Cả bọn vô cùng cảm kích, đến độ ấp úng nói không ra lời. Bọn họ tuy là những người thô lỗ, nhưng rất trung thành.Ngưu Tam Nhãn cũng cảm kích nói:- Công tử, tiểu nhân đã nói với họ, công tử đối đãi người khác rất phải lẽ. Họ mới nếm chút mùi đau khổ như vậy có đánh gì đâu. Công tử nếu còn có gì dạy bảo, xin cứ nói ra. Ngưu Tam Nhãn này dù có dầu sôi lửa bỏng cũng không xá gì.Cưu Thứ nở nụ cười hiền dịu, chàng cảm thấy những người này thật khả ái, liền đỡ lời:- Các hạ hư trương ta không ít đấy.Nụ cười chợt tắt trên môi, chàng nghiêm túc nói:- Khoảng mười ngày sau, Linh Xà Mao Cao sẽ tu tập quần hùng ở Hàng Châu. Gã ta muốn đối phó với ai, ta tuy chưa đoán định được, nhưng có thể là vì cái chết của nhóm Thiết Kỵ Thần Tiên và những tiêu cục bị cướp phá, lại thêm...Chàng chuyển giọng:- Tóm lại, bất kể gã ta vì điều gì, chúng ta không thể để cho gã yên thân được, đúng không?Hai chữ “đúng không” là Cưu Thứ nhấn mạnh với Ngưu Tam Nhãn, gã ta gật đầu ứng thanh. Cưu Thứ dặn tiếp:- Thế thì ngươi nhanh nghĩ biện pháp, làm sao nội trong mười ngày phải báo cho Lương đại ca và ba vị Long đại gia biết để kịp đến Hàng Châu. Thời gian quá cấp bách, không biết ngươi thực hiện có được không?Ngưu Tam Nhãn vỗ ngực nói:- Công tử, việc đó cứ giao cho tiểu nhân.Gã quay sang bảo bọn kia:- Nghê lão thất, Đại Hồ Tử... các huynh đệ phải nhanh đi tìm người.Gã lấy từ trong người ra tấm ngân phiếu mà Cưu Thứ đã đưa vừa rồi, giao cho Nghê lão thất, nói tiếp:- Công tử tặng các người để tiêu xài, phải nhanh thực hiện những điều được giao phó.Cả bọn ứng thanh, cung kính chào rồi đi ngay.Ngưu Tam Nhãn hỏi Cưu Thứ:- Công tử có gì dạy bảo nữa chăng?Cưu Thứ nhìn với ánh mắt cảm mến và tin tưởng, nói:- Giữa ta và ngươi, ta bất tất phải khách khí làm gì...Ngưu Tam Nhãn mở to đôi mắt lắng nghe, Cưu Thứ nói tiếp:- Vừa rồi hai đạo nhân ở trong từ đường ngươi đã thấy, ngươi có thể bám theo họ xem họ đi hướng nào, nhưng không được để họ phát hiện ra, được không?- Đương nhiên.Ngưu Tam Nhãn ứng thanh, trong lòng vô cùng cảm kích, vì từ trong ánh mắt của Cưu Thứ gã nhận biết rằng chuyện đó không phải dễ, thế nhưng công tử đã giao trọng trách đó cho gã.Gã liền nói:- Tiểu nhân sẽ đi ngay.Đương trường chỉ còn lại một mình Cưu Thứ, khung cảnh yên tĩnh vắng lặng...Từ trong bức tường đột ngột có tiếng than vọng ra. Cưu Thứ nhận ra tiếng than đó là của Tống Linh Công, cũng biết rằng Tống Linh Công than vì điều gì.Nhưng chàng không muốn gặp mặt họ thêm một lần, và cũng mong sao họ đừng trở về Giang Nam, vì đối với hai người này, chàng không biết là nên báo ân, hay là báo thù?Hỏi ta từ đâu tớiTa tới đề làm gì?Cuộn mình trong chăn ấm.Giấc mộng vẫn sầu bi.Thù cha chưa trả được.Ân cha cũng chưa đềnÂn cừu đang gánh nặng.Lòng bao nỗi triền miênCất giọng ngâm ai oán.Tiếng than cứ u hoài.Đời ta như lẻ bóng.Rong ruỗi khắp đó đây.Như thuyền không bến đậu,Trôi dạt cả đêm ngày.Hôm nay ta cất bước,Lành dữ ai hay.Đó là khúc Nghĩ Cổ Tứ Xướng (khúc ngâm phỏng theo lối thơ xưa) mà Cưu Thứ đã tự làm vào một đêm đăng trên Cô đảo khi bắt đầu cất bước ra đi, đã lâu nay chàng không có thời gian để nhớ đến.Lúc này chàng chợt cất giọng ngâm nga những vần thơ mà tưởng chừng như đã quên đi, nay lại gợi lên trong ký ức. Lặng lẽ đi giữa đồi hoang, chàng cất tiếng than, đúng là cất giọng ngâm ai oán, tiếng than cứ u hoài. Chàng dần dần chìm vào bao nỗi trầm tư.Thái Hồ quần hùng, Thái Hành khoái đao, Ngũ Hồ tam long, Ô y Cái bang, lại thêm Kim Kiếm Hiệp Thụy Mộc Phương Chính cho đến Thánh Thủ tiên sinh, đệ tử của Lương Thượng Nhân... Ồ, thời