Chương 11

Satan là kẻ thắng cuộc!
Lại thêm một lần nữa hắn đạt được điều hắn muốn. Đó không phải là chiến thắng thật sự lớn lao và mang tính quyết định, nhưng rồi bước ngoặt quyết định đó cũng sẽ tới. Không phải hôm nay, không phải ngày mai, có lẽ trong vài ngàn năm nữa. Thời gian đâu có tà chuyện đáng kể.
Hoàn toàn không đáng nói.
Những tên thầy tu đã rút lưỡi rìu của chúng về. Những lưỡi rìu dính máu.
Máu của một con người vô tội.
Con quỷ không quan tâm. Cả năm tên thầy tu cũng vậy. Chúng chỉ biết làm những gì người ta ra lệnh cho chúng.
Quỷ Satan vậy là đã vượt qua một chướng ngại vật nữa. Giờ thì gã chỉ cần ra tay, bởi gã muốn tới vật mà gã mong ước từ đã lâu.
Quả cầu pha lê!
Một quả cầu huyền bí có xuất xứ chưa ai giải thích được.Cho tới nay cả quỷ Satan cũng chưa dám tới gần nó, bởi quả cầu được chiếc đế đựng của Thần Lửa che chắn, đó là một thứ vũ khí của Pháp Thuật Trắng mạnh mẽ khiến cả Satan cùng không ít kẻ khác trong giới Pháp Thuật Đen nể sợ.
Nhưng quả cầu pha lê là một vật thể hoàn toàn khác. Nếu nắm nó trong tay, quỷ Satan có thể dùng nó để đổi lấy một món vũ khí khác.
Con súc sắc bất hạnh!
Con súc sắc đứng đầu danh sách tìm kiếm của quỷ Satan đã từ lâu. Chỉ có điều hắn chưa bao giờ chạm được tay vào con súc sắc đó, bởi không ít những con quỷ khác cũng rất mạnh mẽ đang đua nhau truy lùng nó, mà kẻ có nó cũng đang ra sức che giấu một cách kỹ càng.
Hiện thời, con súc sắc bất hạnh đang nằm trong tay ma cà rồng Vampirodelmar.
Quỷ Satan không biết gã hiện đang ở đâu.
Trong khi những kẻ khác dồn sức truy lùng con ma hút máu, Satan ranh mãnh ngấm ngầm đi tìm quả cầu pha lê bí hiểm.
Chướng ngại vật đầu tiên là Tanith đã bị hủy diệt. John Singlair cũng chẳng còn sống được bao lâu. Satan đã thêu dệt mạng lưới của gã thật tinh quái, chẳng một việc nào có khả năng thất bại. Fedora Golon hiện thời đang đứng hẳn về phía hắn. Người đàn bà làm tất cả những gì gã muốn. Gã đã vừa lừa được chị ta rằng chính John Singlair là kẻ giết Lisa. Chính hắn chứ không phải là một kẻ nào khác.
Một tình huống tuyệt vời. Quả có vậy, quỷ Satan đang hết sức hài lòng. Gã đã thêu dệt nên những mắt lưới thật ranh ma.
Bây giờ, gã chỉ còn cần ra tay với lấy báu vật! Gã nhìn đám tay chân của mình. Nếu có gặp khó khăn, tất cả lũ chúng sẽ đứng về phía gã, phục tùng vô điều kiện. Suy cho cùng, chính gã đã giải thoát cho linh hồn bị giam cầm của chúng.
– Ta phải có cho được quả cầu pha lê. – Quỷ Satan thì thào. – Và nếu có thể, phải sẵn sàng phá hủy chiếc đế đựng đó đi...
– Năm tên thầy tu câm lặng gật đầu.
Không còn một cơ hội nào nữa cho tôi!
Ngọn rìu bổ xuống, lưỡi rìu sắc cạnh hướng thẳng vào trán tôi. Được sử dụng bằng một sức mạnh như vậy, chắc chắn nó sẽ xẻ xương sọ tôi làm hai mảnh.
Kỳ lạ, một nửa giây đồng hồ có thể dài tới mức nào một khi người ta đối mặt với Tử Thần. Tôi nhìn trân trân, không nhắm mắt lại, và thấy lưỡi rìu vẫn trôi bồng bềnh trước mặt mình.
Không hiểu được.
Có lẽ Fedora đang tận hưởng niềm vui sướng kéo dài cái chết để nhấm nháp cảm giác hả hê trước tình trạng vô phương kháng cự của tôi. Người đàn bà này cư xử thật bất bình thường. Mà thật ra tôi cũng không mong chờ điều gì khác, Fedora là một người mẹ vừa phải đối mặt với một nỗi đau khổ quá lớn lao.
Trong một tình huống như thế, người ta thường hay làm những việc mà lý trí bình thường sẽ từ chối.
Khuôn mặt người đàn bà vẫn trơ cứng như mặt nạ. Đôi mắt hoàn toàn vô cảm. Mặc dù vậy, chắc chắn phải có cái gì đó đang lướt qua bộ não kia, nếu không chị ta đã chẳng chần chừ như thế này.
Những giây đồng hồ căng thẳng ngộp thở trôi qua thật chậm Tôi nghe cả tiếng tim mình đập. Thậm chí tôi còn cảm nhận được tiếng vang của nó trong đầu mình, và tự hỏi rồi chuyện gì sẽ kết thúc ra sao?
Lúc đó, đôi môi người đàn bà đột nhiên chuyển động.
Đầu tiên chỉ là một cái giật khẽ của khuôn miệng. Chúng xuất hiện ở cả hai khóe mép, rồi chuyển lên hai mí mắt, trán người đàn bà hằn rõ những nếp nhăn thật sâu.
Có điều gì đang thẩm thấu vào ý thức của Fedora và khiến chị ta băn khoăn.
Một thoáng sau, xuất hiện một kẻ hở thẫm màu giữa hai làn môi Fedora.
Người đàn bà đã há miệng ra, tôi nghe thấy hơi thở nhè nhẹ và cảm nhận nó trên khuôn mặt mình.
Sự căng thẳng trong tôi tăng lên tột độ. Nhưng mặt khác, tôi cũng thấy cảm giác tê liệt đang dần dần dịu xuống. Đúng lúc nhận ra rằng những đầu ngón tay lại chuyển động được thì tai tôi cũng nghe những từ ngữ thoát ra từ làn môi Fedora.
– Anh ta đeo thánh giá!
