CHƯƠNG 4

     uốt đêm, cả hai vợ chồng không ngủ. Mấy lần Quyên đưa tay quàng sang chồng, đều bị anh hất ra một cách phũ phàng. “Cô chửa với thằng nào?” Giọng Dũng gằn trong đêm.
Quyên có thể nói dối. Cô có thể bịa ra rằng, chính cái thai trong bụng là giọt máu của chồng cô, của Dũng. Bởi người ta, trong cuộc di dời mạo hiểm, đầy bất trắc ấy, ai trong họ còn nhớ được vợ chồng đã bao lần yêu nhau?
Nhưng Quyên không thể nói dối! Cô là dạng người không biết nói dối! Sao có thể nói dối với chồng, người cô muốn yêu trọn đời.
Quyên đã kể hết với chồng.
Cô nói về cái đêm vượt biên, khi anh đã ở bên kia biên giới, cô ở lại bên này hoảng sợ ra sao. Cô kể về dải rừng mênh mông trắng lạnh, không thể thấy lối ra; tới căn nhà gỗ, cái chòi bắn, nơi gã đưa đường, tên Hùng, đã giam cầm và chiếm đoạt, ăn hiếp cô suốt gần tám tháng trời. Cô kể cả cái vách đá đầy rêu cao ngất và thảm rừng đầy lá mục lẫn tiếng tru của bầy sói đói. Tất nhiên Quyên nói rằng, cô không yêu Hùng. Cô bị cưỡng hiếp. Cô thầm thì thổ lộ, kể về những ngày, đêm biết bao thương nhớ chồng, và cả lần cô muốn giết Hùng và tìm cách chạy trốn. Cô cũng đã nói, giọng gần như khóc với Dũng: “Trên đời này em rất và rất yêu anh, chỉ yêu anh”. Quyên nói, gã – kẻ đưa đường muốn lấy cô làm vợ và định đưa về thành phố để sinh nở, nhưng cô quyết định đi tìm anh… Nằm bên cạnh, Dũng đốt thuốc liên miên. Anh không thể tin được mọi tình huống lại có thể diễn ra như lời vợ anh nói. Làm gì có “thằng đưa đường”, “đám thảo khấu” nào lại tử tế tới như vậy. Bắt hiếp, chửa và thả ra, lại còn đưa đi tìm chồng! Vô lí! Vô lí quá! Quyên, vợ anh đẹp như thế. Phải “có cái gì” với nó chứ!? Nhất định là phải có tình ý gì với nhau! Thi thoảng anh lại nhỏm dậy, rồi lại nằm xuống. Những lời kể của Quyên khi như cơn gió thoảng bên tai, khi như tiếng gươm giáo loảng xoảng, làm lòng anh tan nát. Bấy lâu nay, từ ngày vợ chồng lạc nhau, rồi anh nhập trại. Dũng như người mất hồn, quẫn trí. Xưa, anh hy vọng biết bao nhiêu, về một vị trí xứng đáng đợi chờ anh ở thế giới phương Tây đầy hấp dẫn, thì ngay sau vài tuần nhập trại, anh thất vọng bấy nhiêu. Con người ta phải có công việc, một nhà khoa học tương lai như anh càng cần có công việc, thế mà bao ngày rồi, anh trở thành kẻ vô công rồi nghề. Bằng cấp, học vị tiến sĩ của anh, giờ đây chỉ là mớ giấy lộn. Kiến thức và những khát khao, tiền đồ của anh chỉ là sự phù phiếm. Một sự chờ đợi mệt mỏi, vô vọng! Anh hoang mang đến sợ hãi vì tới tận đây, giữa lòng phương Tây, mới biết, mới tai nghe mắt thấy rằng, có những kẻ chờ đợi giấy tờ hớp pháp cả vài chục năm, khi tuổi thọ chẳng còn trẻ, thành thứ người vô tăm tích, bởi