Hồi 58
Ương Thần gặp Ác Sát

Uyển Lệ tuy không ưa gì mấy Hận Thu, song chàng ta đã đối với nàng trước sau rất hết lòng, dù cho nàng có thái độ gì đi nữa, chàng vẫn luôn im lặng nhẫn nhịn. Phàm là phái yếu, đa số tánh tình đều mềm mỏng, dễ bị xúc động. Chỉ vì nàng đã thương yêu Cừu Cốc nên không màng để ý đến Hận Thu. Giờ thấy Cừu Cốc chỉ tỏ ra coi nàng như bạn, lại nữa Hận Thu đã hy sinh bởi vì nàng, nên vừa nghe Cừu Cốc cho biết, nàng đã nhảy nhỏm người lên.
Cừu Cốc đưa mắt nhìn nàng đoạn thở ra nói:
- Chàng đã được Nam Ôn Sát, Nữ Ương Thần đem đi rồi, có lẽ cũng chẳng mấy gì nguy hiểm.
Thanh Thu nhìn thấy trời còn tối đen, liền thúc giục nói:
- Giờ hãy còn tối, chúng ta đi thôi. Còn nhiều việc cần phải chuẩn bị cho ngày hội mai này.
Cừu Cốc như sực tỉnh, thì ra vẫn chưa đi gặp bọn Hà Lạc bát tông nên chàng vội vã nói:
- Tôi xin phép đi trước vậy.
Lời dứt thì người cũng đã tung mình ra đi, nhanh nhẹn như mũi tên phóng ra khỏi miếu.
Vì đang nóng lòng đến Ngọc Vương quan gặp mặt Hà Lạc bát tông nên dọc đường Cừu Cốc không ngần ngại giở hết tốc lực khinh công, lướt nhanh như một làn khói nhạt.
Trong khi chàng sắp bắt đầu vượt lên núi, bỗng nghe có tiếng quát tháo vọng lại. Chàng đã dư hiểu chung quanh núi Thái sơn này luôn luôn đều có cao thủ võ lâm ẩn núp hay quyết đấu nhau ấy là chuyện thường xảy ra không mấy kỳ lạ.
Nhưng tiếng quát này sao chàng cảm thấy có hơi quen thuộc nên liền dừng bước lại, cùng lúc ấy giọng nói lại vang lên:
- Ta cho ngươi hiểu, nếu ngươi dám đụng vào một sợi chân lông của con ta thì dù cho là ai đi nữa cũng mặc kệ.
Cừu Cốc lẩm bẩm:
- Không phải giọng nói của Nữ Ương Thần là gì?
Lập tức chàng tung mình phi nhanh đến nơi, quả thấy Nam Ôn, Bắc Ương đang đứng đối diện với Tử Vong thành chủ cùng Trịnh Tử Tư.
Tử Vong thành chủ lên tiếng nói:
- Tiểu tử này dám cả gan dùng lời xàm bậy phỉnh gạt con gái ta, ta phải lấy mạng nó mới được.
Sắc mặt của Nữ Ương Thần tỏ ra giận dữ, giọng cứng cỏi nói:
- Không biết có việc ấy hay chăng, chỉ cần ngươi chạm vào chân lông của con ta, ta quyết thí mạng với ngươi ngay.
Tử Vong thành chủ chẳng nói chẳng rằng, chỉ thoáng một cái như một luồng gió đã nhẹ nhàng xông về phía Nam Ôn Sát.
Nữ Ương Thần thét lớn:
- Ngươi dám!
Năm ngón tay xòe ra như quỷ trảo, lập tức hồng quang tung ra, Trịnh Tử Tư thất thanh gọi lớn:
- Cẩn thận! Mai Hoa Vô Ảnh Thủ đấy.
Tử Vong thành chủ khẽ cười một tiếng, thân người như làn khói nhẹ nhàng vọt lên cao đoạn hạ thân về chỗ cũ.
Cừu Cốc chăm chú nhìn về Hận Thu, thấy hơi thở của chàng giờ đã yếu đi, vẫn nằm mê man trong tay Ôn Sát, nên liền tung mình đến bên, lấy trong người ra một viên Độc Long đan trao cho ông ta và nói:
- Thuốc này có thể giải được bách độc, thương thế của Ngô huynh chỉ cần uống một nửa và thoa một nửa cũng đủ rồi.
Nam Ôn Sát tiếp lấy đan dược bẻ ra làm hai một mặt cho Hận Thu uống, một mặt dùng tay đắp vào vết thương. Đâu đấy xong xuôi, ông ta mới trầm giọng nói:
- Xin tướng công xem hộ nó giây lát, để lão phu rảnh tay đối phó với bọn này.
Cừu Cốc cười dài:
- Khỏi cần, kẻ ấy vốn là nghịch đồ của bổn phái, tại hạ đang tìm y để thanh toán đấy.
Bấy giờ Trịnh Tử Tư cũng đã trông thấy Cừu Cốc, ông ta tung mình đến trước mặt lớn tiếng quát:
- Ngươi phỉnh gạt con gái ta đem đi đâu rồi?