Tôi nghe rất rõ, nhưng không hiểu ý nghĩa. Chị ta muốn nói gì đến cây Thánh Giá thần của tôi?
Một chốc sau đó, người đàn bà nói tiếp, vừa nói vừa nhìn trân trân vào báu vật đang nằm trên ngực tôi.
– Anh ta chiến đấu cho phía bên kia, bởi vì anh ta đeo thánh giá. Anh ta không thể là người xấu. Anh ta không thể là kẻ giết người. Những ai đeo thánh giá, sẽ không thể giết người. Chuyện đó chưa bao giờ xảy ra... - Vừa nói, người đàn bà vừa hối hả gật đầu.
– Tôi đờ người ra vì ngạc nhiên. Có nằm mơ tôi cũng không tính đến khả năng này.
Đồng thời, bản năng mách bảo rằng tôi không còn nằm trong hiểm họa nữa.
Cứu tinh của tôi trong trường hợp này chính là cây thánh giá thần, mặc dù tôi đã không đọc câu thần chú để kích hoạt nó, bởi người đứng trước mặt tôi là một đồng loại bằng xương bằng thịt chứ không phải một phần tử của Pháp Thuật Đen.
Thật không thể tưởng tượng...
Lưỡi riu bây giờ vẫn còn trơ trơ trên mặt tôi. Nỗi đe dọa không hẳn đã biến mất. Tâm khảm tôi run rẩy trong câm nín, bởi chỉ một chuyển động sai lúc này cũng rất có thể để lại vết tích mãi mãi trên cơ thể tôi, hoặc thậm chí cướp đi mạng sống.
Một thoáng sau đó, nỗi sợ hãi trong tôi dịu đi. Nữ họa sĩ xoay cánh tay sang bên cạnh.
Lưỡi rìu biến khỏi tầm nhìn.
Lẽ ra tôi phải hét lên vì vui mừng. Bởi những gì xảy ra đối với tôi trong những giây phút qua thật đã chạm đến giới hạn cuối cùng sức chịu đứng của một con người. Thêm một lần nữa, tôi giật nảy mình lên, khi cây rìu chạm xuống đất và lưỡi rìu khẽ va trên nền bê tông.
Lực ép tâm lý cuối cùng đã biến đi. Cả trạng thái tê liệt cũng biến mất.
Bàn tay trái của người đàn bà giơ về phía cây thánh giá trên ngực tôi, cầm nó lên. Những ngón tay mân mê cây thánh giá, người đàn bà nhìn những hình hoa văn trên đó rồi lắc đầu lần nữa. Thế rồi chị ta ngồi thẳng người lên, thoáng rùng mình như vừa thoát khỏi một cơn mê và thổi ra tiếng thở dài.
Cả tôi cũng không còn muốn nằm đó nữa. Tôi lấy hơi thật sâu, nâng nửa người phía trên lên, rồi cuối cùng ngồi dậy được.
Hiện thời, cảm giác đau vẫn còn như búa bổ trong đầu. Tôi nhăn mặt với cảm giác xương sọ như sắp vỡ tung ra từng mảnh. Nhưng bên cạnh đó, máu đã bắt đầu chảy bình thường qua huyết quản và tôi phải chống cả hai tay xuống đất để giữ cho người đừng ngã xuống.
Nghiến răng và tập trung tinh thần, tôi chế ngự được cơn chao đảo. Chế độ luyện tập thường xuyên giúp tôi nhanh chóng quay trở lại với dòng suy nghĩ tỉnh táo. Tôi quay đầu sang hướng phải.
Thêm một lần nữa, ánh mắt hai chúng tôi gặp nhau.
– Tôi thật sự không giết con bà. – Tôi nói nhỏ với người họa sĩ.
Fedora gật đầu.
– Tôi biết, bởi anh đeo cây thánh giá.
– Chị tin vào nó đến thế sao?
– Vâng. – Fedora thở hắt ra. – Rất tin...
Hai chúng tôi im lặng. Tôi biết giờ là lúc không nên nói nhiều. Mỗi người cần phải sắp xếp lại những suy nghĩ của bản thân. Cả tôi và Fedora.
– Con tôi chết rồi, phải không? – Người đàn bà đờ đẫn hỏi tôi bằng giọng nói vô cảm sau một hồi im lặng.
– Tôi không cứu kịp.
Fedora Golon nhìn trân trân vào khoảng trống trước mắt, rồi chị ta đập hai bàn tay vào mặt mình. Người đàn bà nức nở. Trên một phương diện nhất định nào đó, tôi vui mừng về chuyện này, bởi khóc được sẽ giúp chị ta vơi đi phần nào nỗi đau khổ. Cũng có lẽ, những giọt nước mắt sẽ cuốn trôi một mảnh của cái quá khứ gần nhất đầy u ám.
Trong khi nữ họa sĩ khóc, tôi thử lại phản ứng và chuyển động trên từng phần cơ thể. Quả thật nó là một ngón đòn rất mạnh, không dể gì nuốt trôi được ngay. Hiện tôi vẫn còn cảm nhận rõ hậu quả của nó. Có lẽ phải một lúc lâu nữa tôi mới trở lại khỏe mạnh và tỉnh táo nhanh nhẹn như trước đây nửa giờ đồng hồ.
Không được phép buông xuôi. Chỉ cần nghĩ tới hai người đàn bà đã chết oan là tôi lại thấy sức lực trào lên trong cơ thể mình. Những tên thầy tu ít nhất cũng đã mang tôi giết Lisa, và có lẽ kể cả Tanith.
Nữ họa sĩ buông tay ra, hai con mắt đẫm lệ nhìn vào mặt tôi. Rõ ràng là chị ta muốn nói điều gì đó.
– Chị nói đi, Fedora. – Tôi lên tiếng khích lệ.
– Vâng, vâng... - Người đàn bà nhếch mép, và vặn vẹo đôi bàn tay với nhau.
– Chỉ mình tôi chịu mọi tội lỗi cho những chuyện xảy ra ở đây! – Chị ta thì thào. – Chỉ một mình tôi! Chẳng phải người lạ nào cả, chẳng phải anh, chẳng phải con gái tôi mà cũng chẳng phải chồng tôi, chỉ một mình tôi chịu lỗi. Lẽ ra không thể để mọi chuyện đi đến nước này, nhưng tôi đã không đủ sức kháng cự khi hắn ta xuất hiện lần đầu tiên.
– Hắn ta là ai?