không có một quốc tịch gốc rễ giấy trắng mực đen ghi vào hồ sơ xét nhận kẻ tị nạn. Đau thật đau, buồn rõ buồn, khi anh tự nhận ra, sau bao nhiêu năm chí thú, học hành nghiêm chỉnh, giờ đây vô hình trung, anh đồng hạng với những kẻ vô học, với đám người vô công rồi nghề, trắng đêm nằm khàn, hay vùi đầu vào trong những cuộc sát phạt cò con, hoặc những băng hình rẻ tiền, chôn vùi đời sống ngập chìm vào men say bia rượu. Anh cũng đồng hạng, với tư cách của những kẻ chỉ mơ ước đủ miếng cơm manh áo, cùng đường ra đi, bao hy vọng tới đây. Và, đối với họ, những kẻ ấy, cuộc sống chờ đợi phía trước thật oái oăm, vì ngay kể cả lúc họ đã có giấy tờ, lại phải tìm kiếm một may mắn khác, chờ đợi “may mắn có một chỗ làm”. Còn công ăn việc làm hiện tại, khi chưa có giấy tờ hợp pháp, dành cho họ, cho anh, cũng phải chui lủi, dù đó là những công việc mạt hạng nhất; tỉ như đưa phát quảng cáo, rửa bát hoặc dọn dẹp ở một cửa hàng nào đó của các quán Tầu hay tương tự. Thế đó, những công việc của cơ bắp, trống rỗng về trí não. Sự mất tích của vợ là cú đòn thứ nữa, đau đớn hơn, nặng nề hơn, dằn vặt anh bấy nay. Nhưng anh vẫn hy vọng tìm thấy vợ. Anh đã dò hỏi khắp nơi. Anh đã ki cóp từng đồng D.mark và làm bất cứ việc gì để có tiền. Từng ngày một, những quán ăn Tầu hút kiệt sức anh, từ chín giờ tối tới quá nửa đêm, bên chồng thìa, nĩa và bát, đĩa cao ngất, bên chảo, mỡ và đống thức ăn thừa. Bàn tay chưa bao giờ làm việc cực nhọc của anh trong quá Tầu bị nước rửa nhãn hiệu Pril làm mốc thếch, lột đi từng mảng da mỏng. Nhẫn chịu, anh ăn uống kham khổ, chắt bóp từng cent, cũng để một phần cho hi vọng. Hi vọng gặp lại Quyên. Anh cố sống thoi thóp, khi những sở ước về nghề nghiệp, về danh vọng trở thành vô vọng ở trại tị nạn, bởi hi vọng cho ngày gặp lại Quyên! Vậy mà giờ đây, vợ chồng gặp nhau, sự thể lại thế này. Cứ nghĩ vậy mà lòng Dũng đêm nay như có trăm ngàn nhát chém.
Phản bội! Anh bị phản bội!
– Thôi, cô im đi!
Quyên câm lặng Trong màn đêm, cái bụng vợ vồng cao thì không im lặng, nó như tảng đá đen sẫm, nặng nề, hắc ám hằn lên bức tường trắng. Nó tiếp tục vò xé con tim tới đau đớn khôn cùng của Dũng. Anh chợt cảm giác, những nét vô cùng thương yêu của người vợ ngày xưa chẳng còn nữa, tất cả tán biến đi đâu hết! Chỉ tại cái vồng bụng nặng nề hắc ám kia, nó làm tất cả những gì quen thuộc, yêu dấu, đêm nay thoắt chốc trở lên xa lạ. Ghê tởm!
Quyên quàng tay sang lần nữa.
Không! Tởm lợm quá! Anh phũ phàng hất tay Quyên ra, lặng lẽ xoay người.
Bất lực, Quyên rấm rứt khóc…

*

Một tuần kế đó, cái tuần thật khốn nạn, chẳng có ai thuê mướn! Anh bỏ đi, lang thang suốt trong thành phố cho hết ngày.