gian vừa qua ta đã làm không ít việc chỉ cần những người đó đã đủ để làm cho Mao Cao đứng ngồi không yên rồi. Nhưng ta cần phải tạo nên một lực lượng đông hơn nữa.Chàng mỉm cười một mình, tiến dần vào cánh rừng sâu, ánh tà dương chiếu rọi, xuyên qua các kẽ lá. điểm trang giọt nắng óng ánh dưới bước chân của chàng Chàng dừng chân tựa người vào một gốc cây, nhắm mắt trâm tư, rồi tới đây mình nên làm những gì.Rất lâu và rất lâu...Trên nét mặt lại hiện lên nụ cười vốn có, chàng cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng trong tay. Chàng không biết đây là do ý trời. hay là do sự cố gắng của chính mình. Trước mắt chàng dường như đã vạch ra sẵn một danh sách về những tay phản đồ của Linh Xà Mao Cao.Cưu Thứ nhếch môi cười nhạt, nghĩ thầm:- “Ta phải để cho Mao Cao chết trong tay những phản đồ của hắn, và không để cho hắn chết một cách nhẹ nhàng. Nhưng... Ôi. Ai là ân nhân của ta? Ta nên báo đáp như thế nào?”Cho tới hôm nay, đối với cừu nhân, Cưu Thứ đã biời:- Ha ha, Cửu Túc Thần Thù, nhện thần có chín chân, xem ra lợi hại hơn rắn không chân nhiều (ý ví với Linh Xà Mao Cao. Linh Xà tức là rắn linh).Chàng cao hứng tới mở cửa, ngoài cửa xuất hiện một gã to mập, thân hình tuy mập phệ, nhưng hoạt động lại rất linh lợi, thoắt người vào cửa, gã ta liền thuận tay đóng cửa lại, cúi người thi lễ, Cưu Thứ xua tay miễn lễ, gã mập cười hì hì nói:- Công tử thật tài nghệ, đã kết giao được với huynh đệ tính Uông đó. Trương Nhất Thông này tẩu nam hành bắc, xem lại xem đi, trong thiên hạ ngoài Lương đại ca là bậc đại anh hùng, ngôi thứ hai chính là công tử.Trong lời nói gã ta tuy liệt Cưu Thứ xuống dưới Lương đại ca, nhưng Cưu Thứ đã không tự ái, lại còn cảm thấy hứng thú.Nhân vì, chàng biết rõ thân thế và địa vị của Cửu Túc Thần Thù Lương Thượng Nhân đối với những tay hảo hán giang hồ này.Cửu Túc Thần Thù võ công không cao tuyệt, chỉ là kẻ tự nhận là học trò của Thánh Thủ tiên sinh, vì ông ta chỉ được Thánh Thủ tiên sinh chỉ cho vài đường về võ học nhân dịp gặp gỡ vài ngày ngắn ngủi ở Trung Châu, sau khi Thánh Thủ tiên sinh ẩn cư.Nhưng Cửu Túc Thần Thù lại là người phi thường, ông ta không những luyện tập rất thành thục mấy chiêu đã được truyền đạt, lại còn học một biết ba, tự sáng chế ra những chiêu thức mới.Ngoài ra, Cửu Túc Thần Thù còn có những điểm khác rất đặc biệt, ông ta giữ lời hứa ngàn vàng, đến chết cũng không cải đổi, vả lại có trí nhớ siêu cường, bất cứ người nào ông ta chỉ cần gặp thoáng qua một lần sẽ nhớ mãi suốt đời.Ông ta vốn là một người giàu có, một năm tiêu xài đến gia tài vạn bảo, kết giao toàn những loại đâm heo giết chó, ông ta tương giao với nhưng tay hảo hán đó, toàn dựa vào điều nghĩa, để chế phục người, tuyệt đối không hiển lộ ra võ công của mình.Cách đây hơn mười năm, có tay mổ heo La Nhất Đao ở thành Nam Kinh, vì chuyện hơn bảy mươi chiếc thuyền trước Phu Tử miếu, đã kết thâm thù với Lương Thượng Nhân, tuyên bố sẽ băm Lương Thượng Nhân thành trăm nhát. Bấy giờ Lương Thượng Nhân võ công đã thành đạt, vốn ra tay một cú sẽ chế phục được La Nhất Đao, bảo La Nhất Đao lấy con dao mổ heo thành danh của lão chém ông ta một nhát, nếu chết ông ta cũng không oán hận, còn chém không chết thì La Nhất Đao từ nay về sau chớ xưng hùng trong giang hồ.Tin đó đương thời đã làm kinh động những tay hảo hán có mặt ở Nam Kinh, mấy trăm người vây quanh trước quầy mổ heo của La Nhất Đao để khuyên ngăn, có người còn quỳ xuống van xin, Lương Thượng Nhằn chỉ mỉm cười đứng hiên ngang, mắt nhìn La Nhất Đao cầm con đại đao vung lên, ngọn đao chém bổ xuống, ông ta vẫn