Cừu Cốc lạnh lùng nói:
- Ngươi đã dẫn cọp về nhà, cấu kết với bọn man rợ Vô Nhân đảo, suýt tí nữa vợ ngươi cũng bị người ta chiếm đoạt, còn mặt mũi để tìm ta nữa sao.
Trịnh Tử Tư giận dữ quát:
- Chớ nói bậy.
Cừu Cốc khinh khi:
- Không tin thì cứ hỏi ngay vợ người xem.
Tử Vong thành chủ đang đấu thí mạng với Nữ Ương Thần, đâu có để tâm nghe những lời ấy. Hơn nữa trước kia việc Truy Phong Vô Ảnh giở trò thất lễ với bà đã lọt vào tai Tử Tư rồi, thành thử giờ nghe Cừu Cốc nhắc lại chuyện xấu, mặt ông liền đỏ bừng xấu hổ.
Nhưng mục đích hôm nay của ông ta là sợ sau khi Uyển Lệ biết được lai lịch của mình rồi, mai này sẽ công bố trước mặt quần hùng thì đâu còn mặt mũi nào dám ngó thiên hạ nữa. Thành thử vợ chồng mới âm thầm ra đi, quyết tìm cho được Uyển Lệ. Nếu nàng cứ một mực tin lời Hận Thu thì sẽ ra tay giết đi để ém miệng.
Không ngờ dọc đường gặp phải vợ chồng Nam Ôn, Bắc Ương đang cặp Hận Thu chạy tới nên mới có sự gây gỗ như vầy. Giờ thấy Cừu Cốc lại xuất hiện, biết kế hoạch đến nay có thể sẽ không thành.
Đang lúc nghĩ ngợi, bỗng thấy ba bóng người nhanh như chớp lại xuất hiện trước mặt mọi người, đi đầu vốn là Mộ Dung Uyển Lệ. Ông ta vội vã đến bên tỏ vẻ ôn tồn nói:
- Giờ con định đi đâu thế?
Uyển Lệ bỗng trợn tròn đôi mắt quát:
- Nói bậy, ai là con của người?
Tử Tư cười gượng:
- Hài nhi, chớ nghe lời bịa đặt của họ. Không khéo làm ra điều đại nghịch đấy.
- Hừ! Ngươi tưởng rằng ta còn con nít sao? Ngươi đã giết chết cha ta, đêm nay ta quyết lấy cho được gan ngươi để tế lễ vong phụ.
Mặt Tử Tư lập tức biến đổi, giọng cười hung tợn nói:
- Con a đầu này dám vô lễ với ta, thật chẳng muốn sống nữa mà.
Uyển Lệ liền rút ngay trường kiếm, tung mình tiến tới định công kích liền bị Cừu Cốc cản lại nói:
- Giờ cô nương chớ nên ra tay, ráng đợi đến ngày mai. Trong lúc quần hùng tụ tập đủ mặt, cô nương sẽ tuyên bố tội trạng của hắn không hay hơn sao?
Uyển Lệ nghe nói hữu lý đành dừng bước lại, Thanh Thu đến bên nàng kéo tay nói:
- Ngô công tử đang nằm đằng kia, mau đến xem chàng đã.
Vừa nói nàng vừa kéo tay Uyển Lệ đến phía Hận Thu đang nằm dưỡng thương.
Tử Tư là người giảo hoạt, trong lòng tuy tức giận, song xem tình thế biết ngay đêm nay khó bề toại nguyện, nên giả vờ hậm hực cười nhạt:
- Dù cho các ngươi có tránh khỏi đêm nay, ngày mai cũng khó mà sống sót.
Đoạn quay sang Tử Vong thành chủ lớn tiếng:
- Chớ nên đánh nữa, chúng ta đi thôi!
Đang đánh nhau với Nữ Ương Thần, Tử Vong thành chủ nghe gọi, lập tức nhảy dang ra, hai người đưa mắt ra hiệu cho nhau đoạn tung mình ra đi.
Cừu Cốc đã rõ thâm ý. Vụt một cái nhảy đến trước mặt hai người cản lại, cười lớn nói:
- Chạy ư? Đâu có việc dễ dàng như thế?
Nữ Ương Thần như con đại điểu tung mình nhảy đến nơi cười quái dị nói:
- Hai mươi năm trước đây ngươi đã nói với đại sư huynh những lời gì? Hôm nay có thể nói là dịp để chỉnh lý môn hộ của Ngũ Lãnh Toàn Chân phái vậy.
Ngươi còn điều gì muốn nói nữa chăng?
Trịnh Tử Tư ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Liệu ngươi cũng dám nhe răng múa vuốt với lão phu sao? Tỵ Trần đâu?
- Tỵ Trần đây!
“Vụt”, trong rừng xuất hiện một vị đạo sĩ, lưng đeo trường kiếm, râu dài đến ngực phi ra. Chính là Ngũ Lãnh Toàn Chân phái Chưởng môn nhân Tỵ Trần đạo trưởng.
