Chương 4

SÁNG CHỦ NHẬT NÀO, THEO thói quen, Huấn cũng dọn dẹp nhà cửa. Hôm nay cũng vậy, nhưng tay nó làm mà đầu óc thì cứ nghĩ đâu đâu. Mấy ngày học đầu tiên đã trôi qua. Phần lớn học sinh nào lên đến lớp mười hai cũng đều cảm thấy đây là một năm học quan trọng và căng thẳng nên ngay từ đầu, cả lớp đã có một không khí khác hẳn năm lớp mười một. Thế nhưng vẫn có một điều gì đó khác chuyện học hành đang diễn ra. Điều dễ thấy nhất là trong lớp giờ có thêm một cô bạn mới mà lại rất dễ thương và xinh đẹp. Đám con trai mới lớn bắt đầu biết xao xuyến thực sự trước người khác phái gần như công khai thách nhau xem ai sẽ “kết mô đen” được với Bạch Phượng. Tất nhiên mỗi băng đều đưa ra những “thủ lĩnh” ưu tú nhất của mình trong “cuộc chiến” hứa hẹn nhiều cam go đó. Huấn lẳng lặng đứng ngoài cuộc dù thằng Minh, thằng Trường, thằng Dũng đều nhận xét rằng Huấn là người có khả năng nhất (?).
Huấn bảo tụi nó:
- Tao chỉ muốn mấy đứa mày cho tao mượn cả ba bộ đề đem về giải. Còn chuyện... kia thì xin nhường cho thằng Trường hay đứa nào cũng được!
- Học nhiều đặng mày thi cho đậu đại học... thủy sản Nha Trang hả?
Tụi nó vẫn tìm cách gài độ. Huấn cười hì hì:
- Biết đâu? Chuyện còn dài mà. Nhưng tao cảm thấy con nhỏ đó không dỏm đâu. Lơ mơ tụi mình không học lại, nó cười vỡ mũi chớ ở đó mà bàn tính chuyện tán tỉnh!
- Ừ, con gái Nha Trang học cũng “kinh” lắm. Mấy kỳ thi liên tục, tao đọc báo thấy dân Nha Trang đậu thủ khoa hoài. Mà phần lớn là con gái! - Minh phụ họa với Huấn.
Vậy là dù băng của Huấn không có ai xung phong, nhưng Bạch Phượng cũng trở thành “điểm ngắm” cho cả lớp trong tuần lễ đầu tiên. Cả tụi thằng Việt, thằng Tiến... rồi đám “nhà giàu quậy” như thằng Sơn, Lý liều, những đứa chỉ đi học vì bị gia đình ép buộc, luôn đến trường bằng xe honda phân khối lớn, hễ tan trường là kè xe theo sát Bạch Phượng cho đến tận nhà. Thái độ của Bạch Phượng thật đáng phục. Một tuần trôi qua là cô gái biển đã hòa nhập vào không khí chung của cả lớp. Với các bạn nam tỏ ra săn đón mình hơi quá đáng, Phượng luôn tỏ cho họ biết là có một khoảng cách giữa tình bạn và những quan hệ rối rắm khác mà Phượng không muốn họ đề cập đến. Ngoài vẻ đẹp tự nhiên, dịu dàng, Phượng lại có giọng nói của người con gái biển nghe rất ngộ. Đặc biệt khi cô dùng những từ có âm “a” như ca, ta... Nhưng điều đặc biệt bất ngờ lại xảy đến với Huấn vào trưa hôm qua...
... Ngày thứ bảy nên cả lớp được về sớm hơn ngày thường một tiết.
Đang đứng đợi Trường như mọi lần, Huấn bỗng thấy Bạch Phượng đi một mình về phía mình. Huấn hơi bối rối và nhìn tránh đi phía khác. Cả mấy hôm, Huấn cứ suy nghĩ vẩn vơ về chuyện chủ nhật có phải đến nhà Bạch Phượng hay không. Cuối cùng thì nó quyết định là sẽ không đi như ngay hôm đầu tiên nó đã nghĩ vậy. Nhưng Bạch Phượng cố ý gặp nó thật.
- Huấn! - Rất bất ngờ Phượng gọi nhỏ.
Huấn quay lại, hơi ngỡ ngàng. Nó nhìn Phượng như có ý muốn hỏi.
