Chương 1

    
nh!
Việc gặp lại anh trên chuyến cáo treo từ khu vườn thược dược đi đến đầm Ddokko ở Zao ấy là điều em không thể tin được. Vì quá đỗi ngạc nhiên, suốt hai mươi phút đồng hồ, cho đến khi lên tới cửa xuống đầm Ddokko, em đã không thể thốt nổi nên lời anh ạ.
Giờ đây, ngồi viết thư cho anh và nghĩ lại, cũng phải đến mười hai, mười ba năm rồi ấy nhỉ. Em đã nghĩ là sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại anh nữa. Vậy mà, trong một hoàn cảnh không hề được sắp đặt trước, hai ta đã gặp lại nhau. Gặp lại anh với khuôn mặt và ánh mắt đã có nhiều đổi thay theo năm tháng, em đã bối rối, đã nghĩ ngợi biết bao điều. Thế rồi, bằng mọi cách em tìm ra được địa chỉ của anh, để có thể gửi cho anh lá thư này. Chắc anh sẽ lại bật cười vì cái tính bướng bỉnh, nóng vội ở em chẳng thay đổi gì đúng không?
Ngày hôm đó, bất ngờ em quyết định từ nhà ga Ueno đi lên tàu Tsubasa số 3, bởi em muốn cho con mình được ngắm nhìn những vì sao từ trên đỉnh núi Zao (Con trai em tên là Kiokata, giờ đã lên tám tuổi rồi anh ạ). Chắc khi ngồi trên chuyến cáp treo đó, anh cũng đã để ý thấy thằng bé rồi nhỉ. Cháu nó bị khuyết tật bẩm sinh, bị liệt toàn bộ nửa người phía dưới. Thêm nữa, tuy tám tuổi đấy nhưng trí não của thằng bé chỉ phát triển như một cậu bé lên hai, lên ba mà thôi. Nhưng không biết vì sao mà cháu nó lại thích ngắm những vì sao đến thế, thích đến mức mà vào những tối đẹp trời, hai mẹ con lại ra khu vườn nhà mình ở Koroen, cháu cứ mải mê ngắm nhìn bầu trời đêm hàng giờ đồng hồ không biết chán. Có một lần, hai mẹ con ngủ lại hai đêm ở căn hộ của ông ngoại ở Aoyama. Vào tối trước hôm lên đường về Koroen (thành phố Nishinomya), vô tình em thấy trong một cuốn tạp chí có bức ảnh bầu trời đêm chụp trên đỉnh núi Zao. Em đã ngạc nhiên vô cùng với hình ảnh những vì sao đầy ắp cả bầu trời. Em nghĩ rằng chác mình sẽ không thể nào có cơ hội cho con trai, bé Kiokata, được ngắm nhìn những vì sao ấy đâu. Từ khi sinh ra, hầu như em chưa cho thằng bé đi chơi xa bao giờ anh ạ.
Bố em năm nay đã bảy mươi tuổi rồi, nhưng hằng ngày cụ vẫn đều đặn đi đến công ty. Hơn nữa, để thuận tiện cho việc chỉ đạo công việc ở chi nhánh Tokyo, mỗi tháng khoảng hai tuần, cụ vẫn sống ở Tokyo, tại khu tập thể Aoyama mà anh cũng biết. Có điều, tuy tóc bố em đã bạc đi rất nhiều so với mười năm trước đây, lưng cụ đã còng hơn, nhưng cụ vẫn rất khỏe, vẫn phân đều nửa tháng sống ở Koroen, nửa tháng sống ở Aoyama. Thế nhưng, vào khoảng hồi đầu tháng Mười vừa rồi, khi xe của công ty đến đón, bố em đã bước hụt ở bậc cầu thang bằng đá trước cửa khu tập thể nên bị trật mắt cá chân. Xương chân cụ hơi bị rạn, máu tụ nhiều khiến cụ không thể đi lại được. Nghe được tin, em vội vã lên tàu Shinkansen(1) để đến chỗ cụ, dẫn theo cả Kiotaka. Bởi khi thấy mình không thể đi được, cụ chẳng thèm chú ý đến sự chăm sóc tận tụy của chị giúp việc Ikuko, mà gọi điện thoại kêu em đến ngay. Em nghĩ chắc phải mất một thời gian khá lâu cụ mới có thể khỏi được, nên vội vã dắt Kiotaka đi theo. Rất may là chân cụ chỉ bị bong gân, không có gì đáng ngại lắm. Cho nên, khi nhìn thấy hai mẹ con em là cụ nguôi hẳn cơn bực bội. Rồi có lẽ cụ lại thấy lo lắng cho ngôi nhà ở Koroen không có ai trông nom nên lại khăng khăng bắt hai mẹ con phải về ngay. Vừa buồn cười, vừa mệt mỏi với cái tính gàn dở của cụ, em đành cậy nhờ chị Ikuko và anh thư