Chương 10

Tổng Thanh tra cảnh sát Richard "Dick Bẩn" Burgess vừa nhai miếng thịt bò rán dai nhách vừa nói:
-- Barry Clough à? Thằng cha hấp dẫn lắm.
Lúc ấy là vào bữa ăn trưa ngày Chủ nhật, Banks và Burgess ngồi ăn trong quán rượu ở đường Oxford, không khí quanh họ đầy khói và tiếng người nói chuyện ồn ào. Thời tiết ôn hoà, ấm áp hơn lần trước, lần Banks đến Luân Đôn vào đầu tháng 11. Quán đông đúc người đi mua sắm Giáng sinh vào ngồi nghỉ chân, có một cặp ngồi ngay cái bàn ở ngoài. Burgess uống bia chanh, nhưng Banks chỉ uống cà phê, ăn thịt bò. Ông còn bận làm việc cả ngày, cần trí óc minh mẫn.
Buổi sáng trước khi rời khỏi Eastvale, ông đã gọi điện cho Burgess. Nếu ai cần biết tin tức về Clough, thì cứ đến hỏi "Dick Bẩn" Burgess. Vừa rồi ông ta đã gặp phải một chuyện rắc rối, người ta buộc ông đã thiếu tích cực trong việc điều tra một thanh niên da đen bị giết chết. Kết quả là ông ta bị thuyên chuyển đến Phòng Tình báo Tội phạm Quốc gia, một nơi ông không thể gây thiệt hại cho ai được. Nhưng hình như Burgess không hề tỏ ra nao núng khi bị xem là người chủ trương phân biệt chủng tộc; còn ông thì vẫn tỉnh bơ, không thèm quan tâm, xem như không có gì xảy ra.
Hai người quen biết nhau đã lâu, và vì họ giao tiếp vui chơi với nhau còn trong mức độ chừng mực, nên mối liên hệ của họ vẫn còn duy trì ở tình trạng e dè. Nhất là Banks không hài lòng thái độ bổ hẳn về cánh hữu của Burgess, cũng như ông không chấp nhận chủ trương phân biệt chủng tộc và chủ trương phân biệt giới tính của ông ta. Ngược lại, ông Burgess đã gọi Banks là "Đỏ". Chỉ có điều duy nhất họ giống nhau là cả hai đều xuất thân từ giai cấp lao động. Thế nhưng Burgess không giống Banks ở chỗ Burgess thuộc loại giai cấp lao động của bà Margaret Thatcher, loại giai cấp lao động hàng đầu của thập niên 80; người bước ra khỏi tầng lớp xưa nay của mình, quyết chí theo đuổi lợi nhuận vật chất và không còn cảm tình hay gắn bó mật thiết với giai cấp nguyên thuỷ của mình nữa, với những người không thể hay không muốn chạy cho kịp mình.
Banks cố giữ tình cảm thân thiện với người đồng nghiệp, hay là ông hy vọng được như thế, nhất là đang lâm vào cảnh sa cơ thất thế, và thỉnh thoảng cả tội phạm nữa. Đối với một cảnh sát đã lâu năm trong nghề thì quả thật khó mà duy trì cho được quan điểm như thế này, nhưng không bao lâu sau ngày ông tìm thấy Đống thịt Bình minh bị phân thây xẻ thịt trong con đường hẻm Soho, thì ông đã thề với mình rằng khi nào mà ông không có cảm tình ưu ái với các nạn nhân nữa, thì ông sẽ bỏ nghề. Ông đã nghĩ rằng ông xin chuyển từ trung ương về một nơi yên ổn hơn như Eastvale là cốt để sống một cuộc đời thoải mái hơn, nhưng mặc dù ở đây không có nhiều cảnh khổ sở, không có nhiều án mạng như ở thành phố lớn, ông vẫn cảm thấy thê lương rùng rợn mỗi khi có án mạng xảy ra. Chẳng khác nào cảnh người ta thường tỏ ra dửng dưng khi nghe tin hàng triệu người ở nước ngoài bị chết vì lũ lụt hay động đất, nhưng người ta hết sức đau đớn khi có người hàng xóm già chân thật bị giết chết.
"Bất cứ người nào chết đi cũng làm cho tôi đau khổ, vì tôi chủ trương tình nhân loại trên hết", như John Donne đã nói, và Banks hiểu rất sâu sắc ý nghĩa trong lời nói của ông ta.
Điều kỳ lạ về việc ngày nọ qua ngày kia chiến đấu chống bọn sát nhân, bọn ma cô, bọn buôn bán ma tuý, bọn buôn lậu và tất cả bọn lưu manh khác, là người ta có thể trở thành kẻ xa lạ với chính mình. Một phần vì trong mình nảy sinh một thứ tình cảm đen tối, u buồn, khiến người ta có thể nói đùa vô ý thức giữa cảnh xảy ra tội phạm, khiến nguời ta cau có với mọi người sau khi đến xem một buổi mổ tử thi, và một phần là vì người ta đã xây một bức tường bao vây tình cảm của mình lại. Nhưng ở Eastvale, nơi ông có nhiều thì giờ để hiến thân vào những vụ án quan trọng - nhất là án sát nhân - lòng bộc trực muốn bảo vệ sự thực càng lúc càng bị xói mòn dần cho đến một lúc chỉ còn trơ ra lòng tức giận chán nản. Cứ mỗi vụ án qua đi là ông mất đi một ít linh hồn, hay ông cảm thấy như thế.
Banks nhớ một vài nạn nhân, nhất là những nạn nhân còn trẻ - Deborah Harrison, Sally Lumb, Caroline Hartley. Ông tìm hiểu và lo lắng cho các nạn nhân này. Thậm chí Gloria Shackleton, bị giết chết đã lâu trước khi Banks ra đời, thế mà nạn nhân đã ám ảnh đến tâm trí ông mới cách đây mấy tháng. Rồi bây giờ đến Emily Riddle. Không có vấn đề đặt ra là người nào mới có trách nhiệm phải lo đến vụ án. Ông phải có trách nhiệm lo đến. Không có gì nguy hiểm hơn việc chỉ biết ngồi thống kê các vụ phạm pháp.
-- Vấn đề khó khăn là, - Burgess nói tiếp - chúng ta không biết đầy đủ về hắn.
-- Có hồ sơ tiền án không?
Burgess hít mũi rồi đáp:
-- Vào năm 74 có bắt hắn mang trong người một ít ma tuý. Nửa pao thuốc phiện loại Nêpan. Hắn nói chỉ để dùng. Tôi thì tôi tin hắn - chỉ theo dõi một tuần là tôi dễ dàng xác nhận điều này - nhưng các ông quan toà thì không tin. Họ kết án tù 18 tháng, nhưng mới 9 tháng thì hắn được thả ra.
-- Bây giờ còn buôn bán thứ này không?
-- Chúng tôi không biết. Nếu có thì hắn cũng không thuộc loại chuyên nghiệp. - Burgess đẩy cái dĩa sang một bên. Dai quá, răng tôi không nhai nổi, - ông ta nói. Banks nhận thấy ngoài chuyện răng xấu ra, Burgess vẫn còn phong độ như lần ông gặp mới đây, mặc dù có gầy đi một ít. Ông ta vẫn buộc mái tóc ngả xám thành búi đuôi ngựa, kiểu tóc này làm cho Banks bực mình, vì ông nghĩ rằng một người ở độ tuổi trung niên mà buộc tóc đuôi ngựa trông như đồ lang thang, công tử, còn cặp mắt sáng của ông ta vẫn sắc sảo, soi mói và dữ tợn như bao giờ.
Lần sau cùng hai người gặp nhau, Banks nhớ là đã cách đây hơn một năm tại Armsterdam, khi ông Burgess quá say đã té nhào xuống một con kênh. Banks đã giúp lôi ông ta lên rồi dẫn về khách sạn, và điều cuối cùng ông thấy về Burgess, là ông ta đã vấy lê nước bùn của con kênh lên tiền sảnh, đôi giày kêu soàm soạp dưới bước chân, ông ta cố đi ngay ngắn và đầu ngẩng cao với vẻ cao quí. Ông ta mặc cái áo blu-dông da trầy mòn, cái áo hiện giờ ông ta đang mặc.
-- Hắn lấy tiền đâu mà mua cái vila cực kỳ đồ sộ đến thế? - Banks hỏi.
-- Cái ở đâu?
-- Ở Tiểu Venice. Anh muốn nói hắn ta có nhiều cái à?
-- Phải. Tôi biết hắn có hai cái. Một cái ở Tiểu Venice, và một cái nữa ở tại Arenys de Mar bên Tây Ban Nha.
-- Thế hắn đào tiền đâu ra?
-- Hắn là trùm trộm cướp mà.
-- Tôi cũng đã nghe thế. Tôi không tin thời đại bây giờ mà chúng còn tái xuất giang hồ.
-- Chúng không bao giờ biến mất. Chúng chỉ thích nghi với thời đại, thay tên đổi họ, làm ăn phi pháp.
