Phải hết sức khó khăn, TÁi Minh Quân mới dám chắc đứa bé đã ngủ. Cô từ từ đứng lên, hai tay chống ngang hông. Nhìn đồng hồ, đã 12 giờ đêm rồi. Làm mẹ không phải là chuyện dễ, Minh Quân suy nghĩ. Khó, khó, thật là khó! Nhưng, người mẹ vị hôn cũng đã chịu đựng năm năm, những tháng ngày gian nan, khổ sở rồi cũng qua đi. Chẳng có gì lớn lao mà chẳng xong! Còn khi xưa? Cô thở dài, nhìn bé Gia Huy, chắc chắn là đứa bé đã ngủ, cô quay trở về phòng. Đứa bé như khó chịu trong người, nó quấy quá cô suốt cả đêm, muốn có mẹ ngồi bên kể chuyện - Không chịu ngủ. Ngày mai, nhất định phải đứa nó đi khám bệnh. Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi thì nhẹ như tơ hào, phải đề phòng mới được. Tái Minh Quân ngồi vào bàn làm việc trong fòng ngủ, cô mở tập hồ sơ, bắt đầu làm việc. Xem tình hình, ngày mai chắc phải mất cả buổi sáng, không đến công ty được. Cho nên, đêm nay cô phải làm xong các văn thư. Sáng mai gửi đánh máy, sau đó đưa qua thư ký duyệt lại, đến chiều cô sẽ đến ký các văn bản. Không thể để việc riêng làm lỡ việc công. Vậy phải tranh thủ từng giây từng phút của đời sống này. Hẳn, hoàn cảnh khách quan là vậy, còn nguyên nhân chủ quan - đấy là trách nhiệm rất nặng nề của cô - Tái Minh Quân. Cho nên, công việc vất vả thế mấy cũng phải chịu. Minh Quân không oán trách. Nếu oán trách, cô cũng không thể óan trách công việc. Ở cô có những uẩN khúc khác, nó khiến cô hay thở dài. Lại không dám hồ tưởng, vì như thế nó sẽ mất đi một ít thời gian, làm chậm tiến độ công việc, đêm còn phải ngủ nữa chứ? Cố gắng kềm chế ý nghĩ, bắt buộc tinh thần phải tập trung vào những văn kiện trước mắt. Hầu như đến hừng sáng, Minh Quân mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau cùng thì văn thư cũng đã thảo xong. Cô đến phòng khách, dùng máy fax gửi đến công ty, sau cùng cô nghi chú nhắn thư ký. − Tiểu Đồ, sáng nay tôi không đến văn phòng, cô làm sẵn cho tôi sáu phong bì, 2 giờ rưởi tôi đến. Sắp đặt xong, cô trở vào phòng đứa bé. Minh Quân ngồi cạnh giường, cô với tay mở đèn trên đầu giường. Gia Huy là đứa bé xinh đẹp. Đôi mi cong dài của nó hay khiến người khác ngỡ là con gái. Một đứa bé mới vài tuổi thì sống mũi không thể cao, nhưng, Gia Huy thì khác. Miệng nó nhỏ, bất luận nó ngậm miệng hay há miệng, giờ phút nào cũng trông rất đẹp. Thực ra, nó rất giống cha. Nhất là mái tóc đen nhánh, nó khiến Minh Quân nhớ đến Tả Tư Trình. Cô gượng cười, trách tới trách lui, bao năm rồi đột nhiên lại nhớ. Trong cuộc sống, hình bóng anh ta vẫn thường ẩn hiện đây đó, khi đứa bé vui vẻ ghì lấy cô, kêu lên: − Mẹ mẹ, con yêu mẹ! Minh Quân nhắm mắt, mơ màng như cảm thấy Tư Trình quay trở về ôm cô. Cô vẫn yêu anh ta. Chắc chắn là vậy. Minh Quân đưa tay nhẹ vuốt tóc con, cô lẩm bẩm. − Con yêu, đúng ra mẹ không nên giữ con lại để dưỡng nuôi, nếu sau này con fải sống khổ sở trong đời thì chính là mẹ hại rồi. Lúc mang thai đứa bé, cô đã từng nghĩ như thế. Nhưng, không bỏ được. Cô đã ghì chặt lấy Tả Tư Trình, lay mạnh: − Em muốn giữ lấy đứa con, em muốn, em muốn! Bởi vì nó là sự