Cát Phượng hơi hoang mang, tên bác sĩ ấy sao cô cứ thấy quen quen. Dù cô chưa hề gặp hắn một lần. Nhất là hắn sống tại đây, đúng là dân Đà Lạt chín hiệu con nai vàng. Cát Phượng thở dài. Khi không cô ngĩh nhiều tới Mạnh Vỹ và Phạm Vũ làm chi. Dẹp quách mấy anh chàng đó cùng ánh mắt đong đưa của họ đi. Cát Phượng đang cần tắm nhất là cô phải ăn chu gì chứ. Cát Phượng khập khiểng nhón từng bước chân trên những ngón chân. Cô chốt cửa cẩn thận rồi cũng thật lẹ làng làm vệ sinh. Sau khi thay đồ và quấn quanh người luôn cái chiếc mền lên to sù, Cát Phượng nhẹ mở tủ lạnh. Mạnh Vỹ quả là biêt" điều với cô. một dĩa cơm trắng buôt, một dĩa gà rô ti, món ruột của cô, lại thêm dĩa su hào với thit. bò và khoai tay thơm phức. Cát Phượng bưng ra bàn, cô ăn ngon lành. Chỉ tội cơm hơi nguội và lạnh nữa. Nhưng kệ, cô cân ăn và phải ăn hết không cái bụng nó phản cô, Mạnh Vỹ có dịp lải nhải nữa. Cát Phượng sẽ chẳng thể ngờ mọi cử chỉ của cô thêm lần nữa bị đức lang quân chiếu tướng. Mạnh Vỹ nhìn cô ăn ngon lành, anh chỉ biết tủm tỉm cười: Cát Phượng của anh quả là bướng bỉnh nhất thế gian. Xách giỏ trái cây trên tay. Cát Phượng cúi đầu thưa bà Mạnh Quân: Thưa mẹ cho phép con về thăm mẹ con. Bà MQ tươi cười: Con mới về còn mệt, sao không nghỉ ngơi thêm ngày nựaMai rồi mẹ biểu Mạnh Vỹ đău con về. Cảm ơn mẹ. Con thấy trong người con khoẻ lắm mẹ ạ. Chúng con đi hai chục ngày. Chắc công việc chờ... chồng con hàng khối. Cong không muốn làm rộn anh ấy lúc này. Xin mẹ cho phép con đi một mình. Ý con muốn thế mẹ không cản. Con cho mẹ gới chai thuốc cho chị bên nhà - Bà MQ nói xong, đi về phòng riêng. Lát sau bà trở ra với một cái hộp thật lớn được đụng trong túi nilon. Cùng sấp vải để chị hai con may đồ nha. Cát Phượng cuống quýt: Mẹ à! Con... con không dám nhận nhiều thế đâu. Con nhỏ này kỳ. Có chi đâu mà nhiều, bà Quân nạt bừa - Với lại ta biểu gới chị sui, chớ cho con đâu mà con rối lên thế hả. Cát Phượng ngượng nghịu: Nhưng thưa mẹ. Bà Quân xua tay: Đừng nhưng nhị gì nữa. Nếu con muốn ta không đổi ý. Cát Phượng hoảng hồn. Cô dành miễn cưỡng: Con cảm ơn mẹ! Thưa mẹ con đi. Khoan đã. Cát Phượng lo lắng, lại gì nữa đây trời. Làm dâu con nhà giàu thì sướng thật. Nhưngsao cô cứ thích mình vẫn là nình như thuở nào hơn vì bên gánh bún riêu của mẹ, thích hơn. Con định đi bằng gì? Dạ! Con đi xe đò mẹ ạ. Cát Phượng thật thà. Ôi! Sao lại thế chứ.Nhà có xe hơi xe máy, con đi xe ngoài cực khổ lắm, mẹ đâu yên tâm. Cát Phượng cảm động trước tấm lòng của bà, cô vẫn ngọt ngào: Thưa mẹ, con không dám chạy xe máy ngoài phố. Con... cô ngập ngừng. Con hkờ ghê? Phượng à. Đợi đó, mẹ sẽ gọi điện cho Mạnh Vỹ nói chú Ba đem xe về chở con đi. Mẹ à! Đừng phiền anh ấy! Lỡ khi có công chuyện mất công ảnh phải di taxi, tốn kém. Ôi dào con thật... - Bà MQ xuề xoà vừa bấm máy đien6. thoại vừa nói - Xe chỉ là phương tiện đi lại. Giờ này xe nhà bỏ không một chỗ. Còn con thì đi xe ngoài về nhà. Con muốn hàng xóm và chị sui nghĩ sao về mẹ và chồng con đây hả. Cát Phượng nín khe. Cô đâu dám cải lại "thánh chỉ " của bà "mẫu hậu MQ". Chưa đầy 15 phút sau chiếc xe hơi đời mới bốn chồ ngồi do chú ba lái đã bấm còi tin tít trước cửa, Cát Phượng chào mẹ chồng, rồi xách đồ ra xe. Con cứ ở dưới chơi với chi sui cho chị mừng. Chiều tối mẹ biểu Mạnh Vỹ xuống rước con. Bà MQ dịu dàng dặn với con dâu. Cát Phượng về đến nhà đã xế trưa. Căn nhà nhỏ vách ván lợp tôn của mẹ con Cát Phượng năm khiêm tốn giữa một vườn cây ăn trái đủ loại. Gia sản duy nhất mẹ được kế thừa của ông bà nội. Và cũng nhờ sự thu nhập từng mùa trái cây cùng với bàn tay tác tần bán buôn của mẹ, đủ nuôi sống ba mẹ con. Nếu như mẹ đừng bị đau một trận thập tử nhất sinh đên phải nhờ vào đồng tiền vay lãi của bà MQ thì làm chi có chuyện Cát Phượng phải xa mẹ sớm quá. Đã là ký ức của hôm qua. Bây giờ Cát Phượng dưới ánh mắt người dân nơi thị trấn trái cây nổi tiếng khắp miền Nam này đã trở thành một bà chủ có tầm cỡ trên thương trường. Mẹ chồng cô không còn nghiệp buôn trái cây nữa. Song bao mối lái của bà vẫn tìm đến bà nhờ vả. Cát Phượng chưa biết chút xíu gì về gđ chồng! Mai này cô bé mong manh Cát Phượng sẽ thay bà Quân? Hay sẽ là trợ ý dắc lực cho Mạnh Vỹ. Hay cô bé chỉ mãi là chiếc bóng được cưng yêu chiều chuộng trong căn nhà họ Phạm? Câu hỏi còn chưa có lời đáp. Cát Phượng khờ dại, khi bao ý nghĩ vẩn vơ trong đầu. Cát Phượng lấy chân hất hất đũa con chó vàng kitô đang rối rít vẫy đuôi mừng cô chủ nhỏ: Mẹ ta có nhà không Kitô? Hỏi để mà hỏi, chú chó quấn quít bước chân cô. Mẹ Ơi! Mẹ à! Mẹ đi đâu rồi, con về thăm mẹ nè. Cát Phượng đặt chiếc giỏ xách nặng trịch lên mặt bàn. Cô bé chạy vù ra sau nhà tìm mẹ, miêng la rối lên. Cát Phượng hả con, ở đó đợi mẹ chút đi. Tiếng bà Hồng vọng ra từ một góc vườn. Mẹ hái chi vậy? Cát Phượng chạy ào ra phia mẹ. Coi chừng té, lấm lem trầy trụa hết nha con gái - Giọng bà Hồng nhắc nhở - Cây ổi mơ chín gần hết trơn. Mấy bữa nay mưa gió, chợ đò ế ẩm mẹ chẳng đến vươn Bà Hồng dịu giọng - Mẹ vừa mong trong lòng pgải chi con gai về lúc này. Món ổi thay cơm của con. Cát Phượng xuýt xoa: Ui chao! Chín dữ quá mẹ hả. Con hổng thích ăn chín. Chút con lựa mớ ổi xanh ăn cho đỡ thèm. Còn thứ này mẹ soạn bán cho người ta. Ủa! Con về một mình hả Phượng? Dạ! Hổng lẽ mẹ không vui khi con về thăm mẹ. Nét mặt Cát Phượng phụng phịu. Nói bậy quá đi con gái. Có điều mẹ nghĩ chồng con sẽ không để con đi một mình. Bà Hồng mắng yêu con. - "Chồng con"! - Cát Phượng nhăn mũi - Mẹ gọi nghe kỳ thí mồ. - Thế, con baomẻ gọi sao đây