Ngày lại ngày,hội hè tiếp tục,vẫn chưa thấy hoàng tử có cử chỉ gì về chọn lựa cô nào,mà chỉ thấy hoàng tử hay các người hậu cận phục dịch cho hoàng tử nói rằng hoàng tử có vẻ tương tư cô gái đến chữa bệnh cho vua cha và hoàng hậu,nhưng hoàng tử lại không biết mặt cô ấy,cô gái người ở đâu hoàng tử cũng không hay.Hoàng tử cho loa truyền tin đi nói rằng "Ai biết cô gái áo choàng nhung màu nâu ở đâu,báo cho hoàng tử biết thì sẽ được hoàng tử thưởng ngọc qúy năm đôi,vàng một trăm nén và xin vua phong cho tước hầu ".Loa truyền tin khắp nơi,người ta nhốn nháo đi tìm cô gái,tin đưa về cho hoàng tử nhiều đến nỗi hoàng tử phải mở ra một viện riêng chuyên về xem xét các tin ấy,viện đông đến bảy chục người mà vẫn không xuể.Nhưng tin về thì nhiều mà chẳng có cái nào chỉ ra được cô gái hoàng tử mơ ước.Những kẻ ăn không ngồi rồi ra sức sục sạo khắp nơi,lục lọi không còn chừa một nơi nào,làm phiền đến nhân dân chẳng ít. Một đằng tại hoàng cung yến tiệc liên miên,hội hè không ngớt,một bên dân gian thì ra sức tìm cô gái áo nâu.Hội hè lâu ngày chưa thấy chán,chứ việc tìm cô gái thì càng lúc càng bặt tin,người đời cũng chán cả rồi.Ở nhà,ba cô gái cũng bàn tán chẳng ít.XX nghe thấy cả,nàng im lặng.Có một hôm,một cô vào bếp nhìn thấy chiếc áo khoác màu nâu của XX treo trên cái đinh ở chỗ đầu ổ rơm giường nằm,cô ta bỗng nghĩ ngợi rồi rối rít gọi hai cô kia tới,cô ta bảo: Đdây rồi! đúng cái áo choàng màu nâu đây rồi! Hoàng tử đang tìm cái áo này! Hoàng tử tương tư bà nàng mắt lé,sứt môi lưng gù đây mà! Cả ba cô ôm bụng mà cười,cô lớn bảo XX: -Này bà nàng,hoàng tử đang tìm bà nàng,sao bà nàng không tới đi! Cô bé lại bảo: -Lát nữa vào cung,phải chỉ cho hoàng tử biết mới được! Ba cô lấy làm thích thú với trò đùa ác độc ấy,các cô không thèm nhìn xem XX nghe các cô nói thì nàng thế nào.Qủa thật,nghe ba cô nói XX giật mình thon thót,cô luống cuống lo sợ,cử chỉ của cô ba chị em có thấy nhưng chẳng thèm để ý,chỉ cho rằng XX bị trêu thì cuống lên mà thôi.Nhưng rồi ba cô đem chuyện cái áo khoác ấy làm đầu câu chuyện nói ra trong cung hoàng tử để mua cười cùng các cô gái khác.Nào ngờ,chuyện đến tai hoàng tử.Hoàng tử nghe xong thì không lấy thế làm trò đùa,chàng nghĩ "Chính ở nhà ba chị em này hai lần có hình ảnh hoàng tử tới,hai lần hình ảnh hoàng tử đều đúng hệt với hai đêm hoàng tử dự hội.Thế thì,biết đâu ở nhà ấy lại chẳng có điều bí ẩn gì?" Va `hoàng tử hỏi thêm nữa mới được biết ở nhà ba chị em còn có người chị lớn của các cô,người chị ấy xấu xí vô cùng,mắt lé,môi sứt và lưng gù,người chị ấy chưa bao giờ ra khỏi làng.Hoàng tử lại hỏi cặn kẽ về người con gái không may ấy,ba chị em tranh nhau và nói xấu XX khiến hoàng tử nghe thấy cũng nản lòng.Hoàng tử bảo: -Người xấu không hề chi,miễn là người ấy có đức,lại có hạnh như hành động của người đến cứu chữa bệnh cho vua và hoàng hậu thì dù môi cô sứt,mắt cô lé,lưng gù chăng nữa,hoàng tử cũng nhớ ơn và quyết chọn người ấy làm vợ.! Lời hoàng tử nói ra,lập tức mọi người đều nghe thấy cả,mỗi người một lời xúm vào khuyên can hoàng tử,càng khuyên can hoàng tử càng thêm tự ái,chàng bảo: -Người con gái ấy rõ ràng chẳng liên hệ gì đến hoàng gia,thế mà nàng vẫn bỏ công đến cứu mạng cho vua và hoàng hậu,rồi lại ra đi mà chẳng một ý định cầu mong danh lợi gì,con người ấy xứng đáng để ta kính trọng! Từ các công chúa,quận chúa,đến các công nương tiểu thư danh giá thế phiệt,xuống đến gái nhà dân giả tất cả nghe hoàng tử nói qủa quyết như thế thì đều có lời khuyên can hoàng tử không nên để cho một việc mơ hồ biến thành một lời hứa không