Lâm Khang mở cổng đi vào nhà, anh hơi ngạc nhiên khi thấy dáng ngồi bất động của Kim Sa trong lòng ghế salon. Trên bàn, chai rượu đã vơi mất phân nửa và cái cốc đang sóng sánh thứ nước màu hồng nhạt, chao chao trên tay Kim Sa. Lâm Khang lên tiếng hỏi: - Sao em ngồi đây uống rượu thế nầy? Kim Sa cười nhẹ, cất giọng lạnh lùng: - Anh lại vừa đi đến nhà cô ta về đó phải không? Không trả lời câu Kim Sa hỏi, Lâm Khang vẫn từ tốn với cô: - Mọi chuyện đều có hướng giải quyết, rượu không giúp ích gì cho em đâu. Vừa nói xong, anh định đưa tay với lấy cốc rượu trên tay Kim Sa, nhưng Kim Sa đã nhanh chóng giật nhanh tay về cái lồng ngực mình, đôi mắc cô quắc lên xoáy vào gương mặt anh, nói cộc lốc: - Mặc em, không cần anh quan tâm. Lâm Khang ngồi xuống bên cô, giọng ân cần: - Em là một cô gái khuê các, vọng tộc, em hãy nên giữ cho mình cái dáng vẻ thanh cao, quý phái. Mấy thứ nầy không phải để dành cho em. Em biết không Kim Sa? Anh giật mạnh cốc rượu trên tay Kim Sa và hất đổ nó vào góc phòng, rồi tiếp tục nói: - Quốc Việt còn năm trong bệnh viện. Dì Lan thì túc trực ở đấy để chăm sóc. Bác Thái vẫn chưa lấy lại sự thăng bằng với những điều xảy ra. Anh nghĩ em nên để tâm an ủi, quan tâm tới những người thân của mình. Hơn là ngồi đây uống rượu. Mọi chuyện đang rối bời rồi, em đừng tự đày đọa bản thân em vào rối rắm thêm lên... Kim Sa lắc đầu giọng nhừa nhựa: - Anh đừng khuyên em nữa. Em thật sự muốn say để đừng phải đối diện với thực tại mà mẹ con em đang va vào. Anh tưởng em là ai đây? Em còn đủ can đảm đến trước mặt cha em để xin tội cho mẹ em ư? Lâm Khang khuyến khích: - Em chưa làm thì sao lại quá bi quan. Thử một lần đi, dù gì thì em vẫn là con gái của bác Thái mà. Kim Sa cất giọng chán chường: - Nhìn mặt em mà ba còn không muốn nhớ nữa là, nói chi đến chuyện nhắc nhở đến mẹ em. Bất giác Kim Sa bật khóc rưng rức. Tiếng cô như nghèn nghẹn: - Mấy tháng nay em không làm việc gì cho ra hồn cả, em buồn quá sức rồi Lâm Khang ơi. Em không dám hình dung ra một sự đổ vỡ sẽ về trong ngôi nhà nầy. Thực sự là em không có can đảm một chút nào. Em rất sợ, em rất sợ. Kim Sa chỉ nói đến bấy nhiêu thôi, rồi như không kềm được xúc động, cô đổ nhào vào lòng anh, ngã đầu vào vai anh và khóc lớn. Lâm Khang ngồi im, không lên tiếng, một hồi lâu như chừng tiếng khóc Kim Sa đã dịu, anh mới đẩy nhẹ Kim Sa ra, bàn tay vỗ nhẹ vào vai cô ra vẻ vỗ về, cất giọng huynh trưởng: - Thôi nào, nín đi Kim Sa, đừng sầu bi quá, từ từ rồi sẽ ổn. Anh rút khăn tay tung túi áo ra, chậm nước mắt cho Kim Sa, cô vẫn chưa thôi thút thít: - Em buồn và cô đơn lắm, anh đừng bỏ em nghen, em rất cần đến anh. Giọng Lâm Khang trìu mến: - Em bao giờ cũng là cô bạn dễ thương, dễ mến của anh kia mà. Kim Sa gượng cười nói khẽ khàng: - Cám ơn anh, Lâm Khang.