Chương 2

Mạnh Vỹ há hốc mồm, anh nhận ra ánh mắt Cát Phượng nhìn anh như nhìn một vật thể quái đản nào.
- Anh xin lỗi Phượng nha. Ý anh muốn nói, cuộc sống vợ chồng từ từ sẽ cảm hoá chúng mình. Như cha mẹ mình ngày xưa ấy. Có ai biết yêu đâu. Vậy mà các cụ vẫn để huề bên nhau đến đầu bạc răng long.
Cát Phượng íu xìu:
- Hôn nhân không tình yêu đối vơi kẻ thù nghịch mình. Anh nghì tôi là loại người gì chứ?
- Mạnh Vỹ chỉ cần trói buộc Cát Phượng bằng hôn lễ. Còn tình cảm thì Mạnh Vỹ này luôn có sẵn cho mình một người tình để gối chăn nồng ấm chưa cần đến em vội đâu Cát Phượng!
Cát Phượng tức run người. Cô làm sao tin được, một con ngươiqù có bề ngoài lịch lãm hào hoa như Mạnh Vỹ, lại có thế thốt ra những lời lẽ trăng tráo đến thế!
Rồi đây sống với hắn ta, cô sẽ phải chịu những cực hình gì nữa đây?
Nghiêng đầu nhìn Cát Phượng. Mạnh Vỹ như đọc thấu tâm tư cô vợ trẻ, anh nhún vai, cười lạnh.
- Yên tâm đi Phượng. Tôi sẽ để em hoàn toan tự do cả thể x'ac lẫn tâm hồn.Cho đến khi nào tự em nói lời yêu thương tôi đuo8c. thì lúc ấy chúng ta sẽ hoà chung một nhịp đập trái tim.
Cát Phượng hơi bất ngờ, cô nhìn thẳng vào mắt anh, đanh giọng:
- Hừ! Anh nói nghe dễ tin ghê nhỉ? Nếu tôi được tự do như lời anh nóio thì căn phòng này sẽ làm sao hả?
Mạnh Vỹ lạnh băng:
- Tôi đã có lời nguyền, người tình để mua vui tôi có thể thay như thay áo. Thích thì mua vui, chán chề thì rũ bỏ. Nhưng người con gái tôi cưới về làm vợ, chỉ có một. Và người đó phải là chính em. Là Nguyễn Lê Cát Phượng. Song em làm vợ tôi phải hoàn toàn đúng nghĩa.Tôi chỉ ép buộc em bằng hình thức hôn lễ, trước là giải thoát cho gd em nỗi buồn o thấp thỏm đêm ngày. Sau là không muốn có bàn tay một người đàn ông nào đăt. lên bờ vai em.
Anh nói một hơi dài rồi trầm giọng:
- Tôi yêu em, và muốn em đến với tôi trinh nguyên trọn vẹn. Căn phòng này hằng đêm là của em. Tôi ngủ bên phòng làm việc của tôi. Chỉ cần em tự biết phải làm gì trước mẹ. Được không Phượng?
Cát Phượng ngơ ngác. Cô đưa mắt nhìn khắp căn phòng sang trọng, thoang thoảng mùi hoa hồng:
- Anh không gạt tôi?
Tự nhiên như một việc quá bình thường của người chồng, trước cô vợ bé bỏng mong manh, Mạnh Vỹ giơ tay gờ vòng hoa cài tóc cho Cát Phượng. Lời anh nhẹ như gió thoảng.
- Gạt em để làm gì? Ngày mai em có thể đi học lại bình thường, nếu muốn.
Cô có nghe lầm không nhỉ? Được đi học trở lại! Ôi chao, đó là khát khao là niềm vui cúa cô mà. Cô những tưởng phải giã từ những buổi sáng vô tư đến học đường, giã từ những trang sách dỡ dang nuối tiếc. Để vúi đầu vào học nữ công gia chánh! Học đạo làm vợ, làm dâu! Và những buổi trưa, chiều phải đóng vai một cô vợ hiền thục chờ chồng giờ tan sở. Vậy mà!...
- Em sao thế PHượng?
Mạnh Vỹ nhíu may, khi thấy nét mặt cô cứ mơ mơ chi đó.
- Dạ! Không có sao.
Trời xui đất khiến chi không rõ. Cát Phượng buông một câu nói ngọt đến mềm lòng. Mạnh Vỹ kinh ngạc, anh nhìn cô đăm đăm. Cát Phượng cảm nhận được tia nhìn nồng ấm của anh, cô vội lãng tránh.
- Xin lỗi anh, tôi hơi mệt.
- Em cởi bỏ hết những đồ rườm ra trên người ra. Anh đã chuận bị cho em bộ đồ ngủ nơi phòng tắm. EM tắm cho khẻo rồi hãy nghĩ.
Mạnh Vỹ ân cần:
- Phượng có muốn ăn thêm chút gì không?
Cát Phượng lắc đầu:
- Tôi không đói, chỉ thèm ngủ.
Mạnh Vỹ nhẹ giọng:
- Chúc em ngon giấc. Sáng anh sẽ qua gọi em dậy. Ngủ một mình đừng có sợ ma nghen.
Dứt lời nóio, anh cúi xuống hôn nhẹ lên tóc cô. Rồi xoay lưng ra cửa.
