- Kha Thi! Bạn đang làm gì đó? Im lặng.- Kha Thi! Bạn... Sơn Du ngồi xuống bên cô bạn đã quen trong những ngày hè.- Tại sao bạn lại kóc? Ai đã ăn hiếp bạn? Nói cho Du nghe đi.Kha Thi vẫn thút thít khóc. Sơn Du xoay bạn lại:- Nào, nói đi.Kha Thi ôm chầm lấy Sơn Du:- Tôi không muốn bạn về tí nào cả. Bạn về, tôi thấy cô đơn lắm.Sơn Du mỉm cười, vỗ vai bạn:- Tưởng chuyện gì. Kha Thi đừng buồn nữa. Sơn Du sẽ trở lại thăm ha Thi mà. Kha Thi đứng lên:- Ai ra đi cũng nói như vậy. Nhưng rồi mãi mãi không bao giờ trở lại nữa. Bạn có biết không? Tôi đã đứng ở bờ sông này tiễn biệt bao nhiêu cuộc chia xa.- Kha Thi! Đành rằng theo qui luật, cuộc hội ngộ nào cũng có chia xạ Riêng Sơn Du, Sơn Du sẽ ghi nhớ mãi tình bạn của Kha Thi.Giọng Sơn Du buồn buồn:- Trong những ngày ngắn ngủi ở đây, chỉ có Kha Thi là người bạn thân nhất thôi. Thêm tình cảm thân thương của người dân ở đây làm Sơn Du vô cùng lưu luyến. Nhưng Sơn Du không thể ở lại đây mãi được, vì năm học mới đang chờ đợi Sơn Dụ Cảnh vật miền quê yên ả đã in đậm vào trí Sơn Du rồi. Hay là vầy... Sơn Du vui vẻ:- Về thành phố, Du sẽ viết thư cho Kha Thi.Kha Thi quay lại:- Có thật không?- Nói dối Kha Thi làm gì. Nè, lúc nào buồn, cứ qua chơi với chị Phương Thùy và bé Khang.Kha Thi mỉm cười:- Đúng rồi. Tại sao mình không nghĩ ra.Thấy bạn cười, Sơn Du cũng cười theo:-- Đó, Kha Thi cười như thế có đẹp không.- Đừng ngạo Kha Thi mà. Từ trước tới giờ, Kha Thi chỉ thây nụ cười của Sơn Du là đẹp nhất thôi. Bạn là người thành phố, nhưng cái tên của bạn rất dân tộc. Sơn Du còn anh, còn chị, hay còn em gì không?- Anh chị thì Sơn Du không có. Nhưng Sơn Du còn một đứa em tên Sơn Tuệ.- Có đẹp như Sơn Du không?- Không biết nói sao, nhưng chắc chắn hơn, Sơn Tuệ đẹp hơn Sơn du nhiều. - Nhưng dù sao với Kha Thi, Sơn Du vẫn đẹp nhất.- Cám ơn Kha Thi.- Khôn riêng gì Kha Thi đâu. Anh Na Vy cũng khen Dơn Du như vậy.- Ừ. Nhắc tới anh Na Vy, Sơn Du mới nhớ. Hôm qua tới giờ, không thấy anh ấy đâu cả.Kha Thi phóng tầm mắt ra xa:- Thì cũng như Kha Thi thôi. Sơn Du về, anh ấy buồn nên đâu gặp gỡ làm chi để mà lưu luyến.- Đừng nói như vậy. Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lâi nhau mà. Kha Thi và anh Na Vy có thể lên thành phố hăm Sơn Du mà. Việc lên than2h phố đâu có gì là khó khăn. Chỉ sợ Kha Thi và anh Na Vy không đi thôi.Kha Thi hấp tấp:- Đi mà, đi mà.,- nói phải nhớ đấy.- Ừm - Để Sơn Du làm hai câu thơ tặng Kha Thi nghe.- Ồ! Còn Gì bằng.Tôi đi tôi nhớ sóc trăng.Nhớ người bạn nhỏ, bâng khuâng tôi buồn.Nước mắt ngập mi, biết Sơn Du không bằng lòng, Kha Thi quay nơi khác.Sơn Du nhăn mặt:- Sơn Du không bằng lòng Kha Thi khóc hoài đâu. Vì như thế, Sơn Du cảm thấy có lỗi.Kha Thi lau nước mắt:- Vậy không khóc nữa.Tuy nói như vậy, nhưng nước mắt Sơn Du cũng lưng tròng. Kha Thi không chịu: - Đó, Sơn Du không cho Kha thi khóc thì tại sao Sơn Du lại khóc?Sơn Du hít mũi:- Du không khóc, nhưng không biết tại sao nước mắt lại chảy ra. Có lẽ nó biết Du sắp xa nơi này rồi.Sơn Du ôm chầm lấy bạn:- Kha thi! cho dù cuộc sống mai sau có như thế nào, Kha Thi vẫn là người bạn thân nhất của Sơn Dụ Mãi mãi và mãi mãi.