– Một người đàn ông. Thậm chí tôi còn chưa biết tên gã. Một buổi sáng nọ, gã đột ngột xuất hiện trong nhà tôi, và thật thà mà nói, tôi bị gã hút hồn ngay lập tức. Trông gã thậm chí cũng chẳng đẹp trai, nhưng có một yếu tố khác, một yếu tố nào đó đã làm tôi lóa mắt. Kiểu cách của gã, dáng đi của gã, phong cách của gã, gã thật khác tất cả những người đàn ông khác.
– Thế rồi chuyện đó đã xảy ra, đúng không? – Tôi hỏi.
– Vâng, nó đã xảy ra. – Người đàn bà thở hắt. – Thậm chí ngay vào ngày đầu tiên. Tôi đã bị gã quyến rũ.
Sau những câu nói đó, mọi vật chìm xuống trong im lặng. Tôi linh cảm thấy tâm hồn người đàn bà bây giờ đang rối bời và hỗn độn đến mức độ nào. Hồi ức quay trở lại và người đàn bà ý thức ra rằng tất cả những gì mà chị ta làm đểu sai lầm khủng khiếp.
Một tình thế thảm thương trầm trọng.
– Ngày đó, tôi chẳng hề hối lỗi, anh Singlair ạ. Không, tôi không hề hối hận.
Những giờ khắc ở bên gã rất hấp dẫn, và gã yêu cầu tôi vẽ tranh. Chuyện vẽ tranh của tôi chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng gã muốn có một mô-típ nhất định, và tôi cũng không được để cho ai nhìn thấy bức trạnh đó. Vì thế mà tôi đã không vẽ trong phòng vẽ ở tầng trên, mà làm việc trong tầng hầm.
– Tôi đã nhìn thấy nền bức tranh. – Tôi giải thích. – Nó trống rỗng.
– Dĩ nhiên rồi! – Người đàn bà đáp lời tôi, cứ như thể đó là chuyện bình thường nhất trên đời.
Nhưng chính chị đã vẽ nó mà?
– Đúng như vậy! Tôi đã vẽ trên một khung nền do chính gã mang tới. Nó được làm bằng da.
– Da của ai?
– Tôi không biết. Gã kể rằng da này là da của một con thú. Nhưng bây giờ tôi không tin nữa. Vậy là tôi bắt đầu vẽ. Những gì xuất hiện trên nền da đó hoàn toàn chẳng tuân theo ý chí của tôi. Gã đàn ông ra lệnh cho tôi từng chi tiết. Vẽ nền tranh, một hành làng u ám và bí hiểm, rồi sau đó tôi vẽ cái bàn, và cuối cùng là năm tên thầy tu.
– Cái gì? – Tôi kêu lên. – Năm lận à?
– Vâng tất cả là năm!
– Thật may là tôi biết được chuyện này. Cho tới nay tôi chỉ nhìn thấy một tên. Bây giờ tôi phải đổi chiến thuật ngay lập tức,chuẩn bị đối phó với năm tên đối thủ đồng thời. Thật ra là sáu, nếu kể cả Satan nữa.
Tôi đổi đề tài, bởi tôi nhận thấy người đàn bà trước mặt tôi bây giờ cần một lực đẩy nhất định.
– Bà tới Paris, đúng không?
– Đúng thế.
– Vậy là bà có quen Tanith?
Người đàn bà gật đầu.
– Bà có giết bà ấy không?
– Không! – Fedora thì thào và nhìn thẳng vào mắt tôi. – Tôi thề với anh là tôi không...
– Thôi được rồi. – Tôi phẩy tay nói. – Tôi tin chị. Chuyện gì đã xảy ra tai Paris?
– Tôi nhận nhiệm vụ đến gần Tanith. – Người đàn bà kể. – Tôi cũng đã làm được như vậy. Sau khi gặp nhau lần đầu tiên, chúng tôi đã hẹn gặp tiếp. Tôi chuẩn bị rất kỹ. Tôi mang bột thuốc ngủ bên người và trộn vào món uống của Tanith. Bà ấy đã ngủ gục trước mắt tôi. Sau đó tôi đã lấy cắp chiếc đế đựng cùng quả cầu pha lê. Những chuyện sau đó xảy ra với Tanith, tôi thật sự không muốn. Tôi đâu có biết bà ấy là ai đâu.
– Vậy là chị đã mang cả hai vật đó về đây?
– Dĩ nhiên rồi. Gã đã đòi hỏi tôi phải làm điều đó. Tôi mang nó về đây, vào nhà này, muốn đưa cho gã nhưng gã không cầm.
– Tại sao không?
– Tôi không biết. Gã chỉ ra lệnh cho tôi đặt hai vật đó trước tấm tranh của mình. Tôi cũng làm theo.
– Rồi sau đó?
– Vào buổi sáng hôm nay, tôi lại xuống tầng hầm. Gã đã chờ sẵn, gã lật tấm khăn phủ bức tranh ra, và tôi nhìn thấy cả hai món đồ đó, chiếc đế đựng và quả cầu pha lê, hiện lên giữa bức tranh mà tôi đã vẽ. Cả hai vật thể có thật đã chuyển vào bức tranh...
–... Và đã đánh thức năm tên thầy tu sống dậy, trở thành những thực thể của địa ngục. – Tôi nói tiếp.
Tình thế gay cấn hơn tôi tưởng rất nhiều. Satan đã khéo léo tạo nên một tấm lưới tinh vi. Thêm một lần nữa, tôi biết câu ngạn ngữ “ ranh ma như quỷ sứ” có nghĩa như thế nào. Người đàn bà tội nghiệp trước mặt tôi thật sự không có cơ hội để thoát ra khỏi tấm lưới khủng khiếp đó.
– Cả hai vật thể đó bây giờ đâu rồi? – Tôi hỏi nữ họa sĩ.
– Tôi không biết! – Chị ta thì thào.
Nếu biết được vị trí của chúng bây giờ thì tốt biết bao. Theo ý tôi, năm tên thầy tu chắc chắn không thể nắm chúng trong tay. Quả cầu pha lê thì có thể, nhưng chiếc đế đựng của Thần Lửa thì chắc chắn không. Nếu chúng chạm tới chiếc đế đựng này, báu vật có thể trở thành chiếc Boomerang quay trở lại hủy diệt chúng, bởi nếu tôi nhớ không nhầm thì phía bên ngoài giá đĩa khắc những biểu tượng Chúa.
