Hồi 47
Cổ Phù bí lục

     ấy ngày sau, đoàn người gồm có Hoàng Nhạn Ca, Tiểu Mạn bồng theo con của Ngạo Thiên, Xú hòa thượng và người đàn bà điên cùng khởi hành đi về phía Tổng đàn của Ngũ Kiếm kỳ môn trước đây.
Dưới chân núi giờ đây đã mọc lên hai túp lều tranh nằm cạnh mộ Linh Lăng. Ngạo Thiên đã chọn một nơi có phong cảnh hữu tình, u nhã làm chỗ dừng chân cho cả gia đình chàng.
Xú hòa thượng chạy lên trước gọi to:
- Âu Dương Ngạo Thiên mau ra đón khách đi thôi.
Ngạo Thiên xuất hiện ở cửa tươi cười nhìn mọi người. Hôm nay chàng mặc áo vải thô, lưng không mang kiếm, quả nhiên không còn vẻ gì là người của võ lâm nữa.
Xú hòa thượng nhìn sững chàng một lúc rồi thở dài hỏi:
- Tiểu huynh đệ ơi! Ngươi đành lòng ẩn cư ở chốn thâm sơn này thật sao?
Ngạo Thiên mỉm cười đáp:
- Mấy ngày vừa qua vãn bối mới cảm thấy cuộc sống thật là thú vị. Vãn bối quyết định từ hôm nay nơi đây là nhà của mình.
- Ngươi thật càn rỡ. Chức Minh chủ Võ lâm bao nhiêu người thèm muốn không được. Thế mà ngươi lại phủi tay từ chối. Nhưng thôi, ngày hôm nay lão phu đến là để chúc mừng ngươi vừa có con ngoan, vợ đẹp, công thành danh toại.
Vừa nói lão vừa vỗ vỗ vào mấy vò rượu mang lủng lẳng bên mình.
- Chúng ta uống một bữa cho thật say nhé.
Mấy người kia cũng vừa đi tới. Ngạo Thiên đón con từ tay Tiểu Mạn trông có vẻ rất giống một người cha thuần thục.
Họ Hoàng lên tiếng:
- Ngũ đệ! Nhị sư huynh có đại sự muốn bàn với đệ đây.
Ngạo Thiên trao con lại cho Tiểu Mạn rồi chỉ túp lều tranh gần đó nói:
- Muội và nhạc mẫu ở đó nhé. Huynh nhờ muội thuốc thang cho nhạc mẫu khỏi hẳn bệnh.
Tiểu Mạn vui vẻ bồng con của Ngạo Thiên, dắt tay Thiết Phiến phu nhân đi vào túp lều tranh Ngạo Thiên vừa chỉ. Người ngoài có lẽ sẽ không hiểu được tại sao Tiểu Mạn phải hy sinh ba năm chờ đợi, tại sao phải gánh lấy trách nhiệm chăm sóc một đứa bé chưa đầy tháng tuổi và một người đàn bà nửa điên nửa tỉnh kia. Chỉ có nàng, chỉ nàng mới hiểu được rằng cho dù phải hy sinh nhiều hơn nữa để có được Ngạo Thiên, nàng vẫn cam lòng.
Ba người ngồi quây quần bên chiếc bàn tre bày ra một tiệc rượu nho nhỏ. Qua mấy tuần rượu, Ngạo Thiên hỏi:
- Nhị sư huynh bảo có chuyện đại sự gì muốn nói với đệ?
Họ Hoàng nói luôn:
- Ngũ đệ đối với trận chiến sắp tới với Công Tôn Ngạn đã có dự tính gì chưa?
- Tiểu đệ sẽ tận lực chiến đấu.
- Ngũ đệ có bao nhiêu phần tự tin chiến thắng?
Ngạo Thiên thành thật đáp:
- Đệ không biết. Quả thật là không thể lường trước được.
Hoàng Nhạn Ca trầm tư một lúc rồi nói:
- Ngày hôm nay võ vông của đệ có thể nói là anh hùng cái thế, tuy nhiên chúng ta không ai biết trong cổ thành chứa đựng tuyệt học gì, Công Tôn Ngạn sau khi khai quan sẽ đạt đến trình độ thế nào. Tuy nhiên Công Tôn Ngạn trước khi nhập thành đã là một ma đầu cái thế, võ công của hắn chắc chắn sẽ lại càng ghê gớm hơn.