kết tinh tình yêu của chúng ta. Sau đó, cô mới tỉnh ra, đứa bé không phải là sự kết tinh của tình yêu, chẳng qua, đấy là một thứ sản phẩm sai lầm của nam nữ giao hợp. Cô không bao giờ wên, khi Tư Trình lần đầu tiên chiếm hữu cô, lòng cô ngập tràn sung sươ"ng, nói: − Hãy để cho chúng ta có đời thứ hai nối tiếp, hãy để cho máu huyết chúng ta hợp thành một sinh thể, biểu lộ tình yêu hoàn chỉnh của chúng mình. Nếu lúc ấy, tâm tư và tình cảm của Tư Trình đồng nhất với cô, thì đứa bé ra đời chẳng có gì nuối tiếc. Nếu không sẽ chẳng là gì cả! Tình yêu không phải là con đường một chiều. Sự kết tinh của tình yêu - Không phải là sản phẩm của một bên tình nguyện. Tất cả những sự việc xảy ra sau đó, chứng tỏ Tư trình không hề suy nghĩ đúng đắn. Suốt cả quá trình đó chỉ là sự hồi ứng tự nhiên của nhân tính và phản ứng thông thường của thể xác. Cũng chẳng khác mấy với loài chó sinh đẻ. Mỗi khi xúc động, Minh Quân lại có ý niệm dữ dội như thế, nó là cô nhức đầu muốn điên lên. Lại một đêm mất ngủ. Cô dậy sớm, việc đầu tiên là xuống bếp, nấu cháo cho con ăn, sau đó mới đưa nó đi khám bệnh. Gia Huy không muốn dậy, nó cố ý lăn qua lộn lại, làm khó cho mẹ. − Huy Huy, con là đứa con ngoan, nghe mẹ nói, hãy đứng dậy đi! Gia Huy không chịu. − Để mẹ bế con đây! Đứa bé gạt tay mẹ: − Huy Huy nghe mẹ, mẹ cho con đồ chơi! Nó vẫn không chịu. − Huy, con làm vậy mẹ buồn lắm. Minh Quân chẳng biết làm sao, cô ngồi cạnh bên giường nhỏ, mắt đã rướm lệ. Gia Huy nhìn mẹ, thấy giọt nước mắt của mẹ lóng lánh như thuỷ tinh trong suốt, nó nói: − Mẹ mẹ, mẹ đừng khóc, Huy Huy dậy rồi nè! Nó nhoài người xống giường, chạy lại ôm mẹ. − Huy, con đừng làm khó mẹ, mẹ khổ lắm rồi. Minh Quân không nghĩ đứa bé còn nhỏ -chẳng biết gì, cô cứ buột miệng nói theo dòng suy nghĩ của mình. Tả Gia Huy nhìn mẹ, nó ngẩng đầu lên, vẻ rất hiên ngang: − Mẹ, mẹ đừng khổ làm gì, để con bảo vệ mẹ. Minh Quân bật cười trong nước mắt, nói: − Giỏi, con bảo vệ mẹ, đừng để ai ăn hiếp mẹ, nhất là con đấy. Gia Huy lắc đầu, nói: − Cô giáo nói, con trai ăn hiếp con gái là tội nặng, không tha thứ được. − Cô con dạy thế à? − Dạ, - Gia Huy gật đầu. − Nhất định đó là cô giáo tốt. Thực ra, có phải là cô giáo tốt hay không, Minh Quân không dám khẳng định. Chỉ e đó là người phụ nữ từng chịu khổ vì đàn ông, điều đó không chừng có phần đúng hơn. Cô thay quần áo đứa bé, cho nó ăn sáng, đoạn dẫn ra khỏi nhà, đến phòng khám. Tại phòng khám, rất đông những người mẹ ngồi ôm con chờ đợi, mặt lộ vẻ lo ây, buồn bã. Ôi! Có người chờ đã 2 tiếng đồng hồ.Vị bác sĩ khoa nhi này thật là đắt khách. Minh Quân ngồi gần một thiếu phụ, chị ba buột miệng, nói: − Đứa bé đẹp quá. Người mẹ nghe khen đứa con yêu dấu của mình linh hồn bay tận chín tầng mây. Minh Quân ôn tồn, vui vẻ đáp: − Cám ơn chị! - Đoạn, cô nhìn đứa bé trong tay thiếu phụ nói tiếp - Bé gái chị đẹp như con búp bê vậy. − Nó giống cha nó, cứ y như là khuôn đúc. Tôi hay nói đùa với chồng tôi, con gái đâu có đáng đấy chứ! Nói xong, chị ta cười hi hi vui vẻ. Thế là không ngăn nổi xúc động. Thế