Hồi thứ mười một


Hồi thứ chín
Ra Trường An, La Nhơn tìm anh.
Núi Ma Bàn, Thiết Ngưu bại trận.

Ngày kia a hoàn bưng cơm vào cho La Nhơn ăn, La Nhơn cười hỏi:
- Chẳng biết vì soa mà mấy rày anh ta không vào đây thăm viếng?
A hoàn thưa:
- Thế nhị công tử chẳng hay chuyện chi sao?
La Nhơn hỏi:
- Chuyện chi đó?
A hoàn nói:
- Bệ hạ đi bình Phiên bị vây tại Mộc Dương Thành, sai Trình thiên tuế về viện binh, chọn nguyên soái qua giải vây cứu giá, các công tử tựu ngay diễn võ trường tỉ võ. Đại công tử đã đoạt được ấn soái, đẽ đem binh đi rồi, làm sao mà vào đây viếng thăm cho được!
La Nhơn vội vã hỏi:
- Anh ta đi được mấy hôm rồi?
A hoàn nói:
- Mới hôm nay nữa là được ba ngày rồi.
La Nhơn nói:
- Việc như vầy mà chúng bây không cho ta hay trước, đặng ta theo đánh Phiên kiếm ít cái thủ cấp về lập công chơi.
La Nhơn nói dứt lời, liền bẻ xiềng tháo khóa, chụp cặp song chùy cong lưng nhảy khỏi phòng chạy tuốt.
A hoàn thất kinh kêu lớn lên rằng:
- Nhị công tử! Nhị công tử! Phải trở lại cho mau, không thôi bà đánh chết bây giờ!
La Nhơn không thèm nói lại, cứ việc co giò chạy hoài. A hoàn hoảng hồn, lật đật chạy vào báo cho Đậu phu nhân hay. Đậu phu nhân nghe qua mắng rằng:
- Ai biểu bây nói cho nó hay, bây giờ đây biết làm sao mà tính?
Phu nhân dứt lời, liền kêu ba người tớ tâm phúc là La Xuân, La Đức, La Phi sai đi theo tìm lại.
Còn La Nhơn khi ra khỏi phòng, chạy riết môt hồi cách Trường An thật xa, đến cai ngả ba, không biết La Thông đi ngả nào mà theo, đứng ngó nhìn ngơ ngác. Lúc ấy bọn bộ hành biết mặt, mới xúm lại hỏi rằng:
- Nhị công tử đi đâu vậy?
La Nhơn nói:
- Ta đi đánh Bắc Phiên, chúng bây có phải là Bắc Phiên  không? Đặng ta cho ít chùy lấy thủ cấp.
Bọn bộ hành hoảng kinh la:
- Đừng đánh! Đừng đánh! Chúng tôi là người một nước chớ không phải Bắc Phiên đâu!
La Nhơn hỏi:
- Vậy Bắc Phiên ở chốn nào, hãy chỉ cho ta đi bắt nó.
Bộ hành nói:
- Bắc Phiên xa lắm, cậu còn nhỏ tuổi đi sao thấu đến nơi?
Lúc La Nhơn đang nói chuyện với đám bộ hành, thì ba người gia tướng theo kịp, kêu lớn mà rằng:
- Cậu bẻ xiềng đi đâu? Bà nhà la quở vang đầy! Hãy trở lại cho mau, kẻo bà đánh chết!
La Nhơn hỏi:
- Còn chúng bây? Bây giờ muốn sống hay muốn sống hay muốn chết?
Ba người gia tướng nói:
- Bộ thế cậu muốn làm dữ sao? Ba biểu đi kêu cậu về, cớ gì lại hỏi kì như vậy?
La Nhơn nói:
- Nếu chúng ngươi muốn chết thì ta trở lại liền, còn bằng muốn toàn thây, thì phải dẫn ta theo anh ta cứu giá!
Ba người nghe nói mới nghĩ thầm rằng:
- Cậu nhỏ này hung lắm, nếu cãi lời e đánh bất tử thiệt thân, chi bằng kiếm điều nói gạt thì hay hơn.