-- Clough là loại trùm gì?
Burgess châm điếu xì gà nhỏ rồi mới đáp:
-- Trước tiên, hắn lập ra một bình phong hợp pháp. Hắn có một quán rượu rất đắt ở Clerkenwell. Nổi tiếng trong giới choi choi thành phố. Hắn có mấy ban nhạc chơi khá, phục vụ thức ăn ngon và có rượu ngon. Chắc anh biết chỗ ấy rồi: "Này em yêu, ta dùng một ít côcain và kem ca ra men để chấm dứt buổi tối cho hoàn hảo nhé?" Rồi chúng rời quán để đến động khác hoàn hảo. Chúng tôi biết hắn nhúng tay vào đủ thứ, nhưng không bao giờ chúng tôi có thể bắt hắn tại trận. Hắn không điều hành công việc, giao cho người khác làm, không nhúng tay vào công việc bẩn thỉu. Cơ bản là hắn làm việc phi pháp hay ra lệnh thực hiện các tội ác, lưu manh. Theo chỗ chúng tôi biết thì hắn làm ra nhiều tiền nhờ quản lý và điều hành các ban nhạc, kinh doanh âm nhạc đã nhiều năm, và đầu tư tiền vào các hoạt động tội ác.
-- Hắn buôn lậu.
-- Sao?
-- Nhờ thế hắn mới có nhiều tiền. - Banks đáp. - Buôn lậu băng ghi âm các buổi hòa nhạc sống, hắn ép các ban nhạc rồi bán băng ghi âm.
Burgess nheo mắt.
-- Anh có vẻ biết nhiều về hắn đấy chứ. Anh có cần tôi nói tiếp nữa không?
Banks cười.
-- Chỉ điều tra tìm hiểu sơ sài thôi. Tôi chỉ biết có chừng ấy. Nhưng xem như khá đầy đủ rồi.
-- Khá đầy đủ.
-- Bây giờ hắn quan tâm đến cái gì nhất, không phải ma túy?
-- Đủ thứ. Tôi nghĩ hắn tùy lúc mà quan tâm, hắn tùy thời mà làm ăn. Hắn thích những thứ phi pháp mới mẻ hơn, bình an hơn so với các lối làm ăn cũ, hắn thử nghiệm trước rồi mới hành động sau. Vì thế mà tôi không thấy hắn buôn bán ma túy. Đúng là hắn có nhận ma túy, nhưng không buôn bán. Hắn không phải loại người ấy. Người ta cũng không thấy hắn buôn bán gái mãi dâm. Barry Clough không làm thế. Nhưng súng thì có thể có. Anh nhớ những vụ buôn bán súng hoạt động trở lại cách đây khoảng một năm chứ? Anh bận bịu công việc này đến lút cổ, phải không?
-- Vụ ở Thirsk chứ gì, - Banks nói. - Tôi nhớ chứ. - Cảnh sát chìm theo dõi bọn trùm ở Luân Đôn đã bắt được 4 tên về tội âm mưu chuyển vũ khí đạn dược, và bán những vũ khí cấm lưu dụng. Từ khi có đạo luật cấm bán vũ khí nghiêm ngặt sau vụ tàn sát xảy ra trong trường học ở Dumblane, vũ khí rất khó kiếm, cho nên giá chế tạo vũ khí như xưởng ở gần Thirsk nhảy ra làm ăn. Chỉ mất hai giờ để chữa lại khẩu UZI đã bị hư hỏng, người ta có thể bán một cách hợp pháp cho nhà sưu tầm súng, rồi họ có thể bán ra với giá 1.250 bảng. Loại súng lục ở Tanfoglio bán ra cũng rất được giá. Nếu mua số lượng lớn sẽ được giảm giá. Chẳng cần nói, vũ khí là món hàng đặc biệt được bọn buôn bán ma túy quan tâm.
-- Chúng tôi tin Clough có nhúng tay vào chuyện này nhưng chúng tôi không có bằng chứng để bắt hắn.
-- Cái gì làm cho anh nghĩ hắn có nhúng tay vào?
-- Dựa vào những bằng chứng rời rạc do những cảnh sát mật lấy tin. Họ thấy hắn hai lần đi đến khu vực mà bọn buôn súng bị bắt trước đó vài hôm. Một trong số mấy đứa bị bắt được các trinh sát thấy có đến nhà Clough. Hắn là dân sưu tầm súng hư hỏng. Hắn có những mối liên lạc với cả bọn buôn bán ma túy và bọn buôn súng. Nhờ thế mà tôi suy ra.
Banks gật đầu. Ông thông cảm tâm trạng của ông Burgess. Anh biết rất rõ tội trạng của người ta rồi đấy, nhưng nếu anh không có đủ bằng chứng để thuyết phục viện công tố Hoàng gia, thì anh nên quên chuyện ấy đi. Và Viện Công tố nổi tiếng là cơ quan rất khó thuyết phục ngoại trừ anh đã có bằng chứng rõ ràng cầm tay. Ông còn nhớ ông đã thấy súng chất đầy trong tủ trên tường ở nhà Clough. Nhưng vẫn không có bằng chứng.
-- Có chuyện gì xảy ra không?
-- Chúng tôi theo dõi hắn. Không phải mình tôi làm được mà tất cả chúng tôi, chắc anh hiểu rồi. Tôi nghĩ hắn đã tránh không làm mặt hàng này một thời gian, ít ra là một thời gian. Ngoài ra, theo tôi thì chắc hắn thấy công việc này không béo bở như hắn mơ ước. Phục chế một khẩu súng quả là một chuyện rất phiền phức không đáng làm, khi người ta có thể buôn ngay súng mới ra lò. Mà súng thì bọn buôn lậu chở vào từng xe đầy ắp. Lạy Chúa Cứu Thế, tôi biết nơi bán một khẩu UZI chỉ có 50 bảng, chỉ cách đây chưa đầy 20 phút lái xe.
-- Rồi sau đó như thế nào?
-- Chúng tôi nghi ngờ, chắc anh biết tại sao tôi muốn nói đến chuyện nghi ngờ, phải không? - Burgess gảy tàn thuốc, nháy mắt với Banks. - Chúng tôi nghi ngờ hắn đứng sau một tổ chức buôn lậu qui mô rất lớn. Buôn lậu rượu và thuốc lá. Lợi cao mà nguy hiểm thấp. Banks, chuyện này anh không hiểu đâu, nhưng tôi đã làm việc với hải quan và thuế vụ rồi nên tôi biết, có khoảng 8 phần trăm thuốc lá và 5 phần trăm rượu bia được tiêu thụ trên đất nước này là buôn lậu. Anh có biết số lợi tức mà chúng tôi đề cập đến là như thế nào không?
-- Cứ dựa vào số người hút thuốc và uống rượu, tôi có thể nghĩ ra được số lợi tức rất khổng lồ.
-- Không thể tưởng tượng nổi đâu. - Burgess chỉ điếu xì gà vào mặt Banks. - Một tên như Clough có thể thuê 50 người để lấy hàng từ Châu Âu mang về các nơi bán lẻ của hắn ở đây. Khi chúng ta đã qua Quan thuế ở Dover rồi, hàng được đưa đến các trung tâm phân phối - Các cơ sở kỹ nghệ, trung tâm thương mại và các nơi như thế - rồi có con buôn đến mua hàng để bán lại cho người bán lẻ. Các tiệm buôn, quán rượu, hộp đêm, nhà máy. Ngay cả ở trường học nữa. Lạy Chúa Cứu Thế, chúng ta thậm chí còn thấy nhiều tiệm buôn nhỏ và những chiếc xe bán kem lạnh bán rượu lậu nữa.
-- Clough có chân trong tổ chức vĩ đại này phải không?
-- Chúng tôi đang nghi ngờ như thế. Nghĩa là hắn không đích thân lái xe chở hàng, hay là đến giao vài thùng hàng cho một tiệm buôn ở địa phương. Mỗi khi Clough từ vila ở Tây Ban Nha trở về sau một tháng vắng mặt, là trông hắn láng o. Banks này, thật đáng giận khi một người tôn trọng luật pháp như tôi lại đi uống rượu Pháp nhập lậu và để lợi nhuận lọt vào tay một thằng găng tơ như Clough.
-- Thế thì chắc anh đã có bằng chứng gì về hắn?
-- Ít lắm. Hầu như bằng chứng rời rạc. Vào đầu năm nay, quan thuế đã chặn bắt một xe tải ở Dover, họ tìm ra bảy triệu gói thuốc lá. Bảy triệu đấy nhé. Hắn sẽ hưởng nửa triệu bảng ở thị trường chợ đen - và anh đừng thắc mắc giá bao nhiêu ở châu Âu. Tên của Clough đang được vào danh sách điều tra.
-- Điều tra hắn về tội gì?
Burgess gảy thêm tàn thuốc xuống nền nhà.
