ần tuyển nhân viên bán hàng trình độ vi tính văn phòng...”“Cần tuyển nhân viên bán hàng tuổi mười tám tới hai mươi lăm, tiếng Anh trình độ B...”.“Cần tuyển nhân viên bán hàng... ưu tiên biết vi tính và ngoại ngữ, có hộ khẩu...”.Xuân cắt những mẩu báo xếp cạnh nhau trên bàn, ý nghĩ bướng bỉnh thoáng qua đầu “mình cũng đang tuyển nơi làm việc”.Cuối cùng Xuân cũng tìm được hai nơi không đòi hỏi hộ khẩu và ngoại ngữ, vi tính. Một nơi bán hàng dụng cụ bếp núc và nơi kia là hàng kim khí điện máy. Xuân thích mẩu quảng cáo của quầy hàng mỹ nghệ hơn nhưng.... Ở đó khách du lịch lui tới nhiều, nếu mình biết tiếng Anh hay một thứ tiếng nào đó... Xuân liếc nhìn địa chỉ quầy hàng mỹ nghệ với một tiếng thở dài. Ngày rời quê ai cũng nói với Xuân mọi việc sẽ dễ dàng hơn chị Loan nhiều. Phải đi ngay. Ngay lập tức. Kinh nghiệm của những lần xin việc vừa qua là chỉ với việc đến trước là đã có một cơ may rồi. Thời buổi tốc độ. Và muốn yên thân thì phải ngoan.Thay bộ áo quần tươm tất rồi xoay người trước gương. Động tác xoay người này là chị Loan dạy mấy ngày nay. “Nếu mi đi phụ hồ hay bốc vác thì không nói chi. Chứ công việc giao tiếp mà không điệu đàng một chút thì ma nào nhận mi vô làm. Tao làm trong bếp cũng phải trang điểm nữa là. Con gái con đứa chi mà cứng đơ đơ. Trời cho cái mặt đẹp mà không biết làm duyên thì cũng như cá kho tộ mà không có tiêu”.Hai chị em rời quê chưa tròn năm mà không còn nhận ra chị Loan hồi nào quần xoắn ống lò xo dáng đi lật đật. Chỉ có giọng nói miền Trung nằng nặng là chưa bị lai. Nhưng ở vùng đất ngày càng nhiều dân tứ xứ đổ về làm ăn này thì giọng nói kiểu gì cũng xong.Bà chủ nhà trọ nói đã qua rất lâu rồi cái thời người ta trố mắt khi nghe một câu xứ Quảng hoặc lắc đầu khi đối diện là người Nghệ Tĩnh hoặc nín cười khi người Bình Định nói chuyện... Bây giờ, bà chủ quán lẩu mắm Miền Tây đon đả chào khách “Vâng vâng mời anh ngồi chơi đợi chút xíu” thì chẳng còn ai ngạc nhiên tại sao không phải là “Dạ dạ mời anh ngồi...”.Còn công việc, trong khi Xuân bập bênh nay có mai không thì chị Loan được một nhà hàng nổi tiếng ký họp đồng làm việc hai năm. Thời trang ăn uống bây giờ là theo kiểu quê - cơm niêu, ốc xào chuối, cá kho tộ... Những món ăn dân dã lên ngôi với tên gọi “đặc sản”. Hồi đó tao ghét vô bếp lắm, má chửi con gái hư. Có bao giờ ngờ mình làm cái nghề nấu nướng đâu. - Hôm Xuân thôi việc ở shop giày dép thời trang, chị Loan nói câu này với ánh mắt nhìn Xuân đầy ngụ ý.Xuân hiểu ý chị nói chủ nhà hàng sẵn sàng nhận Xuân vô làm chạy bàn nhưng Xuân không thích. Công việc của chị Loan trong bếp, thích hay không thích thì đã đành, còn chạy bàn bên ngoài lỡ ông khách nào say say nắm tay thì sao? “Nếu cái ông say say đó mà là sếp thì cũng tốt chớ sao”, chị Loan cười khanh khách. Xuân giãy lên, nói gì thì nói, chuyện đó phải nghiêm chỉnh, thật nghiêm chỉnh. “Ờ thì thôi không đùa, nhưng khi mình không có khả năng chọn việc thì phải chấp nhận để việc chọn mình”. Xuân lắc đầu ngang ngạnh với chị Loan nhưng lòng thầm nghĩ chắc rồi mình cũng phải vậy thôi, thấy ghen tỵ với chị Loan sao mà dễ an phận. Ngay chuyện tình yêu cũng vậy, ông khách tên Tín khen món ăn ngon quá, muốn gặp đầu bếp bắt tay một cái. Sau mỗi cuộc ăn uống là một cái bắt tay, rồi bắt tay trở thành nắm tay, và đưa đón. Vậy là yêu. Nghe đâu đã bàn đến chuyện cưới xin. Thật là đơn giản. Còn mình và Hội... sao mình không thể nhận lời một cách đơn giản như vậy mặc dù... Chị Loan nói con gái trời cho dễ coi thường hay khó tính. Không phải vậy, mình không khó tính...Chẳng biết nói làm sao nữa... Có lẽ tại chưa có công việc ổn định nên chuyện khác cũng bấp bênh theo. Ừ, đúng vậy. Nếu mình nhận lời Hội rồi thì sao? Hội nuôi mình, cứ cho là nuôi hoài cũng không phàn nàn gì. Nhưng mình xa quê đâu phải chỉ để trở thành cô vợ ngày ngày cơm nước lau dọn giặt giũ...Xuân nhìn mình trong gương. Cô g&a!!!826_12.htm!!!
Đã xem 12661 lần.
http://eTruyen.com