– Quỷ Satan đã lần nào chạm tới chúng chưa?
– Tôi đã nói với anh rồi, Singlair, tôi không biết gì cả. Chúng ta phải đi tìm hai vật thể đó.
Tôi gật đầu.
– Vâng, theo tôi chắc chúng chỉ ở trong nhà này mà thôi. – Nói xong, tôi đứng dậy.
Lẽ ra, tôi không nên làm như thế. Cơn chao đảo vẫn còn chưa qua hẳn. Tôi sa vào trạng thái chao đảo, ngả sang trái rồi lại ngả sang phải, và cố gắng lắm cuối cùng mới đứng vững được.
– Singlair, anh có khỏe không?
– Ổn rồi. – Tôi khàn khàn nói và tựa lưng vào tường. Tôi cần một nơi tựa đỡ, cần một chút thời gian để ổn định sức khỏe. Con đường đi lên phía trên chắc chắn sẽ rất gay cấn và nguy hiểm. Nhưng mặt khác, tôi cảm nhận rõ đã đến lúc phải vội vàng lên.
Tôi nhìn ra những bậc thang bằng đá. Người đàn bà đoán ra suy nghĩ của tôi và nói.
– Tôi sẽ đi cùng anh.
– Có thể trở thành nguy hiểm đấy.
Người đàn bà cười cay đắng.
– Tôi làm gì ở đây? Ngồi nhìn xác con gái tôi hay sao? Không, món nợ này với quỷ Satan chính tôi phải trả, chính bản thân tôi!
Chị ta giờ đã hiểu ra và câm thù quỷ Satan vì tất cả những hiểm họa mà gã đổ xuống bản thân và gia đình mình. Nhưng người đàn bà hoàn toàn không có vũ khí trong tay, làm sao chị ta có thể đối mặt với gã được. Tôi nhắc Fedora nhận ra điều đó.
– Tôi có thể dùng tay không, chẳng cần tới vũ khí đâu. – Nữ họa sĩ giải thích bằng giọng chắc nịch.
– Không, chị không đủ sức chống lại quỷ sứ đâu!
– Nhưng tôi cũng sẽ không ở lại đây. – Người đàn bà bướng bỉnh nói.
Tôi nghiến răng quyết định tạm chia tay với một món vũ khí.
Cây thánh giá thần!
Khi tôi kéo sợi dây chuyền vòng qua đầu, đôi mắt của nữ họa sĩ mở to, người đàn bà nhận ra ngay ý định của tôi.
– Tôi không nhận được đâu. – Chị ta thì thào.
– Có đấy, chị cầm đi!
Thế còn anh Singlair? Anh sẽ không còn vũ khí nữa.
Tôi lắc đầu.
– Không sao. Tôi vẫn còn một vài món khác.
Fedora Golon chần chừ đưa bàn tay ra. Chạm vào làn thép đã được rửa nước thánh, bàn tay người đàn bà khẽ giật lại. Thê rồi một nụ cười liếc thoáng qua đôi môi và Fedora cầm lấy cây thánh giá thần.
– Cảm ơn! – Chị ta thì thào. – Cảm ơn nhiều lắm!
Tôi gật đầu ngắn.
– Nếu chúng ta cùng nhau đi lên trên đó, xin chị đừng có nổi điên. Tốt nhất là chị nấp vào một nơi nào đó, và không bao giờ rời tay khỏi cây thánh giá, dù điều gì có xảy ra chăng nữa. Chị hiểu ý tôi nói chưa?
– Hiểu rồi, Singlair. Tôi sẽ cố gắng nhất là vì nó... - Nói đến đây, giọng Fedora tắt nghẹn, người đàn bà quay lại nhìn đứa con gái đã chết của mình.
Tôi đứng im, mặc dù không còn thời gian nữa. Có một người đang phải chia tay với người yêu thương nhất của mình, và tôi phải dành thời gian cho nữ họa sĩ.
– Ta đi được rồi. – Người đàn bà nói với tôi môi run khi quay phắt lại phía tôi.
Cầu thang rất hẹp, chúng tôi không thể bước song song. Phải đi lần lượt từng người một, tôi đi đâu.
Dĩ nhiên tôi không hề có ý định lao thẳng như một gã ngu lên căn hộ phía trên. Không một giây được phép đánh giá quá thấp quỷ Satan. Chắc chắn trong thời gian vừa qua hắn đã bày ra vô số cạm bẫy ở trên đó và đang chờ đợi chúng tôi.
Tôi bây giờ phải trong cậy vào khẩu Beretta, vào con dao găm, vào làn roi diệt quỷ cũng như vào viên phấn thần. Hy vọng những món vũ khí nay có thể giúp đỡ tôi chống lại năm tên thầy tu của quỷ sứ.
Bàn tay đặt lên nấm đấm cửa, khuôn mặt căng thằng, tôi từ từ ấn nó xuống.
Tập trung toàn sức để tránh gây nên bất kỳ một tiếng động nào, tôi nín thở. Cả Fedora Golon cũng im thinh thít.
Tôi mở cánh cửa một khe hẹp, nhìn vào khoảng hành lang nho nhỏ nằm đằng sau đó. Thấy nó trống vắng, tôi liều mở cửa rộng hơn, tầm nhìn thay đổi, giờ tôi đã có thể nhìn thấy phòng khách.
Thoạt đầu căn phòng có vẻ vắng người. Không còn khả năng nào khác, hai chúng tôi phải xem xét thật kỹ căn hộ bên trên, vì thế mà chúng tôi đi ra khỏi tầng hầm.
– Đường đi trống chứ? Nữ họa sĩ thì thào.
– Tôi gật đầu, vừa giơ tay mở cửa, đủ rộng để người tôi có thể lách ra ngoài.
Fedora Golon bước theo tôi và một lúc sau, chúng tôi đã đứng trong con đường nối thẳng tới phòng khách.
Một sự yên lặng giả dối bày ra trong thâm độc.
Bước trên những ngón chân, chúng tôi rón rén di chuyển tiếp, cố gắng để không phát ra một tiếng động nào.
Mọi sợi dây thần kinh của tôi đều hết sức căng thẳng. Tôi đã rút khẩu Beretta ra, sẵn sàng nhả đạn ngay lập tức nếu bất kỳ một tên thầy tu nào xuất hiện.
Hiện thời điều đó chưa xảy ra, và chúng tôi yên ổn đi đến gian phòng khách rộng.
