Dịch giả: Chúc Linh
Chương 16 &Chương 17

- Một chiếc nhẫn ư? - Susan hoài nghi.
- Tankado bị mất một chiếc nhẫn?
Đúng thế. May mà David đã tìm thấy. Màn kịch đã kết thúc.
- Nhưng ông đang tìm chìa khoá giải mã chứ có tìm đồ trang sức đâu.
- Tôi biết, nhưng cũng thế cả thôi mà.
Susan lúng túng.
Đó là một câu chuyện dài.
Susan đưa tay chỉ màn hình vi tính và nói:
- Vẫn chưa đâu vào đâu cả!
Strathmore thở dài, đi tới đi lui.
- Như chúng ta biết một số người đã chứng kiến cái chết của Tankado. Theo lời viên trung uý phụ trách nhà xác, sáng nay một du khách người Canada đã hốt hoảng gọi cảnh sát và báo rằng một người Nhật Bản đang bị cơn đau tim hành hạ trong công viên. Khi viên trung uý ấy đến thì Tankado đã chết, vị du khách Canada vẫn còn ở đó, anh ta đã gọi các nhân viên y tế. Trong khi các nhân viên y tế đưa xác Tankado đi anh ta đã cố gắng yêu cầu vị du khách tường thuật lại toàn bộ sự việc. Điều duy nhất ông già Canada đó có thể làm là bập bẹ nói về một chiếc nhẫn mà Tankado đã đem cho trước khi chết.
Susan đưa mắt nhìn một cách đầy nghi ngờ.
- Tankado đã đem cho chiếc nhẫn?
- Đúng thế. Rõ ràng là khi anh ta dúi nó vào tay gã này, anh ta đã năn nỉ hắn cầm lấy. Có vẻ như người Canada này đã kịp quan sát chiếc nhẫn - Strathmore đột nhiên dừng lại, quay đầu về Susan - Ông ta nói rằng trên chiếc nhẫn có khắc một kiểu chữ nào đó.
- Chữ ư?
- Đúng thế, và còn cho biết đó không phải là tiếng Anh. - Strathmore nhướng mày chờ phản ứng của Susan.
- Hay là tiếng Nhật?
Strathmore lắc đầu:
- Lúc đầu tôi cũng nghĩ thế. Nhưng ông ta nói rằng không thể đánh vần được những chữ cái đó. Ông ta không thể nhầm chữ Nhật với các con chữ Latinh. Ông ta còn thấy những hình chạm khắc đó giống mèo cào cơ…
Susan cười phá lên.
- Thưa sếp, ngài không thực sự cho rằng…
Strathmore ngắt lời cô:
- Susan, mọi chuyện đã rõ như ban ngày.
Tankado đã khắc chìa khoá Pháo Đài Số lên chiếc nhẫn. Vàng là thứ kim loại tốt. Bất kể khi ngủ, tắm hay ăn, thì chiếc chìa khoá giải mã luôn ở bên anh ta, sẵn sàng cho giây phút đem ra công bố.
Susan dường như vẫn còn hoài nghi.
- Trên ngón tay? Lộ liễu như thế kia à?
- Tại sao không? Tây Ban Nha không phải là thế giới của các chuyên gia giải mã. Không một ai biết những chữ đó hàm ẩn điều gì. Hơn thế nữa, nếu chiếc chìa khoá đó là một bit 64 chữ cái thì thậm chí giữa ban ngày cũng chẳng ai nhớ được tất cả sáu mươi tư kí tự như thế.
- Và Tankado đã đưa chiếc nhẫn đó cho một người hoàn toàn xa lạ trước khi chết - Susan thắc mắc - Tại sao chứ?
Strathmore nheo mắt:
- Theo cô thì tại sao nào?
Chỉ một tích tắc Susan đã hiểu ra vấn đề. Mắt cô mở to.
Strathmore gật đầu.
- Tankado cố gắng vứt nó đi. Anh ta biết mình sắp chết và có thể cho rằng chúng ta có trách nhiệm trong việc này. Thời điểm của cái chết giống như trời định. Anh ta có thể cho rằng chúng ta đã truy tìm anh ta, một người đang bị rối loạn tim chỉ chờ ngày chết, để đầu độc hay làm gì đó tương tự. Điều duy nhất anh ta biết chắc chắn là nếu tìm được North Dakota, chúng ta sẽ thủ tiêu anh ta.