-- Như tôi vừa nói, chúng tôi không biết phạm vi hoạt động của hắn đầy đủ. Hắn khôn ngoan kín đáo. Hắn có tài đi trước người ta, một phần vì là hắn đã ký giao kèo với ai đó và một phần hắn hoạt động ngoài Luân Đôn, thiết lập những xưởng nhỏ như loại xưởng ở gần Thirsk, rồi hắn chuyển đi nơi khác trước khi có người thấy được công việc hắn làm. Hắn dùng các công ty ma, để người khác đứng ra làm bình phong cho hắn, nên tên hắn không bao giờ xuất hiện trên các hồ sơ của cảnh sát.
Điều Burgess vừa nói như báo cho Banks thấy được một đầu mối mới lạ. Chỉ là một đầu mối còn mơ hồ, một sự kết nối lỏng lẻo, nhưng không phải là không có thể có mấu chốt. Ông hỏi:
-- Có bao giờ anh nghe nói đến công ty Hệ thống Thiết bị Máy Vi Tính PKF chưa?
Burgess lắc đầu.
-- Nghe đến tên Courage? Charlie Courage?
-- Không.
-- Johnathan Flarn?
-- Cũng không - Nếu anh muốn, tôi tìm hiểu cho anh.
-- Chẳng cần, - Banks đáp. - Một thằng chết rồi, còn một hôn mê. Chắng cũng bị Clough thanh toán chứ gì?
-- Tôi muốn nói là một thằng gây ra nhiều tội ác như hắn phải duy trì tình trạng lo sợ trong đám bộ hạ, phải không? Nếu hắn muốn được thế thì lâu lâu hắn phải thanh toán một đứa, nếu không thì không có ai sợ hắn hết. Hắn phải làm sao cho nhân viên của hắn tuân lệnh răm rắp. Giết chết một con tốt để cho những thằng khác tuân lệnh triệt để thì chẳng sao hết - Ông ta uống một ngụm bia. - Hai tuần sau khi tên bộ hạ của Clough được biết hắn có liên hệ với chuyến hàng bị bắt, hai thằng có tiếng xấu đã bị bắn chết ở trung tâm thành phố Dover. Dĩ nhiên là không chứng minh được chúng thuộc phe nào, nhưng chúng là đối thủ làm ăn với nhau. Nơi ấy là vùng đất tranh giành miếng ăn rất ghê gớm.
Banks đẩy dĩa thịt gà sang một bên, thịt quá khô, rồi đút thuốc hút. Ông muốn uống ly bia nhưng lại thôi. Nếu tối nay ông muốn gặp Clough như kế hoạch, thì ông cần phải sắc bén, nhất là sau khi đã nghe Burgess nói về hắn.
-- Còn về đàn bà thì sao? - Ông hỏi.
Burgess cau mày.
-- Anh muốn nói gì?
-- Theo chỗ tôi thu thập được, Clough là đứa rất hám gái.
-- Tôi cũng nghe thế. Và nghe nói hắn thích con gái còn trẻ thôi.
-- Có khi nào hắn bị tình nghi là đã hành hạ hay giết chết phụ nữ không?
-- Không. Nhưng không có nghĩa là hắn không làm thế rồi phi tang. Như tôi đã nói, Clough rất giản dị trước thiên hạ trong mọi mặt. Vấn đề là, với một người như hắn, ắt không thích đưa mặt ra cho người khác biết, nói thế thì chắc anh hiểu ý tôi rồi.
-- Đúng. - Banks hớp một hớp cà phê đen. Cà phê quá đặc, chắc đã nấu lâu trên bếp lò. Nhưng có tác dụng ngay tức khắc. - Có nghe tên Andrew Handley không?
-- Andy Pandy chứ gì? Có biết. Hắn là thằng tay chân chủ chốt của Clough.
-- Nguy hiểm không?
-- Có thể.
-- Hắn có hành hạ phụ nữ không?
-- Tôi không biết chuyện đó. Có phải chuyện này có liên quan đến con gái ông Jimmy Riddle không?
-- Phải, - Banks đáp. Chuyện Emily Riddle bị giết chết đã bị báo chí đưa tin vào sáng nay rồi. Chắc báo chí sẽ chóng tìm ra chuyện cô ấy chết và cocain có trộn stritnin, và tin này thế nào cũng hấp dẫn hơn nhiều tin cô chết vì dùng ma túy quá liều.
-- Anh là sĩ quan chỉ huy ban điều tra phải không?
-- Phải.
Burgess vỗ hai tay vào nhau, làm tàn thuốc rơi vào dĩa thịt bò rán còn dư.
-- Hay quá, ăn mừng với tôi nhé!
-- Không, cám ơn. Mới ăn trưa không nên, - Banks đáp. - Chuyện này có gì kỳ lạ lắm à?
-- Trước đây tôi nghe ông Jimmy trù dập anh. Cho nên nay nghe thế, tôi phải ăn mừng cho anh chứ.
-- Chính anh là người đã làm cho ông ấy trù dập tôi, - Banks nói. - Nhưng thôi, cám ơn.
-- Đồ vô ơn bội nghĩa. Đừng nghĩ đến chuyện ấy nữa. Bây giờ ông ta nhờ anh điều tra vụ con gái ổng. Có liên hệ gì à? Tại sao lại nhờ anh?
Banks kể cho ông ta nghe về việc Emily ở Luân Đôn.
-- Tại sao anh làm việc ấy? Để Riddle khỏi trù dập anh chứ gì?
-- Đúng một phần. Ít ra là vì thế. Nhưng nói chung thì đây là cơ hội để tôi thử thách. Sau vụ thất bại lố bịch ở Hobb's End, tôi bị làm việc trong văn phòng hai tháng trời, và đây là dịp để tôi thực sự làm việc trở lại. Đây cũng là cơ hội cho tôi hành động một mình, làm việc ngoài nguyên tắc.
Burgess cười toe toét.
-- Ồ, Banks, anh thật giống tôi khi sa cơ thất thế phải làm việc ở văn phòng, phải không? Có cho vài đứa bể mặt không?
-- Tôi không cần làm thế.
-- Anh có ngủ với cô ta không? Con bé ấy?
-- Lạy Chúa! - Banks đáp, nghiến răng sít rịt. - Cô ta mới 16 tuổi thôi.
-- Cũng vậy thôi. Đâu có gì sai lầm? Hợp pháp mà. Tôi đoán chắc ngon lắm.
Chính những lúc như thế này Banks muốn bóp cổ Burgess. Thế nhưng bây giờ ông chỉ lắc đầu không trả lời.
Burgess cười.
-- Người mẫu mực. Hiệp sĩ trong áo giáp sáng rực, phải không, Banks?
Banks nhớ Emily cũng đã nói thế với ông khi hai người ở trong quán Bò Đen. Ông đáp:
-- Một kẻ không thành công rực rỡ.
Burgess hít một hơi xì gà thật dài rồi nói:
-- Cô ta 16 mà làm ra vẻ 30, tôi nghe người ta nói thế.
-- Anh nghe gì?
-- Nghe nói cô ta điên cuồng, gây bối rối cho ông già.
-- Quả đúng thế đấy.
-- Anh có ý nghĩ gì?
-- Tôi phải xếp Barry Clough vào hàng đầu danh sách những kẻ bị tình nghi.
-- Vì thế mà anh đến đây? Đến tận sào huyệt của hắn?
-- Tôi nghĩ như thế. Tôi định đến thăm hắn vào đêm nay.
Burgess dụi tắt điếu thuốc và nhướng mày.
-- Anh nhất quyết rồi phải không? Cần có người đi theo không?
°

*

Khi Banks đi qua cầu Vauxhall trên đường đến thăm Kennington, ông nghĩ đây là cây cầu khác, nhưng rất giống cây cầu ông đã đi qua vào chuyến trước. Ông nhìn đồng hồ: đúng ba giờ. Lần trước Ruth ở nhà; hy vọng lần này cũng thứ Bảy có cô ta ở nhà.
Khi đến nơi, hóa ra ông khỏi lo. Ông vừa ấn nút máy nội đàm là Ruth lên tiếng liền và cô mời ông lên nhà.
-- Lại ông nữa, - cô ta nói, sau khi đã để ông vào nhà. - Lần này thì chuyện gì?
Banks chìa thẻ công vụ ra. Ông đáp:
-- Tôi đến về chuyện Emily.
Ánh thắng lợi hiện ra trên mắt cô ta.
-- Tôi biết, trông ông có vẻ đáng nghi ngờ! Lần trước ông đến đây, tôi đã nói ông là cảnh sát. Đúng không?
-- Ruth, lần ấy tôi đến không chính thức. Tôi xin lỗi đã mạo nhận là bố của Emily - nhưng cô không tin - tuy nhiên đây là những phương pháp tốt nhất giúp tôi được việc.
-- Mục đích biện minh cho phương tiện? Đúng là mưu mẹo của người cảnh sát mẫu mực.
-- Vậy là cô đã biết tên thực sự của cô ấy?
-- Sao?