thể sửa đổi được,làm hại đến cuộc đời hoàng tử.Nghe những lời khuyên can như thế hoàng tử cũng xiêu lòng,nhưng ngẫm nghĩ lại chàng lại thấy trước mặt biết bao nhiêu mỹ nhân,chàng đã nói ra những lời lẽ tràn đầy nhân nghĩa,qúy trọng đức hạnh còn hơn cả sắc đẹp,nay lại đổi ý thì qủa thật chàng không phải là kẻ trượng phu,không phải là một hoàng tử có phẩm cách đúng như tên của chàng là Hiền Nhân! Thế là hoàng tử quyết định cho sứ giả đi khắp nơi rao rằng " Người con gái nào chứng tỏ được rằng chính nàng là người cưỡi xe lạ,khoác chiếc áo màu nâu giữa đêm tới hoàng cung cứu vua và hoàng hậu khỏi bệnh nguy kịch,thì dù người con gái ấy có diện mạo xấu xí dến như thế nào hoàng tử cũng trân trọng mang lễ vật tới tận nơi xin được cưới nàng làm vợ! " Và hoàng tử tức thì vào tâu cho phụ vương và mẫu hậu biết quyết định của chàng.Trước mặt vua,hoàng hậu và cả triều đình,hoàng tử nói: -Muôn tâu,tính mệnh con người ta không có gì đáng qúy hơn được,tính mệnh của vua và hoàng hậu lại càng đáng trọng hơn nữa,có báu vật nào trên thế gian này lại có thể đánh đổi được lấy tính mệnh của vua và hoàng hậu?Thế thì,người đã có công cứu vua và hoàng hậu khỏi bạo bệnh các quan ngự y đã chịu bó tay,thì người ấy xứng đáng được vua,hoàng hậu và cả hoàng gia triều đình phải đối xử biết ơn như thế nào?Vả chăng,vì lễ hội của riêng con,mà phụ vương và mẫu hậu phải bị mệt mỏi mà sinh bệnh,nay con thấy con có bổn phận phải đem cuộc đời của mình mà đền đáp ân nhân ấy.Thái độ của người con gái ấy,phong cách của nàng,mọi người đều thấy cả,con thấy con sẽ hạnh phúc khi chung sống với một con người như vậy! Vua lắng nghe hoàng tử tâu rồi ngài chậm rãi phán: -Trẫm hiểu ý vương nhi,trẫm mừng là hậu đã sinh cho trẫm một hoàng tử xứng đáng với tên gọi:Hiền Nhân.Trẫm và hoàng hậu thật nhớ ơn người con gái đến cứu mệnh,nhưng trẫm với hoàng hậu không bao giờ lại vì tính mệnh của mình mà làm mất hạnh phúc của người khác.Vậy trẫm khuyên vương nhi hãy thận trọng trong quyết định chọn người trăm năm! Hoàng tử khăng khăng với ý định của mình,vua và hoàng hậu đành phải nghe theo chàng.Như thế,hội lễ hoàng tử kén vợ chẳng còn thích thú hi vọng gì cho tất cả mọi cô gái,hội lễ hốt nhiên trở thành tẻ nhạt.Nhưng các cô lại nghĩ ù không có hi vọng lấy được hoàng tử,nhưng cũng nhân hội lễ này tìm lấy một người chồng dòng dõi thế phiệt,vương tôn công tử,như thế cũng là dịp tốt;thêm nữa,cũng nên tiếp tục dự hội để xem rồi cuối cùng ông hoàng đẹp nhất trần gian,tài hoa nhất mực này cưới được người vợ như thế nào?Vì thế,hội lễ vẫn tưng bừng,vẫn tấp nập,các cô vẫn trọng vọng hoàng tử,nhưng lại dốc hết tâm trí sang việc tranh giành ngấm ngầm các vương tôn công tử!Về phần các công tử,thì ai cũng yên lòng về điều:hội lễ có những mĩ nhân,từ đây không phải lo lắng là mỹ nhân mình lựa chọn ở chốn này lại có thể bị lọt vào tay ông hoàng! Và hội lễ càng thêmk nồng nhiệt. Ba chị em làng Linh Xuân cũng xoay sang tìm kiếm một công tử cho mình,ba cô tiếc biết mấy ông hoàng tuyệt vời ấy,càng nghĩ các cô càng hậm hực.Rồi từ chỗ hậm hực ấy các cô nghĩ ngợi mãi về những lời lẽ cương quyết như thề nguyền ấy của hoàng tử,c''ac cô nhớ đến cô gái xấu xí mắt lé,môi sứt,lưng gù ở nhà mình,"con bà nàng " chỉ còn thiếu có thọt chân nữa là đủ với những lời hòang tử nói.Ba cô thấy ghen tức với XX,vì XX đã có được những tật nguyền xấu xí ấy! Từ đấy,ba chị em thủ thỉ với cha mẹ,tìm cac''h để hại XX,làm cho hoàng tử phải khốn đốn não nề một phen cho bỏ tức! Ba cô liền phao ầm lên rằng:các cô đã rình thấy con XX mắt lé,môi