Cát Phượng bàng hoàng. Cô đưa tay rờ nhẹ lên chổ mái tóc có nụ hôn anh thoảng qua. Cô không thể tin nổi cô đang mơ hay là thực? Bởi! Hoa. có trời mới tin cô, đêm tân hôn trên chiếc gường drap hồng, có chiếc gối đôi thiệt đẹp, lại chỉ có một mình cô dâu ngủ! Nhất là cô lại là người anh dốc tâm cưới cho bằng được.
Ấy! chuyện này kể ra có bị lũ bạn nghen thúi đầu. Hoa. có anh chàng khờ ngốc nghếch mơi" để cô vợ trẻ, xinh như mộng ngủ một mình chứ.
Nhưng thôi, kệ dòng đời. Kệ luôn cả mọi suy nghĩ klhác người của anh. Cô cần tắm rửa rồi leo lên gường ngủ một giấc đã. Ối là lal, quả là cô chưa đến nỗi bị sao quá tạ chiếu vào. Thêm một bất ngờ thú vị, khi mở cửa phòng tắm, Cát Phượng thấy một chiếc áo ngủ thật đẹp cũng màu hồng được treo ngay ngắn trên móc áo.
"Hắn " quả là một người đàn ông tế nhị và có chiều sâu nội tâm!
o0o
Buổi sáng, Cát Phượng cố gắng dậy thật sớm. Thế mà cô vẫn thức sau Mạnh Vỹ.
- Em ngủ ngon chứ PHượng?
Vừa chăm chú quan sát cô, anh vừa giúp cô thu dọn mùng mền. Điều này làm Cát Phượng lúng túng. Cô phan đối bằng cách giữ tay anh lại.
- Cảm ơn anh đã quan tâm. Còn chuyện vặt này, anh để cho tôi làm.
Anh cười bình thản:
- Lẽ ra là thế. Nhưng buổi sáng này em cũng con ngỡ ngàng vơi" căn nnhà cúa tôi. Tôi có bổn phận giúp em quen dần cuộc sống hiện tai.
Lời anh chân tình. Và tay anh cũng rất thật khi gỡ tay Cát Phượng.
Cát Phượng chẳng bit sao hơn, cô đành im lặng bỏ vô toilet làm vệ sinh. Lát sau, Cát Phượng quay ra, Mạnh Vỹ đang ngồi bên bàn coi tờ Điện Ảnh. Chẳng hề nhìn cô, anh nói như một mệnh lệnh.
- Em hãy trang điểm nhẹ. Tính tôi không ưa mùi phấn son lèo loẹt đâu. Rồi thay bộ đồ tôi đã lựa cho em kìa.
Tay anh chỉ về phía tủ gương trong suốt. Chiếc đầm màu hồng quả sang trọng, kiêu sa nhưng lại có chiếc cổ thật trẻ thơ. Cát Phượng thích mê đi chiếc đầm quá đẹp ấy. Nhưng thích áo là một việc chứ còn nghe giọng hắn ta, cô b'e thấy tưng tức làm sao, cô hất mặt:
- Tại sao anh ưa độc quyền với tôi thế hả? - Cô bĩu môi - Anh ní nghe thì hay ho lắm. Tôi không ưa phấn son... Song anh lại ưa những cô gái biết dùng phấn son để to điểm cho đầu mày cuối mắt.
- Em so sánh vậy có ý gì Phượng?
Mạnh Vỹ buông xuôi tờ báo, anh nheo nheo mắt nhìn cô như giễu cợt.
Cát Phượng nhận ra câu nói chiết tiệt của mình, bam chừa một sự ghen ghen gì ấy, thì đã muộn. Cô đành lấp liiếm.
- Chẳng có gì, tự nhiên tôi buột miệng vậy thôi. Đặt cây lược xuống bàn, cô kịp kéo tay không gỡ cây lược lên bàn tay dáng ghét, đang nhịp nhịp xuống mặt bàn của hắn.
- Hy vọng là cô nói thật.
- Thật là thật, sao còn bảo hy vọng chứ - Cát Phượng làu bàu - Ở Nhà anh bắt tôi mặc đầm chi cho rườm rà. Tôi thích thoải mái.
- Em quên chúng ta là vợ chồng mới cưới ư? Bây giờ xuống dùng điểm tâm với mẹ, để coi mẹ có ý kiến gì cho những ngày tới của chúng ta. Rồi sau đó tôi đưa em về lại mẹ bên nhà.
Anh nói một hơi dài. CPhương> hoảng hồn, cô b'e nhớ tới một điều, vô cùng khủng khiếp đối với cô lúc này - Cô sẽ phải cùng Mạnh Vỹ đi hưởng tuần trăng mật!
Định mệnh của cô ơi, sao người khéo vẽ chi cảnh dỡ khoc dỡ cười, cho một Cát Phượng dại khờ trong tình trường, tình đời thế này đây? CCó trời biết, cái tuần trăng mật của hắn sẽ kéo dài bao lâu? Một tuần hay nửa tháng? Hay bùng lên hắn cứ đoa. đày cô cho bỏ ghét! Hắn thừa tiên1 để ăn chơi cơ mà. Cắp mắt đẹp như nhung dịu hiền như nắng sớm mai của Cát Phượng trở nên đờ đẫn, xa vắng. Nhìn cô, Mạnh Vỹ se lòng, con tim anh muốn ôm cô mà âu yếm vuốt ve, được đặt nụ hôn nồng lên cánh môi xinh của cô mà thủ thỉ, nói những yêu thương.