ký Okabe, rồi hai mẹ con lại lóc cóc ra ga Tokyo để lên tàu trở về Koroen. Tại ga, em lại bắt gặp tờ quảng cáo về tour du lịch Zao. Đó là một bức ảnh lớn, dường như được chụp vào mùa lá momiji(2) thì phải. Bao trùm toàn bộ bức ảnh là muôn màu của những cây cổ thụ với những cành cây to, mập mạp. Em mới chỉ biết về Zao với những màn sương muối mỏng nhẹ bao trùm trong mùa đông. Nhưng giờ đây, khi đứng ở phòng chờ của nhà ga Tokyo, em lại hình dung thấy những cành cây cổ thụ ấy chẳng bao lâu nữa sẽ hóa thành vô số những cành băng, đung đưa trong gió dưới bầu trời ngút ngàn sao. Chẳng hiểu sao em cứ nóng lòng muốn cho đứa con trai khuyết tật của mình được thấy khung cảnh núi non dịu mát cùng những vì sao ở nơi ấy đến vậy. Khi nói ra điều đó với Kiotaka, thằng bé có vẻ rất vui. Ánh mắt bé sáng lên và nằn nì mẹ cho đi đến đó. Vì vậy, mặc dù biết rằng với hai mẹ con, đây có thể sẽ là chuyến đi mạo hiểm, nhưng em vẫn quyết định đi ngay đến đại lý du lịch nằm ngay trong nhà ga để mua vé đến tỉnh Yamagata, đặt phòng ở suối nước nóng Zao và đặt luôn cả vé máy bay đi về từ Sendai đến sân bay Osaka. Thế nhưng máy bay đã kín chỗ, cho nên để có được vé máy bay, em phải có một chút thay đổi trong lịch trình. Đó là hai mẹ con sẽ phải ngủ lại một đêm nữa ở Zao hoặc Sendai. Em quyết định sẽ nghỉ hai đêm ở Zao, rồi hai mẹ con sẽ lên ga Ueno. Ví thử như khi ấy, hai mẹ con em chỉ nghỉ lại Zao một đêm thôi, thì hai ta đâu có gặp được nhau phải không? Giờ đây nghĩ lại, em thấy đây quả là sự sắp đặt tình cờ đến kỳ lạ anh ạ.
1. Shinkansen là một hệ thống đường sắt cao tốc ở Nhật Bản. Trong thập niên 60-70, hình ảnh chiếc tàu Shinkansen chạy dưới chân núi Phú Sĩ phủ tuyết trắng đã từng được coi là biểu tượng của nước Nhật hiện đại.
2. Momiji (nghĩa đen là “lá đỏ”) là hiện tượng lá của những cây lá rụng biến đổi màu sắc, được nhìn thấy vào mùa thu trên đất nước Nhật Bản. Lá đỏ bắt đầu xuất hiện vào khoảng tháng Chín và bắt đầu từ những vùng có nhiều tuyết như Hokkaido - phía Bắc Nhật Bản, sau đó sẽ lần lượt đến những vùng phía Nam. NgườiNhật thường có tập quán ngắm lá đỏ vào mùa thu và đó cũng được coi là thú vui của họ.
Bầu trời Yamagata hôm ấy thật u ám. Ngồi trên xe taxi đi từ ga Yamagata đến suối nước nóng Zao, em nhìn trời với tâm trạng vô cùng thất vọng. Và bất giác, em chợt nhớ ra rằng đây là lần thứ hai em đến vùng Tohoku này. Em nhớ tới chuyến du lịch tuần trăng mật của chúng ta, khi em và anh từ hồ Tazawa ở tỉnh Akita đi về phía Towada. Anh ạ, đêm đó, hai mẹ con em đã trọ lại một đêm ở một ngôi nhà nghỉ tắm nước nóng, nơi có những dòng nước nóng đầy tràn chảy quanh các dãy phố như những con mương và nồng nặc mùi lưu huỳnh. Đó là một đêm mà những đám mây che phủ bầu trời khiến người ta chẳng thể nhìn thấy trăng hay chút ánh sáng nào đó của những vì sao. Thế nhưng không khí của núi non thì thật là dễ chịu. Em thấy lòng mình thư thái trong chuyến du lịch đầu tiên của hai mẹ con. Sáng hôm sau, trời trở nên trong xanh. Kiotaka tay cầm nạng và có vẻ nóng lòng muốn đến bến ngay. Do vậy, hai mẹ con mau chóng ăn bữa sáng rồi ngay lập tức ra bến để lên cáp treo đi đến vườn thược dược. Em đã chợt nhìn thấy anh cùng đi với mình trên một chiếc cáp treo trong vô vàn những chiếc cáp treo nơi vùng đất xa xôi Yamagata, trên sườn núi Zao. Đó là sự tình cờ hay là sự sắp đặt của trái tim hả anh?
