Vừa nói cô vừa tháo chiếc lắc bằng vàng 18 đeo nơi cườm tay ra. Bà Quân nhẹ nhàng:- Con không thích đẹp, sao lại trả cho mẹ.Mẹ già rồi, làm sao đeo đươc. Đẹp hả. Ừ! Đẹp,Phượng thích lắm, cả bạnPhượng nữa. Nhỏ Oanh Nhã ấy, cứ thích được khen đẹp cơ - Cát Phượng lại cười - Mẹ, là mẹPhượng thiệt hả. Phượng thèm ăn ổi. CaY6 ổi góc vườn thơm thơm ấy. Mẹ nhớ hái choPhượng nha. Gọi luôn Hạ Dung cho con nữa. Dùng đây nèPhượng ơi! - Hạ Dung mừng rỡ, ôm chầm chậm bạn lắc lắc -Phượng ơi. Cặp mắtPhượng hơi sáng lên tí chút. Nhưng cô gái vẫn cứ lạc lẫm. Hạ Dung củaPhượng tốt lắm cơ chỉ tổi nhỏ ấy ham ăn hơnPhượng nữa. Mẹ nhớ đem nhiều ổi với muối ớt nha. ChoPhượng làm tiệc đãi lũ bạn. P. không nhân ra Dung sao chư '? - Hạ Dung lắc lắc bờ vai Phượng. Ê! Đừng giỡn thế, đau vaiPhượng với lại anh Vỹ, ảnh không thích ai làm đauPhượng đâu. Hạ Dung nất nghẹn:- Hạ Dung là ta đây nè P, Dung sẽ mua cho P cóc ổi, me chua nha. Hạ Dung hả? Cóc ổi hả. Ờ hảPhượng nhớ rồi.Phượngchỉ thèm ổi thôi, choPhượng đi. Bàn tayPhượng chìa ra. Nụ cườiPhượng đẹp đến mềm đá băng.Song ánh mắt Phượng thật là buồn bã. Hạ Dung bật khóc tức tưởi, cô lao vào tay Phạm Vũ:- Cát Phượng nó mê nữa rồi anh Vũ ơi. Nó chỉ nhớ một người mẹ thôi. Đến em nó chẳng nhớ ra. Làm sao anh Vũ, làm sao trả nó lại cho em đi mà. Bình tĩnh đi Dung, Cát Phượng tỉnh lại đã là may mắn lắm rồi.Chúng ta đành chờ thời gian thôi. Anh tin một cô gái có trái tim nhân hậu như Cát Phượng, ông trời không đành đoạn cướp đi của em đâu. - Phạm Vũ vồ về người yêu. Bà Quân khóc lă.ng lẽ:- Vũ à! Hãy gọi mẹPhượng lên đi cháu. Tình mẫu tử thiên liêng mới may đủ sức đánh thức trí nhớ của Cát Phượng. Phạm Vũ gật đầu:- Có lẽ phải vậy thôi thím.Bây giờ thuốc thang không mấy cần thiết choPhượng nữa. Thím cho người đi mời mẹ Cát Phượng xem sao. Hạ Dung níu tay anh:- Anh Vũ về tắm rửa, lấy xe chở Hạ Dung qua bên Thủ Thiêm.Dung muốn rủ luôn bạn bè cũ của hai đứa tới đây. Biết đâu, kỷ niệm tuổi thơ sẽ trả Cát Phượng về cho Dung. Cũng được, anh sẽ đi với Dung. Thím Ba ở lại đây trông nom Cát Phượng, thím nhớ đừng để Mạnh Vỹ giap mặt trhím ấy lúc này.Nếu không khó lòng cứu thím ấy. Bà Quân lặng lẽ gật đầu. Số phận con trai bà. Có phải ông trời đang trừng phạt cái tính đùa giỡn với đàn bà nơi nó không. Duy nhất chỉ có một đứa con, bao năm qua bà cưng chiều nó quá mà. Nên nỗi càng ngày nó càng sống buông thả. Bà đã có lúc muốn ngăn chặn con.Nhưng rồi bà lại nghĩ đàn ông con trai cứ để nó được thoải mái lựa chọn, phàm sinh ra làm kiếp nam nhi càng ăn chôi, thì càng biết thương yêu người nào chọn làm vợ. Con ngựa chứng là con ngựa giỏi chỉ cần tay nài cho cứng. Vì nghĩ suy như thế bà đã cho con được tự do.Mạnh Vỹ không tệ như bao kẻ cùng trang lứa. Ăn chơi đó, nhưng học hành cũng rất giỏi.Rồi khi nắm trong tay cả công ty lớn, mọi việc Vỹ đều giải quyết vẹn tròn. Lợi nhuận hàng mấy năm nay nhập vô tài sản cha ông Vỹ để lại càng lớn. Thương và tin tưởng nơi con.Bà cho con được tự do lựa chọn vợ.Nhà bà giàu có rồi.Bà cũng không ham cưới con gái nhà giàu.