Susan cảm thấy ớn lạnh.
- Đương nhiên - cô thì thầm.
- Tankado nghĩ rằng biện pháp tự vệ của anh ta đã bị chúng ta vô hiệu hoá, thì đương nhiên là anh ta sẽ bị tiêu diệt.
Bây giờ Susan đã rõ tất cả. Thời điểm xảy ra bệnh đau tim có vẻ có lợi cho NSA đến nỗi Tankado cho rằng NSA dính líu trong vụ này. Mục đích cuối cùng của anh ta là trả thù. Ensei đã đem cho chiếc nhẫn để công bố chìa khoá giải mã. Và hiện giờ một du khách Canada lại đang nắm giữ trong tay thuật toán giải mã vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại.
Susan hít một hơi thở dài và hỏi tiếp.
- Vậy bây giờ du khách Canada đó ở đâu?
Strathmore nhăn mặt.
- Vấn đề chính là ở chỗ đó.
- Viên trung uý không biết ông ta ở chỗ nào à?
- Không. Lời khai của du khách đó khó tin đến mức anh ta cho rằng đó là đo ông ta bị sốc hoặc là do tuổi già. Vì vậy anh ta đã lấy xe máy chở ông ta về khách sạn. Nhưng ông già đó không biết ngồi sau xe máy, kết quả là chưa đi đầy 1 mét, ông ta đã bị ngã vỡ đầu và gẫy tay.
- Cái gì cơ! - Susan cảm thấy ngạt thở.
- Viên trung uý muốn đưa ông ta đến bệnh viện, nhưng ông ta đã rất tức giận - nói rằng phải quay về Canada và nhất định không leo lên xe máy lần nào nữa. Vì vậy tất cả những gì mà viên cảnh sát có thể làm là dìu ông ta đến một trạm xá gần đó và để cấp cứu ông ta ở đó.
 Susan cau mày.
- Tôi cho rằng chúng ta không cần hỏi David đang đi đến đâu.
Chương 17
David Becker bước vào toà nhà Plaza de Espana nóng như thiêu như đốt. Đằng sau anh là toà thị chính thành phố cố kính El Ayuntamiento với những vòm mái màu xanh dương và trắng ẩn sau những rặng cây, toạ lạc trên vùng đất rộng ba héc ta. Những chóp mái kiểu Ảrập và mặt tiền được chạm trố tinh vi khiến cho toà nhà trông giống như một lâu đài hơn là một văn phòng làm việc.
Mặc dù ở đây đã xảy ra những vụ bạo động, hoả hoạn, treo cố tự vẫn, nhưng khách du lịch vẫn đến vùng đất này vì những cuốn hướng dẫn du lịch luôn so sánh nó với một trung tâm quân sự trong phim Lawrence xứ Ảrập. (Hãng phim Columbia Pictures làm phim tại Tây Ban Nha vì chi phí rẻ hơn nhiều lần so với ở Ai Cập. Và những ảnh hưởng của phong cách Bắc Phi trong lối kiến trúc ở Seville cũng đủ sức thuyết phục mọi khán giả xem phim là họ đang chiêm ngưỡng Cairo.)
Becker chỉnh đồng hồ theo thời gian địa phương: 9:10 tối, giờ này vẫn được dân địa phương coi là buổi chiều. Một người Tây Ban Nha chính gốc không bao giờ dùng bữa tối trước khi mặt trời lặn, mà ông mặt trời lười nhác ở vùng Andalusia thì chỉ khuất núi sau mười giờ tối.
Mặc cho không khí nóng bức của buổi chiều tà, Becker vẫn rảo bước nhanh qua công viên. Sáng ngày hôm đó, mệnh lệnh của ngài Strathmore trở nên cấp bách hơn bao giờ hết. Yêu cầu của ông ta rất rõ ràng: tìm tay người Canada, lấy chiếc nhẫn. Làm bất cứ điều gì, chỉ cần lấy được chiếc nhẫn.