- Phải. Mãi mãi.- Kha thi à! Vào nhà chút coi.Tiếng gọi của mẹ Kha Thi làm cho cô bé cuống quýt:- Sơn Du! Kha Thi không muốn rời xa bạn trong lúc này.Sơn Du trấn an:- Vào nhà đi Kha thị Không nhớ chúng ta vừa nói gì với nhau sao?- Thi vẫn nhớ. Nhưng mà... Sơn Du đẩy bạn:- Vào đi, đừng để mẹ giận. Tối nay chúng ta sẽ gặp lại.- Nhớ nhé. Tối, Kha Thi chờ Sơn Du ở đây.- Ừ.Nhìn theo dáng bạn, Sơn du thấy thương làm sao. Ôi! Số phận một con người. Sơn Du tự hỏi: Tai sao bao nhiêu cái nghiệt ngã, khắc nghiệt lại đổ lên đầu Kha Thi chứ? Cuộc sống mẹ ghẻ con chồng, tù túng, thiếu tự do làm sao mà chịu đựng nổi.Tội nghiệp Kha Thi biết bao. Phải làm gì để giúp bạn ấy đây?Mười lăm ngày làm bạn với Kha Thi, mười lăm ngày Sơn du đều chứng kiến cảnh mà Sơn Du không thể chịu đựng được.Kha thi phải làm biết bao nhiêu chuyện, không có thời gian nghỉ ngơi. Đã thế còn bị bà mẹ ghẻ đánh đập không thương tiếc, còn người cha thì quá nhu nhược.Sơn Du vô cùng bất nhẫn, đôi lúc muốn lên tiếng. Nhưng với tư cách gì đây? Rồi bà mẹ ghẻ không hiểu lại hành hạ Kha Thi thêm.Càng nghĩ, Sơn Du càng thương bạn nhiều. Đôi khi Sơn Du trách tạo hóa tại sao để Kha Thi sinh ra trong một gia đình như vậy, mà không phải gia đình khác để Kha Thi có được cuộc sống như bạn đồng trang lứa? Phải làm gì để giúp Kha Thi đây? Anh Na Vy thì không bảo vệ được rồi, chỉ cùng một số phận mà thôi.Sơn Du bực tức, vô tình những cỏ cây trong tầm tay cô đều trơ trụi lá. Sơn Du ngẩng lên trời hét lớn:- Hãy cho tôi một suy nghĩ đi.Sơn Du ngắm nghiền mắt, một ý nghĩ chợt lóe lên. Cô mở bừng mắt, bật dậy lẩm bẩm:- Kha Thi! Tôi đã có cách rồi. Bạn không cần phải chịu cuộc sống trong ngục nữa đâu.Phấn khởi với ý nghĩ của mình, Sơn Du quay lưng bước đi, không ngờ va phải một người mà cô không muốn gặp. Có vẻ hơi bị đau, Sơn Du nhăn mặt rồi tiếp tục bước quạ Người kia chặn lại:- Tiếng xin lỗi cũng không thể có ở người có lỗi sao?Sơn Du phớt lờ như không nghe. Cô bước sang hướng khác, nhưng vẫn bị chặbn lại.Sơn Du mím môi:- Xin lỗi. Ông có thể tránh đường được không?Người kia giơ tay:- Con đường đi là của chung, đâu của riêng ai. Cô bé bảo tôi tránh là sao?Sơn Du lách người, nhưng hướng nào cũng bị cản. Bực quá, cô hét lên:- Ông đừng có quá đáng nha Phi Cường. Giỡn như vậy đủ rồi đó.Chàng trai mang tên Phi cường mỉm cười:- Cuối cùng, cái tên Phi cường đã được thoát ra từ bờ môi xinh đẹp của cô bé. Cám ơn.Sơn Du bực dọc:- Ông muốn gì đây?Phi Cường nhún vai:- Muốn có sự công bằng khi ai đó đã gây thiệt hại cho tôi.- Ông nói... - Cô vừa va vào tôi phải không?- Rồi sao?- Chẳng có một lời xin lỗi.Sơn Du quay mặt:- Tôi nghĩ tôi không cần phải xin lỗi. - Cô bé không muốn hay không thích? - Cả hai.- Lý do.Sơn Du nghiêng đầu:- Ông muốn iết lý do ư? Vậy tôi cũng không hẹp hòi chị Thứ nhất, tôi không phải là người có lỗi, chỉ là một sự vô tình vì tôi không hề muốn nó xảy ra. Thứ hai, tôi thấy chính ông là người có lỗi thì đúng hơn. Bởi vì đứng đâu không đứng, tại sao phải đứng sao lưng tôi? ông theo õi tôi à?Phi Cường bật cười:- Cô lý luận nghe trơn tru lắm. Né, cô bé học trường nào vậy?