không tránh ngạo nghễ đứng ưỡn người, những tay hảo hán đứng xung quanh đều kinh tâm động phách, thầm nghĩ rằng ngọn đao đó đi qua, đầu và mình của Lương Thượng Nhân sẽ đứt làm đôi như chơi.La Nhất Đao kỳ thực cũng biết rõ võ công của Lương Thượng Nhân, sợ nhát đao của mình chém không chết đối phương, liền cố ý chém dọa một phát muốn để cho đối phương sau khi né tránh xong mới thật sự chém một nhát quyết định.Không ngờ Lương Thượng Nhân không né tránh, ngọn đao bổ xuống ngay trên vai ông ta, bọn hảo hán đều thất sắc hét lên, thấy một dòng máu tươi bắn vọt ra.Lương Thượng Nhân vẫn đứng bình chân như vại, điềm nhiên mỉm cười. La Nhất Đao thấy thần thái dũng mãnh của đối phương liền xuôi tay buông đao, “cạch” một tiếng, ngọn đao rơi xuống đất, lão ta quỳ sụp xuống dưới chân, kêu lên:- Bội phục.Lương Thượng Nhân chỉ mỉm cười, cầm ngọn đao lên, đánh một chưởng, con đao đứt làm hai, ông ta cất lấy một nửa, đỡ La Nhất Đao đứng dậy, máu tươi ở vai tuôn ra như vòi nước, ông ta vẫn không để ý tới.Từ dó về sau, danh tiếng của Lương Thượng Nhân nổi lên như cồn, không những vang khắp cửu thành mà còn truyền khắp thiên hạ. Hành động hào hiệp của ông ta đối với những cao thủ võ lâm tuy không đáng gì, nhưng những tay hảo hán trong giang hồ nghe đến tên Lương Thượng Nhân đều một mực tôn sùng.Cưu Thứ trước khi rời khỏi đảo, vốn đã biết Lương Thương Nhân qua Thánh Thủ tiên sinh giới thiệu, bởi vậy vừa đến Trung Châu, chàng liền tìm cách gặp cho bằng được người này. Qua những lần gặp gỡ tiếp xúc, Cưu Thứ càng hiểu rõ Lương Thượng Nhân hơn. Chàng cảm thấy người này tuy hành động thô bạo, không xứng là bậc quân tử, nhưng cũng không mất đi nhân ảnh. Huống gì ông ta là người tận tâm tận lực trợ giúp chàng.Nên biết rằng người trong võ lâm xưng Lương Thượng Nhân là Cửu Túc Thần Thù, nhân vì băng phái của ông nếu đứng ra tranh hùng trong võ lâm, thì chưa xứng là địch thủ của người khác, nhưng nếu dùng họ để liên lạc tin tức thì không ai bằng.Lúc này Cưu Thứ mỉm cười nói:- Lương huynh vẫn là bậc hào kiệt trong bầy người. Không giấu gì các hạ, tại hạ cũng rất khâm phục lão ta.Trương Nhất Thông đưa ngón ty lên trời, cười ha hả tiếp lời:- Điều đó là đương nhiên. Hai vị đều là bậc anh hùng, anh hùng trong anh hùng. Lương đại ca ta cũng rất khâm phục công tử.Gã ta chợt hạ giọng nói nhỏ:- Công tử nên biết thuộc hạ của Linh Xà Mao Cao có tên Hồ Chi Huy cũng dùng thiên phương vạn kế để muốn Lương đại ca hỗ trợ. Cách đây hai ngày gã ta cũng đến Gia Hưng tìm đến hai ngày nhưng không gặp Lương đại ca, hôm qua đã đi rồi. Hừ...Trương Nhất Thông nói giọng khinh miệt:- Tiểu nhân thấy gã Hồ mập đó cả người toàn thịt, chẳng khác gì Trư Bát Giới, trông thấy đủ phát ghét, lại còn vác mặt tới đất Gia Hưng này, hừ...Cưu Thứ thấy Trương Nhất Thông toàn thân mập ú, lại mở miệng chê bai người khác, trong lòng thầm buồn cười, và cùng cảm thấy có phần hứng thú.Gã ta trách mắng xong, lại cười híp mắt nói:- Nói chuyện với công tử cả nửa ngày, lại quên đề cập đến chính sự.Gã hạ thấp giọng:- Vừa rồi Tiểu Thiết ở Bình Vọng thành về cấp báo, nói đã thấy Uyên Ương song kiếm cũng đến Gia Hưng, độ tối nay sẽ tới nơi.Cưu Thứ hơi nhíu đôi mày kiếm, cúi đầu trầm ngâm. Trương Nhất Thông nói tiếp:- Còn có một nhóm nhân mã độ năm mươi người trưa nay sẽ đi qua Gia Hưng, họ tiến thẳng về phía Hàng Châu. Trong đó có một thiếu niên tuấn mỹ, không biết là ai.Cưu Thứ chớp ánh mắt, nét mặt thoáng hiện nụ cười, như đã nghĩ ra diệu kế gì, liền nói:- Thật làm khổ các hạ, nhưng giờ e phải làm khổ các hạ thêm một lần nữa, không biết ở thành Gia Hưng này có cả thảy bao nhiêu khách điếm?Trương Nhất Thông nhắm mắt ngẫm nghĩ một lát, trả lời:- Tối thiểu năm mươi lăm, tiểu nhân tuy không nắm rõ chinh xác, nhưng xê dịch không bao nhiêu.