Nỗi niềm riêng

(Tặng những người học văn chương nhưng phải sống bằng nghề khác)
Trong sự tình cờ ngẫu nhiên, bài viết ngắn mà chủ nhân của nó đánh lén trên máy vi tính có người phát hiện. Tin tức lan truyền một cách vu vơ khi thấy bài viết này nằm trên trang báo. Có lẽ sự ngạc nhiên ấy sẽ dễ dàng trôi vào lãng quên nếu không có lần xuất hiện thứ hai…
Sau những giây phút ngỡ ngàng cảm động, tác giả lập tức nhận được một số đóng góp, phê bình. Nào là “lãng mạn tiêu cực”, “mất quan điểm nghề nghiệp”… cùng hàng chục lời bình luận khác nhau…
Dẫu biết rằng trong cuộc sống hiện giờ, miệt mài lao vào học Anh văn, vi tính, quản trị kinh doanh để dễ dàng hội nhập với thế giới mới là thời thượng. Nhưng dù có khắt khe, có chai sạn đến độ nào đi nữa, xin hãy đừng quên những trường hợp ngoại lệ. Và một ngày nào tạm gác đi những toan tính đời thường, dừng chân trước ngưỡng cửa văn chương, chắc bạn sẽ dễ dàng cảm thông với những người đã trót đắm mình trong cái bí ẩn vô cùng của chữ nghĩa, của tri thức…
THẠCH TÂM (Tuổi trẻ 05-7-1997)