hả? - Thì... gọi tên cũng được vậy. Cát Phượng điềm nhiên: - Con thiệt, trẻ con vừa thôi nha. Con gái lớn đã có chồng, nói năng cho đúng lễ nghĩa, kẻo rồi thiên hạ họ cười chê nhà mình. Bà ký yêu vào đầu cô. - Mệt mẹ ghê đi. Trước nay mẹ đâu có lên lớp con kiểu này. Bây giờ con bị thiệt thòi hơn chị Hai rồi. Cát Phượng chu môi: - Mẹ Ơi. Chị Hai đâu con không thấy? - Sáng nay chị Hai con vừa trở lên trường. Mẹ nghe Như Đông báo tháng này bận ôn thi nhiều. - Ôn thi? - Cát Phượng ngẩn người - Chẳng lẽ trường chị Hai học luôn cả mấy tháng hè? - Mẹ không rõ lắm. Từ khi, con đi rồi, Như Đông ở nhà với mẹ được có vài ngày à. Mẹ nghĩ chị con học năm cuối cùng, nên mẹ cũng để chị được thoải mái. - Mẹ Ơi! Rồi mẹ Ở nhà có một mình? - Cát Phượng ngơ ngẩn. Cô nhìn mẹ xót xa - Lỡ đêm hôm trái gió trở trời, giữa căn nhà lọt giữa vườn cây naymè có bị sao? Thì ai bit mà lo cho mẹ. - Con chẳng nên lo chi xa xôi vậy Phượng, mẹ vẫn mạnh khẻo, vẫn ngày ngày gánh nồi bún ra cổng bán đó thôi. Nhưng Cát Phượng vẫn day dứt: - Chị Hai có điều gì giấu mẹ nữa rồi, mẹ cứ nuông chiều chị quá. Con chỉ sợ có chuyện gì đó xảy ra. Mẹ sẽ khổ nữa. Dù có là năm cuối. Cũng không có trường nào học hè đâu mẹ. - Thôi Phượng à! Bỏ qua chuyện chị Hai con đi. Giờ con nằm nghĩ cho khoẻ, để mẹ bắt con gà nấu cháo con ăn nha. Cát Phượng giơ tay ngăn mẹ: - Không cần đâu mẹ Ơi, con có mang theo bánh mì với vịt quay về nè. Mẹ con mình ăn đơn giản cho vui. Con muốn được nằm với mẹ, để nghe mẹ kể chuyện cơ. - Vẽ vời chi vậy con cho tốn kém. Gà mẹ nuôi cả bầy, chí mong có dịp tụi con về, để mẹ con vui vẻ. Bà chép miệng: Cát Phượng tủm tỉm: - Mẹ coi nè, của mẹ Quân gởi biếu mẹ đó. Đây là quà của con mua từ Đà Lạt về làm quà cho mẹ. - Ôi chao! Chị sui làm mẹ khó nghĩ quá. Sao con không từ chối giùm mẹ. Lần này thôi nha con. Bữa khác về thăm mẹ là mẹ mừng còn hơn con cho mẹ cả khối vàng rồi, đừng bày vẽ, mẹ buồn nghe con - Bà ôm vai Cát Phượng - ManhVỹ dưa con đi Đà Lạt? - Dạ! Con chẳng muốn đi tý nào, nhưng con sợ mẹ Quân buồn, nên đành chịu. Cát Phượng khẽ khàng. - Con à! NGhe giọng nói của con, mẹ thấy hình như con và Mạnh Vỹ không vui vẻ trong cuộc sống? Bà Hồng nhìn con gái đăm đăm. Cát Phượng lúng túng. Cô bit mẹ rất thương cô. Chuyện cô đi lấy chồng chỉ là điều bất đắc dĩ. Và cũng là nỗi day dứt của lòng mẹ. Là đứa con hiếu thảo. Cô đã chấp nhận hy sinh cho nụ cười được đọng trên nét mặt hiền hậu của mẹ. Cô không có quyền đào xới những băn khoăn, bồn chồn trong tâm sự của mẹ. Nhất là giữa lúc mẹ đang thui thủi một mình. Cát Phượng nhoẻn miệng cười: - Mẹ Ơi! Con không có gì phàn nàn về Mạnh Vỹ. Anh ấy sống đúng mực và rất thương con. - Thiệt hả con! Mẹ vẫn mong con được ấm thân yên phận. Chị sui là người phúc hậu, qúi mến con nhiều. Còn Mạnh Vỹ nó thương con thì mẹ khỏi bàn rồi. Mẹ chỉ e con gái mẹ xốc nổi tính khí còn con nít, sớm nắng chiều mưa, rồi sinh ra nhiều nỗi buồn thôi. - Mẹ! Con đã 20 tuổi hai tháng mười tám ngày rồi. Chỉ có mẹ là ưa coi con còn con nít. Chán mẹ ghê. Vậy sao mẹ còn biểu con nên lấy chồng chi sớm? Cát Phượng nhăn nhó: - Với mẹ, lúc nào con cũng còn nhỏ bé. Bà Hồng dịu dàng trìu mến: Hai mẹ con vừa ăn vừa rả rích tâm sự. Cát Phượng kể cho mẹ nghe về Đà Lạt, về những nơi cô bé đã đi qua. Duy có câu chuyện cô bé bị mưa gió quất cho tả tơi đêm đầu Đà Lạt, và cía điều bí mật đáng sợ dối với người lớn. Cát Phượng và Mỹ vẫn phòng ai nấy ngủ. Là cô giấu biến. Mẹ sẽ chẳng tha thứ! Mẹ sẽ buồn phiền mất ngủ nếu bit chuyện giữa hai đứa con chưa thành thân! Cát Phượng phải cố tình bỏ, cố thêm thắt, khi nghe mẹ thì thầm: - Thôi thì duyên trời đã định, con cũng được an nhàn tấm thân. Mẹ chỉ còn mong con sớm có con, cho mẹ chồng con mừng, bởi vì bà hiếm hoi, chắc đang mong từng ngày hai đứa sanh cháu nội cho bà hủ hỉ. Chúa ơi! Người ta còn chưa bit tí gì về đời sống vợ chồng. Mẹ nói nghe buồn cười ghê đi. Nhưng... sao mấy người già ham con nít quá à. Nếu cả hai mẹ bit chuyện hằng đêm Mạnh Vỹ, ôm gối sang phòng làm việc ngủ, không bit sẽ ra sao nhỉ? Mẹ đã đi nghỉ trưa, CcPhượng ngồi dậy. Cô bé muốn đuỢc đi lang thang trong vườn, được nằm dưới gốc nhãn trên ghế xích đu mà nhâm nhi từng miếng ổi. Miệt vườn có thú vui riêng. Cát Phượng thương từng kỷ niểm nhỏ nơi này. Cô và mấy nhỏ bạn, có sót buổi trưa nào mà không tụ tập trong vườn nhà cô để quậy phá. Cái thế giới trẻ thơ hồnqu nhiên vô tư của một thời áo trắng và những lúc buồn mẹ, giận chị, Cát Phượng đều trốn ra đây, nằm chèo queo trên chiếc võng, đong đưa cho tan loãng nỗi buồn. Cát Phượng mỉm cười, tất cả vẫn còn đầy nguyên vẹn với tháng ngày. Chỉ có Cát Phượng là lớn lên và bị đẩy ra khỏi thế giới trẻ thơ. Để tập làm người lớn. Hạ Dung thì đang học hè trên thành phố. OanhNhã học cao đẳng sư phạm năm cuối. Viet Trang và Ngọc Mai học trugn cấp ngân hàng. Cũng đang vào những ngày thi lấy bằng. Tất cả nhóm ngũ long công chúa nổi tiếng một thời của trường trung học Lê Hồng Phong. Nổi tiếng nhờ tài học đều giỏi, hát đều hay, song cũng quậy như con trai, học cả võ để thủ thân và tài ăn quà vặt như chuột nhắt. Năm đứa con gái ngang tài ngang sắc, bước vào đời với những bước chân tự tin và đầy khát vọng. Và cũng chưa một công chúa nào bít hò hẹn với người khác phái. Vậy mà, đùng một cái, cô công chúa út ít, mong manh, hay dỗi hờn, hay chọc phá bạn bè. Cô công chúa nhỏ bé có cái tên Cát Phượng, bướng bỉnh như ông mặt trời cứ thích chiếu những tia nắng rát bóng xuống từng kẽ đá, lại đột phá vòng cấm địa trước. Và ngẩn ngơ bước lên xe hoa, gởi đời mình vào một tên con trai lạ hoắc. Cát Phượng nằm trên ghế xích đu, miên man trong dòng ký ức hồng đẹp đẽ. Để rồi gió và cây đã ru cô bé vào giấc ngủ thanh thản bình yên. o0o0 Cát Phượng giật mình tỉnh giấc. Trời đã xế chiều, Cát Phượng định chạy vào với mẹ, nhưng!... Cát Phượng ngồi im như hoá dá. Cô nghe văng vẳng đâu đây tiếng rì rầm nói chuyện, vừa gay gắt lạnh lùng, vừa thổn thức xót xa: - Anh nói đi, tao sao lại là Cát Phượng? Mà không phải là em? Em yêu anh cơ mà. Tại sao lại thế chứ? - Như Đông! Đừng làm tôi phải khó xử nữa. Tôi đã với Như Đông nhiều rồi, trái tim tôi duy nhất chỉ có một mình Cát Phượng. Tôi yêu cô ấy và Như Đông đã là chị hai của tôi. Hãy quên đi những gì xốc nổi của một thời vụng dại. Trời ơi, Cát Phượng ôm ngực kìm tiếng kêu. Là chị Như Đông và Mạnh Vỹ ư? Tại sao lại như thế chứ? Họ đã quen thân nhau từ trước, đã có với nhau những kỷ niệm và bit đâu cái buổi tối vô tình cô chứng kiến cảnh Mạnh Vỹ ôm chị Hai cô gần như loã thể trong tay cách nay hơn bốn năm về trước, khiến cô uất ức dùng những miếng võ karatê để quật anh túi bụi, cô điên cuồng chẳng để cho cả hai nói được l1 lời nào. Biết đâu họ cũng hẹn nhau một cuộc tình vụng trộm. - N Đông à! Bình tĩnh lại đi. Như Đông bây giờ đâu còn là người xa lạ của tôi nữa. Đừng để Cát Phượng thêm một lần hiểu lầm tôi nữa. Lời Mạnh Vỹ rõ ràng cương lãnh. - Tôi hận anh, tôi hận mẹ tôi, người đà banh da xẻ thịt sanh ra tôi ở trên đời, vậy mà cả hai, một người tôi yêu tha thiết một người là mẹ ruột tôi. Đã nhẫn tâm giết chết niềm vui của tôi, mối tình đầu của tôi. Anh nói đi, Cát Phượng hơn tôi điểm gì chứ? - Chị... đừng đem điều đó ra bắt tôi so sánh. Chị phải hiểu con tim nó có lý lẽ riêng của nó. Cát Phượng đúng ra không đẹp bằng chị. Song tôi yêu cô ấy. Điều tôi đã nóio với chị nhiều lắm rồi. Cát Phượng là em của chị, lẽ nào chị muốn em gái mình phải đau đớn tuyệt vọng. Tương lai chị sẽ là một dược sĩ có tài. Cát Phượng của tôi mỏng manh lắm. Xin hãy đừng làm đau cô bé. Giọng Mạnh Vỹ trầm lắng đầy thuyết phục. Như Đông vẫn rên rĩ: - Tôi không muốn thế. Tôi yêu anh, Cát Phượng thì thù ghét anh. Hãy trả lại sự công bằng cho con tim đi mà - Bỗng chị cao giọng - Dược sĩ! Đúng! Từ khi bit anh rồi con tim tôi vương mang hình dáng anh. Biết anh là con trai duy nhất của bà chủ vựa trái cây giàu có. Tôi đã cố gắng làm tất cả để vì tôi và muốn có được anh. Tôi thi vào trường dược, dù bit khả năng mẹ tôi lo cho tôi chả thể trọn vẹn. Nhưng tôi tự tin vào sắc đẹp cúa tôi sẽ chinh phục được tría tim anh. Để ngày ra trường tôi có được anh, tôi sẽ có tất cả. Một cửa hàng thuốc tay lớn. Khát vọng cúa tôi có lẽ quá lớn với tầm tay mình. Song anh yêu tôi, lấy tôi, tôi sẽ có niềm mơ ước đó. Vậy mà! Anh lại chọn Cát Phượng, đứa em gái ngờ nghệch, chưa chọn vẹn sức quyến rũ của người con gái. Tôi phát hiện ra những buổi tối anh đi sau Cát Phượng, anh ngẩn ngơ trước cổng trường trung học. Thì ra anh yêu em gái tôi, và muốn bảo vệ nó. Anh đâu ngờ con bé có trong người ba năm học võ, đủ sức để phòng thân nó. Hiểu được điều chua xót đó. Lẽ ra tôi phải rút lui, nhường lại anh cho Cát Phượng. Như Đông im lặng, lát sau giọng cô như sâu hơn, xót xa hơn. - Tôi đã muốn làm người chị tốt. Mạnh Vỹ ạ, nghĩ được điều đó đã khó. Về tới nhà nhìn mâm cơm đạm bạc, nhìn căn nhà thiếu trước hụt sau, nhìn chiếc xe đạp chị em tôi đi cọc cạch và những bộ đồ thì thật chẳng lấy gì làm sang trọng. Thì nỗi tự ti lại trỗi dậy. Phải là tôi chứ không thể là Cát Phượng. Tôi phải là của anh, để thóat cảnh nghèo hèn. Chính suy nghĩ ấy đã xui tôi làm điều chẳng mấy đẹp đẽ: "Cột đi tìm trâu ". Cát Phượng ngỡ tôi bị anh làm nhục. Và nó căm ghét anh từ đó. Tôi có cơ hội gần anh, để thoa? mãn tính ích kỷ. Mạnh Vỹ! Giữa tôi và anh, chúng ta đã chẳng có những nông nàn đằm thắm bờ môi, tôi chẳng thể quên những nụ hôn ngọt thơm của anh được. Vậy tại sao cả anh, rồi cả mẹ anh nữa cứ đòi cưới cho bằng được Cát Phượng... Đất trời như đổ, như say dưới chân Cát Phượng. Co6 bé bịt chặt hai tai lại. Trời ơi! Sao lại để cô phải nghe vào tai những lời lẽ của chính chị ruột mình. Cát Phượng quá vô tư. Cô vô tình trước bao ngang tría cuộc đời. Kể cả người chị mà bao năm cô nhẫn nhịn, nhường cho chị từng chén cơm trắng, khúc cá ngon. Cho tới những bộ đồ làm đẹp. Cát Phượng vui vẻ mặc lại những "đồ phế thải" cúa chị Hai, để mẹ bớt lo toan, và chị Hai lớn hơn, đã là sinh viên, cần mặc cho đẹp với người ta. Ngờ đâu, cô lại bị chị đem ra làm quân cờ thí chốt, gieo vào trái tim trong trắng dại khờ của cô một mối hận, một sự ghê tởm vào những tên con trai. Đâu riêng gì Mạnh Vỹ. Hầu như tất cả bạn trai học cùng cũng bị cô nhìn với ánh mắt ghét bỏ, thù địch. Cát Phượng ơi là Cát Phượng. Hai mươi tuổi đầu, Như Đông đã bit sống bằng mánh khoé. Hai mươi tuổi đầu, Cát Phượng vẫn trinh tiết một vành môi! Vẫn dại khờ một ánh mắt! Cát Phượng thở dài. Cô lặng lẽ bước từng bước chân như con mèo trượt mồi rời chổ nấp. Cô không muốn gặp Như Đông lúc nay. Và cả Mạnh Vỹ nữa. M.e nói chị Hai đi lên trường từ sớm vậy sao hai người lại gặp nhau ở đây nhỉ? Cuộc sống phức tạp. Cát Phượng đâu ham thèm làm người lớn. Người lớn thật tham lam! Người lớn có nhiều điều kh' hiểu đến kinh dị. Mấy người lớn của Phượng đã xoá mất nét vô tư trong tim cô rồi. Họ đang bắt cô phải suy nghĩ, phải đối phó lại cả người thân của mình kìa. Cát Phượng uất ức vì bị gạt lừa. Mạnh Vỹ yêu cô và quyết cưới cho được cô. Chị Như Đông khuyên cô an phận sống trọn