- Vậy các hạ chịu phiền bao tất cả hơn năm mươi khách điếm hiện có, sẽ có người nghỉ lại, đồng thời trả tiền trước mười ngày, dặn kỹ trong khách điếm rằng bất cứ một người nào đến mướn phòng đều cự tuyệt, không được đáp ứng.Trương Nhất Thông đôi mắt vốn ti hí như hình chữ nhất, giờ lại trợn to ra, vỗ trán kêu lên:- Hơn năm mươi khách điếm, trả tiền mười ngày... Ôi, công tử làm gì vậy?Lẽ nào công tử có nhiều bằng hữu đến Gia Hưng thế sao?Cưu Thứ hiện nụ cười khó hiểu, lấy từ trong người ra một tấm nhân phiếu.Trương Nhất Thông vừa thấy chữ số trên tờ ngân phiếu, trợn mắt há mồm nhìn sững. Cưu Thứ mỉm cười nói:- Ta làm vậy đương nhiên là có lý do, rồi sau này các hạ sẽ biết. Có điều...không biết các hạ có thực hiện được không?Trương Nhất Thông vỗ ngực trả lời:- Tiểu nhân sẽ làm được, trừ phi bọn họ giải nghệ, không muốn làm nghề đó nữa.Gã ta nhận lấy tờ ngân phiếu, lòng mang đầy nỗi nghi hoặc, thật sự nghĩ không ra công tử làm vậy vì mục đích gì?Gã ta rời khỏi phòng, Cưu Thứ vẫn giữ nụ cười kỳ dị trên môi, nhưng không có ai biết được chàng ta đang cười gì.Đêm đã về khuya.Làn gió xuân thoang thoảng, ánh sao lấp lánh đầy trời, thành Gia Hưng phồn vinh, giờ đây cũng vắng khách vãng lai.Ở bên đường, có hai con tuấn mã đang đứng.Trong đêm hôm khuya vắng, sao lại có hai con tuấn mã đứng bên đường phố thế này?Thì ra ở trong một quán rượu nhỏ cạnh đó, cho đến giờ vẫn còn khách.Cánh cửa đã được khép một nửa, ánh sáng yếu ớt từ trong chiếu ra, rọi xuống trên con đường thanh vắng. Qua khe hở, có thể nhìn thấy bên trong hình bóng một tay đại hán áo cẩm bào cao to đĩnh đạc.Ông ta từ từ quay đầu lại, đôi mày rậm nhíu sát, đôi mắt sáng rực quét nhìn ra phía ngoài.Ánh mắt tợ hai luồng đao như muốn nhìn xuyên thủng cả cánh cửa to dầy.Ông ta thở ra một tiếng, sau đó quay người vào trong, đôi mày càng nhíu sát hơn, chậm rãi nói:- Trời tối thật.Rồi vỗ bàn một cái, nói giọng bực tức:- Ta không tin thành Gia Hưng to lớn thế này lại không có một khách điếm nào có phòng trống.Mâm bát trên bàn bị bắn ngược cả lên, ngồi đối diện ông ta là một phụ nhân trung niên vận y phục màu xanh cũ kỹ nhưng trên đầu gắn đầy trang sức châu báu.Y phục và trang sức trên đầu thật không xứng chút nào, cũng giống như sự khác biệt giữa ánh mắt và lời nói của bà ta vậy Vì ánh mắt bà ta là ôn nhu hiền dịu, nhưng lời nói lại sắc bén như dao.Bà ta ngước ánh mất hiền dịu ấy nhìn cẩm y đại hán ở đối diện, đôi môi thoáng hiện nụ cười, mở lời:- Có lẽ có đoạn người đông đi ngang qua nghỉ lại nơi này, nếu không thì có lý gì khách điếm lại không mở cửa đón tiếp khách, ông hà tất phải nổi cơn lửa giận như thế.Ánh mắt ôn nhu, nụ cười cũng ôn nhu, sự ôn nhu đó hiển nhiên do ức chế và nhẫn nại lâu ngày mới có được, nhưng cũng vẫn không che khuất được nét cứng rắn và kiêu hãnh hiện lên trên đôi chân mày của bà ta, cũng giống như tấm thân đẫy đà của bà ta vẫn không che lấp được sự mạnh mẽ tráng kiện của cơ thể bà ta.Cẩm y đại hán tỏ la tức giận:- Nói tuy như vậy, nhưng ở thành Gia Hưng này hoàn toàn không có một nhà bằng hữu võ lâm nào để tá túc qua đêm cả. Lẽ nào phải ăn gió nằm sương sao?