Nhưng hiện thời, anh chưa làm được một điều gì! Anh yêu cô từ khi cô còn là cô nữ sinh trung học, khi ấy anh tròn hai mươi bốn tuổi đã tốt nghiệp đại học kinh tế. Trong một buổi về thăm trường cũ, anh đã gặp Cát Phượng dưới ánh đèn sân khấu. Cô nữ sinh mười sáu tuổi đẹp thánh thiên, như một thiên sứ trắng tinh khiết với nụ cười làm chết những trái tim bằng đá nhất. Cô bé có giọng ca ngọt lịm, lại menh mang buồn, ru hồn người nghe theo từng nốt nhạc.
ANh đã ngẩn ngơ theo chân cô bé về nhà. Anh đã âm thầm làm người vệ sĩ cho cô mỗi tối học thêm về. Và anh cũng lại là cây si đưng" lặng thầm đơn độc trước cây me nơi cổng trường cô bẻ bạc. Anh được bao cô nữ sinh trao thầm ánh mắt, xì xào bình luận. Nhưng Cát Phượng thì chẳng một lần hay biết điều gì. Ngoài một chuyện lẽ ra đừng nên có. Và cũng vì câu chuyện lãnh nhách này, cô bé đã buông lời oná hận thù ghét anh. Cô phong toa? một hang1 rào chắn giữ con tim thù địch anh cho đến tận bây giờ!...
Mạnh Vỹ thở dài. ANh liếc nhanh Cát Phượng, đoạn khẽ bảo:
- Xong chưa PHượng? Chúng ta xuống kẻo mẹ chờ.
Cát Phượng lặng thinh từng bước đến tủ áo. Cô hơi lưỡng lữ trước chiếc áo đầm thật đẹp, Có lẽ cô chả bao giờ dám mơ ước, chớ đừng nói là có ngày cố lại có trong tay tất cá. Từ sở thích cúa cô cũng được Mạnh Vỹ chăm chút, lo lắng.
Hắn đã muốn! Ta đành phải mặc thôi! Chậc lưỡi, Cát Phượng ôm đồ vào phòng tắm để thay. Mạnh Vỹ sững sờ, xém bật tiếng xuýt xoa khen Cát Phượng. Thời may anh kịp nhận ra vẻ lạnh lùng, bướng bỉnh đang kiêu hãnh trên nét mặt cô. ANh nhún vai, kiểu cách:
- Xin lỗi, nếu tôi có phải đụng vào người em.
- Sao phải thế chứ? Cát Phượng hoảng sợ, cô kêu khẽ, chân bước lùi lại.
- Không thể để mẹ nghi ngờ. Em đủ thông minh để nhập vai kinhc. này trước mặt mẹ.
Anh nói thẳng, giọng nói khô khốc. Cát Phượng đưa tay lên chặn ngực. Lay Chúa! Con cứ ngỡ mình sẽ chết đứng theo lời nói nửa vời của hắn. Mạnh Vỹ khoác tay cô thật dịu dàng từng bước xuống cầu thang. Bà Quân đang ngồi nhâm nhi nơi phòng khách với ly trà đường bốc khói. Thấy con trai dìu vợ tới gần, bà mỉm cười:
- Dậy chi sớm vậy con. Suốt ngay qua Cát Phượng đã mệt đừ. Con trai thật đoảng, phải biết cách chăm sóc cho vợ con chứ.
Cát Phượng xúc động trước tình cảm bà Manh Quân dành cho cô, cô lúng túng:
- Dạ! Thưa... bác. Xin lỗi, con quen miệng, thưa mẹ. Con dậy sớm đã thành thói quen. Có nằm nướng con cũng không ngủ được thưa mẹ - Cô gỡ tay Mạnh Vỹ, tới bên bà lễ phép - Ngày qua mẹ cũng mệt nhiều, đêm mẹ có ngon giấc không ạ?
- Cám ơn con, ta già rồi, người già thường ít ngủ. Con về đây ta mừng không hết, nên đêm qua ta ngủ được con dâu ạ.
Bà kéo tay Cát Phượng ngồi xuống cạnh bên.
- Thưa mẹ, có việc gì cần làm, xin mẹ dạy bảo cho con biết.
- Con dâu ơi, ai lại bắt con làm việc vào những ngày này chứ. Với nhà ta đã có người lo toan mọi việc, con chỉ cần để mắt nhiều nhiều một chút đến thằng con trai của ta kìa. Mẹ nói đúng không Manh Vỹ.
- Mẹ à! con thấy mẹ thương Cát Phượng lắm quá rồi. Chưa chừng mai mốt mẹ giao luôn con cho Cát Phượng làm bảo mẫu nữa qúa - Manh Vỹ nhăn nhó.
Ôi chao! Hắn dám nói cô là bảo mẫu cúa hắn? Người gì đâu đáng ghét thật. Phải đang ở trên phòng coi, đừng hòng cô tha cho hắn. Cát Phượng hậm hực nghĩ thầm. Trong lúc bà Quân cười tươi.
- Rồi có ngày phải cầm chân con thôi. Nếu không là Cát Phượng, liệu ai đủ sức níu giữ bước chân con chứ. Mạnh Vỹ này, con đã định đưa vợ con đi hưởng tuần trăng mật ở đâu chưa?
Cát Phượng tròn mắt. Cô quên phất mình đang là ai? Và cái tuần trang mật quái quỉ ấy, sớm muộn cô cũng phải đi thôi. Bấn loạn cả người cô liếm môi muốn cãi. Song cô đá kịp nhìn thấy ánh mặt cúa anh nửa như vỗ về cô hãy bình tâm, nửa lại như chờ ở cô một câu trả lời. Cụp mắt xuống, cô giấu nhanh nỗi buồn bực của mình vào những ngón tay vô tội, bị bẻ kêu răng rắc. Chị bếp bưng lên hai ly cà phê sữa bốc khói. Mạnh Vỹ đón tách cà phê nhẹ khuấy đều rôi `đẩy về phía Cát Phượng.
- Em dùng caphe sữa được chứ?
- Dạ! Được, cảm ơn. Cát Phượng bối rối.
Mạnh Vỹ nén cười khi đọc trong mắt cô câu trả lời ngươi.c ngạo "xí sao không bảo, tôi lệnh cho cô phải uống caphê sữa. Đúng là loại người độc đoán. Đã làm rồi, còn giá bộ hỏi ý thấy ghét ".
BÀ MQuân thật hiền:
- Không cần khách khí vậy đâu con, uống đi Phượng. Ta dùng điểm tâm tại đây luôn. Còn Mạnh Vỹ trả lời câu mẹ hỏi đuo8c. chưa?
- Dạ! Mới cưới xong, con sợ Cát Phượng còn mệt. Lại thêm công việc ở công ty tồn đọng quá nhiều việc không thể vắng con được. Con định thư thả đã mẹ.
Mạnh Vỹ khẻ trả lời mẹ. Bà Quân lắc đầu. Nụ cười vẫn Đang trên môi bà. Nhưng lời nói bà thì thật cương quyết rõ ràng:
- Không được! Công việc làm cả đời người cũng chẳng hết. Còn đời người chỉ có ` ngày vui duy nhất và những ngày trăng trăng mật giúp tình cảm cúa các con được trọn vẹn. Mẹ chẳng có năm có bảy gì, có mình con là niềm vui là hạnh phúc cúa mẹ. Nay thêm Cát Phượng, mẹ muốn conn thu xếp công việc để đưa vợ con đi hưởng tuần trăng mật. Một tuần chứ một tháng con cũng nên đưa Cát Phượng đi. Vì những nơi đó sẽ cho vợ con sức khẻo sự trẻ trungn đó con trai à.
Bà Quân càng quân tâm, lòng dạ Cát Phượng càng bối bời. Cưới xin làm chi đây trời? Để bây giờ cô phải đóng vai người vợ ngoan hiền, và đi tìm mật ngọt hương nồng ở đức lang quân mới chết chứ?
Chúa ơi! Cát Phượng ngu ngơ làm sao biết những gì sẽ xảy ra, khi con bị đưa tới vòng xa lạ?
- Em đồng ý theo lời mẹ chứ Phượng?
Cát Phượng thốt nhiên liếc nhìn anh. Trời ơi! Mắt hắn nhìn cô thật nồng nàn, tình tứ, cô lạnh người, chỉ muốn đổ quạu, chối phắt.
Một cái đạp thật mạnh vào chân cô đau điếng. Cát Phượng rụt chân lại, muốn hét toáng lên:
- Cái đế giày của hắn dí đúng vào ngón chân út của cô, như muốn gãy rời tứng đốt.
Cô chừng mắt, định nói ngang, kịp nhớ Cát Phượng đành nuốt cục đau vào ruột, lí nhí:
- Dạ! Tùy anh!...
- Thế, chúng mình sẽ đi Đà Lạt nha em. Giọng Mạnh Vỹ náo nức.
Cát Phượng tức bầm ruột, hắn vừa đổi cách xưng hô nữa chứ, cô vẫn phát gượng gạo:
- Dạ.
- Con đi Đà Lạt bao giờ chưa Phượng? Bà MQuân mỉm cười hỏi Phượng.
- Dạ! Con... chưa có dịp đi thưa mẹ.
- Lần này Mạnh Vỹ làm hướng dẫn viên cho con thật xứng. Ai chớ, Mạnh Vỹ rành từng đôi thông, ngọn suối, vườn Đà Lạt. Mẹ nói đúng không con trai?
- Mẹ nói xấu con hoài - Anh làm bộ lườm lườm mẹ - Nhưng mẹ à, nói gì thì nói, sau chuyến đi này, Cát Phượng sẽ còn mè nheo dài dài những đợt du lich tiếp. Con chỉ sợ, khi ấy mẹ lại buồn vợ con, đã làm hầu bao mẹ nhè nhẹ đi thôi.
Bà MQuân lphì cười, xỉa yêu vào trán con trai.
- Cái miệng con thật khéo nói. Mẹ chờ xem Cát Phượng vui hay buồn sau đợt đi này, để xử con đó. Tiền bạc mẹ chất chíu bấy nay là mẹ dành cho niềm vui hạnh phúc của hai con mà.
Cát Phượng chịu trận ngồi im ra. Ly caphê sữa vẫn còn đầy, nét mặt co6 bé vướng buồn. Cô nhớ mẹ, nhớ dáng mẹ com cõi, nhận nhịn bên nồi bún riêu bốc khói. Mọi khi giờ này cô đăng lăng xăng phụ mẹ những việc vặt. Còn bây giờ đây, cô nhàn nhã tấm thân, một bước cũng có kẻ hầu người hạ. Để mẹ một mình khuya sớm bờn một từng đắng nuôi chị Như Đông học năm cuối cúa đại học dược. Cát Phượng sẽ buồn khi nhớ tới người chị mình. Chị Hai đẹp sắc sảo, chị rất sợ đôi bàn tay mịn màng phải nhuốm những vết lọ xoong nồi, những vệt mỡ vàng trơn trượt. Bao lần Cát Phượng bất bình:
- Chị Hai kỹ thấy mồ, ăn bún thì đòi cho nhiều nước bèo. Vậy mà bảo phụ mẹ rửa cái tô, là y như nhăn nhó.