Nghĩ rồi bèn dỗ ngọt rằng:
- Nếu cậu muốn theo anh cứu giá thì phải vào thưa cho bà hay, hầu xin chút ít bạc tiền, làm lộ phí mà đi mới đặng chứ.
La Nhơn nói:
- Vậy thời ta ở đây mà đợi, các ngươi về thưa thế cho ta, rồi ra hiệp nhau đi luôn thể.
Ba người gia tướng hỏi:
- Tại sao công tử không về?
La Nhơn nói:
- Nếu ta về ắt mẹ ta chẳng cho đi
Té ra ba người lớn tính kiếm điều gạt La Nhơn, nào ngờ gạt chẳng xong, lại bị La Nhơn làm bí lối. Túng thế phải trở về thưa lại.
Đậu phu nhân nghe qua giận lắm, nói:
- Thằng súc sinh nó thật ngang ngược! Thôi, trói thây nó! La An đem tiền bạc, ra dắt nó đi tầm bậy ít ngày, rồi nói kiếm chẳng được La Thông dẫn nó quay trở lại.
La An vâng lệnh lãnh bạc đi liền.
- Còn La Nhơn, khi ba người gia tướng đi rồi, thì ngồi day mặt về Trường An ngó chừng trông đợi. Lúc bốn người đi đến, La Nhơn mừng rỡ hỏi rằng:
- Các người về thưa với mẹ ta đặng chăng?
La An nói:
- Ba người ấy về thưa mà không đặng, nhờ có tôi năn nỉ bà mới cấp cho tiền bạc đi đường đây.
La Nhơn khoái chi nói:
- Vậy thì phải mau mau đi tìm anh ta, chớ nên trễ nãy.
Bốn người gia tướng nói:
- Nếu tìm không được thì phải trở về nghe!
La Nhơn nói:
- Nay mẹ ta đã cho phép rồi, thì phải cố công đi tìm cho được. Nếu trong sáu ngày mà các ngươi dắt ta kiếm không được, thì ta đập chết hết cho mà coi.
Mấy người nghe nói thất kinh, túng thế phải dẫn thiệt tình nhắm Bắc Phiên chỉ dặm.
Nói về tiên phuông Trình Thiết Ngưu lãnh ba ngàn nhân mã đi hồi lâu khỏi ải Nhạn Môn, ngang qua núi Ma Bàn, xảy nghe tiếng mả la inh ỏi. Trình Thiết Ngưu kêu quân dặn rằng:
- Có tiếng mả la chắc có bọn thảo khấu, vậy chúng bây hãy giữ gìn cho lắm, kẻo nó làm hỗn mà trở tay không kịp đa!
Trình Thiết Ngưu vừa nói dứt lời, bỗng thấy vài ngàn lâu la trên núi kéo xuống, đi đầu là một tên chánh đảng, tuổi nhỏ mà bộ tướng dữ dằn, đầu đội mão sắt, mình mặc áo đỏ, cỡi ngựa ô truy, tay xách cặp búa đồng xốc tới nói lớn rằng:
- Thằng nào đó! Thằng nào đó!
Muốn qua khỏi núi
Trước phải nạp tiền
Kháng cự đánh liền
Vua quan chẳng sợ
Trình Thiết Ngưu nghe nói cười ha hả nói rằng:
- Đồ ăn cướp quá ngang, dám đón binh vua mà đòi tiền mãi lộ.
Thiết Ngưu nói rồi liền giục ngựa lướt tới, hươi búa hô lớn rằng:
- Bọn bây là loài cẩu đầu, mà muốn ăn tim sư tử gan hùm sao? Nay binh trời đi ngang qua đây, lại dám đón đường thâu thuế?
Tên chánh đảng nói:
- Ta chẳng biết binh trời tướng đất nào hết, nếu muốn qua khỏi đây thì phải nạp tiền mãi lộ, bằng không dâng thủ cấp rồi ta sẽ cho qua.