sứt,lưng gù qủa có nhiều phép lạ.Nào là: múc nước ao vào thúng mà nước không chảy ra,rồi nó đọc thần chú nước ao biến thành cám thật ngon cho heo ăn,nào là sáng sáng nó dựng chổi giữa sân lâm râm bùa phép tức thì cây chổi quét lia lịa,chớp mắt là sạch nhẵn tất cả mọi nơi: nào là,bữa nọ mẹ chúng nó đau ốm thèm ăn cá chép,con XX ra ao thò tay xuống nước vẫy cá lại,chọn lấy một con đem về làm thịt,một hôm đàn gà mấy chục con trong chuồng bỗng bị bệnh dịch lăn ra toi cả,con XX hốt một nắm trấu tung lên cao miệng hô "sống lại,sống lại " thế là cả bầy gà đứng lên đi lại khỏe mạnh như thường,ba chị em thấy XX có nhiều phép lạ,thì rình thấy:có một đêm,XX cưỡi một chiếc xe trắng ngà thật đẹp,con ngựa kéo xe sắc trắng như tuyết,XX tự tay cầm dây cương,nó mặc chiếc áo choàng rộng màu nâu,không biết nó đi đâu về... Ba chị em vừa tự nghĩ ra,vừa theo những chuyện bịa đặt của cha mẹ các cô mà phao đi những chuyện như thế,chẳng mấy chốc cả làng đều biết,rồi cả nước đều hay,kinh thành ầm ầm rủ nhau về làng Linh Xuân để xem người tiên đội lốt xuống trần.Hoàng tử Hiền Nhân cũng được trình cho biết,ông hoàng vừa băn khoăn vừa nghi ngờ,hoàng tử băn khoăn là từ trước sao không nghe nói gì về những việc như thế,chỉ sau khi hoàng tử có những lời đoan quyết như vậy mới có những chuyện lạ kỳ xảy ra? Còn nghi ngờ,thì hoàng tử chưa quên chuyện hai lần hình ảnh hoàng tử vẽ trên sân nhà ba chị em,ai vẽ? Hoàng tử cho người nghe ngóng mọi nơi,chàng lại cho người bí mật tới tận làng Linh Xuân để dò la.Hội lễ vẫn tưng bừng,bây giờ thêm ồn ào về việc cô gái xấu xí ở làng Linh Xuân,chuyện nói trong hội lễ lúc này càng thêm sôi nổi.Hoàng tử ngoài mặt vẫn ung dung,niềm nở tiếp khách,nhưng trong lòng thì đã bắt đầu thấy bồn chồn,nhiều suy nghĩ.NGười ta vẫn đồn,và người các nơi hoàng tử sai đi về trình cho hoàng tử biết:qủa thật có cô gái xấu xí ấy,nàng xấu vô cùng,nàng chính là cô chị của ba chị em,cô gái xấu xí ấy từ lúc sinh ra cho đến giờ chưa hề ra khỏi làng,cô ấy không có chút gì là có những phép lạ thần tiên như người ta nói! Nhưng,người ta lại đồn thêm mãi về những chuyện lạ tiếp tục xảy ra,những chuyện ấy người ta bảo là chính do cô gái làm nên,và chính người ta tận mắt trông thấy.Đến khi hỏi:ai được tận mắt thấy các phép lạ của cô gái xấu xí thì không ai nhận cả! Hoàng tử hoang mang, hết thảy các thiên kim tiểu thư,các cô gái dự lễ hội đã trông thấy vẻ băn khoăn,suy nghĩ của ông hoàng.Nhiều lúc ông hoàng có dáng thẫn thờ,nhiều lúc ông lại nghiêm nghị lẩm bẩm một mình điều gì.Rõ ràng là ông hoàng đang lo lắng,tại sao ông lo lắng?Không lẽ ông hoàng mơ tưởng tương tư một cô gái xấu xí hèn hạ đến như thế sao?Người ta còn đồn rằng ông hoàng qủa thật tương tư cô gái xấu xí,có đêm ông hoàng bí mật đem người hầu thân tín lẻn dến làng Linh Xuân để tìm cô gái,và ông không gặp được nàng vì lúc ấy cô nàng đi xa rồi,trên đường về ông hoàng có gặp chiếc xe trên đó có cô gái ấy cầm cương ngựa,ông hoàng toan đuổi theo chiếc xe nhưng xe đi mau lắm không thể đuổi kịp được,lúc ấy trời gần sáng và ông hoàng đành phải vội vàng về cung! Hoàng tử Hiền Nhân nghe thiên hạ đồn đãi,xem ra có vẻ kín đáo vì nể sợ hoàng tử,thì chàng ngẫm nghĩ nhiều lắm.Cuối cùng hoàng tử quyết định người ta đồn như thế,tại sao ta không bí mật tới đấy một phen xem sao? Nhưng hoàng tử đi vào lúc nào được?Ngày hay đêm tối lúc nào hoàng tử cũng phải có mặt ở các cuộc lễ hội,chỉ đến lúc tan buổi dạ vũ thì trời đã qúa khuya rồi,vả lại lúc ấy người ta ra về đông lắm,đi lúc ấy thật chẳng tiện chút nào?Suy tính mãi,hoàng tử tìm ra được một cách,ngay trong chiều hôm nay,lúc mặt trời sắp tắt hẳn,hoàng hôn tranh tối tranh sáng,hoàng tử lui về cung thay áo dạ hành,lưng mang theo gươm ngắn Thái An,đầu bịt bằng khăn the Sương Ti của hoàng hậu ban lúc hoàng tử đủ tuổi trưởng thành để kén vợ rồi chàng gọi.... ...