô bé nhìn cha và ông Dũng mà lung tung:
- Con xin lỗi.
Ông Nam nhếch môi:
- Ba nghĩ con nên dừng ngay trò chơi của con đi. Chanh chua và đanh đá, không hay lắm đối với một đứa con gái có giáo dục như con. Đừng để người ta nhìn con mà sợ hãi.
Sơn Khương nhỏ nhẹ:
- Con sẽ biết dừng lại đúng lúc. Đối với đàn ông mà không biết lịch sự tế nhị với phái nữ thì con để cho biết tay.
- Ba chỉ sợ con không làm được gì mà còn rơi vào vòng lẫn quẫn thì nguy to.
- Ba đừng xem thường con gái của ba chứ. Trái tim Sơn Khương không dễ dàng đập nếu không đúng đối tượng đâu. Gã Trí Nguyên ấy con không lịch sự thì sẽ gặp con dài dài.
Ông Dũng giật mình:
- Con vừa nói Trí Nguyên nào?
- Thì cái gã tông vào cháu ấy. À.... Sơn Khương chốp mắt - Cháu quên là con trai bác cũng tên Trí Nguyên. Nhưng cháu nghĩ không có sự trùng hợp như thế đâu. Gã đàn ông này ngang tàng và nói chuyện khó ưa lắm. Với lại, ông ta cũng đã có người yêu rồi.
Thủy Linh! Tên đẹp, chắc có lẽ người cũng đẹp.
Ông Dũng hỏi tiếp:
- Sao cháu biết Thủy Linh?
- Cũng là chuyện tự nhiên. Ông ta đưa điện thoại cho cháu thì một lát sau có một người con gái gọi đến, trông giận dữ lắm. Cô ta hét vào máy và gọi tên Trí Nguyên nên cháu cũng mới biết được tên ông ta.
Hai người bạn già đưa mắt nhìn nhau:
"Đúng là oan gia."
Sơn Khương có vẻ đắc ý:
- Cháu không độc ác, nhưng cầu mong chị Thủy Linh nào đó giận ông ta một trận để biết rằng muốn đấu với Sơn Khương này không phải là dễ.
Ông Dũng đặt câu hỏi:
- Nếu từ một chuyện hiểu lầm nhỏ như thế mà họ chia tay nhau thì sao?
Sơn Khương cắn móng tay, lòng cô hơi rung động:
- Cháu không nghĩ... sự thật như bác nói, cháu có độc ác và tàn nhẫn lắm không khi cháu vô tình chia rẽ họ?
- Bá đặc ví dụ nếu Trí Nguyên kia là con trai của bác, là vị hôn phu của cháu, cháu nghĩ sao?
- Cháu...cháu không biết.
- Cháu còn lúng túng như vậy thì làm sao tham gia vào cuộc chơi. Khi đối diện với vị hôn phu mình và người tình của anh ta, cháu không biết giành ưu thế cho mình thì cháu sẽ thua cuộc.
- Nhưng cháu không thích tranh giành tình cảm.
- Đó không phải tranh giành mà cháu hãy thể hiện mình là một người có bản lĩnh không nhu nhược. Cháu phải cho người ta biết cháu nhường người chứ không phải là thua cuộc. Với cá tính của cháu, cháu thừa khả năng đối phó với cô Thủy Linh kia.
Sơn Khương che miệng:
- Chuyện người khác, sao bác cháu mình khai bà luận sôi nổi thế? Gã Trí Nguyên kia có phải đau khổ thì cứ mặc gã ta đi. Con cô Thủy Linh kia cứ nghi ngờ, giận hờn vu vơ thì tự mình đánh mất tình yêu của mình, trách ai được.
Ông Nam bước tới:
- Con là nguyên nhân để họ giận hờn nhau mà còn nói thế được ư?
Sơn Khương cãi:
- Tại gã Trí Nguyên ấy chứ không phải tại con. Nếu gã đi đường cẩn thận, không đụng vào con thì đâu có chuyện. Tất cả không qua khỏi cặp mắt thượng đế, ai làm thì phải gánh hậu quả.