Lão dừng lại lấy ra một miếng thép, một phần của Cổ Phù trao cho Ngạo Thiên:
- Ngũ đệ hãy giữ cái này, chỉ tiếc là tam đệ chưa xuất hiện. Nếu không đệ đã có thể luyện võ công trong Cổ Phù mà chờ ngày quyết đấu.
- Nhị ca cứ tạm giữ đó, bây giờ Cổ Phù năm miếng còn thiếu một, đệ có lấy nó cũng vô dụng.
Ngạo Thiên vừa dứt lời, bỗng bên ngoài có tiếng con gái dịu dàng vọng vào:
- Âu Dương cổng tử có ở đây không?
Ba người vội vàng bước ra. Đứng trước lều tranh là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp như tiên, nàng chính là tỳ nữ của tứ sư tỷ Hà Uyên Uyên.
Thấy Ngạo Thiên nàng khẽ nhún mình thi lễ rồi nói:
- Chủ nhân sai nô tỳ mang vật này đến cho công tử.
Trên tay nàng là miếng thép thứ tư trong bộ Cổ Phù. Ngạo Thiên bước tới đáp lễ nàng rồi hỏi thăm:
- Xin hỏi cô nương, chẳng hay tứ sư tỷ có được khỏe mạnh không?
- Chủ nhân vẫn khỏe, người gửi lời chúc công tử an khang.
- Phiền cô nương chuyển lời cảm tạ của tai hạ đến tứ sư tỷ. Tại hạ nhờ sư tỷ giữ hộ vật này, khi nào Cổ Phù có đủ năm miếng tại hạ sẽ đến nhận lại.
- Cái đó...
- Cô nương trở về cứ nói với sư tỷ y như thế. Một ngày gần đây tại hạ sẽ đến thăm người.
- Nếu ý công tử đã quyết như thế nô tỳ xin cáo từ.
Nàng cúi chào ba người rồi phi thân đi mất. Thân pháp của nàng nhẹ nhàng như cánh chim, quả thật là một tiên nữ nơi trần gian.
Xú hòa thượng và Hoàng Nhạn Ca ở lại chơi hết ngày hôm đó thì từ biệt Ngạo Thiên. Hoàng Nhạn Ca trở lại lều tranh, còn Xú hòa thượng quen thói giang hồ phiêu bạt lại tiếp tục cuộc hành trình của lão.
Ngạo Thiên đặt tên cho con trai mình là Âu Dương Linh Trung, lấy họ của chàng và một chữ trong tên của Linh Lăng mà đặt.
Đứa bé khôi ngô bụ bẫm, tuy chưa đầy tháng lại thiếu sữa mẹ nhưng nó vẫn khỏe mạnh hơn người. Cũng may nhờ có Tiểu Mạn chăm sóc chứ nếu để cảnh gà trống nuôi con thế thì Ngạo Thiên chắc không kham nổi.
Một hôm, giữa lúc hai người đang chuyện trò ê a với Linh Trung thì bỗng có một tràng cười chói tai vang lên. Tiểu Mạn nghe thấy thì vui mừng kêu lên:
- Nội tổ đến rồi.
Nàng ba chân bốn cẳng chạy ra, quả nhiên Dược Thánh Chu Bồ Công dẫn theo Điếu Ông - Tẩu Bà đến thăm. Tiểu Mạn chui ngay vào lòng lão, nũng nịu:
- Nội tổ ơi! Mạn nhi nhớ người chết đi được.
Chu Bồ Công trệu trạo nói:
- Hừ... hừ... Ngươi nhớ lão già này thật sao? Ngươi cả gan không xin phép ta bỏ nhà theo trai có biết tội gì không?
Tiểu Mạn ngẩng đầu lên giả vờ ngơ ngác hỏi:
- Ơ... hay... Chẳng phải nội tổ đã cho phép Mạn nhi rồi đó sao?
- Ngươi nói nhảm! Lão phu gật đầu bao giờ?
- Hôm Mạn nhi về thăm nội tổ người nói như thế này: “Nếu ngươi đã dám liều mạng nhảy theo thằng nhỏ đó xuống vực sâu, thì lão nội của ngươi đây cũng đành giao ngươi cho nó chứ biết làm sao”.
Tiểu Mạn bắt chước y giọng ông nội làm lão cứng họng không nói gì được nữa. Ngạo Thiên bước tới vòng tay cúi chào lão.