đạo dâu hiền vợ thảo. Tại sao chị không chịu khép mình theo khuôn khổ đã định, tại sao chị vẫn cố tình muốn khuấy đục tình cảm của Mạnh Vỹ. Cát Phượng đã vô tình thù oán anh. Trái tim cô dại khờ tin vào chị ruột của mình. Buổi tối đó, Cát Phượng đánh anh bằng tất cả tức giận dồn nén. Bằng sự ghê tởm một hành vi bỉ ổi. Sau đó anh có tìm cô, xin được thanh minh. Anh đã bị cô nguyền rủa... Tại sao chứ?... Cát Phượng bứt rứt xẻ tả tơi những cọng cỏ dưới chân cô.Cặp mắt buồn mênh mang sũng nước. - Cát Phượng ơi! Cát Phượng! Tiếng mẹ gọi âu lo, Cát Phượng lau vội dòng lệ. Dù gì, cô cũng phải bình tĩnh, cứ coi như cô chưa hề biết một chuyện gì. Vở kịch đã đóng dở dang, cô muốn tự mình coi lại những lớp diễn của mình, để phân tích tình cảm giữa cô và Mạnh Vỹ. - Mẹ! Có gì không mà mẹ gọi con giật giọng? Cát Phượng chạy vội vào nhà. - Ôi chao! Con làm mẹ hết hồn. Ngủ dậy không thấy con, mẹ làm cơm xong xuôi. Nghĩ con đi quanh quẩn lối xóm, dè đâu, trời đã xế, chồng con xuống đến vẫn không thấy con. Mẹ hoảng quá mà. Bà Hồng trìu mến ôm vai con gái. - Mẹ thiệt. Con ngủ dưới gốc chôm chôm thôi - Cát Phượng lí lắc - Mạnh Vỹ đâu rồi mẹ? - Anh đây! Đi dâu về hả Phượng? - Mạnh Vỹ nhìn chăm chăm vao `khuôn mặt vợ. - Dạ! Lâu quá không về, Phượng sang thăm nhà Hạ Dung - Cát Phượng tránh tia mắt anh, nói dối. - Hạ Dung có về không em? - Dung mới đi thăm ngoại nó, Phượng không gặp - Thêm một lần nói dối. - Hai con vô ăn với mẹ chén com8 rau rồi về kẻo ở nhà chị sui trông. Bà Hồng trìu mến nói với hai người. Bữa cơm giữa ba mẹ con diễn ra vui vẻ. Mạnh Vỹ luôn tìm những câu chuyện khôi hài để kể cho mẹ vợ nghe. Bà Hồng yên lòng. Bà tin tưởng, với một người chồng như Mạnh Vỹ. Con gái bà sẽ tìm thấy hạnh phuc'. Dù tận cùng con tim, nỗi khắc khoải luôn cồn cào, day dứt. Cát Phượng vẫn nở nụ cười tươi trước câu hỏi của mẹ, cúa chồng. Chiếc xe lao vun vút trên đường ngoại ô dẫn về thành phố. Cát Phượng đăm chiêu nhìn bóng chiều nhạt nhoà nắng tắt. Tít xa kia, chân trời như bầm tím những ráng hoàng hôn đang lịm tắt. Có bao giờ cuộc đời một con người cũng như ráng mây chiều kia không nhỉ? - Phượng! Em đang có tâm sự? Giọng Mạnh Vỹ chùng thấp. - Có thì sao? Còn không thì sao? Đâu làm vướng bận tới ai? Anh hỏi để làm chi? Cát Phượng nghênh mặt, giọng nói chua làm như trái khế. - Chẳng sao hết.Tôi chỉ thấy lạ thôi - Mạnh Vỹ hơi nhếch môi. - Cái gì lạ? - Cặp mắt em sưng mọng, đỏ hoe. Mẹ vô tình, nhưng tôi thì không? Thật ra em đã gặp chuyện gì? Mạnh Vỹ trầm giọng. Bất giác như một phản xạ. Cát Phượng đưa tay rờ lên mặt. Mặt cô thoáng cau lại: - Anh thật khéo tưởng tượng. Nhưng tưởng tượng đúng lúc. Phượng trèo lên cây ổi, tìm hái trái xanh xanh ương ương, ai dè bị mấy chú kiến lửa đốt cho sưng tay, một con còn nhè mắt Phượng mà điểm huyệt. Đau và ngứa, Phượng dụi tùm lum kết quả như anh thấy đó. Cát Phượng nói một hơi. Chẳng ai tra hỏi, cô cũng tự thanh mới mới lạ. Mạnh Vỹ đạp thắng, rề xe dưới một gốc cây. Cát Phượng ngạc nhiên: - Sao lại dừng? Xe bị hư à? - Xe không hư. Nhưng người đi xe đã hư - Mạnh Vỹ lừng khừng. Anh chồm người sang Cát Phượng, cầm bàn tay cô, anh bóp mạnh - Tại sao Phượng phải nói dối? Có phải Phượng buồn tôi không? - Ơ! Làm gì có chuyện đó, Cát Phượng chối bày. - Phượng không qua mặt được anh đâu. - Hừ! Việc gì tôi phải buồn anh chứ. Anh thật rắc rối. Cứ t hích gán ghép những suy nghĩ gì đâu không cho người ta. Cát Phượng hất tay anh. Thôi được! Tôi không ép em phải nói ra điều em muốn giấu - Mạnh Vỹ buỗn buồn - Tôi chỉ muốn em hiểu: Cát Phượng là lẽ sống, là nụ cười, là hơi thở cúa tôi. Không ai thay em trong tim tôi được, trừ phi... - Trừ phi cái gì? CpHượng hấp tấp giọng cô lơ mơ: - Trừ phi em bay biến khỏi mặt đất này. - Lãng nhách. Tự nhiên cái nói gì đâu không. Cát Phượng làu bàu. - Cái gì cũng có nguyên nhân của nó. Tôi muốn em lưu ý tới cuộc sống quanh mình. Cuộc đời luôn có hai bộ mặt. Cũng như con người, dù có là máu thịt của nhau. Khi cần, họ vẫn có thể hất ngã anh em mình. Thậm chí dùng đến cả gươm đao để giành giật một niềm vui cho riêng mình. - Anh nói vậy, có ý ám chỉ cái gì ư? Cát Phượng vờ vĩnh. - Tôi tin em đã hiểu. Và đừng tự dày vò mình. Một ngày nào đó, nếu được em hiểu tôi hơn. Cát Phượng làm thinh. Thật ra, cô đã thừa hiểu Mạnh Vỹ ám chỉ điều gì. Hắn quả là tên đàn ông thông minh. Cứ như hắn đi guốc trong bụng cô. Và tệ hại hơn, hắn đã biết cô nghe được câu chuyện cúa chị Hai. - Tối rồi, anh không định bắt tôi ngủ đêm trên xe chứ? Cát Phượng nhắc khẽ. - Nếu tôi bảo, sẽ để em ngủ thử trên xe đêm nay, xem có tồi tệ hơn cái đêm đầu tiên ở ĐaLạt. Em chịu không? Mạnh Vỹ ỡm ở. - Này! Anh có bị "ấm đầu" không hả? - Cát Phượng lay tay a nh, cô bực bôi. Như chỉ chờ có thế. Anh tủm tỉm và nhanh như chớp ôm khuôn mặt cô bằng đôi bàn tay nồng ấm. - Phượng rờ thử giùm anh. Tim anh ấm thì có, chứ đầu anh lạnh mát nè. Vừa nói anh vừa nâng mặt cô lên, nhìn sâu vào cặp mắt đang bối rối lẫn sáng tia giận của cô. Anh thì thầm: - Đừng có bướng bỉnh với anh nữa được không Phượng. Anh yêu em cơ mà Phượng. Cát Phượng rùng mình, nhắm mắt. Ôi chao, cô bé ngây thơ cứ ngỡ nhắm mắt để trốn chạy một câu trả lời! Mạnh Vỹ muốn reo to, anh nhẹ nhàng, nhẹ thật nhẹ, mềm thật mềm. Đặt lên cặp mắt khép bờ mi dài cong đang run run của cô vợ trẻ, nụ hôn nóng bỏng. Người Cát Phượng như rung lên. Cô cảm như sống lưng đang ơn ớn lạnh l. Thật trẻ con. Cô cứ nhắm nghiền mắt rồi đưa tay lên tìm mặt anh, đẩy ra. Bàn tay cô bé bị giữ lại trong nụ hôn anh trược dài, êm