-- Bây giờ thì cô nghe tôi nói cô ấy là Emily, cô không có vẻ gì là ngạc nhiên hết.
-- À, đấy là tên mà các báo chí đã dùng hôm qua.
-- Nhưng cô đã biết trước kia rồi, phải không?
-- Phải, tôi biết tên thật của cô ta. Cô ta nói cho tôi biết vậy thì sao? Tôi nể trọng cô ta nên không muốn gọi tên cổ thôi. Nếu cô ta muốn lấy tên Louisa Gamine, thì cũng tốt thôi.
-- Tôi ngồi xuống được không?
-- Cứ ngồi.
Banks ngồi xuống. Lần này Ruth không mời ông nước trà. Cô ta cũng không ngồi, nhưng đốt điếu thuốc và đi tới đi lui trong phòng. Cô ta có vẻ căng thẳng. Banks nhận thấy cô ta thay đổi màu tóc; thay vì màu đen, bây giờ màu vàng, tóc vẫn cắt ngắn úp vào đầu, dài khoảng nửa inch. Mái tóc trông không đẹp tí nào hết và càng làm cho khuôn mặt của cô ta thêm phèn phẹt ra. Cô ta mặc quần jean rộng thùng thình có lủng một lỗ trên đầu gối, và khoác chiếc áo xanh cũng thộn thện như kiểu áo choàng của họa sĩ: loại áo mà người ta mặc khi ở trong nhà và nghĩ không có ai đến thăm. Hình như Ruth không quan tâm đến bề ngoài cho lắm, cô ta không buồn thay áo quần hay là trang điểm son phấn. Banks chắc như thế. Nhạc trong máy đang hát thật to: nghe giọng hát, ông biết đây là Lauryn Hill, nàng ca sĩ đang hát bài nói về nỗi bất hạnh mới đây của mình.
-- Tại sao cô không ngồi nói chuyện với tôi? - Banks hỏi.
Ruth quắc mắt nhìn ông.
-- Tôi không muốn bị nói láo nữa. Tôi đã nói với ông lần trước rồi. Hình như người ta cứ nghĩ họ có thể nhào vào tôi lúc nào cũng được.
-- Một lần nữa, tôi xin lỗi.
Ruth đứng yên nhìn ông một lát, cặp mắt nheo nheo, rồi cô đến vặn nhỏ âm thanh máy nhạc xuống, đến ngồi trước mặt ông, tréo hai chân lại.
-- Được rồi. Tôi ngồi đợi. Bây giờ ông hài lòng chưa?
-- Mới hài lòng. Cô biết chuyện xảy ra rồi chứ?
-- Tôi đã nói với ông. Tôi đọc trên báo và xem trên truyền hình. - Bỗng nét căng thẳng trên mặt cô hình như dịu bớt. - Thật khủng khiếp. Tội nghiệp Emily. Tôi không thể tin nổi.
-- Thật đáng tiếc. Tôi nghĩ cô là bạn của cô ấy.
-- Có phải... tôi muốn biết... Ông có đến đấy phải không? Ông có thấy cô ấy không?
-- Tôi có mặt ở hiện trường, - Banks đáp, - và có, tôi có thấy cô ấy.
-- Cô ta như thế nào? Tôi không biết gì nhiều về chất strítnin, nhưng.. chắc khủng khiếp lắm phải không?
-- Tôi nghĩ ý kiến này không đúng...
-- Chết có nhanh không?
-- Không nhanh.
-- Vậy cô ấy đau đớn lắm phải không?
-- Cô ấy đau đớn lắm.
Ruth quay mặt đi, hỷ mũi và đưa tay lấy khăn giấy nơi chiếc bàn thấp bên cạnh cô.
-- Xin lỗi, - cô nói. - Tôi không như thế này bao giờ.
-- Tôi chỉ muốn hỏi cô vài câu, Ruth, tôi bắt đầu nhé?
Ruth hỷ mũi, gật đầu.
-- Nhưng tôi không biết có giúp gì được ông không.
-- Chắc cô ngạc nhiên lắm. Từ khi Emily rời khỏi Luân Đôn cô có nói chuyện với cô ấy, phải không?
-- Chỉ nói trên điện thoại hai lần. Tôi nghĩ khi chia tay với cái ông Barry này, cổ cảm thấy có lỗi về việc đã bỏ quên tôi. Ông nhớ cho là tôi không để ý đến việc này. Chính cuộc sống của cô ta mới đáng kể và người ta thường làm thế. Nghĩa là bỏ quên tôi.
-- Lần cuối cùng cô nói chuyện là khi nào?
-- Một tuần, có lẽ hai tuần trước khi... Ông biết rồi.
-- Còn có gì trong óc cô ta nữa, phải không?
-- Ông muốn nói gì thế?
-- Cô ấy có nói cho cô biết cô ta sợ không?
-- Chỉ nói về thằng luận thần kinh mà cổ đã sống với hắn.
-- Barry Clough chứ gì?
-- Phải, hắn.
-- Cô ta nói gì về hắn?
-- Cô ta không nói cho tôi nghe chuyện gì khủng khiếp hết, nhưng cổ nói hóa ra thằng chả là đồ rác rưởi trên đời này, và cổ có vẻ lo sợ hắn sẽ đuổi theo cổ. Cổ có ăn cắp tiền của hắn không?
-- Tại sao cô hỏi thế?
Ruth nhún vai.
-- Không biết. Hắn giàu. Chính vì thế mà cổ theo hắn.
-- Có bao giờ cô ta ăn cắp gì của cô không?
-- Tôi không biết chuyện đó. - Ruth cố gượng cười. - Nhưng tôi không có gì nhiều để mà mất. Lúc tôi còn thơ ấu, có kẻ đã giật cái muỗng bạc ra khỏi miệng tôi. Tôi thuờng phải làm cật lực mới có đủ tiền tiêu dùng.
-- Cô mất cái bằng lái xe vào khi nào, Ruth?
-- Bằng lái xe à? Làm sao ông biết chuyện ấy? Nó mất đã lâu rồi.
-- Bao lâu?
-- Năm, sáu tháng.
-- Trong khi Emily còn ở lại đây?
-- Phải, chỉ sau khi, nhưng... ông không muốn nói...? Có phải Emily lấy không?
-- Khi người ta báo cáo cho tôi trên điện thoại, người nhân viên đầu tiên có mặt ở hiện trường nói cho tôi biết nạn nhân là Ruth Walker. Ông ta đọc tên trên bằng lái xe.
-- Thật khủng khiếp. Thì ra việc đã xảy ra như thế. Tôi cứ nghĩ là tôi mất thôi. Tôi để mất nhiều thứ. Nhất là những giấy tờ.
-- Cô đã làm gì?
-- Gởi đơn xin bằng mới. Bằng mới có ảnh. Nhưng cái bằng cũ ấy Emily có thể dùng vào việc gì cho được?
-- Tôi nghĩ cô ta dùng cái bằng ấy để lấy thẻ chứng nhận tuổi do các hộp đêm cấp. Tôi nghe cô ấy nói không khó khăn gì trong việc này. Họ sẵn sàng cấp thẻ cho các cô gái còn trẻ, cho dù các cô có giấy tờ chứng minh hay không. Thẻ có ảnh của cô ấy, nhưng tên thì là tên của cô và ngày tháng sinh theo tôi thì cũng là của cô. Ngày 23 tháng hai năm 1977.
-- Cực kỳ khủng khiếp! - Ruth lắc đầu. - Tôi không biết gì về việc này hết.
-- Và có lẽ cô ấy cũng muốn lái xe.
-- Cô ấy còn nhỏ không học được.
-- Việc ấy thường không ngăn cản người ta được.
-- Chắc là không.
-- Tôi có gặp vài tay ăn trộm xe giỏi nhất, tuổi chỉ từ 10 đến 13.
-- Ông thì chắc biết rành những chuyện này rồi.
-- Cô ấy nói gì về Barry Clough?
-- Chỉ nói cổ nghĩ cổ đã làm cho hắn tức giận khi cổ bỏ đi, mà không nói một tie6'ng giã biệt, và hắn không phải loại người bỏ qua một chuyện như thế.
-- Cô ấy có vẻ lo sợ không?
-- Không có vẻ lo sợ, mà có lẽ căng thẳng, thái độ cười cợt. Cô ấy có thể đương đầu mọi việc một cách can đảm, Louisa có thể như thế. Emily.
-- Cô ấy nói cho cô biết tên thật khi nào?
-- Sau khi đến ở với tôi không lâu. Cô ấy yêu cầu tôi đừng nói cho ai biết, cổ muốn người ta gọi cổ là Louisa thôi, cho nên tôi tôn trọng sự mong muốn của cổ.
-- Cô có nói cho Clough biết tên thật của cô ta không?
Ruth chồm người tới trước.
-- Ông cho tôi là đồ phản bội à? Tại sao tôi bị làm một việc như thế?
-- Tôi chỉ hỏi thôi. Vậy cô không nói phải không?
-- Không khốn nạn như thế.