Tới đây, hai chúng tôi dừng chân, đưa mắt nhìn quanh và tôi phát hiện thấy ngay những vũng máu vương vãi bên cạnh chiếc ghế sofa.
Vì đang đứng ở vị thế sau lưng ghế nên tôi không biết chủ nhân của những vũng máu này là ai.
Chắc chắn anh ta đang nằm hay đang ngồi trên ghế sofa.
Cả Fedora cũng không thể không nhận ra vũng máu. Trước khi tôi kịp cản, người đàn bà đã bước nhanh qua mặt tôi, dừng phắt lại bên cạnh ghế và... cả thân người chị ta như lập tức bị đóng băng.
Nỗi kinh hoàng khiến người đàn bà đờ đẫn câm nín. Fedora đứng đó, mất khả năng biểu cảm và phản ứng.
Nhanh chóng tôi bước đến bên chị ta.
Ánh mắt tôi hướng xuống dưới. Ngay cả tôi cũng bị sốc. Xác chết cho tôi biết những kẻ giết người đã ra tay tàn nhẫn tới mức nào. Chúng đã dùng những món vũ khí tởm lợm và khủng khiếp để đưa người đàn ông này sang cõi chết.
Tôi có thể đoán ra người chết là ai và ngay lập tức nhận được lời khẳng định.
Khẽ đến mức độ hầu như không hiểu được, Fedora thì thào:
– Đó là chồng tôi, Raymond...
– Tôi đặt một bàn tay lên vai người đàn bà đau khổ. Một cử chỉ an ủi, tôi không thể làm gì hơn. Tôi đã linh cảm thấy sự việc sẽ đi đến mức này. Những loài thú dữ mang dòng máu đen không bao giờ biết đến nương tay. Chúng lạnh lùng ra đòn và không kiêng dè bất cứ đối thủ nào. Những ai chỉ cần vô tình đứng trên con đường chúng đi cũng sẽ bị hủy diệt ngay lập tức.
Tôi đút tay vào túi quần, rút ra viên phấn thần. Viên phấn được làm từ mỡ thú vật. Nó được nấu trong lò luyện đặc biệt và được xử lý bằng Pháp Thuật Trắng.
Tôi để người đàn bà đứng đó. Hiện giờ tôi không thể giúp đỡ được chị ta nhiều hơn, nhưng ít nhất tôi cũng muốn đặt ra một giới hạn nhất định.
Bước đến bậc thềm, tôi kẻ một vạch dài và viết những ký hiệu của Pháp Thuật Trắng lên đó. Vừa làm, tôi vừa hy vọng rằng ít nhất thì biên giới này cũng đủ mạnh để ngăn chặn bước chân của những tên thầy tu.
Tôi vẽ dấu hiệu ngăn chặn lên tất cả đường đi, tất cả các cửa sổ, vẽ bên cạnh những vật thẳng đó hình thánh giá, rôi nối tất cả lại với nhau. Toàn bộ công việc đòi hỏi khoảng chừng một phút đồng hồ vì tôi làm việc rất hối hả. Vừa làm, tôi vừa nhìn về hướng Fedora Golon, người đang đứng như một bức tượng trước xác chồng mình.
Hiện thời, may mắn là người đàn bà chưa quẫn trí.
Đối phương vẫn chưa lộ mặt. Bao quanh ngôi nhà và chúng tôi là một bầu không khí tĩnh lặng giả tạo, nguy hiểm, tôi tin chắc rằng cả hai chúng tôi đang bị quan sát.
Giờ thì tôi chỉ cần một chổ trú ẩn nữa cho người đàn bà. Hoặc là một địa điểm nơi Fedora có được một chút an toàn nhất định.
– Đi theo tôi. – Tôi khẽ nói.
– Fedora gật đầu, xoay về hướng tôi. Tôi ngạc nhiên thấy nữ họa sĩ cư xử đúng đắn. Nhưng trong lúc xoay người, tôi nhận ra nét thay đổi trên khuôn mặt chị ta. Đôi mắt mở to hết cỡ, nỗi kinh hoàng lộ rõ trên hai con ngươi và tôi biết chắc rằng nỗi nguy hiểm vừa xuất hiện phía sau lưng mình...
Bàn tay trái tôi đẩy người đàn bà ra xa, đồng thời xoay người nhảy sang bên, đưa ánh mắt về hướng Fedora vừa nhìn thấy kẻ địch.
Tên thầy tu đứng trên cầu thang.
Cánh tay phải của gã giơ lên, cây rìu trong tư thế sẳn sàng bay tới, và tôi bóp cò cho viên đạc bạc đầu tiên.
Fedora giật mình khi tiếng nổ quất vào không khí như một ngọn roi sắt.
Trong tích tắc sau đó, cái dáng người bí hiểm và tởm lợm kia bị lực bắn rung lắc toàn thân và thốt ra một tiếng kêu sặc sụa. Lần này, tên thầy tu đã không kịp tránh, viên đạn của tôi găm trúng hắn.
Gã lăn theo những bậc thang xuống dưới, đập người vào những cạnh bê tông và lao đến rất gần biên giới pháp thuật mà tôi vừa vẽ nên.
Áp lực của viên đạn bạc từ phía bên trong cơ thể hắn, và áp lực từ đường biên giới pháp thuật bên ngoài ập đến, hủy diệt hắn.
Một tia chớp chẻ dọc thân hình tên thầy tu. Tia chớp không bổ từ trên xuống, mà giật từ dưới lên.
Fedora và tôi cùng đứng và nhìn thấy vết rạch của tia chớp để lại, vết rạch ngay lập tức ăn sâu vào thân hình tên thầy tu. Một đám mây nhỏ bốc lên, thế rồi tất cả chỉ còn lại là bụi bặm.
Bớt đi một kẻ địch!
Tôi quay sang phía người đàn bà. Fedora cúi đầu xuống nhìn trân trối cây thánh giá trong tay mình.
Khi thấy bước chân của chị ta lảo đảo, tôi định lao đến giúp nhưng Fedora gạt tay tôi ra, nói bằng giọng khàn khàn:
– Đúng như thế đấy, Singlair! Anh phải hủy diệt nòi gióng khốn nạn đó như vậy, chính chúng đã phá nát cuộc sống của cả gia đình tôi. – Khuôn mặt nhăn nhó, rồi người đàn bà đột ngột gào lên. - Satan, quỷ Satan khốn nạn! Hiện ra đi!