Trịnh Tử Tư vừa rồi chẳng qua là thuận miệng thốt ra vậy thôi, nào ngờ Tỵ Trần đạo trưởng đã đến thật, trong lòng không khỏi kinh dị, ngay cả Cừu Cốc cùng Nữ Ương Thần cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Sau khi hạ người đứng yên, gương mặt nghiêm nghị, Tỵ Trần đạo trưởng nói:
- Năm ấy sư thúc bảo rằng hai mươi năm sau đến tìm bần đạo. Hôm nay đúng hai mươi năm chẵn, giờ bần đạo chỉ yêu cầu người lên tiếng rằng từ nay về sau không hề dính dấp gì với Ngũ Lãnh Toàn Chân phái nữa, bần đạo sẽ bảo hai vị sư đệ muội giải tán ngay.
Trịnh Tử Tư “Hừ”! một tiếng lạnh lùng:
- Ngươi tưởng người nhiều ta lại sợ sao?
Nữ Ương Thần cười nhạt:
- Nên hiểu chúng tôi không cần cậy người nhiều để thắng đâu.
- Nói vậy thì các ngươi hãy lui ra cả, để Tỵ Trần đến đây thanh toán với ta.
Cừu Cốc lên tiếng:
- Lý ra thì để hắn cho em.
- Tại sao?
Nữ Ương Thần lên tiếng đáp hộ:
- Toàn bộ chưởng kinh, kiếm phổ của sư phụ đều truyền lại cho Cốc đệ. Nếu ngươi có sợ thì để cho ta thay cũng được.
Trịnh Tử Tư mặt ẩn sát khí, lớn tiếng quát:
- Các ngươi đều chẳng xứng động thủ với ta. Gọi Tỵ Trần đến đây.
Nữ Ương Thần chẳng nói chẳng rằng, vụt một cái nhảy phóc người lên cao miệng quát:
- Chớ tự cao, xem chiêu!
Năm ngón tay vung ra, hồng quang chớp sáng nhằm vào ngũ đại huyệt nơi ngực Tử Tư bắn tới.
Tử Tư khẽ “Hừ”! một tiếng, phất chưởng đánh ra, hai tiềm lực chạm nhau. Nữ Ương Thần bị dội lùi hai bước, Tử Tư cũng lảo đảo bước sau một bước.
Nữ Ương thần đã bắt đầu nổi nóng, người vừa đứng vững, lại xông tới tấn công. Trong chớp nhoáng đã đánh ra mười tám thức, chiêu thế lợi hại vô cùng.
Từ khi nàng được bảy hoàn thuốc Long Hổ Cửu Hoàn đan của Cừu Cốc tặng cho, công lực bắt đầu gia tăng. So với Tỵ Trần đạo trưởng ngày nay, có thể nói còn hơn một vế, Trịnh Tử Tư thấy vậy trong lòng không khỏi ngạc nhiên, lập tức thi triển võ công, đưa ra chống đỡ.
Hai người đã chính thức giáp chiến, Cừu Cốc cùng Tỵ Trần đạo trưởng đành phải lùi ra lược trận, song trong lòng ai nấy cũng lo hộ cho Nữ Ương Thần.
Ngô Hận Thu sau khi uống Độc Long đan vào, một lát lâu thuốc bắt đầu công hiệu. Người chàng cũng dần dần tỉnh lại, mở mắt ra xem, thấy Uyển Lệ đang ngồi bên vẻ mặt lo lắng nhìn chàng, lập tức tung mình ngồi dậy nói:
- Cô nương đã cứu tôi?
Uyển Lệ lắc đầu:
- Làm gì có việc ấy, có thể là Cừu Cốc vậy.
Nam Ôn Sát thấy chàng đã tỉnh, từ từ đến bên vui vẻ bảo:
- Hài nhi, con đã bớt rồi sao?
Hận Thu chẳng nói chẳng rằng, chỉ khẽ gật đầu, đoạn đưa mắt nhìn về phía trận đấu. Uyển Lệ thấy vậy không khỏi bụm miệng cười khúc khích.
Hận Thu quay đầu lại hỏi:
- Cô nương cười gì?
- Ngươi không có quyền hỏi đến.
Uyển Lệ lạnh lùng trả lời đoạn hỏi tiếp:
- Ngươi có biết cha mẹ ngươi là ai chăng?
- Không biết.
- Vậy quê ngươi ở đâu?
- Cũng chẳng rõ.
Mộ Dung Uyển Lệ cười khanh khách:
- Có lẽ ngươi ở trong kẽ đá chun ra.
Hận Thu tức giận:
- Tại sao cô nương lại chế nhạo tôi thế?
- Hừ! Hơi sức đâu mà ta phải chế nhạo. Nói cho ngươi biết, mộthiện ra trước mặt.
Chàng biết rằng giờ đây giang hồ đã truyền tụng ai cũng đều chú ý đến thanh thần kiếm trên lưng chàng. Nhưng nếu vì thế mà chàng ẩn lánh thì làm sao có thể tìm cha chàng được.
Giang châu là một thị trấn nằm trên sông Trường giang, dân cư đông đúc, tấp nập lạ thường, xuyên qua mọi người chàng tìm đến một tửu lầu.