Tối tối, anh trở về ngồi lì bên quán rượu gần trại, âm thầm uống.
Anh thường về tới phòng khi đã quá nửa đêm.
Đêm nay, Quyên không thức chờ chồng về như mọi đêm. Cô đã ngủ. Cái chăn mỏng đắp hờ lên người. Nửa tiếng sau, chăn ấy rơi xuống thảm.
Mười hai giờ đêm, có tiếng lách cách mở khoá cửa. Dũng về. Anh không nhìn vào giường vợ, tới nằm trên cái đêm cá nhân bên góc tường. Men rượu làm anh thiếp đi nhanh chóng.
Bây giờ trăng đã rằm.
Trăng lên. Cái đĩa bạc to tròn, cao, sáng lồng lộng chiếu qua cửa sổ rộng trong vắt, như trải một tấm thảm sáng vàng óng lên chỗ Quyên nằm. Thứ ánh sáng dịu, lành mạnh, ảo huyền của trăng đầu đông làm cho người ta có cảm giác, chiếc áo ngủ mỏng màu thiên thanh phẩy kim tuyến Quyên mặc trên mình bỗng trở lên trong suốt. Trong thứ ánh sáng ma mị của trăng đêm nay, thân hình Quyên bấy giờ, những nếp vải mềm uốn lượn, ôm sát cơ thể chợt biến cô như một pho tượng nằm nghiêng, được dát thêm lên một màu tơ vàng óng, mong manh.
Anh nhỏm dậy, sững sờ nhìn Quyên. Khuôn dáng kì ảo của Quyên bấy giờ làm anh xao xuyến. Sao em tới được đây? Có đúng là em không? Anh thì thầm và tới bên Quyên. Khuôn mặt của Quyên từ xưa, vốn vẫn rất tươi, bình thản. Trong ánh trăng đêm nay, càng gợi vẻ thanh thoát, hấp dẫn lạ thường. Đôi môi he hé, rõ bờ môi nét trái tim, môi dưới rất mọng như mời gọi. Đôi mắt Quyên nhắm lại, càng làm rõ hàng lông mi dài. Thăm thẳm, Hàng mi thẫm cong tuyệt vời ấy nổi lên trên gò má trắng mịm màng. Tim anh đập dần nhanh hơn. Anh cảm rõ từng nhịp thở của Quyên. Nhịp thở làm đôi vú căng tràn sức sống của nàng – mà anh biết rất rõ, chẳng có làn da nào mịn trắng hơn thế nữa – cứ nhịp nhàng trào lên, hạ xuống như sóng dập dềnh, khiến anh nôn nao. Có lẽ Quyên đang mơ. Nét mặt dịu dàng, tươi tắn của vợ càng làm cho trái tim anh đập nhanh hơn.
Anh bàng hoàng ngắm nhìn thân thể, lướt trên khuôn mặt vợ rồi cúi xuống. Lưng anh ấm nóng dần lên. Lòng anh trào dâng khát vọng làm tình không gì cưỡng nổi. Anh hôn nhẹ lên đôi mắt vợ rồi chuyển xuống hôn như cắn vào đôi môi mọng chín quyến rũ. Anh nhận ra ngay mùi miệng thơm như mùi cốm, như mùi sữa quen thuộc của vợ. Mùi da thịt, mùi hơi thở và cả mùi mồ hôi rất riêng của vợ anh lên hương từ vùng tóc sau gáy, từ hõm ngực và từ nách. Mùi hương của những người đàn bà ta yên, vốn là sức quyến rũ mê hồn nhất, khủng khiếp nhất với đàn ông, làm nên sự rung chuyển kì lạ trong anh. Toàn bộ những động chạm, bắt đầu từ con mắt tới hình thể, từ bàn tay tới da thịt, làm tất cả khứa giác trong anh được huy động tối đa, vụt tạo thành cảm giác đê mê, khoái cảm, hạnh phúc dâng tràn ứ, không thể chế ngự. Cơn sóng cảm giác ấy mau chóng lan tràn khắp cơ thể, rung lên, thúc đẩy từng tế bào trong anh nhộn nhạo, nở ra, có nơi rắn cưng như sắt nguội. Không thể khác, Dũng hối hả mơn man rồi miết, chà xát hai bàn tay lên cặp vú vợ. Anh rút mặt xuống, kéo áo Quyên trễ hẳn qua vai. Đôi mắt sáng bừng lên. Cúi xuống nữa, anh ghé miệng, cắn và mút nhè nhẹ lần lượt cả hai đầu vú. Hôi hổi và rạo rực, môi anh bập vào đôi nhũ hoa hối hả, gấp gáp như kẻ khát ra sức uống cạn dòng nước tình ngọt ngào.