- Liên quan gì đến ông?- Không liên quan đến tôi, nhưng lời nói thể hiện ở con người cô bé đấy. Nói đừng giận, cô bé vừa chanh chua vừa bướng bỉnh, thêm nữa, cái tên cũng là biểu hiện con người.- Ông... - Sao hả? Đúng quá phải không?Sơn Du giậm chân:- Sao ông không biến đi?Phi Cường khoanh tay nhìn Sơn Du:- Chưa xong nhiệm vụ, làm sao mà biến được.Sơn Du quay lưng:- Ông không đi thì tôi đi.Cô bé lẩm bẩm:chị Phương Thùy tìm đâu ra những người bạn chết tiệt như ông không biết.Phi cường vói theo:- Nè, cô không có ý định tự tử nữa sao?Sơn Du đứng sựng lại, cô xoay người lại, mắt trợn tròn:- Ông vừa nói cái gì? Ai tự tử? - Không phải cô, chẳng lẽ tôi.Sơn Du phá lên cười:- Ông điên nặng rồi đó. Tôi nghĩ ông nên đi bác sĩ thì hay hơn. Cuộc đời đâu có gì chán mà tôi phải tự tử chứ. Phi Cường nhìn Sơn Du:- Nếu không có thì xin lỗi nghe. Cô không sao, nhưng những thứ khác lại có sao vì cô.Sơn Du hất mặt:- Thứ khác là thứ nào? Xin ông nói rõ ràng hơn.Phi Cường khoanh tay:- Cỏ cây đâu có tội, sao cô nỡ lòng nào làm nó trơ trụi vậy? Bạn bè xa nhau thôi rồi cũng có ngày gặp lại mà, đâu cần phải khóc lóc. Cô bé coi vậy mà cũng yếu mềm.Sơn Du hét lên:- Ông im đi, không biết thì đừng nói. Chúng tôi gặp nhau, chúng tôi quyến luyến như thế. Còn các ông, xa nơi đây có gì để nhớ không? Cho nên mới nói đàn ông bạc tình như thế.Sơn Du bỏ chạy làm cho Phi Cường ngơ ngác nhìn theo. Anh lắc đầu:- Thật không hiểu nổi con gái.Buông người xuống thảm cỏ xanh, anh nằm dài ngắm bầu trời tron xanh thơ mộng. Ai nói Phi Cường này không lưu luyến, không bâng khuâng thì người đó quá lầm. Anh có cái đầu để làm gì và có trái tim để làm gì? Phải chăng để suy nghĩ, để yêu? Nhưng yêu gì đây? Quê quê hương, yêu cuộc sống, yêu công việc hau trái tim anh chỉ biết yêu mà thôi.Phi Cường dùng tay gối. Anh nhắm mắt lại để tận hưởng những phút giây tuyệt vời. Xung quanh anh là đồng lúa, cao? cây, dòng sông, nó dễ chịu làm sao. Anh lại thêm gió vi u thổi, không khéo anh sẽ buồn ngủ cho mà xem.Phi Cường mở mắt. Tại sao từ trước đến giờ, anh không nghĩ đến nơi này nghỉ? Thành phố ồn ào náo nhiệt làm cho anh thấy ngộp thở làm sao. Cuộc sống ở trên ấy lúc nào cũng chạy đua với thời gian và đều toan tính vụ lợi. Anh quá chán ngấy rồi.Nếu cho anh chọn lựa, thì anh chọn nơi thôn đã yên tĩnh này hơn. Cuộc sống không bon chen, người thương người, đoàn kết với nhau, không giả dối, không thủ đoạn.Phi cường thở dài. Bây giờ anh đâu chọn lựa gì được, khi ba mẹ anh đã đến tuổi hưởng nhàn. Anh đã lớn, không thể để ba mẹ anh cứ lo lắng mãi cho anh.Phi cường ngồi dậy, anh đã hiểu vì sao Sơn Du phải rơi lệ khi phải chịu chia tay nơi này. tình yêu quê hương ở cô bé vô bờ bến.Phi cường định đứng dậy, nhưng có ai đó kéo vai anh lại, kèm theo một giọng nói vừa châm chọc ừa giỡn:- Thì ra mày trốn ra đây để mộng mơ, để tơ tưởng. Thằng khỉ! Mày luôn giả nai để ạt tụi tao.Phi Cườn hất tay bạn ra, cau có:- Mày nói chuyện hơi khó nghe đó Đồng Triều. Mày đã thấy gì và biết gì mà nói tao giả nai?