Công việc dồn dập đòi hỏi những chuyến đi dài ngày mệt mỏi. Ngày nghỉ tour, Yên Hoa cũng phải tranh thủ mở sách lục tìm tài liệu cho những chuyến sau. Tất cả công việc nặng nề ấy dường như ngày càn trở nên quá tải, nên cuối cùng rồi cô cũng ngã qụi. Chuyến đi Quảng Bình, Hà Nội sáu ngày. Chỉ mới ngày thứ hai tham quan động Phong Nha, cô đã ngất xỉu ngay trên đường đi. May mà trong đoàn khách có một bác sĩ người Pháp. Khi Trọng được tin, anh tức tốc gọi chi. Kim bay ngay vào chuyến đêm để sáng kịp thế cho Yên Hoạ Buổi sáng bước vào công ty, Trọng gật đầu đáp trả những lời chào của nhân viên trong khi gương mặt anh vẫn còn nguyên vẻ căng thẳng thiếu ngủ. Trong phòng làm việc, anh cứ đi đi lại lại. Ly cà phê cô thư ký mang vào từ nãy giờ đã nguội lạnh mà anh chẳng buồn nhấp môi. Đã dặn chi. Kim phải gọi về báo ngay cho anh tình hình sức khỏe của Yên Hoa, vậy mà suốt đên qua và cả sáng nay, không hề có cú điện thoại nào từ Quảng Bình gọi cho anh làm cho anh sốt ruột và lo lắng không nguôi. Trọng không hiểu nổi ông Lâm Hải. Muốn con gái quay về nhà, sao ông không tìm gặp cô mà khuyên nhủ, lại ép anh tạo gánh nặng quá mức cho Yên Hoa làm gì, để đến bây giờ cô ngã bệnh? Suốt đêm qua, anh hốt hận vô cùng. Chỉ vì cái ơn chữa trị sâu nặng của ông đối với bà mẹ giờ đã đi lại được của anh mà thôi. Chính anh cũng phải hãi hùng cho khối lượng công việc mà theo ý ông, anh cố tình đẩy hết cho cô. Giờ đây cô ra sao rồi? Càng nghĩ đến vóc dáng mảnh dẻ của cô đang phải chống chọi với cơn bệnh ở nơi xa xôi là anh hết làm việc nổi. Anh thật là ngu muội, thật đáng trách. Chuông điện thoại trên bàn chợt reo vang. Trọng giật mình chộp lấy ống nghe: - Tôi nghe đây! Đầu dây bên kia tiếng người thánh thót: - Chào anh. Công ty Phát Thịnh chúng tôi xin gọi để chào mẫu lịch cho năm nay, năm ngoái công ty của anh đã từng... Trọng cúp máy. Anh bấm nút liên hệ ra ngoài và nói gọn với cô thư ký: - Nhờ Liên lược hết tất cả các cuộc gọi, chỉ trừ cuộc nào từ Quảng Bình thì mới nối dây cho anh, hiểu chưa? Tiếng dạ nhỏ rụt rè vang lêng trong máy. Anh thở ra nặng nhọc rồi ngồi phịch xuống ghế. Chuyện xảy ra với Yên Hoa lần này làm anh đột nhiên ngờ ngợ phát hiện những tình cảm khác thường của mình. Trước đây, khi để ý thấy cô có vẻ thích và phục Lân một cách kín đáo, anh chỉ mỉm cười thú vị, thầm nghĩ thằng bạn thân của mình cũng khá tốt số nếu có cô gái vừa xinh đẹp vừa giỏi việc như Yên Hoa thích mình. Kỳ lạ là Lân chẳng nhận ra tình ý ấy của Yên Hoa, mà trái lại từ khi bị tai nạn, nó như có chút ác cảm với cô. Anh đứng ngoài cuộc, thấy hơi tiếc cho cô. Tưởng chỉ như vậy thôi, ai ngờ đến bây giờ, mất một đêm thức trắng, anh mới nhận