*
°° Bà Hồng và Như Đông đã gác hết chuyện nhà lại để lên thành phố lo cho Cát Phượng. Đã mấy hôm nay Cát Phượng có tỉnh táo hơn. Cô gái đã nhận ra mẹ, ra chị. Tuy chưa trọn vẹn và nhờ có cả hai bà mẹ, Cát Phượng được dồ dành, đã ăn uống được chút đỉnh. Bệnh viện không còn là nơi dầy đủ điều kiện để Cát Phượng phục hồi chức năng trí nhớ.Phạm Vũ đã thưa với hai bà mẹ, xin cho Cát Phượng được về nhà.May ra cảnh vật thân quen, với không khí gia đình bè bạn. Cát Phượng sớm trở lại bình thường hơn. Nơi căn nhà nhỏ đã được sửa sang khang trang, trong khu vườn xum xê cây trái của vùng Lái Thiêu.Cát Phượng được mẹ cận kề chăm chút.Bà Hồng vẫn giữ nguyên những đồ vật tuổi thơ của con gái.Cát Phượng nằm đong đưa trên võng, miệng cô bé nhai chóp chép những múi mít tố nữ ngọt lịm, thơm ngào ngạt. Nhìn cô, chẳng ai tin cô gái đó đang bị chìm quên trong một ký ức buồn. ND từ ngoìa ngõ chạy xe vào dựng bên cây trứng cá nơi hiên nhà.Hạ Dung xách cà men đi vô bếp, miệng cô gọi nhỏ:- Dì hai ơi, dì có nhà không? Bà Hồng từ sau bếp chạy ra:- Hạ Dung hả con.Dì Hai đây.Con về hồi nào, mà xuống dì sớm quá vậy? Con mới về hồi sớm mai này dì ạ. Đưa mắt nhìn quanh tình hình dáng bạn. Hạ Dung thất giọng - Cát Phượng có đỡ chút nào không dì? Nó dậy chưa? Bà Hồng cười tươi:- Từ bữa về dưới này, có ngày nào nó chịu dậy sau năm giờ sáng đâu con - Chỉ tay ra vườn bà cười - Lãnh thổ riêng của nó. Chẳng ai bắt buộc nó rời chiếc võng và chiếc xích đu ấy. Dì nom con bé đã lại sắc người.Duy có trí nhớ còn lơ mơ thôi con. Từ từ mới mong nó lành dì ạ! Có người phải vài ba năm mới nhận diện được cha me anh em. Còn may nó chưa đến nổi nào.Nếu không kiếp này con sống vậy mà lo cho nó - Hạ Dung thủ thỉ. Con bày vẻ chi cho tốn kém vậy Dung. Cát Phượng ăn uống được bao nhieu đâu. Con lui tới để nó vui là quí rồi - Bà Hồng cằn nhằn. Hạ Dung cười cười:- Dì ơi, đây là món ruột của nó mà.Con mua tận ngàoi chợ thị xã đó. Cái dì thuốc về kỷ niệm củaPhượng dì cháu mình đừng tiếc công sức.Biết đâu chỉ một miếng ổi, một chiếc lá rơi cũng đánh thuc8' trí nhớ nó quay về với dì cháu mình. Lời Hạ Dung thiết tha, đầy nhân ái khiến bà Hồng nghẹn ngào. Bạn bè của conPhượng là thế. Đứa nào cũng dễ thương, dễ mến cả, chúng đều trưởng thành, có nghề nghiệp trong tay nhưng chúng không quên mẹ con bà.Cũng chẳng tới mức độ chủng chẳng, khinh khi như bạn bè của Như Đông. Dì Hai à, dì lại nghĩ ngợi điều gì nữa vậy. Con giận dì cho coi.Hạ Dung làm bộ giận dỗi. Bà