- Vãn bối xin thỉnh an tiền bối.
Chu Bồ Công trợn mắt nhìn Ngạo Thiên:
- Hừ! Ngươi đã dẫn cháu gái lão phu đi mà còn vãn bối tiền bối với lão phu sao?
Ngạo Thiên bị lão bắt bẻ thì đỏ mặt lúng túng nói:
- Vãn bối... vãn bối và Mạn nhi vẫn... vẫn chưa chính thức... chính thức.
- Chính thức cái gì? Ngươi làm sao mà ấp a ấp úng như đàn bà thế?
Tiểu Mạn vọt miệng đáp:
- Chưa chính thức thành thân chứ còn gì nữa. Ông nội không được ăn hiếp Ngạo Thiên ca ca đấy.
Chu Bồ Công xua tay nói:
- Thôi thôi, không nói chuyện này nữa. Hôm nay lão phu đến đây là để đánh với ngươi một ván cờ. Lần trước thua ngươi, lão gia không phục.
Ngạo Thiên vui vẻ đáp:
- Vãn bối xin được phụng bồi.
Họ Chu quay lại ra lệnh cho Điếu Ông - Tẩu Bà:
- Hai ngươi vào rừng bày cờ cho lão phu, canh gác cẩn thận chớ để người khác quấy rầy lão phu chơi cờ đấy nhé.
Tiểu Mạn ngạc nhiên hỏi:
- Nội tổ sao không vào nhà chơi mà lại kéo ra rừng?
- Ngươi biết gì mà nói. Ngươi cũng không được quấy rầy lão phu đấy.
- À! Mạn nhi hiểu rồi, ông nội sợ người ta biết mình thua cờ thì xấu hổ chứ gì.
Tiểu Mạn nói rồi, liền co giò chạy mất, để lại giọng cười trong trẻo hồn nhiên đúng như bản chất của nàng.

*

Ván cờ được bày ra. Hôm nay, Dược Thánh là người đi trước. Lão dịch pháo vào trung cung. Ngạo Thiên với thân phận hậu bối liền thượng tướng mở ra thế trận phòng thủ. Dược Thánh vuốt râu cười khà ra vẻ hài lòng lắm. Lão đi nước cờ thứ hai bình mã, rồi ngẩng lên nhìn chàng hỏi:
- Ván cờ sắp tới trên đỉnh Tuyết Sơn ngươi vào pháo hay thượng tướng?
- Vãn bối quyết một trận sống chết với Công Tôn Ngạn.
- Ngươi không được chết. Nếu ngươi mà chết thì cháu lão phu làm thế nào?
Ngạo Thiên một tay đã đặt lên quân cờ bỗng dừng lai buông tiếng thở dài.
- Ngươi làm sao thế?
Ngạo Thiên đáp:
- Vãn bối trận này không thể không đánh, sống chết vẫn còn chưa biết được. Tiền bối! Vãn bối có một lời cầu xin.
- Ngươi cứ nói!
- Sau khi vãn bối lên đỉnh Tuyết Sơn, xin tiền bối đến đây săn sóc cho Mạn nhi, vãn bối sợ rằng...
- Ngươi tưởng lão phu có thể bắt được con nha đầu đó sao? Nó mà muốn làm gì thì đến lão phu cũng đành bó tay. Cho nên, trận chiến trước mắt ngươi nhất định phải thắng, không được thua.
- Vãn bối sẽ tận lực.
Dược Thánh thò tay vào áo cầm một vật đưa ra:
- Ngươi có biết vật này không?
Ngạo Thiên vừa nhìn thấy vật đó thì liền quỳ xuống khấu đầu nói:
- Đệ tử xin ra mắt tôn sư.
Thì ra miếng hổ phù thứ năm đang nằm trong tay Dược Thánh Chu Bồ Công. Món tuyệt học thứ năm của Trí Nguyên đại sư chính là truyền gia y pháp, thảo nào Dược Thánh tinh thông y lý đến vậy.
Dược Thánh khoát tay nói:
- Ngươi đứng lên đi!
Ngạo Thiên đứng dậy có vẻ ngượng ngùng:
- Té ra tiền bối lại là tam sư huynh của Ngạo Thiên.
- Hừ! Bây giờ ngươi muốn gọi là là tam sư huynh hay nhạc tổ phụ đây?