Ông ta nhìn quanh phòng một lượt nói tiếp:- Tửu điếm này cũng không thể nghỉ lại được.Vị cao thủ võ lâm này năm xưa tung hoành thiên hạ, bốn bể là nhà, ăn gió nằm sương không biết bao nhiêu lần. Nhiều năm trở lại đây, sống trong giàu sang sung sướng, đâu còn là xương đồng da sắt nữa. Lúc này vì một đêm không có nơi tá túc, mà phải lo lắng sợ hãi.Phụ nhân trung niên than một tiếng nhẹ, nói:- Chúng ta dù có đứng ngoài trời suốt đêm cũng đâu có phương hại gì.Cẩm y đại hán lớn tiếng:- Đối với ta không phương hại gì, còn bà... bà...Ông ta chợt chuyển giọng nhẹ nhàng:- Bà lẽ nào bà đã quên bà mang thai sáu tháng...Phụ nhân trung niên lườm đôi mắt, ngắt lời:- Ông nói gì chuyện đó ở nơi này?Đôi gò má bất chợt ửng hồng.Cẩm y đại hán nhíu mày nói:- Tôi đã bảo bà lần này không nên ra đi, bà cứ muốn đi cho được, lại còn cưỡi ngựa... Ôi, đây là lần thứ nhất bà...Ông ta chuyển giọng:- Không biết là nam hay nữ? Trong võ lâm nếu biết được Uyên Ương song kiếm sắp có hậu nhân nối dõi, nhất định sẽ gây chấn động toàn võ lâm.Nét mặt rạng lên đầy vé mãn nguyện. Hai đóa hồng vân trên má của phụ nhân càng đỏ đậm lên, giống như bôi son vậy.Bà ta cúi đầu, nhỏ giọng:- Lần này chuyện có liên quan đến cuộc đời chúng ta từ nay về sau, cũng có liên quan đến thai nhi trong bụng, tôi sao phải ở nhà không nghe không hỏi được?Cẩm y đại hán trầm giọng:- Không biết trên giang hồ truyền ngôn có thật hay không? Ta không tin gã tính Cưu đó lại thật sự có hậu...Ông ta ngừng lời ho khan một tiếng.Phụ nhân trung niên vẫn cúi đầu, giọng nói càng nhỏ hơn:- Có một chuyện mà lâu nay tôi không nói với ông, sợ ông loạn tâm...- Chuyện gì?Cẩm y đại hán vội hỏi.Phụ nhân trung niên trả lời:- Ông có biết Mao đại ca những năm trở lại đây đã mở rộng thế lực, không tiếc thiên phương vạn kế để nhằm thu phục lòng nhân sĩ võ lâm, là vì gì không?- Không biết, bà sao hồi này nói gì cũng úp úp mở mở vậy?- Cách đây mười bảy năm, vào một đêm trời mưa, ông cùng Mao đại ca và Đỗ Trọng Kỳ đi truy tìm tông tích Tống Linh Công và Liễu Phụng Minh...- Không sai, đêm đó đúng là trời mưa, lại có sấm sét, ta biết bà lâu nay rất sợ sấm sét, do đó đã bảo bà cùng ngủ chung với Mao đại tẩu (vợ Mao Cao).Ông ta bắt đầu khơi dậy ký ức, trầm giọng:- Đêm đó tuy không tìm được Tống lão nhân và Liễu đạo sĩ, nhưng ta vô tình đã lấy được một số châu báu, chuyện đó Mao lão đại và Đỗ Trọng Kỳ đều không biết...Ánh mắt ông ta chẳng biết vô tình hay hữu ý nhìn vào đồ trang sức trên đầu phụ nhân trung niên, nói tiếp:- Sau đó khi ta và hai người đó về thì bà đã ngủ rồi.Phụ nhân trung niên trầm ngâm giây lát, nói:- Chuyện đó tôi biết, nhưng tình hình chi tiết thì ông không hề nói với tôi, tôi cũng không hỏi ông, nhân vì sao Mao đại tẩu đêm hôm đó có kể cho tôi một chuyện, tôi lâu nay cũng không hề nói cho ông hay.Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, hai người trong lòng dường như đang suy nghĩ điều gì.Sau đó phụ nhân trung niên chậm rãi nói:- Đêm hôm đó tiếng sét rất lớn, tôi trằn trọc không ngủ được, không ngờ Mao đại tẩu cũng vậy.Tôi buột miệng hỏi:- Vì sao vậy?Bà ta mới kể tới hay rằng Mao đại muội khi bỏ nhà ra đi, trong bụng đã mang thai.Phụ nhân trung niên than một tiếng, nói tiếp:- Cái thai trong bụng đó chính là giọt máu của gã tính Cưu.Cẩm y đại hán trợn ngược đôi mày, ánh mắt thoắt động, như định nói gì lại không nói ra. Làn gió khẽ lùa qua khe cửa, ông ta cảm thấy toàn thân phát lạnh.Phụ nhân trung niên mặc nhiên một hồi, nói:- Bấy giờ tôi nghe bà ta nói, trong lòng tuy cũng phát khiếp, nhưng vẫn trấn tĩnh an ủi bà:- Hài nhi đó đã là con của Mao muội, lẽ nào Mao muội lại bảo nó đến tìm các người để phục thù?Mao đại tẩu lặng yên không nói gì, một lúc lâu sau mới than thở:- Mao đại muội nếu không bất bình với ca ca cô ta, thì đâu đến nỗi phải lặng lẽ bỏ đi như thế?Bà ta ngừng một lát chuyển giọng:- Bởi vậy sau đó Mao đại tẩu kiên quyết không để cho nữ nhi theo Mao đại ca luyện võ, mà đưa cô ta đến Đồ Long Tiên Tử để học võ, vì sợ hài nhi của Mao đại muội tìm họ báo thù. Bấy giờ... ôi, năm tháng thoắt trôi qua, hài tử đó cũng đã lớn rồi còn gì.Cẩm y đại hán cúi đầu trầm mặc, lẩm bẩm một mình.