- Chúng ta hãy mua một con công. Bà Oliver, nói đột ngột một cách bất ngờ. Bà không mở mắt, giọng của bà tuy yếu nhưng có một âm sắc rất rõ. Ba người đang ngắm nhìn bà, ngạc nhiên. Bà nói thêm: - Bị đánh vào đầu! Bà mở đôi mắt và cái nhìn mơ hồ tìm nhận quang cảnh xung quanh. Người đầu tiên bà nhận ra là một chàng trai trẻ, tay cầm sổ tay, bút chì. - Một người cảnh sát, bà Oliver nói bằng một giọng yên tâm. - Thưa quí bà, tôi xin lỗi quí bà? - Tôi đã nói rằng ông là một nhân viên cảnh sát, đúng vậy không? - Thưa bà đúng vậy. - Một cuộc tấn công tội lỗi, bà tiếp tục. Bà nhắm đôi mắt, hài lòng. Khi tỉnh lại, bà cảm thấy mình có đủ sức mạnh để quan sát những gì xung quanh. Bà nằm trên giường, một cái giường cao của bệnh viện, rất vệ sinh, bà nhận xét như vậy, loại giường mà người ta có thể nâng lên hay hạ xuống nhờ vào một tay quay. Bà kết luận mình không ở trong nhà mình. - Một bệnh viện hay là một nhà an dưỡng. Một bà giám thị vẻ đầy uy lực đứng cạnh cánh cửa ra vào, có một nữ y tá ở bên cạnh. Bà xác định ra một bóng dáng khác. Người được kêu tên bước tới: - Thưa bà, tôi đã khuyên bà phải thận trọng. - Mọi người đều có thể đi con đường của mình, bà Oliver đáp. Ôi, tôi đau đầu quá. - Đúng là như vậy đó. Như bà vừa tuyên bố, bà đã bị đánh vào đầu. - Đúng, bởi con công. Người cảnh sát cảm thấy không thoải mái và hỏi: - Xin bà thứ lỗi, đúng là bà đã nói là bà bị một con công tấn công? - Đúng. Đã có lúc, tôi đã có cảm giác khó chịu... Ông biết không bầu không khí ấy mà - Bà lúc lắc bàn tay thay cho lời giải thích và bộ mặt thì nhăn lại - Ô là là! Tốt hơn là tôi sẽ không làm lại nữa. - Bệnh nhân của tôi không nên bị kích động, bà giám thị nói. - Bà có thể chỉ cho tôi biết cuộc tấn công đã xảy ra tại đâu không? - Tôi không có ý niệm gì. Tôi quên mất rồi. Tôi đi từ một xưởng vẽ trở về… rất ít được dọn dẹp… dơ nữa là khác. Người con trai thì đã nhiều ngày rồi không cạo râu… Một áo vét bằng da cáu bẩn… - Đó là người đã tấn công bà à? - Không. Một người khác. - Nếu bà nói được cho chúng tôi… - Thì tôi đang làm việc đó đây, không phải sao? Tôi đã đi theo anh này từ tiệm cà phê, ông biết không.... có điều, tôi ít có kinh nghiệm trong việc làm này. Chưa có thực hành. Thật là khó hơn người ta tưởng - Cặp mắt của bà nhìn vào người cảnh sát - Tôi cho rằng ông, ông biết làm điều đó phải không? Các ông đã được huấn luyện… để bám đuôi người ta mà, tôi muốn nói như vậy đó. Ơ! Và sau đó... không có gì quan trọng, ông thấy không, thật là đơn giản. Tôi xuống xe buýt ở World’s End, và tất nhiên, tôi tưởng rằng hắn đã ở lại trong xe... hay hắn đã đi một hướng khác. Nhưng, thay vì như thế, hắn đột nhiên đã hiện lên phía sau lưng tôi. - Hắn là ai vậy? - Một con công và nó đã làm tôi sợ. Ông sẽ có cảm giác lạ kỳ khi nhận thấy là sự việc đã bị diễn biến ngược với lô-gich… khi con mồi mà ông đang bám theo, bỗng nhiên trở thành người đi săn và đang đi theo gót ông... và tôi đã có cảm giác bối rối. Thực ra, tôi đã sợ nhưng không giải thích được vì sao. Tuy hắn đã nói với tôi bằng một giọng rất lễ phép... nhưng tôi vẫn sợ. Sau đó một lúc, hắn đề nghị tôi: “Mời bà đi thăm xưởng vẽ” và tôi đã leo một thang lầu có vẻ yếu ớt, và sau đó, tôi đã gặp người thanh niên thứ hai... cái người trai trẻ tuổi bẩn thỉu mà tôi vừa nói... anh này đang vẽ và một cô gái ngồi làm mẫu cho anh ta. Cô ta khá sạch sẽ và xinh xắn. Vậy là, tất cả chúng tôi đều có mặt tại đó. Họ đều tỏ ra rất đúng mực với tôi và khi tôi nói là mình phải về nhà, họ đã chỉ cho tôi con đường ngắn nhất để tới được King’s Road. Nhưng họ đã không cho tôi những thông tin đúng… tất nhiên là như vậy, cũng có thể là tôi đã lầm lẫn… Ông biết không, khi họ nói với ông, đường thứ nhì về bên trái rồi đường thứ ba về bên phải, ông khó lòng theo đúng được lời chỉ dẫn. Rốt cuộc, tôi đã tới một nơi khá bẩn thỉu, gần con sông. Tôi đã không đề phòng khi con công đập tôi. - Tôi nghĩ là bà ấy đang nói sảng, cô nữ y tá tuyên bố. - Không, tôi không nói sảng đâu! Tôi biết rất rõ những điều mình nói ra. Có nữ y tá định mở miệng nhưng một cái nhìn của thượng cấp cô đã buộc cô phải im lặng. - Vải nhung xa-tanh và tóc dài thành từng lọn, bà Oliver nói thêm. - Một con công bằng xa-tanh à? Thưa bà, một con công thực? Bà đã trông thấy nó gần con sông ở Chelsea? - Một con công thực? Nhưng không phải vậy đâu! Bậy bạ làm sao! Một con công thực trên bờ cảng Chelsea làm gì ở đấy? Dường như không ai tìm ra được câu trả lời cho câu hỏi này. - Hắn ra bộ vênh vang, vì thế tôi đặt cho hắn cái tên là Con Công. Theo ý tôi, đó là một kẻ hợm mình. Tự mãn về cái vẻ bề ngoài của hắn. Và có thể, còn nhiều chuyện khác nữa. David... Cái gì đó. Ông muốn biết là tôi ám chỉ ai không? Bà nhìn vào Poirot dò hỏi. - Bà khẳng định rằng một người trẻ tuổi tên là David đã đập vào đầu của bà? - Phải. - Bà có nhìn thấy hắn không? - Không. Nhưng tôi không nghi ngờ gì về những điều đã xảy ra, tôi đã nghe những tiếng chân phía sau lưng tôi và ngay trước khi tôi có thể quay mình lại... thì sự việc đã xảy ra! Như cá một đống cỡ một tấn ngói chụp lên tôi. Tôi nghĩ là giờ đây tôi cần được ngủ. Bà lúc lắc nhẹ cái đầu, nhăn mặt và chìm trong một trạng thái vô ý thức hoàn toàn an nghỉ.