- Và nếu con rộng lượng một chút thì mọi việt đều tốt đẹp, phải không?
Sơn Khương trợn mắt:
- Ơ! Sao tự nhiên ba kết tội con khi chưa biết mọi việc như thế nào? Không chừng bằng lời lẽ đầu những kinh nghiệm Trí Nguyênk không để cho Thủy Linh giận mình.
Ông Dũng tán thành:
- Sơn Khương nói cũng đúng đấy. Tuổi trẻ bây giờ giận đó rồi huề đó.
- Chỉ có bác là hiểu cháu thôi.
Ông Nam trừng mắt:
-Ba không khuyến khích con những chuyện vừa rồi nữa đâu nghe. Làm người cần phải biết tha thứ, nếu không con sẽ chẳng được bình yên.
Sơn Khương cúi đầu ngoan ngoãn:
- Con sẽ ghi nhớ lời ba dạy.
- Nói được thì phải làm cho được.
- Dạ.
Miệng thì nói nhưng khuôn mặt vẫn không bớt đi vẻ nghịch ngợm. Ông Dũng giấu nụ cười, nhìn đồng hồ rồi đứng lên:
- Chắc tôi phải về thôi anh Nam ạ.
- Ấy! Ở lại dùng cơm với cha con tôi chứ.
- Không được đâu. Khi khác nhé. Hôm nay tôi có hẹn với Trí Nguyên.
- Vậy thì tôi không ép.
Ông Dũng vuốt tóc Sơn Khương:
- Mau hết đau để đến trường và còn thực thị công của mình, cháu nhé.
- Dạ.
Sơn Khương lém lỉnh:
- Bác đừng quên lời hứa với cháu khi cháu muốn tham quan tổ ấm của bác nhé.
Ông Dũng cười tươi:
- Cổng nhà bác lúc nào cũng chờ đón cháu. Thôi bác về nghe.
- Xin lỗi, cháu không tiễn bác được.
Ông Dũng bẹo má Sơn Khương rồi mới quay lưng. Cô bé nhình theo bóng ông lòng dào dạt niềm vui.
Câu chuyện Sơn Khương nói mấy ngày nay, Nam Như vẫn không có dịp hỏi anh trai để xem thực hư như thế nào.
Sáng ra, giờ cô đến trường thì anh Hai vẫn còn tập thể dục. Giờ cơm trưa thì hình như anh không có mặt ở nhà. Còn buổi chiều và buổi tối thì khỏi nói luôn. Anh càng không có mặt sớm với những lý do vô cùng chính đáng: Công việc gặp khách.
Nam Như thì không có thói quen thức khuya. Qúa mười giờ đêm thì cô không còn chịu nổi nữa.
Mấy ngày liên tục rồi, Sơn Khương có hỏi mãi và nhất định hôm nay cô phải thực hiện cho bằng được. Bởi vì người đàn ông có cái tên Trí Nguyên làm cô thấy hiếu kỳ.
Cô lấy ví dụ, nếu như vị hôn phu của Sơn Khương cũng là cái gã Trí Nguyên khó ưa kia thì sao nhỉ? Chắc thú vị lắm. Đến lúc đó,Sơn Khương mặc sức mà bắt ngua.
Kết bạn không nhiều, nhưng người bạn thân và dễ mến của Nam Như từ thời phổ thông đến nay luôn là Sơn Khương.
Tuy hai gia đình không giống nhau, nhưng cả hai đều có cuộc sống hướng tới mục đích như nhau. Sơn Khương vô tư nghịch ngợm, nhiều lúc bướng bỉnh không chỗ nói, nhưng Nam Như vẫn thích cá tính ấy.
Lúc nào Sơn Khương cũng chân thành. Cuộc sống cô giàu sang, nhưng không có chút kênh kiệu hay khinh khi. Sơn Khương chan hòa và dễ gần. Cô chỉ lạnh lùng với những người đàn ông chỉ khó chịu với những người không biết lịch sự.