Becker tự hỏi có gì quan trọng ở chiếc nhẫn có khắc chữ đó chứ. Nhưng Becker không hỏi. NSA, anh tự nghĩ, nghĩa là không được hỏi gì hết.
Ở phía bên kia của toà nhà Avenida Isabela Catolica, phòng khám chữa bệnh hiện rõ trong ánh hoàng hôn. Trên nóc nhà phấp phới lá cờ chữ thập đỏ trong hình tròn trắng. Nhân viên cảnh sát Guardia đã đưa tay người Canada đến đây vài tiếng trước, cổ tay bị gẫy, đầu bị vỡ. Không còn nghi ngờ gì nữa, nạn nhân đã được sơ cứu và đưa vào đây. Becker hy vọng bệnh viện sẽ cung cấp thông tin về một khách sạn địa phương hay một số điện thoại nào đó nơi tìm thấy người đàn ông này. Với chút xíu may mắn, Becker nghĩ mình có thể tìm thấy tay người Canada, lấy chiếc nhẫn và trở về nhà mà không chút rắc rối nào cả.
Ngài Strathmore nói với Becker: "Dùng mười nghìn đô tiền mặt để mua chiếc nhẫn đó, nếu cần thiết. Tôi sẽ hoàn trả lại anh sau".
"Điều đó không cần thiết" Becker nói. Anh định sẽ trả lại tiền. Anh đến Tây Ban Nha không phải vì tiền, mà là vì Susan. Ngài Trevor Strathmore là người thầy, người giám hộ của Susan. Susan nợ ông ta rất nhiều, những gì Becker có thể làm chỉ là một chuyến đi kéo dài một ngày.
Thật không may, mọi thứ vào sáng nay đã không hoàn toàn như kế hoạch của Becker. Anh hy vọng sẽ gọi cho Susan từ máy bay và giải thích mọi thứ. Becker đã cố gọi cho Susan ba lần. Trước tiên từ bốt điện thoại nhỏ gần ngay trạm điện thoại của sân bay nhưng nó đã bị hỏng. Một lần từ nhà xác. Nhưng Susan không nhấc máy.
David băn khoăn không biết cô đã đi đâu. Anh chỉ nghe thấy tiếng máy trả lời tự động, nhưng anh không để lại lời nhắn gì cả. Những gì anh muốn nói không thể như tin nhắn cho chiếc máy trả lời tự động được.
Khi ra đến đường, anh đến trạm điện thoại gần lối vào công viên. Anh bước vào, vồ lấy ống nghe, cắm thẻ điện thoại vào gọi.
Một khoảng khá lâu đợi máy kết nối. David nghe thấy tiếng chuông đổ.
Thôi nào, nhấc máy đi..
Sau năm hồi chuông đổ
- Xin chào! Đây là số điện thoại của Susan Fletcher. Xin lỗi tôi không có nhà, nếu bạn để lại tên…
Becker nghe tin nhắn và tự hỏi, cô ấy đi đâu nhỉ? Lúc này nhất định Susan đang rất lo lắng. Liệu cô ấy đến Stone Manor mà không có anh không? Sau đó có một tiếng bíp.
- Chào em, David đây! - Anh dừng lại, không biết phải nói gì.
Điều anh ghét nhất ở máy trả lời tự động là nếu dừng lại để nghĩ thì nó sẽ cắt cuộc gọi ngay.
- Xin lỗi vì anh đã không gọi cho em.
 Anh thốt ra vừa kịp lúc. Không biết có nên nói cho cô ấy biết chuyện gì đang xảy ra hay không? Nhưng anh nghĩ tốt hơn hết là gọi cho ngài Strathmore. Ông ấy sẽ giải thích cho Susan. Tự nhiên trái tim anh thót lên, "Thật là ngu xuẩn" "Anh yêu em" David nói nhanh và cúp máy.
Becker đợi xe đến Avenida Borbolla. Anh nghĩ chắc Susan sẽ nghĩ đến điều tồi tệ nhất. Cung cách này không giống anh chút nào. Không gọi điện như đã hứa.
Becker bước trên đại lộ bốn làn đường và tự nhủ "Tiếp tục hay thoái lui?". Anh chợt thấy lo lắng khi thấy một người đàn ông đeo kính gọng kim loại đang quan sát suốt dọc đường phố.