Đột nhiên một mùi thơm phảng phất thoảng qua, một thiếu nữ cực kỳ đẹp đẽ, đẹp đến nỗi Cừu Cốc không dám nhìn thẳng vào mặt nàng.
Thiếu nữ đến trước mặt Cừu Cốc hỏi chàng:
- Dám hỏi công tử phải họ Lữ chăng?
Cừu Cốc kinh ngạc:
- Sao cô nương biết?
- Như vậy công tử là chủ của bảo vật thần kiếm Lữ Cừu Cốc?
Cừu Cốc lạnh người thầm nghĩ:
- “Tin tức trong võ lâm lan truyền thật mau lẹ. Xem nàng ra tay bằng cách nào?”
Chàng cười đáp:
- Tai mắt của phương giá kể cũng tinh thông lắm đấy.
Thiếu nữ cười hồn nhiên:
- Thiếp gọi là Từ Thanh Thu, đây không phải là nơi nói chuyện, xin mời công tử vào tửu điếm.
Cừu Cốc đã có ý định vào tửu điếm tìm thức ăn, nghe thiếu nữ mời chàng không từ chối liền gật đầu ngay.
Hai người bước lên trên lầu, tìm một nơi khoáng đãng, ngồi xong Từ Thanh Thu không hỏi ý Cừu Cốc, tự gọi điếm tiểu nhị lên điểm mấy món ăn. Việc này là lẽ thường nhưng không khỏi khiến cho Cừu Cốc kinh dị, tự bảo thầm:
- Sao nàng điểm những món ăn mà trước kia cha ta rất thích vậy?
Từ Thanh Thu điểm xong thức ăn, điếm tiểu nhị đi rồi, nàng đưa mắt nhìn vơ vẩn nơi giòng sông lững lờ trước mặt.
Từ nhỏ đến lớn không quen tiếp xúc với phái nữ, thấy nàng không nói chuyện chàng cũng ngồi im ngắm quang cảnh chung quanh.
Một lát sau tiểu nhị đã bưng các thức ăn rượu thịt lên xong, Từ Thanh Thu mới quay người lại nâng ly cười nói với Cừu Cốc:
- Lâu nay thiếp không quen uống rượu, nhưng nay may mắn được quen một người bạn như chàng, thiếp xin cạn một ly để chúc mừng vậy.
Nói dứt nàng đưa ly lên miệng uống một hơi cạn.
Cừu Cốc cũng hai tay nâng ly lên, song trong lòng vẫn có ý nghĩ ngờ nên do dự chưa dám uống.
Thanh Thu thấy thế cười nói:
- Chàng ngại trong rượu có ám độc sao? Đừng nên quan ngại, nếu thiếp muốn đoạt kiếm báu của chàng thì cần gì phải mệt nhọc đến thế!
Nghe Thanh Thu nói thế Cừu Cốc càng không dám uống, Thanh Thu vẫn thản nhiên đưa đũa gắp một miếng cá tươi bỏ vào miệng và cười nói:
- Ví dụ giờ đây thiếp bỗng nhiên giở chiêu “Ngân Hán Siêu Siêu” công vào chàng liệu chàng phải như thế nào?
Cừu Cốc chưa biết trả lời cách sao thì Thanh Thu đã tiếp:
- Chàng nhất định phải lách mình tránh và đánh ra chiêu “Tà Dương Thảo Mộc” để phá thế chưởng của thiếp, rồi lập tức công tiếp chiêu “Kim Phong Ngọc Lộ” chuẩn bị dùng chưởng lực cương mãnh khiến thiếp phải rời khỏi chỗ ngồi. Nhưng không ngờ thiếp đã sớm hơn dùng chiêu “Sơn Mạc Hồi Vân” để tránh thế “Tà Dương Thảo Mộc” của chàng, tiếp theo thiếp sử dụng môn “Thiết Vân Ngẫu Hợp” thuận tay đoạt mất kiếm trên mình chàng rồi tung ra cửa sổ đi luôn.
Cừu Cốc kinh ngạc vô cùng, Thanh Thu lại mỉm cười hỏi:
- Thiếp nói có đúng chăng?
Cừu Cốc nghĩ thầm:
- “Thật vậy nếu lúc nãy khi ta nâng ly rượu mà nàng dùng mấy chiêu thức ấy thì quả ta không thoát khỏi, kiếm ta sẽ bi nàng đoạt ngay”.
Càng nghĩ chàng càng kinh sợ và tức giận, bản tính nam nhi quật khởi, chàng liền đứng phắt dậy cười nhạt nói:
- Vậy cô nương cứ thử đi xem nào!
Thanh Thu thấy chàng giận đến đỏ mặt, liền dịu dàng nói:
- Chẳng qua thiếp nói chơi đấy thôi, chàng lựa phải giận dữ chi vậy?
Cừu Cốc cũng tự hiểu mình quá ngây ngô, vô tình mất phong độ của một người trai. Chàng người nói:
- Thật ra nếu lúc nãy cô nương áp dụng những điều đã nói thì thế nào tại hạ cũng thua ngay.