- Cái đó...
Thấy chàng ngập ngừng, lão gằn giọng nói:
- Ngươi phải trả lời cho minh bạch.
- Ngạo Thiên... dĩ nhiên muốn gọi người là nhạc tổ phụ.
- Được lắm! - Lão gật đầu ra vẻ hài lòng - Vậy từ nay ngươi hãy quên vị tam sư huynh đi. Còn với võ công trong Cổ Phù, Âu Dương Ngạo Thiên, ta có lời di huấn của tiên sư cho ngươi đây!
Ngạo Thiên cúi đầu nói:
- Đệ tử xin nghe.
Dược Thánh Chu Bồ Công nghiêm giọng tuyên đọc:
- Di huấn của tiên sư truyền lại cho đệ tử thứ năm là Âu Dương Ngạo Thiên. Cổ Phù là môn võ công tối thượng trong trời đất, vạn bất đắc dĩ mới dùng tới nó. Bởi vì đây là một môn võ công mang nặng sát khí, kết hợp giữa chính tông đạo gia lẫn tâm ma đại pháp. Người luyện nó nếu không có cái tâm từ bi thì dễ sa vào ma chướng, lầm đường lạc lối, tạo nên sát nghiệp. Nay ta truyền lại cho hậu nhân, người nào luyện võ công trong Cổ Phù thì nhất thiết phải xuất gia đầu phật, trước là luyện Phật pháp, sau mới luyện võ công.
Ngạo Thiên nghe mấy lời đó thì nghĩ ngay đến Tiểu Mạn. Chàng cho dù có võ công cái thế nhưng chung quy vẫn chỉ là một người phàm tục không thể tránh khỏi. Dược Thánh Chu Bồ Công nhìn chàng, nghiêm giọng hỏi:
- Ngươi đã nghe rõ cả chưa?
- Đệ tử đã rõ.
- Thế ngươi định thế nào?
Ngạo Thiên trong một lúc không thể trả lời ngay được. Dược Thánh dịu giọng hỏi:
- Ngươi đang nghĩ gì thế?
Ngạo Thiên thành thật đáp:
- Vãn bối... nghĩ đến Mạn nhi.
Dược Thánh có vẻ cảm động:
- Ngươi đối với Tiểu Mạn thâm tình như vậy, lão phu cũng an ủi rất nhiều. Năm xưa, sư phụ chúng ta vì đại cuộc mà thí phát quy y, từ đó tu thành chính quả, để lại tiếng thơm muôn đời. Tuy nhiên, sư phụ không có cái tình nghiệp nặng nề như ngươi. Ngày nay, ngươi không chỉ có Tiểu Mạn mà còn có một đứa con, trách nhiệm đó ngươi không thể không nhận được.
Ngạo Thiên cương quyết nói:
- Vãn bối quyết định không học võ công trong Cổ Phù.
- Vậy thì ngươi sẽ chết. Ngươi thà chết còn hơn đi tu sao?
- Vãn bối chưa chắc sẽ bại.
- Nhưng cũng không nắm chắc phần thắng. Lão phu nói cho ngươi biết. Với võ công hiện tại của ngươi chắc chắn sẽ bại dưới tay Công Tôn Ngạn.
Ngạo Thiên không phải là không biết điều đó, nhưng trong một lúc chàng không thể đưa ra quyết định được. Dược Thánh nhìn chàng một lúc rồi nói:
- Lão phu có một cách giúp ngươi.
Ngạo Thiên như người chết đuối vớ được phao mừng rỡ nói:
- Tiền bối có cách gì xin nói mau nói ra đi.
- Hiện tại ngươi sở hữu bảy mươi năm công lực phải không?
- Vâng!
- Lão phu cả đời tu luyện tích cóp được ba mươi năm nội công, hôm nay sẽ tặng hết cho ngươi.
Ngạo Thiên nghe nói thế thì kinh hãi kêu lên:
- Tiền bối không thể làm như thế được.
Nên biết, người học võ đối với nguồn nội lực của chính mình là mạng sống, một khi nội lực không còn thì chẳng khác gì người tàn phế. Nay Chu Bồ Công muốn đem cả ba mươi năm công lực mà truyền hết cho Ngạo Thiên, thử hỏi làm sao chàng không kinh hãi cho được.