là lòng tự vui say. Minh Quân không biết đáp thế nào, cô lãng qua chuyện khác. − Ngày nay tư tưởng đã thay đổi nhiều lắm, không trọng nam mà lại trọng nữ, bởi vì con gái ở bên cha mẹ nhiều hơn, còn con trai hay buông thả lắm! − Nhà tôi lại không nghĩ thế, anh ấy theo phái bảo thủ của Trung Quốc, đến giờ còn nằng nặc bảo tôi sinh thêm một đứa con trai. Lại nói đến ông chồng của mình. Có được một ông chồng, người ta mặc tình nhắc đến như thế à? Người đàn bà ngồi bên không để ý Minh Quân đâm ra trầm mặc, chị ta hào hứng nói tiếp: − Nếu như dám chắc chắn là sinh con trai, thì tôi cũng bằng lòng sinh thêm đứa nữa. Nhưng ai dám đảm bảo cho chứ, đẻ ra con gái thì sao đây? Thời thế yên làng cũng đâu có ít thứ lo, lúc này còn fải lo lắng đến chuyện di dân, làm sao mà quán xuyến cho hết lớn, bé, thiệt là khó khăn! Ông nhà tôi đâu có biết cái khổ của đàn bà? Thấy Minh Quân không màng nói chuyện, chị quay sang nhìn bé Gia Huy, hỏi nó: − Cậu bé, cậu có em gái không? Gia Huy lắc đầu. − Vậy em trai? Gia Huy cũng lắc đầu. − Mẹ chỉ sinh một mình con thôi à? Gia Huy gật đầu. − Ba ba có bảo mẹ sinh cho con em gái không? Gia Huy ngẩng nhìn mẹ, không nói: − Sao thế, con không nghe dì nói à? hay con không muốn ba mẹ sinh cho con đứa em gái? Nói chưa dứt lời, Gia Huy chợt khóc oà. Nước mắt chảy dài, đứa bé càng khóc to lên. Tiếng khóc làm náo động cả phòng khám. Minh Quân hốt hoảng ôm chặt lấy đứa bé, tay chân cô đâm ra luô"ng cuống, vừa dỗ: − Huy Huy, đừng khóc. Nhìn kìa, các bạn đang nhìn con kìa, khóc như vậy là không đúng đâu. Lời mẹ dỗ dành chẳng có tác dụng gì. Đứa bé như hết kềm chế, nó gào khóc thật ngon lành. Rốt cục, nó làm kinh động bác sĩ. Cô y tá mở cửa phòng, bảo: − Đứa bé vào đây để bác sĩ xem thế nào? Minh Quân vội vàng bồng con bước nhanh vào phòng khácm. Lòng cô bị tiếng khóc của Gia Huy làm cho loạn xị cả lên. Mấy năm nay, sóng to gió lớn gì cũng đã trôi qua, nhưng tiếng khóc của Gia Huy vẫn làm cô đau lòng lo sợ. Nhiều khi cô hối tiếc vì đã sinh nó ra đời để gánh chịu lấy khổ sở. Cô nghĩ mình fải hoàn toàn chịu lấy trách nhiệm, thậm chí cả tội tình. − Gia Huy, mẹ xin con, đừng khóc, lòng mẹ đau lắm đây! Gia Huy khóc đến cơ hồ kiệt sức, tắc tiếngm cũng chưa chịu dừng. Bác sĩ Tạ Thích Y là một phụ nữ, nhìn dáng dấp độ hăm sáu, hăm bảy tuổi, nhưng lời nói ôn hoà, điềm đạm, so ra có vẻ già giặn hơn tuổi. Chẳng biết có phải vì nghề nghiệp nên phải vậy. Bác sĩ Tạ hay nhớ tên những đứa bé cô chữa trị, chăm sóc, nhất là với đứa bé xinh xắn như Gia Huy, nó rất có sức hấp dẫn bác sĩ.Có một lần, bác sĩ Tạ gọi điện đến Minh Quân, cô nói có người bạn làm đạo diễn ở đài truyền hình, đang cần một vai diễn của bé trai, Bác sĩ Tạ thấy Gia Huy thích hợp nhất, cô chân tình bày tỏ ý mình với Minh Quân.− Tôi thấy Gia Huy rất thích hợp, vả lại, đạo diễn là bạn của tôi nên tôi mới mạo muội gọi đến chị. Đương nhiên, tôi biết nhiều cha mẹ không thích con cái mình xuất hiện trên màn ảnh, sợ có điều không hay xảy rạĐúng là Minh Quân có ý đó, cô biết bác sĩ có lòng tốt, đã nghĩ đến mình, cô đáp:− Tôi là người bảo thủ, vả lại, tôi cũng không có thời gian để đưa nó đi ra ngoài tham gia các hoạt động, thật là đã phụ nhã ý của cô. Tôi xin lỗi!