Sơn Khương, người bạn của Nam Như là vậy đó.Cô chưa bao giờ phản bác việc của Sơn Khương vì bạn của cô chưa làm gì sai với cô bao giờ.
Không biết sau này đời đổi thay như thế nào, nhưng Nam Như tin chắc rằng tình bạn của cô và Sơn Khương sẽ không bao giờ thay đổi. Nó đẹp và mãi đẹp như ánh bình minh.
Nam Như ngã người ra ghế xa lông. Quả hôm nay cô thật kiên nhẫn khi ngồi ở đây hai tiếng đồng hồ để chờ anh trai cô: Lý Mộ Nam chỉ để hỏi chuyện Trí Nguyên có phải là người bạn của anh không? Rồi sau đó là chuyện của Sơn Khương.
Nam Như mơ màng nghĩ đến những điều thú vị và bất ngờ mà Sơn Khương sẽ đem tới. Cô sẽ mường tưởng ra khuôn mặt khó coi hay dễ ghét của Trí Nguyên đây??
Còn đang miên man suy nghĩ, một bóng người lướt qua làm Nam Như nhổm dậy:
- Anh hai!
Mộ Nam giả vờ đi luôn, nhưng Nam Như nào có buông tha. Cô phóng theo giật tay anh trai lại:
- Anh hai!
Mộ Nam dừng chân:
- Gì vậy?
- Em muốn hỏi anh một vài chuyện.
- Anh đang nghe.
- Chuyện của em không phải là đơn giản như câu chào hỏi. Anh có thể đến đây ngồi giùm em không?
Mộ Nam nhìn đồng hồ:
- Thế thì khi khác đi, anh có hẹn rồi.
- Không được. Em đã chờ anh gần một tuần rồi, không thể chờ thêm được nữa.
- Quan trọng lắm ư?
- Có thể nó liên quan đến cuộc đời của một con người.
- Vậy...
Mộ Nam suy nghĩ:
- Quả thật anh không có thời gian nhưng...
Anh quyết định:
- Thôi được, anh sẽ ngồi nghe em trình bày chuyện của em.
- Cám ơn anh.
- Còn cái hẹn của anh thì sao đây?
- Chắc họ không làm khó anh đâu.
Mộ Nam ôm vai em gái trở lại xa lông.
- Nào! Em nói đi.
Nam Như không vòng vo, không rào đón bởi tính cô là thế. Lâu rồi, không biết từ khi nào cô đã nhiễm cá tính ấy của Sơn Khương.
Nhìn thẳng anh trai, Nam Như vào thẳng vấn đề:
- Anh có người bạn nào tên Trí Nguyên không?
Mộ Nam mở to mắt:
- Trí Nguyên? Em biết cậu ấy à?
Nam Như không trả lời mà nhắc nhở:
- Anh trả lời câu hỏi của em đi.
Mộ Nam đằng hắng:
- Bạn thì anh có rất nhiều đến nỗi không đếm xuể nhưng cái tên Trí Nguyên thì vô cùng ấn tượng vì hắn vừa là người bạn thân, vừa là giám đốc của anh.
Nam Như trợn tròn mắt:
- Có lộn không đây?
- Há! Em mới lạ thì đúng hơn. Khi không kêu réo hỏi tên Trí Nguyên rồi bây giờ thì lạ lẫm.
- Nếu đúng gã Trí Nguyên là bạn của anh thì thú vị thật đấy. Anh biết Sơn Khương, bạn em chứ?
- Biết nhưng Sơn Khương có liên quan gì đến Trí Nguyên?