Rất nhiều người phải đợi đến lượt mình lên cáp treo, nhưng hai mẹ con em chỉ phải chờ khoảng hai, ba phút là đến lượt luôn. Người phụ trách mở cửa chiếc cáp treo, bế bé Kiotaka đang ôm nạng vào trong, rồi sau đó đến lượt em. Khi đó, em nghe thấy người phụ trách nói rằng vẫn còn chỗ cho thêm một người nữa. Và một người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu nâu nhạt vào ngồi ở ghế đối diện với hai mẹ con trong khoang cáp treo chật hẹp ấy. Cửa đóng lại. Khi chiếc cáp treo rung rinh để bắt đầu chuyển động, em nhận ra người đàn ông đó chính là anh. Không thể diễn tả được sự kinh ngạc của khi đó. Lúc ấy, anh vẫn chưa để ý thấy em đâu. Anh đang lấy tay kéo cổ áo che cằm cho khỏi lạnh và say sưa ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Trong lúc anh cứ lơ đãng thả hồn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ như thế, em đã ngắm nhìn anh không chút chớp mắt. Em ngồi trên chiếc cáp treo này là để được ngắm nhìn lá momiji, ấy vậy mà giờ đây em chẳng hề để mắt đến rừng cây ấy, cứ mải miết ngắm nhìn người đàn ông đang ngồi ngay trước mặt mình.
Trong thoáng giây em cứ tự hỏi rồi lại tự trả lời, rằng người đàn ông này có phải là Arima Yasuaki, người trước đây đã từng là chồng của mình đấy không. Rồi em lại nghĩ, nếu đó chính là anh, Arima Yasuaki, thì tại sao anh lại lên cáp treo ở Zao, nơi vùngYamagata này. Em nghĩ như thế không chỉ bởi em ngạc nhiên vì sự tình cờ này, mà còn vì hình ảnh của anh sau mười năm không gặp trông khác đi quá nhiều so với hình ảnh của anh trong những kỷ niệm vẫn còn mãnh liệt nơi trái tim em. Mười năm rồi. Hồi đó em hai lăm, giờ thì cũng đã ba lăm rồi. Còn anh, đương nhiên đã ba bảy tuổi còn gì. Khuôn mặt hai chúng ta giờ đã đổi thay khá nhiều theo năm tháng, đã dần hiện lên nhưng nếp nhăn của tuổi tác. Dẫu vậy, em vẫn cảm nhận rõ ràng một điều rằng sự thay đổi đó ở anh không phải là điều bình thường, cuộc sống của anh chẳng hề bình yên. Anh đừng buồn em vì em nói ra những điều này nhé. Em cũng không rõ rằng lúc này đây, em viết là thư này cho anh để làm gì. Em chỉ cứ thế viết nên nỗi niềm của mình, viết riêng cho đọc mà sẽ chẳng bao giờ gửi cho anh đâu. Thế nhưng, dù tâm niệm là vậy, em vẫn cứ băn khoăn hay là cứ gửi nó cho anh nhỉ.
Chẳng bao lâu sau, anh vô tình đưa mắt về nơi em, rồi lại cứ thế rave;o là cầu thủ ném bóng ở một trường cấp ba nọ đã có giấy gọi sang năm sẽ vào một đội bóng nào đó, tiền hối lộ cho vụ này lên tới một trăm triệu yên. Vừa kể dứt những chuyện đó, cậu ta lấy đầu đũa chấm vào vại bia, viết lên trên bàn quầy bar những con số và ký hiệu hóa học mà tôi chẳng hiểu, rồi tiếp tục thao thao bất tuyệt về học thuyết của các nhà y học các nước xung quanh biện pháp điều trị bệnh ung thư, đúng chuyên môn của cậu ta. “Ung thư ư, cái đó là bản thân chúng ta đấy”. Tôi hỏi, thế có nghĩa là thế nào, rồi nghĩ. Căn bệnh đó không phải là do các yếu tố từ bên ngoài xâm nhập vào, mà là căn bệnh sinh ra từ bên trong cơ thể chúng ta. Tuy rằng nó là một yếu tố khác thường, nhưng nó không phải là cái nằm bên ngoài bản thân chúng ta đâu. Một yếu tố nào đó nằm trong cơ thể chúng ta được nhân lên thành tế bào phát ra độc tố ấy mà. Okuma nói bằng một cái giọng dần líu ra líu ríu. “Để giết chết căn bệnh ung thư, chết là con đường ngắn nhất”. Okuma vừa mân mê bộ râu rậm rì lâu ngày không cạo, vừa nói theo cái kiểu khiến tôi chẳng biết đâu là thật, đâu là giả ấy, rồi cậu ta đứng lên, bảo cô chủ quán thanh toán tiền. Sau đó, chúng tôi còn kéo nhau vào ba quán bar nữa. Lúc vào đến quán thứ ba, Okuma đã ở trong tình trạng chân nam đá chân chiêu, chẳng thể đi thẳng được nữa, thế mà tôi lại chẳng thấy say tẹo nào. Nhìn đồng hồ, chín giờ rồi. Chắc sắp sửa đến lúc gã đòi nợ có hình xăm ở lưng ấy đến nhà Reiko đây. Mà không, có khi gã đã leo lên phòng rồi và đang liên tục uy hiếp Reiko cũng nên. Nghĩ đến đó, ruột gan tôi nóng như lửa đốt. Sau vài lần lưỡng lự, tôi đi đến chỗ chiếc điện thoại công cộng màu đỏ ở góc quầy bar. Rồi tôi quay số nhà Reiko. Lúc