Hồng khoa? lấp:- Dì có nghĩ chi đâu.Thôi con ra với Cát Phượng đi. Để dì vô bếp nấu cho hai đứa chè đậu van' nha. Hạ Dung tinh ranh:- Có điều bốn lần hai đó dì ơi.Dì liệu đủ đường ngọt chìu tụi con không? Nói thế, các con về đây thăm Cát Phượng đủ cả ư? Dạ có anh Vũ nữa.Họ còn lang thang ngoài chợ.Con sốt ruột vì nhỏPhượng nên về trước. Dì đừng vội làm gà vịt chi nha.Tụi nó đem về đầy nhóc giờ đó. Bà Hồng chép miệng:- Mấy đứa bây bày vẽ chi rườm rà vậy con. Nhà dì gà vịt đầy cả. Về thăm dì là quý rồi rồi mà.Con sao lạ ghê vậy Dung. HS cười xoà:- Con vô tội dì ơi. - Nói xong Hạ Dung ù té chạy ra vườn. Năm mười, mười lăm, hai mươi xong chưa Dung, ta biết thừa nhà ngươi ưa trốn bên khóm trúc chớ gì. Vừa đong dưa võng, Cát Phượng vừa nhẫn nha đọc. Hạ Dung tủm tỉm cười.Vậy là Cát Phượng đang nhớ về lỷ niệm tuổi thơ.Những buổi trưa yên tĩnh, năm đắu con gái học tới lớp 10 rồi chứ còn con nít gì. Cứ họp nhau lại rồi chơi trốn tìm suốt buổi. Và bao giờ Hạ Dung cũng nép mình sau khóm trúc rậm rì.Còn Cát Phượng thì tinh quai hơn.Người ta trốn dưới đất, riêng nhỏ cứ vắt vẻo trên cành cây. Cát Phượng xấu nha.Trốn Hạ Dung ra đây ngồi ăn vụng một mình.Hạ Dung xà xuống ghế xích đu cười. Hạ Dung là ban hả. Coi nào. Cát Phượng cầm tay Hạ Dung lôi lại gần, mắt cô bé săm soi, mieng6 cô lẩm bẩm:- Cái mặt này thì giống Dung ư! Cặp mắt hay liếc bài nữa nè.Há miệng coi, chiếc răng lòi xỉ có còn không đã. Hạ Dung bật cãi:- Hứ, răng người ta duyên dáng làm chết bao con tim, mà biểu răng lòi xỉ. Nói thấy ghét. Cp tỉnh bơ:- Ờ, nó đây rồi.Tất cả của Hạ Dung nhưng sao ta thấy lạ lạ. Vầng trán Cát Phượng nhăn tít lại rồi giãn ra. Cát Phượng dứ dứ ngón tay trên trán Dung:- A! Biết rồi, tại cái tóc này nè. Mọi khi tóc thề sao bừa nay lại tóc tém chư! Hạ Dung mừng quýnh:- Cát Phượng! Tạ Ơn đức mẹ bề trên của nhỏ, đã cho nhỏ nhớ lại con bạn thân này. Nụ cười nở trên đôi môi xinh xắn, tuy còn lơ ngơ lắm.Hạ Dung chìa cà mèn về phía Cát Phượng:- Cát Phượng đói bụng không? Cát Phượng gật đầu, và đã biết hỏi lại:- Gì trong đây thế? Bánh xèo! - Hạ Dung trả lời gọn lỏn. Cát Phượng nuốt nước miếng, chìa tay:- Bánh xèo thiệt? ChoPhượng ăn với. Hạ Dung cười hiền:- P ăn hết đi.Ta mua cho nhỏ mà. Cát Phượng lặp lại, vẻ không tin. ChoPhượng hết. Hạ Dung khong6 ăn hả? Sao tốt vơi ta thế? Hạ Dung cười:- NhưngPhượng ăn cho mau mập còn về đi học vơi Dung chứ. Cát Phượng giở cà mèn, mùi thơi của hành mỡ bốc ra khiên cô bé sáng mắt. Hạ Dung từ tốn:- Để Dung trút mắm ra choPhượng chấm nha. Cát Phượng ăn ngon lành.Nhìn bạn Hạ Dung xót xa.Chẳng bao giờ Cát Phượng ăn uống kiểu này đâu. Bây giờ trí nhớ nó kém đi nênPhượng cũng quên đi luôn phép lịch sự. Cát Phượng ngon không? Ngon! Dung mua đâu thế? Quán dì Năm trên thị xã. Nhớ rồi.Dì Năm mập hay thêm choPhượng một chiếc cuối của chục bánh chớ gì. Cát Phượng lấy tay quệt quệt quanh miệng. Hạ Dung ngăn bạn:- Để Dung lấy khăng lau cho. Kẻo hôi mắm.Ai muốn hôn bạn họ sợ sao. Hôn hả? Sao phải hônPhượng Cát Phượng chớp mắt. Phượng lớn rồi nè.