- Nhỏ ơi! Bàn tay chị Hai sanh ra để làm đẹp cho đời, làm dịu cho những cơn đau của mọi người. Nhỏ sao sợ đó ghê ơi.
Chị đã tỉnh bơ nói vậy và mặc cho Cát Phượng ấm ức:
- Nhà nghèo khôg lo làm, còn bày đặt giữ gìn tay chân. Có ngày mẹ nằm xuống có nước chết đói nhăn răng, ở đó mà đẹp với xấu.
Những lúc ấy mẹ đều dịu dàng dỗ Cát Phượng:
- Để đó mẹ làm luôn Phượng à. Con lo học đi. Đừng chấp nhất với chị.
- Mẹ nữa, mẹ cứ nuông chị hoài, lớn to đầu, con gái chi lạ, cái tô cái chén không muốn rửa. Chỉ làm biếng thì có.
Càng nghĩ, ruột gan Cát Phượng càng bức bối. Thương mẹ khổ trọn cuộc đời sao?...
Mạnh Vỹ đâu sung sướng gì khi đọc được nỗi ưu tư trên nét mặt thơ ngây của vợ. Anh thèm làm sao được ôm cô vào lòng, thủ thì hỏi han, luồn bàn tay vào suối tóc dài kia nghịch ngợm.
Có ai tin đây? Một Mạnh Vỹ đa tình coi đàn bà là món đồ chơi xa xị! Chỉ cần tung một nắm tiền, là thoa chỉ tàng bông. Con gái anh đã muố, anh đã nắm trong tay, thì đừng mong anh vứt bỏ, hay ơ hờ, khi anh chưa thoa? ý!
Vậy mà! Anh lại chịu cảnh lẽ đôi một mình nơi canh phòng ngổn ngang sách vở, trên chiếc ghế dựa của phòng làm việc giữa đêm tân hôn!
Chuyện tưởng là anh muốn thứ tình cảm của người con gái anh yêu. Song nàng chưa hề nghĩ yêu anh!
Ai trả lời được câu hỏi này, ngoài một Cát Phượng, vợ anh đây?
Cô nén cười cho nỗi buồn đa sự của anh không nhỉ?
Cát Phượng thu mình trong băng ghế xe. Cô thích thú đưa mắt nhìn những đồi nú bát ngát mầu xanh cúa con đường dẫn lên Đà Lạt. Đèo cao lộng gió. Càng đến gần thành phố sương mù khí hậu như lạnh thêm ra. Bên cô, Mạnh Vỹ trầm ngâm sau tay lái. Nét mặt anh khép kín lạnh lùng. Suốt chặng đường dài, Cát Phượng như quên bẵng anh. Nếu chẳng có những lời nhắc nhở của anh về ăn uống, về khí hậu... có lẽ Cát Phượng quên anh thật.
Mạnh Vỹ thở dài, anh nhấn ga cho xe vọt nhanh hơn.
Tới Đà Lạt đã gần ba giờ chiều, Mạnh Vỹ lái xe tới một khách sạn mi ni ba lầu trang nhã. Anh làm thủ tục thuê phòng thật nhanh. Và mặc cho cặp mắt đẹp tinh quái cúa cô thu ngân quen biết cứ ánh lên một câu hỏi, anh lờ đi, và thuê đủ hai phòng một cho Cát Phượng, một cho anh.
Mở cửa phòng cho Cát Phượng vào, anh nóio nhỏ:
- Bây giờ con quá sớm để dùng cơm tối. Em có thể tắm rửa nghì ngơi ít giờ cho khẻo. Thời tiết này lạnh hơn Sai Gòn, Phượng nhớ đóng cửa sổ nha.
Cát Phượng nao nao. Cô muốn đáp lại lời ân cần của anh một câu ngọt ngào. Nhưng cặp mắt tròn vo vừa ngẩn lên đã vội cúi xuống. Khuôn mặt anh lạnh lùng vô cảm. Cứ như câu nói vừa rồi chẳng hề do anh thốt ra. Hên mà cô chưa vuột miệng, nếu không hắn sẽ tưởng tượng ra những điều tệ hại sau lời ngọt ngào cúa cô mất. Mím môi dằn cơn tức,, Cphượng hất tóc cộc lốc:
- Cảm ơn!
Cô đi nhanh lại chiếc bàn nhỏ trên bàn đã có sẵn bộ ấm tách. Cát Phượng thản nhiện rót nước vào ly, và thản nhiên tu ừng ực một hơi dài, đến đỗi Mạnh Vỹ phái mở miệng:
- Có nước trà nóng, lẽ ra em không nên uong6' nước lọc vội. Dùng trà nóng tốt hơn đấy.
- Tôi lại thích thế - Cphượng đặt ly cái cạch xuống bàn, cô ngang bướng.
Vì không quay đầu lai, cô chẳng thấy cái nhún vai đáng ghét cúa anh, nếu không...