Tao muốn nhìn thấy mày! Hiện ra...!
Quỷ Satan giấu mặt.
– Không ích chi đâu! – Tôi nói với Fedora. – Ta không thể thắng bằng cách này được. Satan chẳng nghe ai khiêu khich mà cũng chăng nghe ai dụ dỗ...
– Có đấy, có đấy! Cho tới nay gã đã luôn luôn xuất hiện. Bây giờ gã cũng phải lộ mặt ra chứ!
Hai phút trôi qua trong im lặng. Chẳng một sự kiện nào xảy đến. Thế rồi chúng tôi nghe thấy một âm thanh. Nó không phát ra từ căn phòng mà xảy ra trên đầu chúng tôi, và chỉ có một khả năng thôi.
Trên mái nhà!
Đúng, tiếng động phát ra từ trên đó!
Có phải là quỷ Satan hay lại là một tên thầy tu khác? Tôi ngửa đầu nhìn lên.
Có kẻ nào đó đang đi đi lại lại trên mái nhà. Những bước chân nặng nề, cứ như thể gã vừa đi vừa dậm chân xuống.
Đầu tiên, tôi cứ tưởng gã sẽ đi từ phần mái nhà này sang mái nhà khác, nhưng rất nhanh chóng tôi nhận ra là mình đã lầm, gã đang đi thành một vòng tròn.
Đường tròn này áp chính xác lên trên đầu chúng tôi.
– Chính hắn đấy! – Fedora thở hắt ra và nhìn tôi như muốn nhận một lời công nhận.
Tôi gật đầu, bởi bây giờ thì tôi cũng tin rằng một trong những kẻ thù không đội trời chung của mình đang đi vòng tròn trên kia.
Đột ngột, những bước chân câm bặt.
Nín thở, hai chúng tôi chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra. Quỷ Satan có rất nhiều mánh khóe. Gã nắm trong tay một quyền lực vô biên, gã có thể chơi trò tung hứng với cái Ác và Pháp Thuật Đen, nhưng tôi hy vọng rằng những biểu tượng của Pháp Thuật Trắng mà tôi vẽ nên ít nhất cũng khiến cho hắn phải dè dặt đôi chút.
Trần phong trên đầu tôi lúc này được lát bằng một lớp gỗ thẫm màu, quét bên ngoài một lớp keo bảo vệ trong phòng.
Nó chuyển động.
Thật rùng rợn khi phải đứng đó và nhìn thấy trần phòng đột ngột chuyển động. Trong một thoáng, nhìn như thế nó đang sụp xuống đầu tôi. Cả hai chúng tôi nhảy lùi về.
Chuyện thật ra không cần thiết, bởi sự kiện bây giờ đang xảy ra trước mắt chúng tôi chỉ có thể được miêu tả bằng từ Pháp Thuật Đen.
Pháp thuật của quỷ Satan đã làm biến dạng cấu trúc của trần phòng và tôi có cảm giác như phần lớn trần phòng đang dần dần biến thành một thấu kính khổng lồ.
Quả thật, xuất hiện một đường tròn, tôi nhận ngay ra đường tròn này chính là đường tròn mà quỷ Satan vừa dùng những bươc chân tạo nên.
Giờ thì gã có thể nhìn xuống căn phòng, và chúng tôi cũng có thể nhìn thấy gã.
Qua thấu kính, chúng tôi nhìn vào một gương mặt quá lớn và méo mó. Gã đã quỳ gối xuống và cúi người về phía trước, khiến cho gương mặt gã nằm cận kề lớp thấu kính trong suốt.
Một bộ mặt xấu xí, một bộ mặt mà tôi căm thù đến tận từng tế bào cơ thể.
– Chính hắn! – Người đàn bà thì thào. – Đó là quỷ Satan, thứ mà tôi đã có lần... ôi trời, không thể như thế được... - Fedora rùng mình khi hồi ức đổ sụp xuống đầu chị ta như một cơn cuồng phong.
Phải, quỷ Satan đang hiện ra trong toàn bộ cái ngoại hình thật sự tởm lợm của hắn. và khuôn mặt kia đang nhếch lên thành một nụ cười nham nhở, trơ tráo.
– Chào John Singlair! – Gã chế nhạo tôi. – Cứ lâu lâu con đường của chúng ta lại cắt ngang nhau, đúng không nào?
– Số phận. – Tôi đáp lời.
– Đúng, ta cũng tin như vậy! Nhưng ya sẽ lo cho đến một lúc nào đó mi sẽ không thể ảnh hưởng tới số phận được nữa. Mi phải bị hủy diệt, thằng thợ săn quỷ kia. Nếu không hôm nay thì là ngày mai.
Tôi biết quá rõ những lời đó. Trong khi khiến được Fedora kinh hoàng thì chúng trôi tuột khỏi tôi như một thứ nước lỏng toạt trôi trên áo mưa dày chắc.
Tôi chỉ muốn biết cuộc chơi hôm nay thật sự và chính xác là cuộc chơi nào.
– Quả cầu pha lê ở đâu?
– Mi muốn thấy nó à? – Satan giễu cợt.
– Nếu không thì ta đã không hỏi.
– Được, vậy ta sẽ cho mi xem. – Gã giải thích và chuyển động, nhưng vẫn không thay đổi tư thế. Cho tới lúc này gã đang cầm một vật thể óng ánh màu đỏ thẫm.
Quả cầu pha lê!
Thật lòng nhìn nhận, tôi không tính đến khả năng này. Quỷ Satan bây giờ đã nắm được quả cầu pha lê trong tay, gã đã cướp nó của Tanith và đang hể hả với chiến thắng.
– Thế đấy, thằng thợ săn quỷ, đã thấy ai lầ người thắng chưa? Ta nắm được quả cầu trong tay rồi, ta sẽ không bao giờ trả lại đâu!
– Còn chiếc đế đựng?
Khuôn mặt gã kéo thành một vệt nham nhở.
– Ta tặng nó cho mi đấy, Singlair!
Tôi cười lớn.
– Điều đó có nghĩa là mi không đủ sức cầm vào nó, đúng không?
– Ta đâu thèm để ý! Quả cầu pha lê giá trị hơn nhiều.