- Ba của mình mời bạn chủ nhật này đến nhà chơi!
Bạch Phượng nói một cách rành rọt và sau câu nói là một nụ cười mỉm hơi ngượng ngùng rất xinh.
- Chắc là... chắc là... - Huấn ấp úng - Tui đi không được đâu!
- Sao vậy? Ba mình mời mà! - Bạch Phượng thẳng thắn - Huấn nghĩ là Phượng quên sao? Mà chính Huấn cũng đâu chối được là mình đã góp phần xây ngôi nhà của ba?
- Nhưng sao ba của Phượng biết tui?
- Phượng kể! - Cô hạ thấp giọng xuống - Ngay từ ngày đầu Huấn vào bọc Phượng đã nhận ra. Hôm đó...
Cô đỏ mặt lên. Chắc là Bạch Phượng muốn nhắc đến cái hôm Huấn bắt gặp mình khóc lén bên hồ nước...
- Ngày mai Huấn sẽ đến chứ?
- Tui... tui không biết!
Đôi mắt tròn của Phượng như tối lại:
- Phượng mời Huấn, Huấn có đi không?
-...
Vừa lúc ấy Trường đã dắt được xe ra. Nó trợn mắt nhìn cuộc đối thoại kỳ lạ giữa Huấn và Bạch Phượng rồi dừng lại ở một khoảng cách xa xa.
- Để Phượng vô lấy xe đã. Phượng sợ Huấn về trước nên vội ra đây. Huấn đợi nghen.
Nói rồi Phượng vội vàng quay vô bãi giữ xe của trường. Thằng Trường phóng ngay đến:
- Mày ngon hén! Vô mánh rồi phải không? Vậy mà cứ làm bộ ta đây... trong trắng.
- Có gì đâu. Tại... tại Phượng kêu tao chớ.
- Phượng kêu mày?
- Ừ!
- Chi vậy?
- Tao xây nhà cho nó. Nhà xong rồi, mai ăn tân gia...
- Vậy là “nàng” đã nhận ra mày?
- Ừ!
- Và nàng mời?
- Không phải, ba Phượng mời!
- Ừ, hết ý. Nhưng tại sao ba nó biết... tụi mày học chung? - Nó vẫn tiếp tục truy.
- Tao không biết. Mà... hình như... Bạch Phượng nó nói là nó kể.
Huấn lúng túng quá nên nghĩ gì nói nấy.
- Hết ý! Hết ý! - Thằng Trường gật gù và dù đứng trước cổng trường nó cũng lập tức “mở đài”
- Nàng đã chấm chàng... thợ xây. Vậy là phải. Thử hỏi có ai thân thiết cho bằng người xây tổ ấm cho ta!!!
- Tào lao! - Huấn vừa bực mình vừa mắc cười cho cái lý luận trời ơi của bạn - Mày coi bộ khoái. Vậy thì ngày mai mày đi với tao!
- A ha... Nói thì phải giữ lấy lời nghen!
- Hay là Bạch Phượng không biết nhà mày. Mày có chỉ nó rõ ràng không?
Trường hỏi Huấn khi so với giờ hẹn họp tổ, Phượng đã trễ hơn nửa tiếng đồng hồ.
- Có mà! Mới trưa nay tao còn chỉ rõ - Huấn trả lời và nhìn qua Ngọc:
- Sao Ngọc không rủ Phượng với? Phượng mới đến, sợ không biết rành đường!
- Tui có đi ngang. Nhưng nhà nó... kín cổng cao tường lắm! Hổng dám kêu!
Câu trả lời của Ngọc làm chạnh lòng đứa con trai nhạy cảm như Huấn. Nó bỗng nhớ đến căn phòng khách sang trọng và dù không muốn cũng thầm so sánh với căn nhà đơn sơ của mình. Vì sao Bạch Phượng không đến? Người ta vẫn thường cho rằng những cô tiểu thư con nhà giàu như vậy tính nết thường đỏng đảnh? Nhưng rõ ràng vơ đũa cả nắm là không phải. Những bạn bè của Huấn như Hoa chẳng hạn, nhà cũng giàu nhưng có đỏng đảnh bao giờ đâu? Và riêng Phượng, dù chỉ mới quen Huấn cũng kịp nhận xét rằng Phượng rất hòa đồng. Buổi nói chuyện với Phượng tại nhà đủ chứng minh điều nhận xét đó. Ngoài ra cũng chính Phượng là người đề nghị học tổ trước hết kia mà!?