- Nói rõ "oan gia" thì đúng hơn.Gã Trí Nguyên lái xe tông vào Sơn Khương làm hư một số đồ đạc và làm nó bị bồng gân chân. Sơn Khương bắt đền, xui sao hôm đó Trí Nguyên không có mang theo đủ tiền mà còn nói ngang nên buộc lòng Sơn Khương giữ lấy điện thoại di động của Trí Nguyên. Mấy hôm trước,Sơn Khương có gọi sang nói, trong tổng số điện thoại mà nhỏ ấy tra được trong đó có số của anh nên nhỏ ấy thắc mắc. Và để rõ ràng nên mới hỏi anh. Nếu như anh xác nhận là đúng thì em cũng không hề thấy áy náy về hành động của Sơn Khương đâu..
Mộ Nam gục gặc:
- Chuyện này thì anh có nghe Trí Nguyên nói. Cậu ta than đã gặp phải dân thứ thiệt.
- Bạn anh cũng đâu có vừa. Mắng bọn em không hết lời, còn chửi Sơn Khương ác độc, nhưng rất tiếc lức ấy bọn em không nhận ra thân phận của Trí Nguyên, nếu không ông ta sẽ chẳng nói được lời nào.
- Anh biết em gái của anh giỏi rồi.
- Đương nhiên.
Mộ Nam cốc lên đầu Nam Như:
- Anh không khen cũng không khuyến khích ủnh hộ đâu nghe. Con gái dữ dằn nghịch ngợm, bướng bỉnh không hay cho lắm đâu.
Nam Như bướng:
- Dữ dằn, nghịch ngợm cũng tùy thuộc người. Ví như Trí Nguyên, anh chàng giám đốc của anh vậy.Hiền hiền với ông ta thì rất dễ bị ăn hiếp.
- Tụi em làm cho Trí Nguyên phát sợ thì đúng hơn.
-Ông ta đã nói với anh như vậy à?Sao giỏi lý lẽ thế?
- Trí Nguyên không có nói, nhưng khi nghe toàn bộ sự việc thì anh có thể đoán ra.
Nam Như bĩu môi:
- Anh đừng biện hộ cho ông ta. Đàn ông dễ gây sự, em thấy khó có cảm tình. Có lỗi không muốn nhận lỗi mà còn muốn chạy tội. Cũng may Sơn Khương bị trật chân, chứ không bị gãy...
Mộ Nam nghi ngờ:
- Trí Nguyên tệ như em nói sao? Chứ như anh biết, bạn anh là người đàn ông rất có trách nhiệm. Trí Nguyên chưa bao giờ để bọn anh buồn hay giận.
- Gần nhau quá thì đâu bao giờ thấy cái lỗi, cái sai của người đó. Với lại, anh chưa đụng trận, đụng trận đi rồi sẽ biết. Em gái anh không bao giờ nói thêm.
Mộ Nam cười:
- Anh sẽ không tin ở một phía nào, vì như thế dễ mất lòng nhau.
- Em không ép anh, nhưng rồi anh sẽ thấy.
Mộ Nam định hỏi gì thêm, nhưng chợt chuông điện thoại reo làm anh phải đứng lại:
- Không phải điện thoại của anh đâu. Chắc cô bạn của em gọi đến để hỏi kết quả.
đấy.
Nam Như lườm anh trai:
- Anh chưa hề hay đến thế đâu.
Cô nhắc ống nghe:
- Alô.
Đầu dây bên kia là tiếng của Sơn Khương:
- Sao, thế nào rồi?
Nam Như nhìn anh trai rồi ngắn gọn:
- OK.
- Nghĩa là sao?
- Ta nghĩ mi thông minh mà.
Như sợ anh trai phát hiện, Nam Như kết thúc:
- Thôi nhé. Ta sẽ qua ngay.
Gác ống nghe, bắt gặp nụ cười như chế giễu của Mộ Nam, Nam Như đột nhiên nổi sùng:
- Cười cái gì?
Quê quá, Nam Như đi tuốt lên lầu. Cô vừa khuất bóng ở cầu thang thì chuông cổng reo.
Mộ Nam có muốn ngồi cũng không được, vì một khi Nam Như đã giận rồi thì đừng hòng...
Tiếng chuông reo dồn dập, Mộ Nam không thể suy nghĩ gì thêm. Anh đứng dậy, miệng không ngớt làu bàu:
- Ai mà gọi cổng kỳ cục vậy?