Đâu còn con nít nữa.Để người lớn hôn kỳ. Một thoáng ngẩn ngơ.Hạ Dung quyết định:- Thì anh Vỹ hônPhượng ấy, nhớ không? Cát Phượng vẫn bình thường:- Nhớ. Nhưng anh ấy đi xa rồi, xa lắm. Phượng có muốn gặp lại anh Vỹ không? Cát Phượng lắc đầu:- Để anh ấy đi.P. chỉ nhớ mẹ Quân thôi. Hạ Dung mừng quýnh, cô hét vang:- Dì Hai ơi, ra mà xem.Con Phượng nó sống rồi nè. Đang lui cui dọn dẹp.Nghe tiếng Hạ Dung kêu.Bà Hồng hoảng sợ, bà bủn rủn:Trời ơi, con bé lại sao nữa rồi? Bà lập cập chạy ra vườn, vừa khi lũ bạn Cát Phượng vào đến. Trước mắt mọi người Hạ Dung đang ôm Cát Phượng vừa khóc vừa cười.Cát Phượng thì ngơ ngác. Nhỏ sao thế Hạ Dung? Sao lại cười rồi khóc? Ta mừng cho Cát Phượng. Ta có chi đâu mà Dung bảo mừng cho ta. Mừng chi lạ đời. Còn khóc nữa - Cát Phượng phụng phịu. Hạ Dung quệt nước mắt kể lể:- Phượng ơi Phượng không nhớ gì thật hả? Cát Phượng lắc đầu, cô bé nhìn quanh.Bắt gặp bà Hồng đang mếu máo và đông dảo bạn bè của nhóm ngũ long ngày ấy. Cát Phượng chạy ào tới lao vào lòng mẹ. Mẹ Ơi, sao con lại ở đây? Con gái của mẹ. Con bệnh, mẹ lên trên rước con về dưới này gần tháng nay rồi.Con thật sự khoẻ rồi ư Phượng. Người mẹ rờ rẫm bờ vai gầy của con gái. Bà mừng còn hơn ông trời ban cho bà một hủ vàng. Con thấy mình có sao đâu mẹ. Quay sang nhìn bạn bè.Cát Phượng cười vui:- Hôm nay các tỉ tỉ đến nhà muội để kiếm muội, hay kiếm gì dằn bụng thế - Chợt nhận ra mấy cô bạn thân đều có bạn trai đi kèm. Cát Phượng lúng túng. - Xin lỗi mấy anh nha, taiPhượng mừng quá, nên không kịp có lời chào bạn bè. Oanh Nhã líu lo:- Thế là tụi tao mừng rồi, P thấy nhỏ trở về với cuộc sống bạn bè. Tụi tao chẳng cần ăn gì của nhỏ đâu. Ngọc Mai xen vô:- Hạ Dung thế mà đoán đúng.Hèn chi hai đứa chẳng khác cặp bài trùng. Đợt này về thành phố có ở chung nhà, đừng giành nhau ăn à nha. Quỉ sứ cái miệng mi thì thôi Mai ơi. Hạ Dung thọc tay vô bạn.NM ré lên cười nghặt nghẽo. Anh Vũ ơi, cứu bồ chút coi Mai mà đứt ruột, liệu hồn anh chịu trận. Lãng nhách. Khi không kêu anh Vũ chi vậy? Anh chàng bốn mắt thiết kế thi công bao toà cao ốc kia, sao không kêu đi. Dân xây dựng dàn giáo vững hơn mà. Hạ Dung đốp chát. Cát Phượng nghe nhắc tới tên Vũ cặp mắt sáng lên, cô bé sáng rỡ long lanh. A! Vậy là hai ông bà xáp lại gần nhau rồi hả.Anh Vũ tài ghê nhỉ. Phạm Vũ hiền lành:- Chúc mừng em nhaPhượng Tụi anh được bên nhau cũng nhờ hai lần em đau bệnh lên bệnh xuốngđó. Tiếng cười nói xôn xao một góc vườn rợp bóng cây.Nhìn bạn bè ai cũng đủ dôi đủ bạn.