Trình Thiết Ngưu nổi giận nạt rằng:
- Cẩu đầu chớ vô lễ, hãy đầu hàng cho mau, đi theo ông mà tảo Bắc, bằng nói nửa tiếng không, ông cho một búa bể đầu.
Tên chánh đảng nghe rồi nổi giận hươi búa xốc tới chém đùa, Trình Thiết Ngưu đỡ khỏi rồi chém trả lại, hai người đánh vùi với nhau dưới chân núi Ma Bàn, sức lực cầm đồng, bất phân thắng bại. ( Nguyên tên chánh đảng ấy họ Du tên Dũ Đức, có tài bắn ná dưới chân tài lắm, hễ gặp tướng nào mạnh bạo thời dùng chân kéo ná bắn lên). Lúc ấy Du Dũ Đức đánh cùng Trình Thiết Ngưu đặng hai chục hiệp, Trình Thiết Ngưu không dè có máy dưới chân, nên bị Du Dũ Đức bắn xẹt vào mặt một mũi tên, trúng vào má thủng tới lỗ tai, máu tuôn lai láng. Trình Thiết Ngưu la lên một tiếng rồi giục ngựa chạy dài. Du Dũ Đức cười lớn rằng:
Thưởng một mũi tên chưa đủ trừ tiền mãi lộ, ta quyết ở đây thâu đặng tiền mầy.
Du Dũ Đức nói dứt lời liền giục ngựa đến bóng cây mà đứng đợi. Còn Trình Thiết Ngưu bị tên đau quá, bỏ hết binh gia chạy nhào, chạy hơn năm mươi dặm mới gặp đội binh sau. La Thông thấy Trình Thiết Ngưu trở về thì làm lạ, vừa muốn hỏi Trình Giảo Kim, kế thấy Trình Thiết Ngưu chạy vào bẩm rằng:
Khi tôi đi ngang qua núi Ma Bàn, thì có ăn cướp chặn đường đòi tiền mãi lộ, tôi nổi giận đánh với nó, bị nó bắn một mũi tên, thiếu chút nữa phải bỏ mạng, may chạy khỏi về đây, xin nguyên soái tha tội!
Trình Giảo Kim mắng rằng:
- Đồ hư nà! Thứ ăn cướp như vậy mà thua, còn tính đi đánh giặc Phiên nỗi gì?
La Thông nói:
- Bởi chánh đảng tài cao nên mới dám đón binh trời mà đòi tiền mãi lộ, nay gặp tướng tài nếu bỏ qua uổng lắm, để tôi đến bắt nó làm kẻ tùy tùng.
Trình Thiết Ngưu nói:
- Thằng đó có tài kẹp ná dưới chân bắn hay lắm, nếu nguyên soái ra trận thì phải đề phòng.
La Thông gật đầu. Kế Trình Giảo Kim nói:
- Cháu hãy để cho bác đánh cho, vì chúng nó hễ thấy mặt bác thì phải đầu hàng.
La Thông thưa:
- Cháu ở không làm chi, mà để cho bác phải nhọc lòng nhọc sức.
Trình Giảo Kim nói:
- Nếu bác ra đó thì chặc có lợi mười phần! Bởi cháu chưa rõ, vì bác lúc nhỏ nghèo chuyên làm nghề ấy, thiệt tổ ăn cướp đây, hễ chúng nó thấy mặt thì xuống ngựa phục liền.
La Thông tức cười rồi truyền lệnh phân binh kéo tới.
Lúc ấy Du Dũ Đức trông thấy, bèn dẫn ba trăm lâu la áp tới nạt rằng:
- Phải nạp tiền mãi lộ thì ta mới cho qua, nếu không tiền thì hãy mau dâng đầu nguyên soái.
La Thông nghe qua cả giận, thúc ngựa tới nạt rằng:
- Cường khấu! Bộ mi muốn chết hay sao? Mà dám cả gan đón đường binh bổn soái.