Cánh cổng sắt được mở ra, Mộ Nam chưa kịp nhận ra ai thì từ ngoài, chiếc xe máy đã vọt vào bên trong một cách thật nhanh. Tiếp theo đó là một câu hỏi đầy xốc xược:
- Ê! Mày hẹn tao, tại sao để cho tao chờ dài cổ, còn mày vẫn ung dung ở nhà hả, nghĩ là sao?
Mộ Nam khép cổng:
- Mày đến đâu cũng mang theo cơn lốc lớn.
- Hừ! Đừng đánh trống lãng, giải thích đi!
- Mày muốn biết lý do vì sao giờ này tao ở nhà, phải không Trí Nguyên?
- Ừ.
Chàng trai ấy đúng là Trí Nguyên.Anh ta đã chân chống xã, khoanh tay nhìn bạn. Mộ Nam ôn hòa:
- Vào nhà đi đã.
- Hừ!
Trí Nguyên hậm hực bước đi. Anh đang giận thật bởi chưa ai để cho anh phải leo cây hết gần một tiếng đồng hồ mà không hề có một tiếng gọi báo tin.
Hai người vừa ngồi xuống ghế xa long thì Mộ Nam phán ngay:
- Tính cách của mày hôm nay không giống như mọi khi. Chỉ lỡ một cuộc hẹn thôi, đâu cần mày nóng giận như vậy.
Anh hạ giọng:
- Có phải đã xảy ra vấn đề gì không?
Trí Nguyên chối phăng:
- Không có.
Mộ Nam nhìn vào mặt bạn:
- Tao hơi nghi ngờ đấy, Trí Nguyên. Thằng bạn tao, nó rộng lượng lắm mà.
Trí Nguyên ngã ra xa lông, đôi mắt anh lim dim nhìn lên trần nhà. Anh cau gắt, bực bội không phải là không có nguyên nhân.
Gần một tuần nay Thủy Linh giận anh không tiếp anh làm cho anh phải buồn chán và mang nhiều tâm sự mà ai nào có biết.
Càng nghĩ đến càng giận con bé Sơn Khương. Xe ai không va vào lại va vào xe anh cho có chuyện. Việc bồi thường anh không tính toán, nhưng xui lại là điện thoại cầm tay của anh bị con bé giữ, cũng đúng lúc Thủy Linh gọi đến tìm.
Đúng là tình ngay lý gian. Và bây giờ anh có giải thích cũng vô dụng. Không biết hôm ấy Sơn Khương đã nói gì mà Thủy Linh đã vô cũng giận dữ, và lần gặp này chắc không đơn giản rồi.
Cả tuần nay cô hoàn toàn cắt đứt liên lạc với anh, làm cho anh không thể nào tập trung được. Ăn không ngon, ngủ không yên.
Đã thế, ở nhà "ông già" lại còn nhãi thêm một điệp khúc về cô vợ hứa hôn.
Úi da! Trí Nguyên muốn điên lên được, nhưng anh không thể trở thành một đứa con nghịch tử. Trong thời gian không liên lạc với Thủy Linh này đột nhiên anh rất sợ...Sợ ba bắt anh đi xem mắt cô vợ chưa cưới. Ôi! Như thế anh còn con đường nào lựa chọn khác?
Trí Nguyên vỗ lên trán mình. Anh phải làm sao đây? Tuy Thủy Linh giận, nhưng anh không thể rời bỏ cô, nhưng anh cũng hơi chùn lòng trước sự phẫn nộ của ba.
Thương con thì rất thương, nhưng ba anh sẽ không bao giờ lấy chuyện quyết định của mình. Anh đã từng thử, nhưng vô dụng.
Hình như trong đôi mắt của ba anh thì Sơn Khương là một cô gái hoàn hảo nhất và không có cô gái nào có thể so sánh.