ái. Và rồi nụ hôn anh dừng lại làn môi cô dịu dàng. Nụ hôn đầu đời của cô bé hai mươi tuổi. Sau một tháng làm vợ. Và hai mươi ngày trăng mật! Cát Phượng như mềm ra tan đi trong nụ hôn nồng đắm đuối của anh. Dù làn môi còn vụng dại. Cô vẫn cảm nhận được vị ngọt môi anh. - Phượng ơi! Anh gọi thật tha thiết. - Dạ! Cát Phượng ngọt ngào. - Có còn ghét anh không? - Còn, ghét nhiều là khác. - Trời ơi, đừng ghét anh nữa Phượng. Để cho anh được mãi yêu em nha. - Không cho! - Em dám! - Dám chứ sợ gì ai? Cát Phượng vừa cong môi. Lập tức bị bờ môi đa tình tham lam của anh nhấn chìm vào say đắm. Họ đã là của nhau, đơn giản và dễ dàng vậy sao? Cát Phượng thả hồn mộng mơ đi hoang trong tình yêu vừa chớm nở. Yêu là thế ư? Có gì ghê gớm lắm đâu nhỉ? Cát Phượng chỉ biết Mạnh Vỹ trong mắt cô hiện tại dễ Thương nhiều lắm. Cô quên tất cả. Chỉ còn bên co6 là người chồng đẹp trai, biết chiều chuộng và yêu thương cô thôi. o0o Bà MQuân ngạc nhiên nhìn hai đứa con. Hình như tụi nó đang có niềm vui gì thật lớn. Nhìn nét mặt cả hai, bà hài lòng và thầm mừng cho buối về quê thăm mẹ của con dâu. Từ buổi cưới tới nay, chưa khi nào hai đứa nó rạng rỡ hạnh phúc như bây giờ. Lạy trời, mong ông chở che cho hạnh phúc của con trai bà. Mạnh Vỹ vui vói người nó yêu thương. Thì lòng bà mới thanh thản nhẹ nhàng. - Mẹ Ơi! Cát Phượng muốn thưa cùng mẹ một câu chuyện đó - Mạnh Vỹ hớn hở. Anh ôm siết bờ vai vợ, dìu xuống ghế cạnh mẹ. - Có chuyện gìqu cần, con cứ nói, mẹ luôn sẵn sàng ủng hộ con đó CPhương, nào, nói cho mẹ nghe đi. Bà MQuân dịu dàng. Cát Phượng lúng túng. Cô đưa mắt nhìn Mạnh Vỹ dò hỏi. Bởi cô chưa hiểu anh muốn nhắc cô điều gì cả. Nhìn mặt vợ, Mạnh Vỹ bật cười giòn: - Trông em kìa, ngại gì nữa khi mẹ đã mở lời cho em. Cát Phượng ngơ ngơ: - Anh định cài em gì thế hả? - Chứ không phải em muốn xin mẹ, cho đi học gì? Mạnh Vỹ tỉnh queo. Cát Phượng sững người, cô mừng quýnh trong khi bà MQuân chưng hửng. - Có đúng như lời chồng con nói không Cát Phượng? Mạnh Vỹ đạp vào chân Phượng một cái ngầm bảo! Đừng có sợ. CPhương hơi do dự, cô hỏi ngược lại: - Nếu con xin mẹ điều ấy, mẹ có bằng lòng không ạ? Bà MQuan cười cười: - Mẹ chỉ hơi bất ngờ chút thôi. Người con hỏi ý kiến phải là chồng con kìa. Nó chẳng dễ gì để con được tự do dugn dăng dugn dẻ đi học nữa đâu. Với mẹ, con đi học lại cũng tôt. Còn một năm nữa, nếu có bằng cấp trong tay biết đâu con sẽ làm nên những chuyện bất ngờ. Phải không con trai? - Mẹ à! Việc Phượng đi học lai, là do con muốn. Nếu mẹ không thấy phiền toái gì ở Phượng thì conxin phép mẹ, còn ba tuần nữa hết hè. Cát Phượng tiếp tục trở lại trường. Mạnh Vỹ nghiêm trang. Bà Quân nheo mắt nhìn con trai, giọng bà hơi cao: - Với một điều kiện con không được gây phiền phức cho vợ con. Nói thẳng ra con không nên ghen tuông bừa bãi để gây cảnh chia lìa ngu ngốc. Và cuối năm học là phải chuẩn bị cho mẹ một nhóc tì cháu nội. Được không Cát Phượng? Mạnh Vỹ gãi tóc: - Con cam kết với mẹ, sẽ để Phượng vô tư học tâp. Và với người không quen biết, con vẫn nhận vai "chàng trai si tình" bên cổng trường để đón đưa trọn vẹn. Cát Phượng chớp thời cơ, cô láu lỉnh. - Có mẹ làm chứng. Một lời nói, nặng ngàn cân. Anh không được tự ý bôi nhọ bản hiệp ước nha. Mạnh Vỹ tinh quái: - Xong ngay. Nhưng còn điều kiện thứ hai của mẹ, em liệu đền ơn trả nghĩa người làm chứng cho em chứ. - "Chúa ơi! Cái này thì... ". Cát Phượng đỏ mặt. Cô then thũa - Thư mẹ, mẹ đã cho phép con đi học thì xin mẹ cho con được... lùi lại điêu kiện của mẹ vào năm sau. Học xong rồi hay... chứ không lũ bạn con nó ghẹo con chết thôi. Bà Quân cười gục gặc đầu: - Mẹ đồng ý. Miễn là cơm lành canh ngọt. Mẹ tin ở con Phượng à. Nếu chồng con có điều gì khúc mắt. Phải cho mẹ biết nha con. - Con cám ơn mẹ. Cát Phượng thật sự vui mừng và an tâm trước tấm chân tình của mẹ chồng dành cho cô, Mạnh Vỹ nhăn nhó: - Mẹ Ơi! Bao giờ mẹ mới hết nghĩ xấu về con trai mình chứ? Giờ đây mẹ luôn thấy một Cát Phượng của mẹ. con không có chịu đâu mẹ. - Ây da! Con trai chi kỳ rửa. Tỵ nạnh với vợ, coi chừng thiên hạ họ chê bai. Đàn ông phải xứng phận nam nhi chớ - Bà Quân xía ngón tay vô trán con trai rồi quay sang Phượng - Coi chồng con đấy. Có giống ai không Phượng? Cát Phượng tinh nghịch: - Dạ. Con thấy giống... - Nè! Cô bé bướng bỉnh, chớ có bảo chồng mình giống... cọp gái à nha. Mạnh Vỹ tính bơ cắt lời Cát Phượng. Bà mẹ há miệng nhìn con trai. Nó vừa gọi vợ nó là "cô bé bướng bỉnh " vậy là sao nhỉ? Bà liếc mắt sang con dâu. Cát Phượng đang nghĩnh mặt. - Mẹ Ơi! Con thấy anh thiệt giống con trai bà chủ vựa trai cây. Cả hai mẹ con bà Quân cùng đưa mắt nhìn nhau. Và rồi phá lên cười giòn giã. "Con bé ngộ thiệt. Nói năng lí lắc dễ thương, hèn chi thằng con bà không chết mê chết mệt cho được " Đưa mẹ về phòng nghỉ. Mạnh Vỹ quay lại dìu vợ lên lầu. Anh cứ muốn hát to lên bản tình ca tuyệt diệu Cát Phượng ơi! Cuối cùng thì trái tim em đã đón nhận tình yêu của anh rồi. Chỉ chợt nghĩ tới những giây phút được cùng Cát Phượng tắm trong dòng suối tiên dịu ngot, anh đưa cô đi hái trá cấm địa đàng. Là toàn thân anh đã rạo rực ngất ngây những khát khao ân ái. - Cát Phượng! Cảm ơn em đã cho anh những điều kỳ diệu của trái tim. Mạnh Vỹ cúi thấp, thì thào bên tai Phượng. - Sao hả cảm ơn? Cát Phượng cắc cở. - Đừng hói anh những điều đó, lúc này khi trái tim anh đang thèm khát em ghê gớm. Cát Phượng le lưỡi: - Thèm khát em! Không lẽ anh định ăn thịt Phượng ư? - Cô bé ngốc nghếch đáng yêu của anh. Sao lại ăn thịt em chứ? Ý anh chỉ muốn nói là anh yêu em thôi. ánh mắt nồng nàn quá, nóng bỏng quá. Cát Phượng như thấy mình tan ra trong ánh mắt đam mê của anh. Cát Phượng lúng túng cúi mặt. Mạnh Vỹ siết chặt vợ trong vòng tay, anh thì thầm: - Cho anh được yêu em nha Phượng? - Ư... Cát Phượng run run trong lúc bờ môi nóng bỏng của anh đã đặt xuống môi cô. Cuống quýt nhưng ngọt ngào. Nụ hôn kéo dài như vô tận. Như đưa Cát Phượng tới một nơi nào đó thật lạ lẫm đầy bảo hực.