Dịch giả : Nguyễn Minh Thảo
Chương 11

Bà Boynton đang ở đây, tại Petra này !
 
Sarah trả lời như một cái máy khi người phục vụ tới tấp hỏi cô. Cô có muốn ăn tối ngay hay không ? Tất cả đã sẵn sàng rồi hay cô muốn được tắm rửa trước ? Cô thích ngủ ngoài lều hay trong hang hơn ?
Cô trả lời gần như ngay lập tức các câu hỏi đó. Ngủ ngoài lều. Cô do dự khi nghĩ đến việc ngủ ngoài hang, hình ảnh cái bóng gớm ghiếc đang ngồi ngoài kia cứ ám ảnh cô mãi. ( Tại sao cứ cái gì liên quan tới mụ ta lại trở nên khủng khiếp đến vậy?)
Cuối cùng cô cũng đi theo một người phục vụ bản xứ. Anh ta mặc một chiếc quần ka ki ống túm vá chằng vá đụp, choàng ra ngoài một chiếc xà cạp nhầu nhĩ và một chiếc áo khoác rách rứơi tới mức không thể rách thêm được nữa. Anh ta đội một chiếc khăn truyền thống trên đầu. Những nếp gấp dài là để bảo vệ cổ và chiếc khăn được giữ bằng một vòng đầu của anh ta – cái đầu quay ngang quay dọc dễ dàng. chỉ có điều cái cách trang phục bắt chước kiểu châu Âu của anh ta thật rẻ tiền và chẳng phù hợp một chút nào. Cô nghĩ bụng:
 - “Văn minh là sai lầm. Tất cả sai lầm! Nhưng nếu quả thực là có văn minh thì đã không tồn tại một người như bà Boynton! Nếu là những bộ lạc hoang dã thì có lẽ họ đã giết bà ta ăn thịt từ lâu rồi!”
Hơi một chút mỉa mai, cô nhận thấy rằng mình đã quá mệt mỏi và rất dễ cáu bẳn. Sau khi được tắm nước nóng và phủ lên mặt một lớp phấn bột, cô lại cảm nhận lại chính mình, trầm tĩnh, bình thản và cô thấy xấu hổ vì nỗi sợ hãi vừa qua.
Sarah đưa chiếc lược chải mái tóc đen dầy của mình và liếc nhìn cái bóng nghiêng nghiêng của mình phản chiếu trong gương bé xíu trong cái ánh sáng keo lét của chiếc đèn dầu nhỏ.
Xong rồicô đưa tay vén cửa lều lên và bước ra ngoài trời đêm, chuẩn bị đi xuống chiếc lều to dưới kia.
- Cô …cô ở đây ư?
Ai đó khẽ kêu lên đầy vẻ hoài nghi, sửng sốt.
Cô quay lại và nhìn thẳng vào mắt Raymond Boynton. Cả hai đều sững sờ! Giữa họ có một điều gì đó khiến cô không thể thốt lên lời và gần như sợ hãi. thật là một niềm vui quá to tát … Trong mắt Raymond, cô đọc thấy một niềm vui, nó giống như là anh đã được nhìn thấy thiên đường - tuyệt diệu, mê mẩn, biết ơn và hơi bẽn lẽn! Không bao giờ trong cả cuộc đời mình, Sarah có thể quên được cái nhìn ấy. Một cái nhìn nửa như hạnh phúc, nửa như chê trách …
Raymond lại nói:
- Cô …
Tiếng nói trầm, ấm đó khiến Sarah rung động mạnh mẽ. Nó làm trái tim cô đập loạn lên trong lồng ngực. Nó làm cô thẹn thùng, sợ hãi, vụt trở nên bé nhỏ rồi bỗng chốc lại biến thành niềm vui ngạo nghễ.
Cô nói hoàn toàn dửng dưng, đơn giản:
- Vâng.
Anh ta đến gần cô hơn nữa. Vẫn còn như mê mẩn vẫn còn chưa tin rằng đó là sự thật.
Anh bỗng cầm lấy tay cô.
- Đúng là cô rồi, anh nói.- Cô bằng xương bằng thịt đây rồi. Lúc đầu tôi đã nghĩ cô là bóng ma - bởi vì tôi đã nghĩ về cô quá nhiều.
Raymond ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Tôi yêu em, em biết không … Tôi đã yêu em ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy em trên chuyến tàu hôm nọ. Và tôi hiểu em đang nghĩ gì bây giờ. Tôi muốn em biết điều đó để … để em biết rằng đó không phải là tôi … là con người thật của tôi, cái người đã đối xử rất ti tiện đối với em. Em biết không, ngay cả bản thân tôi bây giờ cũng không thể trả lời được câu hỏi đó. Tôi có thể  làm được mọi thứ! Tôi có thể đi ngang qua em hay làm em đau đớn nhưng tôi muốn em biết rằng đó không phải tôi, là con ngưòi thật của tôi phải chịu trách nhiệm về những việc đó. Mà đó là thần kinh tôi mách bảo vậy. Nhưng tôi không dựa vào chúng … Khi bà ta muốn tôi làm việc gì, tôi làm ngay! Trí não tôi buộc tôi phải làm như thế! Em hiểu những gì tôi nói, phải không? Hãy căm ghét tôi, nếu em muốn…
Sarah ngắt lời anh. Giọng nói của cô rất nhỏ và không ngờ lại ngọt ngào đến vậy.
- Tôi không căm ghét anh.
- Cũng vậy thôi. Tôi rất đáng bị sỉ nhục! Đáng lẽ tôi phải …phải cư xử giống như một người đàn ông thực sự.
Có cái gì đó rất giống những lời khuyên mà tiến sĩ Gerard đã nói, nó nằm ngoài kiến thức của cô và nó mong muốn một câu trả lời từ Sarah và đằng sau cái giọng nói ngọt ngào của cô mà một mệnh lệnh nghiêm khắc và tỉnh táo.
- Anh sẽ làm điều đó ngay bây giờ.
- Tôi ư? Giọng anh đầy vẻ mong ước. – Có lẽ …
- Bây giờ anh đã có đủ can đảm. Tôi dám chắc như thế.
Raymond đứng ngay ngắn, đầu ngẩng cao.
- Can đảm ư? Đúng. Đó là tất cả những gì tôi cần phải có. Can đảm!
 
Bỗng nhiên anh cúi xuống, chạm môi vào tay Sarah.
Và một phút sau anh đi khỏi.