- Nói như vậy, những chuyện phát sinh gần đây, lẽ nào chính là hậu nhân của gã tính Cưu đó...Bỗng nghe có tiếng động bên ngoài ông ta ngừng phắt lời lại, quát:- Ai?Ông ta án nhẹ tay lên bàn, búng người lao vọt về phía cửa. Phụ nhân trung niên cũng thoắt người đứng dậy, vì thế cái bung mang thai của bà ta cũng lộ ra khỏi áo.Nghe bên ngoài có tiếng cười lớn, một giọng nói trong trẻo vang lên:- Tôi Cánh cửa được mở rộng ra, người bước vào đầu tiên lại là một gã tiểu nhị.Cẩm y đại hán lạnh giọng hừ một tiếng, hơi lùi lại nửa bước, ánh mắt vẫn chăm nhìn phía ngoài cửa.Dưới ánh đèn mờ nhạt chiếu hắt ra, một thiếu niên anh phong tuấn tú vận trang phục hoa lệ mỉm cười chậm rãi tiến vào. Hai luồng tinh quang quét nhìn trên người phụ nhân trung niên một cái, sau đó dừng lại trên người Cẩm y đại hán.Cẩm y đại hán rực tia nhìn sắc lạnh, từ từ đưa tay án lấy thanh bảo kiếm đeo bên hông.Ngón tay ông ta nhỏ dài nhưng hữu lực, người trong võ lâm thoáng nhìn qua đủ biết người này nhất định là một nội gia kiếm thủ có kiếm pháp rất cao.Ông ta lướt nhìn trên người chàng thiếu niên một lượt, quay sang hỏi tên tiểu nhị:- Người này là ai?Tên tiểu nhỉ nhìn ánh mắt hung dữ của ông ta, lại sợ hãi nói không ra lời.Chàng thiếu niên liền ôm quyền thi lễ, mỉm cười mở lời:- Tại hạ là Mậu Văn, là bằng hữu tri giao với chủ nhân của tửu điếm này.Cẩm y đại hán trầm giọng:- Lẽ nào ngươi muốn đến đây để đuổi khách sao?Mậu Văn ôm quyền đáp:- Đâu dám, đâu dám. Tại hà nghe nói có hai vị khách nhân khí khái bất phàm. Đêm nay không có nơi nghỉ chân, bởi vậy vội đến đây...Cẩm y đại hán dịu nét mặt lại. Mậu Văn nói tiếp:- Xem ra tôn phu nhân dường như không được tiện. Nhị vị nếu cho pời khác.Hà Sóc song kiếm nét mặt âm trầm, khi hoàng y thiếu niên nói xong, cả hai cùng quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt có hàm chứa một sự phẫn nộ.Uông Nhất Minh hừ một tiếng lạnh giọng nói:- Đoạt Mệnh sứ giả... Hừ. Ngươi đến đây tìm huynh đệ ta ắt là Mao đại gia muốn ngươi đến đây để đoạt mệnh huynh đệ ta chứ gì, đại ca, có đúng vậy không?Lão quay nhìn Uông Nhất Bằng, chẳng để ý gì đến Thiết Bình nữa.Đoạt Mệnh sứ giả Thiết Bình có vẻ bối rối, liền bồi nụ cười, tiếp lời:- Nhị vị sư thúc quá nặng lời, gia sưư tuyệt không có ý như vậy. Tiểu điệt cũng vạn phần không dám đùa giỡn trước mặt nhị vị sư thúc, nhị vị sư thúc mà nói vậy, tiểu điệt hận rằng không dập đầu mà chết.Uông Nhất Bằng hừ một tiếng gằng giọng:- Ngươi đã có ý như vậy thì cứ dập đầu chết đi, huynh đệ ta tuyệt đối không ngăn cản.Lão nhếch môi cười nhạt, lấy ra một thỏi bạc đưa cho lão tăng, nói:- Đội ân đại sư nhiều, kẻ mọn này mong đại sư nhận lấy ít bạc này để sắm hương hoa cúng Phật.Rồi phất tay áo bước nhanh ra phía chính môn.Lão tăng đáp lời cảm tạ, ngẩng đầu lên, chỉ thấy hoàng y thiếu niên đang đứng sựng một chỗ, sắc mặt khi xanh khi trắng, lão ta thầm buồn cười cũng quay người bước đi.Mười đại đệ tử của Mao Cao không những võ công cao cường, mà còn năng ngôn thiện ngữ, ứng xử tài tình, lại hào hoa phong độ. Đoạt Mệnh sứ giả Thiết Bình là nhân vật nổi trội hơn cả trong mười đại đệ tử, từng được xưng là thiếu niên hào khách văn võ song toàn.Nhưng anh ta lúc này đứng sững như trời trồng, không biết nên