− Không sao, tôi biết, chị cũng đừng bận tâm chuyện đó.Lòng chân thành và cởi mở của Thích Y khiến Minh Quân cảm thấy như mình đối xử không trọn tình. Đột nhiên, tình cảm khích động, cô nhỏ nhẹ nói:− Một người đàn bà đơn độc nuôi đứa con rất khó khăn, không được như những gia đình bình thường khác - Nói xong câu đó, khoảng chách giữa cả hai đã gần lại, và tình cảm cũng dễ dàng nẩy nở.Từ ấy về sau, Tạ Thích Ý càng nhớ cậu bé Gia Huỵ− Trưới giờ, cô chưa hề thấy Gia Huy khó coi như vầy! - Thích Ý vừa nói vừa nắm tay cậu bé - Nín khóc ngay, nếu không, bác sĩ không khám bệnh con đấỵBác sĩ thật có uy, đứa bé nghe xong đã ní ngaỵ Thích Ý cẩn thận khám kỹ đứa bé, đoạn hỏi Minh Quân vài vấn đề:− Thưa bác sĩ, Gia Huy có gì không ổn à?− Trong lòng có điều bực bội, không ổn cho nên nó đâm ra quấy rầy, khó chịụ− Sao lại vậỷ− Theo tôi, nhiều bậc cha mẹ nghĩ về con cái rất đoin giản, điều đó rất thiếu sót, có khi làm cho đứa bé cảm thấy không thích ứng, từ đó nó sinh ra thấy khó chịụMinh Quân cảm thấy như bị người nện cho một gậy ngay ngực, nhịn không được, cô để cho nước mắt mình chảy xuống, muốn chạy trốn ngay cho rồịCô bác sĩ bình tĩnh khuyên giải:− Đừng lo lắng qúa, nó sẽ trở lại bình thường thôị− Bác sĩ Tạ, liệu có ảnh hưởNg đến tâm lý sau này của nó không?− Bất cứ hoàn cảnh bên ngoài thế nào cũng ảnh hưỞNg đến sự fát triển tâm lý của đứa bé. Điều chủ yếu là liệu xem chúng ta làm thế nào để nó biết rõ sự việc, tiếp nhận lấy hiện thực.− Đó đâu phph?i là trách nhiệm của một đứa bé bốn năm tuổỊ - Minh Quân buồn bã thở dàị− Con người ta tất phải có những điều hối tiếc, nhưng hãy để mọi khó khăn qua bên, có phải vậy không?Minh Quân chẳNg có gì để nóị Cô bình tĩnh nghe chỉ dẫn của bác sĩ, ghi nhớ lấy cách chăm sóc đứa bé.Lúc từ biệt ra về, Thích Ý đến ngăn tủ lấy ra viên bạch ngọc nhỏ, đặt vào tay Gia Huy:− Cái này bác sĩ Tạ tặng con, về nhà nói mẹ lấy chỉ đỏ xỏ xâu cho con đeo trên cổ, con sẽ là đứa bé ngoan lắm đấỵMinh Quân vội nói:− Chúng tôi sao dám nhận vật qúy như thế?− Nào có đáng gì. Mấy cửa hàng Trung Quốc đều bán đầy ra đấỵ Lần trước, tôi tham gia nghiên cứu y khoa tại Quảng Châu, thấy đẹp nên mua về mấy viên. Tôi nhớ Gia Huy cầm tinh con thỏ phải không?Thích Ý thực là có lòng tốt, viên bạch ngọc có khắc hình con thỏ trắng.− Sau này Gia Huy mang viên ngọc, không còn quấy rầy, khóc lóc nữa phải không?Gia Huy vội gật đầu, nó nắm chặt viên ngọc trong taỵLoay hoay cũng mất đứt đi buổi sáng.Cô đưa con về nhà, cho nó ăn trưa, đợi chị Phương phụ việc tới, giao bé co chị xong mới chuẩn bị đến công tỵNgày thường, Minh Quân đánh xe đưa con đến trường, buổi chiều, chị Phương đón nó về. Mãi đến khi Minh Quân hết giờ làm việc, mới kể là xong nhiệm vụ trong một ngàỵHôm nay, vì trong người Gia Huy khó chịu nên ll.ch công tác phải thay đổịMay là có chị Phương, chị giúp Minh Quân cũng gần 3 năm ; nếu không, chắc không sao chuyên chú vào công việc được.Người ta nói trong nhà có người già, như có một viên ngọc quý - lời ấy thật chính x'ac. Nhất là khi có trẻ, nó rất cần người chăm sóc.Minh Quân không có may mắn, cha mẹ cô đều sống ở Canada, không có nhà ở Hồng Kông. Ai không biết có nhà cha mẹ là tốt nhất?