đầu bịt bằng khăn the Sương Ti của hoàng hậu ban lúc hoàng tử đủ tuổi trưởng thành để kén vợ,rồi chàng gọi người hầu thân tín Dục Đông bảo sửa soạn áo quần đi đêm,rồi hai thầy trò lén lên ngựa ô lẫn vào bóng đêm ra sức giục ngựa.Tại cung,hoàng tử cho người ra báo với quan khách,các cô rằng:chiều hôm nay hoàng tử vướng chút việc bận,vì thế ngài sẽ tới dự dạ hội dạ vũ trễ,để bù lại buổi dạ vũ kéo dài đến tận sáng! Ra khỏi hoàng cung,hoàng tử rạp mình giục ngực,người hầu Dục Đông cũng ghìm cương thúc con ngựa lướt đi như bắn trong đêm tối.Hai thầy trò ra đi trong đêm tối vắng vẻ,quay nhìn lại thấy chốn cung điện đèn đuốc sáng chói lọi một vùng trời.Hoàng tử thấy trong lòng hào hứng,chàng bảo Dục Đông cho ngựa lên ngang với ngựa của mình,rồi bảo: Đục Đông,ngươi là người thông mình,hiểu nhiều biết rộng,ngươi nghĩ thế nào về cô gái xấu xí người ta đồn ầm ầm ấy? Dục Đông bị hỏi bất ngờ,nhưng ông là người thông minh lắm,tài đối đáp như nước chảy mây trôi của ông rất được hoàng tử yêu thích,nghe hoàng tử hỏi,Dục Đông đáp ngay: -Thưa hoàng tử,tôi nghĩ trong thế gian này việc gì cũng có thể xảy ra được.Một cô gái xấu xí,đấy là việc thường có mà thôi,duy có điều;cô gái ấy có những phép tiên như thiên hạ nói thì chính tôi đã theo lệnh hoàng tử tới tận nơi dò la mà chẳng thấy có gì.Tuy thế,ta cũng lại phải nghĩ rằng:phép tiên,người tiên chẳng phải là lúc nào kẻ trần tục cũng thấy được,chỉ những lúc cần phép tiên mới xảy ra.Vậy,cũng có thể có những huyền bí ấy! Hoàng tử lại hỏi: -Liệu có thể nào chính cô gái xấu xí ấy đã làm những việc người ta nói không?Còn người con gái đến cứu chữa cho vua và hoàng hậu thì sao? -Thưa hoàng tử,tận mắt thấy cô gái làm những phép la,thì chưa ai thấy.Còn người con gái đến cứu chữa cho vua và hoàng hậu thì không còn nghi ngờ gì nữa,tiếc một điều là không một người nào được thấy mặt nàng.Như thế,ta phải nghĩ rằng:một là nàng xấu xí ghê gớm lắm,không muốn cho ai thấy mặt,hai là,nàng chính là tiên,không muốn để những người trần tục thấy dung nhan.Nhưng dù thế nào chăng nữa,cũng là có người con gái ấy thật! Ngực khua vó gấp rút,hoàng tử nghe Dục Đông nói ngẫm nghĩ,thêm một chặng đường nữa chàng mới lại bảo: -Ngươi thấy cô gái ấy đối với ta có ý nghĩa gì không? -Thưa hoàng tử,ý nghĩa nhiều lắm,lớn lắm... Hoàng tử cắt ngang: -Lớn thế nào,nhiều thế nào? -Thưa,người không quen biết,chẳng qủan phận gái trong đêm hôm một mình ra đi tận tình đem nghĩa lý cuộc đời thật huyền diệu ra chỉ một lời nói chữa được bệnh cho vua và hoàng hậu,con người ấy chẳng thể tự dưng mà tới,tự nhiên mà hành động như thể cái cây tự nhiên mọc lớn lên dần,ngọn gió tự nhiên thổi tới được! Thế tắt khi nước hồ xao động,là phải có gió thổi qua,ngay như chính việc hoàng tử đang ra đi lúc này đây,cũng phải có cái nguyên do của nó.Vậy cô gái ấy tới,nhất định không phải vì lý do công danh hay lợi lộc gì mà nàng đã tới trong lúc hoàng tử mở hội tìm người trăm năm,làm sao có thể nói chắc được rằng nàng chẳng để ý tới hoàng tử,nàng không muốn là bạn trăm năm của hoàng tử? Gìn giữ cho vua và hoàng hậu được khỏe mạnh,cũng là gìn giữ lấy hạnh phúc của hoàng tử,cũng có thể có cả của nàng ấy nữa! Hoàng tử thấy tâm hồn rung động,có thể như thế lắm chứ,nhưng nàng là ai? Dục Đông giải thích: -Nàng là ai?