-- Hắn có thể tiếp xúc với cô, hỏi han về cô ấy không?
-- Không. Tôi không hề gặp anh ta.
-- Còn Craigh thì sao? Cô có nói cho anh ta biết không?
-- Không, nhưng anh ta có thể biết. Tôi có thể giữ kín chuyện về cô ấy. - Banks đốt điếu thuốc, rồi dựa ra lưng ghế bành.
-- Cô ra sao, Ruth?
Cô ta cau mày.
-- Ông muốn nói gì?
-- Câu hỏi đơn giản thôi. Sức khỏe ra sao? Có hạnh phúc không?
-- Tôi khỏe. Như lòng mong ước. Tại sao ông muốn biết?
-- Công việc của cô ra sao?
-- Tốt.
-- Công việc chính của cô là làm gì?
-- Máy vi tính. Đây là một nghề đáng chán.
-- Nhưng ổn định phải không? Có lương cao phải không?
-- Ổn định. Có thể nói nghề này ổn định nhất.
-- Cô có xe hơi phải không?
Ruth đứng dậy và Banks theo cô ta ra cửa sổ.
-- Kia kìa, - cô ta chỉ, - chiếc Fiesta màu kem cà tàng đậu dưới kia kìa.
Banks cười.
-- Tôi có một chiếc giống như thế mấy năm về trước, - ông nói. - Thực ra là chiếc Cortina. Không ai tin tôi có thể lái một chiếc xe như thế. Người ta đã thôi không chế ra xe loại này đã nhiều năm rồi. Nhưng chiếc xe tốt thật, lại bền nữa.
-- Phải, - Ruth đáp, vòng hai tay đứng bên cửa sổ. - Chắc nó còn xài được vài năm nữa, chắc chắn thế.
Hai người về ngồi lại chỗ cũ. Banks hỏi:
-- Vừa rồi cô có đi đâu không?
-- Không.
-- Không đi thăm ai à?
-- Có quan hệ gì đến ông không?
-- Chỉ trong vòng thân hữu mà hỏi thôi.
-- Vậy thì ông không cần thân hữu. Ông nhớ ông là cảnh sát, còn tôi là kẻ bị tình nghi.
-- Bị tình nghi à? Cái gì làm cho cô nghĩ thế?
Ruth mỉm cười, nụ cười hằn học làm cho mặt cô ta nhăn nhó.
-- Vì tôi biết cảnh sát các ông. Đáng ra ông không nên đến đây mới phải, đừng đến để hỏi lôi thôi như thế này. Không có chuyện gì hết. Tôi không làm thế. Ông không thể trách tôi được đâu.
-- Tôi không có ý định ấy. Cô biết cảnh sát như thế nào, Ruth? Cô bị bắt rồi sao?
-- Không. Nhưng tôi đọc báo, xem truyền hình. Tôi biết các ông là đồ con hoang chủ trương phân biệt chủng tộc, phân biệt giới tính.
Banks cười.
-- Chắc cô đang nghĩ đến Dick Bẩn rồi.
-- Sao?
-- Không sao. Nhân tiện nghe cô nói cô là người bị tình nghi, vậy cô cho biết hôm thứ Năm cô ở đâu?
-- Tôi ở đây. Ở nhà.
-- Không làm việc à?
-- Tôi bị cảm lạnh. Bây giờ vẫn còn. Tôi nghĩ ngày thứ Năm và thứ Sáu. Như thế có nghĩa là tôi không có bằng chứng ngoại phạm sao?
-- Mới đây cô không đi đâu hay sao?
-- Không. Tôi nói với ông rồi. Tôi không đi đâu hết. Thời này ông phải cẩn thận đấy. Thời này rất khác thời ông còn trẻ. Chúng tôi bận tâm nghĩ đến bệnh AIDS. Còn bệnh tệ hại nhất mà ông lo chỉ là bệnh giang mai và bệnh lậu thôi. Bệnh nặng mấy đi nữa, nó cũng không giết chết các ông.
Banks cười.
-- Chắc cô nói đúng. Cô có đi thăm Emily ở Yorkshire trong tháng vừa qua không?
-- Không.
-- Tại sao không?
-- Tôi đọc trong báo thấy bố cô ta là cảnh sát trưởng và mẹ là luật sư. Họ là loại người mà cô ta sẽ không đời nào dẫn về nhà những người như tôi để giới thiệu.
-- Ồ, tôi không rõ, - Banks đáp. - Cô không nên quá tự ti như thế.
Ruth đỏ mặt.
-- Tôi biết thân phận mình.
-- Cô biết mẹ Emily chứ? Bà Rosalind?
-- Không. Tại sao tôi phải biết?
-- Tôi chỉ hỏi cho biết vậy thôi.
-- Như tôi đã nói rồi, cô ấy không dẫn tôi về nhà để giới thiệu với ba mẹ cổ.
-- Tôi đoán thế. Vậy cô chưa bao giờ nói chuyện với bà ấy?
-- Khi tôi gọi điện đến, bà ấy có trả lời tôi hai lần.
-- Vậy hai người "đã có" nói chuyện với nhau?
-- Chỉ chào rồi hỏi Emily.
-- Bà Rosalind không hỏi cô câu nào hết sao?
-- Không, chỉ hỏi tôi tên gì, thế thôi.
-- Và cô nói cho bà biết.
-- Tại sao tôi không nói? Chuyện gì thế này? Bộ ông định điều tra xem bà ta có giết cô ấy không à?
-- Tôi không nghĩ thế. Tôi chỉ muốn tìm hiểu vấn đề cho rõ ràng thôi. Cô có thấy Craig có gì lạ không?
Ruth trở người trong ghế bành để cho thoải mái, hai chân tréo nhau ở dưới ghế.
-- Thực ra thì anh ta đã điện thoại báo cho tôi biết sau khi anh ta đọc báo biết chuyện của Emily vào hôm qua. Chúng tôi đã đi ăn trưa với nhau. Anh ta phải vào thành phố.
-- Để làm gì? Để ghé thăm công ty Glamour Puss à?
-- Làm sao tôi biết được? Anh ta không nói.
-- Anh ta có khỏe mạnh không?
-- Khỏe, tôi thấy thế. Nghĩa là cả hai chúng tôi đều đau buồn. Emily xuất hiện rồi ra đi trong đời cả hai chúng tôi. Nhưng nếu ông gặp cô ta, thế nào cô ta cũng để lại trong ông nhiều ấn tượng sâu sắc. Cứ nghĩ đến kẻ nào đã hãm hại cô ấy... thật quá mức không sao chịu đựng nổi. Ông tin chắc không phải là tai nạn à? Không phải dùng ma tuý quá liều à?
-- Chúng tôi tin chắc.
-- Như tôi đã nói, chúng tôi... Ông biết đấy, chúng tôi không thể tin được. Bố cô ta ra sao?
-- Ông ta ra sao à?
-- Ông có nghĩ ông ta có thể đã gây ra chuyện này không? Tôi muốn nói cô ấy thường phàn nàn, ông ta khủng khiếp lắm, và chính cảnh sát mới có thể thu nhiều ma tuý và thuốc độc.
-- Cô nên nhớ chính ông ta là người muốn cô ấy về nhà.
-- Phải, - Ruth đáp, nghiêng người tới trước, hạ thấp giọng nói nho nhỏ: - Ông có nói với tôi như thế. Nhưng tại sao ổng muốn cô ấy về nhà? Có khi nào ông nghĩ đến điều này không?
°

*

Mặc dù thứ Bảy, nhưng Đội điều tra tội phạm Eastvale không được nghỉ cuối tuần. Làm thêm giờ, cơ quan sẽ tốn rất nhiều tiền, nhưng Phó Cảnh sát trưởng McLaughlin và Tổng thanh tra Gristhorpe sẵn sàng chi ngân sách; gặp trường hợp như thế này, không cần thiết phải tằn tiện. Nếu Annie không thấy thi thể của nạn nhân, thì chắc cô ta cảm thấy hơi khó chịu trước việc chi tiêu rộng rãi này, nhưng vì cô đã nhìn thấy thi thể, cô nghĩ rằng cho dù nạn nhân là con đĩ mắc bệnh lậu đi nữa, thì hôm nay cô cũng phải làm việc điều tra vụ này, và nếu làm không có tiền phụ trội, cô cũng phải làm.
Banks, Trưởng ban Điều tra, đã đi Luân Đôn. Bao nhiêu công việc ở đây, cô phải gánh vác hết. Cô biết ông phải đi để theo dõi những mấu chốt mà ông đã biết ở đấy, nhưng việc ông đi đã để lại cho cô một gánh nặng không chịu đựng nổi, nhất là sau khi chỉ chợp mắt một chút, và không thể nào không cảm thấy giận ông. Sau buổi nói chuyện ngắn ngủi vào hôm qua, cô đã nguôi ngoai bớt giận, nhưng cô vẫn cảm thấy ông còn giữ lại điều gì đấy không nói cho cô nghe. Cô không biết tại sao, hay không biết đấy là chuyện gì - cô nghi ngờ có chuyện gì đấy với Emily trong thời gian ông ở tại Luân Đôn - nhưng cô vẫn cảm thấy có điều gì đấy ông giữ kín không cho cô biết. Và cô không thích như thế.