Đừng nói là có thể bế con về gửi - Khoẻ vô cùng, mà lòng có những ấm ức gì, cứ chạy về nhà cha mẹ, lánh vào một nơi, khóc suốt một đêm là thấy dễ chịu ngaỵĐàn bà ở nhà chồng không được khóc - ai lại muốn rước về một người sướt mướt khóc than cơ chứ.Dưới ánh mặt trời nóng bức ở bên ngoài, thật gay gắt khó chịu! Ai khóc than, ai thở dài - Kẻ đó là yếu đuốịThật đáng tiếc, thời đại đã là thời đại của những kẻ mạnh thì không ai lại tự nhận mình là người phụ nữ yếu đuối - quả là đáng thương thế nàọGiai đoạn khốn khổ nhất của Minh Quân là khi cô bị Tư Trình ruồng rẫy, trong lúc tuyệt vọng, dở sống dở chết cô cũng không có số được về nhà cha mẹ khóc than cho thỏạCàng nghĩ càng xa vời, Minh Quân vừa chuẩn bị ra khỏi cửa thì chị Phương nhắc nhở:− Cô Tái, tôi báo trước rồi đấy, tôi sẽ xin nghỉ, cô mau mau tìm người phụ việc khác đi!Minh Quân sực tỉnh, chị Phương có nói muốn đi Vancouver một chuyến.Ngày nay, phong trào di dân đang lan đến những chị hầụ Họ thực sự có đủ tư cách và điều kiện để ra nước ngoàịNhư ở Canada, các gia chủ thiếu người giúp việc, họ phản ảnh đến cục di dân. Thế là nhà cầm quyền cho phép người làm công nước ngoài nhập cảnh, chỉ cần chị giúp việc có vài năm kinh nghiệm, được gia chủ ở đấy đứng ra đảm bảo cuộc sống là đước làm việc nửa năm, họ có giấy chứng công tác. Và nếu họ làm việc ít nhất là hai năm, có thể trở thành dân chính thức ; không cần phải có nhiều tiền và công học hành gì.Mấy năm gần đây, ở HK có nhiều người giúp việc quốc tịch Philippine đã đi sang Canada bằng cách ấỵ Nhưng một số người Phi, sau khi sang Canada giúp việc, họ không tuân thủ đúng hợp đồng, làm việc nửa chừng thì nghỉ ngang tìm nơi khác - điều này đã gây nhiều khó khăn cho các gia chủ.Khi họ đã nắm trong tay giấy chứng công tác thì cục di dân - nhân vì ất rộng, người đông nên họ cũng chẳng gây khó dễ. Sự dễ dãi của luật pháp càng khiến những người Phi làm công này chẳng nể nang gì.Những người giúp việc, được nửa năm, họ nắm trong tay giấy công tác và bỏ đi - điều này khiến gia chủ rất thất vọng, chán nản. Thế là một truyền mười, mười truyền trăm, họ không dám mạo hiểu bảo lãnh người Phi sang giúp việc.Hoàn cảnh chị Phương lại khác, chị là người Trung Quốc, ở Vancouver, chị có quen nhiều người, họ rất mong chị sang làm công, phụ việc nhà, nấu ăn, giữ trẻ.Chị Phương đã suy đi nghĩ lại biết bao nhiêu lần, vốn là người lênh đênh cở khổ, không thân thích, tuổi chưa qúa năm mươi, những đã đi một bước dài trên đường đời, nếu không tự chăm sóc mình thì còn ai lo chỏ Biết đâu, sau này làm kẻ lưu vong sẽ tìm được chỗ an thân. Vậy, trước hãy sang Vancouver một chuyến để xem tình hình thế nàọQuả là thế giới vòng vo lưu chuyển, biết bao gia đình trung lưu muốn ra nước ngoài mà không xong; trái lại, những người đàn bà phụ việc lại được quyền lựa chọn.Khi chị Phương dặt vấn đề ra đi với Minh Quân, cô chỉ biết khuyến khích:− RA nước ngoài nhất định là tốt rồi, ít ra thì cũng được mở mang kiến thức huống hồ lại tìm cách lo liệu cho hậu vận của mình, điều ấy nên lắm.