Đấy là việc mai sau ta sẽ biết,chính vì việc ấy mà hoàng tử đang ra đi lúc này đây.Có điều,tại sao ta phải tìm hiểu ở nơi một cô gái xấu xí như vậy?Những lời đồn đại trong dân gian đã có điều nào chứng thực là đúng đâu?Nhưng tôi nghĩ ta cứ đi một lần cho biết,rồi sau đấy sẽ có cách. Và Dục Đông hướng dẫn cho hoàng tử tới Linh Xuân,đường đi chẳng mấy xa,sao Bắc Đẩu lên tới đỉnh đầu thì hai người đã vào một nơi,rồi hai người lần bước tới thẳng ngôi nhà ba chị em. Trong ngày hôm ấy,thời tiết qúa giữa xuân nắng ấm đã đổi sang nắng gắt,XX giăng thật nhiều dây ở khắp sân trước làm nơi đem hết áo quần chăn mùng ra phơk,cô giăng dây thật thấp vì có thấp cô mới với tới được.Chiều tối,cô đem những đồ ấy vào,dây còn nguyên có ý sẽ tiếp tục phơi vào ngày mai.Lại thêm,rơm trong ổ nằm của cô,trong mấy chuồng bò cũng hư hỏng cả rồi,cô chọn thật nhiều rơm tốt phơi đầy sân để sẽ thay rơm ổ nằm,và thay rơm cho các chuồng bò.Công việc nhà xong xuôi,XX ngồi trên bực cửa trước sân nhìn lên trời,xem các ngôi sao lấp lánh,sao đi chậm chậm,thật chậm,có lúc như xuống thật thấp giăng đầy trên đầu cô.Thoáng một vệt sao đổi ngôi,XX tủm tỉm cười,cô nói một mình: -Sao đổi ngôi,thế là đêm nay mình có khách tới thăm! Nói xong cô lại cười thành tiếng,cô làm gì có người quen,làm gì có họ hàng bạn bè,thế mà hôm nay l.ai có người đến thăm cô! Đêm hôm nay,vẫn chỉ hình bóng ông hoàng trẻ đến với cô,đến trong đầu óc cô,ông hoàng trong giấc mộng của cô thì chẳng cứ gì đêm tối ông mới tới.Cô ngồi trên bực cửa,nhớ hoàng tử,lúc này hoàng tử đang làm gì?Chắc là hoàng tử đang vui lắm,chàng đang cười thật tươi với biết bao cô gái đẹp,sang cả,hoàng tử đang mê man trong hạnh phúc vương giả và tình yêu,cô cảm thấy hớn hở khi cô thấy hoàng tử cười nói vui vẻ,nhưng rồi cô lại chợt buồn vì hoàng tử không thấy cười với cô,cô chỉ là một đứa con gái xấu xí tật nguyền,và cô đang ngồi một mình nơi đây,trong ngôi nhà vắng vẻ,trong ngôi làng vắng vẻ,một mình cô đơn giữa lúc mọi người đang tưng bừng trong hạnh phúc! Cô buồn bã trở vào,và trên ổ rơm trong xó bếp cô nghĩ tới hoàng tử,hoàng tử,hoàng tử,và cô đi vào giấc ngủ êm đềm. Qúa nửa đêm,sao trên trời đã xê dịch nhiều,hoàng tử và Dục Đông len lén vượt qua khung cửa tre lớn,thận trọng bước lẻn vào nhà ba chị em.Dục Đông ra hiệu cho hoàng tử biết:đúng là căn nhà này.Hai người chậm chậm thật cẩn thận đặt từng bước chân,bước lên sân gạch.Cả hai vướng vào những sợi dây XX chăng ra để phơi áo quần,chăn màn,nhiều dây lắm.Hai người phải lom khom cúi nhẹ thật nhẹ.Dây chăng ngang dọc nhiều qúa,có lúc sợi dây giật ngược đầu trở lại,hoàng tử cứ luôn luôn phải với tay gỡ khăn Sương Ti ra khỏi dây.Dục Đông nói khẽ: -Thưa hoàng tử,bây giờ ta làm gì? -Làm sao ta gặp được người con gái ấy? ...-Hoàng tử muốn công khai gặp cô ta,hay là hoàng tử tránh mặt? Hoàng tử ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp: -Làm thế nào ta tạm tránh mặt,ngươi gặp cô ta thôi,nhưng phải làm sao để ta thấy được cô ta,nghe cô ta nói nhé! Dục Đông dẫn hoàng tử trốn vào một góc sân,rồi ông ta đứng thẳng lên đường hoàng bước đi,sợi giây chăng ông cúi xuống tránh,nhưng cốt ý gây ra nhiều tiếng động.Qủa nhiên,những tiếng động do Dục Đông gây ra,làm cho chó ở hàng xóm sủa vang.