trước ở phòng của Reiko không có điện thoại, tôi thường nhờ người quản lý khu nhà gọi giúp. Nhưng từ khi chúng tôi bắt đầu cái kế hoạch kinh doanh kia, Reiko nói dứt khoát không thể thiếu được điện thoại, nên khoảng một tuần trước đây, cô ấy đã đến Sở điện thoại đăng ký lắp đặt điện thoại ngay tại phòng. Giọng Reiko vang lên. Trong khi tôi chưa kịp mở miệng câu gì, nhận ra đó là tôi, Reiko đã nói ngay, anh về đây với em đi. Gã đàn ông đó mò đến lúc tám giờ. Em đã trả cho hắn số tiền chín trăm tám mươi sáu nghìn yên, rồi lấy về tờ giấy ghi nợ mà anh đã ký rồi đấy. Thế là xong. Anh về đây mau đi. Cô ấy nói vậy với giọng nghèn nghẹn. Tôi trả lời rằng bây giờ anh đang ở Kyoto. “Không có anh thì kế hoạch kinh doanh kia làm sao mà tiếp tục được chứ”. Lần này thì cô ấy vừa khóc thật sự vừa gào lên. Reiko nói rằng, sắp đến lúc phải biên tập cho nội dung của cuốn tạp chí PR tiếp theo rồi, còn phải di ngoại giao khắp nơi nữa chứ. “Nếu không có anh thì ngay từ đầu, em đâu có hứng thú vào công chuyện kinh doanh này. Vì anh mà em đã vắt cái bộ óc chẳng có tí tẹo thông minh nào của mình để phát minh ra cái kế hoạch này đây. Em muốn lấy lại ngay lập tức toàn bộ một triệu yên bằng công việc này. Nếu anh dứt khoát muốn chia tay, thì hãy làm việc để trả cho em một triệu yên đó rồi hãy chia tay có được không? Nếu anh không làm thế, thì anh là kẻ cắp đấy”. Tôi nói với Reiko rằng, cảm ơn em. Có thể tôi sẽ dùng số tiền một trăm nghìn yên mà em đã cho vào phong bì để quay về. Nghe tôi nói vậy, Reiko nói: “Anh dùng số tiền đó mà về nhà ngay trong đêm nay đi”. Rồi đầu dây bên ấy im lặng hoàn toàn. Tôi cảm nhận được rằng ở bên ấy, cô ấy đang nín thở chờ đợi sự phản hồi của tôi. Tôi bảo quá buổi trưa ngày mai anh sẽ về, rồi dập máy. Bất chợt, một ý nghĩ nghi ngờ ập đến trong đầu tôi. Biết đâu Reiko và gã đòi nợ kia đã bàn bạc với nhau trước thì sao. Tôi nghĩ, biết đâu để kéo được tôi về, Reiko đã dùng đến cái mưu kế áy. Nhưng khi ấy, cái ý nghĩ đó của tôi bị chặn lại khi tôi nhìn thấy Okuma đang nằm sấp trên mặt một chiếc bàn ở góc phòng và lẩm bẩm vài câu gì đó. Tôi đập vào vai cậu ta, nói to: “Này cậu, tớ về đây”. “Thích về thì đi mà về chỗ nào đi”. Okuma hét lên vu vơ trong khi lưỡi đã líu hết cả.
Tôi vẫy một chiếc taxi trên đường, rồi bảo người lái xe chở đến nhà nghỉ Kinoyoma ở Arashiyama. Từ ngày mai tôi lại làm tên đầu sai cho Reiko. Nghĩ thế, tôi thấy kinh ngạc. Tôi nghĩ, mình chẳng có lòng dạ, hứng thú gì để bắt tay thực hiện kế hoạch kinh doanh mà Reiko đã vạch ra, nhưng dứt khoát mình phải làm phần việc tương đương với chín trăm tám mươi sáu nghìn yên mà Reiko đã trả để lấy lại tờ giấy ghi nợ từ gã đòi nợ kia. Nhưng, tôi thấy, cô gái có cái tên Reiko này cũng thật là bản lĩnh. Tôi nhớ lại khuôn mặt của Reiko khi cô ấy vừa cười vừa bảo với tôi: “Em nuôi anh một năm trời là chỉ để dùng vào lúợi tôi. Tôi ướm hỏi: “Chuyện công việc ạ? Hay lại chuyện đó ạ?”. Ông trả lời: “Lại chuyện đó ý mà”. Rồi ông nói: “Ôi, đến rớt nước mắt mất thôi”. Cuối cùng thì ta với người ấy cũng vào trong nhà nghỉ. Không hẳn là đã vào, mà phải nói là đã đến lúc phải vào thì đúng hơn. Ta đây thì luống cuống, nhưng nàng thì có vẻ như đã hoàn toàn sẵn sàng. Ta cứ nghĩ rằng với một hay hai cô thì cũng là chuyện nhỏ với ta. Nhưng không, hóa ra ta vẫn chưa sẵn sàng cho việc ôm trong vòng tay mình cơ thể một người phụ nữ khỏa thân. Càng vội vàng càng chẳng nên chuyện. Anh có hiểu nỗi khổ tâm khi ấy của ta không? Ôi! Ta buồn quá! “Đấy là giám đốc căng thẳng quá thôi ạ. Bởi khi yêu người ta vẫn thường thế mà. Ai cũng vậy cả thôi ạ. Lần tới sẽ suôn sẻ hơn đấy ạ”. Tôi vừa cố an ủi, động viên ông vừa cố nhịn cười. “Ừ, có lẽ ta đã căng thẳng quá chăng”. Ông vừa bâng quơ nói khe khẽ vừa ngước mắt lên nhìn tôi. Đoạn, nét mặt ông lại nghiêm trang với vị trí của một giám đốc. Ông nhấn mạnh rằng, ta chỉ tiết lộ với riêng anh thôi đấy nhé. Dứt khoát anh không được nói cho Aki biết đâu nhé. Bởi thế, tôi đã hoàn toàn không mở miệng nói cho em biết chuyện này.