- Huấn đã đến nhà Phượng rồi hả? - Hoa bỗng hỏi và khi thấy Huấn gật đầu con nhỏ tiếp luôn:
- Vậy thì Huấn đến kêu Phượng đi! Hoa cho mượn xe.
Ba đứa con trai nhìn nhau. Minh cười hì hì cố tình giải tỏa cái không khí bắt đầu căng thẳng:
- Thôi! Phượng không đến thì mình bắt đầu học. Có lẽ Phượng bận một việc gì đó!
Nhưng buổi học tổ đầu tiên đó thành ra gượng gạo. Cả năm đứa chỉ giải được vài bài tập Lý rồi Hoa kêu nhức đầu và rủ Ngọc về. Chỉ còn lại ba đứa con trai. Huấn nhìn Trường:
- Ai kêu mày bép xép, hả?
- Tại nhỏ Ngọc nó truy tao chớ bộ! Tụi con gái nhạy cảm lắm!
- Mày nói vậy nghĩa là sao?
- “Thế nghĩa là ghen quá mất rồi!” - Thắng ngâm nga thơ Nguyễn Bính.
- Ôi, tội nghiệp các nàng. Sao không thương dùm cái thân này mà lại tranh nhau thương một anh chàng... công nhân xây dựng!!!
Rồi nó làm bộ nghiêm:
- Mày sợ con Hoa buồn hả? Thôi, tụi nó về hết rồi. Kể cho tao với thằng Minh nghe mày với nhỏ Phượng tâm tình điều gì trong cả một buổi chiều chủ nhật vừa rồi nghe coi?
Trường vừa nói vừa nhịp chân chọc quê Huấn. Nó xúi thêm thằng Minh:
- Ê, Minh. Nhỏ Ngọc với nhỏ Hoa về rồi, mày với tao đến nhà Bạch Phượng đi!
- Chi vậy?
- Thì nói thằng Huấn nhắn nó. Tao bảo đảm là trăm phần trăm là con Phượng sẽ đến ngay lập tức dù nàng đang nhức đầu hay sổ mũi gì cũng vậy. Lúc đó tao với mày sẽ rút dù...
- Xạo! - Huấn đạp nó một cái nhưng thằng Trường vẫn cứ tiếp tục ca:
- Thiệt chứ xạo gì. Tao tôn mày là sư phụ rồi Huấn ơi. Mày biết, nếu nàng Phượng trắng đến vào giờ này rồi tao với thằng Minh rút dù đi đâu không?
- Đi đâu?
- Tụi tao sẽ đến nhà thằng Việt, thằng Lâm... kêu mấy thằng lại nhà mày cho nó chống mắt lên xem tài nghệ siêu quần của sư... phò!
- Mày mới là tài. Tài... đía!
Tán dóc một hồi, tụi nó lại lôi các quyển bài tập, bộ đề thi đại học dày cộm ra. Vẫn cái miệng tía lia của Trường:
- Tụi con gái một trăm đứa hết một trăm lẻ một nàng lười. Con nhỏ mới thì ở nhà ngủ ngày. Hai bà chị của tụi mình thì mới giải vài bài đã đi ăn hàng. Kệ tụi nó! Thế nào cuối năm nay cũng có đứa... đậu cành mềm! Ta nhất định sẽ ghi tên thi Đại học Luật, thằng Minh khoái ngành Y, còn mày học ngành nào?
- Nó sẽ thi vào Đại học xây dựng!
- Và Đại học Thủy Sản Nha Trang!
Hai thằng thi nhau tán túa xua làm Huấn nghe muốn nổ lỗ tai.
Đã vậy thằng Minh còn gõ nhịp xuống bàn, nghêu ngao hát với cái giọng vịt đực:
“Trong tiếng hát ve Phượng là hoàng hậu... trắng. Phượng buồn vì tình đã tan theo sóng biển nổi trôi. Ngàn năm trong tôi, màu... màu.."
Chỉ có Huấn là im lặng. Nó làm ra vẻ chăm chú vào một bài tập đạo hàm nhưng thực ra lòng nó hiện lên vô vàn ẩn số!