Sáng hôm ấy cô đã ghé vào phòng hình sự, thấy quang cảnh trong phòng rất nhộn nhịp. Winsome đang ngồi trước máy vi tính, trông có vẻ bối rối khi chồng giấy xanh bên cạnh để cho vào máy dùng lưu trữ dữ liệu cao lên rất nhanh, còn Gavin Rickerd có vẻ như anh thấy đây là công việc quan trọng nhất trong đời, anh cố đảm bảo tất cả mọi tin tức đều phải được lưu trữ vào máy và đánh số thứ tự hẳn hoi. Trông anh còn có vẻ như từ khi xảy ra án mạng anh chưa hề ngủ.
Sau đó, Annie tổ chức công việc điều tra về việc Emily ở đây từ lúc ba giờ cho đến 7 giờ. Cô đã cho mời các nhân viên quảng cáo bích chương đến vào hôm trước, và khi cô vào phòng, họ đã ngồi đợi cô. Banks đã đưa cho cô tấm ảnh mà ông muốn cô sử dụng, và Annie nghĩ tấm ảnh làm cho Emily trông quá lẳng lơ. Ông nói rằng phải dùng tấm ảnh như thế này người ta mới nhớ ra được, và không cần thiết phải hỏi bố mẹ cô để xin một tấm ảnh chụp ở trường hay chụp ở tiệm ảnh làm gì, vì sợ người ta sẽ không nhớ ra cô. Ông còn dặn lui dặn tới rằng cô phải miêu tả sao cho mọi người biết trông cô ấy có vẻ lớn hơn 16 tuổi.
Dưới tấm ảnh chạy hàng chữ lớn: "Quí vị có thấy cô gái này không" và tiếp theo, miêu tả cô ta, nói giờ giấc người ta có thể thấy cô ta ở đâu rồi, ghi số điện thoại liên lạc. Cô lại phái nửa tá nhân viên cảnh sát sắc phục đến dán bích chương này ở các pa nô dán quảng cáo và những trụ điện báo nằm dọc theo các con đường lớn và ở cửa sổ các tiệm buôn nếu họ xin phép được. Sau đó, nhân viên cảnh sát đến từng nhà ở tại trung tâm Eastvale và tại khu vực xung quanh quán Bò Đen để hỏi. Mặc dù Emily có ăn cắp bằng lái xe, nhưng cô ta không lái xe được hay đi nhờ xe nào, vì ai cũng biết thế, cho nên có khả năng cô ta chỉ ở trong thành phố. Dĩ nhiên cô ta có thế đi xe đò hay xe lửa, cho nên cả hai nhà ga đều được theo dõi. Có thể có cơ may người tài xế xe đò, người hành khách ngồi bên cạnh, hay người bán vé xe nhớ ra cô, nếu cô đã đi đâu đó trong thời gian bốn giờ trôi qua ấy.
Annie đã đích thân trả lời báo chí phỏng vấn vào buổi tối, cô nhớ cô có hơi run sợ một chút. Cô không thích truyền hình, cô cảm thấy khó chịu khi lên truyền hình, vì không kể đến chuyện người ta xuất hiện trên truyền hình vì vấn đề gì quan trọng và vì công ích của xã hội, mà vì khán giả thường chỉ chú ý đến người xuất hiện trên truyền hình đẹp hay xấu thôi. Nhưng đấy chỉ là thiên kiến nhỏ nhặt, nếu cô muốn kêu gọi quần chúng tham gia đóng góp tin tức, thì cô chắc phải dẹp cái thiên kiến ấy sang một bên để lên truyền hình.
Đến gần giờ ăn trưa, Annie mới có cơ hội để ngồi vào bàn làm một số công việc điều tra, trong khi Kevin Templeton đang gọi điện thoại ở phòng sau. Mặc dù công việc tìm kiếm trên máy vi tính lâu, nhưng cô muốn kiểm tra lại xem thử đã có những vụ việc nào khác tương tự như thế nào không, nghĩa là dùng Côcain trộn với Strítnin để giết người. Hệ thống PHOENIX, do "Phòng lưu trữ hồ sơ tội phạm Quốc gia" thiết lập, không cho biết có vụ nào tương tự hết. Nhưng có cơ tên sát nhân không bị bắt và bị kết án.
Hệ thống máy vi tính CACHEM đưa ra một vài ý kiến để chọn lựa. Chủ yếu là người ta đưa vào máy những chi tiết của nạn nhân, nhấn mạnh những nét nổi bật của vụ tội phạm, hệ thống này sẽ đưa ra cho người ta một mức độ khả năng theo nhiều loại. Sau một hồi loay hoay sử dụng máy, Annie phát hiện ra trên máy là không thể nào Emily biết được kẻ giết mình là tên sát nhân có thể là người đã bị xã hội khinh thường và có khuynh hướng bạo dâm.
Thế là quá nhiều đối với máy vi tính rồi.
Cô định đi ăn trưa thì trung sĩ thám tử Hatchley đi vào. Annie là một trong số vài người phụ nữ nằm trong Ban Chỉ Huy Phân đội Eastvale hay là Ban chỉ huy Phân đội Miền Tây, vì bây giờ mọi người đều biết cô không đặc biệt chú ý đến Trung sĩ Hatchley. Cô nghĩ anh ta là người làm mặt, là tên bịp của Yorkshire, cô biết anh ta không nhũn nhặn chút nào hết - Hatchley có thể là người bạo tợn - nhưng cô cũng không tin anh ta là người ngớ ngẩn như anh cố làm ra thế, hay là con người đã bị người ta có thành kiến như anh giả vờ là thế. Sống nhiều năm trong nghề, cô nhận thấy có vài người đàn ông hành động theo kiểu họ bị bó buộc phải làm, nhất là trong những cơ quan quan trọng như cảnh sát và quân đội, trong khi đó, trong lòng họ, có thể họ cảm thấy chán nản vì phải làm những việc khác với ý muốn của họ, khác với điều mà họ gọi là bản chất của họ. Nhưng họ phải từ bỏ bản chất. Đấy là thái độ vẽ vời để biện minh cho mình. Hatchley không phải là con mèo ngoan, nhưng cô nghĩ anh ta hiểu biết sâu sắc và có lòng thương cảm mà anh không biết làm gì với các thứ đó. Hôn nhân và nhiệm vụ làm cha đã làm cho anh bớt tính thô bạo, hay cô chỉ nghe nói thế thôi.
Mặc dù hôm qua Banks đã dặn dò rồi, nhưng Annie vẫn không đến tìm gặp Dalton ở tại khách sạn Fox and Hounds, và cô cảm thấy hơi có lỗi về việc trút trách nhiệm này cho Hatchley. Nhưng chẳng có lỗi gì. Mắt của Hatchley có lẽ sáng lên khi nghĩ đến chai bia. Annie biết nếu Dalton ở lại đây lâu, thì chuyện hai người xáp mặt nhau chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Thậm chí ngay bây giờ gã có thể vào phòng thám tử này, và như thế thì không làm sao mà cô tránh được mặt gã. Cô không muốn gặp gã, không muốn nói chuyện với gã, nhưng cô không sợ gã, và cô cóc sợ nếu cô đến đó để gặp gã.
Hatchley chào cô, rồi phàn nàn cái chân bị đau.
-- Anh đã ở đâu? - Annie hỏi, cảm thấy không khí giữa hai người có vẻ hòa giải sau khi cô hỏi về công tác của anh ta. - Không có vụ bắt cóc lạ đời nào khác nữa chứ?
-- Không được may mắn như thế nữa. Vụ thằng Charlie Courage cực kỳ khó khăn. Cô biết không, có người không thèm lưu tâm đến các vụ giết người, không thèm để ý đến việc chết chóc sẽ gây nhiều phiền phức cho mình.
Annie cười.
-- Lại đến Daleview phải không?
-- Phải. Về việc cũ rích như lúc cô đến đấy.
-- Không ai thấy chiếc xe cả phải không?
-- Vào đêm Chủ nhật lúc 10 giờ chứ gì? Không có ai ở đấy cả.
-- Ngoại trừ Charlie.
-- Ngoại trừ nhân viên của công ty PKF, những kẻ mà chúng ta đang cố tìm, Charlie và Johnathan Fearn, tên tài xế xe tải, kẻ đang nằm hôn mê ở Newcastle.
-- Đến Newcastle là phương pháp tốt nhất, - Annie nói.
-- Không đâu cô ơi, đó không phải là chỗ tệ mạt. Ở đó có mấy quán rượu tuyệt lắm. Thế nhưng, theo chỗ tìm hiểu của tôi, chắc Charlie biết Johnathan Fearn, cho nên chúng ta đã có đầu dây mối dợ, nhưng còn ít. Những hạt đậu trong một quả đậu.