Đợi chó sủa nhiều,Dục Đông mới lên tiếng: -Có ai trong nhà không? Ông hỏi đến câu thứ tư thì có tiếng bên trong nhà lục đục,rồi có ánh đèn,tiếng cửa kêu kẹt,cuối cùng ánh đèn ấy đi ra phía cửa,bên trong nhà có tiếng hỏi: -Ai ở ngoài ấy đêm khuya thế? Tiếng nói rõ ràng là tiếng đàn bà,âm thanh nghe nghèn nghẹn nhưng dịu dàng,Dục Đông lên tiếng: -Tôi lỡ cung đường về kinh đô.Xin được hỏi chút việc! Cửa mở,XX bước ra,cô giơ cao ngọn đèn dầu soi nhìn người lạ.Dục Đông nhận ra ngay cô gái xấu xí ông đã bí mật tìm gặp theo lệnh hoàng tử,người con gái trong bóng đếm với ngọn đèn mù mù trông thật gớm ghiếc.Ở góc sân,hoàng tử cố giương mắt nhìn,và chàng đã thấy rõ mặt cô gái,cô thấp bé,xấu xí qúa chừng,chắc chắn không thể là người con gái ngày nào vào hoàng cung chữa bệnh cho vua và hoàng hậu được.Hoàng tử thất vọng, lại nghe thấy Dục Đông nói: -Tôi từ xa về kinh đô,tới đây thì qúa trễ rồi,làng vắng chẳng có ai,may gặp được cô,xin cô chỉ cho tôi đường nào về kinh đô gần nhất? Cô gái vẫn giơ cao đèn,cô nói: -Bây giờ khuya lắm rồi,ông đi vất vả lắm.Tôi thì không dám mời ông vào nhà tạm nghỉ,cha mẹ tôi nghiêm khắc lắm! Dục Đông nói chặn: -Không sao,tôi đi được,chỉ xin hỏi cô:tôi ở xa về kinh đô có việc,nhân thể hỏi về những chuyện người ta đồn rằng ở làng này có tiên xuống,có phải không cô? Cô gái vẫn dịu dàng đáp: -Tiên thì tôi cũng có nghe,nhưng chưa ai thấy! -Chẳng giấu cô,tôi là người của quan Đại Đô Đốc từ Bắc vào,ngài Đô Đốc sai tôi vào triều trình lên hoàng tử là:ngài có tiểu thư thứ hai cực kỳ xinh đẹp,tài đức vẹn toàn,nay nghe hoàng tử mở hội kén vợ nên ngài muốn tiến dâng tiểu thư vào triều làm dâu vua và hoàng hậu.Tôi ra đi,có nghe chuyện thần tiên ở nơi đây,có ý vào tìm hỏi xem nếu qủa thật có người con gái thần tiên ấy thì tìm cách để cho người tiên thành đạt được duyên với hoàng tử,chứ không đem tiểu thư sắc nước hương trời mà tranh giành ngôi vị của cô gái ấy. Dục Đông vừa nói vừa nhìn kỹ cô gái,nàng vẫn thản nhiên đáp: -Vâng,hoàng tử đẹp thế,tài hoa thế,tất phải có vợ là mỹ nhân sắc nước hương trời,chứ sao lại lấy vợ là người không tên tuổi trong dân gian được! -Nhưng hoàng tử là người con chí hiếu,ngài muốn đền ơn người cứu mệnh cho cha mẹ là vua và hoàng hậu nên ngài có nói dù cô gái ấy có xấu xí đến đâu hay là người trong dân gian nghèo hèn,ngài cũng nhất quyết chọn làm vợ. Cô gái xấu xí cười,đôi môi cô kéo cao,những chiếc răng thật trắng lộ ra,cô bảo: -Hoàng tử chí hiếu là qúy lắm.Nhưng chỉ một chữ hiếu cũng chưa đủ,làm trai như hoàng tử đứng trong trời đất phải làm sao tỏ rõ được mình là bậc trượng phu nhân nghĩa,lễ,trí,tín,dũng đủ cả có thế mới xứng đáng là con người để cả thiên hạ ai cũng qúy trọng chứ! Ở góc sân,hoàng tử nghe rõ hết,ngài ngạc nhiên,Dục Đông nghe cô g''ai nói,ông một thoáng lạ lùng,rồi tiếp tục nói: -Cô nói rất phải!Như thế thì hoàng tử phải làm thế nào để biểu lộ ra được những đức tính ấy? Cô gái lại cười,cô dịu dàng: -Hoàng tử nếu có đủ những đức tính ấy thì chính ngài sẽ biết cách để thi thố các đức ấy ra cho thiên hạ biết chứ! Sao lại phải hỏi tôi? Dục Đông thừa cơ hội nói luôn: -Có lẽ hoàng tử gặp thần tiên thật rồi đấy cô ạ!Thần tiên nhất định ở đâu đây? Dục Đông thấy cô gái hơi nhíu mày,cô một thoáng bối rối nhưng rồi những tật nguyền xấu xí trên mặt cô lại hằn rõ ngay.Dục Đông nói: -Thôi cảm ơn cô chỉ cho,tôi nửa đêm đến quấy rày cô nhiều rồi,xin đi cho kịp sớm mai vào gặp hoàng tử! Nói xong,Dục Đông chẳng đợi cô gái nói gì thêm,ông chắp tay vái một vái rồi quay đi ngay.