Chương 21
BIẾT THẾ NÀY THÌ...

Anh H tỉnh dậy sau giấc ngủ, nghe đâu trời đã quá trưa và anh thấy đói. Anh định đi nấu cơm thì sực nhớ ra cái chân đang băng bột. Bác sĩ dặn là phải ở yên một chỗ. Anh nhớ ra sáng nay vợ và con gái đi thăm bà ngoại đang ốm nằm viện. Hai đứa con gái, đã có một thời anh không thích nghe ai nhắc tới con gái vì chúng là "đồ vịt trời", là "con người ta"... Anh đã cay cú khi bạn bè gọi anh là đồ ông ngoại, mà còn là đồ ông ngoại bình phương nữa chứ. Anh về bắt vợ đẻ thêm đứa thứ ba. May mà ông trời vẫn còn thương đến thân anh, đứa thứ ba là con trai. Anh nhẩy cẫng lên sung sướng. Rồi đây không ai coi thường anh được nữa! Phe ông nội liền mời anh nhập hội. Và trong đám hội làng anh đã được kiệu lên ngồi mâm trên... Thiên hạ ưu đãi anh một thì anh ưu đãi cậu quý tử đến chín mười, mong muốn của con bất kể đúng sai anh đều đáp ứng. Nó cứ thế lớn lên ngày càng nhiều yêu sách, ngày càng nhiều đòi hỏi. "Cả nhà làm lụng vất vả vẫn không đủ cung phụng cho cậu quý tử!" - Anh nhận ra điều này khi cậu con trai không còn coi bố mẹ ra gì, ý của nó mới là ý chúa. Hôm nọ nó bắt anh phải lên phố huyện mua cho nó quả bóng Động Lực. Anh bảo nhà hết tiền. Nó tuyên bố không có bóng nó sẽ bỏ nhà đi. Anh lại phải chiều nó, lóp ngóp đạp xe lên phố huyện mua về cho yên chuyện. Đang ngửa cổ nghiêng ngó xem cửa hàng bóng đá ở đâu thì bị một "tay lái lụa" đụng vào sườn làm gẫy cái chân trái. Thế là anh bị nằm một chỗ với một chân bó bột và chân kia xưng tấy đau nhức. Vừa về đến nhà, thằng con tiến lại, nó hỏi: "Bóng đâu?" Anh nói: "Chưa kịp mua, do bị đụng xe,... đau quá!" Anh nhăn nhó. Thằng con buông một câu: "Đi ngu như bò bị đụng là phải còn kêu cái nỗi gì." Và rồi nó lại đi chơi, đói thì về ăn, no lại đi, không cần biết bố nó ốm đau ra sao!... Anh đang suy nghĩ vẩn vơ thì có tiếng mở cửa.
- Mọi người đâu cả rồi? Không ai nấu cơm à?...
Anh biết cậu quý tử đã về, nó lại gần anh.
- Mẹ đâu? - Nó hỏi.
- Đi thăm bà ngoại ở bệnh viện. - Anh trả lời.
- Thế còn chúng nó? - Ý cậu quý tử hỏi hai chị gái.
- Cũng vào viện từ sáng. Này, nấu cơm đi!
- Ông đi mà nấu!
Nó nói rồi lại bước chân ra đi bỏ lại ông bố với cái bụng đói và cơn giận ứ đầy lên cổ, ông lẩm bẩm:
- Biết thế này thì khi xưa chẳng bắt vợ cố đẻ ra nó làm gì!