-- Có lẽ Courage đã thu xếp công việc cho hắn, gã nghĩ gã đã ban cho hắn một ân huệ, phải không?
-- Có thể như thế.
-- Anh đã tìm ra được cái gì nơi ông Thanh tra... tên ông ta là gì nhỉ?
-- Dalton. Thanh tra Dalton. Có vẻ cũng dễ thương. Nhưng chắc ông ta đi nghỉ cuối tuần luôn thể.
-- Nghỉ vào tháng 12 à?
-- Sao lại không? Thời tiết không tệ lắm. Trông ông ta có vẻ thích ngao du. Nghe ổng nói đến chuyện đi lên khu Reeth vào sáng Chủ nhật. Ổng nói sẽ đi lúc 9 giờ, đến 12 giờ ổng sẽ thưởng thức bữa trưa với bia và thịt bò rán ở quán Cầu tại Grinton. Quán Cầu làm món thịt bò rán rất ngon và bánh tráng miệng tuyệt nhất Yorkshire. Bia cũng ngon nữa. Chắc cô không bắt tôi đi tìm gặp ổng.
Nhìn anh ta, Annie tin chuyện ấy. Hatchley cao đến 1 mét 82, mái tóc đẹp đã bắt đầu thưa ở trên đỉnh đầu, vẻ mặt của người mắc chứng áp huyết cao vì thích thịt bò rán và trọng lượng quá tải cũng đến ba bốn chục pao, trông thật phì nộn.
Cô nghĩ đến điều anh ta vừa nói. Có lẽ đó là câu trả lời. Nếu Dalton quả thật có ý định đi chơi vào ngày Chủ nhật, có khả năng sẽ không có nhiều người ở đấy. Cô có thể lựa chỗ nào không có người để chạm trán với gã. Ý nghĩ ấy làm kích thích cô. Có nghĩa là cô sẽ lẻn đi vào sáng Chủ nhật, nhưng cô chắc phải thu xếp làm sao để công việc ở cơ quan đâu vào đấy đã. Nói tóm lại, vắng mặt Banks và cô điều hành công việc, thì chắc chắn chẳng có ai hỏi cô, nếu cô đi khỏi trạm một vài giờ.
Cô có dám làm việc ấy không? Nếu đến đoạn đường vắng vẻ mà cô bước ra chạm trán gã, cô sẽ nói cái gì? Gã sẽ làm gì? Liệu gã có dùng sức mạnh để đánh cô không, thậm chí gã có thể thanh toán cô không? Gặp gã lại lần này, Annie nghĩ cô khỏi cần lo về điều đó.
Nhưng có lẽ khi chạm trán với gã rồi, điều làm cho cô lo lắng hơn điều gã sẽ hành hung cô ở một nơi vắng vẻ, là điều liệu cô sẽ làm gì gã.
°

*

Khi Banks và Brurgess đến tòa Villa Tiểu Venice của Barry Clough sau 8 giờ một chút vào tối thứ Bảy thì đèn trong nhà gã đã bật sáng cả rồi. Thậm chí có người đã trang hoàng đèn Giáng sinh trước mặt nhà và dựng một cây Giáng sinh lớn ở trong vườn.
-- Còn sớm quá, còn lâu mới vào tiệc phải không? - Burgess hỏi, vừa nhìn đồng hồ tay.
-- Nhà này thì không bao giờ sớm hết, - Banks đáp. - Suốt cuộc đời lúc nào chúng cũng tiệc hết.
-- Đấy, đấy, Banks. Đừng ghen ghét những tội lỗi của thế gian. Đừng thèm khát cảnh xa hoa dơ bẩn của người hàng xóm, thế mới đươc.
Cổng sắt mở, nhưng có tên vệ sĩ đứng trước cửa để hỏi giấy mời. Hắn không phải là một trong hai tên mà Banks đã gặp vào lần đến trước. Có lẽ Clough tuyển chọn vệ sĩ theo phương pháp của vài người tuyển chọn tài xế nữ giúp việc. Thời bây giờ khó mà tìm được người giúp việc tốt. Banks và Burgess đưa thẻ hành sự cho gã, thấy chắc gã không có lệnh phải đối xử với trường hợp này như thế nào. Nhìn điệu gã nhăn mặt khi nhìn chăm chú vào hai người, Banks tự hỏi không biết gã đã chụp ảnh như thế này bao giờ chưa.
-- Thế này có nghĩa là chúng tôi vào tự do, - Burgess nói.
-- Tôi phải vào hỏi ý kiến của ông đã. Các ông đợi đây.
Tên vệ sĩ mở cửa bước vào, và trước khi đóng lại thì Burgess đã vào theo gã, Banks cũng vào liền theo. Banks nghĩ ông phải nhớ người mà ông đang đi cùng, phải nhớ Burgess là con người liều lĩnh như thế nào, và nhớ ông phải cương quyết ra làm sao. Thế nhưng, ông đã mời anh chàng con hoang này đi theo, nếu có chuyện gì nguy hiểm xảy ra, có người để giúp đỡ cũng là điều may mắn cho ông. Burgess không phải là người trốn tránh những chuyện rắc rối, bất kể chuyện rắc rối ấy như thế nào đi nữa.
Trong nhà ở đâu cũng có người. Đủ loại người. Trẻ, già, cục cằn, đốn mạt, áo quần chỉnh tề, lôi thôi cẩu thả, trắng, đen... có hết. Âm nhạc vang lên khắp nơi, các loa phóng thanh được lắp đặt ở những nơi kín đáo. Banks nghe đang hát bài Tales of Brave Ulysses của Cream. Xưa làm sao. Nhưng, chắc Clough khi làm nhà tổ chức các buổi nhạc hội cho các ban nhạc rốc thì hắn vào khoảng 25 tuổi, như thế khi Cream nổi tiếng thì chắn hắn đang còn tuổi vị thành niên, cùng một tuổi với Banks. Không khí sặc mùi khói cần sa.
Tên vệ sĩ nhận ra mình có lỗi, gã hích cùi tay vào đám đông trên hành lang để có lối đi, khiến cho một vài người khách đã quá chén phiền lòng, vì gã đã làm cho họ bị đổ rượu ra ngoài, rồi hắn quay lại với Barry Clough đi theo, trước khi bài hát chấm dứt.
Thằng chả đây rồi, Burgess hỏi:
-- Barry, chúng tôi đến không đúng lúc, phải không?
Mới đầu, khuôn mặt sắc cạnh của hắn hiện ra nét tức giận, lạnh lùng, nhưng rồi hắn mỉm cười thân mật, vỗ tay rồi thoa hai tay vào nhau.
-- Không có gì. Không có gì. - Chiếc áo sơ mi tay cụt màu đen trên người hắn bó chặt hai cánh tay trên của hắn, và các bắp thịt khác phồng lên ở ngực, ở vai. Để cho có vẻ ngổ ngáo hoàn toàn, hắn nhét gói thuốc lá vào chỗ hai tay áo xăn lên. Lần này hắn không đeo đồ đá quí, và xỏa mái tóc xám ra, vắt lên hai tai, rồi cho chảy xuống trên vai. Banks mừng khi thấy hắn để tóc như thế; vì ông thấy khó giải quyết công việc với những người để kiểu đuôi ngựa. Mái tóc thả lỏng ra làm cho Clough trông trẻ hơn và vẻ mặt có vẻ hiền hơn một chút, nhưng cặp mắt thì vẫn để lộ vẻ hăm dọa, và vẻ hăm dọa man rợ làm cho nét mặt sắc cạnh thêm.
Bỗng bản nhạc Tales of Brave Ulysses ù lên bên tai Banks. Có người húc mạnh vào sau lưng ông, rồi có tiếng lầm bầm xin lỗi. Ông quay lại, thấy người ấy là một cô gái rất hấp dẫn, không kém gì Emily. Ông láng máng nhớ đã gặp cô ta ở đâu, nhưng trước khi ông nhớ ra, cô ta đã biến mất vào trong đám đông.
-- Có chỗ nào yên lặng để chúng ta nói chuyện không? - Banks hỏi Clough.
Clough có vẻ như đang suy nghĩ câu hỏi một lát, đầu nghiêng về một bên, như thế chính hắn quyết định, thái độ kiêu căng, có vẻ muốn cho cuộc nói chuyện có thuận lợi về mặt tâm lý cho hắn. Banks không muốn để mất thì giờ. Ông hất đầu về phía cầu thang lầu rồi nói:
-- Lên trên ấy chẳng hạn.
Cuối cùng, Clough gật nhẹ đầu và dẫn họ lên lầu. Căn phòng thứ nhất họ vào hóa ra đã có một cặp trong đó rồi, họ ôm nhau quằn quại, rên rỉ trên đống áo khoác của khách.
-- Mất vệ sinh quá! - Bursgess nói. - Tôi đi dự tiệc, chắc anh biết tôi không muốn về nhà với áo mưa dính đầy tinh khí của người khác.