Điều đó thì tôi có thể hiểu được. Ngay cả đối với Tanith, quả cầu đã có một giá trị rất lớn. Chính quả cầu đã mang lại cho và thầy bói một số khả năng pháp thuật nhất định. Những gì Tanith nhìn thấy trong quả cầu và diễn giải thành những câu tiên tri bí hiểm của mình. Cũng chính quả cầu pha lê đã thỉnh thoảng hé cho Tanith một cái nhìn vào những chiều không gian khác và những chiều thời gian khác. Được kết hợp với sức mạnh của chiếc đế đựng Thần Lửa, quả cầu còn mạnh mẽ hơn nữa. Nhưng về mặt bản chất thì quả cầu là một thực thể trung tính, vì thế mà Satan cũng có thể sờ vào nó, ngược lại với chiếc đế đựng của Thần Lửa vốn là sản phẩm pháp thuật của Chúa.
– Tại sao mi phải bày ra nhiều trò như vậy? – Tôi hỏi gã Satan. – Chính bản thân mi tới gặp Tanith mà cướp lấy nó. Mọi việc chỉ có vậy là xong, nhưng mi đã kéo những con người vô tội này vào trò chơi địa ngục của mi, để làm gì?
– Vô tội hả? – Con quỷ Satan gào lên. – Không đâu, chúng nó đâu có vô tội.
Chúng nó đã dám xây nhà ở đây!
– Thì đã sao?
– Mảnh đất này là một mảnh đất thần bí và cổ xưa. Đây là nơi tụ tập linh hồn của năm tên thầy tu đã thờ phụng ta. Trước đây một thời gian dài, đây là nơi ngự trị của rất nhiều ma quỷ. Dân trong vùng thậm chí đã phải mang mạng người đến đây hiến tế, bởi mảnh đất này trước đây vốn là nhà tu. Những bức tường củ vẫn còn, được bọn người này sử dụng làm tường hầm. Đây là nơi pháp thuật của ra hoành hành, là nơi sinh sống của những linh hồn thầy tu, và chỉ chờ được giải phóng ra. Đó là anh em của những tên thầy tu mà chính bản thân mi, John Singlair, đã hãm hại trước đây một vài năm. Mi có còn nhớ đến Hội Ăn Thề Thờ Satan không? Đó cũng là lễ hội xuất hiện ở nước Pháp, và mi không hề tính đến khả năng vẫn còn những thành viên khác, những thầy tu khác, chọn nơi này làm đại bản doanh. Chúng cùng hội, cùng thuyền với những thầy tu ngày trước đã bị chiếc đế đựng của Thần Lửa hủy hoại. Chúng chỉ cần được giải phóng ra để có thể hoàn tất khát vọng trả thù của chúng. Ta đã tìm thấy trong Fedora Golon một tay sau đắc lực. Một con đàn bà với tâm hồn yếu ớt, nó đã không đủ sức phản kháng lấy một giây duy nhất khi ta xuất hiện trong vai một gã đàn ông quyến rũ. Chính ta đã ra lệnh cho nó vẽ bức tranh Điệu Nhảy Thầy Tu. Khi bức tranh được vẽ xong, đám linh hồn thầy tu có thể tự giải phóng, nhập vào những hình vẽ đó và sống dậy. Đó những gì mà ta muốn. Giờ thì chúng đã được tự do, và tuân lệnh ta. Chúng đã nhìn thấy cả quả cầu pha lê lẫn chiếc đế đựng, chúng có thể nhảy quanh hai món vật đó mà không hề hấn chi bởi có ta bảo vệ cho chúng. Vậy là rõ, chúng không cần phải sợ hãi nữa. Qua điệu nhảy, chúng tạo điều kiện cho ta sờ vào quả cầu pha lê mà không hề hấn gì.
Những tên thầy tu của ta đã trở nên dũng cảm và thực hiện mệnh lệnh xóa đi mọi dấu vết.
– Điều đó có nghĩa là chính mi đã ra lệnh cho chúng giết người.
– Đúng.
– Thế kẻ nào đã giết Tanith?
– Công việc vui thú đó ra đã dành riêng cho chính bản thân mình.
Tôi giật nảy người lên. Công việc vui thú! Gã đã nói như vậy! Cái hình dạng nữa người, nữa dê kia thật sự là biểu lộ cao nhất của cái Ác. Hắn nói việc giết người là “công việc vui thú”.
– Mi thấy đấy, tên thợ săn quỷ, dần dần ta đã nắm lấy phần thắng. Đáng tiếc là ta chưa cướp được viên súc sắc bất hạnh, công nhận là như thế, nhưng quả cầu pha lê này cũng chẳng đáng khinh thường...
– Chiếc đế đựng ở đâu? – Tôi khàn giọng hỏi.
– Ta không quan tâm.
– Vậy là nó còn ở trong nhà này.
– Có thể.
– Giết nó đi! – Tôi nghe thấy giọng nữ họa sĩ. – Giết con quái thú khốn khiếp đó, Singlair! Tôi xin anh...
– Không đâu, không đâu! – Quỷ Satan cười lớn, những tiếng cười chát chúa.
– Bọn mi không hủy diệt nổi ta. Bọn mi làm không nổi...
Bắn súng bây giờ rõ ràng chẳng được ích gì, nhưng tôi nghĩ đến dùng thánh giá thần chống lại hắn. Cây thánh giá rất mạnh mẽ, thậm chí Satan cũng phải sợ nó, bởi trong thuở hồng hoang, khi cuộc chiến ban đầu giữa cái Ác và cái Thiện xảy ra, chính cái Ác đã có lần khụy gối quỵ hàng.
Mà cây thánh giá thần lại là một sản vật từ thuở hồng hoang.
Nhưng Satan là một kẻ tinh ranh. Gã đánh giá tình huống rất chính xác, và gã rút lui.
Mọi việc xảy ra nhanh như chớp. Phần mở hình tròn trong suốt trên trần phòng biến đi, trần phòng đột ngột trở lại bình thường khiến tôi không còn cơ hội sử dụng đến món vũ khí mạnh nhất của mình. Chỉ duy nhất một làn khói diêm sinh phả xuống hai chúng tôi. Lời chào cuối cùng của quỷ Satan. Gã mặt dê đã đạt được mục đích của mình, gã đã nắm trong tay quả cầu pha lê.
Chỉ còn lại những tên thầy tu.
Cho tới lúc này, vẫn chưa có tên thầy tu thứ hai nào lộ mặt ra, mặc dù tôi tin chắc tất cả lũ chúng đang ở trong nhà này.