- Ngọt ngào quá! Mạnh Vỹ cạ cạ cằm lên chóp mui vợ thì thầm. Cát Phượng ngẩn ngơ, tròn xoe mắt. - Cái gì ngọt? - Môi em này Phượng. - Anh nạo một cây. Cát Phượng chu môi. - Để anh chứng minh cho em tin nhé. Anh nháy mắt tinh quái. Cát Phượng đề phòng: - Chả cần đâu. - Thì! Em thử yêu anh lần nữa đi. Em thấy liền à. Mạnh Vỹ dụ khị. Cát Phượng tảng lờ, muốn vuột khỏi tay anh. Mạnh Vỹ cười - Anh đố em ra được, nếu chưa chịu yêu anh. - Trời ạ! Yêu gì kỳ quá. Cứ bắt người ta phải... Vậy mới là yêu hả? Cát Phượng la khẽ. Mạnh Vỹ chẳn để cô được nói nhiều. Anh chờn vờn lại muốn cúi tìm môi cô. Cát Phượng chớp mắt. Trong một thoáng nhìn anh. Cát Phượng đọc được từ anh sự thoa? mãn, hả hê qua ánh mắt sáng như sao của anh. Cát Phượng mím môi. Không hiểu từ đâu nỗi bực tức tràn ngang lời nói dịu dàng. Và trả lại bên Mạnh Vỹ một Cát Phượng trơ lỳ lạnh băng và bất cần đời. Một Cát Phượng chua ngoa đanh đá. Của xa lạ chắng thể gần!... Cát Phượng hất tung vòng tay anh, cô gằn giọng. - Yêu anh! Trả lời tôi đi, anh nghĩ sao về danh từ này? Mạnh Vỹ chưng hửng khi thấy Cát Phượng đột nhiên thay đổi. Anh vẫn cười cười khi nghĩ vợ mình con đang ngượng nghịu trước tình yêu vừa đột phá trái tim. - Em sao thế Phượng? Những gì mình tìm đến với nhau như em đã đón nhận, thì chính nó là tình yêu chứ sao nữa cô bé. Anh giơ tay làm cứ chỉ âu yếm trên tóc vợ. Ngờ đâu Cát Phượng lạnh lùng né tránh. Và phủ phàng trả lời anh: - Là thế ư? Tầm thường quá mà tại sao anh chưa chịu nhận ra chứ? Tình yêu cúa anh chỉ là đâu môi chót lưỡi. Là sự ham muốn hèn hạ của một con người. ANh đang hả hê vì tưởng đã đo ván được con bé dại khờ này hả - Cát Phượng tuôn ra những lời lẽ chua lòm, chói tai - Còn khuya! Tôi muốn thử xem anh coi tôi trong tình yuê cúa anh ngọt ngào hay đáng chắt. Tôi! Chứ không phải Như Đông? Không phải như bao cô gái khác chạy theo tình yêu giả dối cúa anh qua một vòng tay ôm, một nụ hôn dài. - Cát Phượng! Thì ra... em đã biết chuyện về tôi và Như Đông? Mạnh Vỹ ngập ngừng bối rối. - Biết! Nhưng tôi muốn anh diễn tiếp vớ kịch của anh. ANh là một tên lừa đảo tình yêu khốn nạn nhất. Anh yêu chị tôi. Hai người đã có với nhau bao kỹ niểm? Và cũng vì quen anh, chị tôi càng ngày càng quá quắt, càng hư đốn trong tình cảm với mẹ với em. Khen thay cả hai người đã lừa dối tôi, lừa dối cá mẹ anh để được yuê nhau. Tại sao chứ? Tại sao anh không cưới chị ấy? Tại sao? ANh trả lời tôi được không? Cát Phượng nói như hét. Lời cô bé khô khốc. Mạnh Vỹ cúi đầu, anh thở dài: - "Cát Phượng không vô tư như mình tưởng. Cô bé biết giấu nỗi đau vào sâu trong tâm khảm. Cô bé đang lên án mình. Trước Cát Phượng, anh thấy mình không con `đủ sức đế chốn chạy những đam mê vụn vặt nữa. Và bây giờ... Không! Anh không tin Cát Phượng lại thù oán anh. Cát Phượng không yêu anh? Bằng chứng còn rành rành trên môi anh. Nụ hôn vụng dại ngọt nồng. Nụ hôn trinh nguyên của tình yêu thật sự? Lẽ nào?... " Mạnh Vỹ trầm ngâm suy nghĩ. Anh đâu hay Cát Phượng không ngừng quan sát anh. Để mỗi đổi thay qua đi trên khuôn mặt cương nghị đẹp trai kia. Trái tm cô bé lại quặn đau,day dứt. Đừng tìm câu trả lời Mạnh Vỹ. Dù trên pháp lý tôi đã là vợ anh. Tấm thân nay `anh cứ thoá thuê dày vò. Song vĩnh viễn tôi hận anh. Vĩnh viễn trái tim tôi mang vết đau nhức cúa kẻ bị dối lừa thì không bao giờ tôi là của anh đâu. Trái tim tôi sẽ đi tìm cho riêng mình một tình yêu, một mặt trời nhỏ. Thể xác tôi anh giữ. Trái tim tôi, sẽ có người khác giữ. - Cát Phượng, em dám nói với tôi như thế? Mạnh Vỹ tức tối, chồm đến ghì mạnh bờ vai cô. - Dám chứ, sợ gì ai? Cát Phượng ngông nghênh và điềm nhiên. - Tôi, tôi sẽ phá nát cuộc đời em, tôi sẽ cấm em ra khỏi nhà. Anh gầm lên. - Dễ mà. Anh cứ thử đi. Cát Phượng lạnh lùng, bàn tay cô bé giật tung tà áo mỏng của mình. Chiếc áo ngủ mong manh bị xẻ toạc, để lộ ra trước mặt Mạnh Vỹ một bộ ngực tròn căng mịn màng. Mạnh Vỹ sững sờ. ánh mắt anh như hoá lửa trước vẻ đẹp của vợ mình. Cát Phượng đấy! Tình yêu mà hơn bốn năm anh khát khao! Cát Phượng đấy. Người con gái thơ ngây đã cho anh quyết định xoá một nét mực gạch ngang bao nợ nần cúa mẹ mà có lẽ trọn đời cô bé chưa hẳn đã trả nổi. Lồ lộ trước mặt anh là nét vẽ của tạo hoá, cũng chính là những đam mê thực dụng một đời người. Anh muốn được đặt môi mình lên làn da mịn màng của vợ, nơi anh biết sẽ ngọt ngào đầy khát khao yêu thương. Mạnh Vỹ oằn người có đè nén những đòi hỏi dục vọng đang ùn ùn dâng cao trong tay anh, đốt cháy lồng ngực anh. Anh quay đi, rả rời. - Tôi không ngờ một cô bé trông mong manh như em lại chứa cả một trời nghị lực. EM hãy bình tỉnh lại. Thời gian! Tôi muốn thời gian sẽ là câu trả loi8` trugn thực nhất cho mỗi trái tim mình. Cát Phượng nhếch môi: - Có nghĩa là tôi được tự do hoàn toàn. Mạnh Vỹ lắc đầu: - Không hẳn. Em trở lại cuộc sống của em như ngày chưa cưới. Song vẫn bị ràng buộc bởi lời thề trước Chúa. Em sẽ tự do sau ba năm tôi đi du học. Trớ về nếu chúng ta vẫn chắng thể hoà hợp. Lúc ấy tôi sẽ cho em quyền quyết định. - Cảm ơn! Nhưng tôi nghĩ ngay bây giờ cũng con kịp, anh có thể quay lại với