Ở góc sân tối,hoàng tử thấy cô gái vẫn giơ cao cây đèn,cô thẫn thờ nhìn theo Dục Đông.Rồi cô quay lưng khép cửa,lúc ấy hoàng tử mới rảo bước cúi đầu theo Dục Đông.Hoàng tử có nhiều hoang mang trong lòng,chàng nghĩ ngợi gấp lắm,bước chân gấp đuổi cho kịp Dục Đông,mặc cho những sợi dây cứ mắc vào đầu. Ở chỗ lấy ngựa,hoàng tử vội hỏi: Đục Đông,ngươi thấy thế nào? Chính Dục Đông cũng đang thắc mắc nhiều lắm,ông đáp: -Thưa hoàng tử,tôi thấy có nhiều điều lạ lắm! Còn bây giờ thì hoàng tử phải trở về gấp mới được,còn buổi dạ vũ không thể vắng mặt hoàng tử được! Hai con ngựa phi như bay,tám chiếc vó đóng móng sắt nện ầm ầm trong đêm khuya.Nằm trong xó bếp,XX nghe rõ những tiếng vó ngựa ấy.Cô lắng nghe,cô nhận thấy rõ ràng có tơí hai nhịp chân ngựa,còn một người nữa,người ấy không ra mặt gặp cô! Ai thế nhỉ?Cô nằm trên ổ rơm,ngửa mặt nhìn lên nóc nhà bếp đen kịt,cô không trông thấy gì,nhưng trong đầu cô đang nghĩ lại những việc vừa rồi,cô đắn đo suy nghĩ từng lời nói,từng sự việc.Người lạ tới hỏi những điều vu vơ,rõ ràng không phải ông ta tìm đường về kinh đô.Ông ta cố tình nói đến chuyện tình duyên của hoàng tử,thế là thế nào?Lại còn tiểu thư hương trời sắc nước nữa,có thật nàng sẽ là vợ của hoàng tử không?Không,không thể được! Hoàng tử là của XX,hoàng tử là người trong mộng của cô,cô không thể thiếu hoàng tử được,vả lại hoàng tử có trao cho cô những vật làm tin,những thứ ấy cô còn giữ ở đây,làm sao để cho hoàng tử lọt vào tay cô gái nào khác được?Không thể được,hoàng tử là của XX!Nhất định thế!Phải giành cho kỳ được hoàng tử,nhưng làm cách nào?Làm cách nào?Bộ mặt tật nguyền xấu xí,lại thêm cái lưng gù làm cho bộ dạng chẳng khác gì một con khỉ đột qúai thai làm sao lại dám mơ tưởng đến ông hoàng đẹp nhất trần gian,làm sao tranh giành ông hoàng với một mỹ nhân sắc nước hương trời được?XX buồn vô hạn,nhưng cô quyết phải giành cho được hoàng tử! Lúc buổi dạ hội tan,hoàng tử thức cho đến sáng,chàng trở về cung cho gọi người hầu cận Dục Đông ngay,ngài nóng ruột lắm rồi.Vừa thấy Dục Đông,hoàng tử đã hỏi ngay: -Ngươi thấy có điều gì lạ,là lạ thế nào?Mau nói ta nghe! -Thưa hoàng tử,điều lạ thứ nhất là cô gái ấy là người thật xấu xí,vóc dáng khó thương,nhưng tại sao ở gần cô ta tôi có cảm giác mình phải thận trọng,kính trọng cô gái ấy đứng đấy mà như một bà hoàng cao qúy,lạ lắm hoàng tử ạ! Hoàng tử nói tiếp ngay: -Ta nấp ở xa nên không biết điều ấy.Còn nếu ngươi đã cảm thấy như thế,thì chắc là đúng như thế đấy!Điều lạ thứ hai? -Thưa hoàng tử,cô gái ấy là gái quê mùa,cả đời chưa ra khỏi làng,nhưng nghe cô nói thì thật ra người ở kẻ chợ,tỉnh thành cũng không có được hiểu biết đến như thế.Hiểu biết của cô gái,không phải là cô ta cố ý dè dặt mà làm thành,tôi thấy nó dễ dan`g,dễ dan`g như một phong cách vương giả,nghi lễ triều đình hoàng tử đã quen thuộc lắm rồi không cần phải gò bó cũng vẫn tự nhiên làm được,từ đấy tôi thấy cô gái ấy là người có kiến thức sâu rộng,sự thể ấy là một điều lạ trong dân gian. -Ngươi thấy kiến thức của cô ta như thế nào?Sâu rộng ra sao? -Thưa hoàng tử,kiến thức của cô gái sâu rộng đến đâu thì tôi chưa được biết,nhưng tôi chắc là mai đây ta sẽ biết thật rõ ràng.Còn trong lúc này,tôi qủa quyết rằng cô gái ấy có kiến thức văn sách không nhỏ,có sự hiểu biết sử sách không ít.Một cô gái như vậy,tại sao lại có kiến thức như thế?Đấy là điều lạ thứ hai. -Ngươi nói rõ một điều kiến thức nào đấy của cô ta cho ta nghe xem sao? -Thưa hoàng tử,chính cô ấy đã giảng thật nhẹ nhàng thật minh bạch rằng:hoàng tử là người con chí hiếu không thôi chưa đủ,còn cần phải có đủ cả nhân,nghĩa,lễ,trí,tín,dũng nữa mới xứng đáng là một tu mi trượng phu trong trời đất này được.Thế thì,nàng đã hiểu như thế nào về đức tính ấy,nàng quan niệm một bực vương giả,một đấng trượng phu đứng giữa trời đất,trong xã hội phải là con người như thế nào mới gọi là lý tưởng được!Nàng đã