Quyên bừng tỉnh. Ban đầu, cô lập tức nhận ra đôi môi, rồi bàn tay ấm nóng và đôi mắt rất gần của chồng… Sức nóng âm ỉ tiềm ẩn của người ta – dục vọng – cũng trong độ thanh xuân, vốn bao giờ vẫn như lửa than vùi trong tro trấu, cất giấu bao lâu trong vô thức, ở Quyên, giờ bùng lên, cháy rực thành ngọn lửa nóng giãy hun đốt từng mạch máu thớ thịt của cô. Quyên mở to mắt. Bắt đầu cô ý thức hình như cô được làm lành, tiếp sau là sự cộng hưởng dữ dội và bản năng. Cả hai điều ấy, khi người ta yêu, thường tan quyện vào nhau, thăng hoa và mách bảo, đáp ngay lại sự yêu thương, một cách cuồng nhiệt nhất. Quyên choàng tay ghì siết cổ Dũng. Cô nồng nhiệt mút chặt vào môi trên của chồng. Cô cuống cuồng như muốn hút toàn bộ nhựa sống của người cô yêu thương vô cùng. Sự run rẩy của cơ thể Dũng lây truyền sang cô, phút chốc khiến toàn thân cô chuyển sang trạng thái cũng run lên và nóng ẩm. Đôi tay trần, trắng mềm của cô cũng quấn lên cổ chồng, dịu dàng toả ấm, căng ra, quàng xiết, núi chặt tấm thân Dũng, như để anh và cô cũng sẽ tan ra, hoà biến vào nhau.
Nhận ra luồng điện rần rật chạy từ thân xác người đàn bà đẹp truyền sang. Dũng giật nảy toàn thân. Anh cuống quýt hôn nữa xuống phía dưới. Anh kéo tuột áo ngủ Quyên xuống qua bờ vai trắng ngần. Trong trăng, đôi vú đầy căng, lồ lộ hai núm vú đã cương lên, hơi thẫm màu, nhưng nhọn hoắt, tâng tâng thách thức.
Như một thói quen được truyền lại từ vô thức của giống đực, bàn tay anh luồn xuống dưới tìm kiếm.
Khi ngọn lửa của tình ánh đang rừng rực cháy, sắp tới độ tưởng không còn gì ngăn chặn và kiềm toả. Dũng bỗng đụng phải cái bờ bụng. Cái bụng ấy, chính nó, xưa là khát khao, ao ước một đứa con của “kẻ đưa đường” tên Hùng, nay lại là sự căm thù của Dũng, giờ đây như con đê chặn dòng thác yêu. Đúng như bất chợt có dòng nước lạnh tàn nhẫn, đột ngột ùa tới, khi vùng xác định của cái bờ bụng được phát hiện. Anh lập tức tỉnh phắt.
Như mộng du, sự khởi phát và chấm dứt mọi hành vi và cảm giác của Dũng diễn ra hơi vài phút đồng hồ như trên, là một trạng thái mà y học không thể lý giải cặn kẽ.