Ý kiến là vậy, nhưng trong lòng cô lại thở dài, việc trông coi đứa bé vẫn làm cô lo lắng.Xem tình hình, sớm muộn gì cũng fải tìm một chị Phi nào đó để phụ việc.Vừa đến phòng làm việc, cô thư ký Tiểu Đồ đã tức khắc dùng máy báo tin:− Lão Tổng tìm chị mấy lần rồi, hỏi chị đi đâủ Em nói chị đi tuần mấy cửa hàng, ông ta vội điện đến các cửa hàng nhắn tìm, sợ buổI chiều cũng không gặp chị.Minh Quân là quản lý cao cấp bộ phận kinh doanh của công ty bách hóa Lê Tinh, thuộc tập đoàn Kiến Hoàng tại Hương cảng. Đấy là chức vị rất mới của cô.Năm trước, cô chỉ quản lý cửa hàng mỹ fẩm và các nhân viên mỹ viện. Lúc ấy, cấp trên của cô là bà Landy, có ông chồng đang công tác giới tài chính. Đột nhiên, Tổng bộ Anh Quốc ra lệnh kết thúc nghiệp vụ thường trú tại Hương cảng, điều ông ta về nước. Thế là bà Landy đành từ chức.Hôm chia tay, bà muốn khóc ngất đi được.Người Anh sang đây, nắm quyền cao chức trọng, hưởng thụ mọi vinh hoa, nay đột nhiên phải xuôi tay ra đi - hỏi sao đành lòng cho được?Tổng giám đốc công ty bách hóa Lệ Tinh là Vi Tử Nghĩ bèn thừa cơ gầy dựng lại thế lực của mình, giữa Tái Minh Quân và bà Sully, phải chọn một. Kết quả, ban giám đốc đã chọn Minh Quân.Thực ra Minh Quân cũng đã có một qúa trình công tác rất tốt, Cô nắm rõ từng mặt hàng trong các cửa hàng mỹ phẩm, và công ty Lệ Tinh chiếm đến chín phần mười cửa hàng bách hóa tại Cảng - họ làm ăn rất phát đạt.Trên thương trường, thực tình mà nói, trong con mắt của chủ cả chỉ có tiền bạc là quan trọng.Nhất là trong cơ cấu đầu tư, họ xem nhẹ nhân tình, trọng năng lực công tác.Hẳn nhiên, sự đề cử của Vi Tử Nghĩa cũng không bỏ qua các thủ tục.Minh Quân vừa đặt chân vào văn phòng, thư ký của Tử Nghĩa đã điện đến:− Cô Tái đến chưảTiểu Đồ liền đáp:− Vừa mới đến.− Tổng Vi mời cô ấy 15 phút nữa đến họp, đúng giờ tại phòng họp.Trong 15 phút, Minh Quân phải cuống quít tay chân sắp đặt công việc.Chu Bồi Tân - quản lý bộ phận dụng cụ vận động đuổi theo Minh Quân, nói:− Vấn đề xuất hàng, chúng tôi yêu cầu bên tổ chức thay đổi kế hoạch, họ chưa đồng ý.Minh Quân đi đến cửa phòng họp, cô bảo:− Đợi tôi bàn với họ xem.Bước vào phòng họp, không khí có vẻ rất nghiêm túc, chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra đâỵ Các quan chức cao cấp, thư ký, luật bộ, tài vụ...điều có mặt đầy đủ.Vi Tử Nghĩ ngồi xuống, ông buột miện nói một câu làm mọi người giật mình.