Thanh Thu lấy đũa gắp đồ ăn bỏ vào chén của Cừu Cốc nói:
- Chàng và thiếp kẻ nam người bắc rất khó trùng phùng, việc gì phải đem những việc đánh nhau ra nói, mời chàng ăn uống cho vui vẻ đi.
Cừu Cốc định mở miệng hỏi lai lịch của nàng song Thanh Thu đã hiểu cười nói:
- Nơi công cộng này chỉ có thể nói những chuyện phong hoa tuế nguyệt, không nên bàn đến chuyện quan trọng. Còn lai lịch của thiếp và thế nào thiếp biết được chàng, đợi khi có cơ hội thuận tiện, thiếp sẽ tự nói rõ cho chàng biết.
Cừu Cốc trong lòng vẫn ngờ vực, nhưng tự cho là trai nam nhi, cũng không nên tỏ ra thái độ quá sợ sệt.
Từ Thanh Thu người đã đẹp ăn nói lại lưu loát. Nàng đem những chuyện lịch sử, địa lý, danh lam thắng cảnh rành rẽ bàn luận chứ tuyệt đối không đả động gì đến võ học hay thân thế của cả hai bên.
Hai người vui vẻ dùng cơm xong, Thanh Thu liền đặt trên bàn một gói bạc, rồi không đợi thối lại, liền đứng dậy xuống lầu, Cừu Cốc theo sát sau lưng nàng.
Trong lúc hai người đi ngang qua đại thính, không hiểu cố ý hay vô tình cùi chỏ của Thanh Thu bỗng đụng vào người của Cừu Cốc khiến chàng ngoảnh lại, vừa thấy một cụ già mặc áo xanh đang đứng đăm đăm nhìn hai người.
Cụ già này đôi mắt sáng như sao băng, hai bên thái dương huyệt nổi cao, chứng tỏ là một người có công lực thâm hậu.
Vừa ra đến cửa tửu quán, Từ Thanh Thu liền đề nghị đến bên hồ đi dạo, nãy giờ Cừu Cốc muốn dò xét lai lịch của Thanh thu nên không ngần ngại gật đầu ưng thuận.
Đến bên bờ sông nước chảy, Từ Thanh Thu đứng dựa lưng vào một cây liễu rủ bên bờ hồ, mắt mơ màng nhìn giòng nước hỏi:
- Hiện giờ chàng định đi đâu?
- Đi tìm cha tôi để biết người sống chết thế nào.
- Nếu rủi ông đã chết rồi thì sao?
- Phụ mẫu chi cừu bất cộng đái thiên, tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm cho được kẻ thù rửa hận.
- Chàng đã biết ai là kẻ thù chua?
- Lựa phải hỏi chi, hẳn nhiên là Thiết Kỳ Ngân Tinh và Kim Kiếm thư sinh là kẻ thù chính.
- Còn ngoài ra?
- Tôi không biết.
- Trên đời có nhiều trường hợp mà ta không ngờ được. Mong chàng đừng nên quá chủ quan mà hỏng việc.
- Chẳng lẽ chính mắt tôi thấy mà còn bảo sai được sao?
- Vâng, có lẽ chàng cũng không đến nỗi sai mấy.
Thanh Thu vừa nói vừa lấy tay vuốt mái tóc mây bị gió thổi nhìn Cừu Cốc hỏi:
- Năm nay chàng bao nhiêu tuổi?
- Đúng mười lăm.
- Thiếp mười sáu, lớn hơn chàng một tuổi. Vậy chàng gọi thiếp bằng chị mới đúng.
Cừu Cốc khẽ gật đầu nhưng không hề nói chi cả. Từ Thanh Thu nhìn chàng giây lát nói:
- Hiện giờ trước mắt em lắm nguy cơ. Trừ những kẻ thù giết cha em, giờ họ muốn giết luôn em để dứt hậu họa, còn rất nhiều nhân vật giang hồ cứ nau náu muốn đoạt cho được thần kiếm trên người em, chắc em cũng thấy thế chứ?
- Việc đó em đã biết và em cũng có ý mong như thế. Nếu không làm sao tìm cho ra được kẻ thù.
Từ Thanh Thu gật đầu như thán phục nói:
- Lúc nãy chị đã biết võ công của em rồi, đi lại giang hồ cũng đủ xoay xở chỉ còn kinh nghiệm hơi kém cỏi. Em nên chú ý quan sát mọi việc, đồng thời cũng nên kìm hãm đừng cho tình cảm quá xúc động, chị đến đây đáng lẽ định cho em biết một tin, nhưng nghe nói cha em đã tái xuất giang hồ nên chị chờ xem sự việc phát triển ra sao đã.
Cừu Cốc thở dài buồn bã:
- Chỉ tại vô tình em được thần kiếm này, nên mất đi cơ hội nói chuyện với cha em. Nếu biết vậy em thà không thèm lấy kiếm còn hơn.
Nói Ĵn Chân khí rít lên một tiếng thảnh thót, khai triển Tiềm Long cửu thức, tận lực chống cự.
Bất Lão bà bà cười lớn nói:
- Xem ngươi chẳng ra gì mà dám cả gan chống cự với lão thân, thật gan cũng chẳng phải nhỏ.