- Trẻ con vừa thôi cô bé.
- Anh dám bảo tôi trẻ con - Quay phắt người lại cô gầm gừ.
- Sao không?
- Biết tôi trẻ con, sao đòi cưới chi vậy?
- Tại thích!
- Thích mốc xì, người đâu lì lợm còn hơn gỗ đá. Người ta ghét bầm gan còn khôg biet mắc cỡ.
Cát Phượng đỏ mặt, cô gân cổ, buông câu nói thật hỗn. Mạnh Vỹ tỉnh bơ, làm như không thèm quan tâm đến cô.Cát Phượng ngồi phịch xuống ghế, mắt vu vơ buồn liếc nhanh căn phòng đầy đủ tiện nghi. Và cũng thật ấm áp.
Làm sao ta chịu đựng được hắn trong cái tuần đắng ngắt này đây trời? Và lời hắn nói, không đụng đến thân xác ta, khi ta chưa nóio lời yêu thương hắn. Liệu có thể tin được bao nhiêu mi li gram đây? Khi thực tế ta đã thuộc về hắn rõ rang `trên giấy trắng mực xanh...
Cát Phượng lo lắng chờ những xê xích của đồ đạc dưới bàn tay hắn, khi cửa phòng được khép lại một tiếng tách thật nhỏ.
Khoảng khắc chờ đợi ngột ngạt đến khó thớ với bao thắc thỏm âu lo sợ hãi. Cát Phượng chẳng dám rời khỏi chiếc ghế, dù cô thèm ghê gớm được ngâm mình dưới vòi nước để tắm cho thoa? thích.
Lơ ngơ và mệt mõi, cô khoanh tay gục dầu xuống mặt bàn.Và rồi giấc ngủ đến với cô tự bao giờ chẳng rõ. Co6 bé ngủ gục ngon lành trong tư thế không lấy gì làm thoải mái.
Mạnh Vỹ quay trớ lại, anh thảng thốt thấy cô ngủ vùi mệt mỏi, gương mặt cô được giấu sau cánh tay, anh chẳng thấy gì. Nhưng anh hiếu cô vợ nhỏ đã âu lo những điều lẽ ra đã có từ đêm động phòng. Anh lại thở dài. Dạo này anh hay t hở dài nhiều hơn! Cô bé sợ những âu yếm, ngọt ngào cúa anh nên cô luôn giơ nanh vuốt ra để dè chừng anh. Yêu cô đến điên cuồng, yêu những thơ ngây trong sáng của cô, nên anh nhẫn tâm gạt bỏ ngay chính Như Đông, chị gái của Cát Phượng đã mê anh đến cuồng say sẵn sàng hiến dâng cho anh tấm thân quí giá của mình. Anh nhận lời Như Đông là để thoa? lòng được đến nhà cô bé, từngqu ngày nhìn ngắm cô. Để rồi khi Cát Phượng e dè chẳng dám ngó nhìn khách của chị mình, anh trút giận hờn, anh vuốt ve, anh hôn Như Đông mà dối lòng đã được yêu Cát Phượng.
Không ai biết cuộc tình của anh. Như Đông rủ rượi khi nghe tin anh đòi cưới Cát Phượng. Anh lạnh lùng bảo cô:
- Như Đông làm người tình tuyệt vời thì được. Còn làm vợ thì không? Tôi muốn một người vợ khéo léo, đảm đang như Cát Phượng. Như Đông làm nổi không?
Kết quả. Như Đông đành nuốt hận vào lòng, nhìn người tình một thời trỏ thành em rể.
Mạnh Vỹ xoè bàn tay mình, nhìn trân trối bàn tay anh đã vẫy vô bao tấm thân các cô gái. Bàn tay anh dịu dàng, ve vuốt lúc làm tình bao nhiêu, thì cũng phủ phàng hất mạnh những đoá hoa xuống gót chân mình. Thế mà, bàn tay anh lại dừng trước Cát Phượng.
Cát Phượng mong manh quá.
Mạnh Vỹ không muốn Cát Phượng đau! Một lần hiểu lầm, Cát Phượng thù anh đến bốn năm. Thêm lần nữa. Chắc điều khủng khiếp sẽ xảy ra với cô vợ bướng bỉnh của anh, Mạnh Vỹ lắc đầu. Anh đã gọi điện cho Thục Đoan. Những ngày anh ở lại Đà Lạt, Thục Đoan sẽ thay Cát Phượng cho anh những mật ngọt môi hông.
- Cát Phượng! Dậy đi nào.
Cát Phượng giật mình, cô đưa tay dụi mắt. Cảm nhận bờ vai mình đang bị hắn nắm giữ, cô hoảng hốt.
- Xin lỗi, tôi ngủ quên, anh... anh k hông làm gì tôi chứ?
- Hả?
Mạnh Vỹ rụt vội tay về anh vừa thương vừa buồn cười cho cử chỉ nghờ nghệch cúa Cát Phượng. Ôi! Cát Phượng thấy mình đúng là điên. Và trời, áo quần cô còn khẽ nồng mùi đất. Mạnh Vỹ tới bên cửa sổ, chùng giọng.
- Phượng đi xa chưa quen, mệt mỏi là phải. Có điều chả nên ngủ như thế dễ bị bệnh đấy - Anh cười khẽ - Phượng tắm rửa đi, nhớ dùng nước nóng cho khẻo. Tới giờ ăn tối, được rồi chúng ta sẽ dùng cơm dưới phòng ăn, tôi nghe bulng. đói rồi.