Du Dũ Đức nói:
- Ta không phải quyết đón đầu binh mà đập làm chi, chỉ vì trên núi thiếu ăn, nên xuống xin một ngàn muôn hộc lương để trừ tiền mãi lộ.
La Thông nói:
- Nếu mầy chết đói thì theo bổn soái ăn cơm, bằng nghịch mạng cứng đầu, ta cho lãnh một thương đổ ruột.
Du Dũ Đức nổi giận nói:
- Mầy là thằng con nít, sao dám phách lối với ta, hãy ráng giữ mình mà lãnh thử chơi một búa.
Du Dũ Đức hươi búa đánh liền, La thông cử thương đỡ ra, làm con ngựa của Dũ Đức thối lui mười mấy bước. Du Dũ Đức hoảng kinh la lớn rằng:
- Khoan đã! Khoan đã!
La Thông dừng tay cầm thương bên trái phòng sẵn vì biết Dũ Đức tính bắn mình. Kế nghe Dũ Đức la lớn một tiếng rằng:
- Coi mũi tên ta đó!
La Thông biết trước nên chẳng giật mình, hợm tay mặt lên chờ tên tới bắt liền, còn tay trái thì hươi thương đâm mắt ngựa. Con ngựa Dũ Đức bị đâm đau quỵ xuống, ném Du Dũ Đức té nhào, binh Đường áp tới nắm đầu trói quách lại. Lâu la thấy Dũ Đức bị bắt vùng la lên rằng:
- Nhị đại vương bị bắt rồi, hãy mau về báo cho Thái đại vương biết.
Nói rồi kéo nhau chạy tuốt về núi Ma Bàn.
La Thông nghe lâu la nói vậy bèn đứng đó chờ, giây phút thấy trên núi bay ngựa xuống một người. Đầu đội bao đãnh, mặt xanh mày đỏ, mắt tròn răng hô, tay múa sóc vo vo, nhắm ngay chỗ La Thông chạy lại. La Thông lấy roi chỉ, hỏi lớn rằng:
- Ta đem binh cứu giá, sao ngươi dám cản đường?
Người ấy nói:
- Ta sai tướng đi mượn lương, ngươi không cho thì thôi, sao lại dám cả gan bắt em ta hử! Mau mau mở dây thả trả lại không thôi ta đánh chết bây giờ!
La Thông cười nói:
- Mầy là quân rừng rú không hiểu sự đời, há chẳng nghe danh môn giáo họ La phò Đường triều định quốc sao?
Người ấy nghe qua nghiến răng nói:
- Nói vậy mầy là bộ hạ của Thế Dân, con của La Thành à?
La Thông cười nói:
- Phải! Ta là con của La Thành đây! Nhà ngươi đã biết soái gia, sao không cải tá quy chánh xuống ngựa đầu hàng?
Người ấy cười ha hả nói:
- Hảo tặc chưởng! Ta cùng ngươi có thù chẳng đội trời chung, nếu chẳng giết ngươi thì đứng làm người rất uổng.
La Thông ngạc nhiên nói:
- Ta là công gia tử đệ, thuở nay chưa hề xuất trận chiến chinh, nào có giết hại ai mà ngươi gọi là thù?
Người ấy nói:
- Ngươi chưa rõ sao? Ta là Đơn Thiên Thường, con của Đơn Hùng Tín. Nguyên ngày xưa cha ta cùng cha ngươi kết nguyền đệ huynh thiết nghĩa, sau cha ta làm phò mã tại Lạc Dương, bảo tấu cho cha ngươi làm chức Nhất Tự Tịnh Kiên vương và hết lòng hậu đãi. Mà cha ngươi vong ân bội nghĩa bỏ qua đầu Đường, rồi dẫn dụ Đường Vương sang công phá Lạc Dương hại ch ta chết nên cái hờn ấy chẳng quên được. Nay ta gặp ngươi đây, quyết bắt mổ lấy gan mà tế cha ta cho hả giận.
La Thông nghe qua cười rằng:
- Nói vậy Đơn ca ca đây mà em không biết, nhưng anh trách điều ấy sai rồi!