Đôi mày Cừu Cốc nhíu lại lớn tiếng nói:
- Lữ mỗ tuy biết không địch lại, song cũng không chịu bó tay đầu hàng.
- Tốt! Tiếp chưởng đây.
Bất Lão bà bà nghiêng mình một cái, kình phong mạnh như bài sơn đảo hải từ lòng bàn tay ồ ạt tuôn ra.
Cừu Cốc cũng không còn nhẫn nhịn nữa, đôi mắt lộ hung quang, thét to một tiếng, lập tức sử dụng “Khí Thôn Hà Ngục” đưa ra chống đỡ.
Hai luồng kình phong vừa chạm nhau, một tiếng “ầm” vang dội cả tứ bề, chấn động như trời long đất lở. Bất Lão bà bà bay bổng lên cao ba thước, còn Cừu Cốc cũng văng về sau năm thước. Thanh Thu lật đật chạy đến đỡ chàng và lo lắng hỏi:
- Anh không có bị thương chớ?
Cừu Cốc liền tung mình đứng dậy cười lớn nói:
- Bà ta chưa chắc đã làm gì được anh.
Có lẽ lần chạm chưởng vừa rồi đã khiến cho Bất Lão bà bà nổi giận lôi đình, thân hình đang lơ lửng trên không, bà lập tức vung chưởng đánh vào người Cừu Cốc.
Cừu Cốc cũng đã nổi giận không ít, quyết tâm thí mạng với đối phương cho biết thắng bại. Song chưởng liền đưa ra, thân hình tiến lên chống đỡ.
Một trận ác chiến bắt đầu khai diễn, hai bên đều vận dụng hết sức bình sanh, thi triển các môn võ độc đáo.
Tuy công lực của Cừu Cốc sút kém hơn đối phương nửa vế, nhưng võ công chàng lại uyên thâm quảng bác, nên một khi ra tay đều là những chiêu thức giang hồ chưa từng thấy.
Trong lúc Cừu Cốc cùng Bất Lão bà bà đang chiến đấu thí mạng thì tứ phía lại có những tiếng rít quái dị phát lên, tiếp theo là mười mấy tên giang hồ hình thù quái dị vun vút bay đến.
Dẫn đầu là một cụ già Cẩm y, chính là vị Tổng quản của Phổ Kiếm minh giả Hồng Dương Động, theo sau là Tuyết Sơn Song Xú, Thiên Lai Ma Tăng, Vũ Nội tam hung cùng mười mấy tay hung ma nữa.
Tỵ Trần đạo trưởng vừa trông thấy, trong lòng không khỏi thầm lo ngại.
Hận Thu thấy bọn họ đến nơi, đã biết ngay chỉ vì Mộ Dung Uyển Lệ, nên liền tuốt kiếm cầm tay đứng giữ vững bên nàng. Vì chàng đã quyết định rồi, nếu Mộ Dung Uyển Lệ mà không còn sống thì chàng cũng sẽ chết theo một thể. Vì thế nên tình hình đã trầm trọng thấy rõ mà chàng vẫn bình tĩnh không tỏ ra chút gì sợ hãi.
Hồng Dương Động đến nơi, ông ta chưa vội động thủ, chỉ quay sang quái nhân kính cẩn nói:
- Tại hạ đại diện cho bổn minh thủ lãnh xin yết kiến Đảo chủ và mong Đảo chủ cho biết sở ý đêm nay.
Quái nhân cười sang sảng nói:
- Thôi khỏi cần. Trừ tên tiểu tử này, tạm thời các ngươi đừng chọi Có lẽ cha ta đã bị mê hoặc nên biến đổi bản tánh chăng?
Hồ Thương kiếm khách Hàn Kỳ vừa thấy Lữ Tử Thu xuất hiện liền cười lớn nói:
- Họ Lữ kia, người đến đúng lúc lắm. Hôm trước ta bị một chưởng của người đả thương, giờ đây vốn lời trả đủ. Ta cùng người đấu một trận sống chết xem nào.
Lữ Tử Thu cười khẩy:
- Ta cần chi phải đấu với người cho mệt sức. Cừu Cốc người thay chàng tặng cho lão vài chưởng xem nào.
Tuy đoán biết tính tình cha đã thay đổi dị thường nhưng Cừu Cốc vẫn tuân mạng đáp:
- Con xin nghe lệnh.
Và nhanh như chớp chàng đã nhảy tới trước man:
- Làm chi cho khổ thế này.
Cừu Cốc bước từng bước một đến bên Tử Vong thành chủ, tưởng sắp sửa hạ thủ được bà ta, ngờ đâu đằng này lại xảy ra biến cố nên đành phải bỏ dở việc tranh đấu, tung mình nhảy đến bên Tỵ Trần.
Trịnh Tử Tư cùng Tử Vong thành chủ thấy vậy không bỏ lỡ cơ hội, vội vàng lách mình vào rừng tẩu thoát, phút chốc đã mất dạng.
Ai nấy không còn để ý đến đối phương nữa, đều vội vã chạy đến vây quanh người Uyển Lệ xem xét thương thế của nàng.