chị Hai tôi. - Cát Phượng! Tha lỗi cho tôi. Con tim nó có lý lẽ riêng của nó. Tôi không yêu Như Đông. Và bây giờ càng không thể loạn luân - Anh giơ tay phát một cử chỉ ngăn lời vợ - Chúc em ngủ ngon. Anh quay lưng ra cua8?. Bỏ lại Cát Phượng thẩn thờ xa vắng với tâm sư. o0o - Cát Phượng, ta cảm thấy như nhà ngươi có điều gì u uẩn? - Hạ Dung x'et nét nhìn bạn - Phải chăng giữa nhà người và Mạnh Vỹ không hạnh phúc? - Nhỏ định làm luật sư hả? Bửa nay bày đặt tra xét bạn bè - Cát Phượng trợn mắt - Hãy lo cho nhỏ đi. Coi chừng qua tôi "hăm" là bị ê sắc ế nghe mu ơi? - Hê! Xưa như trái đất Phượng ơi. Còn lâu ta mới sợ ế. Khối chàng xếp hàng ngoài cổng kìa. Ta chưa ngu dại để lao đầu vô thòng lọng đâu. - Nhỏ chửi ta ngu? - Ai dám? Ta khác, nhỏ khác. Mỗi cuộc đời mỗi cảnh ngộ. Ai biết đâu mà định lối đi cho mình. Ý ta chỉ nói ta còn thích long nhong, ta còn thích những trò chơi con nít. Ai ăn giùm tớ cóc me chua? Ai trốn học bỏ giờ ra cổng trường ăn bún riêu bò bía chứ? Hạ Dung thao thao bất tuyệt: - Hừ! Cái miệng nhỏ độ rày "hoang đàng " ghê nhỉ? Cát Phượng bĩu môi, dài giọng: - Bộ cứ có chồng là không được quyền đi nhong, không được ăn quà vặt nữa chắc? Xưa rồi mụ Ơ. Riêng ta, ta vẫn đi học, vẫn la cà quán cóc vỉa hè cho nhỏ coi. - Hả? Nhỏ đi học? Thiệt không đấy. Đừng bắt ta mừng hụt nha. Hạ Dung tròn mắt, miệng reo to: - Thiệt đứt đuôi con nòng nọc nhỏ ơi. - Ôi! Nếu thế, anh chàng Mạnh Vỹ của ngươi cũng dễ chịu quá nhỉ. Và bà mẹ chồng ngươi cũng đồng ý chứ Phượng? - Không thế, sao ta đi học được. Nhỏ nói chuyện lãng nhách à. Cát Phượng làu bàu. - Thế là nhất nhà người rồi nghe Cát Phượng. Phải chi có tên con trai nào ngỏ ý cầu hôn ta, kèm điều kiện cho ta tiếp tục tới trường. Ta sẽ đồng ý cái "rụp" cả tay lẫn chân. Hạ Dung mơ màng. Cát Phượng phì cười. - Chết nghe Dung, chuyện này do mi nói à nha. Để ta sẽ nói rõ tâm nguyện cúa mi cho anh chàng "bốn mắt" Kha Lâm. Đám bảo chàng rinh nàng về dinh liền à. - Con khỉ. Đường không nói nhảm nhí chi vậy? Ta đâu đủ tư cách bước chân vào nhà bà chủ tiệm vàng - Hạ Dung le lưỡi rùn vai - Chỉ nhìn thoáng dáng điệu kiêu căng phách lối của bà chị và em gái Kha Lâm, ta đã ngứa gan rồi. Bắt ta sống chung với họ, thà đem ta nhốt chung chuồng với mấy con sư tử trong sở thú còn vui hơn. - Quỉ sứ ăn nói như mi không sợ KLâm nghe được buồn... năm phút à? Ăn thua ở hắn kìa. Hắn mà yêu t hương mi. Thì mấy mụ chị em chồng cũng đành nuốt cục nghẹn vào bụng t hôi. Hạ Dung ghé sát mặt Cát Phượng, nhìn đăm đăm, khiến Cát Phượng nhột nhạt: - Ta lạ lắm sao mi nhìn? - À! Vẫn là Cát Phượng của hôm qua e ấp dưới gốc phượng. Cát Phượng của mếu máo rũ rượi buồn khi nghe tin có người đi hỏi cưới. Cát Phượng cúa nhút nhát và lạnh lùng vô cảm với bọn con trai - Hạ Dung tửng tửng búng ngón tay, cười cười - Khen thay cho anh chàng Mạnh Vỹ có đủ bảy mươi hai phép thuật, đã biến Cát Phượng thành một cô vợ biết nói lời yêu. - Bày dặt văn hoa, thấy ghét. Nhưng kệ mi đấy Hạ Dung. Nếu muốn được làm người lớn, mi thử một lần đi. Cát Phượng kênh mặt: - Đừng xúi dại ta nhỏ ơi. Đâu phải ai cũng sa vô một ngôi nhà hạnh phúc như mi. Hạ Dung xua tay. Cát Phượng nhếch mép: - Ai nói mi hay, nhà Mạnh Vỹ hạnh phúc? - Ủa! Chứ cái miệng nhà người chẳng vừa khoe là tự do, là được đi học đó thôi. Hạ Dung ngạc nhiên. - Ra thế? Hạnh phúc một đời người chỉ ccần qui tụ Ớ vài điểm nhỏ đó thôi ư Hạ Dung? - Cát Phượng chợt chùng giọng - Có bao giờ Dung nghĩ tới những điều sâu xa hơn như tình cảm con người, sự hoà hợp của tâm hồn? - Cát Phượng! Thật ra, nhà ngươi đang có tâm sự gì chứ? Bác Quân khe khắt khó chịu? Mạnh Vỹ chẳng yêu thương gì Phượng, đúng không? Cát Phượng lắc đầu: - Trời đất! Mẹ chồng ta rất mực cưng chiều ta. Bà chấp nhận cho ta trở lại học đường hoà mình vào xã hội. Còn Mạnh Vỹ, yêu ta hơn cả sự tưởng tượng của ta và nhỏ cộng lại. Có điều nhỏ hắn biết, ta chưa hề yêu ai, lấy chồng do hoàn cảnh ép buộc. Nên không làm sao một sớm một chiều ta yêu thương chồng mình được. Nhất là... - Là sao? Hạ Dung cướp lời: Đừng bảo với ta, Cát Phượng không yêu chồng, vì trái tim đã có hình dáng khác. - Ghét nhỏ thiệt. Chưa gì dã chui vô họng người ta ngồi rồi bày chuyện đoán mò.- Cát Phượng lườm lườm - Dugn có còn là bạn Phượng không đây? - Con khỉ, hỏi vậy đó hả? - Hạ Dung nhảy đỏng làm mặt giận. - Đời hay thật. Mới buổi nào còn chụm đâu vào nhau cười rinh rích, giành nhau từng miếng cóc chua chua. Vậy mà nay, người ta coi mình chẳng bằng một chiếc lá vàng rơi. Cát Phượng chưng hửng: - Hạ Dung! Buổi gặp nhau hôm nay, ta muốn kể nhỏ nghe một câu chuyện, để mong nhỏ cho ta một lời khuyên. Bây giờ thì ta biết, ta sẽ mất luôn tình bạn thân thiết nữa. Hạ Dung im lặng, quay qua ngó Cát Phượng. Con nhỏ bạn ngang tàng bướng bỉnh, lí lắc vô tư nhất trong số năm đứa con gái chơi chung nhau suốt ba năm trung học. Cát Phượng giỏi việc nhà, học càng giỏi. Hạ Dung trước giờ vẫn thân và thương Phượng nhất, dù hoàn cảnh Dugn khá giả hơn Phượng nhiều. Hạ Dung còn nhớ có lần KLâm cứ tò tò theo một bên tán tỉnh. Những lúc ấy Cát Phượng như một cái bóng của cô, im lặng và lẫn tránh mọi câu hỏi để rồi Hạ Dung phải bật thốt: Bao giờ hai đứa thành người lớn sẽ lấy chung một người. NGờ đâu, Cát Phượng lại bỏ bạn bè, để theo chồng sớm nhất. Hạ Dung vẫn tưởng Cát Phượng sung sướng đủ đầy. Cát Phượng được yêu và được chính cá bà mẹ chồng khăng khăng đòi cưới cho bằng được. Lẽ nào? Đó chỉ là một cái cớ để vùi đập một nhan sắc? Cát Phượng nói được thương yêu chiều chuộng. Vậy