- Không phải sao? Từ trước tới giờ, vớ`i tụi tao, mày là người đàn ông khá lạnh lùng và cao ngạo, đâu thể hiện tình cảm.Phi Cường hất mặt:- Mày lạ à?- Đúng. Tao thắc mắc.Phi Cường so vai:- Chẳng có gì lạ để mày thắc mắc cả. Cho là tao lạnh lùng, nhưng lạnh lùng không có nghĩa là không có tình cảm, không có được thế giới riêng. Đôi khi tao cần thế giới riêng đó để suy nghĩ về gia đình, nghĩ về công việc và nghĩ về bạn bè.Anh hướng mắt nhìn bạn:- Sao hả?- Tao không được thỏa mãn cho lắm, nhưng cũng tạm chấp nhận. Còn việc Phương Thùy nhờ mày gọi Sơn du, mày đã gọi chưa? Sao lại một mình ngồi ngắm cảnh?Không trả lời mà Phi Cường hỏi ngay lại bạn: - Mày nghĩ tao đã gọi chưa?Phi cường vươn vai:- Tao không gọi mà tao đã gây với cô bé một chập ở đây.Đông Triều trợn tròn mắt:- Tao không nghe lầm chứ?- Không. Cô bé chanh chua phát hkiếp.Đông Triều lắc đầu:- Chọc ghẹo con gái đâu phải là tính cách của mày, Phi Cường.Đôi mắt Phi Cường sáng lên:- Bắt đầu từ bây giờ, tao sẽ có thêm tính cách ấy. Mày và Trường Giang đừng ngạc nhiên.Đông Triều bứt một bông hoa dại đưa ra trước mặt bạn:- Mày có thấy loài hoa này có gì khác với loài hoa mày tròng trong chậu không?- Dĩ nhiên là khác rồi. Tao không trả lời, mày cũng đã có câu trả lời. Và mày đã bắt đầu yêu sự hoang dã của nó.Đông Triều trầm giọng:- Dù sao quê ngoại tao cũng ở đây. Sự giản dị mộc mạc có trong ký ức tao từ lâu, nên tao không lạ, không ngỡ ngàng. Vấn đề tao muốn đề cập đến là ở mày, xem mày có dung hòa được giản dị với kiêu kỳ không. Hay chiỏ chọn một trong hai.Phi Cường cau mày:- Mày nói xa xôi gì vậy?- Thì mày cứ trả lời tao đi.Phi Cường thở hắt ra:- Cho phép tao chỉ chọn sự giản dị, dung hòa được thì càng tốt. Đông Triều chìa tay:- Chúc mày mau tìm được sự giản dị của riêng mày.Phi Cường sờ trán bạn:- Hôm nay mày sao vậy?- Không sao cả.- Nhưng tao thấy mày có sao thật. Tao nhớ mày là một bác sĩ, chớ đâu phải là một người lãng mạn.Đông Triều lảng chuyện:- à! Ngày mai Sơn Du cùng về thành phố với chúng ta đấy.- Mày không giỡn chứ?- Phương Thùy gởi tụi mình. Mày chuẩn bị đi để mai đấu khẩu với cô bé.Phi Cường chấp tay:- Tao đang muốn có sự bình yên đây.- Sao vậy?- Nói ngang như cô bé, tao nói không lại. Còn lý lẽ, tao cũng chịu thua luôn.- Nhưng bây giờ mày muốn bình an cũng không được đâu. Vì Sơn Du chỉ thích gây chuyện với mày thôi. Chứ tao và Trường Giang nói chuyện với cô bé có gì đâu. Vẫn bình thường mà. Mày không nghe nói: "gây nhau cho lắm rồi thương nhau nhiều" sao?Phi Cưởng trừng mắt:- Mày tưởng tượng gì đó?- Cái này không phải là tưởng tượng mà là nghĩ mày trong tương lai. Ai cũng công nhận Sơn Du rất ư là dễ thương.Phi Cường ôm đầu:- Nhưng với tao thì khác. Cô bé vừa trẻ con, vừa chanh chua.- Như vậy mới xứng.- Xứng cái đầu của mày. Làm ơn "stop" cho tao nhờ, tao không muốn bị tội oan.Đông Triều nheo mắt:- Tao và mọi người đang chờ đấy. Phi Cường nhào tới đấm bạn:- Mày... Cả hai bật cười, tiếng cười trong vắt giữa cảnh nên thơ.