Tôi không rõ chuyện giữa bố em và và người phụ nữ ấy sau đó ra sao. Có lẽ ông chỉ mới kể cho tôi nghe một phần rất nhỏ trong chuyện của ông với người phụ nữ ấy. Chắc hẳn, ông không hề nói cho ai nghe mà chỉ cất giữ trong lòng mình rất nhiều kỷ niệm với người ấy. Và đây chỉ là linh cảm của tôi thôi, nhưng tôi vẫn cho rằng, giám đốc Hoshijima sau lần đó sẽ không thử lại một lần nữa với cô gái kia đâu. Khuôn mặt của bố em khi ông khe khẽ nói: “Ừ, có lẽ ta đã căng thẳng quá chăng” thật giống như mặt của một cậu bé vấp phải một thất bại lớn. Đó là lần đầu tiên tôi được biết về ông, Hoshijima Terutaka. Cho đến bao giờ, tôi vẫn lưu giữ trong lòng mình những những kỷ niệm về ông, một con người gần gũi và thân thương, đồng thời cũng là một doanh nhân lừng lẫy. Chuyện tôi vừa kể cho em nghe là câu chuyện của một thời đã rất xa, câu chuyện mà bố em đã yêu cầu tôi rằng tuyệt đối không được nói cho Aki biết, em ạ.
Tạm biệt em!
Ngày 10 tháng 9
Arima Yasuaki
Anh Arima Yasuaki!
Giờ này đã quá trưa rồi. Em ngồi ở chiếc bàn kế bên góc cửa sổ của quán Mozart và đọc lá thư dài anh gửi. Đọc xong, trở về nhà, Kiotaka tay cầm cuốn vở tập viết chữ Hiragana(10) mà bé đang được học ở trường, chạy đến bên em. Kiotaka nói với em rằng, con bắt đầu học từ hàng a đấy, bây giờ chúng con học xong hàng ha rồi. Hôm nay cô giáo dạy tiếp đến hàng ma, rồi cho luyện các từ ghép với chữ mi đấy mẹ ạ. Trong các ô vuông của cuốn vở tập viết, có rất nhiều chữ mizư (nước) được viết ở đó. Nét chữ run run, cong cong, trồi ra cả bên ngoài ô vuông, nhưng em vẫn biết đó là chữ gì. Ở trang tiếp theo là một loạt chữ michi (con đường). Em khen bé Kiotaka rằng, con mẹ giỏi quá, rồi lau vết mực xanh dính ở đuôi mắt con trai mình. Ngay lúc ấy, Kiotaka khoe với em rằng còn một chữ nữa cơ, rồi giở ngay cho em xem trang tiếp theo. Một hàng chữ mirai (tương lai) hiện ra. Em hỏi con rằng, tại sao con chưa học hàng ra mà cô giáo đã cho viết chữ mirai rồi. Kiotaka trả lời rằng bé không biết. Và em hỏi tiếp con, vậy làm thế nào mà con lại viết được chữ ra, thì được biết. Cô giáo không nói gì, mà cứ thế viết lên bảng chữ mirai, rồi cho học sinh đọc to ra mồm nhiều lần từ mirai, mirai, mirai. Sau đó, cô giáo nói với học sinh rằng, tuy các em chưa được học chữ ra, nhưng yêu cầu các em nhìn lên bảng, tập viết theo chữ trên bảng để các em có thể viết được chữ mirai. Kiotaka bảo, cô giáo dạy, mirai(tương lai) có nghĩa là những việc của ngày mai.
10. Hiragana: là kiểu chữ âm tiết truyền thống của tiếng Nhật, thuộc một thành phần của hệ thống chữ viết Nhật Bản, cùng với katakana và kanji.