Cừu Cốc vội lấy trong người ra một viên Cửu Hoàn đan định đưa cho nàng uống, Tỵ Trần đạo trưởng lắc đầu nói:
- Không ích gì, phàm bị Mai Hoa Vô Ảnh Thủ đả thương, trước hết cần tẩy sạch hỏa độc trong người nàng đã, sau mới có thể dùng thuốc để chữa trị được.
Lúc ấy Hận Thu cũng vừa tỉnh lại, lo lắng hỏi:
- Nhưng không hiểu làm thế nào mới tẩy sạch chất hỏa độc trong người nàng?
- Cần có một thanh niên công lực thâm hậu tận dụng Thuần Dương công lực trong người để đẩy hỏa độc ấy ra.
- Không hiểu tại hạ có thể làm được việc ấy chăng?
Tỵ Trần đạo trưởng lắc đầu đưa mắt nhìn về bên Cừu Cốc.
Cừu Cốc biết ý của vị sư huynh là muốn chàng phải ra tay cứu chữa mới hy vọng, nên suy nghĩ giây lát và đang định cất lời thì bỗng nhiên bên tai có tiếng lụa bay văng vẳng vọng lại.

Vốn nơi Song Kiếm phong, Ngọc thông cô có bọn Thiết Kỳ Ngân Tinh nên không có phần củaệt Lão" href="index.php?tuaid=4784&chuongid=31">Hồi 32 Hồi 33 Hồi 34 Hồi 35 Hồi 36 Hồi 37 Hồi 38 ồi 2 Hồi 3 Hồi 4 i lực để phân thắng bại nên không ngần ngại tận dụng hết sức bình sanh.
Hai luồng chưởng lực, một cương một nhu chạm nhau, mặt của Cừu Cốc bỗng nhiên tái nhạt, vội vã thu chưởng nhảy lùi ra sau, khóe miệng máu tươi rịn ra.
Bất Lão bà bà cười đắc chí:
- Nạp mạng cho rồi, đêm nay ngươi chớ mong sống sót.
Nói dứt bà liền tung mình nhảy tới, hai bàn tay trắng quơ tròn trên không trung, với thức “Thiên La Phổ Giới” chỉ thấy chưởng ảnh và tứ bề kình phong cuồn cuộn.
Cừu Cốc gắng gượng đè nén khí huyết, vận tức nội lực đang định chống đỡ.
Bỗng nhiên một tiếng hạc kêu thánh thót từ trên không vọng xuống, tiếp theo là một thiếu phụ tuyệt đẹp, ăn mặc sang trọng từ trên hạ xuống như hằng nga giáng thế. Thiếu phụ ôn tồn khẽ nói:
- Cốc nhi chớ vội động thủ!
Vạt tay áo của bà khe khẽ phất ra, một ngọn gió thơm tho thoảng tới. Bất Lão bà bà bỗng cảm thấy thân hình như nhẹ bỗng, bị luồng gió ấy tống ra xa ngoài ba trượng, lảo đảo mấy cái mới đứng vững lại.
Thiếu phụ mới đến không thèm đếm xỉa đến Bất Lão bà bà, quay sang đưa tay chỉ vào mặt Quái nhân nói:
- Phần đất Trung Nguyên không phải để cho ngươi dễ tác dụng tác quái. Vậy ngươi mau cút về Vô Nhân đảo ngay, bằng không sẽ có ngày bị họa vào thân.
Quái nhân tỏ ra ngơ ngác nhưng vẫn cười lớn nói:
- Phương giá là ai? Dám cả gan buông lời ngông cuồng đến thế.
Thiếu phụ nói:
- Ta không muốn nhiều lời với ngươi, nếu ngươi nhất định thi thố những môn tà đạo thì mai này lão thân sẽ đến tận trận đấu để gặp lại.
Thiếu phụ vừa rồi thi thố một chiêu võ công thế gian chưa từng thấy, cho đến Bất Lão bà bà cũng phải tung bay ra xa hai trượng, đủ biết lợi hại thế nào. Quái nhân là người giảo hoạt, tự lượng không là địch thủ của đồi phương, nhưng tình thế bắt buộc nên cũng phải giả vờ nói lên mấy câu. Giờ thấy đối phương đã có ý mở đường cho mình rút lui thì đâu còn có lý từ chối nữa bèn vờ lớn tiếng nói:
- Như vậy thì tốt lắm. Mai này bổn tọa sẽ đợi đại giá nơi trận đấu.
Lời dứt thì người ông ta cũng đã bay bổng lên không, uốn mình một cái đã lướt đi mất dạng.
Thiếu phụ lại quay sang Bất Lão bà bà với giọng lạnh lùng nói:
- Với danh vọng cùng địa vị của ngươi trên giang hồ, vậy mà lại dùng độc thủ đối với một hậu sanh vãn bối không sợ mất cả tiếng tăm sao?
Bất Lão bà bà mặt mày tái nhạt hậm hực nói:
- Ta đã biết ngươi là ai rồi, khỏi cần múa may trước mặt ta nữa. Mai này ta quyết tìm cho được ngươi để thanh toán.