Clough nhếch mép mỉm cười.
-- Họ say quá nên ko thể thấy gì hết, - hắn đáp, rồi quay qua hỏi Banks. - Ông không phải thuộc đội bài trừ ma túy chứ?
Banks lắc đầu.
-- Vâng, thưa ông sĩ quan cảnh sát. - Clough cười, một dòng máu tươi chảy xuống cằm. Hắn lấy lưng bàn tay lau vệt máu rồi tiếp tục hút thuốc, máu dính vào đầu lọc của điếu thuốc.
-- Sau khi Emily đi rồi, anh có tìm hiểu cô ta, xem cô ta là ai, ở đâu, phải không?
-- Tại sao tôi phải làm thế? Tôi đã chấm dứt với cô ta. Cô ta không xứng đáng để tôi làm thế.
-- Vậy anh không tìm hiểu cô ta à?
-- Không.
-- Anh có biết cô ta là ai không?
-- Đến khi đọc báo mới biết. Ngủ với con gái của Cảnh sát trưởng, hả? - Hắn cười. - Ông cứ đoán xem những người hợp tác làm ăn với tôi họ nói sao.
-- Những người hợp tác với anh là dân tội phạm phải không?
-- Nói thế là xem như vu khống rồi đấy.
-- Kiện tôi đi.
-- Chẳng bõ công.
-- Không đáng cho anh bỏ công nhiều, phải không, Barry?
-- Tôi biết nói sao nhỉ? Cuộc đời qua nhanh, phải nắm cơ hội. Phải sống cho hiện tại.
Banks nhìn Burgess:
-- Khi nghe người ta nói ma túy làm hỏng cả đời người mà tôi chịu tin.
Burgess cười.
-- Barry này, anh đào đâu ra chất stritnin thế? - Banks hỏi.
-- Chất gì?
-- Anh nghe rồi.
-- Không bao giờ đụng đến thứ ấy. Tôi nghe chất ấy hại cho sức khoẻ.
Banks thở dài.
-- Tối nay có Andrew Handley ở đây không? Tôi không nặng lời với anh ta đâu.
-- Tôi cam đoan ông không như thế. Nhưng rủi thay là không có anh ta ở đây. Thực ra, anh ta không còn làm việc cho tôi nữa.
-- Anh đuổi anh ta à?
-- Nói cho đúng thì chúng tôi thỏa thuận đường ai nấy đi.
-- Anh có địa chỉ của anh ta không?
-- Chúng tôi không thân nhau để phải biết địa chỉ. Chỉ gặp nhau trên công việc thôi.
-- Anh có nghe nói đến công ty Hệ thống Máy tính PKF bao giờ chưa?
-- Cái gì?
Phải chăng ánh mắt hiện ra dấu hiệu cho thấy hắn biết công ty này? Clough tỏ ra rất bình tĩnh một lát khi nghe đến tên PKF phải không? Banks nghĩ có thể ông giàu tưởng tượng, nhưng ông nghĩ linh cảm trong người ông đã phát hiện ra cái gì đấy. Vì ông đã nghe ông Burgess nói đến nghề làm ăn của Clough, nên ý nghĩ bây giờ của ông không có gì là xa vời quá với thực tế. Chuyển hàng vào một trung tâm thương mại, làm ăn gian manh trong một thời gian ngắn, rồi chuyển đi nơi khác trước khi người ta biết được công việc của hắn. Vì thế mới có chuyện công ty PKF - Công ty ma thuê chiếc xe tải trắng và chiếc xe đã bị cướp trên đường đi. Tài xế vẫn còn hôn mê. Có nhiều trung tâm thương mại và cơ sở kinh doanh khắp nước, hầu hết đều nằm ở chỗ rất xa. Đây là những nơi rất tốt để hoạt động loại công việc này. Emily có nói chuyện Clough đến thăm Eastvale. Công cũng còn nói cô có thấy Jamie Gilbert ở đây. Có thể đấy là nguyên do để giết cô ta không? Cũng có thể vì cô ta biết những hoạt động kinh doanh của Clough nữa, phải không? Banks nhớ cô ta có trí nhớ như đinh đóng cột, như mẹ cô ta vậy.
-- PKF, - Banks lặp lại.
-- Không, không bao giờ nghe. Tại sao tôi phải nghe chứ?
-- Còn Charlie Courage?
-- Tôi nhớ có người có tên như thế.
-- Nhưng anh không biết?
-- Không.
Banks cảm thấy Burgess đứng phía trước mặt, ông có vẻ nôn nóng. Có lẽ ông ta có việc gì đấy quan trọng; họ chưa đạt được kết quả gì hết. Ông hỏi:
-- Vào chiều thứ Năm, anh ở đâu?
-- Sao? Vào thời gian xảy ra chuyện ấy phải không?
-- Anh chỉ trả lời thôi - Burgess lên tiếng, giọng ông ta bực tức.
Clough không nhìn ông ta, mà đáp:
-- Tôi đi khỏi nước.
-- Cả ngày à?
-- Thực ra là cả tuần. Ở Tây Ban Nha.
-- Tuyệt quá. Chắc anh không tạt lên Yorkshire chừng một hay hai giờ chứ?
-- Tại sao tôi cần phải làm một việc như thế? Thời tiết ở Tây Ban Nha quá đẹp kia mà.
-- Nghỉ cuối tuần ở nông thôn, có lẽ cũng vui chứ? Đến để lấy lại Emily chứ? Nói tóm lại là anh không thích để mất vật sở hữu quí giá của mình, phải không?
Clough cười.
-- Nếu cô ta nói với ông như thế thì cô ta quá đề cao mình lên rồi.
-- Có phải vì dùng quá liều ma túy không? Barry? Có phải để làm cho cô ta đau đớn không?
-- Ông điên rồi. - Clough bước ra khỏi tường. - Này ông, tôi đã quá kiên nhẫn với ông rồi, nhưng chuyện này thật phi lý. Đã đến lúc tôi quay về với cuộc vui của tôi. Còn nói nữa thì tôi sẽ cho mời luật sư của tôi tới ngay đấy.
-- Ông ta tới đây à?
Clough cười toe toét.
-- Thật đấy, ông ta sẽ tới đây. - Hắn mở cửa và ra dấu cho hai người đi ra. Họ đứng yên một lát, rồi vì không còn gì quan trọng nữa để nán lại, Banks gật đầu với
Burgess, và hai người bỏ đi ra. Khi Burgess đi qua Clough để ra ngoài, Banks nghe Clough nói nhỏ: - Tôi không quên chuyện ông vừa làm đâu nhé. Tôi sẽ nghiền xác ông ra, chú em à. Tôi có những người quan trọng hơn ông nhiều.
Burgess nhún vai hài hước.
-- Ồ, Ồ! Tôi sợ phát són trong quần rồi.
Rồi họ chen qua đám đông đi lên đi xuống thang lầu tấp nập, lách người qua tiền sảnh rồi chào chia tay tên vệ sĩ, tên này càu nhàu đáp lại. Trong khi họ ở xa gã, gã không thể nghe họ nói gì được. Banks bèn nói: -- Có lẽ ta nên gọi đội bài trừ ma túy đến thôi.
Tên canh gác biến mất vào trong nhà ngay tức khắc.
-- Đúng là buổi tiệc ma túy, - Burgess nói. - Vả lại, chắc có lẽ họ đã có mặt ở trong ấy rồi.
Hai người ra khỏi cổng, đi về hướng con kênh. Burgess nói:
-- Dù sao tối nay cũng hấp dẫn chán. Quả thật hấp dẫn. Cảm ơn đã mời tôi. Tôi rất sung sướng.
-- Thật hân hạnh cho tôi.
-- Và Banks này, thú thật là anh đã làm tôi ngạc nhiên.
-- Anh nói cái gì đấy?
-- Ồ, thì nghe hắn nói. Rất giản dị. Rất thơ ngây. Cô gái ấy mà, Banks. Cô gái trong phòng khách sạn. Anh là người bình tĩnh, phải không? Nhưng anh quá kín đáo. Tôi thấy lòng mến phục anh của tôi gia tăng gấp tám. Tôi thấy phục lăn anh.
Banks nghiến răng. Họ đến gần kênh Quan Nhiếp chính, bởi thế mà vùng này gọi là
Tiểu Venice. Đối với Banks, bây giờ nó không gợi lên những kỷ niệm về Venice mà về Amsterdam, gợi kỷ niệm về việc Burgess đã nhào đầu xuống dòng nước dơ bẩn. Xuống mấy tầng cấp, đẩy nhẹ một chút là nhào đầu. Nhưng không. Làm thế thật quá trẻ con.
-- Không có gì xảy ra hết, - Banks nói.
-- Như tôi đã nói, tôi phục lăn, - Burgess lặp lại, quàng mạnh cánh tay quanh vai Banks. - Bây giờ thế này nhé, ông bạn già, đêm còn sớm, tôi đề nghị ta đến quán rượu nào gần đây nhất, say một trận cho đã, nhé, Banks?