ra rằng mình đã quá lo lắng cho cô. Lo cho sự an nguy của cô, lo cho bệnh tình của cô, lo cho tinh thần thể chất yếu đuối của cô nữa. Và nếu như được làm theo điều mình ước ao, anh cứ muốn bỏ lại tất cả các công việc điều phối và quản ly ở công ty, để theo chị Kim bay ra đó săn sóc cho cô, và đích thân đưa cô về. Trọng thở dài. Có mấy ai thực hiện được điều mình muốn đâu. Trách nhiệm và lịch làm việc ê hề ở công ty đã níu chân anh lại, để giờ đây anh cứ dằn vặt một mình. Điện thoại lại reo. Trong cố nén hồi hộp để nhấc máy: - Tôi nghẹ - Anh Trọng, là em đây. Tuy có vẻ yếu ớt, nhưng giọng nói thanh thanh quen thuộc ấy làm anh suýt vỡ cả tim. Anh kêu lên cuống quít: - Yên Hoa? Là em hả, Yên Hoa? Em không sao chứ? Sao đến giờ này mới liên lạc về nhà? Có lẽ ngạc nhiên với cả tràng câu hỏi của anh, cô khẽ cười: - Em không sao rồi anh Trọng ơi. Bị choáng chút thôi. Trong đoàn khách ấy cũng may có một ông bác sĩ người Pháp, ông ấy bảo có thể là do yếu sức nên bị choáng vậy thôi, nghỉ ngơi và ngày chắc khỏe lại. - Anh cho em nghỉ vài tuần cũng được. - Trọng vội nói. Cô lại cười: - Nghỉ và tuần thì lấy ai trả lương cho em? Em chỉ xin anh nghỉ một tuần thôi, có được không anh Trọng? Trọng gật đầu thật nhanh dù qua máy, cô đâu có nhìn thấy. Giọng anh trìu mến: - Được rồi em muốn sao cũng được. Về nhà cái đã. Em đang ở đâu đó? - Em gọi từ sân bay. Chị Kim tốt lắm, đã tìm xe cho em đi đến sân bay, gọi điện đổi vé giùm em nữa, bây giờ chi. Kim thay em dẫn đoàn rồi. - Được rồi. Chị Kim tất nhiên biết việc cần làm, nói về em đi. Chừng nào máy bay cất cánh? Chừng nào thì về đến Sài Gòn? - Hai giờ chiều đến sân bay Tân Sơn Nhất. Anh cần em ghé qua công ty à? Trọng vội nói: - Ồ không, em khỏi ghé công ty, anh hỏi chỉ để... Anh nói gọn sau khi quyết định dứt khoát. - Anh sẽ ra sân bay đón em. Giọng Yên Hoa ngạc nhiên: - Ý thôi khỏi anh Trọng ơi, em tự về được mà. Em đâu có bị ốm gì ghê gớm lắm đâu. Anh khỏi phiền vì em. Anh nói dứt khoát: - Sao lại phiền. Anh sẽ đến đón và đưa em về nhà. Yên Hoa lại cười, như không tin lắm chuyện ông sếp của mình chịu rời bỏ văn phòng để đi đón một nhân viên hướng dẫn gây sự cố phiền hà như cô. - Anh Trọng nè. - Cô chợt gọi. - Gì Yên Hoa? Giọng cô nhỏ nhẹ: - Cho em xin lỗi nhé. Trọng ngạc nhiên: - Lỗi gì? Em có lỗi gì đâu? - Em xin lỗi vì không lượng sức mình, đã làm hỏng chương trình của công ty. Trọng nhắm mắt lại. Trời ơi! Em trách mình mà tôi tư trách tôi. Đâu phải em không lượng sức, mà chỉ vì tôi cố tình không nghĩ đến sức em, không nghĩ đến hậu quả khi dồn lên đôi vai yếu đuối mảnh mai của em cả chuỗi công tác nặng nề liên tục như vậy. Em ngây thơ, còn tôi thì thật đáng xấu