ứng xử như thế nào, thấy Hà Sóc song kiếm dẫn bọn đệ tử ra tới chính môn.Anh ta ngầm hít một hời sáu, vội bước ra đứng sững trước cửa, miệng bồi một nụ cười.Uông Nhất Minh hừ một tiếng, lạnh giọng nói:- Ngươi muốn gì? Lẽ nào Mao đại gia thật sự không bỏ qua bọn ta sao? Được rồi. Ta phải xem Mao đại gia ngoài vị ái nữ còn có đồ đệ nào khác nữa không?Huynh đệ họ Uông lần trước đi thuyền trên Tây Hồ đã nếm mùi cay đắng bởi ngọn kiếm của Mao Văn Kỳ. Họ là những nhân vật khinh vật ngạo thế, bị vấp một đòn như vậy họ càng tức giận, bèn định quay về Hà Sóc. Đi ngang qua Gia Hưng, thấy phong cảnh hữu tình làm say lòng lữ khách, họ liền dừng chân nghỉ lại mấy tháng. Lúc này trong lòng vẫn đang hầm hầm tức giận, lại thêm Đoạt Mệnh sứ giả tìm tới xen ngang vào sự yên tĩnh của người khác, khiến họ vốn đã điên tiết nay lại càng phẫn nộ hơn.Đoạt Mệnh sứ giả lúc này trong lòng cũng tức giận, nhưng không dám bộc lộ ra ngoài bèn nhẹ giọng nói:- Gia sư vốn không biết chuyện đó, sau khi biết được sư muội xúc phạm đến nhị vị sư thúc liền lệnh đệ tử đến đây để chuộc tội. Mong nhị vị sư thúc là bậc đại nhân, nên tha thứ tội cho kẻ tiểu nhân, vì sư muội tuổi trẻ không thấu hiểu tận tường, hãy tha cho cô ta một lần. Xin nhị vị sư thúc dù sao đi nữa cũng nên trở lại Hàng Châu, nếu không thì... ồ, nếu không thì tiểu điệt không biết nói thế nào với gia sư.Huynh đệ họ Uông nhìn nhau. Uông Nhất Bằng hắt giọng cười.- Tuổi trẻ vô tri, hừ. Tha cho cô ta một lần.... hừ, huynh đệ ta không dám. Nữ hiệp anh hùng như lệnh sư muội, huynh đệ ta mong cô ta tha cho thì đúng hơn.Uông Nhất Minh trầm tĩnh hơn, tiếp lời:- Những chuyện đó nói với nó làm gì. Lệnh sư muốn huynh đệ ta đến Hàng Châu, không biết vì chuyện gì?Lão ta và Mao Cao là bằng hữu tương giao đã lâu năm, vả lại lão cũng không muốn đắc tội với người này, bởi vậy lúc này ngữ khí có vẻ ôn hòa hơn.Thiết Bình là nhân vặt đâu phải vừa, thoáng nhìn qua đủ nhận ra ngay, liền vui vẻ đáp:- Tiểu điệt cũng không biết nhưng gia sư...Uông Nhất Bằng ngắt lời.- Lệnh sư những năm gần đây đâu còn nhớ ai, sao lại còn để tâm đến huynh đệ ta nhỉ? Lão ta đã biết huynh đệ ta đến Gia Hưng, lẽ nào lão không đích thân... hừ.Lão hừ một tiếng chấm dứt câu nói khó nghe cuối cùng. Uông Nhất Minh thấy Thiết Bình đổi da mặt, liền đỡ lời:- Các hạ về trước bẩm với lệnh sư, nói rằng huynh đệ ta sẽ đến Hàng Châu ngay.Rồi chuyển giọng:- Các hạ đi đường cũng vất vả nhỉ.Thiết Bình thầm khinh miệt:- Thì ra các ngươi cũng không dám đắc tội với sư phụ ta...Anh ta vốn có tính kiêu ngạo, lúc này trong lòng đã tức giận, nhưng vẫn gượng cười đáp lời:- Tiểu điệt mệt nhọc một chút có đáng gì, sư thúc quá khéo lời.Anh ta cúi người thi lễ, nói tiếp:- Nhị vị sư thúc đã sắp đến Hàng Châu, vậy tiểu điệt phải vội về trước bẩm với gia sư, để gia sư chuẩn bị đón tiếp nhị vị sư thúc giá lâm đến Hàng Châu.Uông Nhất Bằng cười gằn:- Điều đó không dám, chỉ cần...Thiết Bình sợ lão phát ra những lời khó nghe, vội cúi chào:- Tiểu điệt xin về trước.Chỉ cần hai lần thăng giáng, thân hình đã đáp bên bờ hồ, anh ta nhảy lên thuyền rẽ sóng lướt đi.Huynh đệ họ Uông nhìn theo. Uông Nhất Minh chợt quay lại mắng năm đệ tử:- Các ngươi xem đệ tử người ta kìa, tài năng khôn khéo, các ngươi chẳng đáng gì với họ, lại còn ra ngoài sinh chuyện để rước nhục vào thân. Hôm đó ở Tây Hồ nếu các ngươi không ngu xuẩn thì đâu đến nỗi... hừ.Năm đệ tử vác mặt nhìn nhau, mặt đỏ rần lên, ấp úng không nói được một lời.Uông Nhất Bằng trợn mắt quát:- Không nhanh đi dẫn ngựa hả?Cả năm cùng ngoan ngoãn cúi đầu đi dắt ngựa tới.Huynh