đọc trong sử sách bao nhiêu người đáng được gọi là trượng phủ Nàng biết hoàng tử đẹp,học giỏi,những thứ biết ấy thì ai cũng có thể nói ra được,dù chẳng thấy mà cũng chẳng biết hoàng tử bao giờ! Như vậy hoàng tử phải xem kiến thức của cô ta ra sao? Hoàng tử im lặng,chàng suy nghĩ lung lắm.Rồi hoàng tử lại hỏi: -Như ngươi nghĩ,thì phải hiểu cô gái ấy ra sao? -Thưa hoàng tử,cô ta xấu xí thì điều đó là thật;nhưng bảo rằng cô ta là gái quê dốt nát,kiến thức chẳng có gì là không đúng.Một con người như thế lại có vẻ hiểu biết hoàng tử đến tận chỗ sâu xa chứ không phải là biết cái bề ngoài tất phải là con người cao qúy mà đáo để đấy.Ta không thể xem thường nàng được. Hoàng tử vẫn cứ hỏi thêm: -Ta nên đối xử với nàng như thế nào? -Thưa hoàng tử,tôi đã mau miệng ướm thử nàng về điều ấy rồi,nàng thông minh vô cùng,nàng đã tránh ngay được câu hỏi của tôi,mà còn hỏi ngược lại đầy thách thức chính hoàng tử nữa!... Hoàng tử hỏi vội: -nàng thách thức gì ta? -Thưa hoàng tử,nàng bảo rằng:nếu hoàng tử có đủ các đức của một đấng trượng phu xứng đáng trong trời đất,thì hoàng tử sẽ có cách để biểu lộ những đức tính ấy ra,chứ sao lại hỏi ở nàng! Hoàng tử gật gù,bây giờ thì ông hoàng ba đẹp như thiên thần tài hoa nhứt mực này đã hiểu.Ông cúi đầu ngẫm nghĩ,hồi lâu ngửng đầu ông nói: Đục Đông,ta cảm ơn ngươi nhiều lắm,chính ngươi đã giúp ta tìm ra được con người đáng qúy.Nàng thách thức ta,mà nàng nói đúng,"chính ta phải làm sao biểu lộ được các đức tính ấy ",vậy ta sẽ to cho cả thiên hạ thấy ta có đủ các đức tính xứng đáng để con người ấy tôn trọng! Đến đây thì Dục Đông thấy mình cần phải thận trọng trách nhiệm là ở ông,không thể để cho hoàng tử có những hành động gì qúa đáng được,cho nên nghe hoàng tử nói,ông đáp: -Thưa hoàng tử nói đúng,nhưng tôi cũng phải nhắc hoàng tử một điều là:đừng bao giờ ngài quên địa vị của ngài,ngài cũng lại không được vì một điều nông nổi nào để hành động có thể có hại cho cả cuộc đời,hại cho cả hoàng gia,và nhất là làm hại đến đức vua và hoàng hậu! Lời cảnh cáo của Dục Đông qủa nhiên làm cho hoàng tử e ngại,ngài nghĩ một lát rồi ngửng đầu cương quyết: -Phải,ta sẽ không làm điều gì có hại cho ta,cho hoàng gia hay cho đức vua và hoàng hậu.Chỉ có điều,bản thân ta phải gánh vác khó khăn,chịu thiệt thòi,thì rồi ta mới nên người được.Ngươi hãy nghe lệnh ta! -Xin tuân lệnh hoàng tử! -Ngay sáng hôm nay,cho loa đi rao khắp nước rằng:hoàng tử sẽ vui vẻ lấy làm vợ cô gái nào có thể khiến cho hoàng tử phải làm những việc như sau: -Thứ nhất,làm cho hoàng tử phải chịu xuống ruộng bùn cày ruộng,cấy mạ -Thứ hai, làm cho hoàng tử phải ra khỏi cung điện tới một nơi nghèo nàn tăm tối với kẻ khốn cùng. -Thứ ba,làm cho hoàng tử phải kính cẩn cúi đầu giữ lễ mà nghe một người hèn hạ nói chuyện -Thứ tư,làm thế nào để hoàng tử phải lùi bước trước cái chết của thiên hạ mà không ra tay cứu mạng -Thứ năm,làm thế nào buộc được hoàng tử phải thủ tín đến cùng -Thứ sáu,làm thế nào để hoàng tử phải chịu lấy một cô gái xấu xí nhất trần gian làm vợ. Hoàng tử cũng cho lệnh Dục Đông sai người đi dán cáo thị khắp nơi,và đích thân hoàng tử tuyên bố ra những điều ấy trong hội lễ kén vợ. Hoàng tử nói với lễ hội: -Thưa qúy vị,tôi rất cảm kích về việc hết thảy các vị nồng nhiệt hưởng ứng lễ hội này,nay tôi thấy mỹ nhân nhiều qúa,không ai hơn kém với ai cả,tôi phân vân không biết lựa chọn ai,vì thế tôi xin ra thử thách như thế để các tiểu thư giúp tôi.Đến ngày chấm dứt mùa xuân,nếu không có ai làm được những điều ấy,tôi sẽ nói ra mỹ nhân tôi ước muốn được cưới nàng làm vợ!