Người đàn ông, kẻ là chồng, kẻ đã từng yêu vợ vô bờ kia chợt ngơ ngác, bàng hoàng choàng tỉnh. Anh ngồi dậy, nhận rõ ra, nhìn rất rõ cái bụng cao lên trong trăng. Cái vòng trắng có đường chỉ đen mờ chạy dọc bụng. Tự nhiên, anh cảm giác thấy mùi mồ hôi không phải hương thơm quyến rũ, kích thích anh như xưa. Làn da trong trắng, mới trước dăm tích tắc, gây cho anh đầy ham muốn, giờ lại sực lên mùi ô uế, ghê tởm. Trong đầu của người đàn ông phút trước đang yêu thân xác Quyên tới cuồng điên, bốc lửa ấy, cái vồng bụng có sợi chỉ đen chạy dọc chợt cho anh thấy hiện lên hình ảnh rất rõ của người đàn ông khác – kẻ đưa đường – đang hối hả ôm, ghì, vuốt ve, hôn hít và sờ nắn khắp thân thể vợ anh. Và, chính cô ta, chính nó – Quyên – chứ không ai khác, cũng chủ động ôm siết chặt cứng mái đầu của người đàn ông ấy khi gã vục mặt giữa hai háng chân cô ta. Giống như bây giờ, trước đây tí thôi, cánh tay mềm, như con rắn trắng đã ôm siết lấy anh. “Thật khốn nạn. Đồ đĩ! Đồ khốn nạn!” – Anh đứng dậy, thét lên trong vắng lặng. Tiếng anh xé vỡ sự im lắng của gian phòng, tiếng gào lọt qua khe hở của các cửa sắt, làm những tấm thép, kính rung lên, nghe âm âm run rền và dài ra: … khốn na… nạn… Tiếng thét trong đêm im ắng như tờ vỡ ra, xé tan không gian chật hẹp, làm Quyên cũng thoắt nhỏm dậy.
Bẽ bàng! Ngơ ngác! Bất ngờ và đau đớn Quyên trân trân nhìn anh.
Anh quay phắt lại nơi nằm. Anh gào lên, nức nở tới lạc giọng: “Trời ơi là trời!” Anh đổ vật xuống niệm như một gốc cây bị đốn ngã. Kinh tởm!
Tiếng thét đau xé đến tuột đỉnh của một người đàn ông từng yêu vợ vô cùng giờ đây trong đêm, giữa cái phòng bốn bề tường trắng hệt như tiếng con thú hộc lên khi bị nạn. Tiếng kêu thương đau ấy truyền ra ngoài, đập mạnh vào những tấm thép tường nhà, làm Kumar ở phòng bên thức giấc.
Kumar mở to mắt, lắng nghe trong đêm. Hình như có tiếng gì đổ vỡ. Có tiếng loảng xoảng và tiếng cửa đóng dập khá mạnh. “Họ lại cãi nhau rồi. Tại sao vợ chồng tìm được nhau lại cãi nhau vào đêm khuya thế?” Kumar thao thức không ngủ được.
Kumar chợt nhớ tới con đường mòn đầy lân tinh và lá ải mục ẩm ướt. Anh và bà chị đi mãi trong rừng gần cả tuần. Khu rừng xơ xác và hàng chục xác chết nằm ngổn ngang. Xác một phụ nữ bị chuột rừng và kiến, mối đã ăn thủng gần hết những thớ thịt trên khuôn mặt xám đen. Lúc nhúc dòi bọ bò ra từ hốc mắt. Chị vẫn kiên nhẫn tới từng cái xác hôi thối tìm chồng. Anh chợt nhớ tới đám thiêu xác chị anh. Giàn lửa phừng phừng cháy và tà áo bén lửa lem lém, khi đôi mắt anh ráo hoảnh, trân trân nhìn thân xác chị anh dần trở thành tro bụi trên giàn thiêu. Chẳng một ai than khóc, dầu trong lòng anh và bao kẻ phật tử có mặt hôm đó, vô cùng đau đớn.