đệ họ Uông phi người lên ngựa, Uông Nhất Bằng bàn tính:- Lão nhị, lão tính Mao đúng là càng ngày càng cuồng vọng, theo ý ta thì tuyệt đối không đáp ứng lão ta.Uông Nhất Minh tiếp lời:- Đại ca, phàm điều gì nên nghĩ rộng ra một tí, lão tính Mao thời gian gần đây tuy quá cuồng vọng, nhưng huynh đệ ta khổ gì phải đắc tội với lão ta?Lão ngước mắt nhìn trời, nói tiếp:- Lúc này đã gần ngọ, chúng ta nhân tiện ghé qua Nhạc Vương miếu một, sau đó đến Tam Tháp tự. Ồ, mấy năm nay chúng ta tuy nói là rất ít tham dự những chuyện phân tranh trong võ lâm, nhưng có mấy khi nhàn du tự tại như mấy tháng nay đâu?Lão thúc ngựa đi trước, chỉ trong nháy mắt đã đến trước Nhạc Vương miếu.Chàng thiếu niên vận y phục hoa lệ đứng ở bậc thềm, ngước mắt nhìn bọn họ tiến lại gần, nét mặt chợt rạng lên tỏ ra vui mừng.Hiển nhiên Hà Sóc song kiếm chính là người mà chàng ta đang đợi. Nhưng chàng ta đợi họ để làm gì, điều đó khó ai biết được.Huynh đệ họ Uông đáp xuống đất, giao ngựa cho gã đệ tử sau lưng, thả bước đi vào chính môn, chợt thấy chàng thiếu niên niềm nở mỉm cười đón tiếp.Uông Nhất Minh nghiêng đầu sang nói:- Thiếu niên này trông rết quen, dường như đang đón chào huynh đệ ta. Đại ca, có nhớ người này là ai không?Uông Nhất Bằng thoáng trầm ngâm, trả lời:- Ta cũng cảm thấy người này rất quen...Chưa dứt lời, đã thấy chàng thiêu niên bước tới tươi cười chào.- Nhị vị đại hiệp lỗi lạc phi phàm, nếu tiểu nhân nhớ không lầm, nhị vị chính là Hà Sóc song kiếm danh chấn thiên hạ.Huynh đệ họ Uông cùng ngạc nhiên:- Thiếu niên này sao lại nhận ra bọn ta nhỉ?Họ chăm chú nhìn, thấy chàng thiếu niên này anh phong tuấn tú, mặt ngọc môi son, ánh mắt như sao, nói năng nhẹ nhàng, ra dáng thư sinh vốn không giống là người trong võ lâm.Cả hai tuy lòng hoài nghi, nhưng thấy chàng tạ khí khái phi phàm nên cũng có thiện cảm.Uông Nhất Minh cười nhạt mở lời:- Huynh đệ ta chính là Hà Sóc song kiếm, còn bốn chữ danh chấn thiên hạ thì... ha ha. quả không dám đương.Chàng thiếu niên vỗ tay tỏ ra hớn hở, nói:- Đúng rồi, quả nhiên là Hà Sóc song kiếm, tiểu nhân hôm nay mới được diện kiến hai vị đại kiếm khách đương thời, thật vinh hạnh.Từ xưa đến nay, không có một người nào không thích người khác nói tốt về mình, huynh đệ họ Uông cũng không ngoại lệ, nét mặt rạng rỡ hẳn lên. Uông Nhất Minh tiếp lời:- Đa tạ sự hậu ái của các hạ, huynh đệ ta rất lấy lằm thẹn. Nhưng.. ha ha, chớ trách tại hạ nói năng vô lối, nhưng huynh đệ ta già cả lẩm cẩm, không nhớ đã gặp các hạ ở đâu?- Phải vậy. Nghĩ rằng nhị vị và hiệp đương đại tiểu nhân gặp qua sẽ không thể nào quên. Còn tiểu nhân thì...Chàng ta vái một vái, nói tiếp:- Tiểu nhân là Mậu Văn, hôm đó cùng đi theo vị thế huynh Thạch Lân, du xuân ở Tây Hồ, không ngờ lại gặp mấy tay đại hán thô lỗ, đã cho thuyền đâm vào thuyền tiểu nhân, sau đó...Uông Nhất Bằng bỗng thâu liền nụ cười, hỏi:- Các hạ ở trên thuyền Mao cô nương đã thấy huynh đệ ta ư?Mậu Văn khéo léo trả lời.- Vị ái nữ của lão tính Mao đó tiểu nhân chỉ gặp qua một lần. Lúc đó thấy cô ta cuồng ngạo, mục vô tôn trưởng, nếu tiểu nhân có sức lực thì đã trị cô ta một bữa nên thân. Sau đó thấy nhì vị đại hiệp khí khái bất phàm tiểu nhân đem lòng ngưỡng mộ.Uông Nhất Minh cười nói:- Các hạ nói vậy làm huynh đệ ta thêm thẹn mặt.Mậu Văn nghiêm túc tiếp lời:- Lời tiểu nhân thật sự phát tận đây lòng. Tiểu nhân tuy không hiểu võ công, nhưng cũng nhận ra ái nữ của lão tính Mao thực ra chỉ nhờ vào thanh quái kiếm trong tay để bức áp nhị vị, còn luận về võ công thật sự, nhị vị đại hiệp mấy mươi năm tu trì, cô ta làm sao so sánh nổi.