hổ. Giọng anh buồn buồn: - Không phải lỗi em đâu Yên Hoa ạ, hoàn toàn không phải. Cô cười nho nhỏ: - Không cho em xin lỗi thì thôi vậy. Nè, sếp. Em cúp máy nhé. Em đi kiếm gì ăn đây, đó bụng quá xá rồi. Còn anh cũng chuẩn bị nghỉ và dùng cơm đi thôi. Cô đã cúp máy. Câu nói cuối của cô làm anh ngạc nhiên nhìn lên tường. Đồng hồ đang chỉ mười một giờ mười lăm. Anh ngẩn ngợ Trời đất! Suốt cả buổi sáng anh chẳng làm được gì cả ngoại trừ nói chuyện điện thoại với cô sao? Trọng chắt lưỡi. Không sao, anh mặc kệ. Bây giờ anh đã có lại tinh thần, anh sẽ là việc bù, để chút nữa hai giờ còn ra phi trường đón cô nữa chứ. Mở cửa phòng, anh vui vẻ bảo cô thư ký: - Nghỉ ăn trưa đi Liên. Để đó anh trực cho. Cám ơn em đã gánh hộ anh nãy giờ. Có cuộc gọi nào quan trọng không em? Liên nhoẻn miệng cười: - Điện thoại sáng nay cũng có nhiều nhưng quan trọng nhất chỉ có cú điện thoại của ông Lee, ổng đề nghị chuyển cuộc họp bàn về việc mở tuyến Việt Nam - Trung Quốc vào một giờ rưỡi chiều nay ở tại công ty mình. Em có ngó qua lịch trong ngày của anh, thấy cũng không kẹt nên em nhận lời hộ anh rồi. - Cái gì? Gương mặt đang tươi tỉnh của anh phút chốc tái đi. Anh gằn giọng: - Em vừa nói cái gì? Liên Hoa?ng hồn ấp úng: - Dạ... ông Lee bảo... tốt nhất là họp vào một giờ chiều nay để gút lại mọi việc, mai ổng về nước sớm. Trọng nhăn mặt như không tin nổi sự tình cờ lại chơi khăm mình. - Anh... anh Trọng... em xin lỗi. - Cô thư ký lí nhí. Anh khoát tay thở hắt ra: - Thôi được rồi, em chuẩn bị phòng họp giùm anh rồi nghỉ trưa đi. Quay trở vào phòng, anh chán nản ngồi phịch xuống ghế. Trách nhiệm. Lại trách nhiệm công việc cản chân anh. Công ty hiện tại chỉ còn mình anh điều hành. Cuộc thương lượng mở tuyến du lịch Việt Nam - Trung Quốc đang bước vào giai đoạn cuối, chẳng lẽ anh phải bỏ lỡ công trình của mình? Vừa quyết định đón Yên Hoa xong là có chuyện. Cô có chờ anh không? Có giận anh không? Chắc anh phải nhắn máy xin lỗi và báo mình không thể đến đón cô như đã hẹn được. Đành phải vậy thôi. Mong rằng cô không tắt máy nhắn. - Trọng chép miệng phiền não. Đành vậy thôi! Yên Hoa dĩ nhiên là đáng trân trọng nhưng sự nghiệp của anh cũng là tất cả tâm huyết bao lâu nay. Anh phải cố khuếch trương nó. Cô vẫn còn là nhân viên của anh, vẫn thường xuyên gặp mặt, sẽ còn những cơ hội khác cho anh có dịp đến gần cô hơn, và có dịp để bày tỏ mình. Yên Hoa, đừng giận anh nhé. Anh sẽ đợi một cơ hội khác vậy. Trọng thở dài với lời tự nhủ, mà không biết là có thực hiện được, hay lại vì những trách nhiệm khác cuốn nó lờ lững bay đi. Trong đời, thật có quá nhiều điều không thể quyết định được, và ngay cả khi quyết định cũng khó mà thực hiện được.