Lời giải thích của quỷ Satan đã khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Cho tới lúc này tôi không hề biết là thế giới có tới hai nhóm thầy tu thờ quỷ Satan. Một nhóm đã bị tôi hủy diệt trước đây vài năm, nhóm kia vậy là vẫn còn sống sót, và bây giờ được vật chất hóa, quay trở lại dưới sự trợ giúp của quỷ Satan.
Fedora gọi tôi.
– Anh muốn có chiếc đế đựng quả cầu, đúng không nào?
– Vâng!
– Tôi biết nó đang ở đâu. Tôi đã mang nó từ Paris về đây, thế rồi nó chui vào trong bức tranh.
– Tôi biết. Có lẽ ta sẽ tìm thấy nó ở chỗ bốn tên thầy tu còn lại.
– Chẳng lẽ chúng không sợ chiếc đế đựng?
– Chúng sợ chứ và không dám sờ tay vào nó đâu. Nhưng ta phải đi tìm ngay!
Fedora Golon nếm một cái nhìn sợ hãi lên trên trần nhà.
– Theo ý anh, quỷ Satan đã rút đi chưa?
– Gã rút đi rồi. Chị phải biết rằng quỷ Satan thật ra là kẻ ranh ma và hèn nhát. Một khi định làm điều gì đó, gã luôn thực hiện bằng cách tận dụng những yếu điểm của những con người bằng xương bằng thịt, giống như chị. Một khi đã được mục đích, gã sẵn sàng quên đi mọi kẻ khác, dù là tay chân. Nhưng dĩ nhiên, hiện giờ gã đang hy vọng là bọn thầy tu sẽ chiến thắng chúng ta.
– Tại sao gã không tấn công chúng ta?
Tôi chỉ vào cây thánh giá thần.
– Vì nó.
– Cây thánh giá mạnh mẽ đến thế sao? – Người đàn bà ngạc nhiên.
– Chắc chắn.
Bốn tên thầy tu không còn ở dưới tầng hầm nữa. Kể cả trong khu vực xung quanh cũng không nhìn thấy chúng. Nếu chúng không còn rình mò ở phía bên ngoài kia, thì chắc chắn hiện thời chúng đang trốn tránh ở tầng trên, nơi có căn phòng vẽ. Chẳng phải tình cờ mà tên thầy tu đầu tiên đã xuất hiện bên cầu thang. Tôi nói cho Fedora nghe nỗi nghi ngờ của mình.
Người đàn bà giật mình.
– Anh muốn đi lên trên đó?
– Chắc không còn cách nào khác đâu. – Tôi giải thích.
– Nhưng chúng ta chỉ có hai mà bọn thầy tu có bốn.
– Đừng quên vũ khí của chúng ta. – Tôi đáp lời và bước chân đi.
Fedora đi theo với tốc độ chậm hơn. Tôi bây giờ hoàn toàn không nghĩ đến chuyện do dự hay né tránh. Chắc chắn, hai chúng tôi bây giờ có thể ra khỏi nhà, lái xe đi nơi khác, nhưng tôi muốn kết thúc vụ này.
Ngoài ra, tôi còn một món nợ phải trả. Bọn thầy tu trong con mắt tôi cũng có lỗi trong cái chết của Tanith, mặc dù không trực tiếp.
Bây giờ đã đến lúc chúng phải đền tội.
Tôi đến bên những bậc cầu thang bằng gỗ dẫn lên trên, chú ý bước nhẹ chân, Fedora đi sát theo sau.
Đến trước cánh cửa phòng vẽ, tôi dừng lại. Ngay từ bây giờ giác quan thứ sáu đã cho tôi biết là chúng đang ở phía bên kia cánh cửa. Tôi gật đầu với nữ họa sĩ và người đàn bà hiểu ngay.
Tôi gạt chị ta lùi vào một góc của cánh cửa, rồi tay cầm chắc khẩu Beretta tôi thận trọng mở cánh cửa phòng vẽ. Trong thời gian này, bọn thầy tu lẽ ra đã có cơ hội bổ rìu về hướng chúng tôi, thế nhưng đã không có một hành động nào xảy ra.
Tôi nhìn vào bên trong căn phòng.
Đầu tiên, tôi hầu như không tin nổi vào mắt mình. Bốn tên thầy tu đứng đó, đờ đẫn như bốn bức tượng. Chúng không cử động nổi, bởi ở chính giứa căn phòng là chiếc đế đựng của Thần Lửa.
Chiếc đế đựng đang được dưới đất, và nó đang tỏa ra một quầng sáng mờ mờ màu vàng.
Nó đang hút hồn bốn tên thầy tu.
Cẩn trọng, tôi dần dần đóng cửa lại, nhìn ánh mắt ngạc nhiên của người đàn bà và thì thào nói lại những gì mình vừa nhìn thấy.
– Vậy là chúng ta đã thắng sao?
– Chưa đâu. Nhưng tôi sẽ làm chuyện đó. Làm ơn đưa lại cho tôi cây thánh giá.
Fedora giật nảy mình.
– Thế thì...thế thì tôi không được bảo vệ.
– Về nguyên tắc thì đúng. Chỉ có điều bọn thầy tu không thể làm hại được chị nữa đâu, chiếc đế đựng của Thần Lửa đang trói chân, trói tay chúng.
– Tại sao nó không hủy diệt bọn thầy tu?
– Đó là điều tôi đang muốn tìm hiểu đây.
Rõ ràng là người đàn bà không muốn trả lại cho tôi cây thánh giá, nhưng tôi thật sự cần tới nó.
Cảm nhận món vũ khí tối hậu quen thuộc trong tay, thân thể tôi chìm trong một cảm giác mạnh mẽ, sáng suốt.
– Chị xuống dưới đợi đi. – Tôi nói với nữ họa sĩ. – Chị đợi ở dưới đó hay ra ngoài nhà cũng được, chở cho tới khi mọi chuyện kết thúc đã.
Người đàn bà nhìn vào mặt tôi. Nghiêm trang dò xét. Thế rồi Fedora nói một câu mà tôi không thật sự hiểu.
Tôi cảm ơn anh, John Singlair. Tôi cảm ơn anh về tất cả những gì mà anh đã làm... - Rồi chị ta gật đầu, xoay người và bước đi, không quay lại lần nào.
Thoáng ngạc nhiên nhưng tôi không nghi ngờ gì cả, bởi đang bận tập trung vào bốn tên thầy tu.
Ấn nắm đấm cửa xuống, tôi chầm chậm bước vào phòng vẽ...