Đơn Thiên Thường cả giận nói:
- Phải lắm chớ! Nay cha ta chết rồi thì cha ngươi vô tội chớ sao! Ta cũng từng biết thế thường trong việc chiến chinh, thì ai bênh chúa nấy. Còn nay ta cùng ngươi là anh em mà gặp nhau đây, đáng lẽ phải muôn vàn hân hạnh, nhưng cha ngươi lập ác tâm phản hại bạn, luận tội ấy rất nặng nề, thù mi không đứng chung trời, ngươi phân thế nghe sao cho đặng?
Thiên Thường dứt lời, múa sóc đánh ngay đầu La Thông, La Thông cử giáo lên đỡ, rồi nói rằng:
Xin ca ca đừng nóng nảy, hãy xuống ngựa vào ra mắt Trình bá phụ, đặng đồng qua Bắc Phiên cứu giá là hơn.
Đơn Thiên Thường nói:
- Gặp thù chẳng trả, uổng đấng anh hùng! Ngươi cứ nói nhiều lời vô ích!
Nói rồi lại múa sóc đánh tới nữa, La Thông né khỏi rồi đâm lại một thương, Đơn Thiên Thường đỡ chẳng nổi, trật yên té nhào xuống ngựa. La Thông truyền quân bắt dẫn tốt về dinh, hiểu dụ rằng:
- Bây giờ xin anh hãy quy hàng, kẻo uổng oan tánh mạng.
Lúc ấy Đơn Thiên Thương nghĩ:
- Nay mình bị bắt, nếu không thuận ắt tánh mạnh chẳng còn, chi bằng chịu đỡ rồi sau sẽ tính.
Chủ ý Thiên Thường đã định, giả ý nói rằng:
- Nguyên soái đã có lòng tưởng đến, tôi xin quy thuận đi dẹp Bắc lập công.
La Thông nói:
- Tôi sợ nghe anh ngoài miệng nói như vầy, mà trong lòng chẳng thiệt chăng?
Thiên Thường nói:
- Tôi là người hào kiệt, một lời nói ra bốn ngựa khó theo, nếu tôi ở một mặt hai lòng, thì đi đánh bắc Phiên đây, xin chết nơi tay kẻ giặc.
La Thông thấy Thiên Thường thề độc cũng tin, mới cở trói đứng dậy và vào ra mắt Giảo Kim.
Đến nơi Thiên Thường bước tới làm lễ. Trình Giảo Kim nói:
- Hiền điệt! Khi trước cha cháu cùng bác đây là anh em kết nghĩa, ngày nay bác thấy cháu không lớn lại võ nghệ cao cường, thiệt bác mừng hết sức.
Thiên Thường cúi đầu lạy tạ, rồi lui lại chào hỏi anh em. Kế có tiếng kêu hỏi rằng:
- Đơn đại ca, anh đã đầu nguyên soái rồi, sao chẳng cứu em với?
Thiên Thường ngó lại thấy đó là Du Dũ Đức, bèn bước tới nói với la Thông rằng:
- Người này là anh em bạn của tôi, xin nguyên soái rộng dung, thâu cho làm bộ hạ.
La Thông y lời, truyền quân mở trói cho Du Dũ Đức, đoạn dạy quân thiết tiệc đãi đằng, cùng nhau ăn uống trò chuyện đến khuya rồi đi ngủ.
Rạng ngày, La Thông ngủ dậy nghĩ thầm rằng:
- Ta coi thế hai người này không phải thiệt đầu hàng, e có giờ phản phúc, nếu để ở gần ắt khó về sau, chi bằng kiếm kế đẩy ra xa cho yên mọi việc.
La Thông nghĩ rồi liền ban lệnh tiễn cho Đơn Thiên Thường làm tiên phuông, dạy đoái lãnh ba ngàn quân đi trước đến ải Bạch Lang chờ đó. Thiên Thường lãnh lệnh tiễn và binh mã xong, ra dắt Du Dũ Đức, dẫn quân rầm rộ tiến về Bạch Lang quan hạ trại.