Ngày tháng bình lặng trôi qua, anh cứ tưởng cuộc đời như thế là hạnh phúc, nhung nào ngờ Sơn Khương xuất hiện thì đảo lộn tất cả. Anh muốn nguyền rủa Sơn Khương, Sơn Khương...
Cái tên ấy bỗng làm cho anh gợi nhớ. Sơn Khương, cô gái đã gây cho anh bao rắc rối cũng trùng tên với cô vợ hứa hôn gì đó của anh.
Chúa ơi! Nếu hai người là một thì sao nhỉ?Trí Nguyên không dám tưởng tượng đâu.
- Em đến nhà bạn đây.
Tiếng nói trong trẻo của cô gái làm Trí Nguyên thoát khỏi dòng suy nghĩ. Anh mơ?
mắt anh, cũng vừa lúc cô gái lướt qua anh.
Mộ Nam gọi:
- Nam Như! Lại đây anh giới thiệu bạn anh nè, để mai mốt trách móc không biết ai.
Cô gái quay lại làm Trí Nguyên sựng người. Thì ra em gái Mộ Nam là cô gái đi chung với Sơn Khương hôm ấy. Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Mộ Nam nắm tay em gái:
- Trí Nguyên! Bạn thân của anh, cũng là người đàn ông mà em vừa hỏi đến.
- Chào ông.
Nam Như gật đầu chào khách mà khuôn mặt lạnh lùng không mấy thiện cảm cho lắm.
Không để ý đến bầu không khí ấy, Mộ Nam quay sang bạn:
-Nam Như, em gái tao.
Trí Nguyên lịch sự:
- Chào cô bé. Hân hạnh được làm quen.
Nam Như mím môi:
- Không dám. Tôi nghĩ tôi không có cái hân hạnh đó đâu..
Trí Nguyên xởi lởi:
- Cô bé định đi đâu à?
- Tôi đến chỗ Sơn Khương. Ông có nhắn gởi gì không?
- Cho tôi gởi lời thăm cô ấy, chúc cô ấy mau lành bệnh.
- Thay mặt Sơn Khương, tôi cảm ơn ông. Thế ống không có ý định lấy lại điện thoại nữa à?
Trí Nguyên gãi đầu, anh không ngờ cô bé nói chuyện ấy trong lúc này. Còn đang lúng túng chưa biết phải làm sao thì Nam Như lại tiếp lời:
- Ông không nhắn, tôi cũng sẽ nói. Yên tâm đi. Chân Sơn Khương chưa hết đau thì chính tôi mang điện thoại trả cho ông. Chúng tôi không cần ông phải bồi thường cho chúng tôi nữa. Mấy hôm nay như thế cũng đã quá đủ rồi, xin phép.
Nam Như đi ra ngoài, Mộ Nam nhìn theo:
- Cái con bé này...
Anh hất mặt:
- Mày hiểu gì chưa?
Trí Nguyên chợt quạu:
- Mày vui lắm khi em gái mày kể tao chứ gì.
- Ồ! Tao là người ngoài cuộc trong câu chuyện của mày. Ai biểu mày đắc tội với mỹ nhân chi.
- Sợ tao xui nên mới gặp phải em mày và cô nàng Sơn Khương. Cả tuần nay tao luôn phiền phức và khổ sở.
- Liên quan đến Nam Như và Sơn Khương ư?
- Chỉ là một phần. Ba tao không hề bỏ qua chuyện hứa hôn năm xưa, cho thấy ông rất cương quyết. Còn Thủy Linh...
Trí Nguyên bỏ lửng câu nói làm Mộ Nam nôn nóng:
- Thủy Linh sao? Cô ấy đã gặp chuyện gì?
Trí Nguyên uễ oải:
- Cô ấy giận tao, không liên lạc với tao cả tuần nay.
- Lý do?
- Tại cô em của mày và cô bạn Sơn Khương tất cả. Tự nhiên trả lời điện thoại để Thủy Linh hiểu lầm. Và tao nghĩ sự hiểu lầm ấy trầm trọng rồi.