Nói dứt liền dậm chân một cái, tung mình vào rừng mất dạng.
Mặt thiếu phụ điểm một nụ cười tươi vui, nhẹ nhàng lướt đến bên người Uyển Lệ, đưa tay sờ lên trán nàng giây lát khẽ nói:
- Người này là con gái của Mộ Dung Phi sao? Tội nghiệp!
Hồng Dương Động đang tỏ vẻ đắc ý đứng bên ngoài lượt trận, bỗng trông thấy thiếu phụ đến nơi thì hình như đã nhớ ra một người nào đó, mặt liền biến sắc quát lớn:
- Ngưng tay!
Tuyết Sơn Song Xú, Thiên Lai Ma Tăng cùng Vũ Nội tam hung mọi người không hiểu đã xảy ra việc gì, lập tức thu tay nhảy lùi ra sau.
Hồng Dương Động đưa mắt lẹ làng liếc nhìn thiếu phụ một cái, thấy bà ta không hề tỏ ra thái độ gì, ông liền lên tiếng:
- Chúng ta giải tán.
Không đợi bọn thuộc hạ được nói lời nào, ông đã vội vã tung mình vào rừng cút mất. Chỉ trong chớp nhoáng, kẻ địch đã lần lượt ra đi không còn để lại một người nào.
Từ Thanh Thu giờ đã phát giác ra thiếu phụ, vui mừng không kể xiết, người như bướm lượn bay đến trước mặt gọi lớn:
- Vương...
Nhưng bị đôi mắt của thiếu phụ liếc nhìn và ra dấu bảo nàng im lại đoạn nói:
- Mau cởi áo của Mộ Dung cô nương ra, nếu trễ lát nữa thì không thể nào cứu được.
Hận Thu mình mẩy dính đầy máu, người đi lảo đảo đến nơi lo lắng hỏi:
- Nàng thế nào rồi?
Hồng Liệu giờ như cũng đã đoán hiểu thiếu phụ là ai rồi, sợ Hận Thu có điều xúc phạm nên đưa mắt trừng chàng nói:
- Kêu réo ồn cả, sao không mau tránh dang ra.
Hận Thu như bị gáo nước tạt vào mặt, lại thấy thần sắc của mọi người tỏ ra nghiêm trọng nên không dám lên tiếng nữa.
Cừu Cốc trông thấy miệng mồm chàng ta dính đầy máu tươi, áo quần lại be bét, nên biết chàng đã bị thương, khẽ kéo tay chàng sang bên nói nhỏ:
- Mộ Dung cô nương được vị tiền bối này chữa thương cho, huynh có thể yên tâm vậy.
Đoạn lấy trong người ra hai viên Long Hổ Cửu Hoàn đan một viên chàng tự uống lấy, còn viên kia trao cho Hận Thu nói:
- Uống linh dược vào rồi điều dưỡng giây lát, nội thương có thể giảm đi ngay.
Hận Thu thấy sắc mặt Cừu Cốc tỏ ra lo lắng cho mình, trong lòng cảm động vô cùng, liền tiếp lấy thuốc uống vào rồi ngồi nhắm mắt vận khí dưỡng thương.
Thanh Thu nghe thiếu phụ nói thế, liền đến cởi áo hộ cho Mộ Dung Uyển Lệ rồi đặt nàng nằm xuống đất. Thiếu phụ ra tay nhanh như điện, điểm vào hai mươi mấy huyệt đạo của nàng.
Ra tay mau lẹ, nhận huyệt chính xác, thật là lần đầu tiên mà mọi người mới được chứng kiến vậy. Tỵ Trần đạo trưởng từng theo Độ Phàn chân nhân tự bấy lâu nay, cũng chưa từng thấy qua thủ pháp người nào nhanh nhẹn bằng thế.
Thiếu phụ điểm vào các nơi huyệt đạo của Mộ Dung Uyển Lệ xong, khẽ thở ra một hơi dài, đoạn ngồi xếp bằng xuống đất, đưa bàn tay ngọc ra ấn vào khí hải huyệt của Uyển Lệ, quay đầu về pHồi 5
Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 31 Hồi 32 Hồi 33 Hồi 34 Hồi 35 Hồi 36 Hồi 37 Hồi 38 Hồi 39 Hồi 40 Hồi 41 Hồi 42 Hồi 43 Hồi 44 Hồi 45 Hồi 46 Hồi 47 Hồi 48 Hồi 49 Hồi 50 Hồi 51 Hồi 52 Hồi 53 Hồi 54 Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 31 Hồi 32 Hồi 33 Hồi 34 Hồi 35 Hồi 36 Hồi 37 Hồi 38 Hồi 39 Hồi 40 Hồi 41 Hồi 42 Hồi 43 Hồi 44 Hồi 45 Hồi 46 Hồi 47 Hồi 48 Hồi 49 Hồi 50 Hồi 51 Hồi 52 Hồi 53 Hồi 54 Hồi 55 Hồi 56 Hồi 57 Hồi 58 Hồi 59 Hồi 60 Hồi 61 Hồi 62 Hồi 63 Hồi 64 Hồi 65