Lúc này đây, vừa viết thư cho anh, em vừa nghĩ đến chữ mirai (tương lai) mà bé Kiotaka đã viết. Trong số rất nhiều bức thư mà chúng ta đã gửi cho nhau, hầu như chúng ta chỉ toàn nhắc lại những chuyện trong quá khứ phải không anh? So sánh những bức thư của em và anh, em thấy tần số viết về quá khứ của em nhiều hơn. Thế nhưng, anh lại bị lệ thuộc bởi quá khứ nhiều hơn em đấy. Từ sự việc của mười năm về trước, cho đến những chuyện bây giờ phát sinh từ sự việc ấy, anh đều bị lệ thuộc vào quá khứ như một nỗi ám ảnh vậy. Nhưng anh ơi, quá khứ là gì vậy? Trong thời gian qua, em đã nghĩ, chắc chắn là hiện tại của em được tạo nên bởi cái quá khứ của em. Đây hoàn toàn chẳng phải một phát hiện gì mới mẻ cả, nhưng em có cảm giác rằng điều đó dường như là một lẽ đương nhiên, mà em thì lại chưa từng suy ngẫm kỹ càng về nó bao giờ, nên em thấy như mình đã phát hiện ra một chây lý nào đó thật mới mẻ. Hiển nhiên quá khứ có vai trò mang hiện tại đến cho em phải không anh? Và nếu vậy, tương lai của em sẽ thế nào nhỉ? Liệu có phải tương lai của em đã được định đoạt bởi quá khứ của em, một tương lai mà em sẽ không thể nào thay đổi được hay không? Có phải em không có cách nào có thể thay đổi được tương lai hay không? Em buộc phải nghĩ rằng, làm gì có chuyện đó, chẳng có chuyện vớ vẩn ấy đâu. Cứ nhìn Kiotaka là em lại thấy mình có đủ can đảm. Cũng có những lúc em đã chán nản, để mình chìm trong tuyệt vọng, nhưng rồi em lại nghĩ, lại tự nhủ với bản thân, và mang một quyết tâm mạnh mẽ sẽ lại dốc sức chiến đấu đến cùng.
Ban đầu, bé Kiotaka thậm chí còn không ngồi được nữa kia. Để bé cất tiếng gọi được tiếng bố, tiếng mẹ, cũng phải mất tới năm năm. Và để bé tự biết mình cài và cởi cúc áo, em đã phải tốn không biết bao nhiêu công sức và thời gian. Nhưng, giờ bé đã sắp tròn chín tuổi. Tốc độ đi của bé khi chống nạng đã nhanh hơn chút xíu so với một năm trước đây rồi. Tuy vẫn còn chậm, nhưng bé đã nói được chính xác cụm từ bột sống, gạo sống, trứng sống. Bé cũng đã biết diễn đạt những điều mình muốn nói. Và cả những phép tính trong môn toán nữa, thứ mà trước đây em cho rằng bé sẽ không bao giờ có khả năng thực hiện, thế mà giờ bé cũng đang dần làm được đấy anh ạ, dù rằng mất rất nhiều thời gian để thực hiện một con tính. Bây giờ, bé mới chỉ làm được phép cộng ở một hàng đơn vị, nhưng nhất định, em sẽ luyện tập cho con có được những năng lực như của một người bình thường cho mà xem. Để được như thế, rất có thể em sẽ phải mất mười năm. Mà không, có lẽ phải hai mươi năm. Rất có thể cho dù em cố gắng thế nào đi chăng nữa, sẽ vẫn có giới hạn mà em không thể vượt qua được. Nhưng, nhất định em sẽ hướng dẫn con con, rèn luyện để con có thể có được một năng lực nhất định như của một người bình thường, cho dù sẽ không thể đạt được mức độ hoàn toàn. Em sẽ nuôi dạy con trở thành một người có khả năng tự mình làm việc để nuôi sống bản thân cho mà xem. Có thể con em sẽ trở thành một con người chỉ biết rót trà mà thôi. Có sao đâu. Có thể con em sẽ trở thành một con người chỉ biết cho một loại hàng hóa gì đó vào những thùng bìa các tông. Có sao đâu. Em sẽ nuôi dạy con trở thành một con người yêu lao động, có thể đàng hoàng nhận số tiền lương dù ít ỏi bằng chính sức lao động của mình. Người đã sinh ra bé Kiotaka là em. Chính là em mà không phải một ai khác. Chính cái sự thật quá hiển nhiên này đã cho em một phát hiện lớn. Em cho