− Ngày mai chúng ta sẽ đóng cửa hiệu!Chỉ có thay đổi quyền sở hữa tập đoàn mới xảy ra việc đóng cửa hiệụ− Có người đề nghị mua lại tập đoàng Kiến HOàng, phía Anh Tư cũng đã nản, nếu được giá họ sẽ bán ngaỵTheo giọng điệu của Tử Nghĩa thì tập đoàn Kiến Hoàng sẽ có chủ mớịMọi người đều im lặng, họ nghĩ không biết chủ mới là aỉ Và số phận mình sẽ như thế nàỏ Ai lại không biết mỗi triều đại có một triều thần? Đương nhiên là mọi người đều đâm ra lo lắng. Tử Nghĩa nói tiếp:− Mua lại tập đoàng kiến hoàng chính là gia tộ Tạ thị, tức là Tạ Thư Thâm - một nhân vật rất danh vọng trong iói địa sản.Tên tuổi Tạ Thư Thâm không lạ gì trong thương trường. Mặc dù giàu có, song ông ta ít lộ liễu thân phận, chỉ đứng tên trong công ty địa sản, lần này đứng ra mua lại tập đoàn bách hóa, khiến cho nhiều người bất ngờ. Chưa biết họ sẽ hành động thế nào, nhưng mọi người trong cuộc họp đều căng thẩng, hồi hộp.Tử Nghĩa nói:− Tôi đại diện cho công ty thông báo tin tức thay đổi đó. Mặt khác tôi cũng muốn các vị cứ yên tâm làm việc. Sự thay đổi chủ quyền không ảnh hưởng gì đến công việc bình thường, ngoại trừ cách thành viên ban lãnh đạo công ty có thay đổi, còn vộ phận hành chánh vẫn như cũ.Vậy có nghĩa chỉ thay đổi ban lãnh đạo, còn viên chức cao cấp hành chánh không bị thay thế.Mọi người đều thử phào nhẹ nhõm, lòng như trút đi vật nặng.Minh Quân đã thôi lo nghĩ, cô muốn làm xong công việc để về chăm sóc con.Nhưng thật đáng ghét, công việc không bao giờ chấm dứt. Cô ở lại văn phòng đến 7 giờ tố, tinh thần bắt đầu tản mạn, lòng nghĩ bé Gia Huy đang khổ sở, vẻ mặt buồn bã.Trước đó không lâu, cô nghĩ 7 giờ sẽ hết việc mới về nhà. Còn bây giờ, trời đã bắt đầu trút cơn mưa phùn lả tả.Ngoài đường lạnh buốt, người người đêu vội vã quay về.Trong cơn mưa, gió đâm ra lạnh buốt. Xe taxi chạy qua lại đều có khách. Hơn 7 giờ, không dễ tìm chiếc xe vắng khách.Ở hai bên quảng trường và tòa nhà Hội Đức Phong, người trú mưa khá đông. Khi có bóng xe đỗ lại, nhiều người chạy vội ra tranh lấỵMinh Quân cũng rất nôn nóng, nhưng cô không tham gia tranh giành taxi mà đánh mất đi thân phận của mình.Nếu muốn tranh, hà tất phải tranh lấy chuyện nhỏ ấy. Cứ chờ đợi trong chốc lát rồi cũng về đến nhà. Minh Quân suy nghĩ, con đường tương lai của mình còn xa vời, mơ hồ, ngày ngày vẫn lặng lẽ một mình, cô nhận ra, mình chưa bao giờ trang giành để được lợi ích.Cũng vào một ngày mưa, hôn lễ của Tả Tư Trình cử hành tại một giáo đường lưng chừng đồịCô nghe nói anh ta lấy một thiếu nữ thuộc hàng danh gia vọng tộc, và ngay cả tên họ cô dâu, Minh Quân cũng không nhớ được.Cũng vì hoàn cảnh lúc ấy, cô quá căng thẳng.Bấy giờ, Minh Quân đang bụng mang dạ chửạ Cô đứng ở một góc giáo đường, quan sát những người đi dự lễ, xem họ đến, rồi địMột người đàn bà có mang, cầm cây dù xanh bạc màu, đứng giữa trời mưa gió suốt mấy giờ liền vẫn chưa chịu đi khỏị Ấy chỉ vì cô muốn gặp mặt Tân nương, muốn nhìn cho rõ gương mặt người đàn bà đã cướp đi Tư Trình của cô!Đứng đến đôi chân tê dại, đôi mắt cay xót, hai họ đàng trai đàng gái mới từ trong nhà thờ đi rạMinh Quân bỗng nhiên đứng nhón lên, căng mắt ra nhìn, chỉ thấy cô dâu cúi đầu xuống, tay nắm vạt áo cưới, đi vội ra xe hoạ Vài người đi trước cô cầm dù che chắn, họ che khuất gương mặt thật của cô dâụHọ lần lượt bước lên những chiếc xe sang trọng và đi khuất, chỉ còn lại Minh Quân đứng bàng hoàng trong cơn mưạCây dù trên tay Minh Quân không còn sức chống đỡ, nó đổ gục xuống. Cô đứng dầm trong mưa, nhìn theo bóng dáng mấy chiếc xe chạy nối theo xe hoạMặt Minh Quân dẫm ướt nước mưa, đẫm cả nước mắt.