Nhưng Chu Bồ Công dường như đã có quyết định dứt khoát, lão thản nhiên nói:
- Cộng thêm ba mươi năm công lực của lão phu, ngươi sẽ sở hữu tròn một trăm năm nội công. Từ xưa tới nay, trong lịch sử võ lâm chưa hề có tiền lệ như thế. Ngươi chẳng những có một trăm năm công lực, mà còn có thể tự đả thông Nhâm Đốc - Huyền Quan nhị mạch, luyện thành Kim Cang Bất Hoại thần công. Cho dù Công Tôn Ngạn có học được thứ võ công kinh thiên động địa gì trong cổ thành cũng quyết không phải là đối thủ của ngươi.
- Nhưng vãn bối không thể tiếp nhận ân tình của tiền bối.
- Lão phu tặng nội công cho ngươi không phải vì ngươi, mà vì cháu gái Chu Tiểu Mạn. Hơn nữa là vì sự an nguy của võ lâm đồng đạo. Âu Dương Ngạo Thiên, ngươi chuẩn bị nhận nội công đi!
Ngạo Thiên trước sự cương quyết của Dược Thánh và trước lý lẽ không thể bác bỏ của lão, chàng không còn cách nào khác đành phải nhận ân tình của lão.
Hai người ngồi xuống đất theo lối tọa công, bên cạnh có Điếu Ông - Tẩu Bà canh gác. Chu Bồ Công vì hạnh phúc của cháu gái mà một lúc mang cả ba mươi năm nội công tu luyện cả đời truyền sang hết cho Ngạo Thiên.
Qua thời gian độ tàn nén hương, Dược Thánh trút tiếng thở dài lảo đảo đứng lên. Ông ta giờ đây không khác gì người bình thường, râu tóc bạc trắng, già đi đến hàng chục tuổi.
Ngạo Thiên sau khi nhận ba mươi năm công lực thì cơ thể lâng lâng, thân hình nhẹ nhàng phiêu hốt tựa cánh chim. Nguồn nội lực cực kỳ sung mãn đó được chàng dẫn truyền đi khắp kinh kỳ bát mạch, xông phá huyền quan Nhâm Đốc lưỡng mạch.
Lúc chàng mở mắt ra thì hai mắt sáng rực như sao, da dẻ hồng hào, giọng nói rổn rảng như chuông. Ngược lại, Dược Thánh chỉ nói được thều thào:
- Lão phu chúc mừng ngươi đấy.
Ngạo Thiên xúc động quá liền quỳ xuống lạy lão ba lạy:
- Nhạc tổ phụ! Tiểu tế là Âu Dương Ngạo Thiên xin thề từ nay sẽ hết lòng hết dạ yêu thương Mạn nhi. Tiểu tế sau khi trừ khử Công Tôn Ngạn sẽ về phụng dưỡng nhạc tổ phụ suốt đời.
Chu Bồ Công vuốt râu cười thỏa mãn:
- Tốt lắm... Tốt lắm! Lão phu cũng chỉ mong có thế.
Ngạo Thiên đứng dậy đỡ lão:
- Để tiểu tế dìu tổ phụ vào nhà nghỉ ngơi.
- Không cần! Lão phu không muốn nha đầu Tiểu Mạn nhìn thấy lão phu thế này. Còn nữa, lão phu đã sai người cất cho ngươi một căn nhà nhỏ trên đỉnh Tuyết Sơn, ngươi hãy dọn lên đó ở. Theo chỗ lão phu tính thì đã đến ngày Công Tôn Ngạn xuất quan, ngươi chờ ở đó đợi hắn ra thì lập tức tiêu diệt.
- Tiểu tế xin vâng mệnh.
Dược Thánh đánh tay lên vai Ngạo Thiên thân mật nói:
- Hiền tế! Lão tổ phụ chúc ngươi mã đáo thành công.
- Tiểu tế nhất định sẽ chiến thắng trở về.
- Hay lắm! Bây giờ lão phu về Tử Lăng viên, dưỡng già trong Tùng Lâm Chi Bảo đây.
Lão khoát tay gọi Điếu Ông - Tẩu Bà đến dìu lão đi. Ngạo Thiên cũng dặn dò:
- Phiền tiền bối chăm sóc cho tổ phụ. Vãn bối một ngày gần đây sẽ đến Tùng Lâm Chi Bảo hầu lão nhân gia.