rằng, việc phải gánh mang nỗi bất hạnh và sinh ra trên cõi đời này là việc của riêng bé Kiotaka, có lẽ đó cũng chính là nghiệp của bé Kiotaka. Quả là thế rồi phải không anh? Nhưng, không chỉ có thế. Đó cũng chính là cái nghiệp của em, một người mà số mệnh đã định đoạt rằng phải làm mẹ của bé Kiotaka, chứ đó chẳng hề do lỗi tại ai. Một ngày nọ, bất chợt em nghĩ về điều này như thể được trời cao soi đường chỉ lối vậy. Em đã lầm. Trước đây là cái thời em sống trong sầu hận, oán trách rằng điều đó là tại anh. Thật đúng là giận cá chém thớt phải không anh? Nhưng, đó chẳng phải lỗi tại ai cả đâu. Căn bệnh khuyết tật bẩm sinh của bé Kiotaka chính là bởi cái nghiệp của bản thân em. Và chắc có lẽ ta cũng có thể nói rằng, đó là nghiệp của cả anh Katsunuma Soichiro, người mà số mệnh đã định đoạt rằng phải làm bố của một đứa trẻ như thế. Em đã nghĩ thế đấy. Song, em cần phải làm thế nào để vượt qua được cái nghiệp ấy hả anh? Hay là em chỉ cần cứ thế hướng đến tương lai và bước đi, mà không cần biết nó sẽ ra sao? Không, chắc hẳn em và con cần sống thiết tha ngay với chính cuộc sống của hiện tại, cho dù mọi chuyện có thế nào. Có thế, em mới giúp được bé Kiotaka đến gần được với năng lực của người bình thường trong một giới hạn nhất định, mặc cho bé mang trong mình những khuyết tật. Là mẹ của một đứa trẻ như Kiotaka, dứt khoát em không thể để mình rơi vào khoảng không trống rỗng và tuyệt vọng. Anh hãy dõi theo những bước đi của hai mẹ con em nhé! Vì chắc chắn em sẽ cho anh thấy, em sẽ nuôi dạy bé Kiotaka trở thành con người biết lao động ở ngoài xã hội như thế nào.
Chà, em nói nhiều về chuyện bé Kiotaka quá. Và những dòng thư mang nặng lý lẽ thuyết giáo quá. Thế nhưng, anh đừng nghĩ những điều trên là giáo điều nhé. Em có cảm giác vì anh quá lệ thuộc vào quá khứ, nên anh đã quên đi những gì có trong hiện tại của mình. Em lại hồi tưởng lại một câu nói trước đây của bố. “Con người ta luôn luôn thay đổi. Con người là sinh vật kỳ lạ mà đôi khi, người ta thay đổi trong từng giờ từng phút”. Đúng như lời bố nói. Chắc chắn, cách sống trong hiện tại của anh sẽ lại một lần nữa làm cho tương lai của anh có sự thay đổi lớn. Quá khứ ư? Đó chẳng qua chỉ là những sự việc, sự vật đã đi qua mà ta không sao có thể lấy lại được. Nhưng, cái quá khứ ấy vẫn tồn tại một cách chắc chắn, để tạo nên chúng ta ngày hôm nay. Tuy nhiên, em cảm giác, cả anh và em đều đã sống mà không hề để ý rằng cái hiện tại vẫn luôn xen vào giữa quá khứ và tương lai trong đời sống của chúng ta.
Anh đừng tức giận mà xé lá thư này đi nhé, và bảo rằng, cô không cần phải thuyết giáo. Em thấy lo cho anh quá. Lời nói của cô bé Reiko, người mà em cũng không rõ đã xuất hiện trong thư anh từ lúc nào, cứ ám ảnh mãi trong lòng em, khiến em thấy vô cùng áy náy. “Vì em sợ anh sẽ chết mất”. Rõ ràng, Reiko rất hiểu anh. Tuy anh không hề kể với cô ấy những chuyện của mình, nhưng có lẽ Reiko đã hiểu rất sâu sắc về con người anh đấy. Trời ơi! Anh đừng nghĩ đến cái chết nhé! Cứ tưởng tượng về điều ấy, tim em như muốn nổ tung lên. Vì lẽ gì mà anh lại đến tận Arashiyama, để rồi trọ lại tại căn phòng đã xảy ra vụ việc ở nhà nghỉ Kionoya thế? Đó chẳng phải là kỷ niệm đau lòng của chàng thanh niên trẻ tuổi hai mươi hay sao? Và nữa, sao anh lại còn thản nhiên kể cho em nghe câu nói của người phụ nữ trung niên ấy, rằng, Yukako là một người phụ nữ thật xinh đẹp nữa chứ...