Đến khi không còn bóng người nào, cô băng qua đường, vào nhà thờ, quỳ trước thánh đàn và khóc tức tửịTrong nước mắt mơ hồ đau xót, cô nhìn thấy tượng thánh mẫu đứng trên cao, chỉ có Đức Mẹ là nhìn thấy kẻ mới vui cười, người xưa buồn khóc.Trong tức thời, cô nhận ra rằng trên đời chẳng còn ai quan tâm đến hai mẹ con mình rồịChỉ còn biết dựa vào chính mình.Chuyện đã xảy ra nhiều năm, nhưng mỗi lần gặp cơn mưa là đột nhiên cô lại nhớ mình đã đứng trong mưa quỳ trong giáo đường.Muốn quên đi, thật không dễ!Một chiếc xe màu vàng chạy vụt đi, chẳng để ý vũng nước bên đường bắn tung vào người Minh Quân. Cô giật mình tỉnh hẳn cơ mơ.Theo phản ứng tự nhiên, cô lùi lại hai bước, lòng bực bội nhìn gã tài xế.Khi nhìn thấy, cô đâm ra hoa cả mắt.Minh Quân định thần lạị Cô giữ bình tĩnh và nhìn chăm chú. Chiếc xe đã dừng lại, một cô gái bước xuống xe, đi thẳng.Minh Quân vội nhìn theo cô gái, nhưng cô ta đã lần vào đám đông mất dạng.Đêm ấy, tinh thần Minh Quân không tập trung đuọc. Cô khuyên Gia Huy:− Mẹ có nhiều giấy thờ fải làm, con đi ngủ sớm, được không?Đối với đứa bé vài tuổi, cô có thói quen hay bàn bạc với nó.− Mẹ giống cô giáo con, về nhà mới chấm bàị− Huy Huy rất thông minh.Gia Huy gật đầu, nó chui vào chăn, đoạn nói:− Mẹ, Huy là đứa con ngoan, biết nghe lờị− Ai nói không phải chứ? Minh Quân hôn lên trán con, lòng cảm động vô cùng.Gia Huy không giống bố, nó giống mẹ, vì nó hiểu rõ đạo lý, nó biết được trách nhiệm.Điều đó khiến Minh Quân thấy an ủi nhiềụCô tắt đèn phòng đứa bé, quay trở về phòng, cô không làm sổ sách, cũng không thể ngủ.Cô ngả người ra gối, lòng nghĩ vớ vẩn.Nhiều năm nay, khi Gia Huy vào tiểu học, anh ta mới xuất hiện.Hôm nay, ngồi trong chiếc xe sang trọng, cán nước vấn bùn lên người cô, chính là anh ta - Tả Tư Trình.Thực ra, không phải chỉ hôm nay Tư Trình mới vấy nước bẩn lên người cô, mà nhiều năm về trước, anh ta cũng đã làm ô uế tâm hồn cô rồịMón nợ ấy, đời này, kiếp này làm sao mà tính toán.Tại sao một người đàn ông có thể bỏ vợ bỏ con như thế? Nhớ trong một lần hẹ gặp lại, Minh Quân đã khóc va xin:− Tư Trình, Tư Trình, đứa bé sắp ra đời rồịTư Trình chẳng chút động lòng:− Tư Trình, anh nỡ lòng để đứa bé sinh ra không có cha hay saỏAnh ta nói rất rõ:− Minh Quân, em biết tại sao anh chia tay với em không?− Tại saỏ - Cô hoang mang hỏị− Bởi vì em chưa trưởng thành, không chín chắn, em rất ương bướng, rất phóng túng, rất ấu trĩ. Anh không thể sống với một người đàn bà có tính cách như thế. Còn đứa con là do em cương quyết muốn giữ lấy đấy thôị Chính xác là em không nghĩ kỹ về trách nhiệm làm cha mẹ, chẳng qua là em muốn lợi dụng một sinh mệnh để giữ lấy tình yêu của em thôị Anh đã nói rồi, ngàn vạn lần em không nên giữ lấy đứa nhỏ, anh không thể gồng gánh thêm cái trách nhiệm đó, em lại không chịụ Đã vậy, em còn nói yêu anh? Yêu con? Không đâu, em chẳng qua là yêu chính em thôi!