sao ánh mắt nhỏ u buồn? Và những lời Cát Phượng nói ra như thổn thức, như xót xa một điều gì? - Hạ Dung nao lòng trước dáng điệu buồn bã của bạn. - Cát Phượng. Cho Dung xin lỗi. Thật ra Dung luôn lo cho Phượng, luôn van vái mẹ bề trên giúp Phượng được an bình hạnh phúc. Hạ Dung, nhỏ chẳng có lỗi gì. Chỉ tại dạo này Phượng cứ hay ngớ ngẩn. Cát Phượng thở dài, cô bé nằm duỗi chân, tay luồn dưới đầu, mắt ngó lên trần nhà đăm đăm. - Dung ạ, câu chuyện Phượng muốn kể Dung nghe. Xin Dung đừng nói lại với bất cứ một ai nha. Bởi nó là danh dự gd Phượng. Hạ Dung gật đầu im lặng. Cát Phượng trầm trầm, kể cho Dung nghe câu chuyện giữa hai vợ chồng. Cô bé chắng giấu bạn một điều gì. Hạ Dung bàng hoàng trước câu chuyện Phượng kể. Chúa ơi! Lẽ nào mẹ bề trên đang trừng phạt cô bé bướng bỉnh Cát Phượng? Nếu không sao còn có thêm cảnh tình của Như Đông với Mạnh Vỹ. Như Đông đẹp rực rỡ sắc sảo. Như Đông khôn ngoan lọc lõi biết chạy theo kiểu kia mốt nọ. Như Đông không là Cát Phượng chỉ biết hiếu thảo với mẹ nghèo, cam phận với cuộc sống bình dị. Giữa hai chị em, Như Đông khác chi vì sao sáng giữa bầu trời đêm. Cát Phượng chỉ là bôn sao mờ, chưa hiện rõ nét. Vậy mà Mạnh Vỹ yêu Như Đông, lại nằng nặc đòi cưới cho được cô em Cát Phượng? Phải chăng Mạnh Vỹ đã tự mình tìm ra một nét độc đáo của nhỏ Phượng? Hạ Dung ngẩn ngơ: - Cát Phượng nghe tận tai lời trách móc cúa chị Như Đông thật? - Ừa! Cát Phượng mím môi. - Lúc ấy nhìn mặt Mạnh Vỹ, nhỏ thấy gì không? - Ta đâu nhìn thấy "hắn " Nhưng mọi lời nói của hắn đều nhầm bao bọc cho ta, và khuyên chị Hai nên dừng lại. - Ta không ngờ nhà ngươi bị rơi vào tình cảnh éo le vậy.- Hạ Dung chắc lưỡi. ánh mắt cô bé sắc lẻm - Phượng à! Bây giờ thì ta tin tưởng ở chồng người hoàn toàn yêu thương nhà ngươi thiệt tình. Cogí đáng để cho nhỏ khó xử đâu chứ. - Có đấy! Cát Phượng nhỏ giọng - Mấy lúc gần đây, ta tưởng ta đã cảm nhận được tình cảm con tim ta dành cho Mạnh Vỹ. Nhưng khi nghe những lời ngọt ngào cúa hăn", chả rõ vì đâu ta cứ ghê sợ một cái gì khó nói. Ta hình dung ra không phải ta trong vòng tay hắn, mà nụ cười ánh mắt kia, thực ra hắn đang tỉ tê với chị Hai ta, với con nhỏ Thục Đoan kiêu kỳ... và ta đã đùng đùng nổi giận. Cát Phượng thớ dài, cô bé nhìn bạn bằng ánh mắt buồn khẩn khoản: - Nói cho ta biết đi Dung, đó có phải là ta đã biết yêu thương? Và ta đã bắt đầu biết ghen hờn tức tối? Như vậy có đúng không Dung? - Ơ... Chuyện này... ta... ta chưa hề có kinh nghiệm. Ta đã yêu ai đâu mà nhỏ hỏi ta chứ. Hạ Dung lúng túng: - Nhưng theo kinh nghiệm ta thấy. Ý chết, quên mất, ta muốn nói kinh nghiệm rút ra từ những trang tiểu thuyết ấy, thì có lẽ đúng là nhỏ đã hơi hơi yêu chồng rồi đấy. Đã biết yêu thương tất biết ghen ghét với những người khác. Đời mà ai ngu gì chia trái tim người mình yêu cho kẻ thứ ba chứ. Cát Phượng trầm ngâm: - Ta cứ xót xa và uất ức một điều gì. Phải chi người đó là Thục Đoan, ta vẫn dễ đối xử hơn. Đằng này lại chính là chị ruột ta. Thật ra ta không có quyền trách bất cứ ai hết. Bởi tình yêu nó có tiếng gọi riêng biệt. Chị Đông yêu Mạnh Vỹ trước đây. Còn bây giờ chị đã là vai vế bề trên. Tại sao chị còn muốn phá ta? Chị còn muốn giành đoạt lại Mạnh Vỹ. Ta khổ lắm Dung ơi. - Lẫn thẩn quá Cát Phượng. Ăn thua ở nơi Mạnh Vỹ kìa. Anh ấy yêu thương mi là đủ. Còn chị Như Đông, một ngày nào đó chị sẽ tự hiểu mình, hiểu người. Nhỏ cứ lờ đi, coi như chưa bao giờ nhỏ biết chuyện đó. - Ta cũng cầu xin ơn trên, đức mẹ lòng lành độ cho ta giữ vững tình yêu và nghị lực, để mắt mẹ ta đừng sớm mờ lệ tủi. - Phượng à. Ta thắc mắc lắm nghen. Đêm tân hôn ấy... nhỏ... có thấy sợ không. Hạ Dung hơi bất ngờ hỏi bạn. - Chuyện này... Cát Phượng muốn cười phá ra trước vẻ mặt lơ ngơ cúa bạn. Chợt nhớ cô không nên nói toạc ra cía sự thật khó tin là, sau hai tháng làm vợ, cô vẫn là con gái. Và có lẽ cô vẫn cứ trinh nguyên đến vài năm nữa kìa. Tủm tỉm, Cát Phượng cười tỉnh bơ: - Quỉ mi đâu không. Hỏi chi lạ ba cái chuyện kỳ quặc đó. Muốn biết cứ lấy chồng khắc rõ. Hạ Dung lè lưỡi: - Kinh dị lắm. Chỉ nghĩ tới cảnh tự dưng cái hai kẻ lạ hoắc lạ hươ bỗng nằm bên nhau ngủ được. Thôi ta chả thèm đâu Phượng. - Ta đủ kiên nhẫn để chờ xem nhà ngươi đám phòng không lẽ bóng. Hay bất chợt một đêm mưa đơn độc, một mình gối chiếc chăn đơn. Lại hét ầm lên: Mẹ Ơi, con hổng chịu đâu. Hãy cưới cho con một tấm chồng. - Con khỉ, mi dám nói ta thế hả. - Sao không? Hè! Phượng ơi, Nhã ơi, Trang ơi... Các người giúp ta tìm một tên con trai đi, kẻo ta... Hạ Dung nhào sang, thọc lét Cát Phượng. Bị nhột Cát Phượng oằn mình lăn lộn, tiếng cười lại đứt đoạn từng cơn. Hai cô gái ôm nhau cười thoa? thích. Cát Phượng quên đi những giọt đắng u buồn, cho buổi sáng mai nay cô bé sẽ ra phi trường tiễn Mạnh Vỹ ra đi. - Phượng ơi! - Gì? - Phượng đã thèm ổi và thèm cái vị chua lè của khế, của chùm ruột chưa hử. Hạ Dung tinh quái. - Hổng dám đâu, ta có bao giờ hết thèm các vị chúa tể chua cay... Cát Phượng nuốt nước miếng, dụ Hạ Dung - Đi chợ Cầu Muối kiếm sầu riêng ăn đi Dung. - Hôm nay đổi tông hả? Dung trố mắt. - Ừa, lâu rồi còn gì, bọn mình đâu có ăn món quí tộc này. - Nói vậy, tức là bữa nay nhỏ sẽ chỉ đẹp cho Hạ Dung một bữa đã thèm. - Xong ngay! Đi luôn há. - OK! Cát Phượng điệu nghệ rồi đó nha. Đi thì đi chứ ngu gì, có người mời ăn mà từ chối là một tội khiếm nhã đó bạn. Cả hai nhìn nhau ngơ ngác, rồi bỗng phát lên cười ngặt nghẽo. Vừa cười vừa lo sửa soạn lại "dung nhan mỹ miêu" để ra phố đi tìm nơi trút niềm u uẩn cúa bao tử đang quậy quậy đòi ăn...