- Nếu đói anh ăn cơm một mình đi, có thể tôi sẽ ngủ tiếp chứ không ăn đâu.
Cát Phượng tỉnh bơ, cô ngáp một cái muốn sải càm. Rồi đuứng lên lục tìm quần áo.
- Không được! Cô đừng gây k hó cho tôi nữa. Co không ăn, rồi khi trớ về với một thân hình ốm tong, có nước tôi bị mẹ cho ăn chục roi cá đuối mất. Mạnh Vỹ kêu to.
Cát Phượng thấy hắn la to, cô bịt tai le lưỡi:
- Anh nói thật?
- Sao Không?? Mẹ có đến hai chiếc roi cá đuối lấn.
- Anh là con trai cưng của mẹ, làm gì có chuyện mẹ đnáh anh chứ. Cái miệng anh xạo, đổ thừa tiếng ác cho mẹ. Coi chừng tôi méc lại à.Cát Phượng chu môi, lườm anh.
- Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi. Phượng không nghe hả. Để hôm nào về hỏi mẹ coi. Anh cười cườiqu.
Cát Phượng cảnh giác, song vẫn kịp thông minh:
- A! Tôi thì đi ngược lại lời các cụ đấy. Ghét ai là cứ thẳng tay đập cho đã.
- Thế Phượng đánh ai bao giờ chưa?
- Cái này... thì... - Cát Phượng săm soi bàn tay cô - Thì tôi chưa thử lần nào cả.
- Thế sao Cát Phượng nói ác vây?
- Tại tôi thích thứ một lần cho biết, ác miệng còn độc hơnác tâm mà.
Nếu Phượng muốn thử, thì kẻ chịu trận sẽ là ai nhỉ?
- Điều đơn giản vậy mà anh chưa biết ư?? Cát Phượng trề môi - Tôi nói với anh, tôi ghét ai nhất trên thế gian này rồi, lẽ dĩ nhiên người ấy phải c hịud dòn đau đớn nhất.
Mạnh Vỹ nhìn cô chăm chú, anh nheo mắt tinh quái:
- Nói thì giữ lấy lời nha cô bé. Bây giờ cứ đi ăn tối đã, no bụng rồi, tôi sẽ để cô bé trắc nghiệm.
Cát Phượng trợn mắt, định cải nữa. Song anh xua tay.
- Nói hoài cũng chưa chịu. Cô quả là ngang bướng dấy. Thôi vô tăm rửa đii mà.
Phượng đành lôi gioxảch tìm đồ đặc:
- Tủ đựng áo quần sau tấm rì đồ kìa. Em mặc vào đó cho tiện sử dụng.
Vừa nói Mạnh Vỹ vừa nhanh tay giúp cô sao.n đồ. Cát Phượng đỏ mặt khi thấy anh cứ túm tia lịa những đồ lót cúa cô bỏ qua một bên.
Cô làu bàu:
- Anh để mặc tôi được khôg? Việc này đàn ông làm sẽ chẳng giống ai đâu. Coi chừng thiên hạ biết họ cười đấy.
Mạnh Vỹ bật cười:
- Bởi chẳng giống ai, mới tập dần cho quen. Kẻo mai kia một nọ khi vợ trả nắng đau mưa, còn biết việc mà làm chứ.
- Tôi nghe nói, đàn ông con trai mà nhúng tay vô ba cía việc dàn bà con gái, sẽ chẳng làm nên trò trống gì, đầu óc sẽ ngu ngốc ra, không biết làm những việc trụ cột gia đình nữa, anh không sợ à?
- Lý luận rác rưởi cúa những đức ông chồng làm biếng thì đúng hơn. Thời đại văn minh, năm nữ đều có quyền như nhau. Mắc mớ chi tôi phải sợ.
Cát Phượng liếm môi. Cái miệng hắn ghê thiệt. Lanh lợi hơn cả tép nhảy rổ thưa nữa. Kể ra, hắn cũng biết nghĩ những điều đúng đạo lý làm người. Chỉ e, lòng dạ hắn có thiệt vậy không thôi?
Cát Phượng bỗng thừ người. ánh mắt cô cứ trân trối nhìn về chiếc gường trả drap màu xanh dương.
Chúa ơi! Gường gi nhỏ xíu vậy? Rồi, làm sao ngủ được nhỉ? Lẽ nào khách sạn này chỉ toan là đồ mi ni như tên của nó ư?
Tinh quái nhìn cô với ánh mắt hơi cười. Mạnh Vỹ tỉnh queo, cứ như anh là ống kính hiển vi soi thấu suy nghì trong đầu Cát Phượng:
- Gường này nhỏ phải không? Đà L.at lạnh, nên họ muốn tạo sự ấm áp cho du khách đấy thôi.
- Nhưng! Chả lẽ... Cát Phượng ấp úng:
- Chả lẽ chúng ta cùng ngủ trên đó, thì không thở được chứ gì?
Mạnh Vỹ chận lời cô:
- Anh cố ý ép tôi ư? Vậy mà tôi cứ ngỡ anh quân tử, anh nói với tôi để cho mẹ khỏi nghi ngờ. Lên đây anh cho tôi tự do. Tự do kiểu quỉ gì vậy hả? Cát Phượng ấm ức, mắt cô đong đầy lệ.