ánh mắt Cát Phượng thoáng buồn, thoáng bâng khuâng. Giờ này anh ở đâu? Anh quên P thật rồi ư? Mạnh Vỹ. Biệt thự nhà họ Pham bừa nay đông nghẹt người. Bà Mạnh Quân tổ chức buổi tiệc đón con dâu trở về, sau thời gian bệnh nặng.Tiếng nhạc, tiếng chúc mừng đã khiến Cát Phượng mệt phờ. Cô gái lễ phép thừa cùng bà Quân:- Mẹ cho phép con nghĩ nha.Con thấy trong người mệt quá. Bà Quân tươi cười:- Con về phòng nghĩ cho khoẻ. Đừng suy nghĩ gì nữa nha con. Cảm ơn mẹ. Cát Phượng trở bước lên cầu thang, dáng cô gái liêu xiêu đơn độc giừa không khi ồn ào sang trọng. Lặng lẽ đứng trước căn phòng của hai vợ chồng.Cát Phượng thấm nổi buồn tê tái. Vậy là hết ư anh? Tại sao em chỉ có thể là con gái của mẹ mà không thể có anh trong vòng tay? Mạnh Vỹ anh ở đâu? Anh có biết rằng em yêu anh nhiều lắm không? Em muốn được làm hạt cát nh? nhoi trong trai tim anh. Em muốn được mềm yếu trong vòng tay anh chở che! Em muôn vành môi em là của anh, được anh trọn vẹn yêu thương được anh ru em ngủ bằng ngọt ngào say đắm. Mạnh Vỹ ơi! Sống không có anh em sống cho ai đây chứ? Nước mắt viền mi, chảy rơi xuống gối.Cát Phượng gục đầu nức nở. Nét bướng bỉnh biến mất chỉ còn một Cát Phượng mong manh mềm yếu. Mạnh Vỹ sững người theo từng tiếng nấc nghẹn ngào của vợ. Anh đã cố nén nhớ thương, cố kìm chế bao nỗi niềm day dứt để tự đo lại con tim mình. Anh biết cuộc đời này, Cát Phượng cần cho anh biết bao. Cát Phượng! Tiếng nói yêu thương ấm nồng của Mạnh Vỹ vang nhỏ bên tai. Cát Phượng bàng hoàng. Ta có nghe lầm không? Mạnh Vỹ vừa gọi ta ư? Cát Phượng chưa kịp xoay mình, cả người cô đã nằm gọn trong vòng tay Mạnh Vỹ. Cát Phượng mừng quýnh:- Anh thật sao Mạnh Vỹ? Còn ai nữaPhượng ơi. Rúc đầu sâu trong lồng ngực anh, giọngPhượng nghẹn ngào. Tha lỗi cho em nha anh. Em có lỗi gì đâu. Tại anh tất cả. Không! Do em cứ ưa bướng bỉnh, yêu thương anh thật nhiều mà cứ tự lừa dối mình. Phượng ơi, em nghĩ về anh có nhiều không? Cát Phượng gật đầu.Cô mạnh dạn kéo mặt anh xuống gần cô hơn. Mạnh Vỹ, em yêu anh, anh có tin P không? Mạnh Vỹ siết chặt vợ trong tay anh reo nhỏ. Anh tin. Anh vui lắmPhượng ơi. Cuối cùng thì anh vẫn có em, em không giận anh nữa nha. Cát Phượng nũng nịu:- Cái tội anh để em trông đứng trông ngồi suốt mấy ngày em biết.Nhớ lại dĩ vãng, phải phạt anh thôi. Mạnh Vỹ tinh quá, mắt anh lấp lánh:- Để anh đền em nha. Đền gì? Nhắm mắt lại đi, anh chỉ cho. Cát Phượng ngoan ngoản nhắm hàng mi cong. Mạnh Vỹ nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi vợ. Nụ hôn với bao yêu thương da diết qua bao lần xa cách giận hờn.Được quyện thành chất men nồng quyến rủ.Họ lạc vào bến bờ hạnh phúc. Mạnh Vỹ thật nhẹ nhàng và tế nhị sau một năm cưới nhau cho đến tận đêm nay, căn phòng cưới mới thật sự biết được tình nồng ân ái.Hết