Dẫu sao đi chăng nữa, em vẫn cho rằng cái kế hoạch kinh doanh mà Reiko đã vạch ra nhất định sẽ xuôi chèo mát mái. Anh cũng biết rất rõ là linh cảm của em rất chính xác mà. Đó là một kế hoạch kinh doanh rất thú vị, mà chẳng ai nghĩ ra anh nhỉ. Đúng là cô ấy đã bị mất đi chín trăm tám mươi sáu nghìn yên, một khoản tiền vô cùng quan trọng cho công việc kinh doanh và cho cuộc sống từ nay trở đi của mình, nhưng Reiko đã không hề cảm thấy chút lưỡng lự, hối tiếc nào khi phải lựa chọn giữa tiền và anh. Chính vì vậy, cô ấy đã không chút ngần ngại mà đưa cho tên vô lại khoản tiền đó. Em vô cùng thán phục anh, khi anh đã thử đến tiệm thẩm mỹ đó để đặt vấn đề ký hợp đồng. Em có linh cảm rằng, rồi tới đây, hai người sẽ có trong tay một trăm năm mươi khách hàng. Hoặc giả, nếu như số lượng khách hàng nhích rất chậm, em vẫn cứ tin tưởng rằng, chẳng bao lâu, với sự kiên trì tìm thêm được từng cửa hàng một, sẽ đến ngày số lượng khách hàng đạt đến con số một trăm năm mươi. Anh nghĩ em đã mất bao nhiêu tháng năm để bé Kiotaka có thể diễn đạt được suy nghĩ của mình? Anh cũng hãy như bé Kiotaka đi, hãy bước từng bước, từng bước một nhé. Cho dù anh có dự đoán về một tình hình xấu, nếu anh vẫn kiên trì bước tiếp từng bước trong một tuần, rồi anh sẽ lại tìm được một hay nhiều cửa hàng đồng ý ký hợp đồng đặt cuốn tạp chí PR đó. Một tháng bốn cửa hàng, vị chi một năm sẽ là bốn mươi tám cửa hàng, vậy là trong ba năm, hai người sẽ đạt được mục tiêu đề ra. Anh ơi, thế là chỉ cần có ba năm thôi đấy. Trong quá trình đó, chắc hẳn sẽ có những lúc hai người gặp khó khăn về tiền bạc đấy. Sẽ có những trở ngại rình rập ở phía trước mà hai người không thể ngờ tới. Nhưng, em thấy Reiko là một người phụ nữ rất có bản lĩnh. Đằng sau tính cách hiền lành, ít nói, ẩn giấu một khí phách mạnh mẽ của phụ nữ vùng Osaka. Cô ấy đúng là người mang trong mình tố chất ấy. Cô ấy chắc chắn mạnh mẽ và quyết liệt hơn anh rất nhiều đấy. Và, chắc chắn cô ấy cũng yêu anh bằng một tình yêu sâu đậm. Em hiểu điều đó. Ồ không, vì em là em mà, nên em hiểu điều đó. Mỗi khi anh cằn nhằn, hay muốn ném bỏ đi cái kế hoạch kinh doanh đang thực hiện dở dang ấy, Reiko lại ở bên cạnh hỗ trợ anh. Chính những lần đó đã cho thấy cô ấy là một cô gái rất có tiềm năng. Em thật lòng cầu chúc cho hai người. Em không theo đạo nên em không biết mình nên cầu xin ai điều ấy. Nhưng, em cầu chúc cho hai người. Phải rồi, em cầu xin vũ trụ này. Em cầu xin vũ trụ bao la vô tận này phù hộ cho sự thành công của kế hoạch kinh doanh ấy, phù hộ cho tương lai hạnh phúc của anh.
Anh nhớ viết thư hồi âm cho em nhé. Em chờ thư của anh. Nhất định anh phải viết thư hồi âm đấy nhé.
Chào anh!
Ngày 18 tháng 9
Katsunuma Aki
Tái bút: Em quên mất. Trong phần đầu lá thư trước, anh có viết rằng em là một người vợ rất đáng yêu, hơn thế, tính cách bướng bỉnh của một cô gái lớn lên trong sự cưng chiều của bố mẹ lại là một đặc điểm hấp dẫn đối với anh. Đọc thư anh mà mặt em cứ nóng dần lên. Tại sao khi có một người vợ đáng yêu như thế là em, mà anh vẫn cứ có dan díu tình cảm với một người con gái khác trong suốt một năm trời hả anh? Với câu trả lời rằng, đó vốn dĩ là bản chất của đàn ông, em không sao có thể dễ dàng chấp nhận, có thể buông xuôi rằng: “Vậy ư anh?” được đâu anh ạ. Và, với câu anh viết ngay sau đó, rằng không rõ người chồng mới của em cảm nhận thế nào, thì anh ơi, em đây là người hiểu rõ nhất. Với Katsunuma, em hoàn toàn không phải một người vợ tốt. Bởi, em không sao có thể yêu và coi người ấy là chồng được. Và nữa, cả giấc mơ ngắn ngủi trong khoảnh khắc mà anh đã mơ thấy nữa, nó vẫn cứ đọng lại trong em như một giấc mơ u buồn. Còn một điều nữa, trong câu chuyện mà đối với em, nó như thể một câu chuyện rung trời lở đất, đọc đến chi tiết lãng mạn ấy của bố, em thấy choáng váng bởi hiểu ra rằng, phàm đã là giống đàn ông, rồi kẻ nào cũng bị hút hồn trước gái đẹp. Nhưng, đọc đoạn thư ấy, không hiểu sao em thấy vui vui và bật cười khúc khích. Và em muốn nói lời cảm ơn với anh. Bởi em cứ nghĩ chắc anh phải hận bố em lắm kìa.