- Khổ quá Cát Phượng ơi, đầu óc cô ác cảm với tôi nhiều quá, nên cô cứ nghĩ xấu về tôi hoài - Mạnh Vỹ lạnh băng - Tôi khogn6 tầm thường như cô nghĩ đâu. Lẽ ra cô đi tắm rửa cho đầu óc tỉnh táo, rồi nhìn lại xem, có chút gì hành trang của tôi trong căn phòng này khôg hả?
Anh vugn tay gạt bay những món đồ bé xíu của cô. Cát Phượng nín khe, cô cúi gầm đầu nhặt nhanh đồ đạc.
- "Mình quả là con bé nhà quê bồ đồ số một. Chỉ có mỗi việc lo cho thân mình thôi, cũng bị hắn nhắc hoài. Hắn chắc ức lắm nên mới có thái độ hung hăng thế. Cũng đáng đời cho mi thôi Phượng. Khi không những mảnh vải tí hon này bị bay tứ tung. Quê thiệt ".
Lườm lườm liếc anh một cái thật ác ý, Cát Phượng nghinh mặt rút bộ đầm jean màu xanh bạc, cùng chiếc áo thun màu hồng phấn. Cô muốn tỏ cho anh biết, Cát Phượng chẳng phải là đồ bỏ!
Vào toilet làm vệ sinh. Được tắm bằng nước nóng. Cát Phượng cảm t hấy da thịt cô ấm lại, trẻ trung hơn, cô nghiêng người ngắm mình trong bộ đồ khá nghịch ngợm, nhí nhảnh, chiếc đầm jean cao hơn đầu gối chút xíu, lphía trước là đầm, phía sau lưng lại là chiếc soọc gọn gàng, bên ngoài chiếc áo thun hồng, là chiếc áo jean hai mảnh, xinh xắn có hai dây choàng qua vai thật ngộ nghỉn. Cát Phượng thành tạo tết mái tóc thật cao.
Mạnh Vỹ há hốc miệng. Anh chỉ muốn lao đến, ôm Cát Phượng quay tron. Vợ anh đấy ư? Cô gái tron 20 tuổi? Hay cô nhóc tì ở tuổi trăng tròn ngây thơ, nghịch ngợm. Bất giác anh nhìn lại mình. cũng còn hên cho anh, bộ đồ anh mặc cũng là bộ đồ jean ống thụng. Nếu khi nãy nah đánh bộ veston vô là nguy to cho anh rồi.
- Ủa! Anh còn ngồi đây ư? Mà tôi... tắm rồi nha, không còn bụi bẩm dâu, anh nhìn gì muốn ớn lạnh sóng lưng toi6 vậy?
Cát Phượng chớp chớp hàng mi:
- Chứ nãy giờ tôi đâu có nói là mình sẽ đi? Mạnh Vỹ nhướng mày.
- Ờ! Thì... tại tôi thấy anh than đói bụng đấy thôi.
- Cảm ơn Phượng còn nhớ giùm tôi. Vậy chúng ta đi nha. Mạnh Vỹ hào hứng.
- Tôi ngược lại chỉ muốn đi dạo chứ khôg muốn ăn. Cát Phượng bướng bỉnh.
- Đi dạo thì đúng rồi. Đã là đến thành phố tình yêu này, ai ngu ngơ gì giam mình trong phòng chứ. Nhưng co6 bé bướng bỉnh à, suốt ngày này tôi nhớ không lầm, Phượng đâu có chịu ăn uống gì? Bây giờ không thể có lý do say xe nữa nha Phượng. Nếu em không ăn, tôi cũng không ăn, và sẽ trèo lên gường ngủ vậy.
Mạnh Vỹ xổ một hơi dài, giọng anh đầy đe dạo. Cát Phượng hoảng hồn, hắn nói tất sẽ làm. Cô chả nên chống đố lại hắn làm gì, nêu không hắn sẽ ngủ luôn tại đây thì chết cô. Cát Phượng cũng đang đói thấy mồ, chỉ tại cô cứ thích ngang ngang. Nghì ra điều hay ho lắm, ngỡ đâu cô lại còn trợn mắt:
- Anh dám?
- Sao không?
- Anh đúng là đồ...
Mạnh Vỹ đưa tay bịt miệng cô:
- Đừng xù lông lên vậy Phượng. Thật ra tôi chỉ muốn lo cho em thôi. Tôi không muốn khi về nhà, mẹ ngỡ tôi đưa em lên đây, rồi bỏ đói em. Chả lẽ em muốn mẹ buồn sao chứ.
Cát Phượng đành íu xìu
- Thôi được! Ăn t hì ăn, nói hoài.
Mạnh Vỹ nhắc khi Phượng xỏ thêm đôi vớ dài màu da chân vô cặp đùi đẹp của cô.
- Phượng khoác thêm áo lạnh nha. Bên ngoài trời lạnh đấy.
Cát Phượng nhún vai:
- Không cần đâu.
Dù cô nói rằng không, anh vẫn nhẹ nhàng rút chiếc áo lạnh bằng lông thú, vắt trênvai mình.
Anh ôm hờ vai cô bé, dìu xuống từng bậc thang. Anh cảm nhận Cát Phượng đang run run trong tay mình. Cô nhóc đang sợ, vậy mà cứ thích tỏ ra mình là kẻ ngang bướng, bất cần đời.
Cát Phượng ơi! Bao giờ anh mới được ôm em trọn vẹn trong vòng tay?...