Điếu Ông nhả một ngụm khói vàng rồi nói:
- Công tử cứ yên tâm, hẹn gặp lại ở Tùng Lâm Chi Bảo.
Ngạo Thiên đứng nhìn theo cho đến khi ba người khuất hẳn, liền ngầm vận công thử đánh ra một chưởng. Chưởng lực chàng chỉ sử dụng c nhanh như tia chớp. Chàng nhìn thấy Chu Tiểu Mạn đang nằm trong tay của Công Tôn Thiếu Dương thì nổi giận gầm lên:
- Tiểu ma đầu! Ngươi mau bỏ Mạn nhi xuống cho ta.
Tiểu Mạn khóc nức nở nói:
- Đại ca, mau cứu muội đi! Hắn... Hắn ức hiếp muội, hắn muốn làm nhục muội.
- Mạn nhi yên tâm. Đã có đại ca ở đây rồi thì không ai làm gì được muội đâu.
Công Tôn Thiếu Dương cười nhạt nói:
- Hừ! Âu Dương Ngạo Thiên! Hôm nay ngươi tự dẫn xác đến đây thì không còn đường về nữa rồi, ở đó mà còn muốn che chở cho người khác.
- Cái đó thì chưa chắc.
- Mông Khắc Điềm! Ngươi lấy mạng hắn cho ta!
Họ Mông không phải là không biết sự lợi hại của Ngạo Thiên, nhưng lệnh của Công Tôn Thiếu Dương, hắn không thể không chấp hành. Họ Mông liều chết nghiến răng vận dụng tối đa nội lực vào song chưởng, đánh ra chiêu Tụ Hỏa Dương Quang.
Họ Mông bản thân là Đệ tam Thái Bảo, thần công Tụ Hỏa đã luyện tới mức tinh vi. Quả cầu lửa từ tay hắn phát ra sức nóng ghê gớm tưởng chừng như muốn thiêu cháy cả Tử Vân trang.
Nhưng Âu Dương Ngạo Thiên ngày hôm nay với bảy mươi năm công lực cùng công phu Hàn Băng Bách Phiến đã đạt tới mức thập thành, chàng đối với chưởng của Mông Khắc Điềm, chỉ cần vận sáu thành công lực phát chưởng ứng phó.
Hai luồng chưởng, một âm hàn, một nhiệt chạm vào nhau phát ra hai tiếng nổ cực lớn. Quả cầu lửa vụt tắt, hàn băng quét tới hất Mông Khắc Điềm văng ra xa ba trượng, tay chân lạnh giá, khí huyết đông lại mà tắt thở, chết ngay tức khắc.
Công Tôn Thiếu Dương cũng không phải là không biết sự lợi hại của Ngạo Thiên. Hắn một mặt ra lệnh cho Mông Khắc Điềm ra ứng chiến, một mặt định tìm đường tẩu thoát. Chỉ có điều là hắn không thể tưởng tượng được Ngạo Thiên ngày hôm nay đã quá sức lợi hại, chỉ trong một chiêu chàng đã lấy mạng Mông Khắc Điềm. Đồng thời, Ngạo Thiên đang thi triển bộ pháp Vạn Ảnh Phù Vân áp sát vào hắn.
- Ngươi...!
Công Tôn Thiếu Dương chỉ kịp kêu lên một tiếng thì tay chân mềm nhũn. Hắn đã bị Ngạo Thiên phong tỏa huyệt đạo.
Ngạo Thiên vừa ra tay đã lấy mạng Mông Khắc Điềm, vừa phóng tới truy sát Công Tôn Thiếu Dương, giải cứu cho Tiểu Mạn. Tất cả những hành động đó diễn ra chỉ trong chớp mắt, nhanh nhẹn phi thường, vượt ra ngoài sức tưởng tượng.
Tiểu Mạn vừa được Ngạo Thiên giải huyệt liền nhào vào lòng chàng khóc nức nở:
- Ngạo Thiên ca ca! Hắn... làm nhục tiểu muội rồi.
Âu Dương Ngạo Thiên từ lúc nghe Điếu Ông - Tẩu Bà báo tin thì trong lòng nóng như lửa đốt. Chàng lập tức giao con lại cho họ Hoàng, lên lưng linh mã phóng đi. Cũng nhờ có tốc độ phi thường của Huyết Hoa Linh Câu mà chàng đến đây vừa kịp lúc.